Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài
Chương 153: Nói anh nghe bốn chữ
Ngồi trong taxi, Đồng Thiên Ái mù mờ không rõ bản thân nên đi đâu, tay chân cô hấp tấp lục trong túi xách tìm kiếm điện thoại. Nắm thật chặt điện thoại trong tay, Đồng Thiên Ái từng phút từng giây chờ đợi điện thoại vang lên, nhưng không có. Lần này cô đã biết rõ lựa chọn của Tiêu Bạch Minh. Cô cuối cùng đã biết. Đây là lần đầu tiên khi biết cô bỏ đi mà anh không gọi điện thoại.
Anh có thể nói cho em biết còn bao lâu nữa anh sẽ thật sự rời xa em. Anh cùng Điềm Điềm ở chung một chỗ so với việc ở chung một chỗ với em có phải hay không sẽ vui mừng hạnh phúc hơn. Em không hề biết làm nũng còn luôn cự tuyệt anh đụng chạm, lúc nào cũng chỉ tổn thương anh mà thôi. Như thế nhưng sao em lại ích kỉ không muốn anh rời đi. Là em quá ích kỉ rồi.
Mang theo u buồn, Đồng Thiên Ái nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng không ngừng ức chế, bi thương. Bầu trời trong xanh đẹp đẽ là thế nhưng cũng không cách nào khiến cho tâm tình cô trở nên tốt hơn được. Biết rõ là lỗi của mình nhưng vẫn rất buồn thương. Đồng Thiên Ái a! Sao lại thành ra bộ dáng thế này được vậy? Nên cười chúc phúc cho anh mới đúng! Chúc phúc cho Điềm Điềm cùng anh Bạch Minh. Hai người họ mới đúng là một đôi. Đồng Thiên Ái nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn trên ngón tay giữa xuống, nắm thật chặt trong lòng bàn tay.
Cô thật sự không nỡ buông tay, đã từng nhiều lần hi họng thời gian sẽ giúp cô nhưng hiện tại buông tay chính là lựa chọn tốt nhất cho tất cả. Bởi do tâm cô đã phản bội anh mất rồi. Hơn nữa, anh ấy đã lựa chọn điều anh muốn. Không lo cho cô cũng không quan tâm đến cô có phải hay không anh sẽ không cảm thấy khó chịu.
"Tiểu thư!" Tài xế khẽ nghiêng đầu, hỏi, "Tiểu thư! Cô muốn đi đâu?"
Đồng Thiên Ái vội vàng đưa tay lau đi nước mắt, buồn buồn nói “Dạ!” một tiếng. Cô đi đâu đây? Vấn đề lớn với cô đây! Khi con người ta cảm thấy yếu đuối nhất thì nên đi về đâu đây?
“Bác tài! Cho tôi đến cô nhi viện Nhân Ái!” Đồng Thiên Ái gần như là vội vàng mở miệng, trong giọng nói còn mang theo một ít run rẩy.
Tài xế có chút kinh ngạc, mỉm cười hỏi thêm “ Cô gái thật tốt bụng nha. Đến cô nhi viện thăm các bạn nhỏ à? Cô đúng là cô gái tốt bụng!”
“Không phải!” Đồng Thiên Ái kiên quyết nói “ Là tôi về nhà!”
“….” Tài xế kinh ngạc nhìn cô một cái, nhớ tới lời mình vừa nói trên mặt có chút lúng túng, không nói gì thêm.
Đồng Thiên Ái cũng không để ý đến, đúng hơn chính là không cần để ý. Từ ngày mẹ mất, cô đã nói với chính mình rất nhiều lần, không cần để ý ánh mắt của người khác. Hiện tại cô chỉ muốn về nhà! Đúng thế! Cô đã quá mệt mỏi rồi, cô muốn về nhà. Ở nhà có Từ mẹ, còn có Hứa Đa với rất nhiều cô cậu nhóc. Cũng đã hơn nửa năm rồi cô không về nhà rồi. Nhắm mắt lại, lẳng lặng nhẫn nại một chút thôi, đến khi mở mắt ra, tất cả mọi người sẽ ở trước mặt cô, sẽ mỉm cười ôm cô vào lòng. Chỉ một chút nữa thôi.
