Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai Nhân
Chương 37: WARNING 15 hớ hớ
Hừ, rõ ràng ngươi đã biết, lại còn bắt ta suy nghĩ…
Tam vị hoàng tử…
Ngũ hoàng tử băng lãnh, dường như cả việc liếc mắt đến ta cũng không có hứng thú, con người bề ngoài vô cùng lãnh đạm này chẳng lẽ lại ngầm ra tay…
Nhưng mà, trực giác của ta vẫn có linh cảm Diệp Phương Thành sẽ không dùng thủ đoạn này… người lãnh khốc có cái tự tôn của hắn…
Tứ hoàng tử cao ngạo hổ báo…
Hắn lại sẵn có ác cảm với ta, có thể mượn cơ hội trừ khử ta?
Trực giác của ta lại nói rằng tên sĩ diện đó sẽ không dùng một mũi tên bắn lén một thiếu nữ, nếu muốn giết, hắn lập tức nhảy ra khiêu chiến, đầu tiên là đánh nhau với Thần Hi một trận thư, sau đó mới đường hoàng xử lý ta…
Vậy thì là nhị hoàng tử tao nhã lịch thiệp kia?
Không thể nào, hắn bình thường rất tốt với ta, làm sao có thể như vậy?
Hay là chính tên Thần Hi này dùng thủ đoạn với ta? Ha, hắn luôn luôn dùng trăm phương ngàn kế đối phó ta, làm ra rất nhiều chuyện xấu.
Diệp Thần Hi nhìn thấy ánh mắt ta di chuyển quan sát hắn, thái độ lại vô cùng nghi ngờ xét nét cộng thêm một phần ác cảm. Hắn như hiểu ý, thở dài:
- Nàng đang không biết nghi ngờ cho ai, thành ra lại nghi cho ta?
- Hừ, ta thấy ngươi chính là người khả nghi nhất!
- Vậy nàng thử nói xem, ta làm thế có lợi gì? – Hắn lập tức hỏi lại.
- Ai mà biết, người đời vì mục đích sâu xa của mình, có thể không từ thủ đoạn, hoàng thất lại càng đáng sợ hơn, làm sao ta dám tin ai… – Ta tỏ ra lãnh đạm nghiêm túc nói.
Chính ta không ngờ rằng thái độ nhất thời của mình lại tác động đến hắn mạnh mẽ như vậy. Hắn đột nhiên bật cười, đẹp đẽ nhưng nhiều hàm ý, ta nhận ra trong đó có một chút chua xót.
- Phải, tất cả những gì đã trải qua, suy nghĩ của nàng đối với ta vẫn như vậy…
Hắn trở nên im lặng, ánh mắt ẩn nhẫn, xa xăm suy tính… Không khí bỗng trở nên yên ắng, nặng nề, khoảng cách giữa ta và hắn như xa thêm…
Ta phân vân suy nghĩ… Ta không tốt khi nói thế sao? Đã ở trong vòng xoáy tranh giành quyền lực của mấy người, ta không nghĩ có thể tuyệt đối tin ai, nhất là Thần Hi. Ta chưa quên tham vọng của hắn, càng chưa quên hắn cũng đối phó ta…
Hừ, cớ sao lại làm ra bộ bi quẫn như vậy? Không phải ngươi thì thôi, nói một câu ta không làm là được, giải thích cho ta suy đoán của ngươi là được…
- Ê! – Rốt cuộc ta không đợi được mà lên tiếng.
Hắn không đáp, sau đó lẳng lặng đi ra ngoài.
Này làm cái gì vậy, ngươi học theo ngũ hoàng huynh của ngươi sao? Cái hình tượng đó ngươi không hợp đâu!
Ta xùy một tiếng trong miệng, mặc kệ hắn, nằm yên nghỉ ngơi tiếp…
…
Cứ nghĩ hắn giận dỗi bỏ đi rồi, ngờ đâu mấy phút sau hắn quay lại với một bó lá thuốc trong tay, hắn cẩn thận nghiền nhỏ…
Ta hơi chút ngỡ ngàng, thì ra hắn vẫn là vì ta…
- Đến lúc thay băng rồi! – Hắn đem thuốc và mảnh vải khác đến bên ta, không đợi ta phản ứng đã kéo ra cái áo choàng, ngón tay nhanh lẹ mở vạt áo của ta.
Tuy là chuyện chính đáng nhưng ta có chút không tự nhiên. Ánh mắt hắn lại không hề có thái độ lạ, thực sự chỉ như bác sĩ chăm sóc bệnh nhân vậy.
Dù sao thì lúc ta hôn mê, nhất định hắn cũng xem hết rồi >”
Vạt áo bị mở ra, hắn tháo băng vải trên người ta xuống, nửa thân thể trắng nõn lộ ra, ta bất giác xấu hổ, hai má đỏ hồng…
Trời ơi, ta là người mặt dày, ta là fan girl thế kỉ 21, thế nào lại e lệ?
