Chờ Tôi Có Tội
Quyển 4 - Chương 188
Chính lúc này, một chiếc SUV đen khác bỗng phóng vụt ra từ phía sau một dãy xe, lao thẳng về phía cảnh sát. Cảnh Bình và Vưu Minh Hứa gần như hét lên cùng lúc: “Tránh đi!” Nhưng vài cảnh sát ở gần chiếc xe đó không thoát kịp, bị xe đâm ngã lăn ra đất. Tất thảy mọi người nhất thời đều phủ phục tại chỗ, chiếc xe đó dừng lại bên xe Vệ Lan, tiếng súng cũng đồng thời vang lên.
Cảnh Bình, Vưu Minh Hứa, Ân Phùng, Hứa Mộng Sơn đều tản ra ẩn nấp sau những chiếc xe khác nhau, những cảnh sát khác cũng vậy. Tiểu Yến linh hoạt nhất, vừa thò đầu ra khỏi một khe hở đã tránh đi ngay lập tức, một phát súng truy đuổi bắn ra, song không trúng cậu ấy.
Cậu ấy cũng kinh hồn, tái mặt nói: “Chúng đang cứu người!”
Mọi người nhất thời im lặng.
Không ai ngờ tới đám côn đồ này lại cả gan làm loạn đến mức độ dám đối kháng trực diện, nảy sinh cuộc đấu súng với cảnh sát ngay trong nội thành, chơi trò cá chết lưới rách cùng họ.
Vưu Minh Hứa quan sát xung quanh, tầm mắt dừng tại một người cảnh sát mới vào nghề đang ẩn nấp phía sau chiếc xe cách cô khoảng vài mét. Cậu ta vô cùng căng thẳng, mặt cứng đờ, trán lấm tấm mồ hôi. Vưu Minh Hứa gọi tên cậu ta: “Vứt súng cho tôi! Tìm một nơi yểm hộ, đừng đến gần!” Cậu ta ngẩn ra, ném súng trong tay cho cô. Vưu Minh Hứa bắt súng, lòng vô cùng kiên định, hét lên: “Mộng Sơn, chuẩn bị hỗ trợ mình.”
Hứa Mộng Sơn đáp một tiếng được.
Vưu Minh Hứa lại nhìn Ân Phùng, ánh mắt anh không hề có chút hoang mang, chỉ có sâu xa, thâm trầm, Vưu Minh Hứa nói với người cạnh anh: “Bảo vệ tốt cho anh ấy, đừng ra ngoài.” Trần Phong và những người khác cùng gật đầu. Vưu Minh Hứa quay người đi.
Vị trí Hứa Mộng Sơn ẩn nấp cực tốt, ngoại trừ xe hơi còn có một trụ lớn, anh ấy ngẩng đầu liên tiếp nổ súng, tiếng súng của đối phương tạm thời ngừng lại.
Vưu Minh Hứa nhân cơ hội đó đi đường vòng, Cảnh Bình đứng dậy theo sát cô, phía sau còn có vài ba cảnh sát khác. Vưu Minh Hứa nhìn Cảnh Bình, cô và Hứa Mộng Sơn phối hợp đã quen, nhưng Cảnh Bình hiển nhiên cũng vô cùng nhanh nhạy, thấu hiểu ý cô, bởi dù sao anh còn là một cảnh sát dàn dặn kinh nghiệm hơn cả bọn họ.
Ân Phùng nhìn bóng dáng họ lặng lẽ tiến về phía trước, nói: “Quán Quân, Trần Phong, hai người cũng đi.”
Quán Quân và Trần Phong là hai người có sở trường bắn súng. Quán Quân là vì vốn đã thông minh, điều gì cũng viết, việc gì cũng thạo. Trần Phong ban đầu chỉ là một tên tâm thần, chẳng giỏi việc gì nhưng nhất quyết muốn làm “tổng quản” nên đã chăm chỉ tập luyện bắn súng, cũng tích góp được chút thành tựu. Như vậy mới không bị những người khác trong nhóm xem thường.
Hai người bị gọi tên nhìn nhau, Trần Phong nói: “Hay để Quán Quân ở lại, em đi.”
Ân Phùng: “Đi ngay. Nhiệm vụ của hai người không phải bắt tội phạm mà là cô ấy. Ai đánh cô ấy, hai người đánh kẻ đó.”
Hai người không nói thêm gì nữa, rút khẩu súng đã được giấu kỹ, bám theo Vưu Minh Hứa.
