Chơi Độc
Chương 90: Phiên ngoại 07
Tôn Hồi sinh liền một lúc hai bé, mọi người đều choáng. Chị dâu nói rành mạch đâu ra đấy: "Ăn được, bụng lại to! Thoạt nhìn thế mới bình thường. Ăn ít đều được con hấp thụ hết đấy!"
Mọi người đồng loạt gật đầu. Trong phòng sản phụ của bệnh viện, bạn bè ra ra vào vào. Bạn bè làm ăn của Hà Châu sau khi nghe tin cũng gửi quà tặng tới cả. Hôm sau, Đàm Đông Niên đến thăm. Một đám người sán lại cùng nói chuyện trên Trời dưới Đất và ngắm em bé. Tôn Hồi bị ồn ào đến nhức đầu. Ngày thứ ba liền "hạ lệnh" một tiếng xuất viện về nhà, ôm bé con không chịu rời tay.
Hà Châu bất lực đành vâng lời.
Vợ chồng trẻ chưa có kinh nghiệm, toàn lý thuyết suông. Nghe khóa học mấy tháng chuẩn bị làm mẹ, cuối cùng ôm hai đứa nhóc vẫn là chẳng biết làm sao. May mà chị dâu dự đoán được trước, từ thành phố Hải Châu tới, chị ấy bàn bạc với bên nhà chồng
ở lại đây một tháng. Hà Châu lo lắng đối phương sẽ có ý kiến nhưng chị dâu bảo anh yên tâm: "Hai tháng trước cậu giúp anh ấy bàn được một vụ làm ăn lớn. Giờ xưởng in cũng đi vào quỹ đạo rồi. Anh ấy cảm ơn cậu còn không kịp, có ý kiến gì được chứ!"
Hà Châu đáp: "Em chỉ giới thiệu một người bạn thôi, những cái khác toàn dựa vào bản thân anh ấy cả!"
Chị dâu cười: "Phải, phải, phải, là bản lĩnh của anh ấy. Được rồi...." Chị ấy nhìn sang
Tôn Hồi ôm anh trai đang ngoạc mồm khóc to với vẻ mặt khổ não. Áng chừng em gái ôm trong lòng mình đã ngủ say, chị dâu cười bảo: "Vợ cậu còn bỡ ngỡ. Cậu mau đi hầm canh, để chị dạy cô ấy!"
Tôn Hồi không biết làm sao với em bé, dỗ cậu nhóc không được, dữ với cậu nhóc cũng không xong. Cô dọa: "Con mà khóc nữa là mẹ không cho con ti sữa đâu."
Anh trai khóc càng tích cực, buốt cả tai Tôn Hồi.
Chị dâu ôm anh trai qua, đau lòng nói: "Lúc bé mới sinh ra là ngoan nhất, không khóc không quấy. Ban nãy là em chưa điều chỉnh tư thế cho tốt đấy!"
Tôn Hồi liền đứng cạnh chị dâu, duỗi cánh tay học theo tư thế của chị.
Hai người nghiên cứu thảo luận vấn đề này suốt hai tiếng đồng hồ. Nguyện vọng của Tôn Hồi là trở thành Victoria Beckham: "Chị xem, Beck với Vic bế Harper chỉ bằng một cánh tay. Em bé ngồi đẹp hơn nhiều!"
Nháy mắt, chị dâu dạt dào tình mẹ, giành lấy máy vi tính, nhìn chăm chăm vào màn hình: "Ôi chao, đứa nhỏ này cũng đáng yêu quá! Em trông da dẻ này, má phúng phính này, miệng nhỏ này. Sao có thể đáng yêu thế chứ lị!"
Tôn Hồi gật đầu tán đồng: "Đúng, đúng ạ! Đợt ấy em dưỡng thai, cả ngày cứ ngắm ảnh của Harper. Hà Châu còn dạy dỗ em, bảo em phải tìm một cậu nhóc mà xem mới đúng. Chị trông, em còn sinh hẳn một bé gái, chẳng phải vừa đẹp à!"
