Chờ Tôi Có Tội
Quyển 4 - Chương 133
Buổi trưa, Vưu Minh Hứa gọi điện cho Trần Phong, được cho hay Ân Phùng vẫn chưa tỉnh, cô đành tiếp tục công việc. Chuông tan làm vừa vang lên, cô phá lệ lập tức xông ra khỏi phòng làm việc, bắt xe chạy thẳng đến bệnh viện Tương Tuệ.
Vừa đi khỏi Cục cảnh sát không lâu thì Trần Phong gửi tin nhắn đến: “Thầy Ân tỉnh rồi!”
Vưu Minh Hứa nở nụ cười, thúc giục bác tài xế: “Bác tài ơi làm phiền lái nhanh thêm chút nữa.”
Bác tài nói: “Được ngay! Gia đình có người bệnh hả?”
Vưu Minh Hứa nhìn ra cửa sổ, đáp: “Bạn trai cháu, bệnh vặt thôi ạ.”
Ân Phùng vẫn nằm trong phòng bệnh VIP khi trước, Vưu Minh Hứa vừa ra khỏi thang máy liền gặp ngay Trần Phong ra khỏi phòng bệnh. Hai người liếc qua nhau, cô khẽ gật đầu chào hỏi rồi đi thẳng vào phòng, bởi vậy không hề nhận ra thần sắc có chút khác lạ của Trần Phòng.
Thường ngày Trần Phong ôn tồn nhã nhặn, không gấp không vội nhưng hôm nay tâm trạng rõ ràng không được ổn định. Gặp Vưu Minh Hứa, mắt cậu ta sáng lên. Nhưng thấy cô đi thẳng vào phòng bệnh, cậu ta muốn nói lại thôi, cuối cùng là đứng cạnh cửa gọi y tá ra ngoài, sau đó khép cửa phòng lại.
Vừa vào phòng, Vưu Minh Hứa đã thấy người đó ngồi tựa đầu giường, đang chậm rãi ăn bát cháo.
Trời đã tối, căn phòng ấm áp ánh đèn dịu nhẹ. Anh mặc bộ quần áo bệnh nhân sạch sẽ tinh tươm, đầu tóc dường như cũng đã được chải chuốt trước khi cô tới nên càng thêm trắng trẻo anh tuấn.
Vưu Minh Hứa chợt nhớ lại khi còn trên núi, anh gần như cứng nhắc bật thốt một câu “A Hứa” sau đó ngất lịm, lòng cô lập tức mềm nhũn. Không cần biết hiện tại anh bệnh tật ra sao, tương lai có thể khỏi hay không, cô đều sẽ gánh vác cùng anh.
Cô nhìn ngón tay trắng trẻo thon dài với những khớp xương rõ nét đang cầm chiếc bát sứ của anh. Hiện tại dù chỉ nhìn bàn tay người này thôi, lòng cô cũng trào lên niềm yêu thích và tiếc thương mãnh liệt.
Người của cô mà. Chàng trai nhỏ cũng được, mà người đàn ông trưởng thành cũng thế. Chung quy đều là của cô cả.
Ân Phùng cũng ngẩng đầu nhìn cô, song không hề có sự thay đổi trong đôi mắt trong trẻo đó của anh.
Nhưng Vưu Minh Hứa đang lúc vui mừng nên không quá để ý, cô đi thẳng đến, ôm anh vào lòng, cười nói: “Anh làm em sợ muốn chết. Thế nào rồi? Đầu còn đau không? Có nơi nào không thoải mái không?”
Anh lặng thinh, chỉ khẽ đặt chiếc bát xuống đầu giường tạo thành tiếng vang lạch cạch. Mà tay anh cũng không lập tức ôm lấy eo cô như thường ngày.
Vưu Minh Hứa ngẩn người, nỗi nghi hoặc như chồi non nhanh chóng mọc lên từ đáy lòng. Cô buông anh ra, ngồi xuống cạnh giường nhìn anh ở khoảng cách gần kề.
