Chờ Tôi Có Tội
Quyển 5 - Chương 241
Vưu Minh Hứa thấy anh ta không giống như đang nói dối, anh ta cũng không cần thiết phải nói dối trong tình huống hoàn toàn nắm được ưu thế như hiện tại.
“Đợi lát Hình Kỷ Phục đến còn không biết sẽ xảy ra những gì.” La Vũ nói, “Em muốn bảo vệ mạng của họ thì ở yên trong xe. Đợi mọi chuyện kết thúc, tôi đưa em ra ngoài.” Nói đoạn lại đạp mạnh một cú vào ghế trước.
Vưu Minh Hứa ngồi im lặng, không lên tiếng cũng không bộc lộ thái độ.
Mãi cho đến khi anh ta cúi đầu xem đồng hồ, cười nói: “Miễn cưỡng nói được rồi.” Sau đó nới lỏng cổ áo, tháo thắt lưng da, kéo khóa quần xuống một nửa… Vưu Minh Hứa lạnh lùng nhìn, còn anh ta đã quay người nhảy xuống xe.
……
Tầm mắt Vưu Minh Hứa dừng trên người Cảnh Bình, anh khoác áo khoác của Hứa Mộng Sơn, Cảnh Bình cũng đang nhìn cô, sau đó từ từ nâng bàn tay dính đầy vết máu về phía cô, Vưu Minh Hứa túm chặt tay anh. Cảnh Bình nói: “Em… không sao là được.”
Vưu Minh Hứa nhìn anh mà tim đau nhói, khẽ gật đầu: “Lão Cảnh, Mộng Sơn, cố kiên trì! Tiếp viện sắp đến rồi.”
Cô đứng dật, thấy Tôn Nguyên và Lôi Vũ đã nằm rên rỉ trên đất. Cô tìm hai chiếc còng tay còng hai người đó lại, tiếp tục nhặt thêm hai khẩu súng đưa cho Hứa Mộng Sơn và Cảnh Bình.
Hứa Mộng Sơn: “Cậu muốn đi?”
Vưu Minh Hứa: “Mình buộc phải đi.”
Hứa Mộng Sơn và Cảnh Bình đều không cất lời, bởi nếu đổi thành bất kỳ ai trong hai người, nếu lúc này vẫn còn sức chiến đấu, họ chắc chắn sẽ đuổi theo. Cảnh sát đã phải trả một cái giá đắt đến như vậy, lập mưu lâu đến như vậy, thậm chí còn cất giấu một đội quân đánh úp trên đỉnh núi. Nếu thực sự có một cảnh sát ngầm mà họ không biết, vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, cục diện hiện tại chính là người đó dùng mạng để đổi lấy. Mấy năm nay, Hình Kỷ Phục luôn không nhúng tay vào các cuộc làm ăn vi pháp vì để tẩy trắng bản thân. Đây là lần duy nhất, chắc chắn cũng là lần cuối cùng. Nếu để ông ta chạy thoát, với thế lực và sự thần thông của mình, muốn bắt ông ta sẽ càng thêm khó khăn.
Vưu Minh Hứa nhặt thêm một khẩu súng, cuối cùng ngoảnh đầu nhìn họ, còn nở nụ cười nhẹ xinh đẹp và ngạo nghễ, ánh sáng trong mắt vẫn còn đó, quay người xuống núi.
Hứa Mộng Sơn bỗng cũng cười, tuy vừa cười đã khiến người anh ấy đau vô cùng, thì thầm nói: “Cô ấy sẽ bắt được chúng.”
Cảnh Bình: “Đúng vậy… Đỡ anh dậy.” Hứa Mộng Sơn do dự rồi từ tốn đỡ anh lên, dựa vào thân cây, hai người nhìn nhau, không cần nhiều lời thừa thãi, cùng cầm súng canh chừng những tên tội phạm nằm ngổn ngang trên đất sau đợt bắn tỉa vừa rồi. Muốn chạy trốn thì phải hỏi khẩu súng trong tay họ trước đã.
Tất nhiên, lồng ngực những cảnh sát bắn tỉa tại đỉnh núi đối diện đều nóng rực khi chứng kiến hành động này của hai người đồng nghiệp đang bị thương nghiêm trọng. Họ đều cúi đầu, duy trì tư thế nhắm chuẩn, im lặng canh giữ cùng Hứa Mộng Sơn và Cảnh Bình.
Cảnh sát đặc nhiệm tại sườn núi sau hai mươi phút đã tấn công và bắt gọn đám tay sai Hình Kỷ Phục đưa đến, tiến về đỉnh núi, bắt giữ hàng loạt tội phạm truy nã cấp A và tội phạm buôn bán ma túy độc ác, tàn bạo trong đó bao gồm cả Tôn Nguyên và Lôi Vũ, thành công ứng cứu Hứa Mộng Sơn và Cảnh Bình, từ đó phá bỏ được vụ án buôn bán ma túy có quy mô lớn nhất suốt vài năm nay, làm rúng động toàn bộ khu vực Hoa Trung, đây là những việc về sau.
