Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng
Chương 45: Trò chơi
“Chính là hắn?” Giang Nhu không vội nhận điện thoại, mà là cầm lấy điện thoại ở trong tay, « Cái khác không nói, tối thiểu thẩm mĩ của con là di truyền từ mẹ. »
Trong lúc nhất thời Đan Kì Diệp cũng không biết có nên giải thích hay không.
Di truyền thẩm mĩ từ mẹ sao ? vậy chẳng phải là nói ba ngoài mặt ra cái gì cũng không giỏi sao ? vậy ba tìm mẹ làm vợ, chẳng phải là….
Khụ khụ.
Thừa dịp hiện tại phu nhân Giang Nhu còn chưa nhận ra lời nói của mình còn có ý nghĩa khác, Đan Kì Diệp quyết đoán lựa chọn giả ngu.
Dù sao cũng chỉ có hai người bọn họ, chỉ cần hắn làm bộ mình cái gì cũng không biết, Giang Nhu cho dù có phản ứng lại, cũng chỉ có thể suy tư mình vừa rồi có phải là đã nói ra những lời này hay không.
Tiếng chuông di động còn không ngừng kêu lên, Đan Kì Diệp muốn cướp, lại sợ hắn vừa đoạt, trong đầu Giang Nhu sẽ hiện ra các loại quan hệ giữa hắn và Tần Dĩ Mục.
Muốn cướp, nhưng lại sợ phiền toái.
Trong lòng Đan Kì Diệp thở dài.
Nhưng mà ngay sau đó, Giang Nhu trực tiếp đem di động vang không ngừng cho Đan Kì Diệp, « này, trả di động lại cho con. »
Đan Kì Diệp nhíu mày, vừa vặn tiếng chuông cũng dứt, đối diện đã tự động tắt điện thoại, hắn nhận di động, liền không nhìn di động, « Con còn nghĩ mẹ sẽ nhận điện thoại. »
« Điện thoại của con mẹ nhận làm gì. » Giang Nhu vén lại tóc nâu dài, đứng dậy đi vào phòng bếp, « Con có thể tìm được một người mẹ đã thực vui vẻ, hơn nữa….. »
Giang Nhu nói xong thở dài, lắc đầu không đem lời nói hết, liền một mình đi vào phòng bếp.
Như vậy, giống như là đưa con xuất giá, một bà mẹ rất là đáng thương.
Đan Kì Diệp cũng không biết là mẹ đang diễn hay là vui đùa, hành động của diễn viên đều tùy thời tùy chỗ phát huy, lúc trước Đan Kì Diệp đã bị lừa vài lần, sớm đã qua thời khắc lúng túng khi Giang Nhu diễn hắn lại cho là thật.
Thế nhưng, cẩn thận nghĩ lại, chuyện này đối với cha mẹ quả thật là lớn.
Suy nghĩ cặn kẽ qua đi, Đan Kì Diệp vẫn quyết định đi an ủi một chút, kết quả mới vừa đi tới cửa phòng bếp, chợt nghe thanh âm kích động của Giang Nhu.
« Đúng đúng đúng ! con mình tìm một alpha ! phản đối ? vì sao phải phản đối ? anh phải nói rõ ràng, hắn tìm chính là một người ! » nói xong, Giang Nhu còn nói nhỏ ; « Hơn nữa còn rất đẹp trai nữa ! »
« ha ha ! »
« không hổ là con em ! »
« bộ dáng mình không bằng người ta, những mà rất đẹp trai đó ! »
Đan Kì Diệp : « …. »
Người cần an ủi khẳng định là hắn !
Đan Kì Diệp hùng hổ giơ tay lên, ý đồ gõ cửa đi vào quyết đầu một hồi với Giang Nhu phu nhân, nhưng dưới tình huống thực lực cách xa, Đan Kì Diệp vẫn lựa chọn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Mình đi tìm ngồi cùng bàn của mình nói chuyện phiếm vậy.
