Chờ Tôi Có Tội
Quyển 4 - Chương 149
Nhưng Ân Phùng lại chuyển đề tài nhanh thoăn thoắt, hỏi: “Có phải hắn từng nói với chú vì sao phải giúp chú báo thù? Có phải hắn nói rằng, chỉ là vì nhìn không vừa mắt những kẻ phạm tội thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật, cảnh sát không làm gì được nên hắn phải bảo vệ chính nghĩa?”
Mặt Hướng Vinh dần đỏ song vẫn lặng thinh.
Ân Phùng hắng giọng: “Nhưng chú cũng là người làm ăn, chú biết rất rõ, trên đời này làm gì có bữa ăn nào cho không? Hắn chỉ dạy chú, dụ dỗ chú, dần dần bồi dưỡng chú từ một người cha không cam lòng trước cái chết của con trai thành một tên sát thủ liên hoàn. Cũng giống hệt như chú đã làm với Lưu Nhã Dục và Lý Tất Nhiễm vậy. Nhưng vừa quay đầu, hắn đã bán đứng chú cho cảnh sát. Nếu không nhờ có bọn họ tiết lộ tin tức, chúng tôi sao có thể chú ý tới chú? Việc phục thù của chú cũng có thể hoàn thành. Chú tưởng những điều hắn làm là vì cái gì?”
Giọng Hướng Vinh run rẩy: “Vì cái gì?”
Ân Phùng nghiêng người về trước, đây là tư thế làm tăng thêm áp lực cho kẻ khác, anh khẽ giọng dụ dỗ: “Thực ra chú không phải người đầu tiên. Chúng tôi đã phát hiện hắn còn dẫn dắt, bồi dưỡng người khác phạm tội trong một vụ án khác nữa. Cuối cùng, là người của hắn tự tay nổ súng bắn chết tên tội phạm đó. Chúng phát hiện, bồi dưỡng, trợ giúp phạm tội… cuối cùng là xét xử, trừng trị. Bọn chúng có thể đích thân ra tay, cũng có thể mượn tay cảnh sát. Bọn chúng chỉ nuôi dưỡng những người như chú đến độ trở thành sát thủ liên hoàn, rồi sau đó giết chết.”
Mặt Hướng Vinh đỏ phừng phừng: “Không! Không thể nào! Sao có thể như vậy được!”
Ân Phùng ngả lưng về sau, lạnh lùng nói: “Chú là một người thông minh, cứ nghĩ kĩ lại xem có phải như vậy không. Nếu chú vẫn có ý định che giấu cho bọn chúng, vậy thì sẽ lại có những người giống chú trở thành con rối để chúng thao túng trong lòng bàn tay.”
Căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng kéo dài tựa như bất tận.
Cách lớp cửa thủy tinh, Vưu Minh Hứa không nhìn cái đầu đang dần gục xuống của Hướng Vinh mà chỉ nhìn người phía đối diện ông ta. Sau một hồi dụ dỗ và đánh đòn công kích tâm lý mãnh liệt, người kia lại vẫn vô cùng kiên nhẫn ngồi tại nơi đó với thần sắc lãnh đạm, xen chút ung dung nhàn nhã cùng trào phúng. Nhìn anh tựa như không hề quan tâm đến bất cứ điều gì, song lại hiểu rất rõ bản thân muốn gì, hơn nữa còn nhất định phải đạt được.
Giọng Hướng Vinh khàn đặc, ngẩng đầu: “Tôi không biết cậu ta tên gì, khoảng 30 tuổi, bảo tôi gọi cậu ta là anh Vũ.”
Anh Vũ?
Ân Phùng hỏi: “Là chữ Vũ nào?”
Hướng Vinh lắc đầu: “Tôi không hỏi.”
Ân Phùng móc điện thoại ra khỏi túi, lướt tìm một bức ảnh rồi đưa đến trước mặt ông ta: “Phải người này không?”
Thần sắc Hướng Vinh không hề thay đổi, nhìn một chút rồi lắc đầu: “Không phải. Tôi không biết người này.”
