Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt
Chương 5: Thuận nước đẩy thuyền
Trở lại trắc viện, Liễu Lan Yên trực tiếp ngã lên giường, thật không thích nơi huyên náo ồn ào như vậy, hò hét loạn lên làm phiền người khác.
"Tiểu thư, tiểu thư. . . . . ." Vừa mới nằm xuống, cửa phòng liền bị người dùng sức mở ra, làm Liễu Lan Yên ô ô một tiếng ôm chăn rúc vào góc tường.
Nàng mệt quá .
"Tiểu thư." Tần Tụ cũng mặc kệ động tác kháng cự của Liễu Lan Yên, nàng chỉ biết tiểu thư bị Liễu Tấn Lợi gọi người dẫn đi, bảo là muốn hưng sư vấn tội.
Nếu không phải nàng bị người ngăn lại, nàng chắc chắn sẽ không để tiểu thư một mình đến đó.
Hiện giờ tiểu thư đã trở lại, đây là thế nào, bị Liễu Tấn Lợi trách phạt rồi sao?
"Tần di, con buồn ngủ quá." Liễu Lan Yên ôm chăn, mềm nhũn làm nũng.
"Tiểu thư, ông ta có làm khó dễ con không." Tần Tụ tức giận bất bình hỏi, cũng không biết Liễu Tấn Lợi kêu tiểu thư đến đó muốn làm cái gì.
Làm khó?
Mặt Liễu Lan Yên lộ vẻ mê mang, lắc đầu một cái: "Không có."
Tần Tụ thấy Liễu Lan Yên quả nhiên không có bị thương cũng không có cái gì khác thường, cẩn thận tra xét một phen lúc này mới yên lòng lại.
"Tiểu thư, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?" Tần Tụ cảm thấy kỳ quái hỏi, vừa rồi Liễu Tấn Lợi là phát điên cái quái gì mà kêu tiểu thư đến.
"Không biết, hình như là đang cãi nhau với Vương Gia." Lông mày Liễu Lan Yên nhẹ nhăn, bộ dạng như đang lý giải một chuyện mà mình rất không hiểu.
"Vương Gia?" Nhắc tới Vương Gia, Tần Tụ lập tức hiểu là ai, đó là Tam đệ của Yêu Chủ, có tiếng là địa vị tối cao, Vương Gia chính là người có khả năng sẽ kế nhiệm vị trí Yêu Chủ nhất.
Xem ra vừa rồi là Liễu Tấn Lợi muốn đánh chủ ý cho nữ nhi của ông ta, muốn cùng Vương Gia kết thân.
"Tiểu thư, mặc kệ như thế nào, nhớ, người mới là vương phi, Vương Gia vẫn còn chưa nạp chánh thê." Tần Tụ cắn răng mà nói ra, chỉ cần tiểu thư được gả vào vương phủ, Liễu Tấn Lợi sẽ không khi dễ được tiểu thư.
"Ưm." Liễu Lan Yên đáp một tiếng, ngáp một cái.
Nhìn bộ dáng Liễu Lan Yên không chút nào để ý, trong lòng Tần Tụ liền chua xót, rốt cuộc tiểu thư có hiểu ý tứ vương phi là gì hay không?
Nếu không phải ngày đó lão gia chết trận, tiểu thư làm sao lại bị đả kích quá độ, mà biến thành bộ dáng ngu si như vậy?
Liễu Tấn Lợi hết lần này đến lần khác đã chiếm được chỗ tốt, còn không chào đón tiểu thư, tiểu thư thật là mệnh khổ.
"Tiểu thư, Tần Tụ tuyệt đối sẽ không để cho người ta khi dễ người." Tần Tụ ôm chặt Liễu Lan Yên, thật lòng muốn che chở nàng.
"Vâng, con cũng vậy, sẽ không để cho người khác khi dễ Tần di." Liễu Lan Yên gật đầu một cái, ở trong ngực Tần Tụ mơ mơ màng màng nói.
Tần Tụ buồn cười nhìn Liễu Lan Yên nửa tỉnh nửa mê ở trong lòng, cười ha hả nói: "Được, tiểu thư bảo vệ Tần Tụ."
