Chọc Không Nổi, Trốn Không Xong
Chương 53: Sinh con . .
Bà mụ sớm đã được Diệp Thao bí mật chuẩn bị, giao cho người đặc biệt phụ trách, mặc dù"người đặc biệt" cũng không hiểu vì sao phải chuẩn bị bà mụ trước sớm như vậy, lúc nghe phu nhân muốn sinh thì đột nhiên cả người đổ mồ hôi lạnh, thầm nói quả nhiên là Trang chủ, nếu không phải phòng ngừa chu đáo chuẩn bị xong bà mụ sớm một chút, chuyện đột nhiên xảy ra lần này chẳng phải sẽ nguy hiểm sao?
Từ nhỏ, thân thể Hách Quang Quang luôn rất tốt, lên núi xuống núi, xuống nước, leo cây không chuyện gì không làm, thậm chí đánh nhau cũng đánh thắng không ít, so với thiên kim tiểu thư ăn sung mặc sướng, tất nhiên nàng khoẻ mạnh hơn nhiều, chưa bao giờ lo lắng chuyện sinh con.
Hách Đại Lang từng nói, khuê nữ nhà ông toàn thân tràn đầy nghị lực như cỏ dại, chuyện gì cũng đừng nghĩ đánh sụp nàng. Hách Quang Quang cũng cho là như vậy.
"Không tốt rồi, làm sao lại sinh non cơ chứ?" Đám người Như Nhan vừa lo lắng lấy ra tiểu y phục đã sớm làm xong, vừa hốt hoảng nói thầm nho nhỏ, nếu là bởi vì sinh non khiến Hách Quang Quang hoặc đứa bé có điều gì sơ xuất, những thiếp thân nha hoàn như bọn họ không thể đền tội.
Nghe được bọn nha hoàn nói thầm, Hách Quang Quang chột dạ muốn che mặt, tất cả mọi người đang bận sống bận chết, cũng không còn chú ý tới sự "xấu hổ" của nàng.
Đứa bé sẽ không lập tức sinh ra, nửa người dưới co rút đau đớn cũng là từng hồi một, Hách Quang Quang không khẩn trương, lần trước nàng bị Vương bò cạp đả thương suýt chết, cái loại đau đớn xuyên tim đó nàng đều chịu được, sinh con tất nhiên đau, nhưng nếu so với kia lần tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc tốt hơn một chút.
Diệp Thao nghe được tin tức ngay lập tức chạy về, ở bên ngoài nóng nảy chờ đợi.
Lúc đau bụng sinh bắt đầu dày đặc, Hách Quang Quang đau đến cả người đầy mồ hôi, khó chịu hơn nửa ngày đứa bé rốt cuộc cũng có dấu hiệu xuất hiện.
"Nhanh đi bưng chút cháo tới đút phu nhân ăn đi." Bà mụ phân phó.
Bọn nha hoàn nghe vậy lập tức đi ra ngoài lấy đồ ăn, sinh con phải có đầy đủ thể lực, trước khi đứa bé ra đời, người phòng bếp là không dám nghỉ ngơi, trên lò luôn luôn hầm cách thủy canh bồi bổ và mấy món thức ăn lỏng dễ nuốt, nhiệm vụ của đám đầu bếp là tùy thời có thể cung cấp cơm canh nóng hổi cho Hách Quang Quang.
"Sao còn chưa có sinh ra?" Diệp Thao đứng ngồi không yên, đi đi lại lại trong phòng, trong đầu vẫn lóe ra tình hình nguy hiểm lúc Diệp Tử Thông ra đời, giống nhau là đến ban đêm đứa bé còn chưa có sinh ra, mặc dù thân thể Hách Quang Quang so với mẹ Diệp Tử Thông khoẻ mạnh hơn rất nhiều, nhưng lâu như vậy đứa bé còn chưa có đi ra, hơn nữa tiếng rên rỉ đau đớn của Hách Quang Quang càng ngày càng thường xuyên, hắn làm sao mà yên tâm được .
"Người ở bên trong nghe đây, thời khắc mấu chốt bảo vệ mẹ! Nếu có sơ xuất gì các ngươi đừng nghĩ sống mà đi ra khỏi Diệp Thị Sơn Trang!" Diệp Thao càng nghĩ càng kinh hãi, chạy đến trước cửa vỗ cửa phòng rống với người bên trong.
"Ôi trời ơi!!!" Bị cưỡng ép không được trở về phòng ngủ, Tả Trầm Châu chợt vỗ trán, để ngừa Diệp Thao nói ra bất kì lời nóikinh người nào khác, vội vàng xông tới kéo hắn ra xa khỏi cái cửa cảnh cáo nói, "Ngươi trừng ta ta cũng vậy phải nói, đại tẩu ở bên trong sinh con, ngươi lại còn la hét, hại nàng bị hoảng sợ không có việc gì cũng biến thành có chuyện rồi!"
Quan tâm sẽ bị loạn, Diệp Thao bị Tả Trầm Châu nhắc nhở nhất thời hù dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, lần này tỉnh táo rất nhiều, đẩy Tả Trầm Châu ra ngồi lại trên ghế, tay nắm thành nắm đấm đặt trên bàn đầy gân xanh nổi lên, Hách Quang Quang kêu đau một tiếng thân thể của hắn liền cứng hơn một phần.
Diệp Vân Tâm và Đông Phương Hữu cũng ở đây, Hách Quang Quang sinh con, theo lý Tả Trầm Châu và Đông Phương Hữu không cần thiết chầu chực ở đây, chỉ là Diệp Thao không để cho bọn họ đi, lúc hắn lo lắng sợ hãi chắc chắn sẽ không thả bọn họ trở về phòng ngủ thoải mái đi, huynh đệ tốt chính là "có nạn cùng chịu"!
"Trang chủ thật là lo lắng cho phu nhân." Hai bà mụ cười gượng, lau mồ hôi lạnh bị Diệp Thao hù dọa ra xong lại tiếp tục đỡ đẻ cho Hách Quang Quang.
"Nhà nào mà lại không coi trọng hậu thế chứ? Trang chủ quan tâm phu nhân như thế, phu nhân, người cần phải kiên trì chịu đựng!"
Hách Quang Quang không còn hơi sức nói chuyện, không biết là do thân đột nhiên truyền đến một hồi bén nhọn đau đớn, hay là bởi vì Diệp Thao rống, tóm lại ánh mắt vốn là khô khốc của đột nhiên ướt át.
