Chờ Tôi Có Tội
Quyển 4 - Chương 145
Vưu Minh Hứa hỏi: “Có phát hiện nào liên quan đến hoàn cảnh gia đình nhà Hướng Vinh không? Chuyện con trai ông ta chết vì đuối nước nhiều năm trước có điều đáng ngờ không?”
Ân Phùng lại liếc cô. Đây vừa hay là điều anh muốn hỏi, không ngờ người phụ nữ này nhanh nhạy đến vậy. Thế là anh cảm thấy vô cùng thoải mái vì tựa như đã hiểu vì sao khi mất đi kí ức anh lại bằng lòng bên cạnh cô.
Nói cho cùng, đúng là cô có chút tài cán.
Hứa Mộng Sơn cười sâu xa, nói: “Vưu tỷ đúng là Vưu tỷ, hỏi đúng trọng tâm rồi đấy. Khi đó đồn cảnh sát trong huyện chỉ thông báo là ngoài ý muốn, không có ghi chép nào khác về nội tình vụ án. Mình liền tìm người cảnh sát xử lý vụ đó dò hỏi, hóa ra là mùa hè năm ấy, con trai Hướng Vinh – Hướng Mộ Hoa nghịch nước bên sông nên chết đuối. Ngày đó còn có mấy đứa trẻ cùng chơi với thằng bé.”
Ánh mắt Vưu Minh Hứa như điện: “Lẽ nào…”
Ân Phùng: “Lý Tất Nhiễm, Lưu Nhã Dục nằm trong số đó.”
Vưu Minh Hứa ngậm miệng, Hứa Mộng Sơn quan sát hai người bọn họ, làm như không có chuyện gì, đáp: “Chính xác. Hè đó, Lưu Nhã Dục vẫn sống trong thôn, Lý Tất Nhiễm được nghỉ hè nên về quê chơi. Ngày đó chúng đều chơi ở bên sông. Thực chất người cảnh sát phụ trách vụ án cũng đã từng nghi ngờ liệu Hướng Mộ Hoa có khả năng bị mấy đứa trẻ khác dở trò đẩy xuống nước hay không, hay chỉ là việc ngoài ý muốn. Nhưng toàn bộ những đứa trẻ còn lại đều phủ nhận. Hơn nữa, quả thực có khả năng là Hướng Mộ Hoa bất cẩn ngã xuống sống, bị nước cuốn trôi. Những đứa trẻ khác sợ hãi đều bỏ chạy tán loạn. Bởi vậy, đến khi mẹ Hướng Mộ Hoa phát hiện không thấy con trai đâu, cậu bé đã bị cuốn xuống hạ lưu. Phụ huynh của những đứa trẻ kia khăng khăng bảo vệ con, phản ứng vô cùng kích động. Còn không có nhân chứng và chứng cứ, nên cuối cùng vụ án kết thúc tại đó.”
Vưu Minh Hứa hỏi: “Khi đó Hướng Vinh đang ở đâu?”
Hứa Mộng Sơn đáp: “Ông ta làm việc ở nơi khác, mấy năm đó kiếm được không ít tiền. Hai ngày sau mới quay về nhà. Không bao lâu thì ly dị, ông ta cũng chuyển đi nơi khác.”
Ba người cùng im lặng.
Ân Phùng hỏi: “Khi đó còn có những đứa trẻ nào khác?”
Mắt Hứa Mộng Sơn sáng lên: “Còn hai đứa. Một đứa tên Trần Khải Trạch, lớn tuổi nhất, lúc đó đã học đại học rồi. Hè ngoái mất tích tại Quý Châu trong lúc bộ hành, đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy, khả năng lớn là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn hoặc bị hại. Một đứa khác tên Chu Thiếu Lăng, học trường Cao trung Hoa Nghiệp, điều kiện gia đình khá tốt, hiện tại đang mở một quán điện thoại ở huyện Thần Khê.”
Vưu Minh Hứa vô thức ngẩng đầu nhìn Ân Phùng. Ân Phùng cũng đang nhìn cô.
Ngay sau khi ánh mắt chạm nhau, hai người đều bình thản di chuyển tầm mắt sang hướng khác.
“Cậu giám sát đầu nào?” Vưu Minh Hứa hỏi Hứa Mộng Sơn.
Hứa Mộng Sơn chưa kịp đáp, Ân Phùng đã lên tiếng: “Đồ Nha có thể giám sát một đầu.”