Xe taxi một đường đi đến cô nhi viện Nhân Ái dừng lại trước chiếc cổng sắt to lớn. Đồng Thiên Ái vội vàng trả tiền xe, rối bước xuống xe. Hiện tại đang là mùa đông nhưng ánh mặt trời sau giữa trưa vẫn như cũ chói mắt, cô đưa tay lên chóng đỡ phiến ánh sáng chiếu xạ. Xuyên qua song sắt cánh cửa cô có thể nhìn thấy bọn nhỏ trong sân đang cười đùa. Vẻ mặt ngây thơ, nụ cười sáng lạn khiến cho người khác nhìn vào có thể quên hết phiền não sầu bi. Nhìn đám trẻ nô đùa, trên mặt Đồng Thiên Ái không tự chủ nở nụ cười hạnh phúc.
Xuyên thấu qua rã rời cửa sắt, có thể nhìn thấy trong sân bọn nhỏ đang cười đùa cùng chơi đùa. Trên mặt bọn họ ngây thơ vẻ mặt, làm cho người ta quên mất phiền não cùng với sầu bi.
“A! Trái cầu!” cậu nhóc kêu lên, xoay người đuổi theo trái cầu. Quả cầu nhỏ vút qua chắn song cánh cửa, rơi xuống bên chân Đồng Thiên Ái. Đồng Thiên Ái cúi người xuống, đưa tay nhặt trái cầu cầm lên, ngước mặt nhìn cậu nhóc đang đứng phía bên kia cửa. Cậu nhóc nhìn người đi tới trên khuôn mặt lộ rõ vẻ hưng phấn, quay người lại hô to với chúng bạn “Oa! Chị Thiên Ái về rồi! Mọi người mau đến xem nè! Chị Thiên Ái đã về rồi!”
Cậu nhóc vừa dứt lời, toàn bộ đám nhóc trong sân cũng dừng mọi hoạt động lại, từng nhóc từng nhóc một quay người lại, nhìn xem Đồng Thiên Ái đang đứng ngoài cửa. Cả đám nhóc lộ ra nụ cười ngây thơ, hoan hô chạy tới phía trước cửa. Đồng Thiên Ái đứng tại chỗ, mỉm cười, tầm mắt quét qua bọn nhỏ rồi dừng lại trên người Từ mẹ ở phía sau. Mặc dù đã hơn nửa năm không về nhưng dường như Từ mẹ vẫn như cũ không hề có bất kì thay đổi nào. Trên người bà vẫn làm bộ quần áo nữ tu sĩ, trước ngực là một cây Thập Tự Giá. Bao nhiêu năm qua vẫn như cũ là một giáo đồ thành tâm. Đồng Thiên Ái nhìn thấy Từ mẹ, tận sâu dưới đáy lòng tự nỉ non với chính mình “Tôi đã về nhà!”.
Buổi chiều, tia nắng mặt trời có vẻ nhàn nhạt, xuyên thấu qua đám mây lơ lửng vẩy lên trên vạn vật. Đồng Thiên Ái lười biếng không động đậy, hai mắt mơ màng khép lại, tựa như đứa trẻ nhỏ dựa vào vai Từ mẹ làm nũng. Giọng nói cô hết sức nhẹ nhàng hỏi “Từ mẹ! Tại sao không hỏi Thiên Ái thế nào đột nhiên trở về…”
Cô chính là đột nhiên trở về không báo trước một câu, Từ mẹ cũng không cảm thấy kì quái hay sao? Nếu có sao lại không hỏi vậy? Từ mẹ không hỏi cô cảm thấy thật khó chịu nha.