Nhẹ nhàng vỗ về tiểu nhân nhi ở trong ngực, trong mắt Tần Tụ đều là sủng ái, đây là tiểu thư mà bà trông coi từ nhỏ đến lớn, tuyệt đối không cho phép người khác khi dễ nàng.
Bên trong trắc viện vắng vẻ là một mảnh yên tĩnh tiêu điều, nhưng ở trong hậu viện, lại là mưa to gió lớn.
"Con tiện nhân kia đâu rồi?" Liễu Hâm Dung giận đến mức rống to, làm cho đám nha hoàn run lẩy bẩy, "Tiểu thư. . . . . ."
"Tiểu thư cái gì, con đó mà cũng xứng cho ngươi gọi là tiểu thư sao?" Liễu Hâm Dung “bốp” một cái tát vào mặt nha hoàn, bên má lập tức sưng đỏ một mảnh, nha hoàn bị dọa sợ “phịch” một tiếng liền quỳ xuống, liên tiếp cầu xin tha thứ, "Nàng trở về trắc viện rồi."
"Gây ra chuyện lớn như vậy, còn dám thảnh thơi trốn đi sao, lôi nó ra đây cho ta!" Liễu Hâm Dung rống giận, cơn tức này nghẹn ở ngực nàng, cũng sắp làm nàng không chịu nổi muốn nổ tung rồi.
"Các ngươi lui xuống trước đi." Liễu Tấn Lợi khoát tay, ý bảo tất cả nha hoàn, người làm đều đi xuống.
"Cha, người làm gì vậy?" Liễu Hâm Dung bất mãn nhìn phụ thân của mình, đây là muốn bỏ qua cho con nha đầu kia sao?
"Vương Gia cũng đã nghe mọi chuyện, ý của cha là, hiện tại lại muốn phạt nàng cũng thật là không danh chính ngôn thuận." Liễu Tấn Lợi khoát khoát tay, đè lửa giận của Liễu Hâm Dung xuống, "Hâm Dung, bây giờ chúng ta không thể động vào Liễu Lan Yên được."
" Ý cha là. . . . . ." Liễu Hâm Dung cố nén lửa giận chờ Liễu Tấn Lợi nói hết.
"Huynh trưởng và đại tỷ của con sắp về, mọi việc chờ bọn nó trở lại rồi hẳng nói." Liễu Tấn Lợi cười lạnh nói, "Chuyện hôm nay, nếu như Vương Gia nghĩ kỹ lại cũng sẽ biết đầu sỏ gây nên là người nào. Người như vậy, con cảm thấy Vương Gia sẽ lấy vào vương phủ sao?"
Nghe Liễu Tấn Lợi nói, lửa giận trong lòng Liễu Hâm Dung nháy mắt tan thành mây khói.
Đúng rồi, Liễu Lan Yên càng "biểu hiện" nhiều, thì để lại ấn tượng cho Vương Gia càng sâu.
"Cha, Vương Gia sẽ kết thân với chúng ta sao?" Liễu Hâm Dung lo lắng hỏi.
Tam vương gia ở Yêu Giới quyền cao chức trọng, người muốn vào vương phủ nhiều như cá diếc sang sông (*người mù quáng chạy theo mốt).
Liễu Hâm Dung đối với dung mạo của mình rất có lòng tin, nhưng là vẫn còn có chút tự biết rõ, Vương Gia cũng không phải là cái loại người chỉ coi trọng dung mạo "Vương Gia đã gặp qua không biết bao nhiêu mỹ nhân, tuy là dung mạo của nữ nhi cũng không tầm thường, nhưng sợ rằng không vào được trong mắt Vương Gia."
Đối với lo lắng của Liễu Hâm Dung, Liễu Tấn Lợi cũng không phải là không hiểu, nói với nữ nhi của mình: "Ban đầu Vương Gia quyết định hôn ước chính là nữ nhi của Đại Trưởng Lão."
Liễu Hâm Dung ngơ ngác nhìn cha nàng, Liễu Tấn Lợi cười vui vẻ với nữ nhi của mình.
