Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài
Chương 172: Tiếng kêu “Ông xã”
“Làm sao vậy? ….Không thích?” Tấn Dương ngừng động tác trên tay, nghiêng thân chuyển qua đối diện cô, hơi nhíu mi một chút, nhìn con nhím nhỏ đang đứng trước mặt.
Ai, sao lại không nói chứ? Anh quả thật là sắp điên luôn rồi đây này.
Đồng Thiên Ái lắc lắc đầu, không có nói bất luận cái gì, không thể đoán được chậm rãi đưa đầu dựa vào ngực anh, hai tay mịn hơi gầy có chút bất an vòng quanh eo anh.
“Thiên Ái……” Cô bỗng nhiên ôm anh, ngược lại khiến cho Tần Tấn Dương ngạc nhiên vô cùng.
Cô … làm sao vậy, sao lại kì quái thế?
Tần Tấn Dương vươn cánh tay dài ra, ôm lấy cô. Cúi đầu, để sát vào bên tai của cô, thanh âm nhỏ nhẹ vang lên, ôn nhu hỏi han: “Hửm? Làm sao vậy, còn khó chịu à?”
Rất khác thường a! Con nhím con này, sao lại chủ động đối anh yêu thương nhung nhớ chứ? Thật là rất kì quái mà! Là cô bị gì sao, hay là muốn dùng “Mỹ nhân kế” đối anh? Còn cái yêu cầu đang làm anh phát điên lên đâu mất tiêu rồi?
“Tấn Dương…”, đầu cô chôn ở dưới ngực anh, rầu rĩ phát ra thanh âm.
“Sao nào?” Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, nỉ non một tiếng.
Đồng Thiên Ái trong tay đang cố dùng sức ôm anh thật chặt, mang theo chút lo lắng, bất an mà hỏi anh: “Tấn Dương, anh sẽ lại rời em đi sao? Về sau……”
“Sẽ không!”. Tấn Dương không chút nghĩ ngợi mà trả lời.
Đồng Thiên Ái rầu rĩ gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ vùi trước ngực anh mà lơ đãng cọ cọ, giống như là đang tìm chút an ủi, cứ như vậy, vừa đáng yêu, nhưng cũng thập phần mờ ám.
Ai, Đồng Thiên Ái à, mi hãy thừa nhận đi, mi đã hoàn toàn muốn ở tại nơi này, dây dưa với gã đàn ông biến thái này rồi! Cũng chính vì vậy mà mới có thể ở trước mặt anh ấy hỏi ra loại vấn đề này.
Nếu không phải sợ hãi anh ấy giống anh Bạch Minh , chính mình lại đột nhiên cảm thấy bất an vô cùng!
“Đứa ngốc này!” Tần Tấn Dương lại kéo cô vào trong lòng ngực của anh.
“…….” Đứa ngốc, đứa ngốc?…..
Đồng Thiên Ái mạnh mẽ đưa anh từ trên người mình đẩy ra, vỗ vỗ tay, nheo mắt lại hỏi: “Uy! Tần đại tổng tài à! Em hiện tại đang muốn ăn cơm. Một lát nữa thì phải đi làm! Anh tốt nhất là nên đi rồi!”
Nói xong vội vàng hướng chiếc ghế dựa, đặt mông ngồi xuống, tự cố gắng cầm lấy bánh mì, hung hăng mà cắn một cái thật to, lại chụp lấy bao bánh kem. “Kêu càu nhàu càu nhau!” mà đứng dậy, hét lên.
Hả? Vẫn còn ấm nha! Hừ hừ!!!
Tần Tấn Dương sững sờ tại chỗ, quay đầu lại nhìn Đồng Thiên Ái, đối với thay đổi bất thường của cô có cảm giác: “Đầu váng mắt hoa!” Mọi người đều nói, phụ nữ thay đổi như chong chóng, hiện tại anh cũng đành gật đầu thừa nhận điểm này.
Đem ngụm sữa cuối cùng uống sạch, bình tĩnh lại mà từ ghế trên từ từ đứng lên, hướng bên kia những túi đồ đã mua sắm, nắm đại lên hai cái, nhanh nhanh đi vào phòng của mình.
Tần Tấn Dương trầm mặc nhìn một chuỗi hành động liên tiếp của cô, vẫn chung thủy im lặng. Ngay khoảnh khắc cánh cửa bị đóng lại, thì khóe môi bỗng giơ lên nụ cười, một mạch hướng cái đống túi xách kia, cầm lấy cái túi màu hồng nhạt, vẻ mặt xấu xa tươi cười.
