Chờ Tôi Có Tội
Quyển 3 - Chương 65
“Cho nên nói, vì quy mô của buổi ký tặng sách lần này rất lớn, phía ban tổ chức có sức ảnh hưởng rộng, tiền bỏ ra cũng nhiều. Nếu có thể, em hy vọng thầy tốt nhất nên tham gia.” Trần Phong mạch lạc giảng giải, “Hơn nữa bác sĩ điều trị chính cũng đã nói, làm nhiều việc liên quan đến quá khứ sẽ giúp thầy hồi phục ký ức nhanh hơn.”
Ân Phùng đang nằm trên sofa thổi kẹo cao su, bàn chân trần của anh gần chạm đến thắt lưng Vưu Minh Hứa ở đầu ghế bên kia.
Vưu Minh Hứa cúi đầu nghịch điện thoại không để ý tới anh.
Trần Phong cười mỉm nhìn bọn họ. Gần đây, hình như quan hệ giữa thầy Ân và bảo bối Vưu Minh Hứa của thầy lại càng thêm thân thiết.
Nếu là thầy Ân trước đây, chắc chắn sẽ chẳng thèm để mắt đến Vưu Minh Hứa. Nhưng hiện giờ, dù Ân Phùng đã thành tên ngốc, Trần Phong vẫn hy vọng thầy được như mong muốn, sẽ có được người con gái thầy thích.
Trần Phong ho nhẹ một tiếng đánh gãy thú vui của Ân Phùng, nói: “Hy vọng thầy đến tham gia buổi ký tặng. Rất nhiều bạn đọc của thầy đều chờ đợi rất lâu rồi.”
Ân Phùng vừa nhai kẹo vừa nói: “Nhưng tôi không biết phải làm thế nào.”
Trần Phong: “Mọi việc đều sẽ được sắp xếp ổn thỏa, thầy chỉ cần lộ mặt rồi làm theo là được. Cô Vưu, cô có muốn đi xem buổi ký tặng của thầy không? Tôi có thể giữ vé hàng ghế đầu cho cô.”
Ân Phùng lập tức nhìn Vưu Minh Hứa. Vưu Minh Hứa khá hiếu kỳ vì trước nay chưa từng tham gia loại hoạt động nào như vậy, hơn nữa còn có tác dụng hồi phục cho Ân Phùng. Nhìn ánh mắt lấp lánh chờ mong của Ân Phùng, cô cười mỉm gật đầu: “Được thôi.”
Trần Phong cười thỏa mãn: Việc này thành rồi. Quả nhiên không ngoài dự liệu, Ân Phùng lập tức ép sát Vưu Minh Hứa, mặt anh như sắp dính vào mặt cô. Trần Phong có đôi mắt tinh tường, nhận ra Vưu Minh Hứa âm thầm lùi người về sau mà tác gia Ân vẫn còn ngu ngơ áp tới. Trần Phong không khỏi thở dài một tiếng trong lòng.
Ân Phùng nói: “A Hứa, ngày ký tặng, cô có thể ở bên cạnh tôi mãi không?”
“Không được.”
“Sợ là không thích hợp ạ.”
Thấy hai người đều cùng phản đối, Ân Phùng phồng má trợn mắt, tức anh ách. Cánh tay anh chầm chậm lần mò đến eo cô, nhéo một cái coi như bồi thường cho bản thân. Vưu Minh Hứa chẳng thèm ngẩng đầu phản ứng, hành động của anh chẳng khác nào con côn trùng đang gãi ngứa cho cô vậy.
Trần Phong làm như không nhìn thấy, cười khẽ: “Phải rồi, mỗi lần ký tặng đều cần biểu diễn một tài nghệ. Tuy mất trí nhớ, nhưng chắc kỹ thuật thì vẫn còn. Thầy muốn chơi piano hay saxophone?”
Vưu Minh Hứa khá bất ngờ, hóa ra anh biết nhiều thứ như vậy, quả đúng là đại tài tử như lời người đồn đại.
