Chơi Độc
Chương 4
Xung quanh liền im phăng phắc, những người khóc tang đều thu nước mắt lại. Đàm Đông Niên khẽ lay gọi Tôn Hồi: "Hồi Hồi?"
Tôn Hồi lẩm bẩm một tiếng, đôi mắt hé mở, trông yếu đuối không thể tả, sắc mặt trắng bệch. Đàm Đông Niên vỗ nhẹ lên má cô: "Tỉnh nào, Hồi Hồi!"
Tôn Hồi vừa làm cho đầu óc trống rỗng lại ăn ngay mấy phát vả này, cô há miệng, lầm bầm khóc nói: "Tôi mệt....."
Đàm Đông Niên nghẹn!
Đám cô dì chú bác thở phào một hơi, vài người đồng loạt tiến lên muốn đỡ Tôn Hồi dậy thì cô đã lảo đảo tự chống đất nhổm người, nước mắt vẫn còn treo trên hàng mi.
Một bà thím mở miệng: "Ôi chao, Hồi Hồi ở đây khóc hai ngày rồi, cũng chưa được ngủ tử tế.", rồi chỉ bố Tôn, bảo: "Anh cũng rõ thật, xem Hồi Hồi giờ đã mệt thành cái dạng gì rồi này."
Bố Tôn mắt điếc tai ngơ, cau mày đáp: "Khổ tí chút mà cũng không chịu được!"
Tôn Hồi so vai rụt cổ, sụt sịt chẳng dám nhúc nhích.
Vẫn là Đàm Đông Niên lên tiếng: "Việc này nên để cháu trai làm mới tốt, cháu gái trọn đạo hiếu có ích gì!" Anh ta nhìn bà thím: "Vừa nãy trên đường cháu tới hình như trông thấy Tiểu Kiệt vào quán game đấy!"
Nụ cười của bà thím đông cứng, ngượng ngùng nói: "Thật hả? Cái thằng ranh con này!" Dứt lời, bà gọi một đứa trẻ nhà họ hàng đến quán game bắt người.
Nhà họ Tôn không phải có mỗi Tôn Hồi là cháu, bác hai và cô cả đều có một con gái. Tối qua, sau khi đến dập đầu vài cái thì về nhà bảo rằng đợi ngày đưa tang lại đến, chỉ có mỗi Tôn Hồi mặc áo xô gai chịu tang.
Trong đám con cháu họ Tôn, trừ anh họ đang ở trong tù, chỉ mình em họ là cháu trai. Anh họ là người ngoài họ không có tiền đồ, còn em họ mang họ Tôn thì "tiền đồ thênh thang", trong nhà cưng chiều cậu ta như bảo bối, tháng sáu năm nay sắp thi cao đẳng mà cậu ta cả ngày chỉ biết cày game, thậm chí những ngày thế này đi ra ngoài chơi cũng không bị bề trên trách mắng.
Đàm Đông Niên dập đầu rồi đốt giấy tiền. Em họ bị tóm về, mấy người lớn vây quanh cậu ta mắng cho một trận. Bấy giờ cậu ta mới ngoan ngoãn quỳ ở một bên, thay thế vị trí của Tôn Hồi.
Tôn Hồi cảm kích Đàm Đông Niên đã cứu cô thoát khỏi bể khổ, híp mắt bơ phờ gọi một tiếng: "Anh rể!" Đàm Đông Niên bảo cô trước tiên ngồi một chỗ nghỉ ngơi đã, anh ta còn phải theo bố Tôn ra ngoài gặp các kiểu họ hàng thân thích, làm chu đáo cấp bậc lễ nghĩa.
Hai tối nay, Tôn Hồi nhắm mắt mở mắt luôn cảm giác được cô Hai đang ở cạnh, căn bản ngủ không sâu. Lúc này cô chạy vào phòng của anh họ, cũng mặc kệ trên giường đầy bụi bặm, đặt lưng xuống liền ngủ ngay.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, Tôn Hồi nghe thấy có tiếng động ngoài cửa sổ, vẫn nhớ trong phòng khách đang kê sập trúc và cảnh giấc mơ kia, Tôn Hồi bật dậy, liếc mắt ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy dưới cây hòe già sau nhà có một người đang đứng quay lưng lại với cô. "Xè xè xè" một hồi tiếng vang, cô "hê hê" cười ngốc rồi lại đổ xuống.
