Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài
Chương 207: Nội tâm bi thương
Edit: Song Ngư
Beta:yuanfr
Quan Nghị vẫn đứng ở bên cạnh, không có lên tiếng.
Nhưng nhìn biểu tình trên mặt bọn họ, cùng với nội dung cuộc nói chuyện, trong lòng cũng đã rõ ràng, đại sự không ổn! Xem ra, hai người lại muốn có chuyện!
Lần này, trên dưới Tần thị phải sống trong dầu sôi lửa bỏng rồi.
Bởi vì hắn hoàn toàn có dự cảm mãnh liệt, Tần Đại tổng tài nhất định sẽ giận dữ. Coi như không phát hỏa lớn đi, nhưng sẽ cáu gắt và tìm cách kiếm chuyện! Sau đó, người phía dưới tay hắn, sẽ gặp xui xẻo!Dĩ nhiên, người trực tiếp bị liên lụy chính là mình.
Tần Tấn Dương ánh mắt thâm thúy nhìn Đồng Thiên Ái, nhìn không giống như là đang phát hỏa, hướng về phía Đồng Thiên Ái triển khai nụ cười mê người , nhưng ngay cả mình cũng cảm thấy trong tươi cười là sự rét lạnh.
"Cám ơn cô! Trợ lí Đồng! Lúc không có tôi ở đây đã làm bạn với vị hôn thê của tôi!" Nhẹ nhàng nói.
Nói chuyện đồng thời cẩn thận nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, sắc bén nhìn chăm chú cô, muốn nhận thấy được từ cô có gì khác thường không.
Dù là chỉ có một chút. . . . . . Một chút xíu cũng được. . . . . .
Đồng Thiên Ái cũng nhìn lại hắn, phát hiện lòng của mình rất đau. Thế nhưng một khắc, cô cố gắng trấn tỉnh, mặc dù đau lòng nhưng cô cố gắng không cho mình biểu hiện ra ngoài.
Cố gắng nở nụ cười, lạnh nhạt nói, "Tôi rất hân hạnh! Tần tổng!"
Vừa mới dứt lời, vết thương trong lòng kia lại trong nháy mắt càng thêm đau, sau đó bắt đầu rỉ máu.
"Tần ca ca. . . . . . Kỳ Kỳ không khóc. . . . . . Em biết ngay Tần ca ca nhất định hiểu em nhất. . . . . . Mới vừa rồi là Kỳ Kỳ không tốt. . . . . . Về sau em sẽ không như vậy. . . . . . Tần ca ca anh đừng tức giận. . . . . ."
Du Ty Kỳ nghe được hai người nói chuyện, mặc dù cảm giác giữa bọn họ có chút gì đó không bình thường. Nhưng là"Vị hôn thê" ba chữ này, liền đủ để cho cô vứt bỏ những ý nghĩ khác lạ kia.
Thật là không có nghĩ đến, tới Đài Loan, Tần ca ca cư nhiên thừa nhận!
Bọn họ là vị hôn phu vị hôn thê!
Thật tốt quá! Một lát còn muốn đi nói cho mẹ cái tin tức tốt này! Đúng! Còn có Tần gia gia, còn có cha! Để cho bọn họ cũng vui vẻ, có lẽ lần này còn có thể mang theo Tần ca ca cùng nhau trở về Anh quốc !
Nghĩ như vậy, vội vàng đưa tay lau đi nước mắt trên mặt.
Có chút làm nũng lôi ống tay áo của hắn, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cười nói, "Ai! Tần ca ca! Kỳ Kỳ ở Anh quốc học được làm rất nhiều món ăn ngon! Một lát Kỳ Kỳ làm cho anh ăn!"
"Uhm..." Tần Tấn Dương không có cự tuyệt, buồn buồn gật đầu một cái.
Du Ty Kỳ thấy hắn đáp ứng, càng thêm vui vẻ. Vội vàng nâng mủi chân, một nụ hôn rơi trên mặt hắn, "Tần ca ca anh thật tốt quá! Em biết ngay ah!"
Có chút xấu hổ nhìn hắn, người đàn ông này tương lai là chồng mình ah!
Trước kia Tần ca ca ghét nhất món ăn cô làm, cơ hồ có thể nói là đụng cũng sẽ không đụng! Hiện tại hắn cư nhiên đồng ý! Điều đó có thể hiểu là Tần ca ca đã thực sự tiếp nhận cô!
Cô là người hạnh phúc nhất trên thế giới!