Vưu Minh Hứa rũ mắt, Hứa Mộng Sơn ngờ vực: “Đồ Nha?”
Ân Phùng cười đáp: “Chính là tài xế của tôi.”
Hứa Mộng Sơn: “Ồ……”
Vưu Minh Hứa lạnh nhạt: “Chúng ta nên giám sát thế nào thì cứ làm thế ấy.”
Ân Phùng nói: “Trước khi anh ấy là tài xế từng chơi Boxing trong thế giới ngầm, rất hiếm khi thua trận. Để anh ấy trông coi phía Chu Thiếu Lăng sẽ không xảy ra sai sót.”
Vưu Minh Hứa không nói, Hứa Mộng Sơn nhìn hai người rồi cười gật đầu: “Được. Như vậy vừa hay, chúng ta có thể tập trung mai phục tại nhà Hướng Vinh. Không chút sơ hở.”
Sau khi Ân Phùng đi, Vưu Minh Hứa quay trở về phòng tắm rửa, sắp xếp lại trang bị rồi lại tới phòng Hứa Mộng Sơn.
Hứa Mộng Sơn vất vả cả ngày nên ngủ bù một lúc, tuy nhìn anh ấy có chút uể oải song cặp mắt sáng ngời, tay còn đang bưng hộp cơm, nói: “Đi luôn hả?”
Vưu Minh Hứa “ừm” một tiếng, vừa nhìn chỗ cơm không chỉ dành cho hai người bèn lãnh đạm nói: “Cậu không cần phải quá khách sáo với anh ta.”
Hứa Mộng Sơn thở dài nói: “Làm gì có, anh ta tốt xấu gì cũng là một chuyên gia. Hồi trước cũng có ích, đã giúp chúng ta không ít trong phá án. Vưu tỷ, buôn bán không thành nhưng còn tình nghĩa mà, không làm được tình nhân thì coi như em trai đi.”
“Cút.”
Vừa ra khỏi phòng đã thấy Ân Phùng đứng đợi ngoài cửa nhà nghỉ. Trời đêm sâu thẳm, hiu hiu gió lạnh. Anh mặc chiếc áo khoác thẳng thớm, tướng mạo tuấn lãng, không hề ăn nhập với cảnh đêm thôn trấn. Vưu Minh Hứa chỉ nhìn qua rồi dời tầm mắt ngay lập tức.
Nghe thấy tiếng động Ân Phùng quay người, tầm mắt vượt qua Hứa Mộng Sơn đang cười hì hì, dừng lại trên người phụ nữ lạnh lùng phía sau anh ấy. Anh nhận ra cô đã thay sang bộ đồ rộng rãi, thuận tiện hành động, lọn ngóc còn hơi ẩm, sau khi tắm rửa, gương mặt cô càng thêm trắng nõn, xinh đẹp. Anh nghĩ, nói cho cùng, là một người phụ nữ, khi cần chú ý hình tượng cô vẫn sẽ chú ý, có thêm vài nét của thuộc về phái yếu.
Ba người lên xe.
Đồ Nha đã được Ân Phùng sai đi huyện Thần Khê trông trừng Chu Thiếu Lăng. Việc xuất hành, ăn uống ngủ nghỉ của Ân Phùng trước đây đều do cấp dưới lo liệu. Hiện giờ Đồ Nha đã bị cử đi nơi khác, trời cũng đã tối, anh vốn không thấy đói, mãi cho đến khi gửi thấy mùi thức ăn Hứa Mộng Sơn xách lên xe mới thấy ruột gan cồn cào.
Nhìn hộp cơm đơn giản đó, anh lại ngoảnh đầu nhìn cửa sổ.
Ai ngờ Vưu Minh Hứa ngồi ghế lái phụ lấy một hộp, ăn ngay trên xe. Thế là mùi đó lại càng thêm nồng đậm. Cô ăn của cô, mặc kệ người khác. Hứa Mộng Sơn nói: “Thầy Ân, cũng mua cho anh đấy, tôi dặn bà chủ nhà nghỉ làm cơm rang, rất sạch, anh lấy mà ăn.”