Hay bởi vì bát hoàng tử với ta đã làm quá nhiều chuyện xấu…
- Nàng thật đẹp, Cơ Nhi! – Đã thế vào lúc này hắn lại trầm thấp giọng nói.
Ặc, sắc lang, đê tiện, vào lúc này muốn trêu chọc ta, đã biết ta không tự nhiên còn cố tình trêu chọc…
- Ngươi đắp thuốc thì nhanh lên! – Ta giận dữ nói.
- Không vội được đâu! – Hắn cười có chút ma quỷ nói.
Hắn tháo xuống lớp lá thuốc cũ, cực kì nhẹ nhàng lau sạch vết thương trước ngực ta. Ngón tay thon dài tỷ mỉ đắp lên lá thuốc mới…
- Đẹp như vậy… – Hắn chậm rãi thốt lên, ánh mắt giống như tự thưởng thức, sâu trong mắt còn có một ngọn lửa nồng nàn – Ta sẽ không để lưu lại sẹo!
- Nhanh lên chút! – Ta gấp gáp nói. – Ngươi nhìn cái gì chứ, nếu không phải ta bị thương, ta khoét mắt của ngươi!
- Nếu không phải nàng bị thương, ta sẽ… – Âm điệu khàn khàn cùng thái độ trên mặt kia đã công khai ý tứ của hắn.
Ta biết mà, hôn được thì có ý đồ xấu cũng được. Muốn càn rỡ ta? Đừng hòng, ta không nghĩ sẽ giao bản thân cho con người như hắn… Lại muốn đùa cợt ta? Ta không phải nữ tử tầm thường…
Thấy ánh mắt ta có vẻ khinh thường, hắn lại muốn chứng minh một chút.
Thần Hi phóng đãng cúi sát xuống mặt ta, một ngón tay từ từ vuốt ve dọc theo đường cổ xuống xương quai xanh, vạch một đường xuống bờ ngực kiều diễm phập phồng… Thật ác nghiệt, vết thương vỏn vẹn nằm ở trực trái, một nửa tuyết đồi của thân thể này vẫn đẫy đà khiêu gợi… mà Thần Hi thực sự là một tên hào hoa trác táng…
- Nàng nghĩ ta sẽ làm gì? – Phả hơi thở nóng ran vào gáy ta, hắn tà mị hỏi.
- Ngươi nghĩ làm xong rồi hậu quả sẽ là gì? – Ta đe dọa nói, trong lòng có phần gấp rút.
Tam vị hoàng tử…
Ngũ hoàng tử băng lãnh, dường như cả việc liếc mắt đến ta cũng không có hứng thú, con người bề ngoài vô cùng lãnh đạm này chẳng lẽ lại ngầm ra tay…
Nhưng mà, trực giác của ta vẫn có linh cảm Diệp Phương Thành sẽ không dùng thủ đoạn này… người lãnh khốc có cái tự tôn của hắn…
Tứ hoàng tử cao ngạo hổ báo…
Hắn lại sẵn có ác cảm với ta, có thể mượn cơ hội trừ khử ta?
Trực giác của ta lại nói rằng tên sĩ diện đó sẽ không dùng một mũi tên bắn lén một thiếu nữ, nếu muốn giết, hắn lập tức nhảy ra khiêu chiến, đầu tiên là đánh nhau với Thần Hi một trận thư, sau đó mới đường hoàng xử lý ta…
Vậy thì là nhị hoàng tử tao nhã lịch thiệp kia?
Không thể nào, hắn bình thường rất tốt với ta, làm sao có thể như vậy?
Hay là chính tên Thần Hi này dùng thủ đoạn với ta? Ha, hắn luôn luôn dùng trăm phương ngàn kế đối phó ta, làm ra rất nhiều chuyện xấu.
Diệp Thần Hi nhìn thấy ánh mắt ta di chuyển quan sát hắn, thái độ lại vô cùng nghi ngờ xét nét cộng thêm một phần ác cảm. Hắn như hiểu ý, thở dài:
- Nàng đang không biết nghi ngờ cho ai, thành ra lại nghi cho ta?
- Hừ, ta thấy ngươi chính là người khả nghi nhất!
- Vậy nàng thử nói xem, ta làm thế có lợi gì? – Hắn lập tức hỏi lại.
- Ai mà biết, người đời vì mục đích sâu xa của mình, có thể không từ thủ đoạn, hoàng thất lại càng đáng sợ hơn, làm sao ta dám tin ai… – Ta tỏ ra lãnh đạm nghiêm túc nói.
Chính ta không ngờ rằng thái độ nhất thời của mình lại tác động đến hắn mạnh mẽ như vậy. Hắn đột nhiên bật cười, đẹp đẽ nhưng nhiều hàm ý, ta nhận ra trong đó có một chút chua xót.