Ân Phùng mờ mịt, nhíu mày suy nghĩ một lúc mới nói: “Hiện tại tôi không còn hứng thú với mấy thứ đó. Có thể biểu diễn tài nghệ khác không?”
Trần Phong: “Ví dụ?”
Đầu mày Ân Phùng giãn ra: “Tôi có thể biểu diễn mô phỏng động vật.” Nói đoạn, anh ngoảnh đầu nhìn Vưu Minh Hứa, nở nụ cười ngọt lịm: “Gâu! Gâu gâu—”
Vưu Minh Hứa và Trần Phong chết lặng.
Vưu Minh Hứa: “Piano!”
Trần Phong: “Rõ!”
———
Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Ân Phùng chưa thức giấc, Vưu Minh Hứa đã ra khỏi nhà.
Cô ngó qua phòng anh. Quả nhiên anh vẫn nằm ngủ như con ếch, một nửa chăn rơi xuống đất, khuôn mặt điển trai úp lên gối, ngủ đến là say nồng.
Trong đầu cô bất giác tái hiện lại hai nụ hôn cuồng nhiệt cùng những động tác vụng trộm ve vuốt của Ân Phùng gần đây. Trước khi kịp nhận ra, khóe miệng cô đã vô thức vẽ lên một độ cong.
Cô ngẩn người, nụ cười tức khắc tan biến, lặng lẽ rời khỏi nhà.
Cô bắt xe đi tới con ngõ tối om. Hứa Mộng Sơn đã dẫn theo hai người anh em đứng đợi nơi đó.
Vưu Minh Hứa gật đầu tỏ ý: “Lần này nợ mọi người rồi.”
Hứa Mộng Sơn cười híp mắt, hai người còn lại vội nói: “Làm gì có, Vưu tỷ thường ngày luôn đối tốt với chúng tôi.”
Vưu Minh Hứa cười nhẹ, hỏi Hứa Mộng Sơn: “Ra chưa?”
Hứa Mộng Sơn đáp: “Chắc sắp rồi.” Nói xong, anh và Vưu Minh Hứa đều ngẩng đầu nhìn camera giám sát nơi đầu ngõ.
Đầu bên kia hệ thống giám sát, Phán Giai ôm chiếc gối ôm ngồi trước màn hình, gửi tin nhắn thoại: “Yên tâm, chút nữa em sẽ tắt camera.”
Thời khắc trời dần hửng sáng, có ba người đàn ông bước ra từ một căn nhà trong ngõ. Vưu Minh Hứa đứng dựa tường, khoanh tay trước ngực chờ đợi bọn họ tới gần.
La Vũ đến nhà của một đương sự ngay trong đêm nhằm chuẩn bị cho án kiện. Thức trắng suốt một đêm, anh ta cũng mệt vô cùng, ngẩng đầu lên thấy Vưu Minh Hứa thì không khỏi kinh ngạc.
La Vũ nở nụ cười biếng nhác: “Sao nỡ bỏ thời gian đến gặp tôi thế?”
Vưu Minh Hứa đi thẳng đến, đồng thời hai người đi theo cô giơ thẻ với hai tên thuộc hạ của La Vũ: “Chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ quanh khu vực này, các anh phối hợp qua đây một chút.”
Hai tên thuộc hạ đều không chịu: “Gì thế? Cảnh sát mà cũng loạn bắt người?”
“Không bắt các người mà bắt trộm, qua đây hỏi mấy câu, sao, không phối hợp à?”
La Vũ nói: “Không sao, các người qua đó toàn lực phối hợp cùng cảnh sát, để tôi nói chuyện cùng bà xã.”
Vưu Minh Hứa lặng thinh không biểu cảm.
