Chọc Nhầm Sếp Lớn
Chương 103: Không phải điều em muốn
Gió lạnh buốt xâm lấy con người; bước chân xốc xếch, cố ý nói chuyện nhỏ nhẹ, vẻ mặt bác sĩ dần dần trở nên khổ sở.
Nguyên là vì thủ trưởng Cố đang hôn mê.
Thủ trưởng Cố bị ám sát ở bệnh viện, truy cứu trách nhiệm đều dồn ở tất cả mọi người trong bệnh viện.
Phẫu thuật khẩn cấp, nếu như không thành công đất nước sẽ thiếu đi một vị tướng mới.
Nếu như thành công vệnh mệnh của bọn họ sẽ thay đổi.
Trên mặt mỗi người đều cực kỳ phức tạp, có sợ hãi, lo lắng thậm chí còn có mong đợi......
Lương Bảo Nhi cùng Lâm Bảo Nhi canh giữ ở bên ngoài phòng cấp cứu, gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, trong lòng thấp thỏm không an.
Không ai trong họ muốn Cố Thành Viêm xảy ra chuyện gì nhưng hôm nay xảy ra chuyện này hai người bọn họ đều sợ Cố Thành Viêm sẽ xảy ra chuyện.
Cho đến sau khi kết thúc phẫu thuật Cố Thành Viêm được đưa ra khỏi phòng cấp cứu lúc này Lương Bảo Nhi cùng Lâm Bảo Nhi mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lời nói của bác sĩ lại khiến bọn họ lo lắng.
Cuộc phẫu thuật thành công nhưng chưa vượt qua được giai đoạn nguy hiểm.
......
Bên này Cố Thành Viêm mới vừa được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt Khả Lan liền bị Lục Hiểu Phong đưa đi.
Ám sát thủ trưởng là tội lớn, mặc dù cô là vợ thủ trưởng cũng không thể được xá tội.
Khả Lan bị đưa đi, người nhà họ Cố nhận được tin tức Cố Thành Viêm bị thương liền trở nên rối loạn; Lương Tú Ly tận mắt nhìn thấy Cố Thành Viêm nằm viện với bộ dáng nửa sống nửa chết mặc dù rất vui mừng nhưng vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Một cuộc chiến tranh quyền lực.
......
Khả Lan ở trong phòng giam sáu ngày, tuy có Lục Hiểu Phong chăm sóc nhưng vẫn không tránh được bị người không biết chuyện chê cười.
Cô lại một lần nữa gặp Cố Thành Viêm là vào một buổi sáng sáu ngày sau.
Ánh nắng mặt trời ấm áp in lên bóng dáng cao ráo của anh làm cho cô có cảm giác không chân thật.
Cho đến khi Cố Thành Viêm đến gần cô mới nhìn rõ anh mặc quân phục, mặc dù sắc mặt hơi tái nhợt nhưng khuôn mặt lại có chút vui vẻ, làm khuôn mặt Khả Lan cũng nở nụ cười.
Cửa tù mở ra anh giơ tay lên, cô bước nhanh tới trước mặt anh, vòng tay ôm eo anh.
“Tất cả đều đã qua?” Khả Lan hỏi anh, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp, tuy biết rằng chuyện đã qua nhưng cảm giác không dễ dàng.
Khả Lan dứt lời Cố Thành Viêm gật đầu, đôi tay ôm cô vào lòng; đều đã qua rồi, anh sẽ không để cô phải tham gia phải cuộc tranh chấp quyền lực này.
Từ trước đến giờ cuộc tranh giành chính quyền trong đảng phái rất phức tạp, sau khi đã dẹp Lương Tú Ly cũng vẫn sẽ có người như Lương Tú Ly.
Anh không muốn cô tham gia vào cuộc tranh giành quyền lực, anh chỉ hy vọng cô.....ngây thơ như vậy.
“Hôm ấy em thật sợ hãi, sợ anh sẽ chết.” Khả Lan không nghe thấy anh trả lời, liền nói ra cảm giác của ngày hôm ấy.
