Chờ Tôi Có Tội
Quyển 5 - Chương 202
Đám người A Hoa dẫn đường, họ không trực tiếp đi ra từ cổng chính của khách sạn mà lượn lờ một vòng mới đi đến một cổng phụ, xe của họ đỗ tại đó. Là một chiếc xe hơi màu đen vô cùng bình thường.
Vưu Minh Hứa mừng thầm, chút thời gian vừa rồi, nhóm Cảnh Bình chắc chắn đã bố trí xong để bám theo cô. Thần sắc cô càng thêm tự nhiên. Một đàn em của A Hoa lái xe, A Hoa ngồi ghế lái phụ, một đàn em khác ngồi hàng ghế sau cùng Vưu Minh Hứa.
“Đi đâu?” Vưu Minh Hứa hỏi.
A Hoa: “Đến rồi chị sẽ biết.”
Vưu Minh Hứa quan sát họ, dựa vào lưng ghế, âm thầm ghi nhớ tuyến đường.
Xe đi được khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy dừng bánh. Hiện giờ đã cách xa trung tâm thành phố, men theo sông Tương chạy thẳng lên thương lưu. Bầu trời cũng dần tối, xung quanh càng lúc càng yên tĩnh, vắng lặng. Vưu Minh Hứa càng thêm cảnh giác. Cô biết nơi này ít xe cộ, đám Cảnh Bình không thể bám theo quá sát. Con đường này chạy dọc dòng sông, chiếc xe vẫn đang tiếp tục hành trình. Đám Cảnh Bình hoặc sẽ bám theo bằng đường song song với đường này, hoặc sẽ bám theo phía sau nhưng phải cách rất xa. Cô nhìn cửa sổ, lờ mờ có thể nhìn thấy ánh đèn của xe phía sau.
Vưu Minh Hứa nói: “Lão đại các cậu thích gặp mặt ở những nơi khỉ ho cò gáy này?”
A Hoa đáp: “Gần đây bọn cớm dòm ngó rất ghê gớm.” Hắn nhìn cô qua kính chiếu hậu, nói: “Các chị vẫn chưa tìm được người tên anh Hưng đó?”
Vưu Minh Hứa điềm tĩnh đáp: “Chưa.”
A Hoa nói: “Lão đại chúng tôi cũng đã cho người giúp đỡ tìm kiếm nhưng không thu được tin tức. Không biết là kẻ nào ra tay.”
Sắc mặt Vưu Minh Hứa nặng nề.
A Hoa nói tiếp: “Chị Vân, năm nay chị bao nhiêu tuổi, tôi thấy chị rất trẻ. Chắc không phải nhỏ tuổi hơn tôi đấy chứ?”
Vưu Minh Hứa cười nhẹ, nói: “Nghe ngóng tôi bao nhiêu tuổi làm gì? Có tuổi rồi. Người như chúng tôi, từ bé tí đã phải vật lộn bên ngoài rồi.”
A Hoa cười cười.
Lúc bấy giờ, phía trước xuất hiện một công trường đang thi công, khắp nơi đều là bùn đất, còn có mấy chiếc xe tải to đùng bật đèn sáng trưng.
A Hoa nói: “Lái nhanh chút.”
Tài xế đạp chân ga, chiếc xe xuyên qua khe hở giữa hai xe tải. Tim Vưu Minh Hứa trầm xuống, khẽ ngoảnh đầu, vừa hay có một chiếc xe chở cát to đùng từ từ lái ra khỏi công trường, chặn đứng lối đi.
Không biết có phải ngẫu nhiên hay không.
Vưu Minh Hứa không thay đổi sắc mặt, tiếp tục nhìn thẳng về phía trước.
Cô không ngờ A Hoa đột nhiên ra hiệu bằng ánh mắt cho tài xế, chiếc xe đột ngột bẻ tay lái, rời khỏi đường quốc lộ, rẽ vào một con đường nhỏ. Nơi đây không có đèn đường, tối đen như mực, cây cỏ bụi rậm um tùm. Vưu Minh Hứa chợt thấy trước mắt tối đen bởi tài xế đã tắt toàn bộ đèn xe, chạy thẳng vào trong rừng.
Phía sau vẫn chưa có ánh đèn xe đuổi tới.
Cũng có nghĩa là, nếu nhóm Cảnh Bình bị chiếc xe chở cát kia chắn đường một lúc, khi tiếp tục bám theo, không chắc anh có thể lập tức nhận ra cô đã bị đưa về hướng nào.