Đứa bé này lúc mang thai không có giày vò Hách Quang Quang nhiều, nhưng là lúc sản xuất thật là làm hại cả đám người lo lắng đề phòng thật lâu. (Vâng, thật là “sản xuất” đấy các bác ạ!!! :’)))
Hách Quang Quang đau hơn nửa ngày một đêm, cuối cùng lúc trời sắp sáng mới sinh ra, đứa bé vừa chui ra, Hách Quang Quang liền mệt đến đã ngủ, trước khi đi đánh cờ với Chu Công* nàng nghe thấy bà mụ như trút được gánh nặng nói một câu mẹ con bình an. (* cái này chắc ai cũng biết, nhưng để đề phòng nhỡ đâu có ai đó mới lọt hố ngôn tình thì “đánh cờ với Chu Công” có nghĩa là đi ngủ nha dd ^^.)
Thì ra là thật sự là nữ nhi, khóe môi Hách Quang Quang nhẹ nhàng nâng lên một nụ cười, sau đó liền ngủ say như chết.
"Rốt cuộc cũng sinh, chúc mừng ngươi có con gái. Ai da, không được, buồn ngủ chết, ta muốn đi ngủ, không được đánh thức ta, mọi chuyện đợi ngày mai lại nói." Tả Trâm Châu vỗ vỗ bả vai Diệp Thao, ngáp một cái, rời đi.
Diệp Vân Tâm đấm đấm bả vai đau nhức, vác một đôi mắt gấu mèo 0.0 đi tới nói với Diệp Thao: "Mẹ con Quang Quang bình an, chúc mừng Thao ca ca, lần này nam nữ song toàn rồi."
Đông Phương Hữu nhìn Diệp Vân Tâm mệt mỏi rã rời, trong mắt hiện lên đầy đau lòng, đối với Diệp Thao vẫn như cũ đứng ngốc ở đó nói: "Mẹ con đại tẩu bình an, chúng ta đi về nghỉ trước."
"Đều đi nghỉ ngơi đi." Diệp Thao khoát tay áo, rốt cuộc tỉnh hồn lại từ lo lắng đề phòng, Diệp Thao vuốt mặt bước từng bước lớn vào phòng sinh.
Bên trong phòng, bọn nha hoàn đang dọn dẹp gian phòng xốc xếch, bà mụ lĩnh tiền thưởng về nhà ngủ.
Đập vào mặt là hương vị khó ngửi, vừa mới sinh đứa bé, không khí trong phòng không được trong lành, Diệp Thao giống như là không ngửi thấy đi tới, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường Hách Quang Quang đang ngủ mê man, nhìn hai nữ nhân một lớn một nhỏ nằm trên giường không chớp mắt.
Như Nhan, Như Ngọc thấy Diệp Thao đi vào, không dám trì hoãn, dừng công việc trong tay nhẹ nhàng ra khỏi gian phòng .
Diệp Thao lẳng lặng nhìn dung nhan của Hách Quang Quang khi ngủ, sau một lúc lâu đưa tay ra muốn đụng vào mặt của nàng, bất đắc dĩ tay lại run lên, nên lại rút về.
Lúc này tay đã đỡ run đi nhiều, mới vừa rồi bà mụ ôm đứa bé ra ngoài cho hắn nhìn hắn không có ôm, sợ cánh tay run rẩy không ôm được đánh rơi bảo bảo.
"Quang Quang. . . . . ." Diệp Thao có chút sợ nhìn Hách Quang Quang, nửa ngày một đêm chờ đợi suýt chút bức hắn điên khùng, cũng không phải là lần đầu tiên làm cha, nhưng sợ hãi cũng không ít đi một chút, nhất là có tiền lệ là mẹ Tử Thông.
Từ từ cúi người, trân trọng hôn một trên mặt nữ nhi đang nhắm chặt mắt nhẹ nhàng ngủ, đứa bé vừa sinh ra, mặt nhiều nếp nhăn không có chút nào xinh đẹp, cũng nhìn không ra giống ai, thân hình so với bảo bảo đủ tháng khác có vẻ hơi nhỏ gầy chút, cũng là bởi vì như vậy, mới không có đưa tới người khác hoài nghi. Chỉ là rất có tinh thần, lúc vừa chào đời tiếng khóc rất vang dội, nghe âm thanh liền biết đây là một đứa bé rất khỏe mạnh, tinh thần phấn chấn.
Quá lâu không ngủ, lại bởi vì lo lắng hãi hùng, lúc này Diệp Thao làm gì còn tuấn dật tiêu sái như bình thường, cả người vừa mệt mỏi vừa nhếch nhác, thật sự không chịu đựng được rồi, cởi giày hạ rèm che cùng với thê tử và nữ nhi ở trên giường lớn rộng rãi cùng nhau ngủ.
Một giấc ngủ này Diệp Thao ngủ có chút sâu, nhưng cũng không ổn định, hắn nằm mơ thấy tình cảnh vợ trước sinh Diệp Tử Thông bị rong huyết, vui sướng vì mới có nhi tử cuối cùng bị khủng hoảng thay thế, mặc dù thời gian đã qua bảy năm, nhưng hình ảnh kinh khủng lúc đó còn khắc sâu in trong trí nhớ Diệp Thao .
Trong giấc mộng Diệp Thao mơ hồ biết mình đang nằm mơ, nhưng lại không phải rất khẳng định, bởi vì âm thanh rên rỉ khổ sở quá mức chân thật, Diệp Thao không kịp đợi, không để ý mọi người phản đối mạnh mẽ đẩy cửa phòng sanh vọt vào, chỉ thấy bên trong phòng sanh trên giường từng mảng lớn mảng lớn máu, bà mụ mặt khủng hoảng mà nói: "Không xong, phu nhân rong huyết!"
"Nhã Nhi." Diệp Thao chạy vội tới trước giường gọi thê tử đang tiến vào trạng thái hấp hối, nhũ danh của mẫu thân Diệp Tử Thông gọi là Nhã Nhi.
Cô gái tái nhợt yếu đuối miễn cưỡng mở hai mắt ra, cười trấn an trượng phu đang lo lắng.
Hình ảnh đột nhiên biến đổi, mặt của "Nhã Nhi" lập tức biến thành Hách Quang Quang, chỉ thấy hai mắt nhắm nghiền Hách Quang Quang, không nhúc nhích nằm ở trên giường, phía dưới tất cả đều là máu, máu đỏ tươi chảy đầy giường, dd sau đó tràn ngập đến trên đất, máu chảy trên mặt đất "tí tách tí tách" âm thanh đặc biệt rõ ràng, truyền vào trong tai Diệp Thao giống như ác quỷ đòi mạng.
"Nhã Nhi, Quang Quang. . . . . ." Đứng thẳng bất động trước giường Diệp Thao hỗn loạn, không rõ cô gái trên giường đến tột cùng là người nào, nhưng sợ hãi trong lòng lại lên tới cực điểm, muốn đi sờ một cái người trên giường nhưng tay lại không nhúc nhích được, gấp đến độ cả người hắn đầy mồ hôi, quát to cô gái từ từ dừng hô hấp, "Hách Quang Quang, ngươi tỉnh lại cho ta!"