Một nhát dao đâm xuống, cô sợ Cố Thành Viêm sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Nhưng điều cô có thể làm chỉ là giả bộ không quan tâm, giả bộ hận anh.
Diễn cho Lương Tú Ly xem.
Anh nghe Khả Lan nói, bàn tay khẽ siết chặt, bàn tay ấm áp mơn trớn mái tóc dài đen nhánh của cô, ôm chặt cô vào lòng.
“Anh sẽ không bỏ lại em một mình.” Anh trả lời cô, giọng nói chậm rãi nghiêm túc.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm trả lời, vẻ mặt hơi dừng lại, từ trong ngực anh ngẩng đầu lên nhìn, con ngươi đen nhánh nhìn đôi mắt tối tăm của anh.
Anh cúi đầu bốn mắt nhìn nhau.
“Vết thương còn đau phải không?” Khả Lan hít một hơi, đưa tay chạm vào vết thương trên ngực anh.
Không che giấu vẻ lo lắng trong mắt.
Ngày ấy cô xuống tay cũng không nhẹ, vì để cho Lương Tú Ly tin tưởng cô đã sớm chuẩn bị màn kịch hay này.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, đưa tay nắm bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cô, vân vê giữa lòng bàn tay một lát mới nói: “Em thì sao, vết sưng đỏ thối rữa thế nào rồi?” Anh dứt lời đưa tay vén cổ áo cô lên.
Ánh mắt dừng trên vết thương trong cổ áo.
Chỗ thối rữa vẫn chưa hoàn toàn lành lặn, lúc này kết thành vảy tạo sự chênh lệch rõ ràng trên làn da trắng nõn của cô làm cho người ta cảm thấy cực kỳ chói mắt.
Đột nhiên bị Cố Thành Viêm vén áo sắc mặt Khả Lan ửng đỏ, đưa tay vội vàng đẩy tay Cố Thành Viêm ra.
“Không có việc gì lớn, không gây thương tổn lớn.” Khả Lan trả lời, đây chỉ là một vết thương nhỏ, đối với Khả Lan mà nói cũng không có gì lớn.
Anh nghe Khả Lan trả lời sắc mặt trở nên âm trầm.
Đưa tay ôm Khả Lan vào lòng, đôi tay dần siết chặt.
“Đều là anh không đúng, để em phải chịu khổ.” Giọng anh chầm chậm, từng câu từng chữ tràn đầy áy náy.
Khả Lan nghe anh nói liền giật mình, trong lòng có một dòng suối ấm áp chảy qua, há miệng muốn trả lời anh nhưng lời nói đến miệng lại không nói được gì.
Anh quan tâm cô khiến cô vui mừng.
Khả Lan nói cùng Cố Thành Viêm mấy câu sau đó liền rời khỏi nhà giam.
Dọc đường đi anh không xem ai ra gì ôm eo cô, lúc mọi người còn đang trố mắt nhìn anh cùng Khả Lan lên xe.
Khả Lan ngồi lên xe lại giùng giằng nhìn bên ngoài xe, xác định được không ít người nhìn bọn họ thì trong lòng dâng lên cảm giác thẹn thùng.
Mấy ngày nay bởi vì chuyện cô ám sát Cố Thành Viêm đã sớm huyên náo khiến cho mọi người đều biết.
Bây giờ cô lại cùng anh hài hòa như lúc ban đầu khiến cho những người không biết chuyện cảm thấy khó hiểu.
Mà Khả Lan lại cảm thấy anh ôm cô đi trước mặt bao nhiêu người khiến cô nhất thời cảm thấy không quen.
Cho đến khi ngồi lên xe lúc này Khả Lan mới đưa tay đẩy bàn tay anh trên eo cô xuống, rồi sau đó quay đầu nhìn anh nói: “Lương Tú Ly thế nào rồi?” Mấy ngày nay Khả Lan cực kỳ quan tâm về Lương Tú Ly.
Song họ diễn trò nhiều ngày như vậy là vì Lương Tú Ly.
Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan nhắc tới Lương Tú Ly vẻ mặt hơi dừng lại, ngồi thẳng người, không nhanh không chậm trả lời: “Lọt lưới, vẫn chưa phán quyết.”
Mặc dù có chứng cứ chứng minh Lương Tú Ly phạm tội nhưng muốn phán tử hình không hề dễ.
Mặc dù bà ta lộ ra chân tướng nhưng cũng chỉ có một phần.
Khả Lan nghe thấy Cố Thành Viêm trả lời hơi ngừng lại, chần chừ rồi nói: “Lương Bảo Nhi cùng Lâm Bảo Nhi thì sao?” Hỏi xong chuyện Lương Tú Ly Khả Lan liền hỏi về Lương Bảo Nhi và Lâm Bảo Nhi.
Nhưng mà anh đột nhiên nghe Khả Lan hỏi như vậy vẻ mặt hơi trầm xuống, đưa tay ôm bả vai cô, quay đầu cô lại nhìn thẳng vào mắt mình.
“Những việc này từ nay không có quan hệ gì với em.” Giọng anh trầm thấp, trong ánh mắt thoáng qua một tia tàn khốc.
Khả Lan nghe anh nói như vậy vẻ mặt hơi dừng lại, ngước mắt nhìn anh, há miệng muốn trả lời nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt xuống.
Cái gì gọi là không có quan hệ với cô?
Cô và Cố Thành Viêm hòa hợp lừa Lương Bảo Nhi, hại Lương Tú Ly vào nhà tù, Lương Bảo Nhi sẽ dễ dàng buông tha cho cô sao?
Tuy nói thật hay nhưng nếu như muốn làm cũng không dễ dàng.
Nếu từ đó về sau cô thật sự có thể mặc kệ những chuyện này, cô cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm không ít.
Nhưng mấu chốt chính là nếu như cô thật sự mặc kệ đó chính là hoàn toàn phụ thuộc vào đàn ông mà sống.
Đây cũng không phải là điều mà cô muốn.
“Em biết rồi.”
Mặc dù Khả Lan không muốn nhưng chần chừ hồi lâu liền cho anh một câu trả lời giả dối.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời, ánh mắt tối sẫm chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt của Khả Lan.
Anh cảm thấy cô trả lời qua loa nhưng lại không vạch ra.
Im lặng chốc lát.
“Khả Lan, sau này em hãy ngoan ngoãn ở nhà.....sinh con.” Anh đột nhiên nhắc tới con muốn Khả Lan sống ở nhà họ Cố.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói liền giật mình, cúi đầu chần chừ một lát mới ngẩng đầu con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm khuôn mặt anh.
“Đó là chuyện sau này.”
Khả Lan đồng ý sống ở nhà họ Cố để sinh con. Quật Khởi phải làm sao.
Chuyện cô và Kim Hạo hợp tác thu mua cổ phần của Lương Thị phải làm thế nào.
Bỏ qua. Không để ý sao?
Cô không làm được.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời, khuôn mặt trở nên âm trầm, hai mắt tối tăm dâng lên một tia tức giận.
Đôi tay đang nắm bả vai cô của anh dần siết chặt cho đến khi cô kêu đau lúc này anh mới buông lỏng một chút.
Khả Lan giùng giằng từ trong lòng anh muốn ra ngoài, mím môi nhìn anh nói: “Em biết em vô dụng nhưng em không muốn bỏ việc, bây giờ em không mang thai, nếu như sau này cố em nhất định sẽ ngoan ngoãn ở nhà.” Giọng nói của Khả Lan âm trầm, hy vọng Cố Thành Viêm có thể đồng ý với cô.
Cô không muốn cứ ở nhà họ Cố như vậy.
“Công việc của em, ánh có thể tìm người thay thế.” Anh nói với Khả Lan có thể tìm người khác thay thế vị trí của cô, sau này không cần cô trông nom nữa.
