Chờ Tôi Có Tội
Quyển 3 - Chương 66
Suốt ngày hôm nay tâm trạng của Vưu Minh Hứa rất nhẹ nhõm. Cô nghĩ bụng: Thực chất việc đánh người này rất thú vị đấy chứ, rốt cuộc là do dòng máu chảy trong người cô vốn tà ác nên mới yêu thích trừng phạt kẻ gian; hay vì thường xuyên trừng trị kẻ gian nên mới khiến cô trở nên tà ác?
La Vũ là người thông minh nên không tiếp tục tới gây sự.
Điện thoại Vưu Minh Hứa reo lên đúng giờ tan làm. Hiện tại, mỗi lần Ân Phùng gọi đến, Vưu Minh Hứa đều không lập tức nhận máy.
“Alo?”
“Tan làm chưa?”
“Ừm, sắp rồi.”
“Tôi cho xe chờ cô ở cổng.” Ân Phùng nói, “Tôi ở nhà đợi cô. A Hứa, nơi này rất thú vị, mau đến đi, tôi cho cô xem rất nhiều thứ.”
Ngắt điện thoại, Vưu Minh Hứa không kìm được mỉm cười, ngồi lặng một hồi mới cầm túi xách tan làm.
Chiếc xe Bentley im lặng đỗ ngoài cổng thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn. Vưu Minh Hứa nhíu mày, vội vã chui tọt vào xe, nghĩ bụng tên này hồi trước đúng là xa xỉ, khoe khoang vô độ.
Tối qua mọi người đã bàn sẵn, Trần Phong đưa anh về nhà làm quen với một vài việc trong buổi ký tặng và luyện tập piano. Vưu Minh Hứa đã đồng ý đến nhà anh xem xét.
Tài xế là một người đàn ông mập mạp, cao lớn và vạm vỡ, mặc chiếc áo đồng phục màu đen, cả chặng đường đều im lặng không phát ra một tiếng động, trong xe giống hệt như chỉ có một mình Vưu Minh Hứa. Song, khi bị một chiếc xe khác cướp làn, anh tài xế khá nóng tính, âm thầm tăng tốc đuổi theo.
Vưu Minh Hứa ngẩng đầu quan sát, nói: “Chậm chút, an toàn là trên hết.”
Hai tay anh tài xế siết chặt vô lăng, tốc độ xe cũng dần chậm lại.
Khi trước Vưu Minh Hứa đã từng nghe Trần Phong nhắc qua, bản thân cô cũng đã lên mạng tìm kiếm tin tức, Ân Phùng tự thành lập công ty, sở hữu một đế quốc thương nghiệp không hề nhỏ. Những người bên cạnh đều đã theo anh khá nhiều năm. Vưu Minh Hứa bỗng rất tò mò, có thể giữ một người tính tình nóng nảy, dễ kích động phụ trách việc an toàn tính mạng trong việc đi lại của mình, Ân Phùng của quá khứ quả nhiên rất thú vị.
Bọn họ đi được hơn nửa tiếng đồng hồ, sắp tới ngoại ô thành phố, cảnh vật xung quanh xanh ngắt một màu trải dài liên miên. Chiếc xe rẽ vào con đường nhỏ yên tĩnh, dần tiến vào một lâm viên. Hóa ra đây là khu biệt thự rộng thênh thang song khá kín đáo, tường ngăn cách mỗi căn biệt thự đều rất cao, không nhìn được bên trong, diện tích rộng vô cùng.
Đến khu sâu nhất, chào đón họ là một cánh cổng kiểu cung đình đang mở rộng, chiếc xe tiến dần vào con đường lát đá hoa cương trắng.
Chỉ mới nhìn vậy thôi, Vưu Minh Hứa liền nghĩ: Ân Phùng và cô, quả nhiên không cùng một thế giới.
Song cũng có một ý nghĩ khác vụt lên: Sao hồi trước anh không phải là một nhà văn nghèo nàn cơ chứ? Hoặc giả không thành lập một đế quốc văn hóa thương mại, yên phận làm một nhà văn bình thường chẳng phải rất tốt sao?