———
Con người một khi muốn chạy trốn giữ mạng thường sẽ bộc phát sức mạng kinh người.
Trong thời gian những cảnh sát đặc nhiệm ở sườn núi bị đám tay sai của Hình Kỷ Phục làm chậm trễ, Hoàng Lung và Quách Phi Vanh đã lần lượt thay nhau cõng Hình Kỷ Phục bị thương ở chân chạy được quãng đường rất xa.
Hoàng Lung vốn xuất thân từ nơi thôn dã, giỏi leo núi. Quách Phi Vanh trầm lặng, quyết đoán, cộng thêm có Hình Kỷ Phục thông minh, thủ đoạn tàn độc, ông ta tỉ mỉ quan sát phương hướng tiến công của cảnh sát trên núi, xác định địa hình vùng này, ba người hợp lực, thuận lợi xuống núi, nửa đường gặp một đội cảnh sát cứu viện nhỏ, họ cũng đã êm đẹp tránh thoát.
Dù trúng đạn nhưng với Hình Kỷ Phục mà nói, vết súng này căn bản chẳng đáng nhắc đến. Ông ta nằm trên lưng Hoàng Lung, tỉ mỉ quan sát xung quanh. Phía trước là khe thung lũng, chắc chắn sẽ có đường. Chỉ cần có thể chạy thoát khỏi rừng cây đến đó, tiếp tục nghĩ cách tìm một chiếc xe thì sẽ có hy vọng thoát khỏi vòng vây của cảnh sát.
Tuy nói lần này thế lực chủ yếu của Hình Kỷ Phục gần như bị cảnh sát tóm gọn, chỉ e khó quay lại Tương Thành, từ nay phải sống một cuộc đời lang thang. Nhưng chỉ cần chạy thoát, Vân Nam, Thái Lan, Lào, Hong Kong… nơi nào cũng có thể đi, thỏ khôn có ba hang, ông ta tất nhiên còn giấu một vài năng lực, cảnh sát khó mà bắt ông ta về quy án.
Ba người chạy đến một rừng cây trên sườn núi khá dốc, Hoàng Lung đã đuối sức, thở hồng hộc, Quách Phi Vanh nói: “Đổi cho tôi.”
“Được.”
Ba người dừng chân, Hoàng Lung thả Hình Kỷ Phục trên lưng xuống, Quách Phi Vanh đỡ ông ta.
Hình Kỷ Phục nói: “A Lung, Phi Vanh, vất cả cho các cậu rồi.”
Quách Phi Vanh cười cười nói: “Lão Đại, ngày trước theo anh bọn em còn trải qua những giây phút còn nguy hiểm hơn thế này. Cùng lắm thì Đông Sơn tái khởi*. Nhìn tình hình, Tôn Nguyên và Lôi Vũ đều không chạy thoát, hừ, dám đấu với chúng ta. Lần này Vân Nam và đám Tương Đàm còn thảm hơn mình!”
*Đông Sơn tái khởi: khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại.
Hoàng Lung buông lời tàn độc: “Nếu không tại thằng La Vũ ăn cây táo, rào cây sung, cấu kết với bọn đó nhằm giành quyền thì chúng ta sao có thể rơi vào bước đường này?”
Hình Kỷ Phục: “Cậu còn tưởng cậu ta ăn cây táo, rào cây sung? Hừ…”
Hoàng Lung ngơ ngẩn, Quách Phi Vanh cũng nhìn Hình Kỷ Phục.
Hình Kỷ Phục không nói nhiều thêm: “Nhanh đi thôi.”
Ba người vừa đứng dậy thì đồng thời cứng đờ. Bởi phía trước cách khoảng bốn, năm mét, không biết đã nhiều thêm một bóng người từ bao giờ.
Người đó cầm súng trong tay, họng súng chĩa thẳng vào Hình Kỷ Phục. Cảm giác âm hiểm, liều lĩnh, tàn nhẫn và độc ác mà ngày trước họ luôn quen thuộc ở người này hiện tại đã tan biến sạch sẽ. Hóa ra động tác cầm súng của anh ta có thể chuẩn đến vậy, tựa như đã luyện tập cả trăm ngàn lần. Gương mặt anh ta cũng chỉ còn sáng rỡ nét quả cảm, kiên nghị.
Trong tình hình không có bất cứ người trợ giúp nào, anh ta đã một mình chắn trước con đường sống duy nhất của ba người bọn họ.