Khả Lan nghe anh nói như vậy khuôn mặt tái xanh, vội vàng hít sâu một hơi, cất giọng nói: “Em biết nhà họ Cố rất coi trọng chuyện con cái đời sau nhưng muốn em chỉ ở nhà họ Cố sinh con em làm không được.” Giọng nói Khả Lan kiên định, không buông tha.
Cô hiểu ý Cố Thành Viêm, anh muốn cô ngoan ngoãn ở nhà, ít đi ra ngoài, không động tới việc gì chỉ làm một người phụ nữ thuộc về anh.
Mặc dù Cố Thành Viêm có ý tốt nhưng cô không làm được, cô cũng có cuộc sống của cô, không muốn phụ thuộc.
“Nói bậy.” Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời, giọng nói rét run bày tỏ Khả Lan không nên như vậy.
Anh chỉ không muốn cô bị cuốn vào tranh chấp đảng phải, anh hy vọng cô ở nhà họ Cố để được bảo vệ.
Nhưng.....
Khả Lan căn bản không nghe lọt.
“Anh muốn em ở nhà không phải chỉ để em sinh con mà là anh quan tâm em.” Anh nói tới đây lại đưa tay nắm bả vai cô, hai mắt tối tăm nhìn Khả Lan, vẻ mặt thành thật.
“Cảm ơn anh nhưng em không muốn.” Khả Lan nghe Cố Thành Viêm giải thích, thở dài, đưa tay ôm eo anh.
Không phải cô không muốn có con mà là vấn đề công việc, cô không muốn phụ thuộc vào anh.
Câu trả lời của Khả Lan khiến cơ thể Cố Thành Viêm cứng đờ.
Bàn tay đang ôm cô của anh khẽ run, anh vẫn biết đây không phải là điều Khả Lan muốn nhưng anh vẫn hy vọng cô có thể ngoan ngoãn ở nhà.
“Nếu như anh hy vọng em ngoan ngoãn ở nhà em sẽ lựa chọn thế nào?” Cố Thành Viêm thấy Khả Lan không đồng ý liền hôn mặt cô hỏi.
Anh hy vọng cô lựa chọn ở nhà.
Nhưng.....
Khả Lan trả lời lại không giống như anh suy nghĩ.
Nguyên là vì thủ trưởng Cố đang hôn mê.
Thủ trưởng Cố bị ám sát ở bệnh viện, truy cứu trách nhiệm đều dồn ở tất cả mọi người trong bệnh viện.
Phẫu thuật khẩn cấp, nếu như không thành công đất nước sẽ thiếu đi một vị tướng mới.
Nếu như thành công vệnh mệnh của bọn họ sẽ thay đổi.
Trên mặt mỗi người đều cực kỳ phức tạp, có sợ hãi, lo lắng thậm chí còn có mong đợi......
Lương Bảo Nhi cùng Lâm Bảo Nhi canh giữ ở bên ngoài phòng cấp cứu, gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, trong lòng thấp thỏm không an.
Không ai trong họ muốn Cố Thành Viêm xảy ra chuyện gì nhưng hôm nay xảy ra chuyện này hai người bọn họ đều sợ Cố Thành Viêm sẽ xảy ra chuyện.
Cho đến sau khi kết thúc phẫu thuật Cố Thành Viêm được đưa ra khỏi phòng cấp cứu lúc này Lương Bảo Nhi cùng Lâm Bảo Nhi mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lời nói của bác sĩ lại khiến bọn họ lo lắng.
Cuộc phẫu thuật thành công nhưng chưa vượt qua được giai đoạn nguy hiểm.
......
Bên này Cố Thành Viêm mới vừa được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt Khả Lan liền bị Lục Hiểu Phong đưa đi.
Ám sát thủ trưởng là tội lớn, mặc dù cô là vợ thủ trưởng cũng không thể được xá tội.
Khả Lan bị đưa đi, người nhà họ Cố nhận được tin tức Cố Thành Viêm bị thương liền trở nên rối loạn; Lương Tú Ly tận mắt nhìn thấy Cố Thành Viêm nằm viện với bộ dáng nửa sống nửa chết mặc dù rất vui mừng nhưng vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Một cuộc chiến tranh quyền lực.