Ân Phùng quét mắt về phía cánh cửa thủy tinh, Vưu Minh Hứa nhìn rõ, trong điện thoại anh là ảnh của Cố Thiên Thành, song Hướng Vinh lại nói không quen biết.
Lẽ nào, thành viên của tổ chức tiếp xúc cùng Hướng Vinh là một người khác? Khoảng ba mươi tuổi, tên hoặc biệt danh có một chữ Vũ?
Thế nhưng bất luận Ân Phùng hỏi tiếp thế nào, Hướng Vinh cũng không khai được thông tin nào khác, chỉ có thể miêu tả diện mạo mà thôi. Ông ta thừa nhận kẻ đó đã đưa cho ông ta một loại thuốc, hoặc giả là một loại ma túy tổng hợp mới, bảo ông ta âm thầm cho hai cậu thanh niên kia uống; cũng thừa nhận kẻ đó dạy ông ta rất nhiều điều về phương diện phạm tội. Đều là kẻ đó đến tìm ông ta, liên lạc một chiều với ông ta.
“Sao chú lại tin tưởng hắn ta?” Ân Phùng hỏi.
Hướng Vinh cười cười, đáp: “Bởi vì lần đầu tiên cậu ta tìm tôi đã nói với tôi rằng, kẻ thù đầu tiên của tôi chính là Trần Khải Trạch, hiện tại đang ở Quý Châu, bị vây khốn trong núi.”
——
Vưu Minh Hứa lập tức gọi điện đến sở, xin cấp trên chuyển một chuyên gia phác họa tới để vẽ ra đặc điểm khuôn mặt của kẻ đó theo lời miêu tả của Hướng Vinh.
Kết thúc cuộc gọi, cô ra khỏi phòng thẩm vấn, Ân Phùng cũng bước ra từ phía đối diện. Hai người nhìn nhau một chút, đều cùng duy trì im lặng.
Vưu Minh Hứa quay người xuống lầu, anh theo sau, cách cô vài bước.
Vưu Minh Hứa nói: “Cảm ơn.”
Anh lạnh nhạt: “Chuyện vặt.”
Vưu Minh Hứa nghe xong chẳng còn muốn để ý đến anh nữa, song trong lòng thì lại âm thầm nhớ tới Vưu Anh Tuấn. Mỗi lần giúp cô phá án, sau khi được cô khen ngợi, anh luôn ghé đầu tới, vừa đắc ý vừa mừng rỡ hoặc sẽ nhân thời cơ đòi thưởng.
Hóa ra Vưu Anh Tuấn thực sự giống như một vầng thái dương, lúc nào cũng ấm áp, tỏa ánh sáng lấp lánh.
Chẳng còn có cục diên nào hoang đường hơn thế này được nữa. Vưu Minh Hứa càng nhìn người phía sau chỉ càng cảm thấy ngứa mắt. Nhưng nhớ lại anh của ngày trước, lại chỉ thấy cõi lòng như được sưởi ấm, thơm ngọt vô cùng.
“Định cảm ơn tôi thế nào?” Ân Phùng cũng không ngờ bản thân lại thốt ra lời này. Anh nghĩ có lẽ bởi vì thái độ của người phụ nữ này với anh quá lãnh đạm, anh rõ ràng đã giúp cô ta, vậy mà cô ta còn chẳng buồn nể nang. Nếu đã nói ra lời này, anh quyết định chiều theo ý mình, anh phải xem cô ta phản ứng ra sao.
Vưu Minh Hứa cuối cùng cũng chịu ngoảnh đầu, nhìn thẳng vào anh, tuy là ngữ khí vẫn lạnh nhạt như thường: “Anh muốn tôi phải cảm ơn anh thế nào?”
Ánh mắt Ân Phùng dừng trên đôi môi hết khép lại mở của cô, não bộ bất chợt nhớ lại nụ hôn điên cuồng mãnh liệt, khiến anh suýt chút nữa mất hết lý trí trong bệnh viện. Đây chẳng phải dấu hiệu gì tốt đẹp cho cam, lẽ nào cơ thể anh vẫn còn nhớ nhung cô? Hơn nữa, hiện tại chỉ hơi nghĩ chút thôi đã có thể khiến tim anh ẩn hiện cảm giác hưng phấn tột cùng.
