Chốn Thê Mỹ
Chương 8
"—đều là của tôi. Sao cậu lại có thể làm mình bị thương chứ."
Ý muốn khống chế và dục vọng chiếm hữu ẩn chứa trong lời nói này khiến Lộ Đinh run rẩy, ngay cả vết thương đau rát trên mông cũng biến thành một loại khiêu khích trần trụi. Cậu siết chặt sô pha, hai mắt nhắm nghiền, vài giọt nước mắt chảy ra từ hai khoé, bờ mông ửng hồng lại càng vểnh cao hơn. Cậu giống như một con chó nhỏ vẫy đuôi cầu xin, nhỏ giọng nức nở: "Xin...xin lỗi."
Trình Vực rút tay về, lại vỗ mạnh lên mông Lộ Đinh, hết cái này đến cái khác, không nhanh không chậm nhưng mạnh mẽ. Thoáng chốc, cả căn phòng chỉ còn những tiếng vỗ giòn giã vang lên.
Đau đớn và xấu hổ giống như kỳ tích mà biến hết thành tình dục, như dòng lũ mãnh liệt cuốn Lộ Đinh vào. Tính khí của cậu lại một lần nữa ngẩng cao, cọ lên sô pha thô ráp, vương lại một vệt nước ám muội, khiến Lộ Đinh vừa vui sướng lại vừa thống khổ.
Mỗi lần cậu không để ý cọ mạnh một chút, bàn tay Trình Vực lại nặng hơn, giống như đang trừng phạt.
Đúng rồi, ngay cả dục vọng bản thân cậu cũng không thể tự giải quyết. Cơ thể của cậu, tình dục của cậu lúc này toàn bộ đều là của Trình Vực.
Lúc Trình Vực thu tay về, hai cánh mông Lộ Đinh đã hơi sưng lên, như quả đào chín mọng chỉ cần nhẹ nhàng đâm một cái là sẽ chảy ra dòng nước ngọt ngào.
Dục vọng không được phát tiết hành hạ Lộ Đinh đến thần hồn điên đảo. Cậu gần như xụi lơ tựa vào lưng sô pha, nhưng sau đó lại lên tinh thần, tay chân mềm nhũn xoay người lại quỳ hướng về phía Trình Vực. Mặt cậu ửng hồng, dàn dụa nước mắt, tính khí cương cứng vểnh lên thật cao, giống như chỉ cần Trình Vực nhẹ nhàng chạm vào, không, chỉ cần Trình Vực dùng chân đạp một cái là có thể bắn ra ngay lập tức.
Trình Vực lại không làm như Lộ Đinh mong, chỉ sờ mặt cậu, hỏi: "Biết sai chưa?"
Lộ Đinh quyến luyến dán mặt vào lòng bàn tay khô ráo ấm áp của hắn, thủ thỉ: "Tôi sai rồi..."
"Lần sau còn dám như thế nữa không?"
"Không dám nữa." Lộ Đinh nhìn Trình Vực, mê muội nói: "Vì nhớ cậu nên mới bị ngã."
Trình Vực ngẩn người: "Hả?"
Lộ Đinh lê về phía trước một chút, mặt dán chặt hơn, tựa như bộc bạch nói: "Lúc quay phim sơ ý mất tập trung, nghĩ đến cậu, sau đó không cẩn thận nên ngã sấp xuống."
Trình Vực vẻ mặt phức tạp nhìn vào mắt Lộ Đinh, thật giống như đang đoán xem cậu nói thật hay dối, lại cũng giống như không nghĩ gì cả, chỉ nhìn như vậy. Cuối cùng, hắn cúi người hôn một cái lên đôi môi cậu, chỉ chạm vào rồi thôi. Lộ Đinh lại quyến luyến cái hôn đã lâu không gặp này, khẽ nhếch môi, thập thò đầu lưỡi đỏ tươi mời Trình Vực xâm chiếm.
Trình Vực lại hôn lên, dây dưa đầu lưỡi cậu, quấn quýt lại cùng một chỗ. Đầu lưỡi Lộ Đinh như con rắn nhỏ nhu thuận trong tay người chơi rắn, mềm mại, nóng bỏng. Cậu rướn cao cổ, hầu kết lăn lộn, vừa hôn vừa "ư ư" giọng mũi rên rỉ, tựa như làm nũng, tựa như bất mãn, lại tựa như oan ức.