Một giấc này ngủ đến say sưa, Tôn Hồi tỉnh dậy thấy sắc Trời tranh tối tranh sáng, cô loạng choạng mở cửa bước ra.
Chị gái Tôn Địch không biết trở lại khi nào. Bấy giờ cô ấy đang đứng cạnh Đàm Đông Niên, cười nói và chuyện trò với bạn bè, thân thích. Nhà bếp bên ngoài đã truyền tới tiếng xào nấu.
Tôn Địch thấy em gái dậy rồi liền đi tới đặt tay lên trán Tôn Hồi: "May không phải ốm, nghe bảo vừa nãy em ngất đi. Mệt thì nói ra, có gì hay mà thể hiện chứ?"
Tôn Hồi ấm ức, ai oán liếc chị gái một cái, lại nghe thấy Tôn Địch quay đầu nói với Đàm Đông Niên: "Đông Niên, để Giang Binh đưa Hồi Hồi về nhà trước đi, chúng ta ở đây ăn cơm còn chưa biết đến mấy giờ." Nói xong, cô ấy lại nhỏ giọng bảo Tôn Hồi: "Chị có lái xe tới, anh rể em lát nữa đi cùng chị. Trước, em kéo Giang Binh rời đi đã, nghĩ cách quấn lấy hắn ba tiếng!"
Tôn Hồi không có quyền lên tiếng, cứ thế bị Tôn Địch đẩy vào chiếc xe đỗ bên ngoài nhà, dán mặt lên cửa sổ xe bịn rịn nói lời tạm biệt với đám họ hàng. Đợi xe chạy đi xa rồi, cô mới cởi bỏ lưu luyến trong ánh mắt, nằm phịch xuống ghế, nói với Giang Binh trên ghế lái: "Anh chạy xe đến một nơi yên tĩnh, tôi muốn ngủ ba tiếng."
"Gì cơ?" Giang Binh chau mày nhìn gương chiếu hậu,"Tôi đưa cô về nhà, về nhà hãy ngủ."
Tôn Hồi điều chỉnh một tư thế thoải mái, đá đá chân, nhắm mắt, đáp: "Tôi ngủ trên giường không yên giấc, tôi thích ngủ trên xe!"
Giang Binh bảo: "Chốc nữa tôi còn phải quay lại đón giám đốc Đàm!"
Tôn Hồi mở trừng mắt, nằm nghiêng nghĩ một chốc rồi nhổm dậy sán tới gần ghế lái. Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, vùng giáp ranh nông thôn-thành thị im ắng, cô thì thào nói vào tai Giang Binh: "Ban nãy tôi đã trông thấy anh tè bậy chỗ gốc hòe già sau nhà nhé. Cây hòe giá ấy là cô tôi tự tay trồng, cũng gần bằng tuổi cô tôi đấy. Anh bất kính với người đã chết, còn dám quay lại hử?" Dứt lời, cô vỗ vỗ bả vai Giang Binh, cất giọng chỉ huy: "Cứ dừng xe ở phía trước đi, tôi ngủ ba tiếng là được!"
Sắc mặt Giang Binh hơi cứng ngắc, má phải từ từ nóng ran.
Tôn Hồi đâu có ngủ được trên xe, cô dán vào lưng ghế than vắn thở dài. Vì chị gái nhà mình mà lên núi đao xuống biển lửa, thậm chí lúc này còn ngủ cả bên đường.
Ba tiếng quá là đánh đố, sau khi nhắm mắt được một lát, Tôn Hồi dứt khoát lên tiếng:
"Hầy, cái con bồ nhí của anh rể tôi ấy mang thai thật à?"
Giang Binh không quay đầu lại: "Tỉnh ngủ rồi?"
Tôn Hồi bỗng đơ, "Nói mớ à!"
Lời nói mớ của Tôn Hồi chưa được bao lâu thì di động của Giang Binh đổ chuông.
Nghe thấy hắn gọi một tiếng: "Giám đốc Đàm!", Tôn Hồi liền ngáy ngay lập tức.
