Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng
Chương 43: Tính sổ
Sáng sớm hôm sau.
Ngoài cửa sổ rơi xuống mưa nhỏ, thanh âm tí tách tí tách lờ mờ rơi vào trong phòng, mấy đen kéo tới che khuất ánh sáng, bên trong cũng tối đen như mực.
Trên giường, dưới nhiệt độ ổn định của điều hòa hai người nằm trên giường ngủ say không có ý tứ tỉnh lại.
Kim đồng hồ chuyển tới giữa trưa.
Nam sinh bên trái nâng cánh tay, chợt lập tức bị nhân vật bên phải thấy được động tác, lại đè xuống, không nói gì mà nhét vào trong chăn, toàn bộ hành trình, Tần Dĩ Mục cũng không hề mở mắt.
Đan Kì Diệp bị hắn ấm ĩ như vậy, mơ mơ màng màng mở mắt ra, trong lúc đó hơi thở toàn là hơi thở mát lạnh thanh nhã, a…. Đan Kì Diệp muốn nâng thân dãn gân cốt, kết quả tay Tần Dĩ Mục giống như được tạo thành từ xi măng cốt thép, biến hắn thành di chuyện một chút cũng rất mất sức.
Ngay khi Đan Kì Diệp rối rắm có nên gọi người dậy hay không, Tần Dĩ Mục động.
Sau đó trong người Đan Kì Diệp lập tức tỉnh táo, không nói hai lời nắm sấp vào ngực Tần Dĩ Mục, nhắm mắt lại làm bộ như mình đang trong giấc mộng.
Lẳng lặng chờ Tần Dĩ Mục tỉnh lại.
Say rượu mang đến cảm giác đau đầu mà lại không thể giảm bớt, trong nháy mắt mở mắt ra, chỉ cảm thấy đầu đau vô cùng.
Tần Dĩ Mục cau mày, từ khi mở mắt ra, hô hấp đều nặng thêm vài phần.
Chợt, Đan Kì Diệp cảm giác cả người Tần Dĩ Mục cứng ngắc.
Phải… chú ý tới tôi rồi sao?
Trong lòng Đan Kì Diệp nghẹn cười, trên mặt cũng không hiện, giả bộ ngủ còn rất nghiêm túc.
Nhưng mà, phản ứng ban đầu qua đi, Tần Dĩ Mục giống như một khối băng đông lạnh, vẫn không nhúc nhích, so với hắn giả bộ ngủ còn ổn hơn.
Từ lúc tỉnh dậy vẫn duy trì cùng một động tác, qua một hồi liền cảm thấy sương sống thắt lưng đều đau.
Nghĩ nghĩ, Đan Kì Diệp hơi nhíu mày, vùi đầu vào ngực người ta cọ cọ, lờ mờ nức nở không rõ, có thể nghe thấy thanh âm, nhưng không thể nào nhận ra ý tứ trong đó—- thân mình Tần Dĩ Mục càng cứng ngắc hơn.
Thì ra là vậy, Tần Dĩ Mục không có ý tứ rời khỏi, hình như có chút hoảng sợ không biết làm sao, trong lòng Đan Kì Diệp thở dài sâu sắc, thầm kêu một tiếng tên ngốc, nhưng cũng không muốn tiếp tục giằng co như vậy, liền làm bộ vừa mới tỉnh lại, động tác cọ xát, nâng tay, đã quên mất tay mình vẫn bị Tần Dĩ Mục đè, tạm thời không thể giãy ra.
Tần Dĩ Mục vội vàng nới lỏng tay.
Đan Kì Diệp ngáp một cái, dụi dụi mắt, ánh mắt giống như không có tiêu cự, con mắt nhìn xung quanh nửa ngày, cuối cùng dừng trên mặt Tần Dĩ Mục, “ngồi cùng bàn? A… cậu tỉnh?” thanh âm khàn khàn, mang theo mờ mịt vừa mới tỉnh ngủ, giống như thật sự vừa mới tỉnh dậy, giả vở giống như thật!