…..
Tần Dĩ Mục ở bên kia sau khi điện thoại tự động cắt đứt, còn chưa kịp gọi lại, đã nhận được tin nhắn của Đan Kì Diệp.
Năm phút đồng hồ sau.
Thu được tin nhắn thứ hai của Đan Kì Diệp.
Đan Kì Diệp : [Ngồi cùng bàn ~ tìm tôi có chuyện gì ! có phải là nhớ tôi hay không ? nhớ tôi thì nói thẳng, chúng ta gọi video, nói hết tương tư của cậu như thế nào ?]
Tần Dĩ Mục : [không.]
Đan Kì Diệp nằm ngửa trên giường, gần như có thể tưởng tượng ra Tần Dĩ Mục trả lời tin nhắn này, vẻ mặt kia không hề thay đổi còn hơi nhíu mày, lại bất đắc dĩ còn có hơi sủng nịnh ở bên trong, nếu đối mặt nói chuyện, quả thật rất thú vị.
Tuy rằng không có giáp mặt, nhưng tự mình tưởng tượng cũng rất thú vị, vô cùng vui vẻ ở trên giường lăn lộn, nửa chân treo lơ lửng ở bên giường, lại đánh chữ nói : [ngồi cùng bàn không cần lạnh lùng như vậy ! cậu đã quên ngày hôm qua cậu nhiệt tình như thế nào sao ?]
Tần Dĩ Mục : [không quên.]
Đan Kì Diệp vội vàng đánh chữ nói : [vậy cậu….] lại không đợi gõ xong tin nhắn, Tần Dĩ Mục đã gửi một câu đáp lại.
Tần Dĩ Mục : [nhiệt tình rang cơm chiên trứng ?]
Đan Kì Diệp : […..]
Có vị kia.
Đan Kì Diệp nghĩ tới cơm chiên trứng còn cảm thấy dạ dày hơi đau, vội vàng đánh chữ, sau đó lại xóa đi, trực tiếp gọi video sang.
Tần Dĩ Mục bên kia hiển nhiên cũng cầm di động, lập tức nhận.
Nhưng sau khi kết nối video, Đan Kì Diệp mới phát hiện, Tần Dĩ Mục cũng không cầm di động, mà là đặt ở bên trái được cái gì đó đỡ lên, sau đó góc nhìn chiếu ra mặt nghiêng của hắn.
Đan Kì Diệp một lần nữa nằm sấp lên giường, nhìn thấy ngồi cùng bàn bên trong còn chưa lộ hết dung nhan đã đẹp trai chết người, hắn cười hì hì nói : « Ngồi cùng bàn, cậu đang làm gì ? »
Tần Dĩ Mục thản nhiên nói : « Trò chơi. »
« Trò chơi gì nha ? »
« …. » Tần Dĩ Mục cầm di động lắc lư trước màn hình máy tính một chút, « Này. »
Đan Kì Diệp chỉ là thuận miệng hỏi thôi, nhưng khi nhìn thấy trò chơi kia, lại có ý tưởng khác, « Tôi cũng chơi trò này ! ngồi cùng bàn thêm bạn tốt đi ! gia mang cậu chơi ! »
Tần Dĩ Mục nói : « tôi sẽ không. » dừng một chút hắn còn nói : « Chỉ tùy ý chơi mà thôi. »
« Không sao, có tôi đây, trò chơi đơn giản như vậy, cùng một tổ với gia, cam đoan cậu sẽ thảnh thơi. » Đan Kì Diệp còn thiếu vỗ ngực cam đoan với hắn mỗi lần đều có thể ăn gà.
Nói xong, không đợi Tần Dĩ Mục từ chối, Đan Kì Diệp ôm di động lại lăn một vòng, chuyển tới một bên dùng thanh âm làm nũng thích thú nói : « đến thôi Ngồi cùng bàn, cùng tổ đội với tôi được không ? »
« Được không ngồi cùng bàn ~ »
« Ngồi…. »
Tần Dĩ Mục : « được. » thanh âm lạnh lẽo nháy mắt đánh gãy tiểu ngọt ngấy, thế nhưng Đan Kì Diệp cũng không để ý, hắn đã đạt được mục đích.