Một khi phụ nữ đã làm mẹ thì sẽ nói mãi không hết về vấn đề chăm con, người khác chẳng dễ dàng chen miệng vào. Hà Châu bị bỏ lơ một bên, anh cởi tạp dề xuống và thở dài.
Tôn Hồi xem như nhiều sữa, nhưng hai đứa bé đều "ăn khỏe". Mỗi ngày toàn tranh nhau bú. Để đủ sữa cho con, Tôn Hồi đem trọng lượng cơ thể của mình ép đến mức "kịch kim". Thân hình tròn vo đã không còn mặt mũi gặp các vị bô lão Nam Giang nữa. Hàng ngày cô soi gương mà khóc không ra nước mắt. Hà Châu tỏ vẻ tuyệt đối không chán ghét cô, đưa tay thò vào trong áo lót của cô, tóm một phát lấy hết cả bầu ngực muốn đổi chỗ cho một đám "đầu sỏ", khẽ thở hổn hển nói: "Có được có mất mà. Tái Ông mất ngựa. Anh càng thích cơ thể hiện giờ của em hơn."
Tôn Hồi túm lấy tay anh, mếu máo: "Thì ra anh có khẩu vị nặng như thế! Tại anh hết đấy!"
Hà Châu hơi dùng sức, lột bỏ quần áo của Tôn Hồi, gật gật đầu: "Tại anh, tại anh!"
Trước bàn trang điểm, hai người em đẩy anh tới, "lục đục" một trận. Tôn Hồi đẩy anh, mặt đỏ tai hồng: "Chị dâu còn ở đây đấy, không được!"
"Anh biết!" Hà Châu hôn cô: "Anh tính thời gian rồi, vẫn phải đợi ba mươi chín ngày nữa mới có thể làm được "cái này". Anh chỉ ôm em tí thôi!"
Anh tính ngày tháng rõ ràng, còn cô hy vọng thời gian trôi qua chậm một chút! Cô còn phải giữ lại cái mạng nhỏ này để chăm sóc hai bé con chứ.
Chị dâu cực kỳ thích hai đứa nhóc, cả ngày dỗ dành hai đứa. Chị ấy cũng chăm sóc cho Tôn Hồi, nhắc nhở cô những điều chú ý trong thời gian ở cữ: "Dì giúp việc mà các em mời được đấy, nhưng dầu gì cũng không phải vú nuôi, lại là người ngoài. Trẻ con không thể dính lấy em. Em còn việc của mình nữa, cho nên em phải nhớ, đợi sau khi chị về, đừng làm sai những điều này nhé!"
Tôn Hồi chăm chú lắng nghe, còn ghi chép lại, dáng vẻ nghiêm túc khiến chị dâu tán thưởng không ngớt. Buổi tối, Hà Châu từ công ty về, chị dâu đặc biệt kéo anh ra và hỏi: "Chị đã sớm muốn hỏi cậu chuyện này. Bố mẹ Hồi Hồi sao vậy? Sinh con không thấy người, sinh xong cũng không thấy người? Lúc trước ở bệnh viện, hai cô bạn học kia cũng lén hỏi đấy? Chả lẽ kết hôn cũng không đến? Họ không hài lòng với cậu phỏng?"
Hà Châu nhíu mày, ngẫm ngợi một lúc liền kể cho chị dâu biết về hoàn cảnh của Tôn Hồi: "Bạn học của Hồi Hồi cũng không biết đâu. Đến khi đó tổ chức lễ cưới, đoán chừng những bạn học ấy cũng sẽ hỏi."
Chị dâu ngẩn người hồi lâu, trong mũi chua xót nói: "Đúng là không dễ dàng. Cậu không kể, ai có thể nhìn ra điều này. Em ấy là một cô con gái ngoan lại hiểu chuyện. Cậu yên tâm, đến lúc đó nếu có ai hỏi, để chị xoay xở cho!"