Tần Dĩ Mục hạ mắt, “Ừ.”
“Ngồi cùng bàn ~” âm cuối kéo dài mang theo móc câu, mày Tần Dĩ Mục nhẹ nhàng nhíu một lần nữa, nhưng không có nói chuyện.
Chỉ nghe Đan Kì Diệp kế tiếp cười nói: “tối hôm qua cậu thật dữ.”
“…..”
Những lời này….
Hình như có ý nghĩa khác.
“Ui, thắt lưng đau.” Đan Kì Diệp giả vờ cần được giúp đỡ, lại còn cảm thấy không đủ còn xoa xoa, “Tôi đã nói đủ rồi, cậu còn không ngừng, thật sự hơi quá đáng.”
“…”
Sắc mặt Tần Dĩ Mục hơi mất tự nhiên, trầm mặc ngắn ngủi qua đi, hắn nói: “Tôi chỉ uống rượu.”
Đan Kì Diệp sửng sốt, “Ừ?” hắn đương nhiên biết Tần Dĩ Mục uống rượu.
“không phải mất trí nhớ.”
Đan Kì Diệp: “…”
Bốn mắt nhìn nhau, Đan Kì Diệp trừng mắt nhìn, chỉ cảm thấy cảnh tượng lúc này rất là xấu hổ làm cho người ta nói không nên lời, hắn không thay đổi sắc mặt hắng giọng, cười nói: “Tôi chính là nói ngày hôm qua cậu không nên đút tôi ăn cơm chiên trứng, cậu thì sao? Đang nói cái gì?”
Cái này.
Người trầm mặc đổi thành Tần Dĩ Mục.
Trong lòng Đan Kì Diệp cười hả hả, cổ tay liên quan đều đang run.
Ôi trời.
Sao có thể buồn cười như vậy?
Ha ha ha ha!
Ngồi cùng bàn rất dễ lừa còn đáng yêu nữa.
“Tôi nói chính là thắt lưng cậu đau.”
Rắc.
“khụ khụ…” cười được một nửa, phải cứng rắn dừng lại, Đan Kì Diệp bị sặc ho khan hai tiếng, không nói gì.
Tần Dĩ Mục nhìn chằm chằm hắn, không cần quá nhiều tin tức thúc giục, Đan Kì Diệp liền tự loạn đầu trận tuyến.
Cố nén xúc động chỉ vào đối phương, Đan Kì Diệp nhỏ giọng nói: “nếu tôi nói, tôi ăn cơm chiên trứng mới bị đau thắt lưng, có hợp lý không?”
“…. ừ?”
Tần Dĩ Mục nhếch mày, Đan Kì Diệp nháy mắt ngoan ngoãn, không dám đùa giỡn, nói ngắn gọn hai chữ: “Gỉa vờ.”
“Ngồi cùng bàn—-!” không đợi Tần Dĩ Mục nói chuyện, Đan Kì Diệp giữ chặt tay hắn, hai tay đem tay hắn đặt ở trong lòng bàn tay, có thể nói rất là thành kính hỏi: “ngồi cùng bàn, cậu sẽ không giận tôi chứ?”
Thiếu niên có chút cơ trí, trước khi hắn truy hỏi liền nhìn không bỏ sót, không tính là xấu xa.
Chính là còn trẻ thích đùa thôi.
Tần Dĩ Mục nói: “sẽ không.”
Đan Kì Diệp: “hì hì, ngồi cùng bàn cậu thật tốt!” nói xong, mở ra hai tay muốn nhào người qua.
Bị Tần Dĩ Mục tay mắt lanh lẹ bắt lấy cổ tay, thuận tiện xuống giường đem người kéo đến.
Lúc Đan Kì Diệp ngồi xuống còn hơi mơ màng, “ngồi cùng bàn….?”
“Gập bụng, một trăm, hiện tại.”
“???” tôi hoài nghi cậu là muốn trả thù chuyện đau thắt lưng vừa rồi.
“Mau.”