Lúc này lăn tới bên giường trực tiếp nhảy xuống, vọt tới trước máy tính, sau thao tác mạnh mẽ như hổ, mở ra trò chơi.
« ngồi cùng bàn, ID của cậu là gì ? »
Tần Dĩ Mục lại dùng di động đưa tới gần máy tính một chút.
Đan Kì Diệp đánh ra bốn chữ tiếng anh, lúc nhân vật nhảy ra liên xin kết bạn.
« Ngồi cùng bàn cậu đồng ý đi. »
« Ừ. »
Tay khống chế chuột ở trên nút kết đôi chuyển động, Đan Kì Diệp hỏi : « Hiện tại chúng ta chơi một ván không ? »
« Tùy cậu. »
« Tôi đã mời. » lúc trước Đan Kì Diệp tự mình chơi đều rất vui vẻ, huống chi bây giờ còn có ngồi cùng bàn cùng chơi với hắn, nếu không phải hắn sợ Tần Dĩ Mục không có thời gian chơi trò chơi, hắn đã sớm mời.
Trò chơi này có rất nhiều người chơi, lúc thêm ghép đôi nháy mắt đã có mấy người đứng chờ.
Đan Kì Diệp thao túng nhân vật một đầu tóc hồng của mình sôi nổi đi tìm Tần Dĩ Mục.
Có thể nhìn ra được Tần Dĩ Mục là nạp tiền, nhưng mà quần áo vẫn hơi đơn sơ…. Rõ ràng là nhân vật trò chơi, Đan Kì Diệp vẫn không hiểu sao nhìn nhân vật giả thuyết trên màn hình vẫn rất đẹp trai.
Đan Kì Diệp nhíu mày, thật sự là cảm thấy như vậy.
Hắn đối với Tần Dĩ mục đã tới trình độ này rồi sao ?
Chậc.
Không thể trách mình rất bất công, chỉ do ngồi cùng bàn quá hoàn mĩ.
Sau khi vào trò chơi, Đan Kì Diệp theo thói quen mở bản đồ tiêu điểm ra, sau đó vội vàng hủy bỏ, hỏi một câu : « Ngồi cùng bàn, chúng ta nhảy nha ? »
Ngay sau đó, trên bản đồ xuất hiện một cái tiêu điểm mới, « Này. »
« được. »
Tiêu điểm là một nơi ít chú ý, vật tư bình thường, chỉ có người mới mới để ý, thế cho nên người nhảy không nhiều lắm.
« Ngồi cùng bàn, nhảy. »
Còn một khoảng cách nữa mới tới tiêu điểm, Đan Kì Diệp nhảy xuống trước, chọn cách thức bay qua bên cạnh lưu loát tới chỗ tiêu điểm.
Giai đoạn cố định nhảy dù mở ra, ở cuối giai đoạn đè lại rơi xuống, hoàn mĩ tiếp đất.
Đan Kì Diệp quét sang bên cạnh còn có người đang nhảy dù, cũng không cùng Tần Dĩ Mục nói cái gì, trực tiếp vọt vào trong phòng tìm một khẩu súng, viên đạn hảo hạng liền cứng rắn lao thẳng tới trước mặt bọn họ.
Vận khí của Đan Kì Diệp không tồi, đụng tới hai đội hình toàn là đồ ăn, ra tay trực tiếp thu gặt.
« Ngồi cùng bàn, thanh toán xong rồi, có thể bắt đầu lục soát…. » Đang nói líu lo, Đan Kì Diệp nhìn thấy bên trong hòm đa phần là những hộp nhỏ, rơi vào trầm mặc.
Đan Kì Diệp : « …. »
Trong lúc nhất thời tôi cũng không biết nói gì cho phải.