......
Khả Lan ở trong phòng giam sáu ngày, tuy có Lục Hiểu Phong chăm sóc nhưng vẫn không tránh được bị người không biết chuyện chê cười.
Cô lại một lần nữa gặp Cố Thành Viêm là vào một buổi sáng sáu ngày sau.
Ánh nắng mặt trời ấm áp in lên bóng dáng cao ráo của anh làm cho cô có cảm giác không chân thật.
Cho đến khi Cố Thành Viêm đến gần cô mới nhìn rõ anh mặc quân phục, mặc dù sắc mặt hơi tái nhợt nhưng khuôn mặt lại có chút vui vẻ, làm khuôn mặt Khả Lan cũng nở nụ cười.
Cửa tù mở ra anh giơ tay lên, cô bước nhanh tới trước mặt anh, vòng tay ôm eo anh.
“Tất cả đều đã qua?” Khả Lan hỏi anh, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp, tuy biết rằng chuyện đã qua nhưng cảm giác không dễ dàng.
Khả Lan dứt lời Cố Thành Viêm gật đầu, đôi tay ôm cô vào lòng; đều đã qua rồi, anh sẽ không để cô phải tham gia phải cuộc tranh chấp quyền lực này.
Từ trước đến giờ cuộc tranh giành chính quyền trong đảng phái rất phức tạp, sau khi đã dẹp Lương Tú Ly cũng vẫn sẽ có người như Lương Tú Ly.
Anh không muốn cô tham gia vào cuộc tranh giành quyền lực, anh chỉ hy vọng cô.....ngây thơ như vậy.
“Hôm ấy em thật sợ hãi, sợ anh sẽ chết.” Khả Lan không nghe thấy anh trả lời, liền nói ra cảm giác của ngày hôm ấy.
Một nhát dao đâm xuống, cô sợ Cố Thành Viêm sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Nhưng điều cô có thể làm chỉ là giả bộ không quan tâm, giả bộ hận anh.
Diễn cho Lương Tú Ly xem.
Anh nghe Khả Lan nói, bàn tay khẽ siết chặt, bàn tay ấm áp mơn trớn mái tóc dài đen nhánh của cô, ôm chặt cô vào lòng.
“Anh sẽ không bỏ lại em một mình.” Anh trả lời cô, giọng nói chậm rãi nghiêm túc.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm trả lời, vẻ mặt hơi dừng lại, từ trong ngực anh ngẩng đầu lên nhìn, con ngươi đen nhánh nhìn đôi mắt tối tăm của anh.
Anh cúi đầu bốn mắt nhìn nhau.
“Vết thương còn đau phải không?” Khả Lan hít một hơi, đưa tay chạm vào vết thương trên ngực anh.
Không che giấu vẻ lo lắng trong mắt.
Ngày ấy cô xuống tay cũng không nhẹ, vì để cho Lương Tú Ly tin tưởng cô đã sớm chuẩn bị màn kịch hay này.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, đưa tay nắm bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cô, vân vê giữa lòng bàn tay một lát mới nói: “Em thì sao, vết sưng đỏ thối rữa thế nào rồi?” Anh dứt lời đưa tay vén cổ áo cô lên.
Ánh mắt dừng trên vết thương trong cổ áo.
Chỗ thối rữa vẫn chưa hoàn toàn lành lặn, lúc này kết thành vảy tạo sự chênh lệch rõ ràng trên làn da trắng nõn của cô làm cho người ta cảm thấy cực kỳ chói mắt.
Đột nhiên bị Cố Thành Viêm vén áo sắc mặt Khả Lan ửng đỏ, đưa tay vội vàng đẩy tay Cố Thành Viêm ra.
“Không có việc gì lớn, không gây thương tổn lớn.” Khả Lan trả lời, đây chỉ là một vết thương nhỏ, đối với Khả Lan mà nói cũng không có gì lớn.
Anh nghe Khả Lan trả lời sắc mặt trở nên âm trầm.