Đan Kì Diệp thà chết chứ không chịu khuất phục, gập bụng không có khả năng gập bụng, tối thiểu hôm nay không có khả năng! Muốn cho hắn khuất phục dưới áp bách, căn bản là năm mơ.
Lúc này Đan Kì Diệp muốn giãy khỏi tay Tần Dĩ Mục, lăn tới một phía khác của giường, như là muốn vươn tới thắng lợi ở phía xa.
Mắt thấy mình sắp đào tẩu thành công khỏi phạm vi của Tần Dĩ Mục, Đan Kì Diệp vui tươi hớn ở giơ cằm lên với hắn, tựa như khiêu khích xoay xoay thắt lưng, sau đó tốc độ nhanh hơn muốn nhảy xuống, nhưng mà ngay sau đó, trên tay Đan Kì Diệp vừa trượt, cả thân mình muốn lăn lộn xuống dưới!
“Ôi—-!”
Hắn vội vàng ổn định thân mình, một tay chống đất, sau đó liền lộn ngược ra sau thật hoàn mĩ, Đan Kì Diệp yên bình rơi xuống đất, một tay chống eo, hạ mắt cười yếu ớt, bày ra tư thế poss, vẫn không nhúc nhích.
Một phút, hai phút…. Năm phút đồng hồ.
Đan Kì Diệp vẫn không nhúc nhích như trước.
Tần Dĩ Mục chần chờ nói: “Cậu….”
“Ngồi cùng bàn…. Mau, mau tới đỡ tôi.” Đan Kì Diệp ngẩng đầu, trong mắt nổi lên nước mắt, « trật trật trật trật trật trật thắt lưng ! »
Tần Dĩ Mục : « …. »
…..
Vốn dĩ là thời gian đi học, bởi vì hai người đồng thời dậy trễ nên đành phải xin phép.
Cũng may thành tích của hai người đều tốt, thầy giáo cũng dễ dàng cho nghỉ.
Sau khi gửi tin nhắn xong, Đan Kì Diệp lập tức ghé vào sô pha giả chết.
« ngày hôm qua cậu nhất định muốn tôi ăn cơm chiên trứng…. Một cái chảo lớn như vậy ! » Đan Kì Diệp dùng hai cánh tay tạo thành một vòng tròn lớn, rất rất rất là lớn !
« …. »
« Tôi không ăn cậu còn cầm tay của tôi không cho tôi đi ! »
« … »
« Tôi, Tôi đã nói nhiều rất nhiều lần, cậu thiếu chút nữa khiến tôi no chết ! »
« …. »
Một tiếng một tiếng giống như khóc thút thít lên án, thường thường còn rất tủi thần dùng tay lau nước mắt không tồn tại.
Ngày hôm qua hắn ăn đều hoài nghi cuộc đời.
Sau khi say rượu chuyện nên xảy ra thì một cái bóng cũng không thấy, thế nhưng còn bị ấn lại đút cho một chảo cơm chiên trứng.
Cái này cũng không biết là sung sướng hay là cực hình ?
Ngày hôm sau, còn bị vứt bỏ còn bị phạt… thật quá đáng.
Đan Kì Diệp hít hít mũi, dù sao cũng có nhân có quả, thắt lưng hắn bị trật chuyện này không thể thoát khỏi liền quan, nói chung đề là Tần Dĩ Mục làm hại.
Đan Kì Diệp khẳng định nói : « Đều, trách, cậu. »
Tần Dĩ Mục bận rộn ở trong bếp, cũng không biết có nghe lời hắn nói hay không, ngay khi Đan Kì Diệp đang nghĩ có nên đi tới ghé vào bên tai hắn nói lại những lời này một lần, Tần Dĩ Mục bưng hai dĩa đồ ăn đi tới, « Lại đây ăn cơm. »
« Tới rồi ! » Đan Kì Diệp nháy mắt đem chuyện mình đang nghĩ vứt ra sau đầu, nhanh chóng chạy qua giúp đỡ, lúc cầm chén đũa, nói : « Ngồi cùng bàn, lát nữa tôi phải đi ra ngoài một chút. »
« Ừ. » Tần Dĩ Mục cũng không hỏi nhiều, cầm đồ vật đi qua.