Hàm ý thân thiết của việc hôn môi như làn sóng cuối cùng, đẩy Lộ Đinh lên đỉnh.
Lúc Trình Vực lùi lại một chút, môi dán môi, phả hô hấp nóng bỏng lên bờ môi sưng tấy mẫn cảm của cậu, khẽ khàng nói một câu "Bắn đi", Lộ Đinh thật sự run rẩy bắn ra. Mấy đợt tinh dịch trắng đục toàn bộ đều bắn lên cơ bụng màu lúa mạch của hắn.
Bởi vì cấm dục đã lâu, lần phát tiết này sảng khoái tràn trề. Lộ Đinh không quỳ nổi nữa, co quắp ngồi trên sô pha, tóc tai bị mồ hôi thấm ướt. Trình Vực không nói gì, chỉ gạt hết tinh dịch của Lộ Đinh trên người mình rồi đưa đến bên mép của cậu: "Ăn hết đi."
Lộ Đinh cực kỳ xấu hổ, hé miệng. Trình Vực nhét ba ngón tay dính đầy tinh dịch vào miệng cậu, quấy đảo đầu lưỡi. Lộ Đinh nếm được một mùi vị tanh nồng, nức nở liếm sạch.
Căn phòng trọ của Trình Vực dường như đã trở thành khu vườn bí mật của Lộ Đinh. Mỗi lần đến đây, cậu đều trần trụi, không chỉ cơ thể mà ngay cả linh hồn cũng hoàn toàn rộng mở. Cậu tuân theo mệnh lệnh của Trình Vực, hoặc quỳ hoặc bò. Cậu đã từng âm thầm tìm kiếm rất nhiều tài liệu liên quan đến SM, phát hiện hành vi Trình Vực có thể nói là rất khắc chế. Có lúc bọn họ không làm bất kỳ tiếp xúc thân thể nào, cậu chỉ quỳ ở đó, giơ gạt tàn của Trình Vực lên, nhìn Trình Vực ngậm thuốc ôm guitar sáng tác, không nói một lời, làm một cái bàn trà thực thụ.
Sau lần bọn họ cùng nhau ăn trưa ở phòng ăn, lúc ở bên ngoài, Lộ Đinh gần như không có bất cứ qua lại nào với Trình Vực. Có lúc bọn họ lướt qua trong sân trường, Trình Vực cũng chỉ nhấc mí mắt liếc cậu một cái, mà ngay cả cái liếc này cũng chỉ là như có như không. Lộ Đinh vốn nên thoả mãn. Bọn họ có thể giải phóng bản thân trong không gian bí mật, mà ở chốn công cộng vẫn giữ một khoảng cách an toàn.
Mà những lúc bọn họ ở bên nhau, Trình Vực vẫn luôn khắc chế dục vọng. Lộ Đinh thỉnh thoảng sẽ phát tiết, mà hắn lại một lần cũng không. Lần nào Lộ Đinh cũng thấy Trình Vực cương, tính khí nhô lên trong đũng quần.
Lộ Đinh cũng không rõ mình có phải là gay hay không.
Cậu chỉ biết Trình Vực càng khắc chế, bí ẩn, càng giống như cánh cửa phòng ngủ lần nào cũng bị khoá chặt kia, cậu lại càng muốn xông vào, muốn tìm hiểu rõ.
Rốt cuộc có một lần, Lộ Đinh đã phát tiết xong, chiếu theo thường lệ thì lúc này hẳn là Trình Vực sẽ đưa cậu đi tắm, sau đó cậu mặc quần áo vào rồi rời đi. Nhưng lần này, cậu lại níu lấy đùi Trình Vực, mặt dán vào đũng quần đã căng phồng lên của hắn, ngẩng đầu nhìn đầy ám chỉ. Chóp mũi cậu thấm đầy mồ hôi, đôi môi bị cắn đến ửng hồng khẽ hé.
Mà Trình Vực chỉ luồn tay vào trong tóc cậu, nắm đầu dẫn cậu đi tắm rửa.