Những người khác rời đi, La Vũ nhìn cô. Mấy ngày nay bận bịu nhiều việc, anh ta không thể tới thăm cô. Những tin tức nhận được cũng chẳng phải tin tốt. Cô lại phá được án, tiến càng xa trên con đường chính nghĩa. Cô và tên ngốc kia kề vai sát cánh, quan hệ khăng khít…
Thực chất La Vũ rất quen thuộc dáng vẻ lạnh lùng trước đám đàn ông của cô. Mái tóc dài của cô bung xõa tự do, cô sẽ như cười như không trêu chọc khiến trái tim bạn ngứa ngáy khó chịu, mọi hư tình giả ý đều bị cô nhìn thấu. Song bản chất của cô là dịu dàng, nếu không sẽ không cho phép anh ta lại gần sau bao lần theo đuổi. Cô thậm chí còn dùng đôi môi hồng thắm hôn lên trán bạn, ngón tay thon nhỏ vương chút khói thuốc, tản mạn nét phong tình khiến tim bạn ngất ngây.
Nếu như cô phát hiện muộn hơn, giao hết mọi thứ thuộc về cô cho anh ta, rơi vào tấm lưới tình được dày công đan dệt, phải chăng mọi chuyện đều đã khác? Cho dù về sau cô không chịu ở bên anh ta nữa thì cũng đã từng yêu anh ta đúng không? Như thế chẳng phải chứng tỏ anh ta cũng có thể khống chế người con gái này rồi sao? Chứng tỏ con chim ưng bướng bỉnh là cô chỉ có thể dang cánh bay lượn trong lòng bàn tay của anh ta.
Tuy trong lòng ảo não song La Vũ che giấu vô cùng kín đáo, cất lên chất giọng trầm thấp: “Muốn nói chuyện gì với tôi? Thằng đần kia sao rồi? Nghe nói bị dọa cho phát khóc hả? Cấp dưới ra tay không biết nặng nhẹ. Có điều, nếu còn để tôi nhìn thấy anh ta xuất hiện bên cạnh em thì không chỉ là nghịch nước đơn giản thế đâu đấy nhé.”
Vưu Minh Hứa ngẩng đầu, con ngươi thâm trầm: “Hửm? Xem ra anh biết tôi đến là vì anh ấy.”
La Vũ cười giả lả mà cuồng vọng, như đang nghe cô kể một câu chuyện buồn cười nhất thế gian này. Đợi anh ta cười dứt, Vưu Minh Hứa vẫn điềm nhiên như cũ. La Vũ nói: “Sao nào, em đến báo thù cho anh ta? Em chỉ là một cô cảnh sát bé xíu xiu, tôi là luật sư danh tiếng, em làm gì được tôi? Ha ha ha…”
Vưu Minh Hứa cũng cười mỉm: “Đập anh đấy.”
Đôi mắt vẫn còn đọng ý cười của La Vũ ngẩn ra.
Mười phút sau.
Sợi thun buộc tóc nằm gọn trong tay Vưu Minh Hứa, cô cột tóc đuôi ngựa, xoa bóp bàn tay ửng đỏ, cười khẽ, ngoảnh đầu nhìn con người phía sau, rồi ra hiệu về phía Hứa Mộng Sơn. Bọn họ lập tức buông tha hai tên thuộc hạ tiếp nhận “thẩm vấn”, lên xe rời khỏi con ngõ.
La Vũ tốn hết sức lực mới loạng choạng bò dậy. Hai tên thuộc hạ nhìn thấy khuôn mặt chỗ xanh chỗ tím của anh ta mà kinh khiếp nói không lên lời, vội vàng chạy đến đỡ. La Vũ giật phắt khỏi hai người, nhấc tay ôm chặt cái mũi vẫn đang chảy máu.
Dù cơ thể từ đầu đến chân đau như sắp rời ra, bước chân loạng choạng, song anh ta vẫn cười ha hả.
Đúng vào lúc này, tiếng chuông cuộc gọi video vang lên, La Vũ thẳng tay ngắt máy. Đối phương tiếp tục gọi lại, La Vũ trực tiếp nhận cuộc gọi.
Người đó cười nhìn La Vũ: “Hiếm thấy, ai có thể đánh anh ra nông nỗi này?”
La Vũ: “Có gì nói mau.”