“Thiên Ái!”Từ mẹ đưa tay vuốt ve đầu cô, tựa như lúc nhỏ vậy “Đứa nhỏ ngốc! Con cái muốn về nhà thì cần gì lý do chứ! Nơi này lúc nào cũng t=rộng cửa với con mà!”
Trong lòng Đồng Thiên Ái không nhịn được mà nóng lên, có thêm chút nghẹn ngào. Đúng thế! Cái gì cũng không cần phải nói hết! Nhưng là…. Thật xin lỗi! Từ mẹ! Cũng chỉ khi ở cực điểm của đau thương, hay thời điểm cảm thấy mất mát nhất con mới nghĩ đến sẽ quay về nhà! Xin mọi người tha lỗi cho con, vì đã xem đây là nơi chữa lành vết thương cho mình.
……
"Từ mẹ! Chị Thiên Ái! Mọi người tới đây chơi đi!" Cách đó không xa, tiếng bọn nhỏ mong đợi gào thét.
“Được! Chị Thiên Ái đến rồi đây! Mọi người chuẩn bị tinh thần đi!” Đồng Thiên Ái nghiêng đầu hét lên với bọn nhóc, cả người cũng đứng lên quay người lại nói với Từ mẹ “Con đi chơi với bọn nhóc một chút!”. Tiếng cười vui vẻ, không khí hạnh phúc, mọi thứ dường như đang trở lại như thời cô còn nhỏ vậy. Ở trong khoảng trí nhớ đó, mặc dù mọi thứ đã trôi qua rất lâu rồi nhưng thời gian hạnh phúc đó cô vẫn chưa từng quên dù chỉ là một giây phút.
“Hạnh phúc là phải biết tự mình giành lấy! Bảo bối Thiên Ái à!”
“Mẹ… Giành lấy….”
“Đúng thế!” Như vậy cũng là cho mình thêm một cơ hội nữa mà thôi. Cơ hội tìm lại Đồng Thiên Ái hoạt bát của ngày xưa.
Đồng Thiên Ái lặng lẽ lấy điện thoại không chút do dự, gửi đi một tin nhắn “Tần Tấn Dương! Anh tốt nhất hiện tại nên tìm thấy tôi. Tôi sẽ nói cho anh biết bốn chữ”
Anh có thể nói cho em biết còn bao lâu nữa anh sẽ thật sự rời xa em. Anh cùng Điềm Điềm ở chung một chỗ so với việc ở chung một chỗ với em có phải hay không sẽ vui mừng hạnh phúc hơn. Em không hề biết làm nũng còn luôn cự tuyệt anh đụng chạm, lúc nào cũng chỉ tổn thương anh mà thôi. Như thế nhưng sao em lại ích kỉ không muốn anh rời đi. Là em quá ích kỉ rồi.
Mang theo u buồn, Đồng Thiên Ái nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng không ngừng ức chế, bi thương. Bầu trời trong xanh đẹp đẽ là thế nhưng cũng không cách nào khiến cho tâm tình cô trở nên tốt hơn được. Biết rõ là lỗi của mình nhưng vẫn rất buồn thương. Đồng Thiên Ái a! Sao lại thành ra bộ dáng thế này được vậy? Nên cười chúc phúc cho anh mới đúng! Chúc phúc cho Điềm Điềm cùng anh Bạch Minh. Hai người họ mới đúng là một đôi. Đồng Thiên Ái nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn trên ngón tay giữa xuống, nắm thật chặt trong lòng bàn tay.
Cô thật sự không nỡ buông tay, đã từng nhiều lần hi họng thời gian sẽ giúp cô nhưng hiện tại buông tay chính là lựa chọn tốt nhất cho tất cả. Bởi do tâm cô đã phản bội anh mất rồi. Hơn nữa, anh ấy đã lựa chọn điều anh muốn. Không lo cho cô cũng không quan tâm đến cô có phải hay không anh sẽ không cảm thấy khó chịu.