Rừng càng ngày càng rậm, cũng ngày một cách xa đường quốc lộ. Ba người đàn ông trên xe đều không cất tiếng nói chuyện. Vưu Minh Hứa cũng giữ im lặng, từ từ đưa tay về sau nắm chặt khẩu súng.
Hiện tại, cô có thể khẳng định những phần tử tội phạm dính dáng đến buôn bán ma túy này đích thực rất tinh ranh, cẩn thận, có nhiều thủ đoạn và cũng hung ác hơn tội phạm bình thường rất nhiều.
Xe chạy đến bên một hồ nước mới dừng lại. Xung quanh tối đen như mực, tĩnh lặng như tờ.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, người ngồi cạnh Vưu Minh Hứa bất chợt rút dao đâm về phía cô. Vưu Minh Hứa đã chuẩn bị từ sớm, túm chặt tay hắn. Hắn đau đớn, con dao rớt xuống. Vưu Minh Hứa nhấc đầu hắn chặn phía trước người cô.
Vừa đúng lúc A Hoa rút súng định đập về sau, kết quả là ghè thẳng vào đỉnh đầu của tên đàn em. Hắn ngẩn người song không bóp cò súng được nữa. Vưu Minh Hứa đẩy người trong tay lên trước, hàng ghế trên trở nên hỗn loạn, Vưu Minh Hứa rút súng, bắn hai tiếng liên tiếp trúng vai của A Hoa và bụng người vốn ngồi cùng hàng ghế với cô. Hai người đó đau đớn rên lên thành tiếng. Vưu Minh Hứa bắn tiếp một nhát vào cánh tay A Hoa, hắn thét lên, súng rơi xuống đất.
Chính vào lúc này, tài xế bỗng đạp chân ga, xe tăng tốc chuẩn bị lao vào cây đại thụ phía trước, mặt đất rung lên, Vưu Minh Hứa ngã ngửa về chỗ ngồi. Cô muốn khống chế người tài xế song căn bản không thể đứng vững, hơn nữa người bị trúng đạn phần eo đã che khuất hơn nửa đường bắn của cô.
Một tiếng “đùng” cực lớn vang lên, xe đâm vào cây. Toàn bộ người trong xe đều bổ nhào về trước, cơ thể Vưu Minh Hứa bật lên, đụng trúng trần xe rồi lại nặng nề rơi xuống. Đầu óc cô choáng váng, cả người đau như đứt rời, giãy giụa tìm kiếm súng dưới gầm ghế.
Sau đó, động tác cô sững lại.
Một họng súng chỉ thẳng vào đầu cô.
Tài xế và người trúng đạn vùng bụng đều đã hôn mê, chỉ còn A Hoa đầu chảy máu, cả người run rẩy, cơ thể đổ nghiêng tại nơi đó, khẩu súng trong tay hắn chỉ thẳng vào Vưu Minh Hứa. Hắn đúng là ăn may, khẩu súng rơi xuống ngay bụng nên mới nhanh hơn Vưu Minh Hứa một bước. Cả mặt hắn đều là máu, trợn trừng mắt quát tháo: “Con đàn bà thối…”
Đây là một cuộc hỗn chiến xảy ra hết sức bất ngờ, không ai lường trước được hướng phát triển của sự việc, Vưu Minh Hứa cũng không thể. Thế nhưng rõ ràng vận may của A Hoa tốt hơn cô rất nhiều.
Đầu óc Vưu Minh Hứa vận hành hết tốc lực. Cô thậm chí còn không chắc chắn bản thân đã để lộ sơ hở từ bao giờ, hay là ngay từ ban đầu A Hoa đã nghi ngờ cô. Hắn đưa cô đi khỏi khách sạn chẳng qua chỉ vì để thoát khỏi vòng mai phục của cảnh sát, đồng thời dùng cô làm con tin? Nếu không hắn sao có thể chạy thẳng về hướng này, còn cảnh sát cũng trùng hợp bị chiếc xe chở cát chắn đường? Lòng cô lạnh toát từng cơn, đây mới chỉ là thuộc hạ của người thay cho Quách Hưng mà đã hung tàn đến vậy.
Mắt A Hoa lạnh lùng, ngón tay bóp cò súng, Vưu Minh Hứa lật người bổ nhào xuống, đáy lòng lạnh như băng.
Khoảng cách quá gần, cô không chắc chắn bản thân có né được phát bắn này hay không.
“Pằng, pằng.”
“Pằng.”
