Chờ Tôi Có Tội
Quyển 3 - Chương 64: Mộng Hoàn Hương
Vưu Minh Hứa cúi đầu bước vào nhà, gần như lập tức nghe được tiếng bước chân truyền ra từ căn phòng của người nào đó. Vì ban nãy hút quá nhiều thuốc, hiện tại cổ họng khô rát khó chịu nên cô đi thẳng đến bàn trà rót một cốc nước.
Ân Phùng lẽo đẽo theo cô. Vưu Minh Hứa lầm bầm: “Hôm nay đi làm mệt chết được. Tôi đi nghỉ một lúc, đừng nghịch.”
Nhưng cánh tay cô bị giữ lại.
Trái tim Vưu Minh Hứa đập chệch một nhịp, ảo não khôn cùng. Cô ngẩng đầu nhìn Ân Phùng, anh mặc áo T-shirt cùng quần cộc, cả ngày chỉ ở trong nhà nên sạch bong không nhiễm một hạt bụi, đôi mắt anh long lanh đang cố kìm nén niềm hân hoan.
Hòn đá chặn trong lồng ngực Vưu Minh Hứa lại càng thêm nặng. Cô cười cười: “Làm sao?” Bản lĩnh giả bộ cô đây có thừa.
Ân Phùng không nhận ra tâm trạng cô, toét miệng cười: “Cô về rồi.”
Huyệt thái dương Vưu Minh Hứa co giật.
“Ừm.” Cô lạnh nhạt hồi đáp, “Tôi về phòng đây.”
Dù là Ân Phùng ngu ngơ cũng nhận ra cô không còn vừa thơm, vừa mềm, vừa cuồng nhiệt như tối qua. Anh ngây ra, chặn cô lại trước khi cô kịp vào phòng: “Chúng… Chúng ta…”
Vưu Minh Hứa ngẩng đầu thản nhiên hỏi: “Chúng ta? Làm sao?”
“Cô hôn tôi rồi.” Đôi mắt Ân Phùng sáng ngời, song cặp mày nhíu lại, “Tôi cũng hôn cô rồi. Hôn rất nhiều lần. Sau này… A Hứa chính là người của tôi.” Nói đoạn, mặt anh đỏ bừng bừng.
Vưu Minh Hứa thầm nhủ: Nhưng bà đây không muốn nhận. Song cũng không khỏi cảm thấy mất mặt, bèn cười nói: “Ai dạy anh ăn nói lung tung thế? Vớ vẩn!”
Ân Phùng sững người, Vưu Minh Hứa đi tới sofa, vỗ vị trí bên cạnh: “Qua đây, tôi giải thích cho anh nghe.”
Ân Phùng đi đến, ngồi xuống, mười ngón tay đan chặt đặt trên đầu gối, ý cười trên mặt đều bay biến. Vưu Minh Hứa biết anh không vui nhưng hết cách, hiện tại cô cần phải xóa sạch mọi chuyện tối qua mới được.
Vưu Minh Hứa nói: “Ân Phùng…”
Anh đánh gãy lời cô bằng giọng khá kích động, hơi lạnh lùng, hệt như con người với tính cách khó chịu hồi trước: “Gọi tôi Anh Tuấn.”
Vưu Minh Hứa ngừng một chốc, nói: “Được, Anh Tuấn. Tôi hỏi anh, chúng ta có phải bạn tốt của nhau không?”
Anh gật đầu.
“Trong lòng anh luôn coi tôi là chị gái?”
Anh lại gật đầu, song lập tức do dự, mím chặt môi, lắc đầu.
Vưu Minh Hứa mặc kệ, cười mỉm nói tiếp: “Anh mất trí nhớ, đầu lại bị tổn thương chưa hồi phục, tất nhiên sẽ có một vài chuyện anh không hiểu. Giữa nam và nữ ấy mà, có những lúc hôn một chút không có nghĩa là yêu nhau, đơn thuần chỉ vì quan hệ giữa hai người tốt đẹp thôi. Tôi hỏi anh, quan hệ giữa hai chúng ta có tốt không? Tôi có phải bạn tốt nhất của anh không?” Nói xong những lời này, đến bản thân Vưu Minh Hứa cũng cảm thấy quá mức vô sỉ.