Đan Kì Diệp ho nhẹ một tiếng, lấy ra một viên mìn duy nhất của mình, quyết đoán tự lôi, « Tiếp theo đem. »
Sau đó, trong chiến cuộc kế tiếp, Đan Kì Diệp nhìn các loại tư thế các loại góc độ các loại phương thức tử vong, nhìn nhân vật trò chơi của Tần Dĩ Mục tử vong.
Nói đến cũng lạ, có một lần rơi xuống đất, chung quanh cũng không có người, Đan Kì Diệp quay đầu muốn tìm Tần Dĩ Mục, cùng hắn cùng nhau đi tìm vật tư, kết quả tìm ba vòng xung quanh khu vực rơi xuống, đều không thấy nhân vật của Tần Dĩ Mục.
Cuối cùng vừa ngẩng đầu.
Khá lắm, vướng trên hải đăng.
Tuy rằng thực thảm, nhưng là, Đan Kì Diệp thật không nhịn được cười, « Người ta rơi xuống đất M41, còn cậu rơi xuống cách mặt đất 41 mét. »
Tần Dĩ Mục không nói chuyện, Đan Kì Diệp đứng ở phía dưới, ngửa đầu có thể thấy được hắn, nói : « Cậu nhảy xuống đi, tôi đỡ cậu đứng lên. »
Nhân vật trực tiếp từ chỗ hải đăng nhảy xuống dưới, rơi xuống đất nhưng thật ra không có rơi xuống đất, rơi xuống một tầng bên cạnh ngọn hải đăng, còn chưa rơi xuống, trực tiếp nằm bò ra.
Đan Kì Diệp : « …. »
Không thể đi lên trên tôi làm sao đỡ cậu.
Đan Kì Diệp yên lặng quay đầu, quên đi, còn hy vọng xa vời làm gì, tìm lôi thôi.
Chơi liên tiếp hai canh giờ, một con gà cũng không ăn được.
Đan Kì Diệp đáng tiếc sâu sắc.
Có một lần bọn họ đã hơn được chín mươi, nhưng vẫn kém người thứ nhất một chút, đó cũng là một lần bọn họ gần được ăn gà.
Đan Kì Diệp mở ra hai tay, « ngồi cùng bàn, còn chơi tiếp không ? »
« Không. » Tần Dĩ Mục quyết đoán đóng cửa trò chơi.
« Ha ha, kỳ thật cậu rất lợi hại, đừng tự bế như vậy. » Trò chơi chỉ đơn thuần là giải trí, Đan Kì Diệp nói : « Đúng rồi ngồi cùng bàn, ngay từ đầu cậu tìm tôi có chuyện gì ? »
Tần Dĩ Mục hơi sửng sốt, hạ mắt hình như tự hỏi lúc trước mình muốn nói cái gì, sau đó di động Đan Kì Diệp vang lên hai tiếng, Tần Dĩ Mục trực tiếp đóng video.
Tần Dĩ Mục : [phát tin tức.]
Nhìn thấy trong tin tức có hình ảnh thân mật, Đan Kì Diệp từ từ nhíu mày.
—-[Chuyện tình yêu của Giang ảnh hậu đã được phát hiện, ở sân bay gặp gỡ nhiệt tình ôm tiểu thịt tươi ! xin mời click vào xem đầy đủ.]
Này… đùa gì vậy ?
ảnh chụp kia không phải là lúc ở sân bay mẹ túm tóc hắn sao ?
nhiệt tình ?
sắc mặt Đan Kì Diệp trầm xuống, đúng là rất nhiệt tình, thiếu chút nữa là kéo luôn cả da đầu xuống.
Tần Dĩ Mục : [lên hot search.]
Đan Kì Diệp không nghĩ tới, chuyện tình yêu của mình lần đầu tiên được công khai không phải với Tần Dĩ Mục, thật sự rất thất vọng, vẫn là cố nén thương cảm trong lòng, đánh chữ nói: [tôi sớm muộn gì sẽ có một lần được lên cùng với cậu.]