Cơn đau đớn không xuất hiện như trong dự liệu. Cô lấy làm kỳ lạ vì nghe được hai tiếng súng vang lên, một tiếng là từ bên ngoài bắn vào, một tiếng dường như vọng ngay bên tai. Cô đã lấy được khẩu súng, nhanh chóng quay người nhắm bắn.
Thế nhưng A Hoa đã trúng đạn.
Trên đầu một phát bắn, trên cổ một phát bắn, lồng ngực cũng có một phát bắn. Mắt hắn trợn trừng, tắt thở ngay chớp mắt.
Vưu Minh Hứa chỉ thấy lưng lạnh toát, bên ngoài xe đã có người đi tới song phản ứng đầu tiên của cô là ngoảnh đầu nhìn cốp xe phía sau hàng ghế.
Có người ẩn nấp tại đó.
Phát súng bắn vào lồng ngực A Hoa chỉ có thể được bắn từ góc độ này. Người đó đã nổ súng vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Giữa cốp xe và hàng ghế sau có một vách ngăn, lúc này vách ngăn đó dần được nâng lên, để ra một khe hở, cô nhìn thấy một đôi mắt quen thuộc, đôi mắt ấy ẩn trong bóng tối, cô thất thanh: “Anh…”
Ân Phùng đã lẩn vào cốp xe của phần tử tội phạm từ bao giờ!?
Trong bóng tối, cô không nhìn rõ mặt anh, anh khẽ nói: “Đừng sợ.” Vách ngăn dần được hạ xuống, anh tiếp tục trốn vào một góc.
Khó có thể hình dung được tâm trạng Vưu Minh Hứa lúc này. Cô kinh ngạc, không thể tin được, nghĩ mà phát sợ, còn có cả cảm giác vì anh xuất hiện mà yên tâm rất nhiều. Cô hoàn hồn, nhìn bảy tám người đang tiến tới từ phía ngoài xe. Người đi đầu đó có biến thành tro cô cũng nhận ra.
Vưu Minh Hứa không quá hoang mang nữa, tiếng súng đã vang lên, cho dù là thâm sơn cùng cốc, nhóm Cảnh Bình cũng rất nhanh sẽ tìm đến nơi. Nói không chừng hiện giờ đã tiến sát đến vị trí của cô rồi. Lòng cô chỉ có duy nhất một suy nghĩ: không thể để anh ta phát hiện Ân Phùng. Cô mở cửa xe.
Vưu Minh Hứa mừng thầm, chút thời gian vừa rồi, nhóm Cảnh Bình chắc chắn đã bố trí xong để bám theo cô. Thần sắc cô càng thêm tự nhiên. Một đàn em của A Hoa lái xe, A Hoa ngồi ghế lái phụ, một đàn em khác ngồi hàng ghế sau cùng Vưu Minh Hứa.
“Đi đâu?” Vưu Minh Hứa hỏi.
A Hoa: “Đến rồi chị sẽ biết.”
Vưu Minh Hứa quan sát họ, dựa vào lưng ghế, âm thầm ghi nhớ tuyến đường.
Xe đi được khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy dừng bánh. Hiện giờ đã cách xa trung tâm thành phố, men theo sông Tương chạy thẳng lên thương lưu. Bầu trời cũng dần tối, xung quanh càng lúc càng yên tĩnh, vắng lặng. Vưu Minh Hứa càng thêm cảnh giác. Cô biết nơi này ít xe cộ, đám Cảnh Bình không thể bám theo quá sát. Con đường này chạy dọc dòng sông, chiếc xe vẫn đang tiếp tục hành trình. Đám Cảnh Bình hoặc sẽ bám theo bằng đường song song với đường này, hoặc sẽ bám theo phía sau nhưng phải cách rất xa. Cô nhìn cửa sổ, lờ mờ có thể nhìn thấy ánh đèn của xe phía sau.
Vưu Minh Hứa nói: “Lão đại các cậu thích gặp mặt ở những nơi khỉ ho cò gáy này?”
A Hoa đáp: “Gần đây bọn cớm dòm ngó rất ghê gớm.” Hắn nhìn cô qua kính chiếu hậu, nói: “Các chị vẫn chưa tìm được người tên anh Hưng đó?”
Vưu Minh Hứa điềm tĩnh đáp: “Chưa.”
A Hoa nói: “Lão đại chúng tôi cũng đã cho người giúp đỡ tìm kiếm nhưng không thu được tin tức. Không biết là kẻ nào ra tay.”