"Tiểu thư!" Tài xế khẽ nghiêng đầu, hỏi, "Tiểu thư! Cô muốn đi đâu?"
Đồng Thiên Ái vội vàng đưa tay lau đi nước mắt, buồn buồn nói “Dạ!” một tiếng. Cô đi đâu đây? Vấn đề lớn với cô đây! Khi con người ta cảm thấy yếu đuối nhất thì nên đi về đâu đây?
“Bác tài! Cho tôi đến cô nhi viện Nhân Ái!” Đồng Thiên Ái gần như là vội vàng mở miệng, trong giọng nói còn mang theo một ít run rẩy.
Tài xế có chút kinh ngạc, mỉm cười hỏi thêm “ Cô gái thật tốt bụng nha. Đến cô nhi viện thăm các bạn nhỏ à? Cô đúng là cô gái tốt bụng!”
“Không phải!” Đồng Thiên Ái kiên quyết nói “ Là tôi về nhà!”
“….” Tài xế kinh ngạc nhìn cô một cái, nhớ tới lời mình vừa nói trên mặt có chút lúng túng, không nói gì thêm.
Đồng Thiên Ái cũng không để ý đến, đúng hơn chính là không cần để ý. Từ ngày mẹ mất, cô đã nói với chính mình rất nhiều lần, không cần để ý ánh mắt của người khác. Hiện tại cô chỉ muốn về nhà! Đúng thế! Cô đã quá mệt mỏi rồi, cô muốn về nhà. Ở nhà có Từ mẹ, còn có Hứa Đa với rất nhiều cô cậu nhóc. Cũng đã hơn nửa năm rồi cô không về nhà rồi. Nhắm mắt lại, lẳng lặng nhẫn nại một chút thôi, đến khi mở mắt ra, tất cả mọi người sẽ ở trước mặt cô, sẽ mỉm cười ôm cô vào lòng. Chỉ một chút nữa thôi.
Xe taxi một đường đi đến cô nhi viện Nhân Ái dừng lại trước chiếc cổng sắt to lớn. Đồng Thiên Ái vội vàng trả tiền xe, rối bước xuống xe. Hiện tại đang là mùa đông nhưng ánh mặt trời sau giữa trưa vẫn như cũ chói mắt, cô đưa tay lên chóng đỡ phiến ánh sáng chiếu xạ. Xuyên qua song sắt cánh cửa cô có thể nhìn thấy bọn nhỏ trong sân đang cười đùa. Vẻ mặt ngây thơ, nụ cười sáng lạn khiến cho người khác nhìn vào có thể quên hết phiền não sầu bi. Nhìn đám trẻ nô đùa, trên mặt Đồng Thiên Ái không tự chủ nở nụ cười hạnh phúc.
Xuyên thấu qua rã rời cửa sắt, có thể nhìn thấy trong sân bọn nhỏ đang cười đùa cùng chơi đùa. Trên mặt bọn họ ngây thơ vẻ mặt, làm cho người ta quên mất phiền não cùng với sầu bi.
“A! Trái cầu!” cậu nhóc kêu lên, xoay người đuổi theo trái cầu. Quả cầu nhỏ vút qua chắn song cánh cửa, rơi xuống bên chân Đồng Thiên Ái. Đồng Thiên Ái cúi người xuống, đưa tay nhặt trái cầu cầm lên, ngước mặt nhìn cậu nhóc đang đứng phía bên kia cửa. Cậu nhóc nhìn người đi tới trên khuôn mặt lộ rõ vẻ hưng phấn, quay người lại hô to với chúng bạn “Oa! Chị Thiên Ái về rồi! Mọi người mau đến xem nè! Chị Thiên Ái đã về rồi!”