Du Ty Kỳ đang vụng trộm mà ăn mừng, nghiêng đầu nhìn thấy Quan Nghị thấy vẻ mặt hắn mang theo chút sợ hãi, tò mò lầu bầu nói, "Mặt con nít ca ca! Anh ra làm sao vậy! Em làm đồ ăn so với trước kia ngon hơn rất nhiều nha!"
Nói xong, không quên nghiêm túc gật đầu một cái.
". . ." Quan Nghị có chút xấu hổ, giờ phút này cũng đành phải cười cho qua chuyện.
Không khí như vậy, đoán chừng cũng chỉ có Du Đại Tiểu Thư không có nhìn ra trong đó quái dị đi! Thông minh một chút người nào cũng có thể nhận thấy được, Tần Tấn Dương tại sao lại khác thường như vậy.
Đồng Thiên Ái thấy bọn họ động tác thân mật, trong lòng không hiểu sao rất rối loạn.
Trước kia không phải chưa từng thấy có phụ nữ hôn hắn, nhưng là hiện tại, ở trước mặt cô, vị hôn thê của hắn hôn hắn, đột nhiên phát hiện mình không thể trấn tĩnh rồi.
Đúng vậy! Đồng Thiên Ái! Ngươi ghen tỵ! Ngươi ghen! Ngươi khó chịu! Ngươi không chịu nổi!
Tần Tấn Dương lạnh lùng nhìn cô, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì. Quanh thân như có sát khí, dần dần tăng lên, sau đó lại dần dần tiêu tán, xuyên vào trong xương.
Đã không còn là thủ lĩnh tổng tài Đài Loan dịu dàng đa tình, giờ phút này hắn giống như là một đế vương tàn khốc.
"Không có việc gì nữa thì mọi người ra đi!" Cáu kỉnh nói.
Quan Nghị liếc nhìn phái bên cạnh Tần Tấn Dương, phát hiện biến hóa của hắn. Dự cảm trước đó quả nhiên linh nghiệm rồi, Tần Tấn dương vì tiểu nữ cô nhi nổi điên, bây giờ đã thực sự điên khùng hoàn toàn.
"Trợ lí Đồng!" Nghiêng đầu, hướng về phía trước mắt Đồng Thiên Ái hô một tiếng.
Hiện tại, để cho bọn họ hai người tách ra yên tĩnh một chút, đây mới là biện pháp tốt nhất!
Đồng Thiên Ái vừa nghe đến hắn tiếng rống giận dữ, cư nhiên sững sờ ở. Tựa hồ còn không cách nào thích ứng với sự thay đổi của hắn, người đàn ông dịu dàng đáng yêu kia đi đâu? Giống như là một giấc mơ đã đến lúc nên tỉnh!
" Không có việc gì nữa thì mọi người ra đi!"
Giọng nói tựa như ra lệnh, hắn phải có tuyệt đối quyền lợi.
Đồng Thiên Ái! Ngươi coi đây là cái gì? Ngay cả tư cách làm người thứ ba cũng không tới phiên ngươi! Không có người thứ ba nào giống như cô, dạng hèn mọn hơn nữa bình thường! Chưa từng có!
Nhưng là, mình là ngươi kiêu ngạo? Mình phần kiêu ngạo kia đi nơi nào?
Quan Nghị thấy cô không có động tĩnh, cười xấu hổ, suy nghĩ, vừa hô, "Trợ lí Đồng! Có phần tài liệu còn cần cô sửa lại!"
Nghi ngờ "Dạ" một tiếng, Đồng Thiên Ái nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về Quan Nghị, cố ý coi thường gương mặt khiến cô kinh tâm lạc phách.
Ngay sau đó, nở nụ cười, hơn nữa còn là nụ cười vô cùng rực rỡ.
"Quan thư ký! Giao cho tôi đi! Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật tốt!" Hướng Quan Nghị tự tin nói.
Sau đó chuẩn bị đi ra phòng làm việc, qua bên cạnh hắn, dừng bước. Sau đó nghiêng người sang, vô cùng lễ phép nói một tiếng, "Tần tổng! Tôi đi xuống trước!"
"Đi ra ngoài!" Tần Tấn Dương giống nhau lạnh lùng nói, liền con mắt cũng không nhìn cô.
Đồng Thiên Ái mỉm cười gật đầu, cũng là cẩn thận từng li từng tí hô hấp. Đi theo sau lưng Quan Nghị, từng bước từng bước đi ra khỏi phòng làm việc.
Đóng cửa lại nháy mắt, cả người cảm thấy nhẹ nhỏm hơn.