Trong lúc nhất thời Đan Kì Diệp cũng không biết có nên giải thích hay không.
Di truyền thẩm mĩ từ mẹ sao ? vậy chẳng phải là nói ba ngoài mặt ra cái gì cũng không giỏi sao ? vậy ba tìm mẹ làm vợ, chẳng phải là….
Khụ khụ.
Thừa dịp hiện tại phu nhân Giang Nhu còn chưa nhận ra lời nói của mình còn có ý nghĩa khác, Đan Kì Diệp quyết đoán lựa chọn giả ngu.
Dù sao cũng chỉ có hai người bọn họ, chỉ cần hắn làm bộ mình cái gì cũng không biết, Giang Nhu cho dù có phản ứng lại, cũng chỉ có thể suy tư mình vừa rồi có phải là đã nói ra những lời này hay không.
Tiếng chuông di động còn không ngừng kêu lên, Đan Kì Diệp muốn cướp, lại sợ hắn vừa đoạt, trong đầu Giang Nhu sẽ hiện ra các loại quan hệ giữa hắn và Tần Dĩ Mục.
Muốn cướp, nhưng lại sợ phiền toái.
Trong lòng Đan Kì Diệp thở dài.
Nhưng mà ngay sau đó, Giang Nhu trực tiếp đem di động vang không ngừng cho Đan Kì Diệp, « này, trả di động lại cho con. »
Đan Kì Diệp nhíu mày, vừa vặn tiếng chuông cũng dứt, đối diện đã tự động tắt điện thoại, hắn nhận di động, liền không nhìn di động, « Con còn nghĩ mẹ sẽ nhận điện thoại. »
« Điện thoại của con mẹ nhận làm gì. » Giang Nhu vén lại tóc nâu dài, đứng dậy đi vào phòng bếp, « Con có thể tìm được một người mẹ đã thực vui vẻ, hơn nữa….. »
Giang Nhu nói xong thở dài, lắc đầu không đem lời nói hết, liền một mình đi vào phòng bếp.
Như vậy, giống như là đưa con xuất giá, một bà mẹ rất là đáng thương.
Đan Kì Diệp cũng không biết là mẹ đang diễn hay là vui đùa, hành động của diễn viên đều tùy thời tùy chỗ phát huy, lúc trước Đan Kì Diệp đã bị lừa vài lần, sớm đã qua thời khắc lúng túng khi Giang Nhu diễn hắn lại cho là thật.
Thế nhưng, cẩn thận nghĩ lại, chuyện này đối với cha mẹ quả thật là lớn.
Suy nghĩ cặn kẽ qua đi, Đan Kì Diệp vẫn quyết định đi an ủi một chút, kết quả mới vừa đi tới cửa phòng bếp, chợt nghe thanh âm kích động của Giang Nhu.
« Đúng đúng đúng ! con mình tìm một alpha ! phản đối ? vì sao phải phản đối ? anh phải nói rõ ràng, hắn tìm chính là một người ! » nói xong, Giang Nhu còn nói nhỏ ; « Hơn nữa còn rất đẹp trai nữa ! »
« ha ha ! »
« không hổ là con em ! »
« bộ dáng mình không bằng người ta, những mà rất đẹp trai đó ! »
Đan Kì Diệp : « …. »
Người cần an ủi khẳng định là hắn !
Đan Kì Diệp hùng hổ giơ tay lên, ý đồ gõ cửa đi vào quyết đầu một hồi với Giang Nhu phu nhân, nhưng dưới tình huống thực lực cách xa, Đan Kì Diệp vẫn lựa chọn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Mình đi tìm ngồi cùng bàn của mình nói chuyện phiếm vậy.
…..
Tần Dĩ Mục ở bên kia sau khi điện thoại tự động cắt đứt, còn chưa kịp gọi lại, đã nhận được tin nhắn của Đan Kì Diệp.