Anh vẫn mím môi ngoảnh mặt sang một bên không chịu nhìn cô. Một lát sau mới không tình nguyện “Ừm” lên một tiếng.
Vưu Minh Hứa nghĩ bụng, chết tiệt, cô đây rõ ràng chỉ đang vạch rõ giới hạn với anh ta, sao lại có cảm giác như đi bắt nạt gái nhà lành thế này?
Cô tiếp tục: “Cho nên, anh đừng nghĩ chúng ta chỉ hôn có một chút thì đã là yêu nhau, như vậy tôi sẽ rất khó xử. Hôm qua hôn anh chỉ bởi vì… bởi vì thưởng anh, cảm ơn anh. Đó chỉ là một nụ hôn khen thưởng thôi.”
Ân Phùng nghi hoặc: “Khen thưởng?”
Vưu Minh Hứa gật đầu: “Vì anh giúp tôi phá án, bắt được những hai hung thủ.”
Ân Phùng bứt dứt một hồi mới quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt vừa trong sáng vừa ngờ vực: “A Hứa, cô thực sự… là vậy sao?”
Vưu Minh Hứa chột dạ. Song cô trước nay rất giỏi phòng bị, ngữ điệu bắt đầu thay đổi: “Đương nhiên là thật, tôi lừa anh làm gì? Nếu không sao tôi phải hôn anh? Không còn lý do nào khác đúng chứ?”
Đôi mày đen của anh từ từ nhíu lại. Anh nói: “Ồ, hóa ra là vậy.” Ngược lại, Vưu Minh Hứa thấy âm thanh ấy trầm đến mức đáng thương.
Nhưng cô không được phép mềm lòng.
Cô vỗ vai anh, vừa định đứng lên, anh liền hỏi: “Vậy nếu cô vui vẻ, muốn thưởng Hứa Mộng Sơn cùng những anh em cảnh sát khác cũng đều hôn ư?”
Vưu Minh Hứa rùng mình, một ý nghĩ rùng rợn nhảy vào đầu cô – Bọn họ, bà đây hôn không nổi!!! Nhưng vẫn thản nhiên đáp lại: “Sẽ, hôn.”
Ân Phùng bất động, gương mặt không lộ biểu cảm. Qua mấy giây sau, anh bỗng mím chặt môi, nện một quyền nặng nề xuống mặt bàn trà, ngoảnh mặt không nhìn cô.
Không khí xung quanh chợt như đông lại. Vưu Minh Hứa dần thấy buồn bực một cách khó hiểu, dù sao thì cô cũng không muốn ở cùng một chỗ với anh bèn đứng dậy, vừa định về phòng anh liền đứng lên nói: “Vậy hôm nay có thưởng không?”
Vưu Minh Hứa ngẩn người, chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được hơi thở của anh ngay sát sau tai cô. Giọng nói anh trong trẻo nhưng mang chút ấm ức: “Hôm nay tôi biểu hiện rất tốt, không ra ngoài, không phiền cô làm việc, cũng không để cô lo lắng vì việc tối qua. Tôi luôn ngoan ngoãn chờ đợi nhưng vẫn chưa được thưởng. Còn cả, hôm nay cô có thưởng ai khác không?”
Vưu Minh Hứa chỉ cảm thấy trái tim run lên theo từng lời tố cáo của anh.
“Tất nhiên là không. Tôi…” Cô định nói làm gì có chuyện được thưởng dễ dàng như thế nhằm ứng phó, nào ngờ khuôn mặt gần trong gang tấc của anh bất chợt cười tươi như hoa.
“Không có ai khác là được.” Anh thầm thì, cúi đầu hôn cô.