Ân Phùng liếc sang một bên, nói: “Cứ ghi nợ trước đã, tính sau.”
Vưu Minh Hứa trái lại chỉ thấy Ân Phùng của ngày hôm nay âm hiểm hơn trước rất rất nhiều. Nếu đã nói chuyện không hợp nhau, hà cớ gì còn để cô phải nợ anh một ân tình? Cô quay đầu bỏ đi. Ân Phùng nhận ra cô đang kìm nén cơn giận, lòng anh ngược lại thoải mái hơn nhiều bèn nhếch môi cười khẽ.
Người cảnh sát đang đi tới từ phía đối diện chính là người lúc trước Vưu Minh Hứa dặn dò mấy việc cần làm. Anh cảnh sát đó nhìn Ân Phùng đang đứng sau lưng cô, Vưu Minh Hứa nói thẳng: “Nói đi.”
Anh cảnh sát nói: “Vưu tỷ, chúng tôi đã làm theo lời cô nói, đi điều tra hành tung của Hướng Vinh trong khoảng thời gian trước khi xảy ra án trao đổi giết người. Tạm thời chưa tìm được hình ảnh ông ta gặp gỡ người nào, nhưng ba tháng trước khi xảy ra vụ án, Hướng Vinh thường lui tới một quán ăn nhỏ. Qua camera giám sát trước cửa quán, chúng tôi phát hiện, còn có một người cũng thường xuyên đến đó. Có những lúc, thời gian đi của hai người hoàn toàn trùng khớp với nhau.” Anh cảnh sát nhìn Vưu Minh Hứa: “Người này… Vưu tỷ quen biết đấy.”
Nhận bức ảnh được in ra, Vưu Minh Hứa ngẩn người. Dù ảnh có hơi mờ, người đó còn đội mũ lưỡi chai, song vẫn bị chụp được nửa khuôn mặt, cô chỉ liếc qua cũng có thể nhận ra người đó là……
Ân Phùng cũng xem ảnh, anh không nhớ ra người đó là ai nhưng có chút quen mắt. Bên cạnh đó, trái tim anh còn trào lên nỗi căm ghét và thù hận khôn cùng.
Người này đã từng cướp đồ của anh.
Một ý nghĩ tự động nhảy ra trong đầu. Vậy thì chắc chắn là trong khoảng thời gian anh mất trí nhớ. Thế nên, sắc mặt anh trầm hẳn xuống, cướp bức ảnh khỏi tay Vưu Minh Hứa, nhìn chằm chằm vào đó với ánh mắt vô cùng u ám: “Đây, là ai? Thiết nghĩ chắc chắn không phải hạng gì tốt đẹp.”
Vưu Minh Hứa nhìn anh rồi giật ảnh lại, khóe miệng chợt cong lên, hờ hững nói: “À, đây là bạn trai cũ của tôi, La Vũ.”
Anh Vũ (1), anh Vũ (2), lẽ nào chính là anh Vũ (3)?
* Trong tiếng Trung, cùng là Vũ nhưng có nhiều chữ Hán khác nhau với ý nghĩa khác nhau: Vũ (1)_(宇): vũ trong vũ trụ; Vũ (2)_(雨): nghĩa là mưa; Vũ (3)_(羽): chữ Vũ này là tên La Vũ.
Vưu Minh Hứa cũng không ngờ rằng mọi điểm đáng nghi cuối cùng lại ám chỉ đến La Vũ – người tưởng chừng như chẳng hề liên quan.
Lẽ nào ngoại trừ việc chuyển từ một luật sư tinh anh thành gã luật sư đểu cáng, La Vũ vẫn còn bộ mặt thứ ba?
Nghĩ đến quá khứ anh ta từng dốc hết công sức quấn lấy cô với mục đích mờ ám ngay từ khi bắt đầu tiếp cận cô, thần sắc Vưu Minh Hứa lập tức trở nên nặng nề. Suốt hành trình vừa qua, cô và Ân Phùng phá hết án này sang án khác, bắt từng tên tội phạm. Thế nhưng vì sao đi đến ngày hôm nay, cô lại có cảm giác mọi chuyện như chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi?