Chị dâu mang theo một phần xót xa không nỡ mà rời đi. Trước khi đi để lại một đôi vòng bạc, tròn tròn vô cùng đáng yêu. Tôn Hồi trông thấy mà mê, thật sự muốn đeo vào cổ tay mình. Song, đau lòng là vẫn chưa đeo được. Hà Châu xoa cổ tay hơi đỏ ửng của Tôn Hồi, dỗ dành cô: "Qua mấy hôm nữa anh dẫn em đi đánh một bộ!"
Tôn Hồi tủi thân quẳng vòng tay đi, gật đầu đáp: "Vâng, em muốn kiểu dáng này!"
Một tuần sau, ba mẹ con đều đeo vòng tay y hệt nhau. Tôn Hồi đẩy hai bé đi tản bộ ngoài tiểu khu, bác gái hàng xóm vừa trông thấy liền khen ngay Tôn Hồi có đầu óc, "Vòng này đẹp thật đấy! Thế nào mà bác không nghĩ tới nhỉ. Cháu ngoại bác cũng có một bộ vòng tay. Về bác bảo con dâu cũng đi đánh một bộ mà đeo. Có ý nghĩa lắm!"
Tôn Hồi hơi ngượng, lại nghe bác gái hỏi khi nào chuyển nhà.Tôn Hồi đáp: "Cháu muốn đợi đến cuối năm. Sức đề kháng của trẻ con yếu, nhà mới sửa sang, vật liệu tốt
chăng nữa vẫn sẽ có một số thứ độc hại!"
Bác gái rất tán đồng: "Ừ, phải! Nghe nói tòa nhà 23 có gia đình..."
Hai người đứng tán gẫu bên đường. Hà Châu ngồi xuống cạnh xe nôi an ủi hai con:
"Mẹ các con chính là vậy đấy, các con phải hiểu cho mẹ nhé!"
Anh trai mở to mắt nhìn, không biểu lộ cảm xúc gì, còn em gái thì gặm ngón tay cười khúc khích.
Hai bé con trở thành đồ chơi lớn nhất của Tôn Hồi và Hà Châu. Mỗi ngày trước khi đi ngủ, bốn người đều nằm thẳng cẳng trên giường. Tôn Hồi chốc thì túm chân con trai, Hà Châu chốc thì tóm tay con gái. Hai người há cái miệng rộng làm ra vẻ muốn cắn, chọc cho hai nhóc cùng cười khanh khách.
Sau một hồi ầm ĩ, Hà Châu đẩy hai nhóc ra, ôm Tôn Hồi mấy cái. Như lệ thường, anh cầm lấy từ điển trên tủ đầu giường, cung kính đưa đến tay Tôn Hồi. Cô thở dài: "Cũng đã hai tháng rồi mà vẫn chưa nghĩ xong tên!"
Hà Châu nhìn chằm chằm như hổ đói, đáp: "Ừ, cũng hai tháng rồi!" Thấy Tôn Hồi giở từ điển chả ngó ngàng gì đến anh, Hà Châu việc mình mình làm dọc theo cổ Tôn Hồi mà cắn xuống. Chẳng bao lâu thì đầu đau nhói. Hà Châu ngượng ngùng ngẩng lên. Tôn Hồi ôm ngực, uất ức bảo: "Không được, không được. Trước khi em chưa giảm béo thì không được!"
"Sao mà không được!" Hà Châu giờ tay định tóm cô lại, Tôn Hồi né ngay sang bên.
"Béo quá mất xinh! Ở trong lòng anh, em là hoàn hảo, nên tuyệt đối không được!"
Hà Châu đau đớn gục xuống, quay lưng ân hận. Lúc lâu mới nghe thấy sau lưng vang lên giọng nói: "Anh trai gọi là Hà Đại Đao, em gái gọi là Hà Tiểu Kiều. Được không anh?"