Phía này có sáu tinh anh ra trận, còn có sự yểm trợ của hỏa lực vững chắc và mạnh mẽ phía sau. Vậy nên, sau một hồi bị áp chế ngắn ngủi, tình thế đã lập tức xoay chuyển. Vưu Minh Hứa lúc này cũng có thể nhìn ra, ngoại trừ ba người trong chiếc xe kia đã mất đi năng lực hành động, hiện tại đối phương còn có ba người. Trong đó có hai kẻ lạ mặt, còn một kẻ mặc áo khoác đen, quần đen, đội mũ lưỡi chai, chốc chốc lại thò đầu ra từ phía sau xe, mỗi một phát súng của hắn đều vô cùng chuẩn xác, là kẻ tạo trở ngại lớn nhất cho bọn họ.
Vưu Minh Hứa nhìn vào mắt hắn, họng súng nhắm chuẩn vào một kẻ khác cạnh hắn, lặng lẽ chờ đợi hắn ló đầu.
Chúng đã cứu được một trong hai người vốn đang hôn mê trong chiếc xe kia, chuyển người đó sang chiếc xe thứ hai. Một người khác vẫn ở nguyên chỗ cũ. Vệ Lan có lẽ cũng đã được cứu đi rồi.
Lúc bấy giờ, một người bỗng nhiên vụt đến, xông về phía chiếc xe thứ nhất, Vưu Minh Hứa bóp cò bắn tỉa trúng vai hắn, ngay sau đó tiếp tục có người nổ súng bắn trúng phần bụng của hắn. Vưu Minh Hứa ngoảnh đầu, Trần Phong nấp sau một chiếc xe khác, hạ súng, cười mỉm với cô.
Tàng trữ súng phi pháp?
Có điều Ân Phùng là người được Sở công nhận, nói không chừng còn được châm chước.
Cảnh Bình ẩn thân ở một góc khác, anh không hề gấp gáp nổ súng mà sau khi tìm đúng vị trí mới ngẩng đầu bóp cò liên tục: “Pằng pằng pằng…” Anh không bắn người, chỉ thấy ba lốp xe của chiếc xe thứ hai bẹp dí với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Góc độ để bắn chiếc lốp thứ tư khá khó tìm, anh vừa định thay đổi vị trí thì nghe được một tiếng “pằng” vang lên trong không khí, lốp thứ tư đã bị bắn thủng. Anh ngẩng đầu, thấy một người mà Ân Phùng dẫn tới ở nơi không xa, người đàn ông đó gầy gò và u uất. Người đó cũng phát giác ra ánh mắt của anh bèn nhìn thẳng vào anh, nở nụ cười âm u.
Tầm mắt Cảnh Bình dừng trên chiếc súng trong tay anh ta, đầu mày nhíu lại.
Lần này, đối phương trở thành cá trong chậu, kẻ có năng lực phản kích chỉ còn lại hai người.
Tiếng súng của đối phương ngừng lại.
Phía bên này, Cảnh Bình vừa nhấc tay, Vưu Minh Hứa và những người khác lập tức thu súng.
Cảnh Bình trầm giọng hét: “Các người đã không còn đường lùi! Hạ vũ khí xuống! Đừng phản kháng vô ích!”
Đầu bên kia im lặng một hồi.
Sau đó, cảnh tượng khiến toàn bộ cảnh sát thảng thốt xuất hiện: Một cảnh sát rất trẻ tuổi khắp người đều là máu, tay chân buông thõng, bị người xách cổ lôi ra từ phía sau xe.
Cơ mặt Cảnh Bình giần giật, họng súng nhắm chuẩn vào gã đàn ông kéo lê người cảnh sát trẻ tuổi đó. Nhưng bàn tay của hắn rất vững chãi, họng súng kề sát bên đầu cậu cảnh sát.
Chắc chắn là khi chiếc xe thứ hai xông xa đã bất ngờ đụng trúng người cảnh sát này, vậy nên cậu ta mới lọt vào tay hắn.
Cảnh Bình nhận ra người đàn ông cầm súng đó, anh đã từng thấy ảnh hắn trong hồ sơ vụ án này. Hắn tên Cố Thiên Thành.
Vưu Minh Hứa cũng thấy Cố Thiên Thành, mắt cô thấm lạnh. Tên này chuyện gì cũng có thể làm được. Không ngờ dựa vào kế của Ân Phùng, thực sự có thể tóm được tên hung tàn, giảo hoạt, cùng một giuộc với bọn chúng này. Nhưng hiện giờ, hắn muốn làm gì?