Chớp mắt mấy cái, Liễu Hâm Dung lập tức hiểu được ý tứ của cha nàng, cũng cong khóe môi, nở nụ cười: "Nữ nhi hiểu."
Có hôn ước chính là nữ nhi của Đại Trưởng Lão, mà hôm nay nữ nhi của Đại Trưởng Lão có thể nói là Liễu Lan Yên, cũng có thể nói là Liễu Hâm Dung nàng. Huống chi, bây giờ Đại Trưởng Lão lại là Liễu Tấn Lợi cha của nàng, không kể đến dung mạo của nàng, mà quan trọng nhất chính là có cái thân phận Đại Trưởng Lão này làm hậu thuẫn. Liễu Lan Yên sau một phen náo loạn như vậy, ấn tượng của Vương Gia về nàng ta chắc chắn sẽ cực kỳ “sâu sắc”, đến lúc đó chỉ cần thuận nước đẩy thuyền một cái. . . . . .
Hai cha con Liễu Hâm Dung và Liễu Tấn Lợi nhìn nhau cười một tiếng, cười đến hết sức gian trá.
Tuy là lần này bị chịu thiệt thòi, nhưng lại cho bọn họ một cơ hội có thể đến gần Tam vương gia, ngược lại rất là có lời .
Ở trong Liễu phủ, mọi vật rất nhanh chìm vào trong yên tĩnh, cái chuyện khiến Vương Gia cực kỳ phẫn nộ đó, chẳng qua chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ thôi, sẽ nhanh chóng trở lại bình thường.
Bên trong thành chủ của Yêu Giới, ở một phủ đệ sang trọng, không có thị vệ thủ hộ nghiêm mật, chỉ có một mảnh yên tĩnh, khiến nơi xa hoa như vậy nhiều hơn một phần tĩnh mịch, cũng thêm mấy phần giả tạo, giống như là chỉ để giữ thể diện mà thôi.
Trong sân, ngọn đèn dầu cũng không quá sáng, chỉ vừa đủ thấy đường, nên nhìn qua cực kì mờ ám.
Nội viện, bên trong thư phòng có ánh sáng của ngọn đèn dầu, một người đang ngồi sau án thư múa bút, phong thái rất tự nhiên.
Bút pháp như nước chảy mây trôi, sợi tóc nhẹ bay, thái độ không chịu trói buộc thật giống như một con ác điểu đang rục rịch ngóc đầu dậy, ngay cả ở nơi đang an tĩnh như vậy, cũng có thể làm cho người ta cảm nhận được sự nguy hiểm tiềm tàng phát ra từ người hắn.
"Chủ tử." Đột nhiên dưới ngọn đèn dầu, một bóng người từ từ xuất hiện, quỵ chân xuống hành lễ.
"Phủ của Liễu Tấn Lợi có động tĩnh gì không?" Động tác của người ngồi sau án thư cũng không ngừng lại, cứ như không hề làm ảnh hưởng đến bút pháp của hắn chút nào.
"Hoàn toàn yên tĩnh, không có chuyện gì xảy ra." Người tới trả lời ngay.
Người ngồi sau án thư, cây bút lông trong tay đột nhiên dừng lại, mực nước ở trên giấy lớn để lại một vũng vết bẩn, sau một hồi lâu, lập tức nói: "Trong vòng một ngày, điều tra cặn kẽ Liễu Lan Yên."
"Rõ" Người quỵ một chân xuống đất nhanh chóng hóa thành ảnh mờ tiêu tán đi mất.
Đợi đến khi ảnh mờ hoàn toàn biến mất, người nọ mới buông bút lông trong tay để qua bên cạnh, ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười đùa giỡn, ánh nến làm nổi bật dung nhan tuấn dật, đây chính là vị Điện hạ bị người đời không coi trọng.
Lúc này hắn nơi nào còn có vẻ lười biếng chán chường thường ngày, hoàn toàn giống như một con báo săn đang ẩn núp, mỹ lệ mà nguy hiểm, trong mắt lóe ra vẻ hưng phấn: "Liễu Lan Yên, xem ra ở trong thành chủ này người diễn trò cũng không chỉ một mình ta, kỹ năng diễn suất của nàng có khi còn cao hơn so với ta."