Hà Châu đỡ trán, xoay người ôm Tôn Hồi vào lòng, nghiêm túc nói: "Tên không tệ. Đại Đao dũng cảm, Tiểu Kiều dịu dàng, là tên hay! Tô điểm tí nữa thì có lẽ càng hay hơn!"
Tôn Hồi "phụt" cười một tiếng, càng nghĩ càng buồn cười. Tiếng cười mỗi lúc một lớn,
cuối cùng căn bản không thể khống chế, ôm bụng lăn lộn trên giường. Hà Châu nở nụ cười nhìn cô, đợi cô cười mệt anh mới ôm cô về, cưng chiều nhéo nhéo cái mũi của cô. Đáng tiếc thời gian dành cho hai người không lâu, tiếng cười của Tôn Hồi thành công quấy nhiễu Hà Đại Đao và Hà Tiểu Kiều đang nghỉ ngơi. Hai đứa ngoác miệng khóc to. Tôn Hồi với Hà Châu luống cuống tay chân vội vàng "hầu hạ" hai nhóc.
Hai tháng trôi qua, cuối cùng tên của anh trai và em gái cũng được xác định, "Hà Đại Đao" và "Hà Tiểu Kiều" vừa được công bố, hàng xóm xung quanh, các anh chị em lập tức gửi thông điệp chúc mừng, khen cặp bố mẹ có gu thưởng thức và tinh tế, tinh thần đổi mới sáng tạo đáng được ca ngợi, mỗi Thái Nhân Duy kín đáo bày tỏ: "Cơ mà hai người nên hỏi qua cảm nhận của hai đứa nhỏ chút chứ!"
Tôn Hồi uống canh tẩm bổ của dì giúp việc ninh, nóng đến nỗi đầu lưỡi phun phì phì, lúng búng nói: "Bít gòi, bọn teo dân chủ lắm. Đây là của teo chọn, hén vẫn đang chọn!"
Hà Châu phiên dịch thay Tôn Hồi: "Cô ấy bảo: Biết rồi, bọn này dân chủ lắm. Đây là của tao chọn, hắn vẫn đang chọn!"
Tôn Hồi đẩy Hà Châu ra, hét toáng lên với điện thoại đang mở loa ngoài: "Hắn Là Châu Châu, không phải "nhóc anh trai"!"
Bấy giờ mồm miệng rõ ràng, Thái Nhân Duy nghe thấy cách gọi thân mật của Tôn Hồi dành cho Hà Châu, cô bạn nhất thời không kiểm soát nổi tiếng cười. Nửa ngày mới hỏi: "Thế Hà Châu chọn gì?"
Tôn Hồi đáp: "Vốn định đặt tên anh trai là Hà Cảnh. Mày bảo người này chẳng bao giờ xem chương trình tạp kỹ, sau này con trai tao làm sao lăn lội ngoài xã hội đây! Về sau đổi, gọi anh trai là Hà Thông, em gái là Hà Đồng*. Đơn giản tí là được rồi! Mày đừng thấy anh ấy năm đó là thủ khoa, phương diện văn học thật sự không ổn đâu. Bọn tao chỉ có thể tra từ điển. Hai cái tên này đẹp mà!" Cuối cùng Tôn Hồi nói quá lên: "Đây là tên thật. Tên ở nhà thì gọi là Hà Đại Đao và Hà Tiểu Kiểu, tương đối dễ nuôi!"
Thái Nhân Duy bị Tôn Hồi xoay đến đau cả đầu: "Hà Thông? Hợp Đồng*? Sao gọi em gái là Hợp Đồng?"
(*Hà Đồng và Hợp Đồng phát âm giống nhau nên Thái Nhân Duy mới bị nhầm.)
Tôn Hồi chỉ có thể khoa tay múa chân giải thích cho cô bạn một lượt nữa. Thái Nhân Duy nghe hồi lâu, cuối cùng hiểu ra phong cách đặt tên của hai vợ chồng họ: "Ờ, tên này đơn giản thật...."