Năm phút đồng hồ sau.
Thu được tin nhắn thứ hai của Đan Kì Diệp.
Đan Kì Diệp : [Ngồi cùng bàn ~ tìm tôi có chuyện gì ! có phải là nhớ tôi hay không ? nhớ tôi thì nói thẳng, chúng ta gọi video, nói hết tương tư của cậu như thế nào ?]
Tần Dĩ Mục : [không.]
Đan Kì Diệp nằm ngửa trên giường, gần như có thể tưởng tượng ra Tần Dĩ Mục trả lời tin nhắn này, vẻ mặt kia không hề thay đổi còn hơi nhíu mày, lại bất đắc dĩ còn có hơi sủng nịnh ở bên trong, nếu đối mặt nói chuyện, quả thật rất thú vị.
Tuy rằng không có giáp mặt, nhưng tự mình tưởng tượng cũng rất thú vị, vô cùng vui vẻ ở trên giường lăn lộn, nửa chân treo lơ lửng ở bên giường, lại đánh chữ nói : [ngồi cùng bàn không cần lạnh lùng như vậy ! cậu đã quên ngày hôm qua cậu nhiệt tình như thế nào sao ?]
Tần Dĩ Mục : [không quên.]
Đan Kì Diệp vội vàng đánh chữ nói : [vậy cậu….] lại không đợi gõ xong tin nhắn, Tần Dĩ Mục đã gửi một câu đáp lại.
Tần Dĩ Mục : [nhiệt tình rang cơm chiên trứng ?]
Đan Kì Diệp : […..]
Có vị kia.
Đan Kì Diệp nghĩ tới cơm chiên trứng còn cảm thấy dạ dày hơi đau, vội vàng đánh chữ, sau đó lại xóa đi, trực tiếp gọi video sang.
Tần Dĩ Mục bên kia hiển nhiên cũng cầm di động, lập tức nhận.
Nhưng sau khi kết nối video, Đan Kì Diệp mới phát hiện, Tần Dĩ Mục cũng không cầm di động, mà là đặt ở bên trái được cái gì đó đỡ lên, sau đó góc nhìn chiếu ra mặt nghiêng của hắn.
Đan Kì Diệp một lần nữa nằm sấp lên giường, nhìn thấy ngồi cùng bàn bên trong còn chưa lộ hết dung nhan đã đẹp trai chết người, hắn cười hì hì nói : « Ngồi cùng bàn, cậu đang làm gì ? »
Tần Dĩ Mục thản nhiên nói : « Trò chơi. »
« Trò chơi gì nha ? »
« …. » Tần Dĩ Mục cầm di động lắc lư trước màn hình máy tính một chút, « Này. »
Đan Kì Diệp chỉ là thuận miệng hỏi thôi, nhưng khi nhìn thấy trò chơi kia, lại có ý tưởng khác, « Tôi cũng chơi trò này ! ngồi cùng bàn thêm bạn tốt đi ! gia mang cậu chơi ! »
Tần Dĩ Mục nói : « tôi sẽ không. » dừng một chút hắn còn nói : « Chỉ tùy ý chơi mà thôi. »
« Không sao, có tôi đây, trò chơi đơn giản như vậy, cùng một tổ với gia, cam đoan cậu sẽ thảnh thơi. » Đan Kì Diệp còn thiếu vỗ ngực cam đoan với hắn mỗi lần đều có thể ăn gà.
Nói xong, không đợi Tần Dĩ Mục từ chối, Đan Kì Diệp ôm di động lại lăn một vòng, chuyển tới một bên dùng thanh âm làm nũng thích thú nói : « đến thôi Ngồi cùng bàn, cùng tổ đội với tôi được không ? »
« Được không ngồi cùng bàn ~ »
« Ngồi…. »
Tần Dĩ Mục : « được. » thanh âm lạnh lẽo nháy mắt đánh gãy tiểu ngọt ngấy, thế nhưng Đan Kì Diệp cũng không để ý, hắn đã đạt được mục đích.