Đưa tay ôm Khả Lan vào lòng, đôi tay dần siết chặt.
“Đều là anh không đúng, để em phải chịu khổ.” Giọng anh chầm chậm, từng câu từng chữ tràn đầy áy náy.
Khả Lan nghe anh nói liền giật mình, trong lòng có một dòng suối ấm áp chảy qua, há miệng muốn trả lời anh nhưng lời nói đến miệng lại không nói được gì.
Anh quan tâm cô khiến cô vui mừng.
Khả Lan nói cùng Cố Thành Viêm mấy câu sau đó liền rời khỏi nhà giam.
Dọc đường đi anh không xem ai ra gì ôm eo cô, lúc mọi người còn đang trố mắt nhìn anh cùng Khả Lan lên xe.
Khả Lan ngồi lên xe lại giùng giằng nhìn bên ngoài xe, xác định được không ít người nhìn bọn họ thì trong lòng dâng lên cảm giác thẹn thùng.
Mấy ngày nay bởi vì chuyện cô ám sát Cố Thành Viêm đã sớm huyên náo khiến cho mọi người đều biết.
Bây giờ cô lại cùng anh hài hòa như lúc ban đầu khiến cho những người không biết chuyện cảm thấy khó hiểu.
Mà Khả Lan lại cảm thấy anh ôm cô đi trước mặt bao nhiêu người khiến cô nhất thời cảm thấy không quen.
Cho đến khi ngồi lên xe lúc này Khả Lan mới đưa tay đẩy bàn tay anh trên eo cô xuống, rồi sau đó quay đầu nhìn anh nói: “Lương Tú Ly thế nào rồi?” Mấy ngày nay Khả Lan cực kỳ quan tâm về Lương Tú Ly.
Song họ diễn trò nhiều ngày như vậy là vì Lương Tú Ly.
Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan nhắc tới Lương Tú Ly vẻ mặt hơi dừng lại, ngồi thẳng người, không nhanh không chậm trả lời: “Lọt lưới, vẫn chưa phán quyết.”
Mặc dù có chứng cứ chứng minh Lương Tú Ly phạm tội nhưng muốn phán tử hình không hề dễ.
Mặc dù bà ta lộ ra chân tướng nhưng cũng chỉ có một phần.
Khả Lan nghe thấy Cố Thành Viêm trả lời hơi ngừng lại, chần chừ rồi nói: “Lương Bảo Nhi cùng Lâm Bảo Nhi thì sao?” Hỏi xong chuyện Lương Tú Ly Khả Lan liền hỏi về Lương Bảo Nhi và Lâm Bảo Nhi.
Nhưng mà anh đột nhiên nghe Khả Lan hỏi như vậy vẻ mặt hơi trầm xuống, đưa tay ôm bả vai cô, quay đầu cô lại nhìn thẳng vào mắt mình.
“Những việc này từ nay không có quan hệ gì với em.” Giọng anh trầm thấp, trong ánh mắt thoáng qua một tia tàn khốc.
Khả Lan nghe anh nói như vậy vẻ mặt hơi dừng lại, ngước mắt nhìn anh, há miệng muốn trả lời nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt xuống.
Cái gì gọi là không có quan hệ với cô?
Cô và Cố Thành Viêm hòa hợp lừa Lương Bảo Nhi, hại Lương Tú Ly vào nhà tù, Lương Bảo Nhi sẽ dễ dàng buông tha cho cô sao?
Tuy nói thật hay nhưng nếu như muốn làm cũng không dễ dàng.
Nếu từ đó về sau cô thật sự có thể mặc kệ những chuyện này, cô cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm không ít.
Nhưng mấu chốt chính là nếu như cô thật sự mặc kệ đó chính là hoàn toàn phụ thuộc vào đàn ông mà sống.
Đây cũng không phải là điều mà cô muốn.
“Em biết rồi.”
Mặc dù Khả Lan không muốn nhưng chần chừ hồi lâu liền cho anh một câu trả lời giả dối.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời, ánh mắt tối sẫm chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt của Khả Lan.