Ân Phùng đứng từ xa đã thấy Cố Thiên Thành. Sau vài giây im lặng, anh bỗng cử động, cúi người chạy thẳng về phía trước. Mấy người còn lại bên anh là Lão Cửu, Tiểu Yến và Đồ Nha đều giật mình, Tiểu Yến và Đồ Nha lập tức bám theo anh, sắc mặt Lão Cửu u ám, rút một con dao ra khỏi giày, lạnh mặt đuổi theo bọn họ.
Đồ Nha kéo Ân Phùng lại: “Thầy Ân, phía trước nguy hiểm, chúng ta không có súng, không thể đi được.”
Tiểu Yến cũng nhỏ giọng nói: “Cô ấy nói rồi, không được để anh đi.”
Ân Phùng lạnh lùng nói: “Cố Thiên Thành nếu đã bước vào đường cùng, vậy thì trước khi chết, hắn muốn làm điều gì nhất?”
Bọn họ đều sững người, Ân Phùng đã tiếp tục tiến về phía trước.
Lúc bấy giờ, trong lòng Vưu Minh Hứa cũng có chút dự cảm chẳng lành, cô ngẩng đầu, Cố Thiên Thành cũng ngẩng đầu, trùng hợp thay, tầm mắt hắn chạm đúng tầm mắt cô.
Lần thứ ba.
Hai người cùng nghĩ.
Sau đó hắn cười, Vưu Minh Hứa nghiêm mặt. Nhìn hắn có vẻ gầy hơn trước, mặt cũng trắng nhợt, mắt trũng xuống, nhưng cặp mắt đó vẫn sáng vô cùng.
“Vưu Minh Hứa, em qua đây.” Cố Thiên Thành cất cao giọng nói, “Tôi và em nói mấy câu sẽ thả cậu ta ra.”
Vưu Minh Hứa cắn răng, Cảnh Bình nhìn cô, nói: “Không được phép đi. Không được mắc bẫy.” Anh hét lên lần nữa: “Cố Thiên Thành, cậu đã bị bao vây, căn bản không thể chạy thoát. Thả người, buông vũ khí, chúng tôi sẽ không nổ súng.”
Cố Thiên Thành cười cười, vẫn chỉ nhìn về phía Vưu Minh Hứa, sau đó hắn bất chợt nâng họng súng, bắn thẳng một phát vào đùi cậu cảnh sát. Cậu ấy kêu lên đau đớn, không ngừng rên rỉ. Tất thảy mọi người đều tái mặt.
Hết chương 188
Cảnh Bình, Vưu Minh Hứa, Ân Phùng, Hứa Mộng Sơn đều tản ra ẩn nấp sau những chiếc xe khác nhau, những cảnh sát khác cũng vậy. Tiểu Yến linh hoạt nhất, vừa thò đầu ra khỏi một khe hở đã tránh đi ngay lập tức, một phát súng truy đuổi bắn ra, song không trúng cậu ấy.
Cậu ấy cũng kinh hồn, tái mặt nói: “Chúng đang cứu người!”
Mọi người nhất thời im lặng.
Không ai ngờ tới đám côn đồ này lại cả gan làm loạn đến mức độ dám đối kháng trực diện, nảy sinh cuộc đấu súng với cảnh sát ngay trong nội thành, chơi trò cá chết lưới rách cùng họ.
Vưu Minh Hứa quan sát xung quanh, tầm mắt dừng tại một người cảnh sát mới vào nghề đang ẩn nấp phía sau chiếc xe cách cô khoảng vài mét. Cậu ta vô cùng căng thẳng, mặt cứng đờ, trán lấm tấm mồ hôi. Vưu Minh Hứa gọi tên cậu ta: “Vứt súng cho tôi! Tìm một nơi yểm hộ, đừng đến gần!” Cậu ta ngẩn ra, ném súng trong tay cho cô. Vưu Minh Hứa bắt súng, lòng vô cùng kiên định, hét lên: “Mộng Sơn, chuẩn bị hỗ trợ mình.”
Hứa Mộng Sơn đáp một tiếng được.
Vưu Minh Hứa lại nhìn Ân Phùng, ánh mắt anh không hề có chút hoang mang, chỉ có sâu xa, thâm trầm, Vưu Minh Hứa nói với người cạnh anh: “Bảo vệ tốt cho anh ấy, đừng ra ngoài.” Trần Phong và những người khác cùng gật đầu. Vưu Minh Hứa quay người đi.