"Oa." Một tiếng khóc của trẻ con vang lên ở bên tai, trong giấc mộng Diệp Thao vẫn còn hô to tên Hách Quang Quang, bà mụ ôm đứa trẻ đầy máu lên nói, "Là một thiên kim."
Tiếng khóc con nít vang quá mức, nhưng Diệp Thao không để ý đi xem đứa bé, thấy hình ảnh Hách Quang Quang ngẹo đầu tắt thở, trong nháy mắt hắn ngây người, giống như linh hồn cũng đã bay khỏi thân thể đuổi theo nàng.
"Quang Quang. . . . . ." Chân Diệp Thao mềm nhũn ngồi chồm hỗm trên mặt đất, lầm bầm gọi tên Hách Quang Quang, nước mắt đột nhiên chảy xuống, tim đau giống như là có cái tay hung hăng bóp chặt, đau đến nỗi hắn không thở nổi, hắn không thể nào tiếp thu được cái nữ nhân cả người tràn đầy tinh thần phấn chấn, động một chút là cãi lại hắn đó liền cứ như vậy mà đi mất.
"Ta ở đây, ngươi tỉnh tỉnh." Một cánh tay mềm mại vô lực chụp ở mặt của hắn.
Âm thanh này rất quen thuộc, Diệp Thao có chút mơ hồ.
"Mau tỉnh!" Lần này lại khẽ bóp, đáng tiếc không làm được gì, tựa như gãi ngứa cho hắn.
"Quang Quang!" Không biết hơi sức từ nơi nào tới, Diệp Thao giống như là tránh thoát ma chướng bỗng chốc ngồi dậy, mồ hôi lạnh giọt giọt chảy xuống, thấy rèm che, hỗn loạn ý thức rốt cuộc trở về vị trí cũ, ý thức được mới vừa tình cảnh tê tâm liệt phế là nằm mơ, trên thực tế Hách Quang Quang và nữ nhi đều là bình an .
"Oa oa." Tiếng khóc của bảo bảo vẫn còn tiếp tục, Diệp Thao chợt quay đầu lại, hiểu đến tiếng khóc của trẻ con trong mộng nghe được chính là nữ nhi phát ra, không trách được tiếng khóc chân thật như vậy.
"Ngươi mơ cái gì hả? Gào thét ầm lên, nhìn đi, đánh thức cả nữ nhi luôn rồi." Hách Quang Quang suy yếu ai oán nói, nàng cũng là bị Diệp Thao đánh thức, Diệp Thao hô lên quá kinh khủng, nàng bị sợ hiện tại ở trong nội tâm còn nhảy dồn dập.
Thấy Hách Quang Quang cũng tỉnh, Diệp Thao như trút được gánh nặng lau mồ hôi trên mặt thượng, hít sâu một hơi nói: "May là mơ. Bảo bảo thế nào? Là đói bụng hay là đi tiểu?"
Hách Quang Quang cũng lo lắng, nhưng lúc này cả người nàng suy yếu vô lực không cách nào ôm lấy bảo bảo, lo lắng nói: "Gọi Lưu mẹ vào xem một chút đi?"
"Không cần." Diệp Thao luống cuống tay chân vén bọc quần áo trên người bảo bảo lên, sáng tỏ cười lên, "Là tiểu."
"Gọi Như Nhan đi vào thay tã thôi." Hách Quang Quang đau lòng nhìn nữ nhi khóc đến khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một nắm .
"Ta tự làm." Diệp Thao lấy bọc tã từ đầu giường, lấy ra một cái tã khô sạch sẽ, động tác vụng về thay cho nữ nhi oa oa khóc lớn, thay tã xong hắn toát đầy mồ hôi, vứt tã bẩn, cẩn thận đặt bảo bảo vào trong ngực Hách Quang Quang, cười nói, "Ngươi tới ôm nàng đi, tiểu gia hỏa này thật có tinh thần."
Thay xong tã, bảo bảo nức nở mấy cái rồi lại ngủ thiếp đi, khuôn mặt nhỏ nhắn khoảng bàn tay còn phiếm một tia uất ức, giống như là lên án cha mẹ.
"Thật đáng yêu." Hách Quang Quang mới mẻ quan sát tiểu bảo bảo huyết mạch tương liên với nàng, giằng co nàng một ngày một đêm mới ra ngoài, lúc vô cùng đau đớn ấy nàng thậm chí nghĩ bỏ cuộc, không muốn đứa bé hoài thai mười tháng này, kết quả bây giờ nhìn bảo bảo kề sát nàng ngủ say chỉ cảm thấy tâm mềm mại như nước, cảnh tượng đau đến chết đi sống lại lúc trước giống như đã là chuyện đời trước.
"Quang Quang, nàng vất vả rồi." Diệp Thao nằm xuống cạnh nàng, nói ra những lời này đã sớm lời muốn nói.
Hách Quang Quang cảm giác đột nhiên rất uất ức, những lời này của Diệp Thao bao hàm rất nhiều tâm tình phức tạp, nàng lại có thể nghe hiểu. Mím môi mỉm cười, nỗi khổ này còn kéo dài một tháng ở cữ nữa, so sánh với cảm kích săn sóc của trượng phu và nữ nhi khả ái khỏe mạnh căn bản là không đáng nói.
"Ngươi mới vừa nằm mơ thấy cái gì, kêu thống khổ như vậy?" Hách Quang Quang quá mệt mỏi, mới vừa hỏi xong liền nhắm mắt lại nhẹ ôm lấy bảo bảo ngủ thiếp đi.
Cơn ác mộng kia Diệp Thao hồi tưởng một chút cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía, sợ đến cầm tay Hách Quang Quang không buông, cảm giác tuyệt vọng thống khổ bởi vì mất đi Hách Quang Quang trong mộng này còn khắc sâu ở trong đầu, cái loại vô vọng muốn vứt bỏ tất cả đổi lại mạng của nàng vẫn còn mãnh liệt.
Cảm tạ giấc mộng kia, nếu không hắn còn không ý thức được tầm quan trọng của Hách Quang Quang đối với hắn, cũng không cách nào khắc sâu cảm thấy thê nữ an ổn ngủ ở bên cạnh là một chuyện hạnh phúc dường nào.
"Quang Quang, ngươi nhất định phải sống thật tốt." Diệp Thao cầu khẩn ở trong lòng, Hách Quang Quang tất nhiên không dịu dàng không săn sóc, cũng không có tài hoa gì, nhưng là nàng có thể mang cho mình nhẹ nhõm và sung sướng người khác không cách nào mang đến, có điểm này là đủ rồi.