“1…..”
“2…..”
Trong lòng mặc niệm, bắt đầu đếm ngược thời gian.
Quả nhiên, khi đếm tới “3” thì cửa phòng hé ra một cái khe nhỏ.
Đồng Thiên Ái trên mặt có chút đỏ, ấp úng nhìn anh, xấu hổ không biết mở miệng như thế nào: “Cái kia……..Đem cái kia, ….. đưa cho em!” Ông trời à, cô phải nói sao đây???
“Đưa cái gì cho em?” Tần Tấn Dương làm bộ không biết, cũng trêu tức mà hỏi han.
“Đưa nó cho em” – Đồng Thiên Ái nghiến răng nghiến lợi nói.
Tần Tấn Dương mở to hai mắt ra nhìn, vẫn là bộ dáng tò mò: “Cái gì cho em a? Em không nói, làm sao anh biết chứ?”
“Anh nham hiểm!” Đồng Thiên Ái vươn tay, căm giận chỉ thẳng vào anh, nghiến răng kèn kẹt nói: “Anh đừng nói cho em biết, anh quên mua nội y! Mau đưa nội y cho em!” (Hahahaha))
Vừa định thay quần áo lại phát hiện mình ngay cả nội y cũng chưa mặc. Hai bộ quần áo ngủ tơ tằm có thiết kế ngay ngực, cho nên cô mặc như thế hai ngày, một chút cảm giác cũng không có!!
Kẻ trộm Tần Tấn Dương nở nụ cười, ho khan hai tiếng, cò kè mặc cả nói: “Như vậy đi! Em gọi anh một tiếng ông xã thử xem nào!”
Ai da, không biết còn bao lâu nữa mới có thể đem cô lấy về nhà, cũng không biết chừng nào mới được nghe cô kêu loại xưng hô này thực sự quá mức chờ mong rồi!
“…..” Đồng Thiên Ái chỉ vào mũi anh, thở phì phì quát: “Đồ biến thái, anh thật là không biết xấu hổ, em có chết cũng không kêu ngươi như vậy đâu!! Nhanh lên đem nội y đưa cho em! Nếu không, anh chờ coi!”
Dám bảo cô gọi anh là “ông xã” sao? Phi phi phi, đừng tưởng được một tấc lại tiến lên một thước, được đằng chân lân đằng đầu à? Mơ tưởng, ngay cả cửa sổ cũng không có nhé!
“Không gọi sao? Nếu em không gọi, anh sẽ không mang đến cho! Ai! Em phải nhớ rằng, bây giờ em không có đem tiền, làm cách nào về nhà được chứ hả? Cho dù em có tiền, muốn như thế đón xe về nhà sao?”
“Chẳng lẽ em mặc áo ngủ đi ra ngoài đường cái? Hửm?” Anh hảo tâm nhắc nhở cô.
Đồng Thiên Ái trong cơn giận dữ, hung hăng trừng mắt nhìn anh: “Anh thật là ác độc! Đúng là một con người độc ác mà!”
“Nha, vậy em không gọi sao?” Anh có chút nhàm chán, dựa vào vách tường, thập phần kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời thuyết phục của cô. Anh chính là hiểu được thời gian của cô đang rất gấp, thôi thì cứ cùng cô cò cưa dây dưa vậy!
Đáng giận! Lần này cô sẽ nhớ kĩ, cô nhất định sẽ trả thù!!! Bằng không cô sẽ bỏ luôn cái tên “Đồng Thiên Ái” này luôn!
“Ông ………. Ông …….!” Một chữ mà cô nói nửa ngày cũng không xong, quả thật là rất khó mở miệng.
Nhắm mắt lại, nghiến răng, “Ông ……. Xã!” Trong lòng cô thầm kêu thêm một từ “công”, cứ như vậy liền biến thành: “Ông xã công!”
Lão công công! Tần công công! Rất …….
Tần Tấn Dương thấy cô một bộ dáng cười trộm, trong lòng mặc dù có chút hồ nghi nhưng cũng chậm rãi đi đến bên người cô, đem cái túi màu hồng nhạt đưa cho cô, không kiềm được hỏi: “Em là đang cười cái gì vậy, có sao không?”