Kết quả lúc ăn cơm, Đan Kì Diệp nhận được điện thoại, vội vàng nói : « ngồi cùng bàn, thời gian của tôi không còn kịp rồi, đi trước. »
« Ừ. »
Dựa vào cửa, Đan Kì Diệp phất tay, « Ngồi cùng bàn, ngày mai gặp. »
« …. Ngày mai gặp. »
Đan Kì Diệp chạy ra cửa tiểu khu, trên đường còn thiếu chút nữa bị té.
Tiểu khu này tuy rằng không lớn, nhưng đường đi bên trong rất quanh co, cũng thật sự không biết lối ra ở đâu.
Cuối cùng vẫn là dựa vào phương hướng xe cộ đi lại mà tìm ra lối ra.
Gọi một chiếc xe, chạy thắng tới sân bay.
Sân bay nằm ở vùng ngoại thành, gọi xe cũng phải đi hết nửa tiếng.
Dọc theo đường đi Đan Kì Diệp còn choáng váng, lúc giao tiền xuống xe còn lắc lư.
Tới sân bay, không đợi đi vào bên trong, liền nhìn thấy bên ngoài đứng một đống người.
Nhìn lại ít nhất cũng phải vài trăm.
Trên người đều mang theo biểu ngữ hoặc là bảng đón người, rõ ràng không phải là tới đón người thân, người sáng suốt vừa nhìn liền biết là fan của minh tinh nào đó.
Đan Kì Diệp tìm một nơi đứng gần cái quầy bán đồ vật đến đón người, chợt nghe mấy fan bên kia nói chuyện : « mọi người phải nhớ cho kỹ, một lát nữa chị ấy đi ra ngàn vạn lần không được kêu, biết không ? mọi người là fan của chị ấy, không cần ở sân bay gây phiền toái cho người khác. »
« Lỡ như lúc đó bởi vì một cá nhân mà chị ấy bị bôi nhọ, đừng trách tôi khai trừ khỏi nhóm, yêu một người thì phải bảo vệ chị ấy, hiểu không ? »
Mấy omega thoạt nhìn nhỏ tuổi một chút trăm miệng một lời nói : « hiểu được ! »
Đan Kì Diệp nghe thấy đoạn đối thoại của nhóm fan này, không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười, xuất phát từ tò mò hỏi một câu : « Các bạn xác định, Giang Nhu sẽ đi ra từ bên này sao ? »
Alpha kia kiêu ngao ngẩng cổ lên, « Đương nhiên, chúng tôi đã xem toàn bộ hành trình của chị ấy. »
« …. » Đan Kì Diệp mím môi, hành trình ? tìm kiếm lại là có ý gì ?
Nếu không phải Giang Nhu chủ động lộ ra hành trình, như vậy….
Những người này không phải là fan cuồng đó chứ ?
Lại liếc mắt nhìn cái quầy kia, Đan Kì Diệp có thể hiểu được.
Khá lắm, làm ăn thật biết sáng tạo,
Không hiểu nổi lối suy nghĩ của những người này, trong mắt Đan Kì Diệp chỉ thấy đáng sợ.
Đan Kì Diệp nghĩ nghĩ, lén lút lách qua đám người đứng ở đường dành cho khách quý.
Máy bay đã hạ cánh, những fan này kích động mà chen lên, dặn dò vừa rồi liền toàn bộ bị vứt ở sau đầu, chỉ là bọn họ đứng chặn ở cửa ra bình thường, chẳng những quấy rầy người khác, cũng không thể thấy Giang Nhu.
So sánh với đường dành cho khách quý, người đương nhiên là ít hơn nhiều.
Đan Kì Diệp đứng ở nơi đó, nhìn thấy bên trong có một nữ minh tinh omega xinh đẹp đang dẫm giày cao gót đi tới, hắn phất phất tay.