Lúc này lăn tới bên giường trực tiếp nhảy xuống, vọt tới trước máy tính, sau thao tác mạnh mẽ như hổ, mở ra trò chơi.
« ngồi cùng bàn, ID của cậu là gì ? »
Tần Dĩ Mục lại dùng di động đưa tới gần máy tính một chút.
Đan Kì Diệp đánh ra bốn chữ tiếng anh, lúc nhân vật nhảy ra liên xin kết bạn.
« Ngồi cùng bàn cậu đồng ý đi. »
« Ừ. »
Tay khống chế chuột ở trên nút kết đôi chuyển động, Đan Kì Diệp hỏi : « Hiện tại chúng ta chơi một ván không ? »
« Tùy cậu. »
« Tôi đã mời. » lúc trước Đan Kì Diệp tự mình chơi đều rất vui vẻ, huống chi bây giờ còn có ngồi cùng bàn cùng chơi với hắn, nếu không phải hắn sợ Tần Dĩ Mục không có thời gian chơi trò chơi, hắn đã sớm mời.
Trò chơi này có rất nhiều người chơi, lúc thêm ghép đôi nháy mắt đã có mấy người đứng chờ.
Đan Kì Diệp thao túng nhân vật một đầu tóc hồng của mình sôi nổi đi tìm Tần Dĩ Mục.
Có thể nhìn ra được Tần Dĩ Mục là nạp tiền, nhưng mà quần áo vẫn hơi đơn sơ…. Rõ ràng là nhân vật trò chơi, Đan Kì Diệp vẫn không hiểu sao nhìn nhân vật giả thuyết trên màn hình vẫn rất đẹp trai.
Đan Kì Diệp nhíu mày, thật sự là cảm thấy như vậy.
Hắn đối với Tần Dĩ mục đã tới trình độ này rồi sao ?
Chậc.
Không thể trách mình rất bất công, chỉ do ngồi cùng bàn quá hoàn mĩ.
Sau khi vào trò chơi, Đan Kì Diệp theo thói quen mở bản đồ tiêu điểm ra, sau đó vội vàng hủy bỏ, hỏi một câu : « Ngồi cùng bàn, chúng ta nhảy nha ? »
Ngay sau đó, trên bản đồ xuất hiện một cái tiêu điểm mới, « Này. »
« được. »
Tiêu điểm là một nơi ít chú ý, vật tư bình thường, chỉ có người mới mới để ý, thế cho nên người nhảy không nhiều lắm.
« Ngồi cùng bàn, nhảy. »
Còn một khoảng cách nữa mới tới tiêu điểm, Đan Kì Diệp nhảy xuống trước, chọn cách thức bay qua bên cạnh lưu loát tới chỗ tiêu điểm.
Giai đoạn cố định nhảy dù mở ra, ở cuối giai đoạn đè lại rơi xuống, hoàn mĩ tiếp đất.
Đan Kì Diệp quét sang bên cạnh còn có người đang nhảy dù, cũng không cùng Tần Dĩ Mục nói cái gì, trực tiếp vọt vào trong phòng tìm một khẩu súng, viên đạn hảo hạng liền cứng rắn lao thẳng tới trước mặt bọn họ.
Vận khí của Đan Kì Diệp không tồi, đụng tới hai đội hình toàn là đồ ăn, ra tay trực tiếp thu gặt.
« Ngồi cùng bàn, thanh toán xong rồi, có thể bắt đầu lục soát…. » Đang nói líu lo, Đan Kì Diệp nhìn thấy bên trong hòm đa phần là những hộp nhỏ, rơi vào trầm mặc.
Đan Kì Diệp : « …. »
Trong lúc nhất thời tôi cũng không biết nói gì cho phải.