Chuyện Hách Quang Quang "sinh non" làm mọi người trong trang bị sợ không nhẹ, cũng may cuối cùng mẹ con bình an, tuy nói sinh non, nhưng nghe nói bảo bảo rất khỏe mạnh, không có chút nào kém đứa bé đủ tháng, kết quả là mọi người rối rít nói tiểu thư phúc lớn mạng lớn, có Phật tổ phù hộ mới sinh non còn có thể khỏe mạnh.
Diệp Thao mời hai bà vú tới cho bú sữa bảo bảo, Hách Quang Quang nghỉ ngơi năm ngày sau, rốt cuộc thân thể cũng không đau đớn nữa, thỉnh thoảng sẽ tự cho cục cưng bú, lúc sống trên chân núi, hàng xóm người nào sinh con đều là tự mình nuôi, căn bản không cần bà vú, huống chi nàng nghe nói bú sữa mình về sau bảo bảo trưởng thành sẽ thân thiết với nàng.
Một hôm, Diệp Thao ở trong phòng với mẹ con Hách Quang Quang nàng, Diệp Tử Thông tới, lúc trước hắn muốn đến đều bị ngăn cản, hiện tại rốt cuộc hắn cũng được phê chuẩn đi vào nhìn muội muội.
Diệp Thao đặt cho nữ nhi một cái tên gọi là Diệp Tử Thiến, lúc Diệp Tử Thông tới nàng ăn no sữa đang ngủ.
Diệp Tử Thông chống khuỷu tay ở trên giường ngoài người lên trước nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn của muội muội, nhìn từ trên xuống chung quanh một lúc lâu, chân mày bỗng chốc nhíu chặt.
Hách Quang Quang ngồi ở trên giường thấy phản ứng của Diệp Tử Thông cảm thấy kỳ quái, buồn bực hỏi: "Sao? Thấy muội muội còn nhăn nhó cái gì?"
Diệp Tử Thông mấp máy môi, dùng khóe mắt quét mắt quá Diệp Thao, thấy trên mặt phụ thân mang ý cười, xem ra tâm tình không tệ, vì vậy gan lớn lên,dd chỉ vào Diệp Tử Thiến đang ngủ say dùng giọng chất vấn hỏi Hách Quang Quang: "Mẹ, nàng thật đúng là muội muội ta sao?"
Hách Quang Quang nghe vậy nhíu mày, không giải thích được hỏi: "Vì sao hỏi như thế? Nàng đương nhiên chính là muội muội ngươi."
Chép miệng, Diệp Tử Thông cau mày lại nhìn muội muội gầy teo bé nhỏ vàng vọt, thất vọng nói: "Quá xấu, sao ta có thể có muội muội xấu như vậy?"
Hách Quang Quang mất hứng, dựng mày liễu lên cả giận nói: "Ngươi nói người nào xấu? Khuê nữ của ta xinh đẹp lắm!"
Diệp Tử Thông xem thường liếc Hách Quang Quang một cái, hừ một tiếng nhìn về Diệp Thao vẫn không lên tiếng, hỏi: "Phụ thân, ngài cảm thấy muội muội xấu xí hay không?"
Không đợi Diệp Thao mở miệng nói chuyện, Diệp Tử Thông cũng không biết chết sống nói một câu: "Muội muội này so với ta kém quá xa, phụ thân, thật ra nàng không phải là muội muội ruột của ta đúng không?"
Lời này thật ra chỉ là một câu oán trách vô ý của trẻ con, nhưng là nghe vào trong tai người lớn lại là một ý khác.
Diệp Thao nghe vậy, mặt cười lập tức lạnh xuống, nâng bàn tay lên nặng nề vỗ lên bả vai của Diệp Tử Thông, giáo huấn: "Nói nhăng gì đó? Cút ra ngoài!"
Đột nhiên bị đánh Diệp Tử Thông ù ù cạc cạc, không hiểu phụ thân đang cười mà sao đột nhiên liền lật mặt.
Hách Quang Quang thấy thế kéo kéo tay áo Diệp Thao, trách cứ: "Đứa bé nói bậy mà thôi, cùng hắn so đo cái gì?"
Nét mặt không vui của Diệp Thao không có bởi vì Hách Quang Quang nói mà chuyển biến tốt, nhìn chằm chằm Diệp Tử Thông mặt đầy dấu hỏi: "Còn thất thần cái gì? Trở về phòng của ngươi đi!"
Liếc nhìn Diệp Thao tức giận, lại nhìn một chút Hách Quang Quang đang lườm Diệp Thao oán trách, Diệp Tử Thông mím chặt môi đứng lên chạy ra ngoài.
Diệp Tử Thông tức hồ hồ đi trở về, vừa đi vừa ủy khuất gạt lệ, hắn cũng không có lỗi, muội muội rõ ràng rất xấu nha, hoàn toàn khác em bé phấn điêu ngọc trác (kiểu xinh đẹp, dễ thương thôi) nó tưởng tượng, nó nói lời thật chẳng những bị đánh còn bị đuổi ra ngoài.
"Ơ, đây không phải là Tử Thông Đại thiếu gia của chúng ta sao? Khóc cái gì đây? Tới nói cho Tả thúc thúc nghe một chút ai khi dễ ngươi." Tả Trầm Châu đi tới từ phía đối diện, thấy Diệp Tử Thông thì rất kinh ngạc.
Nhìn thấy Tả Trầm Châu luôn luôn thương yêu mình, Diệp Tử Thông càng uất ức, nhào tới trong ngực hắn mãnh liệt khóc, sau khi khóc xong không nhịn được bị hỏi, liền kể chi tiết chuyện mới vừa mình bởi vì nói thật mà bị Diệp Thao mắng, sau khi nói xong nhìn vẻ mặt Tả Trầm Châu có chút cổ quái hỏi "Tả thúc thúc phân xử thử, Tử Thông bị mắng rất oan có đúng hay không?"
Nhẫn nhịn, cuối cùng nhịn không được, ở Diệp Tử Thông tố cáo uất ức, Tả Trầm Châu rất không cho mặt mũi ngửa mặt lên trời cười lớn, sau khi cười xong thở không ra hơi chỉ vào Diệp Tử Thông tức đến xanh mét cả mặt mày nói: "Ngươi...ngươi ý nói là ám chỉ vợ của cha ngươi ngoại tình, hắn không có một cước đá ngươi ra ngoài đã là tốt lắm."
Diệp Tử Thông không hiểu, căm giận nhìn chằm chằm Tả Trầm Châu hả hê: "Muội muội dáng dấp xấu xí có quan hệ gì với việc đội nón xanh?"
Tả Trầm Châu lau nước mắt ở khóe mắt vì bật cười, đồng tình vỗ vỗ đầu Diệp Tử Thông bị "oan uổng", ý vị sâu xa nói: "Đứa bé, ngươi còn nhỏ, sau khi lớn lên sẽ hiểu, về sau không được tùy tiện chất vấn Tử Thiến xấu xí hoặc không phải muội muội ngươi nữa, nếu có lần sau nữa cha ngươi cũng không phải là đuổi ngươi ra ngoài đơn giản như vậy!"