Sắc mặt Vưu Minh Hứa nặng nề.
A Hoa nói tiếp: “Chị Vân, năm nay chị bao nhiêu tuổi, tôi thấy chị rất trẻ. Chắc không phải nhỏ tuổi hơn tôi đấy chứ?”
Vưu Minh Hứa cười nhẹ, nói: “Nghe ngóng tôi bao nhiêu tuổi làm gì? Có tuổi rồi. Người như chúng tôi, từ bé tí đã phải vật lộn bên ngoài rồi.”
A Hoa cười cười.
Lúc bấy giờ, phía trước xuất hiện một công trường đang thi công, khắp nơi đều là bùn đất, còn có mấy chiếc xe tải to đùng bật đèn sáng trưng.
A Hoa nói: “Lái nhanh chút.”
Tài xế đạp chân ga, chiếc xe xuyên qua khe hở giữa hai xe tải. Tim Vưu Minh Hứa trầm xuống, khẽ ngoảnh đầu, vừa hay có một chiếc xe chở cát to đùng từ từ lái ra khỏi công trường, chặn đứng lối đi.
Không biết có phải ngẫu nhiên hay không.
Vưu Minh Hứa không thay đổi sắc mặt, tiếp tục nhìn thẳng về phía trước.
Cô không ngờ A Hoa đột nhiên ra hiệu bằng ánh mắt cho tài xế, chiếc xe đột ngột bẻ tay lái, rời khỏi đường quốc lộ, rẽ vào một con đường nhỏ. Nơi đây không có đèn đường, tối đen như mực, cây cỏ bụi rậm um tùm. Vưu Minh Hứa chợt thấy trước mắt tối đen bởi tài xế đã tắt toàn bộ đèn xe, chạy thẳng vào trong rừng.
Phía sau vẫn chưa có ánh đèn xe đuổi tới.
Cũng có nghĩa là, nếu nhóm Cảnh Bình bị chiếc xe chở cát kia chắn đường một lúc, khi tiếp tục bám theo, không chắc anh có thể lập tức nhận ra cô đã bị đưa về hướng nào.
Rừng càng ngày càng rậm, cũng ngày một cách xa đường quốc lộ. Ba người đàn ông trên xe đều không cất tiếng nói chuyện. Vưu Minh Hứa cũng giữ im lặng, từ từ đưa tay về sau nắm chặt khẩu súng.
Hiện tại, cô có thể khẳng định những phần tử tội phạm dính dáng đến buôn bán ma túy này đích thực rất tinh ranh, cẩn thận, có nhiều thủ đoạn và cũng hung ác hơn tội phạm bình thường rất nhiều.
Xe chạy đến bên một hồ nước mới dừng lại. Xung quanh tối đen như mực, tĩnh lặng như tờ.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, người ngồi cạnh Vưu Minh Hứa bất chợt rút dao đâm về phía cô. Vưu Minh Hứa đã chuẩn bị từ sớm, túm chặt tay hắn. Hắn đau đớn, con dao rớt xuống. Vưu Minh Hứa nhấc đầu hắn chặn phía trước người cô.
Vừa đúng lúc A Hoa rút súng định đập về sau, kết quả là ghè thẳng vào đỉnh đầu của tên đàn em. Hắn ngẩn người song không bóp cò súng được nữa. Vưu Minh Hứa đẩy người trong tay lên trước, hàng ghế trên trở nên hỗn loạn, Vưu Minh Hứa rút súng, bắn hai tiếng liên tiếp trúng vai của A Hoa và bụng người vốn ngồi cùng hàng ghế với cô. Hai người đó đau đớn rên lên thành tiếng. Vưu Minh Hứa bắn tiếp một nhát vào cánh tay A Hoa, hắn thét lên, súng rơi xuống đất.
Chính vào lúc này, tài xế bỗng đạp chân ga, xe tăng tốc chuẩn bị lao vào cây đại thụ phía trước, mặt đất rung lên, Vưu Minh Hứa ngã ngửa về chỗ ngồi. Cô muốn khống chế người tài xế song căn bản không thể đứng vững, hơn nữa người bị trúng đạn phần eo đã che khuất hơn nửa đường bắn của cô.
Một tiếng “đùng” cực lớn vang lên, xe đâm vào cây. Toàn bộ người trong xe đều bổ nhào về trước, cơ thể Vưu Minh Hứa bật lên, đụng trúng trần xe rồi lại nặng nề rơi xuống. Đầu óc cô choáng váng, cả người đau như đứt rời, giãy giụa tìm kiếm súng dưới gầm ghế.