Lộ Đinh ngồi trong bồn tắm, Trình Vực ngậm một điếu thuốc lá chưa châm, vòi hoa sen được mở hết cỡ xối xuống đầu của cậu. Lộ Đinh không mở nổi mắt, chỉ có thể nhắm mắt ngửa đầu, nhếch miệng thở dốc, mặc kệ dòng nước chảy trên mặt của mình. Nước vừa đủ nóng như cái ôm ấm áp bao trọn Lộ Đinh.
Trình Vực không nói một lời. Lộ Đinh cố gắng mở mắt, lông mi ướt nhẹp. Cậu thấy Trình Vực vẫn bình tĩnh như thường, giống như ám chỉ của cậu không có tác dụng gì với hắn. Cậu không khỏi nghĩ, rốt cuộc Trình Vực có đạt được khoái cảm từ sự phục tùng và ỷ lại của cậu hay không. Suy nghĩ một khi đã bắt đầu liền không ngăn lại được.
Lúc cậu nghiêm chỉnh quỳ ở trên mặt đất, Trình Vực có nhìn cậu không? Lúc cậu vứt bỏ sự xấu hổ, vểnh mông bò về phía hắn, Trình Vực có cảm thấy vui vẻ không? Lúc cậu gào khóc bắn ra, Trình Vực có vì nhìn thấy cậu bị chìm trong dục vọng mà sinh ra ham muốn?
Nếu như cậu không quay lại, Trình Vực có cảm thấy mất mát không? Hắn sẽ chủ động đi tìm cậu chứ?
Dường như ý nghĩ này chính là chiếc chìa khoá mở ra cánh cửa phòng vẫn luôn đóng chặt.
Lộ Đinh mặc quần áo, lau khô đầu tóc xong thì kéo cửa ra về. Trình Vực cũng tắm rửa sạch sẽ, trùm một cái khăn tắm ở trên đầu, che khuất nửa khuôn mặt.
Lộ Đinh: "...Mai tôi không đến."
Trình Vực: "..."
Lộ Đinh: "Ngày kia cũng không đến, sau này cũng không đến nữa."
Trình Vực chỉ im lặng. Lộ Đinh mong ngóng im lặng qua đi sẽ có thứ gì đó bộc phát. Nhưng không, im lặng qua đi vẫn cứ là im lặng. Thật lâu sau Trình Vực mới nói.
"Ra ngoài nhớ đóng cửa lại."
Ý muốn khống chế và dục vọng chiếm hữu ẩn chứa trong lời nói này khiến Lộ Đinh run rẩy, ngay cả vết thương đau rát trên mông cũng biến thành một loại khiêu khích trần trụi. Cậu siết chặt sô pha, hai mắt nhắm nghiền, vài giọt nước mắt chảy ra từ hai khoé, bờ mông ửng hồng lại càng vểnh cao hơn. Cậu giống như một con chó nhỏ vẫy đuôi cầu xin, nhỏ giọng nức nở: "Xin...xin lỗi."
Trình Vực rút tay về, lại vỗ mạnh lên mông Lộ Đinh, hết cái này đến cái khác, không nhanh không chậm nhưng mạnh mẽ. Thoáng chốc, cả căn phòng chỉ còn những tiếng vỗ giòn giã vang lên.
Đau đớn và xấu hổ giống như kỳ tích mà biến hết thành tình dục, như dòng lũ mãnh liệt cuốn Lộ Đinh vào. Tính khí của cậu lại một lần nữa ngẩng cao, cọ lên sô pha thô ráp, vương lại một vệt nước ám muội, khiến Lộ Đinh vừa vui sướng lại vừa thống khổ.
Mỗi lần cậu không để ý cọ mạnh một chút, bàn tay Trình Vực lại nặng hơn, giống như đang trừng phạt.
Đúng rồi, ngay cả dục vọng bản thân cậu cũng không thể tự giải quyết. Cơ thể của cậu, tình dục của cậu lúc này toàn bộ đều là của Trình Vực.
Lúc Trình Vực thu tay về, hai cánh mông Lộ Đinh đã hơi sưng lên, như quả đào chín mọng chỉ cần nhẹ nhàng đâm một cái là sẽ chảy ra dòng nước ngọt ngào.
Dục vọng không được phát tiết hành hạ Lộ Đinh đến thần hồn điên đảo. Cậu gần như xụi lơ tựa vào lưng sô pha, nhưng sau đó lại lên tinh thần, tay chân mềm nhũn xoay người lại quỳ hướng về phía Trình Vực. Mặt cậu ửng hồng, dàn dụa nước mắt, tính khí cương cứng vểnh lên thật cao, giống như chỉ cần Trình Vực nhẹ nhàng chạm vào, không, chỉ cần Trình Vực dùng chân đạp một cái là có thể bắn ra ngay lập tức.
