Chờ Tôi Có Tội
Quyển 4 - Chương 189
Cố Thiên Thành nói: “Vưu Minh Hứa, những lời tôi từng nói với em đã bao giờ nuốt lời hay chưa? Ra đây.”
Vưu Minh Hứa nhìn Cảnh Bình, Cảnh Bình giữ tay cô. Nhưng Vưu Minh Hứa rất rõ, Cảnh Bình không hiểu Cố Thiên Thành bằng cô, người này càng tức giận sẽ càng độc ác, căn bản không coi tính mạng của bản thân ra gì, nếu cứ tiếp tục như vậy thì mạng sống của cậu cảnh sát kia sẽ lâm vào nguy kịch. Hơn nữa, Cố Thiên Thành nói chẳng sai, những lời hắn từng nói với cô, hắn đều giữ lời. Ngày trước hắn nói không giết Ân Phùng, cuối cùng đã thực sự giữ lại mạng sống cho anh. Vưu Minh Hứa rút tay khỏi tay Cảnh Bình, cầm súng đứng dậy với ánh mắt kiên định.
Cảnh Bình im lặng một chốc rồi cũng đứng dậy, cầm súng nhắm chuẩn ấn đường Cố Thiên Thành.
Ở nơi không xa, Ân Phùng đã tụ hợp cùng nhóm Trần Phong, chứng kiến cảnh này, sắc mặt anh càng thêm lạnh lẽo, nói: “Súng.”
Trần Phong ngơ ngác, bất động. Ân Phùng liếc nhìn cậu ta. Trần Phong chỉ đành đặt súng vào tay anh.
Ân Phùng cũng cầm súng đứng dậy. Tư thế cầm súng của anh hóa ra vô cùng tiêu chuẩn, thành thạo, đầu mày hơi nhíu, chậm rãi tiến đến gần.
Cố Thiên Thành nhìn Vưu Minh Hứa rồi lại nhìn hai người đàn ông phía sau cô ở nơi không xa, cả hai đều mang gương mặt nghiêm nghị như đang bảo vệ miếng ăn. Cố Thiên Thành không để bụng, cười cười, nói: “Em lại thêm một người tình nữa?”
Vưu Minh Hứa dừng bước ở vị trí cách hắn 2 mét, nói: “Tôi đến rồi, thả người.”
Cố Thiên Thành nói: “Nói xong sẽ thả.” Mắt hắn dừng trên người cô, thần sắc tựa như có chút ngẩn ngơ: “Em mặc thế này rất xinh đẹp.”
Vưu Minh Hứa vẫn cười, nói: “Cảm ơn đã khen.”
Tầm mắt Cố Thiên Thành lại quay trở về mặt cô, ánh mắt đó rất tĩnh lặng, chăm chú, cũng mang sự mê mẩn không hề che đậy, thấp thoáng có cả dục vọng cuồn cuộn đang được đè nén.
Vưu Minh Hứa cũng nhìn thẳng hắn, không dám lơ là dù chỉ một giây. Tầm mắt hai người lặng lẽ va chạm trong không khí, hắn trầm giọng cười nói: “Vưu Minh Hứa, em biết mà, tôi yêu em.”
Tim Vưu Minh Hứa run lên, mày nhíu chặt, khẩu súng trong tay không hề lay động.
Cảnh Bình nhìn chằm chằm Cố Thiên Thành, đường nét chiếc váy đỏ chói của Vưu Minh Hứa cũng nằm trong mắt anh.
Ân Phùng tuy đứng sau song cũng đã nghe rõ câu nói này. Lòng anh lạnh lẽo, bàn tay cầm súng cũng càng thêm chặt.
Cố Thiên Thành chỉ nhìn Vưu Minh Hứa, nhìn dáng vẻ còn xinh đẹp hơn cả khi trước, song cũng lãnh đạm hơn rất nhiều của cô. Hắn bất chợt như nhìn thấy Tây Tạng, người phụ nữ ngồi bên hắn, nói: “Tôi luôn chờ đợi một người nào đó xuất hiện.” Còn cả cảnh hai người họ dưới gốc cây, hắn ôm cô, còn cô khi đó giả vờ để hắn ôm. Hắn nói: Không cần biết tôi có từng biến thái hay không, khoảnh khắc này, tôi sẽ mãi mãi không bao giờ quên. Cô nói: Được.
Trong cuộc đời của tôi, không phải chưa từng có ánh dương.
Nhưng khi gặp đượcc cô ấy, tôi đã sắp lụi tàn.