Tài xế dừng xe tại ga-ra cách tòa biệt thự không xa. Anh ta giúp cô mở cửa xe, xòe tay ra hiệu cho cô một mình tiến vào. Vưu Minh Hứa cười: “Cảm ơn.”
Khuôn mặt dày cộp những thớ thịt của người tài xế chen lên một ý cười. Vưu Minh Hứa đã gặp muôn vàn loại người khác nhau, vừa nhìn liền biết nụ cười đó rất chân thành, dù chủ nhân của nó có hơi cứng nhắc và không giỏi giao thiệp.
Có lẽ Ân Phùng của quá khứ cũng hiểu rõ điều này.
Con đường trắng toát cắt xuyên qua vườn hoa đang chìm trong ánh tịch dương ấm áp. Một người thợ làm vườn mặc bộ đồng phục công nhân màu xanh dương, xỏ găng tay, đội mũ lưỡi trai và cầm chiếc kéo to đùng cắt tỉa cây cảnh. Phát giác có tiếng bước chân, anh ta ngẩng đầu nhìn Vưu Minh Hứa.
Anh ta khoảng ngoài bốn mươi, gương mặt gầy gò buồn bã, song khá thanh tú, nhã nhặn.
Vưu Minh Hứa gật đầu chào hỏi.
Anh ta cúi đầu tiếp tục công việc trong tay.
Vưu Minh Hứa không để bụng, tiếp tục đi về phía trước, đồng thời quan sát xung quanh như một thói quen nghề nghiệp. Cô bỗng phát hiện, nhìn bao quát khắp vườn hoa rộng mênh mông, hoặc cũng có thể gọi là ruộng hoa này, rất kỳ quái. Thông thường, hoa trên ruộng đều sẽ được trồng theo từng luống ngay ngắn, chỉnh tề, quy củ, thậm chí là đối xứng nhau. Nhưng ruộng hoa trước mắt thì khác, chỗ này một chút đậm, chỗ kia một chút nhạt, các loại hoa màu vàng, xanh lam, vàng nhạt, tím đậm đan xen lẫn nhau loạn xì ngầu.
Cô ngừng bước quan sát kĩ lại một lượt mới phát hiện: giống một bức tranh. Nếu mặt đất là trang giấy, vậy thì từng góc, từng mảng hoa đan xen chính là những màu sắc người họa sĩ tô điểm trên đó, tính nghệ thuật vô cùng mạnh mẽ.
Vưu Minh Hứa kinh ngạc nhìn bóng lưng người thợ làm vườn trầm lặng kiệm lời. Đến người làm vườn mà cũng là một nghệ thuật gia tài tình hệt như người chủ ngôi biệt thự này vậy.
Xuyên qua vườn hoa tới trước ngôi nhà bốn tầng cao, Vưu Minh Hứa cũng chỉ nhìn ra ngôi biệt thự này được thiết kế đậm chất nghệ thuật, trắng sạch tinh khiết xa hoa, cao thấp không đối xứng song chỉnh thể lại vô cùng thống nhất, giống hệt như một ngôi bảo tàng.
Xung quanh ngôi nhà trồng rất nhiều cây ăn quả sai trĩu cành. Bên mé còn có một hồ cá, được trang hoàng hoa cỏ đá lót đầy đủ, vô cùng tinh tế. Một người đàn ông tóc hoa râm đang rửa công cụ gì đó trong hồ. Ông đội chiếc mũ rơm, mặc quần đùi, nhìn thấy Vưu Minh Hứa liền đứng dậy, nụ cười rất mực nhún nhường hiện trên khuôn mặt đen thui.
Vưu Minh Hứa ngây người.
Cảnh sát rất quen thuộc với một hạng người. Tư thế đứng của bọn họ đều vô thức căng cứng, cho dù đã ra tù nhiều năm cũng không thể xóa bỏ hết được. Người đàn ông ngoài 50 tuổi này nằm trong số đó.