Ngoảnh đầu nhìn Tôn Hồi co lại thành một đống, má áp lên mu bàn tay, Giang Binh nói: "Tôn tiểu thư bảo muốn ngủ trên xe, về nhà cô ấy không ngủ được. Hiện tại cô ấy vẫn đang ngủ."
Bên kia đầu dây, Đàm Đông Niên cười "xùy" một tiếng: "Dốc nhiều ý tưởng quỷ quái quá!" Lát sau, anh ta hết cách đành bảo: "Bỏ đi, đợi cô ấy tỉnh thì cậu đưa cô ấy về nhà!"
Kể từ sau trận thất bại Pizza Hutt, Tôn Hồi cứ nghẹn một hơi, giờ cuối cùng đã đánh thắng một trận rồi, tâm trạng cô rất tốt, nên nhìn "người có công" cũng thuận mắt hơn nhiều. Sau khi về nhà, ăn cơm tắm gội đi ngủ, Tôn Hồi vui sướng không ngừng lăn lộn trong ổ chăn.
Đến ngày đưa tang, Giang Binh lái xe phụ trách dẫn đầu, Tôn Hồi và Tôn Địch ngồi trên xe, nghe thấy tiếng pháo đì đùng phía sau mà trong lòng vô cùng xúc động.
Cô Hai vừa mất, sổ tiết kiệm bảy vạn của ông nội chia cho ba nhà, ba hướng giám sát tài sản để lại của cô Hai, không ai dám manh động. Hôm qua, lúc bố Tôn về nhà còn
ở đó nói kháy bảo rằng cô Hai cất giấu một cái hộp sắt, bên trong nhất định có tiền. Nhưng cái hộp bị khóa, xung quanh lại toàn những cặp mắt nhìn chòng chọc, cũng chưa có ai "ra tay".
Trước khi ngủ, Tôn Hồi niệm vài câu "Chớ trách chớ trách". Hôm nay lại thấy sắc mặt chị gái Tôn Địch tiều tụy, tâm sự nặng nề, Tôn Hồi vò đầu bứt tai quyết định vẫn là mặc kệ chuyện của người lớn đi thôi!
Trẻ nhỏ thì nên có dáng vẻ của trẻ nhỏ. Tôn Hồi nghỉ học bốn ngày, sau khi trở về trường, lần nữa nhớ nhung bầu không khí trường học chẳng gì sánh bằng, thậm chí ăn táo cũng phải chạy ra ngoài ban công vừa hít thở vừa gặm cắn.
Tạ Kiều Kiều nói cô lãng phí ô-xít-các-bon, Tôn Hồi thở than: "Mày không biết chậu than ở ngay bên cạnh, tao hít khói cả ba ngày Trời, khắp nơi toàn là tro bay qua bay lại, còn ngủ cả trên rơm rạ kìa!"
Tôn Hồi cắn "rôm rốp" một miếng táo, sờ sờ băng vải đen trên cánh tay, bên trên còn có một mẩu vải đỏ, một bậc bề trên của cô thật sự ra đi rồi.
Tôn Hồi xin nghỉ học nhiều ngày đã quay lại trường, nhưng trước sau không thấy bóng dáng của Phù Hiểu Vi đâu. Đối với sự xuất quỷ nhập thần của cô bạn, Thái Nhân Duy từng lắc đầu thở dài: "Rơi vào trò chơi trực tuyến như lọt sâu xuống biển."
Phù Hiểu Vi nghiện game trực tuyến, một tuần trốn học ba ngày là chuyện thường như cơm bữa. Thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi cho nên lúc nhận được điện thoại của cô bạn vào ngày thứ hai trở về trường, Tôn Hồi thực sự kinh ngạc, lời mở đầu không phải chào hỏi mà là: "Mày lại có thể thuộc số di động của tao cơ đấy?"
Phù Hiểu Vi đang dùng điện thoại công cộng, cô bạn bảo di động của mình bị mất ở quán net. Tiếp đó Phù Hiểu Vi trợn mắt lườm một cái mà Tôn Hồi không nhìn thấy được: "Rốt cuộc mày có phải là người địa cầu không hả, mau qua đây đi! Bọn họ không chịu kiểm tra camera!"