Giao phó xong, Tả Trầm Châu rời đi, lưu lại một mình Diệp Tử Thông ra sức tự hỏi nói thật và nón xanh đến tột cùng có quan hệ gì. . . . . .
Từ nhỏ, thân thể Hách Quang Quang luôn rất tốt, lên núi xuống núi, xuống nước, leo cây không chuyện gì không làm, thậm chí đánh nhau cũng đánh thắng không ít, so với thiên kim tiểu thư ăn sung mặc sướng, tất nhiên nàng khoẻ mạnh hơn nhiều, chưa bao giờ lo lắng chuyện sinh con.
Hách Đại Lang từng nói, khuê nữ nhà ông toàn thân tràn đầy nghị lực như cỏ dại, chuyện gì cũng đừng nghĩ đánh sụp nàng. Hách Quang Quang cũng cho là như vậy.
"Không tốt rồi, làm sao lại sinh non cơ chứ?" Đám người Như Nhan vừa lo lắng lấy ra tiểu y phục đã sớm làm xong, vừa hốt hoảng nói thầm nho nhỏ, nếu là bởi vì sinh non khiến Hách Quang Quang hoặc đứa bé có điều gì sơ xuất, những thiếp thân nha hoàn như bọn họ không thể đền tội.
Nghe được bọn nha hoàn nói thầm, Hách Quang Quang chột dạ muốn che mặt, tất cả mọi người đang bận sống bận chết, cũng không còn chú ý tới sự "xấu hổ" của nàng.
Đứa bé sẽ không lập tức sinh ra, nửa người dưới co rút đau đớn cũng là từng hồi một, Hách Quang Quang không khẩn trương, lần trước nàng bị Vương bò cạp đả thương suýt chết, cái loại đau đớn xuyên tim đó nàng đều chịu được, sinh con tất nhiên đau, nhưng nếu so với kia lần tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc tốt hơn một chút.
Diệp Thao nghe được tin tức ngay lập tức chạy về, ở bên ngoài nóng nảy chờ đợi.
Lúc đau bụng sinh bắt đầu dày đặc, Hách Quang Quang đau đến cả người đầy mồ hôi, khó chịu hơn nửa ngày đứa bé rốt cuộc cũng có dấu hiệu xuất hiện.
"Nhanh đi bưng chút cháo tới đút phu nhân ăn đi." Bà mụ phân phó.
Bọn nha hoàn nghe vậy lập tức đi ra ngoài lấy đồ ăn, sinh con phải có đầy đủ thể lực, trước khi đứa bé ra đời, người phòng bếp là không dám nghỉ ngơi, trên lò luôn luôn hầm cách thủy canh bồi bổ và mấy món thức ăn lỏng dễ nuốt, nhiệm vụ của đám đầu bếp là tùy thời có thể cung cấp cơm canh nóng hổi cho Hách Quang Quang.
"Sao còn chưa có sinh ra?" Diệp Thao đứng ngồi không yên, đi đi lại lại trong phòng, trong đầu vẫn lóe ra tình hình nguy hiểm lúc Diệp Tử Thông ra đời, giống nhau là đến ban đêm đứa bé còn chưa có sinh ra, mặc dù thân thể Hách Quang Quang so với mẹ Diệp Tử Thông khoẻ mạnh hơn rất nhiều, nhưng lâu như vậy đứa bé còn chưa có đi ra, hơn nữa tiếng rên rỉ đau đớn của Hách Quang Quang càng ngày càng thường xuyên, hắn làm sao mà yên tâm được .
"Người ở bên trong nghe đây, thời khắc mấu chốt bảo vệ mẹ! Nếu có sơ xuất gì các ngươi đừng nghĩ sống mà đi ra khỏi Diệp Thị Sơn Trang!" Diệp Thao càng nghĩ càng kinh hãi, chạy đến trước cửa vỗ cửa phòng rống với người bên trong.
"Ôi trời ơi!!!" Bị cưỡng ép không được trở về phòng ngủ, Tả Trầm Châu chợt vỗ trán, để ngừa Diệp Thao nói ra bất kì lời nóikinh người nào khác, vội vàng xông tới kéo hắn ra xa khỏi cái cửa cảnh cáo nói, "Ngươi trừng ta ta cũng vậy phải nói, đại tẩu ở bên trong sinh con, ngươi lại còn la hét, hại nàng bị hoảng sợ không có việc gì cũng biến thành có chuyện rồi!"
Quan tâm sẽ bị loạn, Diệp Thao bị Tả Trầm Châu nhắc nhở nhất thời hù dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, lần này tỉnh táo rất nhiều, đẩy Tả Trầm Châu ra ngồi lại trên ghế, tay nắm thành nắm đấm đặt trên bàn đầy gân xanh nổi lên, Hách Quang Quang kêu đau một tiếng thân thể của hắn liền cứng hơn một phần.
Diệp Vân Tâm và Đông Phương Hữu cũng ở đây, Hách Quang Quang sinh con, theo lý Tả Trầm Châu và Đông Phương Hữu không cần thiết chầu chực ở đây, chỉ là Diệp Thao không để cho bọn họ đi, lúc hắn lo lắng sợ hãi chắc chắn sẽ không thả bọn họ trở về phòng ngủ thoải mái đi, huynh đệ tốt chính là "có nạn cùng chịu"!
"Trang chủ thật là lo lắng cho phu nhân." Hai bà mụ cười gượng, lau mồ hôi lạnh bị Diệp Thao hù dọa ra xong lại tiếp tục đỡ đẻ cho Hách Quang Quang.
"Nhà nào mà lại không coi trọng hậu thế chứ? Trang chủ quan tâm phu nhân như thế, phu nhân, người cần phải kiên trì chịu đựng!"
Hách Quang Quang không còn hơi sức nói chuyện, không biết là do thân đột nhiên truyền đến một hồi bén nhọn đau đớn, hay là bởi vì Diệp Thao rống, tóm lại ánh mắt vốn là khô khốc của đột nhiên ướt át.
Đứa bé này lúc mang thai không có giày vò Hách Quang Quang nhiều, nhưng là lúc sản xuất thật là làm hại cả đám người lo lắng đề phòng thật lâu. (Vâng, thật là “sản xuất” đấy các bác ạ!!! :’)))
Hách Quang Quang đau hơn nửa ngày một đêm, cuối cùng lúc trời sắp sáng mới sinh ra, đứa bé vừa chui ra, Hách Quang Quang liền mệt đến đã ngủ, trước khi đi đánh cờ với Chu Công* nàng nghe thấy bà mụ như trút được gánh nặng nói một câu mẹ con bình an. (* cái này chắc ai cũng biết, nhưng để đề phòng nhỡ đâu có ai đó mới lọt hố ngôn tình thì “đánh cờ với Chu Công” có nghĩa là đi ngủ nha dd ^^.)