Chết tiệt…
Hơi thở thanh nhẹ, dịu dàng và quyến rũ ấy chớp mắt đã đoạt mất làn môi cô. Vưu Minh Hứa muốn đẩy ra, nhưng nơi sâu thẳm trong tim lại có chút không nỡ. Chỉ trong mấy phút do dự ấy thôi, cô đã bị Ân Phùng ép lên tường, tiếng thở dốc bật thốt khỏi khóe môi Vưu Minh Hứa. Anh nhắm tịt mắt lại giống hệt như tối hôm qua, bắt đầu suồng sã nhấm nháp môi cô như đang thưởng thức mỹ tửu thơm nồng. Mỗi lần Vưu Minh Hứa muốn giãy ra, anh sẽ lại mang tới cho cô đợt công kích cuồng nhiệt mới. Cảm giác mông lung quay cuồng tối qua một lần nữa tập kích não bộ Vưu Minh Hứa. Cô dường như lại bắt đầu kích động muốn buông thả bản thân.
Có lẽ anh không thầy mà hay, hoặc giả do bản năng cơ thể, bàn tay vốn ôm ngang eo cô dần lần mò lên trên, bắt đầu ve vuốt.
Rất lâu sau đó, hai người quần áo nhăn nhúm trượt dần theo bức tường, cô ngồi trên đùi anh, mái tóc dài xõa tung quyến rũ, mặt và mắt anh đỏ hồng, nhíu mày mang chút đau đớn như chưa được thỏa mãn.
Còn bàn tay anh đã thò vào bên trong áo cô. Áo ngực cô được cởi ra, nơi nào đó bị nhào nặn đến phát đau. Cô hoàn hồn, ngăn cản anh, bàn tay ấy mới không tiếp tục hướng tới đỉnh cao nữa mà chỉ nắm chặt thắt lưng nhẵn mịn của cô.
Vưu Minh Hứa thoát khỏi lòng anh chỉnh trang đầu tóc và quần áo, lặng thinh đi thẳng về phòng. Ân Phùng ngồi nguyên một lúc mới lăn ra sàn, nhắm mắt, cười sung sướng rất lâu rất lâu.
Ân Phùng lẽo đẽo theo cô. Vưu Minh Hứa lầm bầm: “Hôm nay đi làm mệt chết được. Tôi đi nghỉ một lúc, đừng nghịch.”
Nhưng cánh tay cô bị giữ lại.
Trái tim Vưu Minh Hứa đập chệch một nhịp, ảo não khôn cùng. Cô ngẩng đầu nhìn Ân Phùng, anh mặc áo T-shirt cùng quần cộc, cả ngày chỉ ở trong nhà nên sạch bong không nhiễm một hạt bụi, đôi mắt anh long lanh đang cố kìm nén niềm hân hoan.
Hòn đá chặn trong lồng ngực Vưu Minh Hứa lại càng thêm nặng. Cô cười cười: “Làm sao?” Bản lĩnh giả bộ cô đây có thừa.
Ân Phùng không nhận ra tâm trạng cô, toét miệng cười: “Cô về rồi.”
Huyệt thái dương Vưu Minh Hứa co giật.
“Ừm.” Cô lạnh nhạt hồi đáp, “Tôi về phòng đây.”
Dù là Ân Phùng ngu ngơ cũng nhận ra cô không còn vừa thơm, vừa mềm, vừa cuồng nhiệt như tối qua. Anh ngây ra, chặn cô lại trước khi cô kịp vào phòng: “Chúng… Chúng ta…”
Vưu Minh Hứa ngẩng đầu thản nhiên hỏi: “Chúng ta? Làm sao?”
“Cô hôn tôi rồi.” Đôi mắt Ân Phùng sáng ngời, song cặp mày nhíu lại, “Tôi cũng hôn cô rồi. Hôn rất nhiều lần. Sau này… A Hứa chính là người của tôi.” Nói đoạn, mặt anh đỏ bừng bừng.