Hà Tiểu Kiều còn đỡ, lúc Hà Đại Đao học viết chữ chắc chắn sẽ oán hận ba nó cho mà xem.
Mọi người đồng loạt gật đầu. Trong phòng sản phụ của bệnh viện, bạn bè ra ra vào vào. Bạn bè làm ăn của Hà Châu sau khi nghe tin cũng gửi quà tặng tới cả. Hôm sau, Đàm Đông Niên đến thăm. Một đám người sán lại cùng nói chuyện trên Trời dưới Đất và ngắm em bé. Tôn Hồi bị ồn ào đến nhức đầu. Ngày thứ ba liền "hạ lệnh" một tiếng xuất viện về nhà, ôm bé con không chịu rời tay.
Hà Châu bất lực đành vâng lời.
Vợ chồng trẻ chưa có kinh nghiệm, toàn lý thuyết suông. Nghe khóa học mấy tháng chuẩn bị làm mẹ, cuối cùng ôm hai đứa nhóc vẫn là chẳng biết làm sao. May mà chị dâu dự đoán được trước, từ thành phố Hải Châu tới, chị ấy bàn bạc với bên nhà chồng
ở lại đây một tháng. Hà Châu lo lắng đối phương sẽ có ý kiến nhưng chị dâu bảo anh yên tâm: "Hai tháng trước cậu giúp anh ấy bàn được một vụ làm ăn lớn. Giờ xưởng in cũng đi vào quỹ đạo rồi. Anh ấy cảm ơn cậu còn không kịp, có ý kiến gì được chứ!"
Hà Châu đáp: "Em chỉ giới thiệu một người bạn thôi, những cái khác toàn dựa vào bản thân anh ấy cả!"
Chị dâu cười: "Phải, phải, phải, là bản lĩnh của anh ấy. Được rồi...." Chị ấy nhìn sang
Tôn Hồi ôm anh trai đang ngoạc mồm khóc to với vẻ mặt khổ não. Áng chừng em gái ôm trong lòng mình đã ngủ say, chị dâu cười bảo: "Vợ cậu còn bỡ ngỡ. Cậu mau đi hầm canh, để chị dạy cô ấy!"
Tôn Hồi không biết làm sao với em bé, dỗ cậu nhóc không được, dữ với cậu nhóc cũng không xong. Cô dọa: "Con mà khóc nữa là mẹ không cho con ti sữa đâu."
Anh trai khóc càng tích cực, buốt cả tai Tôn Hồi.
Chị dâu ôm anh trai qua, đau lòng nói: "Lúc bé mới sinh ra là ngoan nhất, không khóc không quấy. Ban nãy là em chưa điều chỉnh tư thế cho tốt đấy!"
Tôn Hồi liền đứng cạnh chị dâu, duỗi cánh tay học theo tư thế của chị.
Hai người nghiên cứu thảo luận vấn đề này suốt hai tiếng đồng hồ. Nguyện vọng của Tôn Hồi là trở thành Victoria Beckham: "Chị xem, Beck với Vic bế Harper chỉ bằng một cánh tay. Em bé ngồi đẹp hơn nhiều!"
Nháy mắt, chị dâu dạt dào tình mẹ, giành lấy máy vi tính, nhìn chăm chăm vào màn hình: "Ôi chao, đứa nhỏ này cũng đáng yêu quá! Em trông da dẻ này, má phúng phính này, miệng nhỏ này. Sao có thể đáng yêu thế chứ lị!"
Tôn Hồi gật đầu tán đồng: "Đúng, đúng ạ! Đợt ấy em dưỡng thai, cả ngày cứ ngắm ảnh của Harper. Hà Châu còn dạy dỗ em, bảo em phải tìm một cậu nhóc mà xem mới đúng. Chị trông, em còn sinh hẳn một bé gái, chẳng phải vừa đẹp à!"