Thì ra là thật sự là nữ nhi, khóe môi Hách Quang Quang nhẹ nhàng nâng lên một nụ cười, sau đó liền ngủ say như chết.
"Rốt cuộc cũng sinh, chúc mừng ngươi có con gái. Ai da, không được, buồn ngủ chết, ta muốn đi ngủ, không được đánh thức ta, mọi chuyện đợi ngày mai lại nói." Tả Trâm Châu vỗ vỗ bả vai Diệp Thao, ngáp một cái, rời đi.
Diệp Vân Tâm đấm đấm bả vai đau nhức, vác một đôi mắt gấu mèo 0.0 đi tới nói với Diệp Thao: "Mẹ con Quang Quang bình an, chúc mừng Thao ca ca, lần này nam nữ song toàn rồi."
Đông Phương Hữu nhìn Diệp Vân Tâm mệt mỏi rã rời, trong mắt hiện lên đầy đau lòng, đối với Diệp Thao vẫn như cũ đứng ngốc ở đó nói: "Mẹ con đại tẩu bình an, chúng ta đi về nghỉ trước."
"Đều đi nghỉ ngơi đi." Diệp Thao khoát tay áo, rốt cuộc tỉnh hồn lại từ lo lắng đề phòng, Diệp Thao vuốt mặt bước từng bước lớn vào phòng sinh.
Bên trong phòng, bọn nha hoàn đang dọn dẹp gian phòng xốc xếch, bà mụ lĩnh tiền thưởng về nhà ngủ.
Đập vào mặt là hương vị khó ngửi, vừa mới sinh đứa bé, không khí trong phòng không được trong lành, Diệp Thao giống như là không ngửi thấy đi tới, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường Hách Quang Quang đang ngủ mê man, nhìn hai nữ nhân một lớn một nhỏ nằm trên giường không chớp mắt.
Như Nhan, Như Ngọc thấy Diệp Thao đi vào, không dám trì hoãn, dừng công việc trong tay nhẹ nhàng ra khỏi gian phòng .
Diệp Thao lẳng lặng nhìn dung nhan của Hách Quang Quang khi ngủ, sau một lúc lâu đưa tay ra muốn đụng vào mặt của nàng, bất đắc dĩ tay lại run lên, nên lại rút về.
Lúc này tay đã đỡ run đi nhiều, mới vừa rồi bà mụ ôm đứa bé ra ngoài cho hắn nhìn hắn không có ôm, sợ cánh tay run rẩy không ôm được đánh rơi bảo bảo.
"Quang Quang. . . . . ." Diệp Thao có chút sợ nhìn Hách Quang Quang, nửa ngày một đêm chờ đợi suýt chút bức hắn điên khùng, cũng không phải là lần đầu tiên làm cha, nhưng sợ hãi cũng không ít đi một chút, nhất là có tiền lệ là mẹ Tử Thông.
Từ từ cúi người, trân trọng hôn một trên mặt nữ nhi đang nhắm chặt mắt nhẹ nhàng ngủ, đứa bé vừa sinh ra, mặt nhiều nếp nhăn không có chút nào xinh đẹp, cũng nhìn không ra giống ai, thân hình so với bảo bảo đủ tháng khác có vẻ hơi nhỏ gầy chút, cũng là bởi vì như vậy, mới không có đưa tới người khác hoài nghi. Chỉ là rất có tinh thần, lúc vừa chào đời tiếng khóc rất vang dội, nghe âm thanh liền biết đây là một đứa bé rất khỏe mạnh, tinh thần phấn chấn.
Quá lâu không ngủ, lại bởi vì lo lắng hãi hùng, lúc này Diệp Thao làm gì còn tuấn dật tiêu sái như bình thường, cả người vừa mệt mỏi vừa nhếch nhác, thật sự không chịu đựng được rồi, cởi giày hạ rèm che cùng với thê tử và nữ nhi ở trên giường lớn rộng rãi cùng nhau ngủ.
Một giấc ngủ này Diệp Thao ngủ có chút sâu, nhưng cũng không ổn định, hắn nằm mơ thấy tình cảnh vợ trước sinh Diệp Tử Thông bị rong huyết, vui sướng vì mới có nhi tử cuối cùng bị khủng hoảng thay thế, mặc dù thời gian đã qua bảy năm, nhưng hình ảnh kinh khủng lúc đó còn khắc sâu in trong trí nhớ Diệp Thao .
Trong giấc mộng Diệp Thao mơ hồ biết mình đang nằm mơ, nhưng lại không phải rất khẳng định, bởi vì âm thanh rên rỉ khổ sở quá mức chân thật, Diệp Thao không kịp đợi, không để ý mọi người phản đối mạnh mẽ đẩy cửa phòng sanh vọt vào, chỉ thấy bên trong phòng sanh trên giường từng mảng lớn mảng lớn máu, bà mụ mặt khủng hoảng mà nói: "Không xong, phu nhân rong huyết!"
"Nhã Nhi." Diệp Thao chạy vội tới trước giường gọi thê tử đang tiến vào trạng thái hấp hối, nhũ danh của mẫu thân Diệp Tử Thông gọi là Nhã Nhi.
Cô gái tái nhợt yếu đuối miễn cưỡng mở hai mắt ra, cười trấn an trượng phu đang lo lắng.
Hình ảnh đột nhiên biến đổi, mặt của "Nhã Nhi" lập tức biến thành Hách Quang Quang, chỉ thấy hai mắt nhắm nghiền Hách Quang Quang, không nhúc nhích nằm ở trên giường, phía dưới tất cả đều là máu, máu đỏ tươi chảy đầy giường, dd sau đó tràn ngập đến trên đất, máu chảy trên mặt đất "tí tách tí tách" âm thanh đặc biệt rõ ràng, truyền vào trong tai Diệp Thao giống như ác quỷ đòi mạng.
"Nhã Nhi, Quang Quang. . . . . ." Đứng thẳng bất động trước giường Diệp Thao hỗn loạn, không rõ cô gái trên giường đến tột cùng là người nào, nhưng sợ hãi trong lòng lại lên tới cực điểm, muốn đi sờ một cái người trên giường nhưng tay lại không nhúc nhích được, gấp đến độ cả người hắn đầy mồ hôi, quát to cô gái từ từ dừng hô hấp, "Hách Quang Quang, ngươi tỉnh lại cho ta!"
"Oa." Một tiếng khóc của trẻ con vang lên ở bên tai, trong giấc mộng Diệp Thao vẫn còn hô to tên Hách Quang Quang, bà mụ ôm đứa trẻ đầy máu lên nói, "Là một thiên kim."