Ân Phùng nào đã ăn cơm trên xe bao giờ? Nhưng anh cũng biết, cảnh sát làm nhiệm vụ, thời gian quý như vàng bạc, không thể để ý quá nhiều. Cộng thêm đích thực là anh đói muốn ngất, vừa định thò tay lấy cơm liền nghe thấy người phụ nữ đằng trước lạnh nhạt nói: “Chúng ta ăn cơm nông thôn rẻ tiền, người ta nuốt trôi chắc? Đừng lo chuyện bao đồng nữa.”
Hứa Mộng Sơn cười hì hì: “Chẳng phải hồi trước cũng cùng ăn đấy à?”
Bấy giờ liền thấy một cánh tay thon gầy, trắng trẻo thò ra từ trong tay áo tinh xảo đắt tiền lấy một hộp cơm ra khỏi chiếc túi nilong đặt cạnh Vưu Minh Hứa. Giọng nói trầm thấp, từ tốn vang lên ngay tai cô: “Ai nói tôi nuốt không trôi?”
Vưu Minh Hứa mặc kệ anh.
Hứa Mộng Sơn làm người vô hình.
Chỉ mấy phút Vưu Minh Hứa đã giải quyết xong hộp cơm, lấy một chai nước khỏi túi nilong, uống cạn hơn nửa bình rồi ném trở lại túi mà Ân Phùng mới chỉ ăn được nửa non. Anh ngước mắt nhìn từng hành động của cô, tuy không quen song dường như đó mới chính là cô. Bất giác, anh đã ăn hết nửa già, hóa ra cũng chẳng khó ăn như trong tưởng tượng.
Xe dừng bên tụi cây tại khúc cua đường huyện. Bởi tiến thêm chút nữa chính là nhà Hướng Vinh, vừa nhìn là thấy, không có thứ gì có thể che chắn. Nhìn từ xa, nhà ông ta tối om, không có xe đỗ trước cửa, có lẽ không ai ở nhà.
Ba người xuyên qua màn đêm tiến lại gần, Hứa Mộng Sơn và Vưu Minh Hứa đi trước, phối hợp vô cùng ăn ý mà không cần trao đổi, chia nhau ra hành động, tiến vào nhà từ hai mé sân viện. Ân Phùng theo sau nhìn bóng dáng khỏe khoắn của hai người, tăng nhịp bước theo Vưu Minh Hứa.
Vưu Minh Hứa phục dưới cửa sổ, vừa định vươn lên nhìn liền phát giác phía sau nhiều thêm một người. Cô bực mình, nói thẳng: “Anh đi theo anh ấy.”
Ân Phùng lại liếc cô. Đây vừa hay là điều anh muốn hỏi, không ngờ người phụ nữ này nhanh nhạy đến vậy. Thế là anh cảm thấy vô cùng thoải mái vì tựa như đã hiểu vì sao khi mất đi kí ức anh lại bằng lòng bên cạnh cô.
Nói cho cùng, đúng là cô có chút tài cán.
Hứa Mộng Sơn cười sâu xa, nói: “Vưu tỷ đúng là Vưu tỷ, hỏi đúng trọng tâm rồi đấy. Khi đó đồn cảnh sát trong huyện chỉ thông báo là ngoài ý muốn, không có ghi chép nào khác về nội tình vụ án. Mình liền tìm người cảnh sát xử lý vụ đó dò hỏi, hóa ra là mùa hè năm ấy, con trai Hướng Vinh – Hướng Mộ Hoa nghịch nước bên sông nên chết đuối. Ngày đó còn có mấy đứa trẻ cùng chơi với thằng bé.”
Ánh mắt Vưu Minh Hứa như điện: “Lẽ nào…”
Ân Phùng: “Lý Tất Nhiễm, Lưu Nhã Dục nằm trong số đó.”
Vưu Minh Hứa ngậm miệng, Hứa Mộng Sơn quan sát hai người bọn họ, làm như không có chuyện gì, đáp: “Chính xác. Hè đó, Lưu Nhã Dục vẫn sống trong thôn, Lý Tất Nhiễm được nghỉ hè nên về quê chơi. Ngày đó chúng đều chơi ở bên sông. Thực chất người cảnh sát phụ trách vụ án cũng đã từng nghi ngờ liệu Hướng Mộ Hoa có khả năng bị mấy đứa trẻ khác dở trò đẩy xuống nước hay không, hay chỉ là việc ngoài ý muốn. Nhưng toàn bộ những đứa trẻ còn lại đều phủ nhận. Hơn nữa, quả thực có khả năng là Hướng Mộ Hoa bất cẩn ngã xuống sống, bị nước cuốn trôi. Những đứa trẻ khác sợ hãi đều bỏ chạy tán loạn. Bởi vậy, đến khi mẹ Hướng Mộ Hoa phát hiện không thấy con trai đâu, cậu bé đã bị cuốn xuống hạ lưu. Phụ huynh của những đứa trẻ kia khăng khăng bảo vệ con, phản ứng vô cùng kích động. Còn không có nhân chứng và chứng cứ, nên cuối cùng vụ án kết thúc tại đó.”