Người đó đổ người về trước, dựa gần đến màn hình: “Nghe nói, anh vẫn chưa theo đuổi được Vưu Minh Hứa, cũng không hoàn thành nhiệm vụ. Chi bằng để tôi thay anh, sớm ngày thu được kết quả.”
La Vũ sầm mặt: “Tôi chỉ nói một lần: Anh đừng động vào cô ấy.”
Ân Phùng đang nằm trên sofa thổi kẹo cao su, bàn chân trần của anh gần chạm đến thắt lưng Vưu Minh Hứa ở đầu ghế bên kia.
Vưu Minh Hứa cúi đầu nghịch điện thoại không để ý tới anh.
Trần Phong cười mỉm nhìn bọn họ. Gần đây, hình như quan hệ giữa thầy Ân và bảo bối Vưu Minh Hứa của thầy lại càng thêm thân thiết.
Nếu là thầy Ân trước đây, chắc chắn sẽ chẳng thèm để mắt đến Vưu Minh Hứa. Nhưng hiện giờ, dù Ân Phùng đã thành tên ngốc, Trần Phong vẫn hy vọng thầy được như mong muốn, sẽ có được người con gái thầy thích.
Trần Phong ho nhẹ một tiếng đánh gãy thú vui của Ân Phùng, nói: “Hy vọng thầy đến tham gia buổi ký tặng. Rất nhiều bạn đọc của thầy đều chờ đợi rất lâu rồi.”
Ân Phùng vừa nhai kẹo vừa nói: “Nhưng tôi không biết phải làm thế nào.”
Trần Phong: “Mọi việc đều sẽ được sắp xếp ổn thỏa, thầy chỉ cần lộ mặt rồi làm theo là được. Cô Vưu, cô có muốn đi xem buổi ký tặng của thầy không? Tôi có thể giữ vé hàng ghế đầu cho cô.”
Ân Phùng lập tức nhìn Vưu Minh Hứa. Vưu Minh Hứa khá hiếu kỳ vì trước nay chưa từng tham gia loại hoạt động nào như vậy, hơn nữa còn có tác dụng hồi phục cho Ân Phùng. Nhìn ánh mắt lấp lánh chờ mong của Ân Phùng, cô cười mỉm gật đầu: “Được thôi.”
Trần Phong cười thỏa mãn: Việc này thành rồi. Quả nhiên không ngoài dự liệu, Ân Phùng lập tức ép sát Vưu Minh Hứa, mặt anh như sắp dính vào mặt cô. Trần Phong có đôi mắt tinh tường, nhận ra Vưu Minh Hứa âm thầm lùi người về sau mà tác gia Ân vẫn còn ngu ngơ áp tới. Trần Phong không khỏi thở dài một tiếng trong lòng.
Ân Phùng nói: “A Hứa, ngày ký tặng, cô có thể ở bên cạnh tôi mãi không?”
“Không được.”
“Sợ là không thích hợp ạ.”
Thấy hai người đều cùng phản đối, Ân Phùng phồng má trợn mắt, tức anh ách. Cánh tay anh chầm chậm lần mò đến eo cô, nhéo một cái coi như bồi thường cho bản thân. Vưu Minh Hứa chẳng thèm ngẩng đầu phản ứng, hành động của anh chẳng khác nào con côn trùng đang gãi ngứa cho cô vậy.
Trần Phong làm như không nhìn thấy, cười khẽ: “Phải rồi, mỗi lần ký tặng đều cần biểu diễn một tài nghệ. Tuy mất trí nhớ, nhưng chắc kỹ thuật thì vẫn còn. Thầy muốn chơi piano hay saxophone?”
Vưu Minh Hứa khá bất ngờ, hóa ra anh biết nhiều thứ như vậy, quả đúng là đại tài tử như lời người đồn đại.
Ân Phùng mờ mịt, nhíu mày suy nghĩ một lúc mới nói: “Hiện tại tôi không còn hứng thú với mấy thứ đó. Có thể biểu diễn tài nghệ khác không?”
Trần Phong: “Ví dụ?”