Ban nãy hớt hải vào phòng nên không chú ý, quần áo bệnh nhân của anh không giống bình thường mà mỗi một khuy áo đều được cài ngay ngắn thẳng hàng. Cúc trên cùng và cúc thứ hai được mở ra, lộ ra thớ cơ rắn chắc. Sau khi được cô ôm, anh gần như bất động, một cánh tay gác trên tủ đầu giường, một tay khác đặt trên chăn, ngón giữa thong dong gõ nhẹ theo nhịp. Mặt anh không hớn hở hướng về phía cô như thường lệ mà đầu mày hơi nhíu, bởi vậy đường nét gương mặt càng thêm căng cứng. Mắt anh sâu thẳm như miệng giếng ánh bóng đêm, ánh mắt lạnh lùng, tĩnh lặng, xa cách ấy tuyệt đối không phải ảo giác của Vưu Minh Hứa.
Chỉ trong một ánh nhìn của anh, Vưu Minh Hứa bỗng cảm thấy cả thế giới đều chìm trong yên lặng. Người đàn ông trước mắt quen thuộc đến thế, mỗi tấc đường nét, thậm chí là mỗi tấc da thịt cô đều đã từng có được. Nhưng lúc này, anh rõ ràng là một con người khác. Anh thậm chí không cần mở miệng nói chuyện, mỗi một ngón tay, mỗi một cử động nhỏ đều mang theo phong phạm thuộc về Ân Phùng 30 tuổi. Khác hoàn toàn với người quấn lấy cô, dỗ dành cô, sùng bài cô, ái mộ cô kia.
Vưu Minh Hứa chỉ cảm thấy trái tim dần chìm xuống từng chút một. Cô bất chợt nghe được người kia thầm thì bên tai: A Hứa, anh chỉ yêu em, sùng bái em. Anh nguyện chết vì em. Chỉ cần em cũng yêu anh.
Nhưng hiện tại, cùng là một người, lại đang dùng ánh mắt lạnh như nước nhìn thẳng vào cô.
Cảm giác hoang mang tột cùng lan dần trong tim cô.
Mũi Vưu Minh Hứa có chút chua xót, song cô vẫn không từ bỏ, nhìn thẳng vào mắt anh, gọi một tiếng: “Vưu Anh Tuấn?”
Sau đó, cô thấy người đàn ông trước mặt rất chậm, rất chậm lộ ra một ý cười. Nhưng đôi mắt ấy vẫn chẳng hề mang một chút dịu dàng.
“Sao? Tôi còn có tên khác cơ à?” Vẫn là giọng nói ấy, song ngữ điệu từ tốn vô cùng, không còn cảm giác của một chàng thiếu niên nữa. Anh nói: “Ai dám đổi tên cho tôi? Nghe ngu như chó vậy. Sau này đừng có nhắc đến cái tên đó nữa.”
Vưu Minh Hứa chưa từng có cảm giác như vậy. Cô nhìn người này mà lòng quặn thắt từng cơn.
Cô cứ như vậy mất đi Vưu Anh Tuấn?
Cứ vậy mà mất đi anh rồi sao?
Không phải cô chưa từng nghĩ tới có một ngày anh sẽ hồi phục. Nhưng nhiều nhất cũng mới chỉ nghĩ rằng tính tình anh sẽ thay đổi, vậy thì việc hai người có thể tiếp tục hay không còn phải xem vận mệnh. Cô không hề ngờ được, nghe ngữ khí ban nãy của anh, dường như anh đã quên sạch những ngày tháng qua.
Chỉ một cái quay người, anh đã dùng ánh mắt xa lạ nhìn cô.
Cô nghe thấy bản thân cất tiếng hỏi: “Chuyện của chúng ta, anh còn nhớ được gì? Nhớ được bao nhiêu?”
Thần sắc của người đó cuối cùng cũng có chút thay đổi. Anh không trả lời ngay lập tức, ngón tay giữa ngừng gõ theo nhịp, nói: “Tôi vừa tỉnh lại chưa đến nửa giờ đồng hồ, đại não cũng đang trong quá trình hồi phục. Tôi vẫn chưa làm rõ được những chuyện xảy ra thời gian này. Cô về trước đi, đợi khi tôi sắp xếp lại toàn bộ đầu mối, nếu cần thiết…” Anh cười, “Tôi sẽ tìm cô.”