Đồng Thiên Ái giả vờ vô tội, vội vàng nhận lấy cái túi, trừng mắt nhìn: “Tần công công!”
Ai, sao lại không nói chứ? Anh quả thật là sắp điên luôn rồi đây này.
Đồng Thiên Ái lắc lắc đầu, không có nói bất luận cái gì, không thể đoán được chậm rãi đưa đầu dựa vào ngực anh, hai tay mịn hơi gầy có chút bất an vòng quanh eo anh.
“Thiên Ái……” Cô bỗng nhiên ôm anh, ngược lại khiến cho Tần Tấn Dương ngạc nhiên vô cùng.
Cô … làm sao vậy, sao lại kì quái thế?
Tần Tấn Dương vươn cánh tay dài ra, ôm lấy cô. Cúi đầu, để sát vào bên tai của cô, thanh âm nhỏ nhẹ vang lên, ôn nhu hỏi han: “Hửm? Làm sao vậy, còn khó chịu à?”
Rất khác thường a! Con nhím con này, sao lại chủ động đối anh yêu thương nhung nhớ chứ? Thật là rất kì quái mà! Là cô bị gì sao, hay là muốn dùng “Mỹ nhân kế” đối anh? Còn cái yêu cầu đang làm anh phát điên lên đâu mất tiêu rồi?
“Tấn Dương…”, đầu cô chôn ở dưới ngực anh, rầu rĩ phát ra thanh âm.
“Sao nào?” Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, nỉ non một tiếng.
Đồng Thiên Ái trong tay đang cố dùng sức ôm anh thật chặt, mang theo chút lo lắng, bất an mà hỏi anh: “Tấn Dương, anh sẽ lại rời em đi sao? Về sau……”
“Sẽ không!”. Tấn Dương không chút nghĩ ngợi mà trả lời.
Đồng Thiên Ái rầu rĩ gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ vùi trước ngực anh mà lơ đãng cọ cọ, giống như là đang tìm chút an ủi, cứ như vậy, vừa đáng yêu, nhưng cũng thập phần mờ ám.
Ai, Đồng Thiên Ái à, mi hãy thừa nhận đi, mi đã hoàn toàn muốn ở tại nơi này, dây dưa với gã đàn ông biến thái này rồi! Cũng chính vì vậy mà mới có thể ở trước mặt anh ấy hỏi ra loại vấn đề này.
Nếu không phải sợ hãi anh ấy giống anh Bạch Minh , chính mình lại đột nhiên cảm thấy bất an vô cùng!
“Đứa ngốc này!” Tần Tấn Dương lại kéo cô vào trong lòng ngực của anh.
“…….” Đứa ngốc, đứa ngốc?…..
Đồng Thiên Ái mạnh mẽ đưa anh từ trên người mình đẩy ra, vỗ vỗ tay, nheo mắt lại hỏi: “Uy! Tần đại tổng tài à! Em hiện tại đang muốn ăn cơm. Một lát nữa thì phải đi làm! Anh tốt nhất là nên đi rồi!”
Nói xong vội vàng hướng chiếc ghế dựa, đặt mông ngồi xuống, tự cố gắng cầm lấy bánh mì, hung hăng mà cắn một cái thật to, lại chụp lấy bao bánh kem. “Kêu càu nhàu càu nhau!” mà đứng dậy, hét lên.
Hả? Vẫn còn ấm nha! Hừ hừ!!!
Tần Tấn Dương sững sờ tại chỗ, quay đầu lại nhìn Đồng Thiên Ái, đối với thay đổi bất thường của cô có cảm giác: “Đầu váng mắt hoa!” Mọi người đều nói, phụ nữ thay đổi như chong chóng, hiện tại anh cũng đành gật đầu thừa nhận điểm này.
Đem ngụm sữa cuối cùng uống sạch, bình tĩnh lại mà từ ghế trên từ từ đứng lên, hướng bên kia những túi đồ đã mua sắm, nắm đại lên hai cái, nhanh nhanh đi vào phòng của mình.
Tần Tấn Dương trầm mặc nhìn một chuỗi hành động liên tiếp của cô, vẫn chung thủy im lặng. Ngay khoảnh khắc cánh cửa bị đóng lại, thì khóe môi bỗng giơ lên nụ cười, một mạch hướng cái đống túi xách kia, cầm lấy cái túi màu hồng nhạt, vẻ mặt xấu xa tươi cười.