- Phải, tất cả những gì đã trải qua, suy nghĩ của nàng đối với ta vẫn như vậy…
Hắn trở nên im lặng, ánh mắt ẩn nhẫn, xa xăm suy tính… Không khí bỗng trở nên yên ắng, nặng nề, khoảng cách giữa ta và hắn như xa thêm…
Ta phân vân suy nghĩ… Ta không tốt khi nói thế sao? Đã ở trong vòng xoáy tranh giành quyền lực của mấy người, ta không nghĩ có thể tuyệt đối tin ai, nhất là Thần Hi. Ta chưa quên tham vọng của hắn, càng chưa quên hắn cũng đối phó ta…
Hừ, cớ sao lại làm ra bộ bi quẫn như vậy? Không phải ngươi thì thôi, nói một câu ta không làm là được, giải thích cho ta suy đoán của ngươi là được…
- Ê! – Rốt cuộc ta không đợi được mà lên tiếng.
Hắn không đáp, sau đó lẳng lặng đi ra ngoài.
Này làm cái gì vậy, ngươi học theo ngũ hoàng huynh của ngươi sao? Cái hình tượng đó ngươi không hợp đâu!
Ta xùy một tiếng trong miệng, mặc kệ hắn, nằm yên nghỉ ngơi tiếp…
…
Cứ nghĩ hắn giận dỗi bỏ đi rồi, ngờ đâu mấy phút sau hắn quay lại với một bó lá thuốc trong tay, hắn cẩn thận nghiền nhỏ…
Ta hơi chút ngỡ ngàng, thì ra hắn vẫn là vì ta…
- Đến lúc thay băng rồi! – Hắn đem thuốc và mảnh vải khác đến bên ta, không đợi ta phản ứng đã kéo ra cái áo choàng, ngón tay nhanh lẹ mở vạt áo của ta.
Tuy là chuyện chính đáng nhưng ta có chút không tự nhiên. Ánh mắt hắn lại không hề có thái độ lạ, thực sự chỉ như bác sĩ chăm sóc bệnh nhân vậy.
Dù sao thì lúc ta hôn mê, nhất định hắn cũng xem hết rồi >”
Vạt áo bị mở ra, hắn tháo băng vải trên người ta xuống, nửa thân thể trắng nõn lộ ra, ta bất giác xấu hổ, hai má đỏ hồng…
Trời ơi, ta là người mặt dày, ta là fan girl thế kỉ 21, thế nào lại e lệ?
Hay bởi vì bát hoàng tử với ta đã làm quá nhiều chuyện xấu…
- Nàng thật đẹp, Cơ Nhi! – Đã thế vào lúc này hắn lại trầm thấp giọng nói.
Ặc, sắc lang, đê tiện, vào lúc này muốn trêu chọc ta, đã biết ta không tự nhiên còn cố tình trêu chọc…
- Ngươi đắp thuốc thì nhanh lên! – Ta giận dữ nói.
- Không vội được đâu! – Hắn cười có chút ma quỷ nói.
Hắn tháo xuống lớp lá thuốc cũ, cực kì nhẹ nhàng lau sạch vết thương trước ngực ta. Ngón tay thon dài tỷ mỉ đắp lên lá thuốc mới…
- Đẹp như vậy… – Hắn chậm rãi thốt lên, ánh mắt giống như tự thưởng thức, sâu trong mắt còn có một ngọn lửa nồng nàn – Ta sẽ không để lưu lại sẹo!
- Nhanh lên chút! – Ta gấp gáp nói. – Ngươi nhìn cái gì chứ, nếu không phải ta bị thương, ta khoét mắt của ngươi!
- Nếu không phải nàng bị thương, ta sẽ… – Âm điệu khàn khàn cùng thái độ trên mặt kia đã công khai ý tứ của hắn.
Ta biết mà, hôn được thì có ý đồ xấu cũng được. Muốn càn rỡ ta? Đừng hòng, ta không nghĩ sẽ giao bản thân cho con người như hắn… Lại muốn đùa cợt ta? Ta không phải nữ tử tầm thường…
Thấy ánh mắt ta có vẻ khinh thường, hắn lại muốn chứng minh một chút.
Thần Hi phóng đãng cúi sát xuống mặt ta, một ngón tay từ từ vuốt ve dọc theo đường cổ xuống xương quai xanh, vạch một đường xuống bờ ngực kiều diễm phập phồng… Thật ác nghiệt, vết thương vỏn vẹn nằm ở trực trái, một nửa tuyết đồi của thân thể này vẫn đẫy đà khiêu gợi… mà Thần Hi thực sự là một tên hào hoa trác táng…
- Nàng nghĩ ta sẽ làm gì? – Phả hơi thở nóng ran vào gáy ta, hắn tà mị hỏi.
- Ngươi nghĩ làm xong rồi hậu quả sẽ là gì? – Ta đe dọa nói, trong lòng có phần gấp rút.
Tác giả :
Tử Y thiếu nữ