Vưu Minh Hứa im lặng một hồi, khuôn mặt đã không còn bất cứ biểu cảm nào. Cô đứng dậy, đi về phía cửa.
Ân Phùng ngẩng đầu liếc nhìn bóng lưng cô một chút, vừa chuẩn bị nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng động, mở mắt liền thấy cô đóng cửa, còn cô không những không đi, mà còn khóa trái cửa.
Ân Phùng sầm mặt.
Vưu Minh Hứa đi thẳng về phía anh, không ngồi nữa mà một tay chống lên bức tường cạnh anh, cúi người nói: “Em không quen đợi người. Hiện giờ nói rõ ràng, cái đầu hỏng mất mấy đợt của anh rốt cuộc còn nhớ được bao nhiêu chuyện trong một năm qua? Cũng đừng mơ gọi người hay gì, có tin em ở trong này, sẽ chẳng ai dám bước vào, cũng không ai có thể bước vào không?”
Với Ân Phùng của hiện tại mà nói, trước nay chưa hề có người phụ nữ nào dám nói chuyện với anh như vậy. Anh cũng cũng từng gặp người phụ nữ nào cường thế hung hăng như cô. Thành ra anh có chút ngẩn người hoảng hốt.
Người phụ nữ này rất đẹp, nhưng gần như không trang điểm, cũng không phải nét đẹp tinh xảo, mà đẹp theo kiểu hoang dã, tràn đầy sức sống. Điều khiến Ân Phùng không thể phớt lờ chính là, kể từ giây phút cô bước vào phòng, cái đầu nặng trình trịch của anh liền trào lên cảm giác vô cùng quen thuộc, thậm chí còn cảm thấy thân thuộc và an tâm. Đây là cảm giác anh chưa từng có suốt 30 năm cuộc đời.
Thế nên, dưới sự cái nhìn bức ép của người phụ nữ, anh không lùi bước, trái lại còn ngẩng đầu, khuôn mặt chỉ cách mặt cô vài centimet, cảm nhận hơi thở quen thuộc thân thiết của đối phương phả trên mặt mình, anh thậm chí còn nhận thấy trái tim có chút rung động khó hiểu.
Hết chương 133
Vừa đi khỏi Cục cảnh sát không lâu thì Trần Phong gửi tin nhắn đến: “Thầy Ân tỉnh rồi!”
Vưu Minh Hứa nở nụ cười, thúc giục bác tài xế: “Bác tài ơi làm phiền lái nhanh thêm chút nữa.”
Bác tài nói: “Được ngay! Gia đình có người bệnh hả?”
Vưu Minh Hứa nhìn ra cửa sổ, đáp: “Bạn trai cháu, bệnh vặt thôi ạ.”
Ân Phùng vẫn nằm trong phòng bệnh VIP khi trước, Vưu Minh Hứa vừa ra khỏi thang máy liền gặp ngay Trần Phong ra khỏi phòng bệnh. Hai người liếc qua nhau, cô khẽ gật đầu chào hỏi rồi đi thẳng vào phòng, bởi vậy không hề nhận ra thần sắc có chút khác lạ của Trần Phòng.
Thường ngày Trần Phong ôn tồn nhã nhặn, không gấp không vội nhưng hôm nay tâm trạng rõ ràng không được ổn định. Gặp Vưu Minh Hứa, mắt cậu ta sáng lên. Nhưng thấy cô đi thẳng vào phòng bệnh, cậu ta muốn nói lại thôi, cuối cùng là đứng cạnh cửa gọi y tá ra ngoài, sau đó khép cửa phòng lại.
Vừa vào phòng, Vưu Minh Hứa đã thấy người đó ngồi tựa đầu giường, đang chậm rãi ăn bát cháo.
Trời đã tối, căn phòng ấm áp ánh đèn dịu nhẹ. Anh mặc bộ quần áo bệnh nhân sạch sẽ tinh tươm, đầu tóc dường như cũng đã được chải chuốt trước khi cô tới nên càng thêm trắng trẻo anh tuấn.