Vưu Minh Hứa hỏi: “Khi đó Hướng Vinh đang ở đâu?”
Hứa Mộng Sơn đáp: “Ông ta làm việc ở nơi khác, mấy năm đó kiếm được không ít tiền. Hai ngày sau mới quay về nhà. Không bao lâu thì ly dị, ông ta cũng chuyển đi nơi khác.”
Ba người cùng im lặng.
Ân Phùng hỏi: “Khi đó còn có những đứa trẻ nào khác?”
Mắt Hứa Mộng Sơn sáng lên: “Còn hai đứa. Một đứa tên Trần Khải Trạch, lớn tuổi nhất, lúc đó đã học đại học rồi. Hè ngoái mất tích tại Quý Châu trong lúc bộ hành, đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy, khả năng lớn là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn hoặc bị hại. Một đứa khác tên Chu Thiếu Lăng, học trường Cao trung Hoa Nghiệp, điều kiện gia đình khá tốt, hiện tại đang mở một quán điện thoại ở huyện Thần Khê.”
Vưu Minh Hứa vô thức ngẩng đầu nhìn Ân Phùng. Ân Phùng cũng đang nhìn cô.
Ngay sau khi ánh mắt chạm nhau, hai người đều bình thản di chuyển tầm mắt sang hướng khác.
“Cậu giám sát đầu nào?” Vưu Minh Hứa hỏi Hứa Mộng Sơn.
Hứa Mộng Sơn chưa kịp đáp, Ân Phùng đã lên tiếng: “Đồ Nha có thể giám sát một đầu.”
Vưu Minh Hứa rũ mắt, Hứa Mộng Sơn ngờ vực: “Đồ Nha?”
Ân Phùng cười đáp: “Chính là tài xế của tôi.”
Hứa Mộng Sơn: “Ồ……”
Vưu Minh Hứa lạnh nhạt: “Chúng ta nên giám sát thế nào thì cứ làm thế ấy.”
Ân Phùng nói: “Trước khi anh ấy là tài xế từng chơi Boxing trong thế giới ngầm, rất hiếm khi thua trận. Để anh ấy trông coi phía Chu Thiếu Lăng sẽ không xảy ra sai sót.”
Vưu Minh Hứa không nói, Hứa Mộng Sơn nhìn hai người rồi cười gật đầu: “Được. Như vậy vừa hay, chúng ta có thể tập trung mai phục tại nhà Hướng Vinh. Không chút sơ hở.”
Sau khi Ân Phùng đi, Vưu Minh Hứa quay trở về phòng tắm rửa, sắp xếp lại trang bị rồi lại tới phòng Hứa Mộng Sơn.
Hứa Mộng Sơn vất vả cả ngày nên ngủ bù một lúc, tuy nhìn anh ấy có chút uể oải song cặp mắt sáng ngời, tay còn đang bưng hộp cơm, nói: “Đi luôn hả?”
Vưu Minh Hứa “ừm” một tiếng, vừa nhìn chỗ cơm không chỉ dành cho hai người bèn lãnh đạm nói: “Cậu không cần phải quá khách sáo với anh ta.”
Hứa Mộng Sơn thở dài nói: “Làm gì có, anh ta tốt xấu gì cũng là một chuyên gia. Hồi trước cũng có ích, đã giúp chúng ta không ít trong phá án. Vưu tỷ, buôn bán không thành nhưng còn tình nghĩa mà, không làm được tình nhân thì coi như em trai đi.”
“Cút.”
Vừa ra khỏi phòng đã thấy Ân Phùng đứng đợi ngoài cửa nhà nghỉ. Trời đêm sâu thẳm, hiu hiu gió lạnh. Anh mặc chiếc áo khoác thẳng thớm, tướng mạo tuấn lãng, không hề ăn nhập với cảnh đêm thôn trấn. Vưu Minh Hứa chỉ nhìn qua rồi dời tầm mắt ngay lập tức.