Một khi phụ nữ đã làm mẹ thì sẽ nói mãi không hết về vấn đề chăm con, người khác chẳng dễ dàng chen miệng vào. Hà Châu bị bỏ lơ một bên, anh cởi tạp dề xuống và thở dài.
Tôn Hồi xem như nhiều sữa, nhưng hai đứa bé đều "ăn khỏe". Mỗi ngày toàn tranh nhau bú. Để đủ sữa cho con, Tôn Hồi đem trọng lượng cơ thể của mình ép đến mức "kịch kim". Thân hình tròn vo đã không còn mặt mũi gặp các vị bô lão Nam Giang nữa. Hàng ngày cô soi gương mà khóc không ra nước mắt. Hà Châu tỏ vẻ tuyệt đối không chán ghét cô, đưa tay thò vào trong áo lót của cô, tóm một phát lấy hết cả bầu ngực muốn đổi chỗ cho một đám "đầu sỏ", khẽ thở hổn hển nói: "Có được có mất mà. Tái Ông mất ngựa. Anh càng thích cơ thể hiện giờ của em hơn."
Tôn Hồi túm lấy tay anh, mếu máo: "Thì ra anh có khẩu vị nặng như thế! Tại anh hết đấy!"
Hà Châu hơi dùng sức, lột bỏ quần áo của Tôn Hồi, gật gật đầu: "Tại anh, tại anh!"
Trước bàn trang điểm, hai người em đẩy anh tới, "lục đục" một trận. Tôn Hồi đẩy anh, mặt đỏ tai hồng: "Chị dâu còn ở đây đấy, không được!"
"Anh biết!" Hà Châu hôn cô: "Anh tính thời gian rồi, vẫn phải đợi ba mươi chín ngày nữa mới có thể làm được "cái này". Anh chỉ ôm em tí thôi!"
Anh tính ngày tháng rõ ràng, còn cô hy vọng thời gian trôi qua chậm một chút! Cô còn phải giữ lại cái mạng nhỏ này để chăm sóc hai bé con chứ.
Chị dâu cực kỳ thích hai đứa nhóc, cả ngày dỗ dành hai đứa. Chị ấy cũng chăm sóc cho Tôn Hồi, nhắc nhở cô những điều chú ý trong thời gian ở cữ: "Dì giúp việc mà các em mời được đấy, nhưng dầu gì cũng không phải vú nuôi, lại là người ngoài. Trẻ con không thể dính lấy em. Em còn việc của mình nữa, cho nên em phải nhớ, đợi sau khi chị về, đừng làm sai những điều này nhé!"
Tôn Hồi chăm chú lắng nghe, còn ghi chép lại, dáng vẻ nghiêm túc khiến chị dâu tán thưởng không ngớt. Buổi tối, Hà Châu từ công ty về, chị dâu đặc biệt kéo anh ra và hỏi: "Chị đã sớm muốn hỏi cậu chuyện này. Bố mẹ Hồi Hồi sao vậy? Sinh con không thấy người, sinh xong cũng không thấy người? Lúc trước ở bệnh viện, hai cô bạn học kia cũng lén hỏi đấy? Chả lẽ kết hôn cũng không đến? Họ không hài lòng với cậu phỏng?"
Hà Châu nhíu mày, ngẫm ngợi một lúc liền kể cho chị dâu biết về hoàn cảnh của Tôn Hồi: "Bạn học của Hồi Hồi cũng không biết đâu. Đến khi đó tổ chức lễ cưới, đoán chừng những bạn học ấy cũng sẽ hỏi."
Chị dâu ngẩn người hồi lâu, trong mũi chua xót nói: "Đúng là không dễ dàng. Cậu không kể, ai có thể nhìn ra điều này. Em ấy là một cô con gái ngoan lại hiểu chuyện. Cậu yên tâm, đến lúc đó nếu có ai hỏi, để chị xoay xở cho!"