Vưu Minh Hứa chợt nhớ lại khi còn trên núi, anh gần như cứng nhắc bật thốt một câu “A Hứa” sau đó ngất lịm, lòng cô lập tức mềm nhũn. Không cần biết hiện tại anh bệnh tật ra sao, tương lai có thể khỏi hay không, cô đều sẽ gánh vác cùng anh.
Cô nhìn ngón tay trắng trẻo thon dài với những khớp xương rõ nét đang cầm chiếc bát sứ của anh. Hiện tại dù chỉ nhìn bàn tay người này thôi, lòng cô cũng trào lên niềm yêu thích và tiếc thương mãnh liệt.
Người của cô mà. Chàng trai nhỏ cũng được, mà người đàn ông trưởng thành cũng thế. Chung quy đều là của cô cả.
Ân Phùng cũng ngẩng đầu nhìn cô, song không hề có sự thay đổi trong đôi mắt trong trẻo đó của anh.
Nhưng Vưu Minh Hứa đang lúc vui mừng nên không quá để ý, cô đi thẳng đến, ôm anh vào lòng, cười nói: “Anh làm em sợ muốn chết. Thế nào rồi? Đầu còn đau không? Có nơi nào không thoải mái không?”
Anh lặng thinh, chỉ khẽ đặt chiếc bát xuống đầu giường tạo thành tiếng vang lạch cạch. Mà tay anh cũng không lập tức ôm lấy eo cô như thường ngày.
Vưu Minh Hứa ngẩn người, nỗi nghi hoặc như chồi non nhanh chóng mọc lên từ đáy lòng. Cô buông anh ra, ngồi xuống cạnh giường nhìn anh ở khoảng cách gần kề.
Ban nãy hớt hải vào phòng nên không chú ý, quần áo bệnh nhân của anh không giống bình thường mà mỗi một khuy áo đều được cài ngay ngắn thẳng hàng. Cúc trên cùng và cúc thứ hai được mở ra, lộ ra thớ cơ rắn chắc. Sau khi được cô ôm, anh gần như bất động, một cánh tay gác trên tủ đầu giường, một tay khác đặt trên chăn, ngón giữa thong dong gõ nhẹ theo nhịp. Mặt anh không hớn hở hướng về phía cô như thường lệ mà đầu mày hơi nhíu, bởi vậy đường nét gương mặt càng thêm căng cứng. Mắt anh sâu thẳm như miệng giếng ánh bóng đêm, ánh mắt lạnh lùng, tĩnh lặng, xa cách ấy tuyệt đối không phải ảo giác của Vưu Minh Hứa.
Chỉ trong một ánh nhìn của anh, Vưu Minh Hứa bỗng cảm thấy cả thế giới đều chìm trong yên lặng. Người đàn ông trước mắt quen thuộc đến thế, mỗi tấc đường nét, thậm chí là mỗi tấc da thịt cô đều đã từng có được. Nhưng lúc này, anh rõ ràng là một con người khác. Anh thậm chí không cần mở miệng nói chuyện, mỗi một ngón tay, mỗi một cử động nhỏ đều mang theo phong phạm thuộc về Ân Phùng 30 tuổi. Khác hoàn toàn với người quấn lấy cô, dỗ dành cô, sùng bài cô, ái mộ cô kia.
Vưu Minh Hứa chỉ cảm thấy trái tim dần chìm xuống từng chút một. Cô bất chợt nghe được người kia thầm thì bên tai: A Hứa, anh chỉ yêu em, sùng bái em. Anh nguyện chết vì em. Chỉ cần em cũng yêu anh.
Nhưng hiện tại, cùng là một người, lại đang dùng ánh mắt lạnh như nước nhìn thẳng vào cô.
Cảm giác hoang mang tột cùng lan dần trong tim cô.
Mũi Vưu Minh Hứa có chút chua xót, song cô vẫn không từ bỏ, nhìn thẳng vào mắt anh, gọi một tiếng: “Vưu Anh Tuấn?”
Sau đó, cô thấy người đàn ông trước mặt rất chậm, rất chậm lộ ra một ý cười. Nhưng đôi mắt ấy vẫn chẳng hề mang một chút dịu dàng.