Trình Vực lại không làm như Lộ Đinh mong, chỉ sờ mặt cậu, hỏi: "Biết sai chưa?"
Lộ Đinh quyến luyến dán mặt vào lòng bàn tay khô ráo ấm áp của hắn, thủ thỉ: "Tôi sai rồi..."
"Lần sau còn dám như thế nữa không?"
"Không dám nữa." Lộ Đinh nhìn Trình Vực, mê muội nói: "Vì nhớ cậu nên mới bị ngã."
Trình Vực ngẩn người: "Hả?"
Lộ Đinh lê về phía trước một chút, mặt dán chặt hơn, tựa như bộc bạch nói: "Lúc quay phim sơ ý mất tập trung, nghĩ đến cậu, sau đó không cẩn thận nên ngã sấp xuống."
Trình Vực vẻ mặt phức tạp nhìn vào mắt Lộ Đinh, thật giống như đang đoán xem cậu nói thật hay dối, lại cũng giống như không nghĩ gì cả, chỉ nhìn như vậy. Cuối cùng, hắn cúi người hôn một cái lên đôi môi cậu, chỉ chạm vào rồi thôi. Lộ Đinh lại quyến luyến cái hôn đã lâu không gặp này, khẽ nhếch môi, thập thò đầu lưỡi đỏ tươi mời Trình Vực xâm chiếm.
Trình Vực lại hôn lên, dây dưa đầu lưỡi cậu, quấn quýt lại cùng một chỗ. Đầu lưỡi Lộ Đinh như con rắn nhỏ nhu thuận trong tay người chơi rắn, mềm mại, nóng bỏng. Cậu rướn cao cổ, hầu kết lăn lộn, vừa hôn vừa "ư ư" giọng mũi rên rỉ, tựa như làm nũng, tựa như bất mãn, lại tựa như oan ức.
Hàm ý thân thiết của việc hôn môi như làn sóng cuối cùng, đẩy Lộ Đinh lên đỉnh.
Lúc Trình Vực lùi lại một chút, môi dán môi, phả hô hấp nóng bỏng lên bờ môi sưng tấy mẫn cảm của cậu, khẽ khàng nói một câu "Bắn đi", Lộ Đinh thật sự run rẩy bắn ra. Mấy đợt tinh dịch trắng đục toàn bộ đều bắn lên cơ bụng màu lúa mạch của hắn.
Bởi vì cấm dục đã lâu, lần phát tiết này sảng khoái tràn trề. Lộ Đinh không quỳ nổi nữa, co quắp ngồi trên sô pha, tóc tai bị mồ hôi thấm ướt. Trình Vực không nói gì, chỉ gạt hết tinh dịch của Lộ Đinh trên người mình rồi đưa đến bên mép của cậu: "Ăn hết đi."
Lộ Đinh cực kỳ xấu hổ, hé miệng. Trình Vực nhét ba ngón tay dính đầy tinh dịch vào miệng cậu, quấy đảo đầu lưỡi. Lộ Đinh nếm được một mùi vị tanh nồng, nức nở liếm sạch.
Căn phòng trọ của Trình Vực dường như đã trở thành khu vườn bí mật của Lộ Đinh. Mỗi lần đến đây, cậu đều trần trụi, không chỉ cơ thể mà ngay cả linh hồn cũng hoàn toàn rộng mở. Cậu tuân theo mệnh lệnh của Trình Vực, hoặc quỳ hoặc bò. Cậu đã từng âm thầm tìm kiếm rất nhiều tài liệu liên quan đến SM, phát hiện hành vi Trình Vực có thể nói là rất khắc chế. Có lúc bọn họ không làm bất kỳ tiếp xúc thân thể nào, cậu chỉ quỳ ở đó, giơ gạt tàn của Trình Vực lên, nhìn Trình Vực ngậm thuốc ôm guitar sáng tác, không nói một lời, làm một cái bàn trà thực thụ.