« Mẹ, bên này. »
Ngoài cửa sổ rơi xuống mưa nhỏ, thanh âm tí tách tí tách lờ mờ rơi vào trong phòng, mấy đen kéo tới che khuất ánh sáng, bên trong cũng tối đen như mực.
Trên giường, dưới nhiệt độ ổn định của điều hòa hai người nằm trên giường ngủ say không có ý tứ tỉnh lại.
Kim đồng hồ chuyển tới giữa trưa.
Nam sinh bên trái nâng cánh tay, chợt lập tức bị nhân vật bên phải thấy được động tác, lại đè xuống, không nói gì mà nhét vào trong chăn, toàn bộ hành trình, Tần Dĩ Mục cũng không hề mở mắt.
Đan Kì Diệp bị hắn ấm ĩ như vậy, mơ mơ màng màng mở mắt ra, trong lúc đó hơi thở toàn là hơi thở mát lạnh thanh nhã, a…. Đan Kì Diệp muốn nâng thân dãn gân cốt, kết quả tay Tần Dĩ Mục giống như được tạo thành từ xi măng cốt thép, biến hắn thành di chuyện một chút cũng rất mất sức.
Ngay khi Đan Kì Diệp rối rắm có nên gọi người dậy hay không, Tần Dĩ Mục động.
Sau đó trong người Đan Kì Diệp lập tức tỉnh táo, không nói hai lời nắm sấp vào ngực Tần Dĩ Mục, nhắm mắt lại làm bộ như mình đang trong giấc mộng.
Lẳng lặng chờ Tần Dĩ Mục tỉnh lại.
Say rượu mang đến cảm giác đau đầu mà lại không thể giảm bớt, trong nháy mắt mở mắt ra, chỉ cảm thấy đầu đau vô cùng.
Tần Dĩ Mục cau mày, từ khi mở mắt ra, hô hấp đều nặng thêm vài phần.
Chợt, Đan Kì Diệp cảm giác cả người Tần Dĩ Mục cứng ngắc.
Phải… chú ý tới tôi rồi sao?
Trong lòng Đan Kì Diệp nghẹn cười, trên mặt cũng không hiện, giả bộ ngủ còn rất nghiêm túc.
Nhưng mà, phản ứng ban đầu qua đi, Tần Dĩ Mục giống như một khối băng đông lạnh, vẫn không nhúc nhích, so với hắn giả bộ ngủ còn ổn hơn.
Từ lúc tỉnh dậy vẫn duy trì cùng một động tác, qua một hồi liền cảm thấy sương sống thắt lưng đều đau.
Nghĩ nghĩ, Đan Kì Diệp hơi nhíu mày, vùi đầu vào ngực người ta cọ cọ, lờ mờ nức nở không rõ, có thể nghe thấy thanh âm, nhưng không thể nào nhận ra ý tứ trong đó—- thân mình Tần Dĩ Mục càng cứng ngắc hơn.
Thì ra là vậy, Tần Dĩ Mục không có ý tứ rời khỏi, hình như có chút hoảng sợ không biết làm sao, trong lòng Đan Kì Diệp thở dài sâu sắc, thầm kêu một tiếng tên ngốc, nhưng cũng không muốn tiếp tục giằng co như vậy, liền làm bộ vừa mới tỉnh lại, động tác cọ xát, nâng tay, đã quên mất tay mình vẫn bị Tần Dĩ Mục đè, tạm thời không thể giãy ra.
Tần Dĩ Mục vội vàng nới lỏng tay.
Đan Kì Diệp ngáp một cái, dụi dụi mắt, ánh mắt giống như không có tiêu cự, con mắt nhìn xung quanh nửa ngày, cuối cùng dừng trên mặt Tần Dĩ Mục, “ngồi cùng bàn? A… cậu tỉnh?” thanh âm khàn khàn, mang theo mờ mịt vừa mới tỉnh ngủ, giống như thật sự vừa mới tỉnh dậy, giả vở giống như thật!
Tần Dĩ Mục hạ mắt, “Ừ.”