Đan Kì Diệp ho nhẹ một tiếng, lấy ra một viên mìn duy nhất của mình, quyết đoán tự lôi, « Tiếp theo đem. »
Sau đó, trong chiến cuộc kế tiếp, Đan Kì Diệp nhìn các loại tư thế các loại góc độ các loại phương thức tử vong, nhìn nhân vật trò chơi của Tần Dĩ Mục tử vong.
Nói đến cũng lạ, có một lần rơi xuống đất, chung quanh cũng không có người, Đan Kì Diệp quay đầu muốn tìm Tần Dĩ Mục, cùng hắn cùng nhau đi tìm vật tư, kết quả tìm ba vòng xung quanh khu vực rơi xuống, đều không thấy nhân vật của Tần Dĩ Mục.
Cuối cùng vừa ngẩng đầu.
Khá lắm, vướng trên hải đăng.
Tuy rằng thực thảm, nhưng là, Đan Kì Diệp thật không nhịn được cười, « Người ta rơi xuống đất M41, còn cậu rơi xuống cách mặt đất 41 mét. »
Tần Dĩ Mục không nói chuyện, Đan Kì Diệp đứng ở phía dưới, ngửa đầu có thể thấy được hắn, nói : « Cậu nhảy xuống đi, tôi đỡ cậu đứng lên. »
Nhân vật trực tiếp từ chỗ hải đăng nhảy xuống dưới, rơi xuống đất nhưng thật ra không có rơi xuống đất, rơi xuống một tầng bên cạnh ngọn hải đăng, còn chưa rơi xuống, trực tiếp nằm bò ra.
Đan Kì Diệp : « …. »
Không thể đi lên trên tôi làm sao đỡ cậu.
Đan Kì Diệp yên lặng quay đầu, quên đi, còn hy vọng xa vời làm gì, tìm lôi thôi.
Chơi liên tiếp hai canh giờ, một con gà cũng không ăn được.
Đan Kì Diệp đáng tiếc sâu sắc.
Có một lần bọn họ đã hơn được chín mươi, nhưng vẫn kém người thứ nhất một chút, đó cũng là một lần bọn họ gần được ăn gà.
Đan Kì Diệp mở ra hai tay, « ngồi cùng bàn, còn chơi tiếp không ? »
« Không. » Tần Dĩ Mục quyết đoán đóng cửa trò chơi.
« Ha ha, kỳ thật cậu rất lợi hại, đừng tự bế như vậy. » Trò chơi chỉ đơn thuần là giải trí, Đan Kì Diệp nói : « Đúng rồi ngồi cùng bàn, ngay từ đầu cậu tìm tôi có chuyện gì ? »
Tần Dĩ Mục hơi sửng sốt, hạ mắt hình như tự hỏi lúc trước mình muốn nói cái gì, sau đó di động Đan Kì Diệp vang lên hai tiếng, Tần Dĩ Mục trực tiếp đóng video.
Tần Dĩ Mục : [phát tin tức.]
Nhìn thấy trong tin tức có hình ảnh thân mật, Đan Kì Diệp từ từ nhíu mày.
—-[Chuyện tình yêu của Giang ảnh hậu đã được phát hiện, ở sân bay gặp gỡ nhiệt tình ôm tiểu thịt tươi ! xin mời click vào xem đầy đủ.]
Này… đùa gì vậy ?
ảnh chụp kia không phải là lúc ở sân bay mẹ túm tóc hắn sao ?
nhiệt tình ?
sắc mặt Đan Kì Diệp trầm xuống, đúng là rất nhiệt tình, thiếu chút nữa là kéo luôn cả da đầu xuống.
Tần Dĩ Mục : [lên hot search.]
Đan Kì Diệp không nghĩ tới, chuyện tình yêu của mình lần đầu tiên được công khai không phải với Tần Dĩ Mục, thật sự rất thất vọng, vẫn là cố nén thương cảm trong lòng, đánh chữ nói: [tôi sớm muộn gì sẽ có một lần được lên cùng với cậu.]
Tác giả :
Huyền Tam Thiên