Đầu mày Ân Phùng giãn ra: “Tôi có thể biểu diễn mô phỏng động vật.” Nói đoạn, anh ngoảnh đầu nhìn Vưu Minh Hứa, nở nụ cười ngọt lịm: “Gâu! Gâu gâu—”
Vưu Minh Hứa và Trần Phong chết lặng.
Vưu Minh Hứa: “Piano!”
Trần Phong: “Rõ!”
———
Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Ân Phùng chưa thức giấc, Vưu Minh Hứa đã ra khỏi nhà.
Cô ngó qua phòng anh. Quả nhiên anh vẫn nằm ngủ như con ếch, một nửa chăn rơi xuống đất, khuôn mặt điển trai úp lên gối, ngủ đến là say nồng.
Trong đầu cô bất giác tái hiện lại hai nụ hôn cuồng nhiệt cùng những động tác vụng trộm ve vuốt của Ân Phùng gần đây. Trước khi kịp nhận ra, khóe miệng cô đã vô thức vẽ lên một độ cong.
Cô ngẩn người, nụ cười tức khắc tan biến, lặng lẽ rời khỏi nhà.
Cô bắt xe đi tới con ngõ tối om. Hứa Mộng Sơn đã dẫn theo hai người anh em đứng đợi nơi đó.
Vưu Minh Hứa gật đầu tỏ ý: “Lần này nợ mọi người rồi.”
Hứa Mộng Sơn cười híp mắt, hai người còn lại vội nói: “Làm gì có, Vưu tỷ thường ngày luôn đối tốt với chúng tôi.”
Vưu Minh Hứa cười nhẹ, hỏi Hứa Mộng Sơn: “Ra chưa?”
Hứa Mộng Sơn đáp: “Chắc sắp rồi.” Nói xong, anh và Vưu Minh Hứa đều ngẩng đầu nhìn camera giám sát nơi đầu ngõ.
Đầu bên kia hệ thống giám sát, Phán Giai ôm chiếc gối ôm ngồi trước màn hình, gửi tin nhắn thoại: “Yên tâm, chút nữa em sẽ tắt camera.”
Thời khắc trời dần hửng sáng, có ba người đàn ông bước ra từ một căn nhà trong ngõ. Vưu Minh Hứa đứng dựa tường, khoanh tay trước ngực chờ đợi bọn họ tới gần.
La Vũ đến nhà của một đương sự ngay trong đêm nhằm chuẩn bị cho án kiện. Thức trắng suốt một đêm, anh ta cũng mệt vô cùng, ngẩng đầu lên thấy Vưu Minh Hứa thì không khỏi kinh ngạc.
La Vũ nở nụ cười biếng nhác: “Sao nỡ bỏ thời gian đến gặp tôi thế?”
Vưu Minh Hứa đi thẳng đến, đồng thời hai người đi theo cô giơ thẻ với hai tên thuộc hạ của La Vũ: “Chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ quanh khu vực này, các anh phối hợp qua đây một chút.”
Hai tên thuộc hạ đều không chịu: “Gì thế? Cảnh sát mà cũng loạn bắt người?”
“Không bắt các người mà bắt trộm, qua đây hỏi mấy câu, sao, không phối hợp à?”
La Vũ nói: “Không sao, các người qua đó toàn lực phối hợp cùng cảnh sát, để tôi nói chuyện cùng bà xã.”
Vưu Minh Hứa lặng thinh không biểu cảm.
Những người khác rời đi, La Vũ nhìn cô. Mấy ngày nay bận bịu nhiều việc, anh ta không thể tới thăm cô. Những tin tức nhận được cũng chẳng phải tin tốt. Cô lại phá được án, tiến càng xa trên con đường chính nghĩa. Cô và tên ngốc kia kề vai sát cánh, quan hệ khăng khít…
Thực chất La Vũ rất quen thuộc dáng vẻ lạnh lùng trước đám đàn ông của cô. Mái tóc dài của cô bung xõa tự do, cô sẽ như cười như không trêu chọc khiến trái tim bạn ngứa ngáy khó chịu, mọi hư tình giả ý đều bị cô nhìn thấu. Song bản chất của cô là dịu dàng, nếu không sẽ không cho phép anh ta lại gần sau bao lần theo đuổi. Cô thậm chí còn dùng đôi môi hồng thắm hôn lên trán bạn, ngón tay thon nhỏ vương chút khói thuốc, tản mạn nét phong tình khiến tim bạn ngất ngây.