“Ngồi cùng bàn ~” âm cuối kéo dài mang theo móc câu, mày Tần Dĩ Mục nhẹ nhàng nhíu một lần nữa, nhưng không có nói chuyện.
Chỉ nghe Đan Kì Diệp kế tiếp cười nói: “tối hôm qua cậu thật dữ.”
“…..”
Những lời này….
Hình như có ý nghĩa khác.
“Ui, thắt lưng đau.” Đan Kì Diệp giả vờ cần được giúp đỡ, lại còn cảm thấy không đủ còn xoa xoa, “Tôi đã nói đủ rồi, cậu còn không ngừng, thật sự hơi quá đáng.”
“…”
Sắc mặt Tần Dĩ Mục hơi mất tự nhiên, trầm mặc ngắn ngủi qua đi, hắn nói: “Tôi chỉ uống rượu.”
Đan Kì Diệp sửng sốt, “Ừ?” hắn đương nhiên biết Tần Dĩ Mục uống rượu.
“không phải mất trí nhớ.”
Đan Kì Diệp: “…”
Bốn mắt nhìn nhau, Đan Kì Diệp trừng mắt nhìn, chỉ cảm thấy cảnh tượng lúc này rất là xấu hổ làm cho người ta nói không nên lời, hắn không thay đổi sắc mặt hắng giọng, cười nói: “Tôi chính là nói ngày hôm qua cậu không nên đút tôi ăn cơm chiên trứng, cậu thì sao? Đang nói cái gì?”
Cái này.
Người trầm mặc đổi thành Tần Dĩ Mục.
Trong lòng Đan Kì Diệp cười hả hả, cổ tay liên quan đều đang run.
Ôi trời.
Sao có thể buồn cười như vậy?
Ha ha ha ha!
Ngồi cùng bàn rất dễ lừa còn đáng yêu nữa.
“Tôi nói chính là thắt lưng cậu đau.”
Rắc.
“khụ khụ…” cười được một nửa, phải cứng rắn dừng lại, Đan Kì Diệp bị sặc ho khan hai tiếng, không nói gì.
Tần Dĩ Mục nhìn chằm chằm hắn, không cần quá nhiều tin tức thúc giục, Đan Kì Diệp liền tự loạn đầu trận tuyến.
Cố nén xúc động chỉ vào đối phương, Đan Kì Diệp nhỏ giọng nói: “nếu tôi nói, tôi ăn cơm chiên trứng mới bị đau thắt lưng, có hợp lý không?”
“…. ừ?”
Tần Dĩ Mục nhếch mày, Đan Kì Diệp nháy mắt ngoan ngoãn, không dám đùa giỡn, nói ngắn gọn hai chữ: “Gỉa vờ.”
“Ngồi cùng bàn—-!” không đợi Tần Dĩ Mục nói chuyện, Đan Kì Diệp giữ chặt tay hắn, hai tay đem tay hắn đặt ở trong lòng bàn tay, có thể nói rất là thành kính hỏi: “ngồi cùng bàn, cậu sẽ không giận tôi chứ?”
Thiếu niên có chút cơ trí, trước khi hắn truy hỏi liền nhìn không bỏ sót, không tính là xấu xa.
Chính là còn trẻ thích đùa thôi.
Tần Dĩ Mục nói: “sẽ không.”
Đan Kì Diệp: “hì hì, ngồi cùng bàn cậu thật tốt!” nói xong, mở ra hai tay muốn nhào người qua.
Bị Tần Dĩ Mục tay mắt lanh lẹ bắt lấy cổ tay, thuận tiện xuống giường đem người kéo đến.
Lúc Đan Kì Diệp ngồi xuống còn hơi mơ màng, “ngồi cùng bàn….?”
“Gập bụng, một trăm, hiện tại.”
“???” tôi hoài nghi cậu là muốn trả thù chuyện đau thắt lưng vừa rồi.
“Mau.”