Tôn Hồi nghĩ mình đúng là một đứa mệnh khổ, buổi tối còn chẳng thể nghỉ ngơi tử tế. Vậy nên cô lôi Tạ Kiều Kiều và Thái Nhân Duy dậy, yêu cầu đồng cam cộng khổ. Cơ mà hai đứa nó xin Tôn Hồi xả thân đi một mình. Tôn Hồi nghĩ một lát vẫn không tình nguyện đơn thương độc mã, liền xốc chăn của hai kẻ kia lên, thật sự kéo họ rời giường. Trong cảnh Trời tối như hũ nút, ba cô gái đội từng trận gió rét đi tới quán net trên phố.
Thực tế, con phố cà phê-internet chỉ có bốn, năm quán, ngoài ra còn có quán bar, tiệm game và hàng loạt địa điểm vui chơi giải trí lung tung beng, nằm ở vị trí giữa khu vực giao giữa thành thị và nông thôn với trường đại học thành phố. Tôn Hồi chưa từng đi qua, Tạ Kiều Kiều đã có kinh nghiệm, dẫn hai đứa kia lượn đông lượn tây một chốc thì tìm thấy quán net Đông Anh mà Phù Hiểu Vi nói trong điện thoại.
Lúc ba người tìm được Phù Hiểu Vi, thấy cô bạn đang đứng trước quầy lễ tân tranh luận với người trông coi quán net: "Tôi không muốn báo cảnh sát làm lớn chuyện, kiểm tra camera thì các người mất miếng thịt à?"
Cô gái trông coi quán net xem ra chỉ chừng mười sáu, mười bảy tuổi. Cô nàng lườm Phù Hiểu Vi, đáp: "Đã bảo không được là không được. Người nào cũng giống chị thì chúng tôi còn cần mở cửa làm ăn nữa không. Còn có sự riêng tư, được chưa?"
Tạ Kiều Kiều nhân cơ hội kéo Phù Hiểu Vi qua hỏi: "Sao mày không báo cảnh sát?"
Thấy bạn cùng phòng đã tới, vẻ mặt Phù Hiểu Vi thoáng trì trệ, nhỏ giọng đáp: "Tao trốn học này, lớp tự học buổi tối cũng không đi, lỡ bị trường biết trốn học nhiều lần thế này phải chịu phạt đấy!"
Cô nàng trông quán net nhàn nhã giũa móng tay, đầu cũng chẳng ngẩng lên, nói: "Léo nhéo xong chưa, mất di động thì tự mình tìm, muốn kiểm tra camera thì đừng mơ."
Tôn Hồi híp mắt nhìn cô nàng hồi lâu, đã muốn đục hai lỗ sau gáy cô ta ấy chứ. Đẩy Tạ Kiều Kiều và Phù Hiểu Vi đang chắn đường ra, Tôn Hồi tiến từng bước tới quầy lễ tân.
Cô nàng đang giũa móng ngón áp út, mắt thấy sắp xong, đột nhiên nghe "Rầm" một tiếng, quầy lễ tân rung lên dữ dội, một... nắm đấm nhỏ nện lên mặt quầy.
Nắm tay nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn, mu bàn tay nổi rõ gân xanh. Cô nàng trông quán net thấy nắm đấm ấy từ từ buông lỏng, sau đó nhìn dọc theo cổ tay, tay áo đã được xắn lên.
Tôn Hồi để lộ hai cánh tay trắng bóc, chống một tay lên mặt quầy, hơi nghiêng người về phía trước mang theo ánh mắt không lành, lên tiếng: "Cô mới đừng léo nhéo xong hay chưa xong với chúng tôi, chớ để tôi đoán trúng là cô thụt két nên không dám check cam nhé? Tôi muốn gặp ông chủ của cô!"
Trong chốc lát, cô nàng không kịp phản ứng lại. Tôn Hồi cố trợn to mắt, hung dữ nhìn cô nàng chằm chằm rồi tiến lên trước hai bước đã dán sát vào quầy, bất cứ lúc nào cũng có thể tóm lấy cổ áo đối phương.
Nhưng không nghĩ bởi thu hẹp khoảng cách, Tôn Hồi đột nhiên trông thấy đằng sau quầy lễ tân, trên một chiếc ghế dài kê bên cạnh cô nàng kia, có một người đàn ông nằm gối lên cánh tay đang ung dung nhìn cô.