Nếu như cô phát hiện muộn hơn, giao hết mọi thứ thuộc về cô cho anh ta, rơi vào tấm lưới tình được dày công đan dệt, phải chăng mọi chuyện đều đã khác? Cho dù về sau cô không chịu ở bên anh ta nữa thì cũng đã từng yêu anh ta đúng không? Như thế chẳng phải chứng tỏ anh ta cũng có thể khống chế người con gái này rồi sao? Chứng tỏ con chim ưng bướng bỉnh là cô chỉ có thể dang cánh bay lượn trong lòng bàn tay của anh ta.
Tuy trong lòng ảo não song La Vũ che giấu vô cùng kín đáo, cất lên chất giọng trầm thấp: “Muốn nói chuyện gì với tôi? Thằng đần kia sao rồi? Nghe nói bị dọa cho phát khóc hả? Cấp dưới ra tay không biết nặng nhẹ. Có điều, nếu còn để tôi nhìn thấy anh ta xuất hiện bên cạnh em thì không chỉ là nghịch nước đơn giản thế đâu đấy nhé.”
Vưu Minh Hứa ngẩng đầu, con ngươi thâm trầm: “Hửm? Xem ra anh biết tôi đến là vì anh ấy.”
La Vũ cười giả lả mà cuồng vọng, như đang nghe cô kể một câu chuyện buồn cười nhất thế gian này. Đợi anh ta cười dứt, Vưu Minh Hứa vẫn điềm nhiên như cũ. La Vũ nói: “Sao nào, em đến báo thù cho anh ta? Em chỉ là một cô cảnh sát bé xíu xiu, tôi là luật sư danh tiếng, em làm gì được tôi? Ha ha ha…”
Vưu Minh Hứa cũng cười mỉm: “Đập anh đấy.”
Đôi mắt vẫn còn đọng ý cười của La Vũ ngẩn ra.
Mười phút sau.
Sợi thun buộc tóc nằm gọn trong tay Vưu Minh Hứa, cô cột tóc đuôi ngựa, xoa bóp bàn tay ửng đỏ, cười khẽ, ngoảnh đầu nhìn con người phía sau, rồi ra hiệu về phía Hứa Mộng Sơn. Bọn họ lập tức buông tha hai tên thuộc hạ tiếp nhận “thẩm vấn”, lên xe rời khỏi con ngõ.
La Vũ tốn hết sức lực mới loạng choạng bò dậy. Hai tên thuộc hạ nhìn thấy khuôn mặt chỗ xanh chỗ tím của anh ta mà kinh khiếp nói không lên lời, vội vàng chạy đến đỡ. La Vũ giật phắt khỏi hai người, nhấc tay ôm chặt cái mũi vẫn đang chảy máu.
Dù cơ thể từ đầu đến chân đau như sắp rời ra, bước chân loạng choạng, song anh ta vẫn cười ha hả.
Đúng vào lúc này, tiếng chuông cuộc gọi video vang lên, La Vũ thẳng tay ngắt máy. Đối phương tiếp tục gọi lại, La Vũ trực tiếp nhận cuộc gọi.
Người đó cười nhìn La Vũ: “Hiếm thấy, ai có thể đánh anh ra nông nỗi này?”
La Vũ: “Có gì nói mau.”
Người đó đổ người về trước, dựa gần đến màn hình: “Nghe nói, anh vẫn chưa theo đuổi được Vưu Minh Hứa, cũng không hoàn thành nhiệm vụ. Chi bằng để tôi thay anh, sớm ngày thu được kết quả.”
La Vũ sầm mặt: “Tôi chỉ nói một lần: Anh đừng động vào cô ấy.”
Tác giả :
Đinh Mặc