Tôi nói tôi yêu em thì chính là yêu em.
Những lời tôi từng nói với em, tôi đều giữ lời.
Một tên sát thủ cùng đường bí lối phải lòng cô cảnh sát bắt mình.
Nói ra có lẽ không ai tin mọi chuyện chỉ diễn ra trong vòng một ngày. Ngày đó, hắn ngụy trang thành người bình thường, thành người chính trực, dũng cảm như cô. Cảm giác tâm linh tương thông đó là một luồng ánh sáng đến muộn trong cuộc đời, dịu dàng soi rọi vào tim hắn. Hắn biết rõ cô cũng đã từng chờ mong, cho dù chỉ là một chút ít, song thoắt cái cô đã không còn thừa nhận.
Nhưng với một tên cặn bã xã hội như hắn mà nói, với một tên cầm thú đáng chết như hắn mà nói, đã đủ lắm rồi.
Cố Thiên Thành nâng mắt, trong mắt hắn có một tia ướt lệ. Vưu Minh Hứa ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt gầy rộc và nụ cười héo úa của hắn ta.
Cố Thiên Thành định thần, không hề lãng quên mục đích bỉ ổi trong thâm tâm. Hắn gằn giọng, dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe được, nói: “Minh Hứa, em nghe tôi nói, phần tài liệu đó là thật.”
Vưu Minh Hứa chỉ nhìn hắn chằm chằm, thần sắc không hề thay đổi, không nhìn ra được cô đã nghe rõ, nghe hiểu hay chưa.
“Đừng yêu anh ta.” Cố Thiên Thành nói, “Anh ta là đồng loại của tôi.”
Cố Thiên Thành thình lình đẩy người cảnh sát trong tay ra, Vưu Minh Hứa vội vã đỡ người. Nhưng chính vì như vậy, cậu cảnh sát đó đã che chắn hoàn toàn cho Cố Thiên Thành. Cảnh Bình và Vưu Minh Hứa căn bản không kịp ngăn cản đã nghe được một tiếng “pằng” vang vọng.
Cố Thiên Thành ngửa đầu ngã quỵ, tay cầm súng, huyệt thái dương xuất hiện một lỗ máu, mắt hắn vẫn đang mở trừng trừng, khóe môi thấm nụ cười.
Đầu Vưu Minh Hứa vụt lên lời hắn từng nói: Cho dù tôi có chết đầu đường xó chợ cũng sẽ không để bản thân lọt vào tay cảnh sát.
Ân Phùng xông tới, đỡ cậu cảnh sát bị thương nặng từ tay Vưu Minh Hứa. Vưu Minh Hứa cầm súng cúi đầu nhìn Cố Thiên Thành, Ân Phùng quay người, chuyển cậu cảnh sát cho Trần Phong.
Trái lại, Cảnh Bình đứng nguyên tại chỗ. Tim anh đột nhiên tăng tốc lạ thường, dường như có một loại dao động cực nhỏ nào đó trong không khí nhưng hình như lại chỉ là ảo giác. Đó là thứ trực giác đáng sợ thuộc về một người cảnh sát thường xuyên phải sống trên làn ranh của sự sống và cái chết. Rõ ràng chiếc xe đó không hề có động tĩnh, song vẫn còn hai người bên trong, có cả Vệ Lan đang bị thương nặng và một người đàn ông khác.
Cảnh Bình thét lên một tiếng: “Nằm xuống…” Người đứng gần chiếc xe đó nhất chính là Vưu Minh Hứa, anh lao về phía cô. Vưu Minh Hứa nhào người về trước theo phản xạ có điều kiện, đồng thời nhìn về phía Ân Phùng, Cảnh Bình đã đè cô dưới người, ôm cô lăn liên tục mấy vòng ra phía ngoài. Những người khác cũng nằm rạp xuống khi nghe được tiếng cảnh báo.
Ân Phùng bàng hoàng, nhào về phía trước, Đồ Nha lao tới, dùng cơ thể rắc chắc che chắn cho anh.
“Bùm—” Tiếng nổ vang dội, toàn bộ bãi đỗ xe cũng chấn động, quả cầu lửa bùng lên từ chiếc xe đó, ngọn lửa như chiếc lưỡi độc vươn ra bên ngoài, sóng xung kích cuộn lên trong chớp mắt.
Vưu Minh Hứa lúc này được Cảnh Bình ôm vào lòng, lăn đến bên cạnh một chiếc xe. Khoảnh khắc chiếc xe nổ tung, Cảnh Bình lật người, dùng lưng chặn mọi lực xung kích, ấn chặt đầu Vưu Minh Hứa trong lồng ngực.