"Tiểu thư, tiểu thư. . . . . ." Vừa mới nằm xuống, cửa phòng liền bị người dùng sức mở ra, làm Liễu Lan Yên ô ô một tiếng ôm chăn rúc vào góc tường.
Nàng mệt quá .
"Tiểu thư." Tần Tụ cũng mặc kệ động tác kháng cự của Liễu Lan Yên, nàng chỉ biết tiểu thư bị Liễu Tấn Lợi gọi người dẫn đi, bảo là muốn hưng sư vấn tội.
Nếu không phải nàng bị người ngăn lại, nàng chắc chắn sẽ không để tiểu thư một mình đến đó.
Hiện giờ tiểu thư đã trở lại, đây là thế nào, bị Liễu Tấn Lợi trách phạt rồi sao?
"Tần di, con buồn ngủ quá." Liễu Lan Yên ôm chăn, mềm nhũn làm nũng.
"Tiểu thư, ông ta có làm khó dễ con không." Tần Tụ tức giận bất bình hỏi, cũng không biết Liễu Tấn Lợi kêu tiểu thư đến đó muốn làm cái gì.
Làm khó?
Mặt Liễu Lan Yên lộ vẻ mê mang, lắc đầu một cái: "Không có."
Tần Tụ thấy Liễu Lan Yên quả nhiên không có bị thương cũng không có cái gì khác thường, cẩn thận tra xét một phen lúc này mới yên lòng lại.
"Tiểu thư, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?" Tần Tụ cảm thấy kỳ quái hỏi, vừa rồi Liễu Tấn Lợi là phát điên cái quái gì mà kêu tiểu thư đến.
"Không biết, hình như là đang cãi nhau với Vương Gia." Lông mày Liễu Lan Yên nhẹ nhăn, bộ dạng như đang lý giải một chuyện mà mình rất không hiểu.
"Vương Gia?" Nhắc tới Vương Gia, Tần Tụ lập tức hiểu là ai, đó là Tam đệ của Yêu Chủ, có tiếng là địa vị tối cao, Vương Gia chính là người có khả năng sẽ kế nhiệm vị trí Yêu Chủ nhất.
Xem ra vừa rồi là Liễu Tấn Lợi muốn đánh chủ ý cho nữ nhi của ông ta, muốn cùng Vương Gia kết thân.
"Tiểu thư, mặc kệ như thế nào, nhớ, người mới là vương phi, Vương Gia vẫn còn chưa nạp chánh thê." Tần Tụ cắn răng mà nói ra, chỉ cần tiểu thư được gả vào vương phủ, Liễu Tấn Lợi sẽ không khi dễ được tiểu thư.
"Ưm." Liễu Lan Yên đáp một tiếng, ngáp một cái.
Nhìn bộ dáng Liễu Lan Yên không chút nào để ý, trong lòng Tần Tụ liền chua xót, rốt cuộc tiểu thư có hiểu ý tứ vương phi là gì hay không?
Nếu không phải ngày đó lão gia chết trận, tiểu thư làm sao lại bị đả kích quá độ, mà biến thành bộ dáng ngu si như vậy?
Liễu Tấn Lợi hết lần này đến lần khác đã chiếm được chỗ tốt, còn không chào đón tiểu thư, tiểu thư thật là mệnh khổ.
"Tiểu thư, Tần Tụ tuyệt đối sẽ không để cho người ta khi dễ người." Tần Tụ ôm chặt Liễu Lan Yên, thật lòng muốn che chở nàng.
"Vâng, con cũng vậy, sẽ không để cho người khác khi dễ Tần di." Liễu Lan Yên gật đầu một cái, ở trong ngực Tần Tụ mơ mơ màng màng nói.
Tần Tụ buồn cười nhìn Liễu Lan Yên nửa tỉnh nửa mê ở trong lòng, cười ha hả nói: "Được, tiểu thư bảo vệ Tần Tụ."
