Chờ Tôi Có Tội
Quyển 5 - Chương 199
Tiếp theo đây phải xem hai phía làm thế nào. Phía cảnh sát điều tra ma túy Vân Nam cũng đang giám sát nghiêm ngặt người cung cấp thông tin và nghi phạm. Một vài cách thức điều tra của họ đều được giữ bí mật, không công bố ra ngoài. Bên phía Hồ Nam chỉ có thể chờ đợi tin tức họ gửi đến.
Sau khi đã tìm hiểu kha khá về quan hệ giữa những người này, Hứa Mộng Sơn nhìn ảnh của cha con họ Hình, lẩm bẩm: “Vốn là người tốt, hà cớ gì phải đi làm giặc? Hình Kỷ Phục nhìn khá quen mắt, có phải mình đã từng nhìn thấy trên thời sự rồi không?”
Cảnh Bình hỏi: “Mọi người thấy thế nào?”
Vưu Minh Hứa nói: “Chờ đi. La Vũ rất tinh ranh, rất khó có thể trực tiếp đào bới được thứ gì từ anh ta. Chỉ có thể chờ đợi Vân Nam liên lạc với họ một lần nữa, lấy tĩnh chế động.”
Cảnh Bình nhìn Ân Phùng.
Ân Phùng nói: “Tôi đồng ý với lời A Hứa. Thợ săn kiên nhẫn mới có thể bắt thỏ.” Câu phía sau của anh đầy ngụ ý, Cảnh Bình cười nói: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Vưu Minh Hứa nghe mà không khỏi lấy làm lạ, liếc nhìn Ân Phùng, hạ giọng nói: “Nói nhảm nhiều thế?”
Ân Phùng: “Vậy tôi để em khâu lại?”
Vưu Minh Hứa không buồn để ý đến anh nữa.
Chính vào lúc này, Cảnh Bình nhận một cuộc gọi, nghe mãi nghe mãi rồi đầu mày anh dần nghiêm lại, song rất nhanh xuất hiện ý cười.
Ngắt cuộc gọi, anh nói: “Bên phía Vân Nam có hành động rồi.
Sân bay Tương Thành. Một chuyến bay đến từ Quý Dương đang dần hạ cánh trên đường băng.
Rất nhiều cảnh sát mặc thường phục đã tản ra phía ngoài lối đi dành cho hành khách của chuyến bay này. Vừa xuống máy bay, hành khách lập tức được dẫn vào lối đi riêng và yên tĩnh.
Cảnh Bình, Vưu Minh Hứa, Hứa Mộng Sơn, Ân Phùng đứng sau chiếc kính thủy tinh một chiều cạnh lối đi quan sát từng hành khách bước đến từ xa.
Tin tức truyền từ Vân Nam vô cùng gấp rút, chỉ biết người vận chuyển ma túy là nữ giới, còn là tay lão luyện, cảnh sát gọi những người này là “độc la”. Người phụ nữ hôm nay họ phải bắt khoảng 30 tuổi, người Vân Nam, chỉ biết có thể vận chuyển ma tuý bằng cách giấu trong cơ thể, chứ không hề biết tên họ hay diện mạo của chị ta.
Sở dĩ phải bắt người này là vì Vân Nam đã cử người liên lạc khác đến Hồ Nam. Còn người phụ nữ này là tuyến dưới của người liên lạc, rất có khả năng nắm giữ tin tình báo của người đó.
Một đôi vợ chồng già vui vẻ đi qua, một gia đình ba người vui vẻ đi qua, một cô gái trẻ lưng đeo dây thừng leo núi cúi đầu đi qua, còn có những tiếng nói cười vui vẻ của những cặp trai gái vừa du lịch về… Tầm mắt Cảnh Bình dừng trên một người nào đó trong đám đông.
Đó là một người phụ nữ khoảng 32, 33 tuổi, mặc chiếc áo khoác đen, quần bò, đội mũ, luôn cúi đầu, đi ở mé trong cùng của nhóm người, lặng lẽ như không hề tồn tại.
Nhưng cặp mắt đã từng bắt gọn vô số tội phạm ma túy của Cảnh Bình gần như chỉ vừa liếc qua đã tìm được chị ta. Quan sát kĩ lưỡng sẽ phát hiện thần sắc chị ta rất căng thẳng, mặt cũng tái. Nhiệt độ trong máy bay vừa đủ, vậy mà trán chị ta lại lấm tấm mồ hôi, tựa như cảm thấy không thoải mái. Đặc điểm này hoàn toàn phù hợp với việc giấu ma túy trong cơ thể.