Vưu Minh Hứa nhìn Cảnh Bình, Cảnh Bình giữ tay cô. Nhưng Vưu Minh Hứa rất rõ, Cảnh Bình không hiểu Cố Thiên Thành bằng cô, người này càng tức giận sẽ càng độc ác, căn bản không coi tính mạng của bản thân ra gì, nếu cứ tiếp tục như vậy thì mạng sống của cậu cảnh sát kia sẽ lâm vào nguy kịch. Hơn nữa, Cố Thiên Thành nói chẳng sai, những lời hắn từng nói với cô, hắn đều giữ lời. Ngày trước hắn nói không giết Ân Phùng, cuối cùng đã thực sự giữ lại mạng sống cho anh. Vưu Minh Hứa rút tay khỏi tay Cảnh Bình, cầm súng đứng dậy với ánh mắt kiên định.
Cảnh Bình im lặng một chốc rồi cũng đứng dậy, cầm súng nhắm chuẩn ấn đường Cố Thiên Thành.
Ở nơi không xa, Ân Phùng đã tụ hợp cùng nhóm Trần Phong, chứng kiến cảnh này, sắc mặt anh càng thêm lạnh lẽo, nói: “Súng.”
Trần Phong ngơ ngác, bất động. Ân Phùng liếc nhìn cậu ta. Trần Phong chỉ đành đặt súng vào tay anh.
Ân Phùng cũng cầm súng đứng dậy. Tư thế cầm súng của anh hóa ra vô cùng tiêu chuẩn, thành thạo, đầu mày hơi nhíu, chậm rãi tiến đến gần.
Cố Thiên Thành nhìn Vưu Minh Hứa rồi lại nhìn hai người đàn ông phía sau cô ở nơi không xa, cả hai đều mang gương mặt nghiêm nghị như đang bảo vệ miếng ăn. Cố Thiên Thành không để bụng, cười cười, nói: “Em lại thêm một người tình nữa?”
Vưu Minh Hứa dừng bước ở vị trí cách hắn 2 mét, nói: “Tôi đến rồi, thả người.”
Cố Thiên Thành nói: “Nói xong sẽ thả.” Mắt hắn dừng trên người cô, thần sắc tựa như có chút ngẩn ngơ: “Em mặc thế này rất xinh đẹp.”
Vưu Minh Hứa vẫn cười, nói: “Cảm ơn đã khen.”
Tầm mắt Cố Thiên Thành lại quay trở về mặt cô, ánh mắt đó rất tĩnh lặng, chăm chú, cũng mang sự mê mẩn không hề che đậy, thấp thoáng có cả dục vọng cuồn cuộn đang được đè nén.
Vưu Minh Hứa cũng nhìn thẳng hắn, không dám lơ là dù chỉ một giây. Tầm mắt hai người lặng lẽ va chạm trong không khí, hắn trầm giọng cười nói: “Vưu Minh Hứa, em biết mà, tôi yêu em.”
Tim Vưu Minh Hứa run lên, mày nhíu chặt, khẩu súng trong tay không hề lay động.
Cảnh Bình nhìn chằm chằm Cố Thiên Thành, đường nét chiếc váy đỏ chói của Vưu Minh Hứa cũng nằm trong mắt anh.
Ân Phùng tuy đứng sau song cũng đã nghe rõ câu nói này. Lòng anh lạnh lẽo, bàn tay cầm súng cũng càng thêm chặt.
Cố Thiên Thành chỉ nhìn Vưu Minh Hứa, nhìn dáng vẻ còn xinh đẹp hơn cả khi trước, song cũng lãnh đạm hơn rất nhiều của cô. Hắn bất chợt như nhìn thấy Tây Tạng, người phụ nữ ngồi bên hắn, nói: “Tôi luôn chờ đợi một người nào đó xuất hiện.” Còn cả cảnh hai người họ dưới gốc cây, hắn ôm cô, còn cô khi đó giả vờ để hắn ôm. Hắn nói: Không cần biết tôi có từng biến thái hay không, khoảnh khắc này, tôi sẽ mãi mãi không bao giờ quên. Cô nói: Được.
Trong cuộc đời của tôi, không phải chưa từng có ánh dương.
Nhưng khi gặp đượcc cô ấy, tôi đã sắp lụi tàn.
Tôi nói tôi yêu em thì chính là yêu em.
Những lời tôi từng nói với em, tôi đều giữ lời.