Sau lần bọn họ cùng nhau ăn trưa ở phòng ăn, lúc ở bên ngoài, Lộ Đinh gần như không có bất cứ qua lại nào với Trình Vực. Có lúc bọn họ lướt qua trong sân trường, Trình Vực cũng chỉ nhấc mí mắt liếc cậu một cái, mà ngay cả cái liếc này cũng chỉ là như có như không. Lộ Đinh vốn nên thoả mãn. Bọn họ có thể giải phóng bản thân trong không gian bí mật, mà ở chốn công cộng vẫn giữ một khoảng cách an toàn.
Mà những lúc bọn họ ở bên nhau, Trình Vực vẫn luôn khắc chế dục vọng. Lộ Đinh thỉnh thoảng sẽ phát tiết, mà hắn lại một lần cũng không. Lần nào Lộ Đinh cũng thấy Trình Vực cương, tính khí nhô lên trong đũng quần.
Lộ Đinh cũng không rõ mình có phải là gay hay không.
Cậu chỉ biết Trình Vực càng khắc chế, bí ẩn, càng giống như cánh cửa phòng ngủ lần nào cũng bị khoá chặt kia, cậu lại càng muốn xông vào, muốn tìm hiểu rõ.
Rốt cuộc có một lần, Lộ Đinh đã phát tiết xong, chiếu theo thường lệ thì lúc này hẳn là Trình Vực sẽ đưa cậu đi tắm, sau đó cậu mặc quần áo vào rồi rời đi. Nhưng lần này, cậu lại níu lấy đùi Trình Vực, mặt dán vào đũng quần đã căng phồng lên của hắn, ngẩng đầu nhìn đầy ám chỉ. Chóp mũi cậu thấm đầy mồ hôi, đôi môi bị cắn đến ửng hồng khẽ hé.
Mà Trình Vực chỉ luồn tay vào trong tóc cậu, nắm đầu dẫn cậu đi tắm rửa.
Lộ Đinh ngồi trong bồn tắm, Trình Vực ngậm một điếu thuốc lá chưa châm, vòi hoa sen được mở hết cỡ xối xuống đầu của cậu. Lộ Đinh không mở nổi mắt, chỉ có thể nhắm mắt ngửa đầu, nhếch miệng thở dốc, mặc kệ dòng nước chảy trên mặt của mình. Nước vừa đủ nóng như cái ôm ấm áp bao trọn Lộ Đinh.
Trình Vực không nói một lời. Lộ Đinh cố gắng mở mắt, lông mi ướt nhẹp. Cậu thấy Trình Vực vẫn bình tĩnh như thường, giống như ám chỉ của cậu không có tác dụng gì với hắn. Cậu không khỏi nghĩ, rốt cuộc Trình Vực có đạt được khoái cảm từ sự phục tùng và ỷ lại của cậu hay không. Suy nghĩ một khi đã bắt đầu liền không ngăn lại được.
Lúc cậu nghiêm chỉnh quỳ ở trên mặt đất, Trình Vực có nhìn cậu không? Lúc cậu vứt bỏ sự xấu hổ, vểnh mông bò về phía hắn, Trình Vực có cảm thấy vui vẻ không? Lúc cậu gào khóc bắn ra, Trình Vực có vì nhìn thấy cậu bị chìm trong dục vọng mà sinh ra ham muốn?
Nếu như cậu không quay lại, Trình Vực có cảm thấy mất mát không? Hắn sẽ chủ động đi tìm cậu chứ?
Dường như ý nghĩ này chính là chiếc chìa khoá mở ra cánh cửa phòng vẫn luôn đóng chặt.
Lộ Đinh mặc quần áo, lau khô đầu tóc xong thì kéo cửa ra về. Trình Vực cũng tắm rửa sạch sẽ, trùm một cái khăn tắm ở trên đầu, che khuất nửa khuôn mặt.
Lộ Đinh: "...Mai tôi không đến."
Trình Vực: "..."
Lộ Đinh: "Ngày kia cũng không đến, sau này cũng không đến nữa."
Trình Vực chỉ im lặng. Lộ Đinh mong ngóng im lặng qua đi sẽ có thứ gì đó bộc phát. Nhưng không, im lặng qua đi vẫn cứ là im lặng. Thật lâu sau Trình Vực mới nói.
"Ra ngoài nhớ đóng cửa lại."
Tác giả :
Xuân Nhật Phụ Huyên