Tiếng khóc con nít vang quá mức, nhưng Diệp Thao không để ý đi xem đứa bé, thấy hình ảnh Hách Quang Quang ngẹo đầu tắt thở, trong nháy mắt hắn ngây người, giống như linh hồn cũng đã bay khỏi thân thể đuổi theo nàng.
"Quang Quang. . . . . ." Chân Diệp Thao mềm nhũn ngồi chồm hỗm trên mặt đất, lầm bầm gọi tên Hách Quang Quang, nước mắt đột nhiên chảy xuống, tim đau giống như là có cái tay hung hăng bóp chặt, đau đến nỗi hắn không thở nổi, hắn không thể nào tiếp thu được cái nữ nhân cả người tràn đầy tinh thần phấn chấn, động một chút là cãi lại hắn đó liền cứ như vậy mà đi mất.
"Ta ở đây, ngươi tỉnh tỉnh." Một cánh tay mềm mại vô lực chụp ở mặt của hắn.
Âm thanh này rất quen thuộc, Diệp Thao có chút mơ hồ.
"Mau tỉnh!" Lần này lại khẽ bóp, đáng tiếc không làm được gì, tựa như gãi ngứa cho hắn.
"Quang Quang!" Không biết hơi sức từ nơi nào tới, Diệp Thao giống như là tránh thoát ma chướng bỗng chốc ngồi dậy, mồ hôi lạnh giọt giọt chảy xuống, thấy rèm che, hỗn loạn ý thức rốt cuộc trở về vị trí cũ, ý thức được mới vừa tình cảnh tê tâm liệt phế là nằm mơ, trên thực tế Hách Quang Quang và nữ nhi đều là bình an .
"Oa oa." Tiếng khóc của bảo bảo vẫn còn tiếp tục, Diệp Thao chợt quay đầu lại, hiểu đến tiếng khóc của trẻ con trong mộng nghe được chính là nữ nhi phát ra, không trách được tiếng khóc chân thật như vậy.
"Ngươi mơ cái gì hả? Gào thét ầm lên, nhìn đi, đánh thức cả nữ nhi luôn rồi." Hách Quang Quang suy yếu ai oán nói, nàng cũng là bị Diệp Thao đánh thức, Diệp Thao hô lên quá kinh khủng, nàng bị sợ hiện tại ở trong nội tâm còn nhảy dồn dập.
Thấy Hách Quang Quang cũng tỉnh, Diệp Thao như trút được gánh nặng lau mồ hôi trên mặt thượng, hít sâu một hơi nói: "May là mơ. Bảo bảo thế nào? Là đói bụng hay là đi tiểu?"
Hách Quang Quang cũng lo lắng, nhưng lúc này cả người nàng suy yếu vô lực không cách nào ôm lấy bảo bảo, lo lắng nói: "Gọi Lưu mẹ vào xem một chút đi?"
"Không cần." Diệp Thao luống cuống tay chân vén bọc quần áo trên người bảo bảo lên, sáng tỏ cười lên, "Là tiểu."
"Gọi Như Nhan đi vào thay tã thôi." Hách Quang Quang đau lòng nhìn nữ nhi khóc đến khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một nắm .
"Ta tự làm." Diệp Thao lấy bọc tã từ đầu giường, lấy ra một cái tã khô sạch sẽ, động tác vụng về thay cho nữ nhi oa oa khóc lớn, thay tã xong hắn toát đầy mồ hôi, vứt tã bẩn, cẩn thận đặt bảo bảo vào trong ngực Hách Quang Quang, cười nói, "Ngươi tới ôm nàng đi, tiểu gia hỏa này thật có tinh thần."
Thay xong tã, bảo bảo nức nở mấy cái rồi lại ngủ thiếp đi, khuôn mặt nhỏ nhắn khoảng bàn tay còn phiếm một tia uất ức, giống như là lên án cha mẹ.
"Thật đáng yêu." Hách Quang Quang mới mẻ quan sát tiểu bảo bảo huyết mạch tương liên với nàng, giằng co nàng một ngày một đêm mới ra ngoài, lúc vô cùng đau đớn ấy nàng thậm chí nghĩ bỏ cuộc, không muốn đứa bé hoài thai mười tháng này, kết quả bây giờ nhìn bảo bảo kề sát nàng ngủ say chỉ cảm thấy tâm mềm mại như nước, cảnh tượng đau đến chết đi sống lại lúc trước giống như đã là chuyện đời trước.
"Quang Quang, nàng vất vả rồi." Diệp Thao nằm xuống cạnh nàng, nói ra những lời này đã sớm lời muốn nói.
Hách Quang Quang cảm giác đột nhiên rất uất ức, những lời này của Diệp Thao bao hàm rất nhiều tâm tình phức tạp, nàng lại có thể nghe hiểu. Mím môi mỉm cười, nỗi khổ này còn kéo dài một tháng ở cữ nữa, so sánh với cảm kích săn sóc của trượng phu và nữ nhi khả ái khỏe mạnh căn bản là không đáng nói.
"Ngươi mới vừa nằm mơ thấy cái gì, kêu thống khổ như vậy?" Hách Quang Quang quá mệt mỏi, mới vừa hỏi xong liền nhắm mắt lại nhẹ ôm lấy bảo bảo ngủ thiếp đi.
Cơn ác mộng kia Diệp Thao hồi tưởng một chút cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía, sợ đến cầm tay Hách Quang Quang không buông, cảm giác tuyệt vọng thống khổ bởi vì mất đi Hách Quang Quang trong mộng này còn khắc sâu ở trong đầu, cái loại vô vọng muốn vứt bỏ tất cả đổi lại mạng của nàng vẫn còn mãnh liệt.
Cảm tạ giấc mộng kia, nếu không hắn còn không ý thức được tầm quan trọng của Hách Quang Quang đối với hắn, cũng không cách nào khắc sâu cảm thấy thê nữ an ổn ngủ ở bên cạnh là một chuyện hạnh phúc dường nào.
"Quang Quang, ngươi nhất định phải sống thật tốt." Diệp Thao cầu khẩn ở trong lòng, Hách Quang Quang tất nhiên không dịu dàng không săn sóc, cũng không có tài hoa gì, nhưng là nàng có thể mang cho mình nhẹ nhõm và sung sướng người khác không cách nào mang đến, có điểm này là đủ rồi.
Chuyện Hách Quang Quang "sinh non" làm mọi người trong trang bị sợ không nhẹ, cũng may cuối cùng mẹ con bình an, tuy nói sinh non, nhưng nghe nói bảo bảo rất khỏe mạnh, không có chút nào kém đứa bé đủ tháng, kết quả là mọi người rối rít nói tiểu thư phúc lớn mạng lớn, có Phật tổ phù hộ mới sinh non còn có thể khỏe mạnh.
