Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo
Chương 75: Thấy rõ sự thật
“Anh sai rồi, từ trước tới giờ tôi vẫn đều như vậy! Anh nhìn tôi đi, túi xách Chanel hơn 3 vạn một cái, nhà ở, tiền phẫu thuật cho ông ngoại, còn có vai nữ chính, tất cả những thứ này đều là nhờ đàn ông cho, tôi mới được như ngày hôm nay!”
“Em....” Anh ta mở to mắt nhìn tôi, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc và khó tin, cuối cùng trở nên ủ rũ. dieendaanleequuydonn
“Mạc Oánh, anh biết là anh làm em bị tổn thương, anh biết là anh sai, em đừng đối xử với anh như vậy có được không? Em có thể đừng nói như vậy để đả kích anh không?”
“Tôi không phải chỉ vì đả kích anh nên mới nói như vậy, mà tôi thực sự là người như vậy, anh có tin hay không thì tùy, nhưng tôi không hy vọng anh sẽ xuất hiện để quấy rầy cuộc sống của tôi. Người đàn ông này rất quan trọng đối với tôi, tôi có nhiều thứ cần phải dựa vào anh ấy, cho nên anh nên hiểu mình cần phải làm gì, nếu anh thật sự thích tôi, thì hãy cách xa tôi một chút.” Die nd da nl e q uu ydo n
“Em” Anh ta hít sâu một hơi, vô lực lùi về phía sau, ánh mắt đầy bi thương, phải dựa vào tường mới có thể đứng vững được.
Qua một lúc sau, anh ta nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: “Em quả nhiên là đã thay đổi, em không còn là Mạc Oánh mà anh từng biết nữa....”
Rốt cục thì cũng nhận ra rồi sao? die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Tôi cong khóe miệng nở nụ cười, trong lòng có một loại đau đớn không hiểu được, như đang bị thứ gì không ngừng đâm vào, thật đau, đau đến nỗi tôi muốn khóc lên, nhưng không thể khóc được.
“Anh vẫn luôn nghĩ là do mình làm ra chuyện sai trái, luôn thật áy náy, cảm thấy có lỗi với em, xem ra hiện tại đều là dư thừa.” Anh ta nắm chặt nắm tay, hung hăng lau nước mắt, lớn tiếng nói: “Em đi đi, anh biết mình phải làm như thế nào.”
Lòng của tôi, thật đau, đau quá, nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện ra sự bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Cảm ơn anh.” Tôi xoay người, bước đi một bước, lại dừng lại, nghiêng mặt nói với anh ta: “Anh là một người đàn ông có trách nhiệm, tôi tin rằng anh sẽ phụ trách những việc mà mình đã gây ra.”
Nói xong, tôi cũng không thèm xoay đầu lại mà bước thẳng đi.
Xe của Lục Minh Hiên đậu ở phía trước, tôi bước lên xe, cũng không thèm nhìn anh ta, chỉ là nhìn ngoài cửa sổ rồi nhàn nhạt nói: “Lái xe đi.”
“Em....” Anh ta mở to mắt nhìn tôi, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc và khó tin, cuối cùng trở nên ủ rũ. dieendaanleequuydonn
“Mạc Oánh, anh biết là anh làm em bị tổn thương, anh biết là anh sai, em đừng đối xử với anh như vậy có được không? Em có thể đừng nói như vậy để đả kích anh không?”
“Tôi không phải chỉ vì đả kích anh nên mới nói như vậy, mà tôi thực sự là người như vậy, anh có tin hay không thì tùy, nhưng tôi không hy vọng anh sẽ xuất hiện để quấy rầy cuộc sống của tôi. Người đàn ông này rất quan trọng đối với tôi, tôi có nhiều thứ cần phải dựa vào anh ấy, cho nên anh nên hiểu mình cần phải làm gì, nếu anh thật sự thích tôi, thì hãy cách xa tôi một chút.” Die nd da nl e q uu ydo n
“Em” Anh ta hít sâu một hơi, vô lực lùi về phía sau, ánh mắt đầy bi thương, phải dựa vào tường mới có thể đứng vững được.
Qua một lúc sau, anh ta nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: “Em quả nhiên là đã thay đổi, em không còn là Mạc Oánh mà anh từng biết nữa....”
Rốt cục thì cũng nhận ra rồi sao? die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Tôi cong khóe miệng nở nụ cười, trong lòng có một loại đau đớn không hiểu được, như đang bị thứ gì không ngừng đâm vào, thật đau, đau đến nỗi tôi muốn khóc lên, nhưng không thể khóc được.
“Anh vẫn luôn nghĩ là do mình làm ra chuyện sai trái, luôn thật áy náy, cảm thấy có lỗi với em, xem ra hiện tại đều là dư thừa.” Anh ta nắm chặt nắm tay, hung hăng lau nước mắt, lớn tiếng nói: “Em đi đi, anh biết mình phải làm như thế nào.”
Lòng của tôi, thật đau, đau quá, nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện ra sự bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Cảm ơn anh.” Tôi xoay người, bước đi một bước, lại dừng lại, nghiêng mặt nói với anh ta: “Anh là một người đàn ông có trách nhiệm, tôi tin rằng anh sẽ phụ trách những việc mà mình đã gây ra.”
Nói xong, tôi cũng không thèm xoay đầu lại mà bước thẳng đi.
Xe của Lục Minh Hiên đậu ở phía trước, tôi bước lên xe, cũng không thèm nhìn anh ta, chỉ là nhìn ngoài cửa sổ rồi nhàn nhạt nói: “Lái xe đi.”
Tác giả :
Xảo Linh