Đan Kì Diệp thà chết chứ không chịu khuất phục, gập bụng không có khả năng gập bụng, tối thiểu hôm nay không có khả năng! Muốn cho hắn khuất phục dưới áp bách, căn bản là năm mơ.
Lúc này Đan Kì Diệp muốn giãy khỏi tay Tần Dĩ Mục, lăn tới một phía khác của giường, như là muốn vươn tới thắng lợi ở phía xa.
Mắt thấy mình sắp đào tẩu thành công khỏi phạm vi của Tần Dĩ Mục, Đan Kì Diệp vui tươi hớn ở giơ cằm lên với hắn, tựa như khiêu khích xoay xoay thắt lưng, sau đó tốc độ nhanh hơn muốn nhảy xuống, nhưng mà ngay sau đó, trên tay Đan Kì Diệp vừa trượt, cả thân mình muốn lăn lộn xuống dưới!
“Ôi—-!”
Hắn vội vàng ổn định thân mình, một tay chống đất, sau đó liền lộn ngược ra sau thật hoàn mĩ, Đan Kì Diệp yên bình rơi xuống đất, một tay chống eo, hạ mắt cười yếu ớt, bày ra tư thế poss, vẫn không nhúc nhích.
Một phút, hai phút…. Năm phút đồng hồ.
Đan Kì Diệp vẫn không nhúc nhích như trước.
Tần Dĩ Mục chần chờ nói: “Cậu….”
“Ngồi cùng bàn…. Mau, mau tới đỡ tôi.” Đan Kì Diệp ngẩng đầu, trong mắt nổi lên nước mắt, « trật trật trật trật trật trật thắt lưng ! »
Tần Dĩ Mục : « …. »
…..
Vốn dĩ là thời gian đi học, bởi vì hai người đồng thời dậy trễ nên đành phải xin phép.
Cũng may thành tích của hai người đều tốt, thầy giáo cũng dễ dàng cho nghỉ.
Sau khi gửi tin nhắn xong, Đan Kì Diệp lập tức ghé vào sô pha giả chết.
« ngày hôm qua cậu nhất định muốn tôi ăn cơm chiên trứng…. Một cái chảo lớn như vậy ! » Đan Kì Diệp dùng hai cánh tay tạo thành một vòng tròn lớn, rất rất rất là lớn !
« …. »
« Tôi không ăn cậu còn cầm tay của tôi không cho tôi đi ! »
« … »
« Tôi, Tôi đã nói nhiều rất nhiều lần, cậu thiếu chút nữa khiến tôi no chết ! »
« …. »
Một tiếng một tiếng giống như khóc thút thít lên án, thường thường còn rất tủi thần dùng tay lau nước mắt không tồn tại.
Ngày hôm qua hắn ăn đều hoài nghi cuộc đời.
Sau khi say rượu chuyện nên xảy ra thì một cái bóng cũng không thấy, thế nhưng còn bị ấn lại đút cho một chảo cơm chiên trứng.
Cái này cũng không biết là sung sướng hay là cực hình ?
Ngày hôm sau, còn bị vứt bỏ còn bị phạt… thật quá đáng.
Đan Kì Diệp hít hít mũi, dù sao cũng có nhân có quả, thắt lưng hắn bị trật chuyện này không thể thoát khỏi liền quan, nói chung đề là Tần Dĩ Mục làm hại.
Đan Kì Diệp khẳng định nói : « Đều, trách, cậu. »
Tần Dĩ Mục bận rộn ở trong bếp, cũng không biết có nghe lời hắn nói hay không, ngay khi Đan Kì Diệp đang nghĩ có nên đi tới ghé vào bên tai hắn nói lại những lời này một lần, Tần Dĩ Mục bưng hai dĩa đồ ăn đi tới, « Lại đây ăn cơm. »
« Tới rồi ! » Đan Kì Diệp nháy mắt đem chuyện mình đang nghĩ vứt ra sau đầu, nhanh chóng chạy qua giúp đỡ, lúc cầm chén đũa, nói : « Ngồi cùng bàn, lát nữa tôi phải đi ra ngoài một chút. »
« Ừ. » Tần Dĩ Mục cũng không hỏi nhiều, cầm đồ vật đi qua.