Vị trí Hứa Mộng Sơn ẩn nấp cực tốt, ngoại trừ xe hơi còn có một trụ lớn, anh ấy ngẩng đầu liên tiếp nổ súng, tiếng súng của đối phương tạm thời ngừng lại.
Vưu Minh Hứa nhân cơ hội đó đi đường vòng, Cảnh Bình đứng dậy theo sát cô, phía sau còn có vài ba cảnh sát khác. Vưu Minh Hứa nhìn Cảnh Bình, cô và Hứa Mộng Sơn phối hợp đã quen, nhưng Cảnh Bình hiển nhiên cũng vô cùng nhanh nhạy, thấu hiểu ý cô, bởi dù sao anh còn là một cảnh sát dàn dặn kinh nghiệm hơn cả bọn họ.
Ân Phùng nhìn bóng dáng họ lặng lẽ tiến về phía trước, nói: “Quán Quân, Trần Phong, hai người cũng đi.”
Quán Quân và Trần Phong là hai người có sở trường bắn súng. Quán Quân là vì vốn đã thông minh, điều gì cũng viết, việc gì cũng thạo. Trần Phong ban đầu chỉ là một tên tâm thần, chẳng giỏi việc gì nhưng nhất quyết muốn làm “tổng quản” nên đã chăm chỉ tập luyện bắn súng, cũng tích góp được chút thành tựu. Như vậy mới không bị những người khác trong nhóm xem thường.
Hai người bị gọi tên nhìn nhau, Trần Phong nói: “Hay để Quán Quân ở lại, em đi.”
Ân Phùng: “Đi ngay. Nhiệm vụ của hai người không phải bắt tội phạm mà là cô ấy. Ai đánh cô ấy, hai người đánh kẻ đó.”
Hai người không nói thêm gì nữa, rút khẩu súng đã được giấu kỹ, bám theo Vưu Minh Hứa.
Phía này có sáu tinh anh ra trận, còn có sự yểm trợ của hỏa lực vững chắc và mạnh mẽ phía sau. Vậy nên, sau một hồi bị áp chế ngắn ngủi, tình thế đã lập tức xoay chuyển. Vưu Minh Hứa lúc này cũng có thể nhìn ra, ngoại trừ ba người trong chiếc xe kia đã mất đi năng lực hành động, hiện tại đối phương còn có ba người. Trong đó có hai kẻ lạ mặt, còn một kẻ mặc áo khoác đen, quần đen, đội mũ lưỡi chai, chốc chốc lại thò đầu ra từ phía sau xe, mỗi một phát súng của hắn đều vô cùng chuẩn xác, là kẻ tạo trở ngại lớn nhất cho bọn họ.
Vưu Minh Hứa nhìn vào mắt hắn, họng súng nhắm chuẩn vào một kẻ khác cạnh hắn, lặng lẽ chờ đợi hắn ló đầu.
Chúng đã cứu được một trong hai người vốn đang hôn mê trong chiếc xe kia, chuyển người đó sang chiếc xe thứ hai. Một người khác vẫn ở nguyên chỗ cũ. Vệ Lan có lẽ cũng đã được cứu đi rồi.
Lúc bấy giờ, một người bỗng nhiên vụt đến, xông về phía chiếc xe thứ nhất, Vưu Minh Hứa bóp cò bắn tỉa trúng vai hắn, ngay sau đó tiếp tục có người nổ súng bắn trúng phần bụng của hắn. Vưu Minh Hứa ngoảnh đầu, Trần Phong nấp sau một chiếc xe khác, hạ súng, cười mỉm với cô.
Tàng trữ súng phi pháp?
Có điều Ân Phùng là người được Sở công nhận, nói không chừng còn được châm chước.
Cảnh Bình ẩn thân ở một góc khác, anh không hề gấp gáp nổ súng mà sau khi tìm đúng vị trí mới ngẩng đầu bóp cò liên tục: “Pằng pằng pằng…” Anh không bắn người, chỉ thấy ba lốp xe của chiếc xe thứ hai bẹp dí với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Góc độ để bắn chiếc lốp thứ tư khá khó tìm, anh vừa định thay đổi vị trí thì nghe được một tiếng “pằng” vang lên trong không khí, lốp thứ tư đã bị bắn thủng. Anh ngẩng đầu, thấy một người mà Ân Phùng dẫn tới ở nơi không xa, người đàn ông đó gầy gò và u uất. Người đó cũng phát giác ra ánh mắt của anh bèn nhìn thẳng vào anh, nở nụ cười âm u.