Nghe thấy tiếng động Ân Phùng quay người, tầm mắt vượt qua Hứa Mộng Sơn đang cười hì hì, dừng lại trên người phụ nữ lạnh lùng phía sau anh ấy. Anh nhận ra cô đã thay sang bộ đồ rộng rãi, thuận tiện hành động, lọn ngóc còn hơi ẩm, sau khi tắm rửa, gương mặt cô càng thêm trắng nõn, xinh đẹp. Anh nghĩ, nói cho cùng, là một người phụ nữ, khi cần chú ý hình tượng cô vẫn sẽ chú ý, có thêm vài nét của thuộc về phái yếu.
Ba người lên xe.
Đồ Nha đã được Ân Phùng sai đi huyện Thần Khê trông trừng Chu Thiếu Lăng. Việc xuất hành, ăn uống ngủ nghỉ của Ân Phùng trước đây đều do cấp dưới lo liệu. Hiện giờ Đồ Nha đã bị cử đi nơi khác, trời cũng đã tối, anh vốn không thấy đói, mãi cho đến khi gửi thấy mùi thức ăn Hứa Mộng Sơn xách lên xe mới thấy ruột gan cồn cào.
Nhìn hộp cơm đơn giản đó, anh lại ngoảnh đầu nhìn cửa sổ.
Ai ngờ Vưu Minh Hứa ngồi ghế lái phụ lấy một hộp, ăn ngay trên xe. Thế là mùi đó lại càng thêm nồng đậm. Cô ăn của cô, mặc kệ người khác. Hứa Mộng Sơn nói: “Thầy Ân, cũng mua cho anh đấy, tôi dặn bà chủ nhà nghỉ làm cơm rang, rất sạch, anh lấy mà ăn.”
Ân Phùng nào đã ăn cơm trên xe bao giờ? Nhưng anh cũng biết, cảnh sát làm nhiệm vụ, thời gian quý như vàng bạc, không thể để ý quá nhiều. Cộng thêm đích thực là anh đói muốn ngất, vừa định thò tay lấy cơm liền nghe thấy người phụ nữ đằng trước lạnh nhạt nói: “Chúng ta ăn cơm nông thôn rẻ tiền, người ta nuốt trôi chắc? Đừng lo chuyện bao đồng nữa.”
Hứa Mộng Sơn cười hì hì: “Chẳng phải hồi trước cũng cùng ăn đấy à?”
Bấy giờ liền thấy một cánh tay thon gầy, trắng trẻo thò ra từ trong tay áo tinh xảo đắt tiền lấy một hộp cơm ra khỏi chiếc túi nilong đặt cạnh Vưu Minh Hứa. Giọng nói trầm thấp, từ tốn vang lên ngay tai cô: “Ai nói tôi nuốt không trôi?”
Vưu Minh Hứa mặc kệ anh.
Hứa Mộng Sơn làm người vô hình.
Chỉ mấy phút Vưu Minh Hứa đã giải quyết xong hộp cơm, lấy một chai nước khỏi túi nilong, uống cạn hơn nửa bình rồi ném trở lại túi mà Ân Phùng mới chỉ ăn được nửa non. Anh ngước mắt nhìn từng hành động của cô, tuy không quen song dường như đó mới chính là cô. Bất giác, anh đã ăn hết nửa già, hóa ra cũng chẳng khó ăn như trong tưởng tượng.
Xe dừng bên tụi cây tại khúc cua đường huyện. Bởi tiến thêm chút nữa chính là nhà Hướng Vinh, vừa nhìn là thấy, không có thứ gì có thể che chắn. Nhìn từ xa, nhà ông ta tối om, không có xe đỗ trước cửa, có lẽ không ai ở nhà.
Ba người xuyên qua màn đêm tiến lại gần, Hứa Mộng Sơn và Vưu Minh Hứa đi trước, phối hợp vô cùng ăn ý mà không cần trao đổi, chia nhau ra hành động, tiến vào nhà từ hai mé sân viện. Ân Phùng theo sau nhìn bóng dáng khỏe khoắn của hai người, tăng nhịp bước theo Vưu Minh Hứa.
Vưu Minh Hứa phục dưới cửa sổ, vừa định vươn lên nhìn liền phát giác phía sau nhiều thêm một người. Cô bực mình, nói thẳng: “Anh đi theo anh ấy.”
Tác giả :
Đinh Mặc