Ông ấy như phát hiện ra cái nhìn chăm chú của Vưu Minh Hứa, cái đầu càng cúi thấp hơn, song cần cổ gân lên thẳng đuột. Vưu Minh Hứa điềm tĩnh bước vào trong nhà, thầm nghĩ: Không biết Ân Phùng của quá khứ có biết người đàn ông này vốn là một người đã ra tù không. Nhưng rồi cô lại nghĩ: Còn có con hồ ly Trần Phong bên cạnh, anh chắc chắn là nắm rõ trong lòng bàn tay. Điều này cũng chẳng phải chuyện xấu xa gì cho cam.
Vưu Minh Hứa khá bất ngờ khi đặt chân vào phòng khách bởi có một tấm biển sừng sững ngay trung tâm: “Phòng làm việc Ân Phùng.” Tầng một có bảy, tám gian, trên cửa lần lượt treo biển: “Nghệ thuật”, “Kế hoạch”, “Biên tập và thẩm định”, “Xúc tiến thương mại”,… Cũng có nghĩa là, Ân Phùng quá khứ đã chuyển phòng làm việc về nhà? Lúc này, phần lớn cánh cửa của tất cả các phòng đều khép chặt, có những phòng mở cửa song không ai bên trong.
“Chào cô, cô cũng tới thăm thầy Ân sao?” Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Vưu Minh Hứa nghoảnh lại, người đó là một thanh niên cao gầy, đeo chiếc kính gọng đen, khá ưa nhìn, đôi mắt sáng trong là thứ thu hút nhất trên khuôn mặt cậu ta.
Chàng trai khoảng 24, 25 tuổi, sau lưng là một bản vẽ phác thảo. Cậu ta ôm một làn hoa quả nhìn Vưu Minh Hứa bằng ánh mắt hiếu kỳ.
Vưu Minh Hứa: “Ừm.”
Cậu ta ngẩng đầu nhìn lên tầng, nói: “Thầy ấy xảy ra chuyện, mọi người trong công ty ai cũng lo lắng. Hiện tại thầy đã về, có thể tổ chức buổi ký tặng đúng là tốt quá. Nhân viên bộ phận chúng tôi nhất quyết nhờ tôi mang đến cho thầy chút hoa quả mới chịu.”
La Vũ là người thông minh nên không tiếp tục tới gây sự.
Điện thoại Vưu Minh Hứa reo lên đúng giờ tan làm. Hiện tại, mỗi lần Ân Phùng gọi đến, Vưu Minh Hứa đều không lập tức nhận máy.
“Alo?”
“Tan làm chưa?”
“Ừm, sắp rồi.”
“Tôi cho xe chờ cô ở cổng.” Ân Phùng nói, “Tôi ở nhà đợi cô. A Hứa, nơi này rất thú vị, mau đến đi, tôi cho cô xem rất nhiều thứ.”
Ngắt điện thoại, Vưu Minh Hứa không kìm được mỉm cười, ngồi lặng một hồi mới cầm túi xách tan làm.
Chiếc xe Bentley im lặng đỗ ngoài cổng thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn. Vưu Minh Hứa nhíu mày, vội vã chui tọt vào xe, nghĩ bụng tên này hồi trước đúng là xa xỉ, khoe khoang vô độ.
Tối qua mọi người đã bàn sẵn, Trần Phong đưa anh về nhà làm quen với một vài việc trong buổi ký tặng và luyện tập piano. Vưu Minh Hứa đã đồng ý đến nhà anh xem xét.
Tài xế là một người đàn ông mập mạp, cao lớn và vạm vỡ, mặc chiếc áo đồng phục màu đen, cả chặng đường đều im lặng không phát ra một tiếng động, trong xe giống hệt như chỉ có một mình Vưu Minh Hứa. Song, khi bị một chiếc xe khác cướp làn, anh tài xế khá nóng tính, âm thầm tăng tốc đuổi theo.
Vưu Minh Hứa ngẩng đầu quan sát, nói: “Chậm chút, an toàn là trên hết.”