Nhẹ nhàng vỗ về tiểu nhân nhi ở trong ngực, trong mắt Tần Tụ đều là sủng ái, đây là tiểu thư mà bà trông coi từ nhỏ đến lớn, tuyệt đối không cho phép người khác khi dễ nàng.
Bên trong trắc viện vắng vẻ là một mảnh yên tĩnh tiêu điều, nhưng ở trong hậu viện, lại là mưa to gió lớn.
"Con tiện nhân kia đâu rồi?" Liễu Hâm Dung giận đến mức rống to, làm cho đám nha hoàn run lẩy bẩy, "Tiểu thư. . . . . ."
"Tiểu thư cái gì, con đó mà cũng xứng cho ngươi gọi là tiểu thư sao?" Liễu Hâm Dung “bốp” một cái tát vào mặt nha hoàn, bên má lập tức sưng đỏ một mảnh, nha hoàn bị dọa sợ “phịch” một tiếng liền quỳ xuống, liên tiếp cầu xin tha thứ, "Nàng trở về trắc viện rồi."
"Gây ra chuyện lớn như vậy, còn dám thảnh thơi trốn đi sao, lôi nó ra đây cho ta!" Liễu Hâm Dung rống giận, cơn tức này nghẹn ở ngực nàng, cũng sắp làm nàng không chịu nổi muốn nổ tung rồi.
"Các ngươi lui xuống trước đi." Liễu Tấn Lợi khoát tay, ý bảo tất cả nha hoàn, người làm đều đi xuống.
"Cha, người làm gì vậy?" Liễu Hâm Dung bất mãn nhìn phụ thân của mình, đây là muốn bỏ qua cho con nha đầu kia sao?
"Vương Gia cũng đã nghe mọi chuyện, ý của cha là, hiện tại lại muốn phạt nàng cũng thật là không danh chính ngôn thuận." Liễu Tấn Lợi khoát khoát tay, đè lửa giận của Liễu Hâm Dung xuống, "Hâm Dung, bây giờ chúng ta không thể động vào Liễu Lan Yên được."
" Ý cha là. . . . . ." Liễu Hâm Dung cố nén lửa giận chờ Liễu Tấn Lợi nói hết.
"Huynh trưởng và đại tỷ của con sắp về, mọi việc chờ bọn nó trở lại rồi hẳng nói." Liễu Tấn Lợi cười lạnh nói, "Chuyện hôm nay, nếu như Vương Gia nghĩ kỹ lại cũng sẽ biết đầu sỏ gây nên là người nào. Người như vậy, con cảm thấy Vương Gia sẽ lấy vào vương phủ sao?"
Nghe Liễu Tấn Lợi nói, lửa giận trong lòng Liễu Hâm Dung nháy mắt tan thành mây khói.
Đúng rồi, Liễu Lan Yên càng "biểu hiện" nhiều, thì để lại ấn tượng cho Vương Gia càng sâu.
"Cha, Vương Gia sẽ kết thân với chúng ta sao?" Liễu Hâm Dung lo lắng hỏi.
Tam vương gia ở Yêu Giới quyền cao chức trọng, người muốn vào vương phủ nhiều như cá diếc sang sông (*người mù quáng chạy theo mốt).
Liễu Hâm Dung đối với dung mạo của mình rất có lòng tin, nhưng là vẫn còn có chút tự biết rõ, Vương Gia cũng không phải là cái loại người chỉ coi trọng dung mạo "Vương Gia đã gặp qua không biết bao nhiêu mỹ nhân, tuy là dung mạo của nữ nhi cũng không tầm thường, nhưng sợ rằng không vào được trong mắt Vương Gia."
Đối với lo lắng của Liễu Hâm Dung, Liễu Tấn Lợi cũng không phải là không hiểu, nói với nữ nhi của mình: "Ban đầu Vương Gia quyết định hôn ước chính là nữ nhi của Đại Trưởng Lão."
Liễu Hâm Dung ngơ ngác nhìn cha nàng, Liễu Tấn Lợi cười vui vẻ với nữ nhi của mình.
Chớp mắt mấy cái, Liễu Hâm Dung lập tức hiểu được ý tứ của cha nàng, cũng cong khóe môi, nở nụ cười: "Nữ nhi hiểu."