Chị dâu mang theo một phần xót xa không nỡ mà rời đi. Trước khi đi để lại một đôi vòng bạc, tròn tròn vô cùng đáng yêu. Tôn Hồi trông thấy mà mê, thật sự muốn đeo vào cổ tay mình. Song, đau lòng là vẫn chưa đeo được. Hà Châu xoa cổ tay hơi đỏ ửng của Tôn Hồi, dỗ dành cô: "Qua mấy hôm nữa anh dẫn em đi đánh một bộ!"
Tôn Hồi tủi thân quẳng vòng tay đi, gật đầu đáp: "Vâng, em muốn kiểu dáng này!"
Một tuần sau, ba mẹ con đều đeo vòng tay y hệt nhau. Tôn Hồi đẩy hai bé đi tản bộ ngoài tiểu khu, bác gái hàng xóm vừa trông thấy liền khen ngay Tôn Hồi có đầu óc, "Vòng này đẹp thật đấy! Thế nào mà bác không nghĩ tới nhỉ. Cháu ngoại bác cũng có một bộ vòng tay. Về bác bảo con dâu cũng đi đánh một bộ mà đeo. Có ý nghĩa lắm!"
Tôn Hồi hơi ngượng, lại nghe bác gái hỏi khi nào chuyển nhà.Tôn Hồi đáp: "Cháu muốn đợi đến cuối năm. Sức đề kháng của trẻ con yếu, nhà mới sửa sang, vật liệu tốt
chăng nữa vẫn sẽ có một số thứ độc hại!"
Bác gái rất tán đồng: "Ừ, phải! Nghe nói tòa nhà 23 có gia đình..."
Hai người đứng tán gẫu bên đường. Hà Châu ngồi xuống cạnh xe nôi an ủi hai con:
"Mẹ các con chính là vậy đấy, các con phải hiểu cho mẹ nhé!"
Anh trai mở to mắt nhìn, không biểu lộ cảm xúc gì, còn em gái thì gặm ngón tay cười khúc khích.
Hai bé con trở thành đồ chơi lớn nhất của Tôn Hồi và Hà Châu. Mỗi ngày trước khi đi ngủ, bốn người đều nằm thẳng cẳng trên giường. Tôn Hồi chốc thì túm chân con trai, Hà Châu chốc thì tóm tay con gái. Hai người há cái miệng rộng làm ra vẻ muốn cắn, chọc cho hai nhóc cùng cười khanh khách.
Sau một hồi ầm ĩ, Hà Châu đẩy hai nhóc ra, ôm Tôn Hồi mấy cái. Như lệ thường, anh cầm lấy từ điển trên tủ đầu giường, cung kính đưa đến tay Tôn Hồi. Cô thở dài: "Cũng đã hai tháng rồi mà vẫn chưa nghĩ xong tên!"
Hà Châu nhìn chằm chằm như hổ đói, đáp: "Ừ, cũng hai tháng rồi!" Thấy Tôn Hồi giở từ điển chả ngó ngàng gì đến anh, Hà Châu việc mình mình làm dọc theo cổ Tôn Hồi mà cắn xuống. Chẳng bao lâu thì đầu đau nhói. Hà Châu ngượng ngùng ngẩng lên. Tôn Hồi ôm ngực, uất ức bảo: "Không được, không được. Trước khi em chưa giảm béo thì không được!"
"Sao mà không được!" Hà Châu giờ tay định tóm cô lại, Tôn Hồi né ngay sang bên.
"Béo quá mất xinh! Ở trong lòng anh, em là hoàn hảo, nên tuyệt đối không được!"
Hà Châu đau đớn gục xuống, quay lưng ân hận. Lúc lâu mới nghe thấy sau lưng vang lên giọng nói: "Anh trai gọi là Hà Đại Đao, em gái gọi là Hà Tiểu Kiều. Được không anh?"
Hà Châu đỡ trán, xoay người ôm Tôn Hồi vào lòng, nghiêm túc nói: "Tên không tệ. Đại Đao dũng cảm, Tiểu Kiều dịu dàng, là tên hay! Tô điểm tí nữa thì có lẽ càng hay hơn!"