Hai tay anh tài xế siết chặt vô lăng, tốc độ xe cũng dần chậm lại.
Khi trước Vưu Minh Hứa đã từng nghe Trần Phong nhắc qua, bản thân cô cũng đã lên mạng tìm kiếm tin tức, Ân Phùng tự thành lập công ty, sở hữu một đế quốc thương nghiệp không hề nhỏ. Những người bên cạnh đều đã theo anh khá nhiều năm. Vưu Minh Hứa bỗng rất tò mò, có thể giữ một người tính tình nóng nảy, dễ kích động phụ trách việc an toàn tính mạng trong việc đi lại của mình, Ân Phùng của quá khứ quả nhiên rất thú vị.
Bọn họ đi được hơn nửa tiếng đồng hồ, sắp tới ngoại ô thành phố, cảnh vật xung quanh xanh ngắt một màu trải dài liên miên. Chiếc xe rẽ vào con đường nhỏ yên tĩnh, dần tiến vào một lâm viên. Hóa ra đây là khu biệt thự rộng thênh thang song khá kín đáo, tường ngăn cách mỗi căn biệt thự đều rất cao, không nhìn được bên trong, diện tích rộng vô cùng.
Đến khu sâu nhất, chào đón họ là một cánh cổng kiểu cung đình đang mở rộng, chiếc xe tiến dần vào con đường lát đá hoa cương trắng.
Chỉ mới nhìn vậy thôi, Vưu Minh Hứa liền nghĩ: Ân Phùng và cô, quả nhiên không cùng một thế giới.
Song cũng có một ý nghĩ khác vụt lên: Sao hồi trước anh không phải là một nhà văn nghèo nàn cơ chứ? Hoặc giả không thành lập một đế quốc văn hóa thương mại, yên phận làm một nhà văn bình thường chẳng phải rất tốt sao?
Tài xế dừng xe tại ga-ra cách tòa biệt thự không xa. Anh ta giúp cô mở cửa xe, xòe tay ra hiệu cho cô một mình tiến vào. Vưu Minh Hứa cười: “Cảm ơn.”
Khuôn mặt dày cộp những thớ thịt của người tài xế chen lên một ý cười. Vưu Minh Hứa đã gặp muôn vàn loại người khác nhau, vừa nhìn liền biết nụ cười đó rất chân thành, dù chủ nhân của nó có hơi cứng nhắc và không giỏi giao thiệp.
Có lẽ Ân Phùng của quá khứ cũng hiểu rõ điều này.
Con đường trắng toát cắt xuyên qua vườn hoa đang chìm trong ánh tịch dương ấm áp. Một người thợ làm vườn mặc bộ đồng phục công nhân màu xanh dương, xỏ găng tay, đội mũ lưỡi trai và cầm chiếc kéo to đùng cắt tỉa cây cảnh. Phát giác có tiếng bước chân, anh ta ngẩng đầu nhìn Vưu Minh Hứa.
Anh ta khoảng ngoài bốn mươi, gương mặt gầy gò buồn bã, song khá thanh tú, nhã nhặn.
Vưu Minh Hứa gật đầu chào hỏi.
Anh ta cúi đầu tiếp tục công việc trong tay.
Vưu Minh Hứa không để bụng, tiếp tục đi về phía trước, đồng thời quan sát xung quanh như một thói quen nghề nghiệp. Cô bỗng phát hiện, nhìn bao quát khắp vườn hoa rộng mênh mông, hoặc cũng có thể gọi là ruộng hoa này, rất kỳ quái. Thông thường, hoa trên ruộng đều sẽ được trồng theo từng luống ngay ngắn, chỉnh tề, quy củ, thậm chí là đối xứng nhau. Nhưng ruộng hoa trước mắt thì khác, chỗ này một chút đậm, chỗ kia một chút nhạt, các loại hoa màu vàng, xanh lam, vàng nhạt, tím đậm đan xen lẫn nhau loạn xì ngầu.