Mặt Hướng Vinh dần đỏ song vẫn lặng thinh.
Ân Phùng hắng giọng: “Nhưng chú cũng là người làm ăn, chú biết rất rõ, trên đời này làm gì có bữa ăn nào cho không? Hắn chỉ dạy chú, dụ dỗ chú, dần dần bồi dưỡng chú từ một người cha không cam lòng trước cái chết của con trai thành một tên sát thủ liên hoàn. Cũng giống hệt như chú đã làm với Lưu Nhã Dục và Lý Tất Nhiễm vậy. Nhưng vừa quay đầu, hắn đã bán đứng chú cho cảnh sát. Nếu không nhờ có bọn họ tiết lộ tin tức, chúng tôi sao có thể chú ý tới chú? Việc phục thù của chú cũng có thể hoàn thành. Chú tưởng những điều hắn làm là vì cái gì?”
Giọng Hướng Vinh run rẩy: “Vì cái gì?”
Ân Phùng nghiêng người về trước, đây là tư thế làm tăng thêm áp lực cho kẻ khác, anh khẽ giọng dụ dỗ: “Thực ra chú không phải người đầu tiên. Chúng tôi đã phát hiện hắn còn dẫn dắt, bồi dưỡng người khác phạm tội trong một vụ án khác nữa. Cuối cùng, là người của hắn tự tay nổ súng bắn chết tên tội phạm đó. Chúng phát hiện, bồi dưỡng, trợ giúp phạm tội… cuối cùng là xét xử, trừng trị. Bọn chúng có thể đích thân ra tay, cũng có thể mượn tay cảnh sát. Bọn chúng chỉ nuôi dưỡng những người như chú đến độ trở thành sát thủ liên hoàn, rồi sau đó giết chết.”
Mặt Hướng Vinh đỏ phừng phừng: “Không! Không thể nào! Sao có thể như vậy được!”
Ân Phùng ngả lưng về sau, lạnh lùng nói: “Chú là một người thông minh, cứ nghĩ kĩ lại xem có phải như vậy không. Nếu chú vẫn có ý định che giấu cho bọn chúng, vậy thì sẽ lại có những người giống chú trở thành con rối để chúng thao túng trong lòng bàn tay.”
Căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng kéo dài tựa như bất tận.
Cách lớp cửa thủy tinh, Vưu Minh Hứa không nhìn cái đầu đang dần gục xuống của Hướng Vinh mà chỉ nhìn người phía đối diện ông ta. Sau một hồi dụ dỗ và đánh đòn công kích tâm lý mãnh liệt, người kia lại vẫn vô cùng kiên nhẫn ngồi tại nơi đó với thần sắc lãnh đạm, xen chút ung dung nhàn nhã cùng trào phúng. Nhìn anh tựa như không hề quan tâm đến bất cứ điều gì, song lại hiểu rất rõ bản thân muốn gì, hơn nữa còn nhất định phải đạt được.
Giọng Hướng Vinh khàn đặc, ngẩng đầu: “Tôi không biết cậu ta tên gì, khoảng 30 tuổi, bảo tôi gọi cậu ta là anh Vũ.”
Anh Vũ?
Ân Phùng hỏi: “Là chữ Vũ nào?”
Hướng Vinh lắc đầu: “Tôi không hỏi.”
Ân Phùng móc điện thoại ra khỏi túi, lướt tìm một bức ảnh rồi đưa đến trước mặt ông ta: “Phải người này không?”
Thần sắc Hướng Vinh không hề thay đổi, nhìn một chút rồi lắc đầu: “Không phải. Tôi không biết người này.”
Ân Phùng quét mắt về phía cánh cửa thủy tinh, Vưu Minh Hứa nhìn rõ, trong điện thoại anh là ảnh của Cố Thiên Thành, song Hướng Vinh lại nói không quen biết.