Tầm mắt Cảnh Bình dừng trên chiếc súng trong tay anh ta, đầu mày nhíu lại.
Lần này, đối phương trở thành cá trong chậu, kẻ có năng lực phản kích chỉ còn lại hai người.
Tiếng súng của đối phương ngừng lại.
Phía bên này, Cảnh Bình vừa nhấc tay, Vưu Minh Hứa và những người khác lập tức thu súng.
Cảnh Bình trầm giọng hét: “Các người đã không còn đường lùi! Hạ vũ khí xuống! Đừng phản kháng vô ích!”
Đầu bên kia im lặng một hồi.
Sau đó, cảnh tượng khiến toàn bộ cảnh sát thảng thốt xuất hiện: Một cảnh sát rất trẻ tuổi khắp người đều là máu, tay chân buông thõng, bị người xách cổ lôi ra từ phía sau xe.
Cơ mặt Cảnh Bình giần giật, họng súng nhắm chuẩn vào gã đàn ông kéo lê người cảnh sát trẻ tuổi đó. Nhưng bàn tay của hắn rất vững chãi, họng súng kề sát bên đầu cậu cảnh sát.
Chắc chắn là khi chiếc xe thứ hai xông xa đã bất ngờ đụng trúng người cảnh sát này, vậy nên cậu ta mới lọt vào tay hắn.
Cảnh Bình nhận ra người đàn ông cầm súng đó, anh đã từng thấy ảnh hắn trong hồ sơ vụ án này. Hắn tên Cố Thiên Thành.
Vưu Minh Hứa cũng thấy Cố Thiên Thành, mắt cô thấm lạnh. Tên này chuyện gì cũng có thể làm được. Không ngờ dựa vào kế của Ân Phùng, thực sự có thể tóm được tên hung tàn, giảo hoạt, cùng một giuộc với bọn chúng này. Nhưng hiện giờ, hắn muốn làm gì?
Ân Phùng đứng từ xa đã thấy Cố Thiên Thành. Sau vài giây im lặng, anh bỗng cử động, cúi người chạy thẳng về phía trước. Mấy người còn lại bên anh là Lão Cửu, Tiểu Yến và Đồ Nha đều giật mình, Tiểu Yến và Đồ Nha lập tức bám theo anh, sắc mặt Lão Cửu u ám, rút một con dao ra khỏi giày, lạnh mặt đuổi theo bọn họ.
Đồ Nha kéo Ân Phùng lại: “Thầy Ân, phía trước nguy hiểm, chúng ta không có súng, không thể đi được.”
Tiểu Yến cũng nhỏ giọng nói: “Cô ấy nói rồi, không được để anh đi.”
Ân Phùng lạnh lùng nói: “Cố Thiên Thành nếu đã bước vào đường cùng, vậy thì trước khi chết, hắn muốn làm điều gì nhất?”
Bọn họ đều sững người, Ân Phùng đã tiếp tục tiến về phía trước.
Lúc bấy giờ, trong lòng Vưu Minh Hứa cũng có chút dự cảm chẳng lành, cô ngẩng đầu, Cố Thiên Thành cũng ngẩng đầu, trùng hợp thay, tầm mắt hắn chạm đúng tầm mắt cô.
Lần thứ ba.
Hai người cùng nghĩ.
Sau đó hắn cười, Vưu Minh Hứa nghiêm mặt. Nhìn hắn có vẻ gầy hơn trước, mặt cũng trắng nhợt, mắt trũng xuống, nhưng cặp mắt đó vẫn sáng vô cùng.
“Vưu Minh Hứa, em qua đây.” Cố Thiên Thành cất cao giọng nói, “Tôi và em nói mấy câu sẽ thả cậu ta ra.”
Vưu Minh Hứa cắn răng, Cảnh Bình nhìn cô, nói: “Không được phép đi. Không được mắc bẫy.” Anh hét lên lần nữa: “Cố Thiên Thành, cậu đã bị bao vây, căn bản không thể chạy thoát. Thả người, buông vũ khí, chúng tôi sẽ không nổ súng.”
Cố Thiên Thành cười cười, vẫn chỉ nhìn về phía Vưu Minh Hứa, sau đó hắn bất chợt nâng họng súng, bắn thẳng một phát vào đùi cậu cảnh sát. Cậu ấy kêu lên đau đớn, không ngừng rên rỉ. Tất thảy mọi người đều tái mặt.
Hết chương 188
Tác giả :
Đinh Mặc