Tôn Hồi "phụt" cười một tiếng, càng nghĩ càng buồn cười. Tiếng cười mỗi lúc một lớn,
cuối cùng căn bản không thể khống chế, ôm bụng lăn lộn trên giường. Hà Châu nở nụ cười nhìn cô, đợi cô cười mệt anh mới ôm cô về, cưng chiều nhéo nhéo cái mũi của cô. Đáng tiếc thời gian dành cho hai người không lâu, tiếng cười của Tôn Hồi thành công quấy nhiễu Hà Đại Đao và Hà Tiểu Kiều đang nghỉ ngơi. Hai đứa ngoác miệng khóc to. Tôn Hồi với Hà Châu luống cuống tay chân vội vàng "hầu hạ" hai nhóc.
Hai tháng trôi qua, cuối cùng tên của anh trai và em gái cũng được xác định, "Hà Đại Đao" và "Hà Tiểu Kiều" vừa được công bố, hàng xóm xung quanh, các anh chị em lập tức gửi thông điệp chúc mừng, khen cặp bố mẹ có gu thưởng thức và tinh tế, tinh thần đổi mới sáng tạo đáng được ca ngợi, mỗi Thái Nhân Duy kín đáo bày tỏ: "Cơ mà hai người nên hỏi qua cảm nhận của hai đứa nhỏ chút chứ!"
Tôn Hồi uống canh tẩm bổ của dì giúp việc ninh, nóng đến nỗi đầu lưỡi phun phì phì, lúng búng nói: "Bít gòi, bọn teo dân chủ lắm. Đây là của teo chọn, hén vẫn đang chọn!"
Hà Châu phiên dịch thay Tôn Hồi: "Cô ấy bảo: Biết rồi, bọn này dân chủ lắm. Đây là của tao chọn, hắn vẫn đang chọn!"
Tôn Hồi đẩy Hà Châu ra, hét toáng lên với điện thoại đang mở loa ngoài: "Hắn Là Châu Châu, không phải "nhóc anh trai"!"
Bấy giờ mồm miệng rõ ràng, Thái Nhân Duy nghe thấy cách gọi thân mật của Tôn Hồi dành cho Hà Châu, cô bạn nhất thời không kiểm soát nổi tiếng cười. Nửa ngày mới hỏi: "Thế Hà Châu chọn gì?"
Tôn Hồi đáp: "Vốn định đặt tên anh trai là Hà Cảnh. Mày bảo người này chẳng bao giờ xem chương trình tạp kỹ, sau này con trai tao làm sao lăn lội ngoài xã hội đây! Về sau đổi, gọi anh trai là Hà Thông, em gái là Hà Đồng*. Đơn giản tí là được rồi! Mày đừng thấy anh ấy năm đó là thủ khoa, phương diện văn học thật sự không ổn đâu. Bọn tao chỉ có thể tra từ điển. Hai cái tên này đẹp mà!" Cuối cùng Tôn Hồi nói quá lên: "Đây là tên thật. Tên ở nhà thì gọi là Hà Đại Đao và Hà Tiểu Kiểu, tương đối dễ nuôi!"
Thái Nhân Duy bị Tôn Hồi xoay đến đau cả đầu: "Hà Thông? Hợp Đồng*? Sao gọi em gái là Hợp Đồng?"
(*Hà Đồng và Hợp Đồng phát âm giống nhau nên Thái Nhân Duy mới bị nhầm.)
Tôn Hồi chỉ có thể khoa tay múa chân giải thích cho cô bạn một lượt nữa. Thái Nhân Duy nghe hồi lâu, cuối cùng hiểu ra phong cách đặt tên của hai vợ chồng họ: "Ờ, tên này đơn giản thật...."
Hà Tiểu Kiều còn đỡ, lúc Hà Đại Đao học viết chữ chắc chắn sẽ oán hận ba nó cho mà xem.
Tác giả :
Kim Bính