Diệp Thao mời hai bà vú tới cho bú sữa bảo bảo, Hách Quang Quang nghỉ ngơi năm ngày sau, rốt cuộc thân thể cũng không đau đớn nữa, thỉnh thoảng sẽ tự cho cục cưng bú, lúc sống trên chân núi, hàng xóm người nào sinh con đều là tự mình nuôi, căn bản không cần bà vú, huống chi nàng nghe nói bú sữa mình về sau bảo bảo trưởng thành sẽ thân thiết với nàng.
Một hôm, Diệp Thao ở trong phòng với mẹ con Hách Quang Quang nàng, Diệp Tử Thông tới, lúc trước hắn muốn đến đều bị ngăn cản, hiện tại rốt cuộc hắn cũng được phê chuẩn đi vào nhìn muội muội.
Diệp Thao đặt cho nữ nhi một cái tên gọi là Diệp Tử Thiến, lúc Diệp Tử Thông tới nàng ăn no sữa đang ngủ.
Diệp Tử Thông chống khuỷu tay ở trên giường ngoài người lên trước nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn của muội muội, nhìn từ trên xuống chung quanh một lúc lâu, chân mày bỗng chốc nhíu chặt.
Hách Quang Quang ngồi ở trên giường thấy phản ứng của Diệp Tử Thông cảm thấy kỳ quái, buồn bực hỏi: "Sao? Thấy muội muội còn nhăn nhó cái gì?"
Diệp Tử Thông mấp máy môi, dùng khóe mắt quét mắt quá Diệp Thao, thấy trên mặt phụ thân mang ý cười, xem ra tâm tình không tệ, vì vậy gan lớn lên,dd chỉ vào Diệp Tử Thiến đang ngủ say dùng giọng chất vấn hỏi Hách Quang Quang: "Mẹ, nàng thật đúng là muội muội ta sao?"
Hách Quang Quang nghe vậy nhíu mày, không giải thích được hỏi: "Vì sao hỏi như thế? Nàng đương nhiên chính là muội muội ngươi."
Chép miệng, Diệp Tử Thông cau mày lại nhìn muội muội gầy teo bé nhỏ vàng vọt, thất vọng nói: "Quá xấu, sao ta có thể có muội muội xấu như vậy?"
Hách Quang Quang mất hứng, dựng mày liễu lên cả giận nói: "Ngươi nói người nào xấu? Khuê nữ của ta xinh đẹp lắm!"
Diệp Tử Thông xem thường liếc Hách Quang Quang một cái, hừ một tiếng nhìn về Diệp Thao vẫn không lên tiếng, hỏi: "Phụ thân, ngài cảm thấy muội muội xấu xí hay không?"
Không đợi Diệp Thao mở miệng nói chuyện, Diệp Tử Thông cũng không biết chết sống nói một câu: "Muội muội này so với ta kém quá xa, phụ thân, thật ra nàng không phải là muội muội ruột của ta đúng không?"
Lời này thật ra chỉ là một câu oán trách vô ý của trẻ con, nhưng là nghe vào trong tai người lớn lại là một ý khác.
Diệp Thao nghe vậy, mặt cười lập tức lạnh xuống, nâng bàn tay lên nặng nề vỗ lên bả vai của Diệp Tử Thông, giáo huấn: "Nói nhăng gì đó? Cút ra ngoài!"
Đột nhiên bị đánh Diệp Tử Thông ù ù cạc cạc, không hiểu phụ thân đang cười mà sao đột nhiên liền lật mặt.
Hách Quang Quang thấy thế kéo kéo tay áo Diệp Thao, trách cứ: "Đứa bé nói bậy mà thôi, cùng hắn so đo cái gì?"
Nét mặt không vui của Diệp Thao không có bởi vì Hách Quang Quang nói mà chuyển biến tốt, nhìn chằm chằm Diệp Tử Thông mặt đầy dấu hỏi: "Còn thất thần cái gì? Trở về phòng của ngươi đi!"
Liếc nhìn Diệp Thao tức giận, lại nhìn một chút Hách Quang Quang đang lườm Diệp Thao oán trách, Diệp Tử Thông mím chặt môi đứng lên chạy ra ngoài.
Diệp Tử Thông tức hồ hồ đi trở về, vừa đi vừa ủy khuất gạt lệ, hắn cũng không có lỗi, muội muội rõ ràng rất xấu nha, hoàn toàn khác em bé phấn điêu ngọc trác (kiểu xinh đẹp, dễ thương thôi) nó tưởng tượng, nó nói lời thật chẳng những bị đánh còn bị đuổi ra ngoài.
"Ơ, đây không phải là Tử Thông Đại thiếu gia của chúng ta sao? Khóc cái gì đây? Tới nói cho Tả thúc thúc nghe một chút ai khi dễ ngươi." Tả Trầm Châu đi tới từ phía đối diện, thấy Diệp Tử Thông thì rất kinh ngạc.
Nhìn thấy Tả Trầm Châu luôn luôn thương yêu mình, Diệp Tử Thông càng uất ức, nhào tới trong ngực hắn mãnh liệt khóc, sau khi khóc xong không nhịn được bị hỏi, liền kể chi tiết chuyện mới vừa mình bởi vì nói thật mà bị Diệp Thao mắng, sau khi nói xong nhìn vẻ mặt Tả Trầm Châu có chút cổ quái hỏi "Tả thúc thúc phân xử thử, Tử Thông bị mắng rất oan có đúng hay không?"
Nhẫn nhịn, cuối cùng nhịn không được, ở Diệp Tử Thông tố cáo uất ức, Tả Trầm Châu rất không cho mặt mũi ngửa mặt lên trời cười lớn, sau khi cười xong thở không ra hơi chỉ vào Diệp Tử Thông tức đến xanh mét cả mặt mày nói: "Ngươi...ngươi ý nói là ám chỉ vợ của cha ngươi ngoại tình, hắn không có một cước đá ngươi ra ngoài đã là tốt lắm."
Diệp Tử Thông không hiểu, căm giận nhìn chằm chằm Tả Trầm Châu hả hê: "Muội muội dáng dấp xấu xí có quan hệ gì với việc đội nón xanh?"
Tả Trầm Châu lau nước mắt ở khóe mắt vì bật cười, đồng tình vỗ vỗ đầu Diệp Tử Thông bị "oan uổng", ý vị sâu xa nói: "Đứa bé, ngươi còn nhỏ, sau khi lớn lên sẽ hiểu, về sau không được tùy tiện chất vấn Tử Thiến xấu xí hoặc không phải muội muội ngươi nữa, nếu có lần sau nữa cha ngươi cũng không phải là đuổi ngươi ra ngoài đơn giản như vậy!"
Giao phó xong, Tả Trầm Châu rời đi, lưu lại một mình Diệp Tử Thông ra sức tự hỏi nói thật và nón xanh đến tột cùng có quan hệ gì. . . . . .
Tác giả :
Mèo Mặt To Thích Ăn Cá