Cô ngừng bước quan sát kĩ lại một lượt mới phát hiện: giống một bức tranh. Nếu mặt đất là trang giấy, vậy thì từng góc, từng mảng hoa đan xen chính là những màu sắc người họa sĩ tô điểm trên đó, tính nghệ thuật vô cùng mạnh mẽ.
Vưu Minh Hứa kinh ngạc nhìn bóng lưng người thợ làm vườn trầm lặng kiệm lời. Đến người làm vườn mà cũng là một nghệ thuật gia tài tình hệt như người chủ ngôi biệt thự này vậy.
Xuyên qua vườn hoa tới trước ngôi nhà bốn tầng cao, Vưu Minh Hứa cũng chỉ nhìn ra ngôi biệt thự này được thiết kế đậm chất nghệ thuật, trắng sạch tinh khiết xa hoa, cao thấp không đối xứng song chỉnh thể lại vô cùng thống nhất, giống hệt như một ngôi bảo tàng.
Xung quanh ngôi nhà trồng rất nhiều cây ăn quả sai trĩu cành. Bên mé còn có một hồ cá, được trang hoàng hoa cỏ đá lót đầy đủ, vô cùng tinh tế. Một người đàn ông tóc hoa râm đang rửa công cụ gì đó trong hồ. Ông đội chiếc mũ rơm, mặc quần đùi, nhìn thấy Vưu Minh Hứa liền đứng dậy, nụ cười rất mực nhún nhường hiện trên khuôn mặt đen thui.
Vưu Minh Hứa ngây người.
Cảnh sát rất quen thuộc với một hạng người. Tư thế đứng của bọn họ đều vô thức căng cứng, cho dù đã ra tù nhiều năm cũng không thể xóa bỏ hết được. Người đàn ông ngoài 50 tuổi này nằm trong số đó.
Ông ấy như phát hiện ra cái nhìn chăm chú của Vưu Minh Hứa, cái đầu càng cúi thấp hơn, song cần cổ gân lên thẳng đuột. Vưu Minh Hứa điềm tĩnh bước vào trong nhà, thầm nghĩ: Không biết Ân Phùng của quá khứ có biết người đàn ông này vốn là một người đã ra tù không. Nhưng rồi cô lại nghĩ: Còn có con hồ ly Trần Phong bên cạnh, anh chắc chắn là nắm rõ trong lòng bàn tay. Điều này cũng chẳng phải chuyện xấu xa gì cho cam.
Vưu Minh Hứa khá bất ngờ khi đặt chân vào phòng khách bởi có một tấm biển sừng sững ngay trung tâm: “Phòng làm việc Ân Phùng.” Tầng một có bảy, tám gian, trên cửa lần lượt treo biển: “Nghệ thuật”, “Kế hoạch”, “Biên tập và thẩm định”, “Xúc tiến thương mại”,… Cũng có nghĩa là, Ân Phùng quá khứ đã chuyển phòng làm việc về nhà? Lúc này, phần lớn cánh cửa của tất cả các phòng đều khép chặt, có những phòng mở cửa song không ai bên trong.
“Chào cô, cô cũng tới thăm thầy Ân sao?” Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Vưu Minh Hứa nghoảnh lại, người đó là một thanh niên cao gầy, đeo chiếc kính gọng đen, khá ưa nhìn, đôi mắt sáng trong là thứ thu hút nhất trên khuôn mặt cậu ta.
Chàng trai khoảng 24, 25 tuổi, sau lưng là một bản vẽ phác thảo. Cậu ta ôm một làn hoa quả nhìn Vưu Minh Hứa bằng ánh mắt hiếu kỳ.
Vưu Minh Hứa: “Ừm.”
Cậu ta ngẩng đầu nhìn lên tầng, nói: “Thầy ấy xảy ra chuyện, mọi người trong công ty ai cũng lo lắng. Hiện tại thầy đã về, có thể tổ chức buổi ký tặng đúng là tốt quá. Nhân viên bộ phận chúng tôi nhất quyết nhờ tôi mang đến cho thầy chút hoa quả mới chịu.”
Tác giả :
Đinh Mặc