“1…..”
“2…..”
Trong lòng mặc niệm, bắt đầu đếm ngược thời gian.
Quả nhiên, khi đếm tới “3” thì cửa phòng hé ra một cái khe nhỏ.
Đồng Thiên Ái trên mặt có chút đỏ, ấp úng nhìn anh, xấu hổ không biết mở miệng như thế nào: “Cái kia……..Đem cái kia, ….. đưa cho em!” Ông trời à, cô phải nói sao đây???
“Đưa cái gì cho em?” Tần Tấn Dương làm bộ không biết, cũng trêu tức mà hỏi han.
“Đưa nó cho em” – Đồng Thiên Ái nghiến răng nghiến lợi nói.
Tần Tấn Dương mở to hai mắt ra nhìn, vẫn là bộ dáng tò mò: “Cái gì cho em a? Em không nói, làm sao anh biết chứ?”
“Anh nham hiểm!” Đồng Thiên Ái vươn tay, căm giận chỉ thẳng vào anh, nghiến răng kèn kẹt nói: “Anh đừng nói cho em biết, anh quên mua nội y! Mau đưa nội y cho em!” (Hahahaha))
Vừa định thay quần áo lại phát hiện mình ngay cả nội y cũng chưa mặc. Hai bộ quần áo ngủ tơ tằm có thiết kế ngay ngực, cho nên cô mặc như thế hai ngày, một chút cảm giác cũng không có!!
Kẻ trộm Tần Tấn Dương nở nụ cười, ho khan hai tiếng, cò kè mặc cả nói: “Như vậy đi! Em gọi anh một tiếng ông xã thử xem nào!”
Ai da, không biết còn bao lâu nữa mới có thể đem cô lấy về nhà, cũng không biết chừng nào mới được nghe cô kêu loại xưng hô này thực sự quá mức chờ mong rồi!
“…..” Đồng Thiên Ái chỉ vào mũi anh, thở phì phì quát: “Đồ biến thái, anh thật là không biết xấu hổ, em có chết cũng không kêu ngươi như vậy đâu!! Nhanh lên đem nội y đưa cho em! Nếu không, anh chờ coi!”
Dám bảo cô gọi anh là “ông xã” sao? Phi phi phi, đừng tưởng được một tấc lại tiến lên một thước, được đằng chân lân đằng đầu à? Mơ tưởng, ngay cả cửa sổ cũng không có nhé!
“Không gọi sao? Nếu em không gọi, anh sẽ không mang đến cho! Ai! Em phải nhớ rằng, bây giờ em không có đem tiền, làm cách nào về nhà được chứ hả? Cho dù em có tiền, muốn như thế đón xe về nhà sao?”
“Chẳng lẽ em mặc áo ngủ đi ra ngoài đường cái? Hửm?” Anh hảo tâm nhắc nhở cô.
Đồng Thiên Ái trong cơn giận dữ, hung hăng trừng mắt nhìn anh: “Anh thật là ác độc! Đúng là một con người độc ác mà!”
“Nha, vậy em không gọi sao?” Anh có chút nhàm chán, dựa vào vách tường, thập phần kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời thuyết phục của cô. Anh chính là hiểu được thời gian của cô đang rất gấp, thôi thì cứ cùng cô cò cưa dây dưa vậy!
Đáng giận! Lần này cô sẽ nhớ kĩ, cô nhất định sẽ trả thù!!! Bằng không cô sẽ bỏ luôn cái tên “Đồng Thiên Ái” này luôn!
“Ông ………. Ông …….!” Một chữ mà cô nói nửa ngày cũng không xong, quả thật là rất khó mở miệng.
Nhắm mắt lại, nghiến răng, “Ông ……. Xã!” Trong lòng cô thầm kêu thêm một từ “công”, cứ như vậy liền biến thành: “Ông xã công!”
Lão công công! Tần công công! Rất …….
Tần Tấn Dương thấy cô một bộ dáng cười trộm, trong lòng mặc dù có chút hồ nghi nhưng cũng chậm rãi đi đến bên người cô, đem cái túi màu hồng nhạt đưa cho cô, không kiềm được hỏi: “Em là đang cười cái gì vậy, có sao không?”
Đồng Thiên Ái giả vờ vô tội, vội vàng nhận lấy cái túi, trừng mắt nhìn: “Tần công công!”
Tác giả :
Thác Bạt Thuỵ Thuỵ