“Sao? Tôi còn có tên khác cơ à?” Vẫn là giọng nói ấy, song ngữ điệu từ tốn vô cùng, không còn cảm giác của một chàng thiếu niên nữa. Anh nói: “Ai dám đổi tên cho tôi? Nghe ngu như chó vậy. Sau này đừng có nhắc đến cái tên đó nữa.”
Vưu Minh Hứa chưa từng có cảm giác như vậy. Cô nhìn người này mà lòng quặn thắt từng cơn.
Cô cứ như vậy mất đi Vưu Anh Tuấn?
Cứ vậy mà mất đi anh rồi sao?
Không phải cô chưa từng nghĩ tới có một ngày anh sẽ hồi phục. Nhưng nhiều nhất cũng mới chỉ nghĩ rằng tính tình anh sẽ thay đổi, vậy thì việc hai người có thể tiếp tục hay không còn phải xem vận mệnh. Cô không hề ngờ được, nghe ngữ khí ban nãy của anh, dường như anh đã quên sạch những ngày tháng qua.
Chỉ một cái quay người, anh đã dùng ánh mắt xa lạ nhìn cô.
Cô nghe thấy bản thân cất tiếng hỏi: “Chuyện của chúng ta, anh còn nhớ được gì? Nhớ được bao nhiêu?”
Thần sắc của người đó cuối cùng cũng có chút thay đổi. Anh không trả lời ngay lập tức, ngón tay giữa ngừng gõ theo nhịp, nói: “Tôi vừa tỉnh lại chưa đến nửa giờ đồng hồ, đại não cũng đang trong quá trình hồi phục. Tôi vẫn chưa làm rõ được những chuyện xảy ra thời gian này. Cô về trước đi, đợi khi tôi sắp xếp lại toàn bộ đầu mối, nếu cần thiết…” Anh cười, “Tôi sẽ tìm cô.”
Vưu Minh Hứa im lặng một hồi, khuôn mặt đã không còn bất cứ biểu cảm nào. Cô đứng dậy, đi về phía cửa.
Ân Phùng ngẩng đầu liếc nhìn bóng lưng cô một chút, vừa chuẩn bị nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng động, mở mắt liền thấy cô đóng cửa, còn cô không những không đi, mà còn khóa trái cửa.
Ân Phùng sầm mặt.
Vưu Minh Hứa đi thẳng về phía anh, không ngồi nữa mà một tay chống lên bức tường cạnh anh, cúi người nói: “Em không quen đợi người. Hiện giờ nói rõ ràng, cái đầu hỏng mất mấy đợt của anh rốt cuộc còn nhớ được bao nhiêu chuyện trong một năm qua? Cũng đừng mơ gọi người hay gì, có tin em ở trong này, sẽ chẳng ai dám bước vào, cũng không ai có thể bước vào không?”
Với Ân Phùng của hiện tại mà nói, trước nay chưa hề có người phụ nữ nào dám nói chuyện với anh như vậy. Anh cũng cũng từng gặp người phụ nữ nào cường thế hung hăng như cô. Thành ra anh có chút ngẩn người hoảng hốt.
Người phụ nữ này rất đẹp, nhưng gần như không trang điểm, cũng không phải nét đẹp tinh xảo, mà đẹp theo kiểu hoang dã, tràn đầy sức sống. Điều khiến Ân Phùng không thể phớt lờ chính là, kể từ giây phút cô bước vào phòng, cái đầu nặng trình trịch của anh liền trào lên cảm giác vô cùng quen thuộc, thậm chí còn cảm thấy thân thuộc và an tâm. Đây là cảm giác anh chưa từng có suốt 30 năm cuộc đời.
Thế nên, dưới sự cái nhìn bức ép của người phụ nữ, anh không lùi bước, trái lại còn ngẩng đầu, khuôn mặt chỉ cách mặt cô vài centimet, cảm nhận hơi thở quen thuộc thân thiết của đối phương phả trên mặt mình, anh thậm chí còn nhận thấy trái tim có chút rung động khó hiểu.
Hết chương 133
Tác giả :
Đinh Mặc