Một tên sát thủ cùng đường bí lối phải lòng cô cảnh sát bắt mình.
Nói ra có lẽ không ai tin mọi chuyện chỉ diễn ra trong vòng một ngày. Ngày đó, hắn ngụy trang thành người bình thường, thành người chính trực, dũng cảm như cô. Cảm giác tâm linh tương thông đó là một luồng ánh sáng đến muộn trong cuộc đời, dịu dàng soi rọi vào tim hắn. Hắn biết rõ cô cũng đã từng chờ mong, cho dù chỉ là một chút ít, song thoắt cái cô đã không còn thừa nhận.
Nhưng với một tên cặn bã xã hội như hắn mà nói, với một tên cầm thú đáng chết như hắn mà nói, đã đủ lắm rồi.
Cố Thiên Thành nâng mắt, trong mắt hắn có một tia ướt lệ. Vưu Minh Hứa ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt gầy rộc và nụ cười héo úa của hắn ta.
Cố Thiên Thành định thần, không hề lãng quên mục đích bỉ ổi trong thâm tâm. Hắn gằn giọng, dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe được, nói: “Minh Hứa, em nghe tôi nói, phần tài liệu đó là thật.”
Vưu Minh Hứa chỉ nhìn hắn chằm chằm, thần sắc không hề thay đổi, không nhìn ra được cô đã nghe rõ, nghe hiểu hay chưa.
“Đừng yêu anh ta.” Cố Thiên Thành nói, “Anh ta là đồng loại của tôi.”
Cố Thiên Thành thình lình đẩy người cảnh sát trong tay ra, Vưu Minh Hứa vội vã đỡ người. Nhưng chính vì như vậy, cậu cảnh sát đó đã che chắn hoàn toàn cho Cố Thiên Thành. Cảnh Bình và Vưu Minh Hứa căn bản không kịp ngăn cản đã nghe được một tiếng “pằng” vang vọng.
Cố Thiên Thành ngửa đầu ngã quỵ, tay cầm súng, huyệt thái dương xuất hiện một lỗ máu, mắt hắn vẫn đang mở trừng trừng, khóe môi thấm nụ cười.
Đầu Vưu Minh Hứa vụt lên lời hắn từng nói: Cho dù tôi có chết đầu đường xó chợ cũng sẽ không để bản thân lọt vào tay cảnh sát.
Ân Phùng xông tới, đỡ cậu cảnh sát bị thương nặng từ tay Vưu Minh Hứa. Vưu Minh Hứa cầm súng cúi đầu nhìn Cố Thiên Thành, Ân Phùng quay người, chuyển cậu cảnh sát cho Trần Phong.
Trái lại, Cảnh Bình đứng nguyên tại chỗ. Tim anh đột nhiên tăng tốc lạ thường, dường như có một loại dao động cực nhỏ nào đó trong không khí nhưng hình như lại chỉ là ảo giác. Đó là thứ trực giác đáng sợ thuộc về một người cảnh sát thường xuyên phải sống trên làn ranh của sự sống và cái chết. Rõ ràng chiếc xe đó không hề có động tĩnh, song vẫn còn hai người bên trong, có cả Vệ Lan đang bị thương nặng và một người đàn ông khác.
Cảnh Bình thét lên một tiếng: “Nằm xuống…” Người đứng gần chiếc xe đó nhất chính là Vưu Minh Hứa, anh lao về phía cô. Vưu Minh Hứa nhào người về trước theo phản xạ có điều kiện, đồng thời nhìn về phía Ân Phùng, Cảnh Bình đã đè cô dưới người, ôm cô lăn liên tục mấy vòng ra phía ngoài. Những người khác cũng nằm rạp xuống khi nghe được tiếng cảnh báo.
Ân Phùng bàng hoàng, nhào về phía trước, Đồ Nha lao tới, dùng cơ thể rắc chắc che chắn cho anh.
“Bùm—” Tiếng nổ vang dội, toàn bộ bãi đỗ xe cũng chấn động, quả cầu lửa bùng lên từ chiếc xe đó, ngọn lửa như chiếc lưỡi độc vươn ra bên ngoài, sóng xung kích cuộn lên trong chớp mắt.
Vưu Minh Hứa lúc này được Cảnh Bình ôm vào lòng, lăn đến bên cạnh một chiếc xe. Khoảnh khắc chiếc xe nổ tung, Cảnh Bình lật người, dùng lưng chặn mọi lực xung kích, ấn chặt đầu Vưu Minh Hứa trong lồng ngực.
Tác giả :
Đinh Mặc