Lẽ nào, thành viên của tổ chức tiếp xúc cùng Hướng Vinh là một người khác? Khoảng ba mươi tuổi, tên hoặc biệt danh có một chữ Vũ?
Thế nhưng bất luận Ân Phùng hỏi tiếp thế nào, Hướng Vinh cũng không khai được thông tin nào khác, chỉ có thể miêu tả diện mạo mà thôi. Ông ta thừa nhận kẻ đó đã đưa cho ông ta một loại thuốc, hoặc giả là một loại ma túy tổng hợp mới, bảo ông ta âm thầm cho hai cậu thanh niên kia uống; cũng thừa nhận kẻ đó dạy ông ta rất nhiều điều về phương diện phạm tội. Đều là kẻ đó đến tìm ông ta, liên lạc một chiều với ông ta.
“Sao chú lại tin tưởng hắn ta?” Ân Phùng hỏi.
Hướng Vinh cười cười, đáp: “Bởi vì lần đầu tiên cậu ta tìm tôi đã nói với tôi rằng, kẻ thù đầu tiên của tôi chính là Trần Khải Trạch, hiện tại đang ở Quý Châu, bị vây khốn trong núi.”
——
Vưu Minh Hứa lập tức gọi điện đến sở, xin cấp trên chuyển một chuyên gia phác họa tới để vẽ ra đặc điểm khuôn mặt của kẻ đó theo lời miêu tả của Hướng Vinh.
Kết thúc cuộc gọi, cô ra khỏi phòng thẩm vấn, Ân Phùng cũng bước ra từ phía đối diện. Hai người nhìn nhau một chút, đều cùng duy trì im lặng.
Vưu Minh Hứa quay người xuống lầu, anh theo sau, cách cô vài bước.
Vưu Minh Hứa nói: “Cảm ơn.”
Anh lạnh nhạt: “Chuyện vặt.”
Vưu Minh Hứa nghe xong chẳng còn muốn để ý đến anh nữa, song trong lòng thì lại âm thầm nhớ tới Vưu Anh Tuấn. Mỗi lần giúp cô phá án, sau khi được cô khen ngợi, anh luôn ghé đầu tới, vừa đắc ý vừa mừng rỡ hoặc sẽ nhân thời cơ đòi thưởng.
Hóa ra Vưu Anh Tuấn thực sự giống như một vầng thái dương, lúc nào cũng ấm áp, tỏa ánh sáng lấp lánh.
Chẳng còn có cục diên nào hoang đường hơn thế này được nữa. Vưu Minh Hứa càng nhìn người phía sau chỉ càng cảm thấy ngứa mắt. Nhưng nhớ lại anh của ngày trước, lại chỉ thấy cõi lòng như được sưởi ấm, thơm ngọt vô cùng.
“Định cảm ơn tôi thế nào?” Ân Phùng cũng không ngờ bản thân lại thốt ra lời này. Anh nghĩ có lẽ bởi vì thái độ của người phụ nữ này với anh quá lãnh đạm, anh rõ ràng đã giúp cô ta, vậy mà cô ta còn chẳng buồn nể nang. Nếu đã nói ra lời này, anh quyết định chiều theo ý mình, anh phải xem cô ta phản ứng ra sao.
Vưu Minh Hứa cuối cùng cũng chịu ngoảnh đầu, nhìn thẳng vào anh, tuy là ngữ khí vẫn lạnh nhạt như thường: “Anh muốn tôi phải cảm ơn anh thế nào?”
Ánh mắt Ân Phùng dừng trên đôi môi hết khép lại mở của cô, não bộ bất chợt nhớ lại nụ hôn điên cuồng mãnh liệt, khiến anh suýt chút nữa mất hết lý trí trong bệnh viện. Đây chẳng phải dấu hiệu gì tốt đẹp cho cam, lẽ nào cơ thể anh vẫn còn nhớ nhung cô? Hơn nữa, hiện tại chỉ hơi nghĩ chút thôi đã có thể khiến tim anh ẩn hiện cảm giác hưng phấn tột cùng.
Ân Phùng liếc sang một bên, nói: “Cứ ghi nợ trước đã, tính sau.”