Có hôn ước chính là nữ nhi của Đại Trưởng Lão, mà hôm nay nữ nhi của Đại Trưởng Lão có thể nói là Liễu Lan Yên, cũng có thể nói là Liễu Hâm Dung nàng. Huống chi, bây giờ Đại Trưởng Lão lại là Liễu Tấn Lợi cha của nàng, không kể đến dung mạo của nàng, mà quan trọng nhất chính là có cái thân phận Đại Trưởng Lão này làm hậu thuẫn. Liễu Lan Yên sau một phen náo loạn như vậy, ấn tượng của Vương Gia về nàng ta chắc chắn sẽ cực kỳ “sâu sắc”, đến lúc đó chỉ cần thuận nước đẩy thuyền một cái. . . . . .
Hai cha con Liễu Hâm Dung và Liễu Tấn Lợi nhìn nhau cười một tiếng, cười đến hết sức gian trá.
Tuy là lần này bị chịu thiệt thòi, nhưng lại cho bọn họ một cơ hội có thể đến gần Tam vương gia, ngược lại rất là có lời .
Ở trong Liễu phủ, mọi vật rất nhanh chìm vào trong yên tĩnh, cái chuyện khiến Vương Gia cực kỳ phẫn nộ đó, chẳng qua chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ thôi, sẽ nhanh chóng trở lại bình thường.
Bên trong thành chủ của Yêu Giới, ở một phủ đệ sang trọng, không có thị vệ thủ hộ nghiêm mật, chỉ có một mảnh yên tĩnh, khiến nơi xa hoa như vậy nhiều hơn một phần tĩnh mịch, cũng thêm mấy phần giả tạo, giống như là chỉ để giữ thể diện mà thôi.
Trong sân, ngọn đèn dầu cũng không quá sáng, chỉ vừa đủ thấy đường, nên nhìn qua cực kì mờ ám.
Nội viện, bên trong thư phòng có ánh sáng của ngọn đèn dầu, một người đang ngồi sau án thư múa bút, phong thái rất tự nhiên.
Bút pháp như nước chảy mây trôi, sợi tóc nhẹ bay, thái độ không chịu trói buộc thật giống như một con ác điểu đang rục rịch ngóc đầu dậy, ngay cả ở nơi đang an tĩnh như vậy, cũng có thể làm cho người ta cảm nhận được sự nguy hiểm tiềm tàng phát ra từ người hắn.
"Chủ tử." Đột nhiên dưới ngọn đèn dầu, một bóng người từ từ xuất hiện, quỵ chân xuống hành lễ.
"Phủ của Liễu Tấn Lợi có động tĩnh gì không?" Động tác của người ngồi sau án thư cũng không ngừng lại, cứ như không hề làm ảnh hưởng đến bút pháp của hắn chút nào.
"Hoàn toàn yên tĩnh, không có chuyện gì xảy ra." Người tới trả lời ngay.
Người ngồi sau án thư, cây bút lông trong tay đột nhiên dừng lại, mực nước ở trên giấy lớn để lại một vũng vết bẩn, sau một hồi lâu, lập tức nói: "Trong vòng một ngày, điều tra cặn kẽ Liễu Lan Yên."
"Rõ" Người quỵ một chân xuống đất nhanh chóng hóa thành ảnh mờ tiêu tán đi mất.
Đợi đến khi ảnh mờ hoàn toàn biến mất, người nọ mới buông bút lông trong tay để qua bên cạnh, ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười đùa giỡn, ánh nến làm nổi bật dung nhan tuấn dật, đây chính là vị Điện hạ bị người đời không coi trọng.
Lúc này hắn nơi nào còn có vẻ lười biếng chán chường thường ngày, hoàn toàn giống như một con báo săn đang ẩn núp, mỹ lệ mà nguy hiểm, trong mắt lóe ra vẻ hưng phấn: "Liễu Lan Yên, xem ra ở trong thành chủ này người diễn trò cũng không chỉ một mình ta, kỹ năng diễn suất của nàng có khi còn cao hơn so với ta."
Tác giả :
Phong Phiêu Tuyết