Beta:yuanfr
Quan Nghị vẫn đứng ở bên cạnh, không có lên tiếng.
Nhưng nhìn biểu tình trên mặt bọn họ, cùng với nội dung cuộc nói chuyện, trong lòng cũng đã rõ ràng, đại sự không ổn! Xem ra, hai người lại muốn có chuyện!
Lần này, trên dưới Tần thị phải sống trong dầu sôi lửa bỏng rồi.
Bởi vì hắn hoàn toàn có dự cảm mãnh liệt, Tần Đại tổng tài nhất định sẽ giận dữ. Coi như không phát hỏa lớn đi, nhưng sẽ cáu gắt và tìm cách kiếm chuyện! Sau đó, người phía dưới tay hắn, sẽ gặp xui xẻo!Dĩ nhiên, người trực tiếp bị liên lụy chính là mình.
Tần Tấn Dương ánh mắt thâm thúy nhìn Đồng Thiên Ái, nhìn không giống như là đang phát hỏa, hướng về phía Đồng Thiên Ái triển khai nụ cười mê người , nhưng ngay cả mình cũng cảm thấy trong tươi cười là sự rét lạnh.
"Cám ơn cô! Trợ lí Đồng! Lúc không có tôi ở đây đã làm bạn với vị hôn thê của tôi!" Nhẹ nhàng nói.
Nói chuyện đồng thời cẩn thận nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, sắc bén nhìn chăm chú cô, muốn nhận thấy được từ cô có gì khác thường không.
Dù là chỉ có một chút. . . . . . Một chút xíu cũng được. . . . . .
Đồng Thiên Ái cũng nhìn lại hắn, phát hiện lòng của mình rất đau. Thế nhưng một khắc, cô cố gắng trấn tỉnh, mặc dù đau lòng nhưng cô cố gắng không cho mình biểu hiện ra ngoài.
Cố gắng nở nụ cười, lạnh nhạt nói, "Tôi rất hân hạnh! Tần tổng!"
Vừa mới dứt lời, vết thương trong lòng kia lại trong nháy mắt càng thêm đau, sau đó bắt đầu rỉ máu.
"Tần ca ca. . . . . . Kỳ Kỳ không khóc. . . . . . Em biết ngay Tần ca ca nhất định hiểu em nhất. . . . . . Mới vừa rồi là Kỳ Kỳ không tốt. . . . . . Về sau em sẽ không như vậy. . . . . . Tần ca ca anh đừng tức giận. . . . . ."
Du Ty Kỳ nghe được hai người nói chuyện, mặc dù cảm giác giữa bọn họ có chút gì đó không bình thường. Nhưng là"Vị hôn thê" ba chữ này, liền đủ để cho cô vứt bỏ những ý nghĩ khác lạ kia.
Thật là không có nghĩ đến, tới Đài Loan, Tần ca ca cư nhiên thừa nhận!
Bọn họ là vị hôn phu vị hôn thê!
Thật tốt quá! Một lát còn muốn đi nói cho mẹ cái tin tức tốt này! Đúng! Còn có Tần gia gia, còn có cha! Để cho bọn họ cũng vui vẻ, có lẽ lần này còn có thể mang theo Tần ca ca cùng nhau trở về Anh quốc !
Nghĩ như vậy, vội vàng đưa tay lau đi nước mắt trên mặt.
Có chút làm nũng lôi ống tay áo của hắn, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cười nói, "Ai! Tần ca ca! Kỳ Kỳ ở Anh quốc học được làm rất nhiều món ăn ngon! Một lát Kỳ Kỳ làm cho anh ăn!"
"Uhm..." Tần Tấn Dương không có cự tuyệt, buồn buồn gật đầu một cái.
Du Ty Kỳ thấy hắn đáp ứng, càng thêm vui vẻ. Vội vàng nâng mủi chân, một nụ hôn rơi trên mặt hắn, "Tần ca ca anh thật tốt quá! Em biết ngay ah!"
Có chút xấu hổ nhìn hắn, người đàn ông này tương lai là chồng mình ah!
Trước kia Tần ca ca ghét nhất món ăn cô làm, cơ hồ có thể nói là đụng cũng sẽ không đụng! Hiện tại hắn cư nhiên đồng ý! Điều đó có thể hiểu là Tần ca ca đã thực sự tiếp nhận cô!
Cô là người hạnh phúc nhất trên thế giới!