Kết quả lúc ăn cơm, Đan Kì Diệp nhận được điện thoại, vội vàng nói : « ngồi cùng bàn, thời gian của tôi không còn kịp rồi, đi trước. »
« Ừ. »
Dựa vào cửa, Đan Kì Diệp phất tay, « Ngồi cùng bàn, ngày mai gặp. »
« …. Ngày mai gặp. »
Đan Kì Diệp chạy ra cửa tiểu khu, trên đường còn thiếu chút nữa bị té.
Tiểu khu này tuy rằng không lớn, nhưng đường đi bên trong rất quanh co, cũng thật sự không biết lối ra ở đâu.
Cuối cùng vẫn là dựa vào phương hướng xe cộ đi lại mà tìm ra lối ra.
Gọi một chiếc xe, chạy thắng tới sân bay.
Sân bay nằm ở vùng ngoại thành, gọi xe cũng phải đi hết nửa tiếng.
Dọc theo đường đi Đan Kì Diệp còn choáng váng, lúc giao tiền xuống xe còn lắc lư.
Tới sân bay, không đợi đi vào bên trong, liền nhìn thấy bên ngoài đứng một đống người.
Nhìn lại ít nhất cũng phải vài trăm.
Trên người đều mang theo biểu ngữ hoặc là bảng đón người, rõ ràng không phải là tới đón người thân, người sáng suốt vừa nhìn liền biết là fan của minh tinh nào đó.
Đan Kì Diệp tìm một nơi đứng gần cái quầy bán đồ vật đến đón người, chợt nghe mấy fan bên kia nói chuyện : « mọi người phải nhớ cho kỹ, một lát nữa chị ấy đi ra ngàn vạn lần không được kêu, biết không ? mọi người là fan của chị ấy, không cần ở sân bay gây phiền toái cho người khác. »
« Lỡ như lúc đó bởi vì một cá nhân mà chị ấy bị bôi nhọ, đừng trách tôi khai trừ khỏi nhóm, yêu một người thì phải bảo vệ chị ấy, hiểu không ? »
Mấy omega thoạt nhìn nhỏ tuổi một chút trăm miệng một lời nói : « hiểu được ! »
Đan Kì Diệp nghe thấy đoạn đối thoại của nhóm fan này, không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười, xuất phát từ tò mò hỏi một câu : « Các bạn xác định, Giang Nhu sẽ đi ra từ bên này sao ? »
Alpha kia kiêu ngao ngẩng cổ lên, « Đương nhiên, chúng tôi đã xem toàn bộ hành trình của chị ấy. »
« …. » Đan Kì Diệp mím môi, hành trình ? tìm kiếm lại là có ý gì ?
Nếu không phải Giang Nhu chủ động lộ ra hành trình, như vậy….
Những người này không phải là fan cuồng đó chứ ?
Lại liếc mắt nhìn cái quầy kia, Đan Kì Diệp có thể hiểu được.
Khá lắm, làm ăn thật biết sáng tạo,
Không hiểu nổi lối suy nghĩ của những người này, trong mắt Đan Kì Diệp chỉ thấy đáng sợ.
Đan Kì Diệp nghĩ nghĩ, lén lút lách qua đám người đứng ở đường dành cho khách quý.
Máy bay đã hạ cánh, những fan này kích động mà chen lên, dặn dò vừa rồi liền toàn bộ bị vứt ở sau đầu, chỉ là bọn họ đứng chặn ở cửa ra bình thường, chẳng những quấy rầy người khác, cũng không thể thấy Giang Nhu.
So sánh với đường dành cho khách quý, người đương nhiên là ít hơn nhiều.
Đan Kì Diệp đứng ở nơi đó, nhìn thấy bên trong có một nữ minh tinh omega xinh đẹp đang dẫm giày cao gót đi tới, hắn phất phất tay.
« Mẹ, bên này. »
Tác giả :
Huyền Tam Thiên