Vưu Minh Hứa thầm nhủ: Nhưng bà đây không muốn nhận. Song cũng không khỏi cảm thấy mất mặt, bèn cười nói: “Ai dạy anh ăn nói lung tung thế? Vớ vẩn!”
Ân Phùng sững người, Vưu Minh Hứa đi tới sofa, vỗ vị trí bên cạnh: “Qua đây, tôi giải thích cho anh nghe.”
Ân Phùng đi đến, ngồi xuống, mười ngón tay đan chặt đặt trên đầu gối, ý cười trên mặt đều bay biến. Vưu Minh Hứa biết anh không vui nhưng hết cách, hiện tại cô cần phải xóa sạch mọi chuyện tối qua mới được.
Vưu Minh Hứa nói: “Ân Phùng…”
Anh đánh gãy lời cô bằng giọng khá kích động, hơi lạnh lùng, hệt như con người với tính cách khó chịu hồi trước: “Gọi tôi Anh Tuấn.”
Vưu Minh Hứa ngừng một chốc, nói: “Được, Anh Tuấn. Tôi hỏi anh, chúng ta có phải bạn tốt của nhau không?”
Anh gật đầu.
“Trong lòng anh luôn coi tôi là chị gái?”
Anh lại gật đầu, song lập tức do dự, mím chặt môi, lắc đầu.
Vưu Minh Hứa mặc kệ, cười mỉm nói tiếp: “Anh mất trí nhớ, đầu lại bị tổn thương chưa hồi phục, tất nhiên sẽ có một vài chuyện anh không hiểu. Giữa nam và nữ ấy mà, có những lúc hôn một chút không có nghĩa là yêu nhau, đơn thuần chỉ vì quan hệ giữa hai người tốt đẹp thôi. Tôi hỏi anh, quan hệ giữa hai chúng ta có tốt không? Tôi có phải bạn tốt nhất của anh không?” Nói xong những lời này, đến bản thân Vưu Minh Hứa cũng cảm thấy quá mức vô sỉ.
Anh vẫn mím môi ngoảnh mặt sang một bên không chịu nhìn cô. Một lát sau mới không tình nguyện “Ừm” lên một tiếng.
Vưu Minh Hứa nghĩ bụng, chết tiệt, cô đây rõ ràng chỉ đang vạch rõ giới hạn với anh ta, sao lại có cảm giác như đi bắt nạt gái nhà lành thế này?
Cô tiếp tục: “Cho nên, anh đừng nghĩ chúng ta chỉ hôn có một chút thì đã là yêu nhau, như vậy tôi sẽ rất khó xử. Hôm qua hôn anh chỉ bởi vì… bởi vì thưởng anh, cảm ơn anh. Đó chỉ là một nụ hôn khen thưởng thôi.”
Ân Phùng nghi hoặc: “Khen thưởng?”
Vưu Minh Hứa gật đầu: “Vì anh giúp tôi phá án, bắt được những hai hung thủ.”
Ân Phùng bứt dứt một hồi mới quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt vừa trong sáng vừa ngờ vực: “A Hứa, cô thực sự… là vậy sao?”
Vưu Minh Hứa chột dạ. Song cô trước nay rất giỏi phòng bị, ngữ điệu bắt đầu thay đổi: “Đương nhiên là thật, tôi lừa anh làm gì? Nếu không sao tôi phải hôn anh? Không còn lý do nào khác đúng chứ?”
Đôi mày đen của anh từ từ nhíu lại. Anh nói: “Ồ, hóa ra là vậy.” Ngược lại, Vưu Minh Hứa thấy âm thanh ấy trầm đến mức đáng thương.
Nhưng cô không được phép mềm lòng.
Cô vỗ vai anh, vừa định đứng lên, anh liền hỏi: “Vậy nếu cô vui vẻ, muốn thưởng Hứa Mộng Sơn cùng những anh em cảnh sát khác cũng đều hôn ư?”