(Tác giả: A ha ha ha ha)
Tôn Hồi lẩm bẩm một tiếng, đôi mắt hé mở, trông yếu đuối không thể tả, sắc mặt trắng bệch. Đàm Đông Niên vỗ nhẹ lên má cô: "Tỉnh nào, Hồi Hồi!"
Tôn Hồi vừa làm cho đầu óc trống rỗng lại ăn ngay mấy phát vả này, cô há miệng, lầm bầm khóc nói: "Tôi mệt....."
Đàm Đông Niên nghẹn!
Đám cô dì chú bác thở phào một hơi, vài người đồng loạt tiến lên muốn đỡ Tôn Hồi dậy thì cô đã lảo đảo tự chống đất nhổm người, nước mắt vẫn còn treo trên hàng mi.
Một bà thím mở miệng: "Ôi chao, Hồi Hồi ở đây khóc hai ngày rồi, cũng chưa được ngủ tử tế.", rồi chỉ bố Tôn, bảo: "Anh cũng rõ thật, xem Hồi Hồi giờ đã mệt thành cái dạng gì rồi này."
Bố Tôn mắt điếc tai ngơ, cau mày đáp: "Khổ tí chút mà cũng không chịu được!"
Tôn Hồi so vai rụt cổ, sụt sịt chẳng dám nhúc nhích.
Vẫn là Đàm Đông Niên lên tiếng: "Việc này nên để cháu trai làm mới tốt, cháu gái trọn đạo hiếu có ích gì!" Anh ta nhìn bà thím: "Vừa nãy trên đường cháu tới hình như trông thấy Tiểu Kiệt vào quán game đấy!"
Nụ cười của bà thím đông cứng, ngượng ngùng nói: "Thật hả? Cái thằng ranh con này!" Dứt lời, bà gọi một đứa trẻ nhà họ hàng đến quán game bắt người.
Nhà họ Tôn không phải có mỗi Tôn Hồi là cháu, bác hai và cô cả đều có một con gái. Tối qua, sau khi đến dập đầu vài cái thì về nhà bảo rằng đợi ngày đưa tang lại đến, chỉ có mỗi Tôn Hồi mặc áo xô gai chịu tang.
Trong đám con cháu họ Tôn, trừ anh họ đang ở trong tù, chỉ mình em họ là cháu trai. Anh họ là người ngoài họ không có tiền đồ, còn em họ mang họ Tôn thì "tiền đồ thênh thang", trong nhà cưng chiều cậu ta như bảo bối, tháng sáu năm nay sắp thi cao đẳng mà cậu ta cả ngày chỉ biết cày game, thậm chí những ngày thế này đi ra ngoài chơi cũng không bị bề trên trách mắng.
Đàm Đông Niên dập đầu rồi đốt giấy tiền. Em họ bị tóm về, mấy người lớn vây quanh cậu ta mắng cho một trận. Bấy giờ cậu ta mới ngoan ngoãn quỳ ở một bên, thay thế vị trí của Tôn Hồi.
Tôn Hồi cảm kích Đàm Đông Niên đã cứu cô thoát khỏi bể khổ, híp mắt bơ phờ gọi một tiếng: "Anh rể!" Đàm Đông Niên bảo cô trước tiên ngồi một chỗ nghỉ ngơi đã, anh ta còn phải theo bố Tôn ra ngoài gặp các kiểu họ hàng thân thích, làm chu đáo cấp bậc lễ nghĩa.
Hai tối nay, Tôn Hồi nhắm mắt mở mắt luôn cảm giác được cô Hai đang ở cạnh, căn bản ngủ không sâu. Lúc này cô chạy vào phòng của anh họ, cũng mặc kệ trên giường đầy bụi bặm, đặt lưng xuống liền ngủ ngay.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, Tôn Hồi nghe thấy có tiếng động ngoài cửa sổ, vẫn nhớ trong phòng khách đang kê sập trúc và cảnh giấc mơ kia, Tôn Hồi bật dậy, liếc mắt ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy dưới cây hòe già sau nhà có một người đang đứng quay lưng lại với cô. "Xè xè xè" một hồi tiếng vang, cô "hê hê" cười ngốc rồi lại đổ xuống.