“Người mặc áo đen kia.” Cảnh Bình nói.
Ân Phùng không nghiên cứu về tội phạm ma túy, nghe vậy liền nhìn người đó rồi lại nhìn Cảnh Bình. Đúng là một người phụ nữ rất tầm thường… Mắt Cảnh Bình quả nhiên rất tinh tường.
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn cũng lập tức hiểu ra. Cảnh Bình giơ tay ra hiệu, ba người bước ra từ cửa phụ, Ân Phùng đứng nguyên tại chỗ quan sát tình hình.
Ba người từ từ tiến vào đám đông, tiếp cận người phụ nữ đó. Người phụ nữ xuống máy bay không lâu, vốn đã không muốn đi quá gần người khác nên dần tụt lại phía sau.
Chỉ là dưới ánh đèn không chỉ phản chiếu bóng hình của chỉ một người.
Người phụ nữ vốn đau bụng quằn quại, tinh thần căng thẳng cao độ, bất chợt thấy bóng người dưới sàn, cũng nghe thấy phía sau có tiếng bước chân thì không khỏi hốt hoảng.
Không kịp nữa rồi.
“Không được động!”
Cảnh Bình túm chặt cánh tay chị ta, ấn lên tường. Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn đứng hai bên, những hành khách khác thấy vậy lập tức tránh xa. Vưu Minh Hứa quay đầu liền thấy khuôn mặt hung dữ của Cảnh Bình, dù là nữ nghi phạm anh cũng không có chút ý nương tay.
Chị ta lập tức bị đưa vào gian phòng có máy chiếu X-quang.
Ngay từ lúc bị bắt, người phụ nữ kia đã bủn rủn tay chân, không hề phản kháng, cũng không biện luận. Điểm này càng khiến mọi người cảm thấy chị ta chính là người mà họ cần phải bắt.
Cảnh Bình nhìn máy chiếu X-quang: “Đi lên.”
Người phụ nữ từ từ bước lên.
Cảnh Bình gắt giọng: “Mau lên.”
Lúc bấy giờ, động tác của người phụ nữ mới nhanh hơn một chút, đứng dưới tia X-quang.
Trên màn hình xuất hiện hình ảnh xuyên thấu của toàn bộ cơ thể chị ta.
Cảnh Bình ngơ ngác.
Sau khi đã tìm hiểu kha khá về quan hệ giữa những người này, Hứa Mộng Sơn nhìn ảnh của cha con họ Hình, lẩm bẩm: “Vốn là người tốt, hà cớ gì phải đi làm giặc? Hình Kỷ Phục nhìn khá quen mắt, có phải mình đã từng nhìn thấy trên thời sự rồi không?”
Cảnh Bình hỏi: “Mọi người thấy thế nào?”
Vưu Minh Hứa nói: “Chờ đi. La Vũ rất tinh ranh, rất khó có thể trực tiếp đào bới được thứ gì từ anh ta. Chỉ có thể chờ đợi Vân Nam liên lạc với họ một lần nữa, lấy tĩnh chế động.”
Cảnh Bình nhìn Ân Phùng.
Ân Phùng nói: “Tôi đồng ý với lời A Hứa. Thợ săn kiên nhẫn mới có thể bắt thỏ.” Câu phía sau của anh đầy ngụ ý, Cảnh Bình cười nói: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Vưu Minh Hứa nghe mà không khỏi lấy làm lạ, liếc nhìn Ân Phùng, hạ giọng nói: “Nói nhảm nhiều thế?”
Ân Phùng: “Vậy tôi để em khâu lại?”
Vưu Minh Hứa không buồn để ý đến anh nữa.
Chính vào lúc này, Cảnh Bình nhận một cuộc gọi, nghe mãi nghe mãi rồi đầu mày anh dần nghiêm lại, song rất nhanh xuất hiện ý cười.
Ngắt cuộc gọi, anh nói: “Bên phía Vân Nam có hành động rồi.
Sân bay Tương Thành. Một chuyến bay đến từ Quý Dương đang dần hạ cánh trên đường băng.
Rất nhiều cảnh sát mặc thường phục đã tản ra phía ngoài lối đi dành cho hành khách của chuyến bay này. Vừa xuống máy bay, hành khách lập tức được dẫn vào lối đi riêng và yên tĩnh.