La Vũ nói: “Hình Kỷ Phục, Hoàng Lung, Quách Phi Vanh, hạ vũ khí xuống! Các người bị bắt rồi.”
“Đợi lát Hình Kỷ Phục đến còn không biết sẽ xảy ra những gì.” La Vũ nói, “Em muốn bảo vệ mạng của họ thì ở yên trong xe. Đợi mọi chuyện kết thúc, tôi đưa em ra ngoài.” Nói đoạn lại đạp mạnh một cú vào ghế trước.
Vưu Minh Hứa ngồi im lặng, không lên tiếng cũng không bộc lộ thái độ.
Mãi cho đến khi anh ta cúi đầu xem đồng hồ, cười nói: “Miễn cưỡng nói được rồi.” Sau đó nới lỏng cổ áo, tháo thắt lưng da, kéo khóa quần xuống một nửa… Vưu Minh Hứa lạnh lùng nhìn, còn anh ta đã quay người nhảy xuống xe.
……
Tầm mắt Vưu Minh Hứa dừng trên người Cảnh Bình, anh khoác áo khoác của Hứa Mộng Sơn, Cảnh Bình cũng đang nhìn cô, sau đó từ từ nâng bàn tay dính đầy vết máu về phía cô, Vưu Minh Hứa túm chặt tay anh. Cảnh Bình nói: “Em… không sao là được.”
Vưu Minh Hứa nhìn anh mà tim đau nhói, khẽ gật đầu: “Lão Cảnh, Mộng Sơn, cố kiên trì! Tiếp viện sắp đến rồi.”
Cô đứng dật, thấy Tôn Nguyên và Lôi Vũ đã nằm rên rỉ trên đất. Cô tìm hai chiếc còng tay còng hai người đó lại, tiếp tục nhặt thêm hai khẩu súng đưa cho Hứa Mộng Sơn và Cảnh Bình.
Hứa Mộng Sơn: “Cậu muốn đi?”
Vưu Minh Hứa: “Mình buộc phải đi.”
Hứa Mộng Sơn và Cảnh Bình đều không cất lời, bởi nếu đổi thành bất kỳ ai trong hai người, nếu lúc này vẫn còn sức chiến đấu, họ chắc chắn sẽ đuổi theo. Cảnh sát đã phải trả một cái giá đắt đến như vậy, lập mưu lâu đến như vậy, thậm chí còn cất giấu một đội quân đánh úp trên đỉnh núi. Nếu thực sự có một cảnh sát ngầm mà họ không biết, vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, cục diện hiện tại chính là người đó dùng mạng để đổi lấy. Mấy năm nay, Hình Kỷ Phục luôn không nhúng tay vào các cuộc làm ăn vi pháp vì để tẩy trắng bản thân. Đây là lần duy nhất, chắc chắn cũng là lần cuối cùng. Nếu để ông ta chạy thoát, với thế lực và sự thần thông của mình, muốn bắt ông ta sẽ càng thêm khó khăn.
Vưu Minh Hứa nhặt thêm một khẩu súng, cuối cùng ngoảnh đầu nhìn họ, còn nở nụ cười nhẹ xinh đẹp và ngạo nghễ, ánh sáng trong mắt vẫn còn đó, quay người xuống núi.
Hứa Mộng Sơn bỗng cũng cười, tuy vừa cười đã khiến người anh ấy đau vô cùng, thì thầm nói: “Cô ấy sẽ bắt được chúng.”
Cảnh Bình: “Đúng vậy… Đỡ anh dậy.” Hứa Mộng Sơn do dự rồi từ tốn đỡ anh lên, dựa vào thân cây, hai người nhìn nhau, không cần nhiều lời thừa thãi, cùng cầm súng canh chừng những tên tội phạm nằm ngổn ngang trên đất sau đợt bắn tỉa vừa rồi. Muốn chạy trốn thì phải hỏi khẩu súng trong tay họ trước đã.
Tất nhiên, lồng ngực những cảnh sát bắn tỉa tại đỉnh núi đối diện đều nóng rực khi chứng kiến hành động này của hai người đồng nghiệp đang bị thương nghiêm trọng. Họ đều cúi đầu, duy trì tư thế nhắm chuẩn, im lặng canh giữ cùng Hứa Mộng Sơn và Cảnh Bình.
Cảnh sát đặc nhiệm tại sườn núi sau hai mươi phút đã tấn công và bắt gọn đám tay sai Hình Kỷ Phục đưa đến, tiến về đỉnh núi, bắt giữ hàng loạt tội phạm truy nã cấp A và tội phạm buôn bán ma túy độc ác, tàn bạo trong đó bao gồm cả Tôn Nguyên và Lôi Vũ, thành công ứng cứu Hứa Mộng Sơn và Cảnh Bình, từ đó phá bỏ được vụ án buôn bán ma túy có quy mô lớn nhất suốt vài năm nay, làm rúng động toàn bộ khu vực Hoa Trung, đây là những việc về sau.