Một giấc này ngủ đến say sưa, Tôn Hồi tỉnh dậy thấy sắc Trời tranh tối tranh sáng, cô loạng choạng mở cửa bước ra.
Chị gái Tôn Địch không biết trở lại khi nào. Bấy giờ cô ấy đang đứng cạnh Đàm Đông Niên, cười nói và chuyện trò với bạn bè, thân thích. Nhà bếp bên ngoài đã truyền tới tiếng xào nấu.
Tôn Địch thấy em gái dậy rồi liền đi tới đặt tay lên trán Tôn Hồi: "May không phải ốm, nghe bảo vừa nãy em ngất đi. Mệt thì nói ra, có gì hay mà thể hiện chứ?"
Tôn Hồi ấm ức, ai oán liếc chị gái một cái, lại nghe thấy Tôn Địch quay đầu nói với Đàm Đông Niên: "Đông Niên, để Giang Binh đưa Hồi Hồi về nhà trước đi, chúng ta ở đây ăn cơm còn chưa biết đến mấy giờ." Nói xong, cô ấy lại nhỏ giọng bảo Tôn Hồi: "Chị có lái xe tới, anh rể em lát nữa đi cùng chị. Trước, em kéo Giang Binh rời đi đã, nghĩ cách quấn lấy hắn ba tiếng!"
Tôn Hồi không có quyền lên tiếng, cứ thế bị Tôn Địch đẩy vào chiếc xe đỗ bên ngoài nhà, dán mặt lên cửa sổ xe bịn rịn nói lời tạm biệt với đám họ hàng. Đợi xe chạy đi xa rồi, cô mới cởi bỏ lưu luyến trong ánh mắt, nằm phịch xuống ghế, nói với Giang Binh trên ghế lái: "Anh chạy xe đến một nơi yên tĩnh, tôi muốn ngủ ba tiếng."
"Gì cơ?" Giang Binh chau mày nhìn gương chiếu hậu,"Tôi đưa cô về nhà, về nhà hãy ngủ."
Tôn Hồi điều chỉnh một tư thế thoải mái, đá đá chân, nhắm mắt, đáp: "Tôi ngủ trên giường không yên giấc, tôi thích ngủ trên xe!"
Giang Binh bảo: "Chốc nữa tôi còn phải quay lại đón giám đốc Đàm!"
Tôn Hồi mở trừng mắt, nằm nghiêng nghĩ một chốc rồi nhổm dậy sán tới gần ghế lái. Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, vùng giáp ranh nông thôn-thành thị im ắng, cô thì thào nói vào tai Giang Binh: "Ban nãy tôi đã trông thấy anh tè bậy chỗ gốc hòe già sau nhà nhé. Cây hòe giá ấy là cô tôi tự tay trồng, cũng gần bằng tuổi cô tôi đấy. Anh bất kính với người đã chết, còn dám quay lại hử?" Dứt lời, cô vỗ vỗ bả vai Giang Binh, cất giọng chỉ huy: "Cứ dừng xe ở phía trước đi, tôi ngủ ba tiếng là được!"
Sắc mặt Giang Binh hơi cứng ngắc, má phải từ từ nóng ran.
Tôn Hồi đâu có ngủ được trên xe, cô dán vào lưng ghế than vắn thở dài. Vì chị gái nhà mình mà lên núi đao xuống biển lửa, thậm chí lúc này còn ngủ cả bên đường.
Ba tiếng quá là đánh đố, sau khi nhắm mắt được một lát, Tôn Hồi dứt khoát lên tiếng:
"Hầy, cái con bồ nhí của anh rể tôi ấy mang thai thật à?"
Giang Binh không quay đầu lại: "Tỉnh ngủ rồi?"
Tôn Hồi bỗng đơ, "Nói mớ à!"
Lời nói mớ của Tôn Hồi chưa được bao lâu thì di động của Giang Binh đổ chuông.
Nghe thấy hắn gọi một tiếng: "Giám đốc Đàm!", Tôn Hồi liền ngáy ngay lập tức.
Ngoảnh đầu nhìn Tôn Hồi co lại thành một đống, má áp lên mu bàn tay, Giang Binh nói: "Tôn tiểu thư bảo muốn ngủ trên xe, về nhà cô ấy không ngủ được. Hiện tại cô ấy vẫn đang ngủ."