Vưu Minh Hứa trái lại chỉ thấy Ân Phùng của ngày hôm nay âm hiểm hơn trước rất rất nhiều. Nếu đã nói chuyện không hợp nhau, hà cớ gì còn để cô phải nợ anh một ân tình? Cô quay đầu bỏ đi. Ân Phùng nhận ra cô đang kìm nén cơn giận, lòng anh ngược lại thoải mái hơn nhiều bèn nhếch môi cười khẽ.
Người cảnh sát đang đi tới từ phía đối diện chính là người lúc trước Vưu Minh Hứa dặn dò mấy việc cần làm. Anh cảnh sát đó nhìn Ân Phùng đang đứng sau lưng cô, Vưu Minh Hứa nói thẳng: “Nói đi.”
Anh cảnh sát nói: “Vưu tỷ, chúng tôi đã làm theo lời cô nói, đi điều tra hành tung của Hướng Vinh trong khoảng thời gian trước khi xảy ra án trao đổi giết người. Tạm thời chưa tìm được hình ảnh ông ta gặp gỡ người nào, nhưng ba tháng trước khi xảy ra vụ án, Hướng Vinh thường lui tới một quán ăn nhỏ. Qua camera giám sát trước cửa quán, chúng tôi phát hiện, còn có một người cũng thường xuyên đến đó. Có những lúc, thời gian đi của hai người hoàn toàn trùng khớp với nhau.” Anh cảnh sát nhìn Vưu Minh Hứa: “Người này… Vưu tỷ quen biết đấy.”
Nhận bức ảnh được in ra, Vưu Minh Hứa ngẩn người. Dù ảnh có hơi mờ, người đó còn đội mũ lưỡi chai, song vẫn bị chụp được nửa khuôn mặt, cô chỉ liếc qua cũng có thể nhận ra người đó là……
Ân Phùng cũng xem ảnh, anh không nhớ ra người đó là ai nhưng có chút quen mắt. Bên cạnh đó, trái tim anh còn trào lên nỗi căm ghét và thù hận khôn cùng.
Người này đã từng cướp đồ của anh.
Một ý nghĩ tự động nhảy ra trong đầu. Vậy thì chắc chắn là trong khoảng thời gian anh mất trí nhớ. Thế nên, sắc mặt anh trầm hẳn xuống, cướp bức ảnh khỏi tay Vưu Minh Hứa, nhìn chằm chằm vào đó với ánh mắt vô cùng u ám: “Đây, là ai? Thiết nghĩ chắc chắn không phải hạng gì tốt đẹp.”
Vưu Minh Hứa nhìn anh rồi giật ảnh lại, khóe miệng chợt cong lên, hờ hững nói: “À, đây là bạn trai cũ của tôi, La Vũ.”
Anh Vũ (1), anh Vũ (2), lẽ nào chính là anh Vũ (3)?
* Trong tiếng Trung, cùng là Vũ nhưng có nhiều chữ Hán khác nhau với ý nghĩa khác nhau: Vũ (1)_(宇): vũ trong vũ trụ; Vũ (2)_(雨): nghĩa là mưa; Vũ (3)_(羽): chữ Vũ này là tên La Vũ.
Vưu Minh Hứa cũng không ngờ rằng mọi điểm đáng nghi cuối cùng lại ám chỉ đến La Vũ – người tưởng chừng như chẳng hề liên quan.
Lẽ nào ngoại trừ việc chuyển từ một luật sư tinh anh thành gã luật sư đểu cáng, La Vũ vẫn còn bộ mặt thứ ba?
Nghĩ đến quá khứ anh ta từng dốc hết công sức quấn lấy cô với mục đích mờ ám ngay từ khi bắt đầu tiếp cận cô, thần sắc Vưu Minh Hứa lập tức trở nên nặng nề. Suốt hành trình vừa qua, cô và Ân Phùng phá hết án này sang án khác, bắt từng tên tội phạm. Thế nhưng vì sao đi đến ngày hôm nay, cô lại có cảm giác mọi chuyện như chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi?
Tác giả :
Đinh Mặc