Du Ty Kỳ đang vụng trộm mà ăn mừng, nghiêng đầu nhìn thấy Quan Nghị thấy vẻ mặt hắn mang theo chút sợ hãi, tò mò lầu bầu nói, "Mặt con nít ca ca! Anh ra làm sao vậy! Em làm đồ ăn so với trước kia ngon hơn rất nhiều nha!"
Nói xong, không quên nghiêm túc gật đầu một cái.
". . ." Quan Nghị có chút xấu hổ, giờ phút này cũng đành phải cười cho qua chuyện.
Không khí như vậy, đoán chừng cũng chỉ có Du Đại Tiểu Thư không có nhìn ra trong đó quái dị đi! Thông minh một chút người nào cũng có thể nhận thấy được, Tần Tấn Dương tại sao lại khác thường như vậy.
Đồng Thiên Ái thấy bọn họ động tác thân mật, trong lòng không hiểu sao rất rối loạn.
Trước kia không phải chưa từng thấy có phụ nữ hôn hắn, nhưng là hiện tại, ở trước mặt cô, vị hôn thê của hắn hôn hắn, đột nhiên phát hiện mình không thể trấn tĩnh rồi.
Đúng vậy! Đồng Thiên Ái! Ngươi ghen tỵ! Ngươi ghen! Ngươi khó chịu! Ngươi không chịu nổi!
Tần Tấn Dương lạnh lùng nhìn cô, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì. Quanh thân như có sát khí, dần dần tăng lên, sau đó lại dần dần tiêu tán, xuyên vào trong xương.
Đã không còn là thủ lĩnh tổng tài Đài Loan dịu dàng đa tình, giờ phút này hắn giống như là một đế vương tàn khốc.
"Không có việc gì nữa thì mọi người ra đi!" Cáu kỉnh nói.
Quan Nghị liếc nhìn phái bên cạnh Tần Tấn Dương, phát hiện biến hóa của hắn. Dự cảm trước đó quả nhiên linh nghiệm rồi, Tần Tấn dương vì tiểu nữ cô nhi nổi điên, bây giờ đã thực sự điên khùng hoàn toàn.
"Trợ lí Đồng!" Nghiêng đầu, hướng về phía trước mắt Đồng Thiên Ái hô một tiếng.
Hiện tại, để cho bọn họ hai người tách ra yên tĩnh một chút, đây mới là biện pháp tốt nhất!
Đồng Thiên Ái vừa nghe đến hắn tiếng rống giận dữ, cư nhiên sững sờ ở. Tựa hồ còn không cách nào thích ứng với sự thay đổi của hắn, người đàn ông dịu dàng đáng yêu kia đi đâu? Giống như là một giấc mơ đã đến lúc nên tỉnh!
" Không có việc gì nữa thì mọi người ra đi!"
Giọng nói tựa như ra lệnh, hắn phải có tuyệt đối quyền lợi.
Đồng Thiên Ái! Ngươi coi đây là cái gì? Ngay cả tư cách làm người thứ ba cũng không tới phiên ngươi! Không có người thứ ba nào giống như cô, dạng hèn mọn hơn nữa bình thường! Chưa từng có!
Nhưng là, mình là ngươi kiêu ngạo? Mình phần kiêu ngạo kia đi nơi nào?
Quan Nghị thấy cô không có động tĩnh, cười xấu hổ, suy nghĩ, vừa hô, "Trợ lí Đồng! Có phần tài liệu còn cần cô sửa lại!"
Nghi ngờ "Dạ" một tiếng, Đồng Thiên Ái nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về Quan Nghị, cố ý coi thường gương mặt khiến cô kinh tâm lạc phách.
Ngay sau đó, nở nụ cười, hơn nữa còn là nụ cười vô cùng rực rỡ.
"Quan thư ký! Giao cho tôi đi! Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật tốt!" Hướng Quan Nghị tự tin nói.
Sau đó chuẩn bị đi ra phòng làm việc, qua bên cạnh hắn, dừng bước. Sau đó nghiêng người sang, vô cùng lễ phép nói một tiếng, "Tần tổng! Tôi đi xuống trước!"
"Đi ra ngoài!" Tần Tấn Dương giống nhau lạnh lùng nói, liền con mắt cũng không nhìn cô.
Đồng Thiên Ái mỉm cười gật đầu, cũng là cẩn thận từng li từng tí hô hấp. Đi theo sau lưng Quan Nghị, từng bước từng bước đi ra khỏi phòng làm việc.
Đóng cửa lại nháy mắt, cả người cảm thấy nhẹ nhỏm hơn.
Tác giả :
Thác Bạt Thuỵ Thuỵ