Bên kia đầu dây, Đàm Đông Niên cười "xùy" một tiếng: "Dốc nhiều ý tưởng quỷ quái quá!" Lát sau, anh ta hết cách đành bảo: "Bỏ đi, đợi cô ấy tỉnh thì cậu đưa cô ấy về nhà!"
Kể từ sau trận thất bại Pizza Hutt, Tôn Hồi cứ nghẹn một hơi, giờ cuối cùng đã đánh thắng một trận rồi, tâm trạng cô rất tốt, nên nhìn "người có công" cũng thuận mắt hơn nhiều. Sau khi về nhà, ăn cơm tắm gội đi ngủ, Tôn Hồi vui sướng không ngừng lăn lộn trong ổ chăn.
Đến ngày đưa tang, Giang Binh lái xe phụ trách dẫn đầu, Tôn Hồi và Tôn Địch ngồi trên xe, nghe thấy tiếng pháo đì đùng phía sau mà trong lòng vô cùng xúc động.
Cô Hai vừa mất, sổ tiết kiệm bảy vạn của ông nội chia cho ba nhà, ba hướng giám sát tài sản để lại của cô Hai, không ai dám manh động. Hôm qua, lúc bố Tôn về nhà còn
ở đó nói kháy bảo rằng cô Hai cất giấu một cái hộp sắt, bên trong nhất định có tiền. Nhưng cái hộp bị khóa, xung quanh lại toàn những cặp mắt nhìn chòng chọc, cũng chưa có ai "ra tay".
Trước khi ngủ, Tôn Hồi niệm vài câu "Chớ trách chớ trách". Hôm nay lại thấy sắc mặt chị gái Tôn Địch tiều tụy, tâm sự nặng nề, Tôn Hồi vò đầu bứt tai quyết định vẫn là mặc kệ chuyện của người lớn đi thôi!
Trẻ nhỏ thì nên có dáng vẻ của trẻ nhỏ. Tôn Hồi nghỉ học bốn ngày, sau khi trở về trường, lần nữa nhớ nhung bầu không khí trường học chẳng gì sánh bằng, thậm chí ăn táo cũng phải chạy ra ngoài ban công vừa hít thở vừa gặm cắn.
Tạ Kiều Kiều nói cô lãng phí ô-xít-các-bon, Tôn Hồi thở than: "Mày không biết chậu than ở ngay bên cạnh, tao hít khói cả ba ngày Trời, khắp nơi toàn là tro bay qua bay lại, còn ngủ cả trên rơm rạ kìa!"
Tôn Hồi cắn "rôm rốp" một miếng táo, sờ sờ băng vải đen trên cánh tay, bên trên còn có một mẩu vải đỏ, một bậc bề trên của cô thật sự ra đi rồi.
Tôn Hồi xin nghỉ học nhiều ngày đã quay lại trường, nhưng trước sau không thấy bóng dáng của Phù Hiểu Vi đâu. Đối với sự xuất quỷ nhập thần của cô bạn, Thái Nhân Duy từng lắc đầu thở dài: "Rơi vào trò chơi trực tuyến như lọt sâu xuống biển."
Phù Hiểu Vi nghiện game trực tuyến, một tuần trốn học ba ngày là chuyện thường như cơm bữa. Thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi cho nên lúc nhận được điện thoại của cô bạn vào ngày thứ hai trở về trường, Tôn Hồi thực sự kinh ngạc, lời mở đầu không phải chào hỏi mà là: "Mày lại có thể thuộc số di động của tao cơ đấy?"
Phù Hiểu Vi đang dùng điện thoại công cộng, cô bạn bảo di động của mình bị mất ở quán net. Tiếp đó Phù Hiểu Vi trợn mắt lườm một cái mà Tôn Hồi không nhìn thấy được: "Rốt cuộc mày có phải là người địa cầu không hả, mau qua đây đi! Bọn họ không chịu kiểm tra camera!"