Anh cảm thấy cô trả lời qua loa nhưng lại không vạch ra.
Im lặng chốc lát.
“Khả Lan, sau này em hãy ngoan ngoãn ở nhà.....sinh con.” Anh đột nhiên nhắc tới con muốn Khả Lan sống ở nhà họ Cố.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói liền giật mình, cúi đầu chần chừ một lát mới ngẩng đầu con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm khuôn mặt anh.
“Đó là chuyện sau này.”
Khả Lan đồng ý sống ở nhà họ Cố để sinh con. Quật Khởi phải làm sao.
Chuyện cô và Kim Hạo hợp tác thu mua cổ phần của Lương Thị phải làm thế nào.
Bỏ qua. Không để ý sao?
Cô không làm được.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời, khuôn mặt trở nên âm trầm, hai mắt tối tăm dâng lên một tia tức giận.
Đôi tay đang nắm bả vai cô của anh dần siết chặt cho đến khi cô kêu đau lúc này anh mới buông lỏng một chút.
Khả Lan giùng giằng từ trong lòng anh muốn ra ngoài, mím môi nhìn anh nói: “Em biết em vô dụng nhưng em không muốn bỏ việc, bây giờ em không mang thai, nếu như sau này cố em nhất định sẽ ngoan ngoãn ở nhà.” Giọng nói của Khả Lan âm trầm, hy vọng Cố Thành Viêm có thể đồng ý với cô.
Cô không muốn cứ ở nhà họ Cố như vậy.
“Công việc của em, ánh có thể tìm người thay thế.” Anh nói với Khả Lan có thể tìm người khác thay thế vị trí của cô, sau này không cần cô trông nom nữa.
Khả Lan nghe anh nói như vậy khuôn mặt tái xanh, vội vàng hít sâu một hơi, cất giọng nói: “Em biết nhà họ Cố rất coi trọng chuyện con cái đời sau nhưng muốn em chỉ ở nhà họ Cố sinh con em làm không được.” Giọng nói Khả Lan kiên định, không buông tha.
Cô hiểu ý Cố Thành Viêm, anh muốn cô ngoan ngoãn ở nhà, ít đi ra ngoài, không động tới việc gì chỉ làm một người phụ nữ thuộc về anh.
Mặc dù Cố Thành Viêm có ý tốt nhưng cô không làm được, cô cũng có cuộc sống của cô, không muốn phụ thuộc.
“Nói bậy.” Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời, giọng nói rét run bày tỏ Khả Lan không nên như vậy.
Anh chỉ không muốn cô bị cuốn vào tranh chấp đảng phải, anh hy vọng cô ở nhà họ Cố để được bảo vệ.
Nhưng.....
Khả Lan căn bản không nghe lọt.
“Anh muốn em ở nhà không phải chỉ để em sinh con mà là anh quan tâm em.” Anh nói tới đây lại đưa tay nắm bả vai cô, hai mắt tối tăm nhìn Khả Lan, vẻ mặt thành thật.
“Cảm ơn anh nhưng em không muốn.” Khả Lan nghe Cố Thành Viêm giải thích, thở dài, đưa tay ôm eo anh.
Không phải cô không muốn có con mà là vấn đề công việc, cô không muốn phụ thuộc vào anh.
Câu trả lời của Khả Lan khiến cơ thể Cố Thành Viêm cứng đờ.
Bàn tay đang ôm cô của anh khẽ run, anh vẫn biết đây không phải là điều Khả Lan muốn nhưng anh vẫn hy vọng cô có thể ngoan ngoãn ở nhà.
“Nếu như anh hy vọng em ngoan ngoãn ở nhà em sẽ lựa chọn thế nào?” Cố Thành Viêm thấy Khả Lan không đồng ý liền hôn mặt cô hỏi.
Anh hy vọng cô lựa chọn ở nhà.
Nhưng.....
Khả Lan trả lời lại không giống như anh suy nghĩ.
Tác giả :
Phù Sinh Y Thủy