———
Con người một khi muốn chạy trốn giữ mạng thường sẽ bộc phát sức mạng kinh người.
Trong thời gian những cảnh sát đặc nhiệm ở sườn núi bị đám tay sai của Hình Kỷ Phục làm chậm trễ, Hoàng Lung và Quách Phi Vanh đã lần lượt thay nhau cõng Hình Kỷ Phục bị thương ở chân chạy được quãng đường rất xa.
Hoàng Lung vốn xuất thân từ nơi thôn dã, giỏi leo núi. Quách Phi Vanh trầm lặng, quyết đoán, cộng thêm có Hình Kỷ Phục thông minh, thủ đoạn tàn độc, ông ta tỉ mỉ quan sát phương hướng tiến công của cảnh sát trên núi, xác định địa hình vùng này, ba người hợp lực, thuận lợi xuống núi, nửa đường gặp một đội cảnh sát cứu viện nhỏ, họ cũng đã êm đẹp tránh thoát.
Dù trúng đạn nhưng với Hình Kỷ Phục mà nói, vết súng này căn bản chẳng đáng nhắc đến. Ông ta nằm trên lưng Hoàng Lung, tỉ mỉ quan sát xung quanh. Phía trước là khe thung lũng, chắc chắn sẽ có đường. Chỉ cần có thể chạy thoát khỏi rừng cây đến đó, tiếp tục nghĩ cách tìm một chiếc xe thì sẽ có hy vọng thoát khỏi vòng vây của cảnh sát.
Tuy nói lần này thế lực chủ yếu của Hình Kỷ Phục gần như bị cảnh sát tóm gọn, chỉ e khó quay lại Tương Thành, từ nay phải sống một cuộc đời lang thang. Nhưng chỉ cần chạy thoát, Vân Nam, Thái Lan, Lào, Hong Kong… nơi nào cũng có thể đi, thỏ khôn có ba hang, ông ta tất nhiên còn giấu một vài năng lực, cảnh sát khó mà bắt ông ta về quy án.
Ba người chạy đến một rừng cây trên sườn núi khá dốc, Hoàng Lung đã đuối sức, thở hồng hộc, Quách Phi Vanh nói: “Đổi cho tôi.”
“Được.”
Ba người dừng chân, Hoàng Lung thả Hình Kỷ Phục trên lưng xuống, Quách Phi Vanh đỡ ông ta.
Hình Kỷ Phục nói: “A Lung, Phi Vanh, vất cả cho các cậu rồi.”
Quách Phi Vanh cười cười nói: “Lão Đại, ngày trước theo anh bọn em còn trải qua những giây phút còn nguy hiểm hơn thế này. Cùng lắm thì Đông Sơn tái khởi*. Nhìn tình hình, Tôn Nguyên và Lôi Vũ đều không chạy thoát, hừ, dám đấu với chúng ta. Lần này Vân Nam và đám Tương Đàm còn thảm hơn mình!”
*Đông Sơn tái khởi: khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại.
Hoàng Lung buông lời tàn độc: “Nếu không tại thằng La Vũ ăn cây táo, rào cây sung, cấu kết với bọn đó nhằm giành quyền thì chúng ta sao có thể rơi vào bước đường này?”
Hình Kỷ Phục: “Cậu còn tưởng cậu ta ăn cây táo, rào cây sung? Hừ…”
Hoàng Lung ngơ ngẩn, Quách Phi Vanh cũng nhìn Hình Kỷ Phục.
Hình Kỷ Phục không nói nhiều thêm: “Nhanh đi thôi.”
Ba người vừa đứng dậy thì đồng thời cứng đờ. Bởi phía trước cách khoảng bốn, năm mét, không biết đã nhiều thêm một bóng người từ bao giờ.
Người đó cầm súng trong tay, họng súng chĩa thẳng vào Hình Kỷ Phục. Cảm giác âm hiểm, liều lĩnh, tàn nhẫn và độc ác mà ngày trước họ luôn quen thuộc ở người này hiện tại đã tan biến sạch sẽ. Hóa ra động tác cầm súng của anh ta có thể chuẩn đến vậy, tựa như đã luyện tập cả trăm ngàn lần. Gương mặt anh ta cũng chỉ còn sáng rỡ nét quả cảm, kiên nghị.
Trong tình hình không có bất cứ người trợ giúp nào, anh ta đã một mình chắn trước con đường sống duy nhất của ba người bọn họ.
La Vũ nói: “Hình Kỷ Phục, Hoàng Lung, Quách Phi Vanh, hạ vũ khí xuống! Các người bị bắt rồi.”
Tác giả :
Đinh Mặc