Cậu nhóc vừa dứt lời, toàn bộ đám nhóc trong sân cũng dừng mọi hoạt động lại, từng nhóc từng nhóc một quay người lại, nhìn xem Đồng Thiên Ái đang đứng ngoài cửa. Cả đám nhóc lộ ra nụ cười ngây thơ, hoan hô chạy tới phía trước cửa. Đồng Thiên Ái đứng tại chỗ, mỉm cười, tầm mắt quét qua bọn nhỏ rồi dừng lại trên người Từ mẹ ở phía sau. Mặc dù đã hơn nửa năm không về nhưng dường như Từ mẹ vẫn như cũ không hề có bất kì thay đổi nào. Trên người bà vẫn làm bộ quần áo nữ tu sĩ, trước ngực là một cây Thập Tự Giá. Bao nhiêu năm qua vẫn như cũ là một giáo đồ thành tâm. Đồng Thiên Ái nhìn thấy Từ mẹ, tận sâu dưới đáy lòng tự nỉ non với chính mình “Tôi đã về nhà!”.
Buổi chiều, tia nắng mặt trời có vẻ nhàn nhạt, xuyên thấu qua đám mây lơ lửng vẩy lên trên vạn vật. Đồng Thiên Ái lười biếng không động đậy, hai mắt mơ màng khép lại, tựa như đứa trẻ nhỏ dựa vào vai Từ mẹ làm nũng. Giọng nói cô hết sức nhẹ nhàng hỏi “Từ mẹ! Tại sao không hỏi Thiên Ái thế nào đột nhiên trở về…”
Cô chính là đột nhiên trở về không báo trước một câu, Từ mẹ cũng không cảm thấy kì quái hay sao? Nếu có sao lại không hỏi vậy? Từ mẹ không hỏi cô cảm thấy thật khó chịu nha.
“Thiên Ái!”Từ mẹ đưa tay vuốt ve đầu cô, tựa như lúc nhỏ vậy “Đứa nhỏ ngốc! Con cái muốn về nhà thì cần gì lý do chứ! Nơi này lúc nào cũng t=rộng cửa với con mà!”
Trong lòng Đồng Thiên Ái không nhịn được mà nóng lên, có thêm chút nghẹn ngào. Đúng thế! Cái gì cũng không cần phải nói hết! Nhưng là…. Thật xin lỗi! Từ mẹ! Cũng chỉ khi ở cực điểm của đau thương, hay thời điểm cảm thấy mất mát nhất con mới nghĩ đến sẽ quay về nhà! Xin mọi người tha lỗi cho con, vì đã xem đây là nơi chữa lành vết thương cho mình.
……
"Từ mẹ! Chị Thiên Ái! Mọi người tới đây chơi đi!" Cách đó không xa, tiếng bọn nhỏ mong đợi gào thét.
“Được! Chị Thiên Ái đến rồi đây! Mọi người chuẩn bị tinh thần đi!” Đồng Thiên Ái nghiêng đầu hét lên với bọn nhóc, cả người cũng đứng lên quay người lại nói với Từ mẹ “Con đi chơi với bọn nhóc một chút!”. Tiếng cười vui vẻ, không khí hạnh phúc, mọi thứ dường như đang trở lại như thời cô còn nhỏ vậy. Ở trong khoảng trí nhớ đó, mặc dù mọi thứ đã trôi qua rất lâu rồi nhưng thời gian hạnh phúc đó cô vẫn chưa từng quên dù chỉ là một giây phút.
“Hạnh phúc là phải biết tự mình giành lấy! Bảo bối Thiên Ái à!”
“Mẹ… Giành lấy….”
“Đúng thế!” Như vậy cũng là cho mình thêm một cơ hội nữa mà thôi. Cơ hội tìm lại Đồng Thiên Ái hoạt bát của ngày xưa.
Đồng Thiên Ái lặng lẽ lấy điện thoại không chút do dự, gửi đi một tin nhắn “Tần Tấn Dương! Anh tốt nhất hiện tại nên tìm thấy tôi. Tôi sẽ nói cho anh biết bốn chữ”
Tác giả :
Thác Bạt Thuỵ Thuỵ