Vưu Minh Hứa rùng mình, một ý nghĩ rùng rợn nhảy vào đầu cô – Bọn họ, bà đây hôn không nổi!!! Nhưng vẫn thản nhiên đáp lại: “Sẽ, hôn.”
Ân Phùng bất động, gương mặt không lộ biểu cảm. Qua mấy giây sau, anh bỗng mím chặt môi, nện một quyền nặng nề xuống mặt bàn trà, ngoảnh mặt không nhìn cô.
Không khí xung quanh chợt như đông lại. Vưu Minh Hứa dần thấy buồn bực một cách khó hiểu, dù sao thì cô cũng không muốn ở cùng một chỗ với anh bèn đứng dậy, vừa định về phòng anh liền đứng lên nói: “Vậy hôm nay có thưởng không?”
Vưu Minh Hứa ngẩn người, chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được hơi thở của anh ngay sát sau tai cô. Giọng nói anh trong trẻo nhưng mang chút ấm ức: “Hôm nay tôi biểu hiện rất tốt, không ra ngoài, không phiền cô làm việc, cũng không để cô lo lắng vì việc tối qua. Tôi luôn ngoan ngoãn chờ đợi nhưng vẫn chưa được thưởng. Còn cả, hôm nay cô có thưởng ai khác không?”
Vưu Minh Hứa chỉ cảm thấy trái tim run lên theo từng lời tố cáo của anh.
“Tất nhiên là không. Tôi…” Cô định nói làm gì có chuyện được thưởng dễ dàng như thế nhằm ứng phó, nào ngờ khuôn mặt gần trong gang tấc của anh bất chợt cười tươi như hoa.
“Không có ai khác là được.” Anh thầm thì, cúi đầu hôn cô.
Chết tiệt…
Hơi thở thanh nhẹ, dịu dàng và quyến rũ ấy chớp mắt đã đoạt mất làn môi cô. Vưu Minh Hứa muốn đẩy ra, nhưng nơi sâu thẳm trong tim lại có chút không nỡ. Chỉ trong mấy phút do dự ấy thôi, cô đã bị Ân Phùng ép lên tường, tiếng thở dốc bật thốt khỏi khóe môi Vưu Minh Hứa. Anh nhắm tịt mắt lại giống hệt như tối hôm qua, bắt đầu suồng sã nhấm nháp môi cô như đang thưởng thức mỹ tửu thơm nồng. Mỗi lần Vưu Minh Hứa muốn giãy ra, anh sẽ lại mang tới cho cô đợt công kích cuồng nhiệt mới. Cảm giác mông lung quay cuồng tối qua một lần nữa tập kích não bộ Vưu Minh Hứa. Cô dường như lại bắt đầu kích động muốn buông thả bản thân.
Có lẽ anh không thầy mà hay, hoặc giả do bản năng cơ thể, bàn tay vốn ôm ngang eo cô dần lần mò lên trên, bắt đầu ve vuốt.
Rất lâu sau đó, hai người quần áo nhăn nhúm trượt dần theo bức tường, cô ngồi trên đùi anh, mái tóc dài xõa tung quyến rũ, mặt và mắt anh đỏ hồng, nhíu mày mang chút đau đớn như chưa được thỏa mãn.
Còn bàn tay anh đã thò vào bên trong áo cô. Áo ngực cô được cởi ra, nơi nào đó bị nhào nặn đến phát đau. Cô hoàn hồn, ngăn cản anh, bàn tay ấy mới không tiếp tục hướng tới đỉnh cao nữa mà chỉ nắm chặt thắt lưng nhẵn mịn của cô.
Vưu Minh Hứa thoát khỏi lòng anh chỉnh trang đầu tóc và quần áo, lặng thinh đi thẳng về phòng. Ân Phùng ngồi nguyên một lúc mới lăn ra sàn, nhắm mắt, cười sung sướng rất lâu rất lâu.
Tác giả :
Đinh Mặc