Sau đó, động tác cô sững lại.
Một họng súng chỉ thẳng vào đầu cô.
Tài xế và người trúng đạn vùng bụng đều đã hôn mê, chỉ còn A Hoa đầu chảy máu, cả người run rẩy, cơ thể đổ nghiêng tại nơi đó, khẩu súng trong tay hắn chỉ thẳng vào Vưu Minh Hứa. Hắn đúng là ăn may, khẩu súng rơi xuống ngay bụng nên mới nhanh hơn Vưu Minh Hứa một bước. Cả mặt hắn đều là máu, trợn trừng mắt quát tháo: “Con đàn bà thối…”
Đây là một cuộc hỗn chiến xảy ra hết sức bất ngờ, không ai lường trước được hướng phát triển của sự việc, Vưu Minh Hứa cũng không thể. Thế nhưng rõ ràng vận may của A Hoa tốt hơn cô rất nhiều.
Đầu óc Vưu Minh Hứa vận hành hết tốc lực. Cô thậm chí còn không chắc chắn bản thân đã để lộ sơ hở từ bao giờ, hay là ngay từ ban đầu A Hoa đã nghi ngờ cô. Hắn đưa cô đi khỏi khách sạn chẳng qua chỉ vì để thoát khỏi vòng mai phục của cảnh sát, đồng thời dùng cô làm con tin? Nếu không hắn sao có thể chạy thẳng về hướng này, còn cảnh sát cũng trùng hợp bị chiếc xe chở cát chắn đường? Lòng cô lạnh toát từng cơn, đây mới chỉ là thuộc hạ của người thay cho Quách Hưng mà đã hung tàn đến vậy.
Mắt A Hoa lạnh lùng, ngón tay bóp cò súng, Vưu Minh Hứa lật người bổ nhào xuống, đáy lòng lạnh như băng.
Khoảng cách quá gần, cô không chắc chắn bản thân có né được phát bắn này hay không.
“Pằng, pằng.”
“Pằng.”
Cơn đau đớn không xuất hiện như trong dự liệu. Cô lấy làm kỳ lạ vì nghe được hai tiếng súng vang lên, một tiếng là từ bên ngoài bắn vào, một tiếng dường như vọng ngay bên tai. Cô đã lấy được khẩu súng, nhanh chóng quay người nhắm bắn.
Thế nhưng A Hoa đã trúng đạn.
Trên đầu một phát bắn, trên cổ một phát bắn, lồng ngực cũng có một phát bắn. Mắt hắn trợn trừng, tắt thở ngay chớp mắt.
Vưu Minh Hứa chỉ thấy lưng lạnh toát, bên ngoài xe đã có người đi tới song phản ứng đầu tiên của cô là ngoảnh đầu nhìn cốp xe phía sau hàng ghế.
Có người ẩn nấp tại đó.
Phát súng bắn vào lồng ngực A Hoa chỉ có thể được bắn từ góc độ này. Người đó đã nổ súng vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Giữa cốp xe và hàng ghế sau có một vách ngăn, lúc này vách ngăn đó dần được nâng lên, để ra một khe hở, cô nhìn thấy một đôi mắt quen thuộc, đôi mắt ấy ẩn trong bóng tối, cô thất thanh: “Anh…”
Ân Phùng đã lẩn vào cốp xe của phần tử tội phạm từ bao giờ!?
Trong bóng tối, cô không nhìn rõ mặt anh, anh khẽ nói: “Đừng sợ.” Vách ngăn dần được hạ xuống, anh tiếp tục trốn vào một góc.
Khó có thể hình dung được tâm trạng Vưu Minh Hứa lúc này. Cô kinh ngạc, không thể tin được, nghĩ mà phát sợ, còn có cả cảm giác vì anh xuất hiện mà yên tâm rất nhiều. Cô hoàn hồn, nhìn bảy tám người đang tiến tới từ phía ngoài xe. Người đi đầu đó có biến thành tro cô cũng nhận ra.
Vưu Minh Hứa không quá hoang mang nữa, tiếng súng đã vang lên, cho dù là thâm sơn cùng cốc, nhóm Cảnh Bình cũng rất nhanh sẽ tìm đến nơi. Nói không chừng hiện giờ đã tiến sát đến vị trí của cô rồi. Lòng cô chỉ có duy nhất một suy nghĩ: không thể để anh ta phát hiện Ân Phùng. Cô mở cửa xe.
Tác giả :
Đinh Mặc