Cảnh Bình, Vưu Minh Hứa, Hứa Mộng Sơn, Ân Phùng đứng sau chiếc kính thủy tinh một chiều cạnh lối đi quan sát từng hành khách bước đến từ xa.
Tin tức truyền từ Vân Nam vô cùng gấp rút, chỉ biết người vận chuyển ma túy là nữ giới, còn là tay lão luyện, cảnh sát gọi những người này là “độc la”. Người phụ nữ hôm nay họ phải bắt khoảng 30 tuổi, người Vân Nam, chỉ biết có thể vận chuyển ma tuý bằng cách giấu trong cơ thể, chứ không hề biết tên họ hay diện mạo của chị ta.
Sở dĩ phải bắt người này là vì Vân Nam đã cử người liên lạc khác đến Hồ Nam. Còn người phụ nữ này là tuyến dưới của người liên lạc, rất có khả năng nắm giữ tin tình báo của người đó.
Một đôi vợ chồng già vui vẻ đi qua, một gia đình ba người vui vẻ đi qua, một cô gái trẻ lưng đeo dây thừng leo núi cúi đầu đi qua, còn có những tiếng nói cười vui vẻ của những cặp trai gái vừa du lịch về… Tầm mắt Cảnh Bình dừng trên một người nào đó trong đám đông.
Đó là một người phụ nữ khoảng 32, 33 tuổi, mặc chiếc áo khoác đen, quần bò, đội mũ, luôn cúi đầu, đi ở mé trong cùng của nhóm người, lặng lẽ như không hề tồn tại.
Nhưng cặp mắt đã từng bắt gọn vô số tội phạm ma túy của Cảnh Bình gần như chỉ vừa liếc qua đã tìm được chị ta. Quan sát kĩ lưỡng sẽ phát hiện thần sắc chị ta rất căng thẳng, mặt cũng tái. Nhiệt độ trong máy bay vừa đủ, vậy mà trán chị ta lại lấm tấm mồ hôi, tựa như cảm thấy không thoải mái. Đặc điểm này hoàn toàn phù hợp với việc giấu ma túy trong cơ thể.
“Người mặc áo đen kia.” Cảnh Bình nói.
Ân Phùng không nghiên cứu về tội phạm ma túy, nghe vậy liền nhìn người đó rồi lại nhìn Cảnh Bình. Đúng là một người phụ nữ rất tầm thường… Mắt Cảnh Bình quả nhiên rất tinh tường.
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn cũng lập tức hiểu ra. Cảnh Bình giơ tay ra hiệu, ba người bước ra từ cửa phụ, Ân Phùng đứng nguyên tại chỗ quan sát tình hình.
Ba người từ từ tiến vào đám đông, tiếp cận người phụ nữ đó. Người phụ nữ xuống máy bay không lâu, vốn đã không muốn đi quá gần người khác nên dần tụt lại phía sau.
Chỉ là dưới ánh đèn không chỉ phản chiếu bóng hình của chỉ một người.
Người phụ nữ vốn đau bụng quằn quại, tinh thần căng thẳng cao độ, bất chợt thấy bóng người dưới sàn, cũng nghe thấy phía sau có tiếng bước chân thì không khỏi hốt hoảng.
Không kịp nữa rồi.
“Không được động!”
Cảnh Bình túm chặt cánh tay chị ta, ấn lên tường. Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn đứng hai bên, những hành khách khác thấy vậy lập tức tránh xa. Vưu Minh Hứa quay đầu liền thấy khuôn mặt hung dữ của Cảnh Bình, dù là nữ nghi phạm anh cũng không có chút ý nương tay.
Chị ta lập tức bị đưa vào gian phòng có máy chiếu X-quang.
Ngay từ lúc bị bắt, người phụ nữ kia đã bủn rủn tay chân, không hề phản kháng, cũng không biện luận. Điểm này càng khiến mọi người cảm thấy chị ta chính là người mà họ cần phải bắt.
Cảnh Bình nhìn máy chiếu X-quang: “Đi lên.”
Người phụ nữ từ từ bước lên.
Cảnh Bình gắt giọng: “Mau lên.”
Lúc bấy giờ, động tác của người phụ nữ mới nhanh hơn một chút, đứng dưới tia X-quang.
Trên màn hình xuất hiện hình ảnh xuyên thấu của toàn bộ cơ thể chị ta.
Cảnh Bình ngơ ngác.
Tác giả :
Đinh Mặc