Tôn Hồi nghĩ mình đúng là một đứa mệnh khổ, buổi tối còn chẳng thể nghỉ ngơi tử tế. Vậy nên cô lôi Tạ Kiều Kiều và Thái Nhân Duy dậy, yêu cầu đồng cam cộng khổ. Cơ mà hai đứa nó xin Tôn Hồi xả thân đi một mình. Tôn Hồi nghĩ một lát vẫn không tình nguyện đơn thương độc mã, liền xốc chăn của hai kẻ kia lên, thật sự kéo họ rời giường. Trong cảnh Trời tối như hũ nút, ba cô gái đội từng trận gió rét đi tới quán net trên phố.
Thực tế, con phố cà phê-internet chỉ có bốn, năm quán, ngoài ra còn có quán bar, tiệm game và hàng loạt địa điểm vui chơi giải trí lung tung beng, nằm ở vị trí giữa khu vực giao giữa thành thị và nông thôn với trường đại học thành phố. Tôn Hồi chưa từng đi qua, Tạ Kiều Kiều đã có kinh nghiệm, dẫn hai đứa kia lượn đông lượn tây một chốc thì tìm thấy quán net Đông Anh mà Phù Hiểu Vi nói trong điện thoại.
Lúc ba người tìm được Phù Hiểu Vi, thấy cô bạn đang đứng trước quầy lễ tân tranh luận với người trông coi quán net: "Tôi không muốn báo cảnh sát làm lớn chuyện, kiểm tra camera thì các người mất miếng thịt à?"
Cô gái trông coi quán net xem ra chỉ chừng mười sáu, mười bảy tuổi. Cô nàng lườm Phù Hiểu Vi, đáp: "Đã bảo không được là không được. Người nào cũng giống chị thì chúng tôi còn cần mở cửa làm ăn nữa không. Còn có sự riêng tư, được chưa?"
Tạ Kiều Kiều nhân cơ hội kéo Phù Hiểu Vi qua hỏi: "Sao mày không báo cảnh sát?"
Thấy bạn cùng phòng đã tới, vẻ mặt Phù Hiểu Vi thoáng trì trệ, nhỏ giọng đáp: "Tao trốn học này, lớp tự học buổi tối cũng không đi, lỡ bị trường biết trốn học nhiều lần thế này phải chịu phạt đấy!"
Cô nàng trông quán net nhàn nhã giũa móng tay, đầu cũng chẳng ngẩng lên, nói: "Léo nhéo xong chưa, mất di động thì tự mình tìm, muốn kiểm tra camera thì đừng mơ."
Tôn Hồi híp mắt nhìn cô nàng hồi lâu, đã muốn đục hai lỗ sau gáy cô ta ấy chứ. Đẩy Tạ Kiều Kiều và Phù Hiểu Vi đang chắn đường ra, Tôn Hồi tiến từng bước tới quầy lễ tân.
Cô nàng đang giũa móng ngón áp út, mắt thấy sắp xong, đột nhiên nghe "Rầm" một tiếng, quầy lễ tân rung lên dữ dội, một... nắm đấm nhỏ nện lên mặt quầy.
Nắm tay nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn, mu bàn tay nổi rõ gân xanh. Cô nàng trông quán net thấy nắm đấm ấy từ từ buông lỏng, sau đó nhìn dọc theo cổ tay, tay áo đã được xắn lên.
Tôn Hồi để lộ hai cánh tay trắng bóc, chống một tay lên mặt quầy, hơi nghiêng người về phía trước mang theo ánh mắt không lành, lên tiếng: "Cô mới đừng léo nhéo xong hay chưa xong với chúng tôi, chớ để tôi đoán trúng là cô thụt két nên không dám check cam nhé? Tôi muốn gặp ông chủ của cô!"
Trong chốc lát, cô nàng không kịp phản ứng lại. Tôn Hồi cố trợn to mắt, hung dữ nhìn cô nàng chằm chằm rồi tiến lên trước hai bước đã dán sát vào quầy, bất cứ lúc nào cũng có thể tóm lấy cổ áo đối phương.
Nhưng không nghĩ bởi thu hẹp khoảng cách, Tôn Hồi đột nhiên trông thấy đằng sau quầy lễ tân, trên một chiếc ghế dài kê bên cạnh cô nàng kia, có một người đàn ông nằm gối lên cánh tay đang ung dung nhìn cô.
(Tác giả: A ha ha ha ha)
Tác giả :
Kim Bính