Chờ Tôi Có Tội
Quyển 3 - Chương 104
Sắc mặt Trương Vy cũng hơi tái vào khoảnh khắc nhìn video, vỏ bọc lạnh lùng, cứng rắn lúc trước của chị ta như lớp băng bị nứt toác rồi nhanh chóng sụp đổ.
“Có thể cho tôi xin một điếu thuốc không?” Chị ta hỏi.
Vưu Minh Hứa gật đầu, Hứa Mộng Sơn đưa thuốc.
Trương Vy hút thuốc, đầu ngón tay bất giác run rẩy. Hút được một lúc chị ta hỏi: “Tôi là tòng phạm, không trực tiếp làm gì cô ta thì sẽ chịu mức án bao lâu?”
Vưu Minh Hứa đáp: “Vậy phải xem chị khai đến mức độ nào và bằng thái độ gì.”
Sắc mặt Trương Vy càng thêm nhợt nhạt, nói: “Thực ra tôi cũng là người bị hại.”
Thực chất năm nay Trương Vy mới 32 tuổi nhưng đã trải qua hai đoạn nhân sinh hoàn toàn đối lập. Trước năm 32 tuổi, chị ta chỉ là một người bình thường, học tập, trưởng thành, đi làm. Chị ta đã từng bị đàn ông lừa gạt, bỡn cợt, cũng từng chơi đùa đàn ông, câu “rùa vàng”*. Sau mấy năm làm việc, không những không tích lũy được gì mà số tiền phải chi trả trong thẻ tín dụng ngày một nặng. Chị ta có quá nhiều đồ cần mua, nào là quần áo, trang sức, túi xách, mỹ phẩm… Nhưng từ nhỏ chị ta đã chẳng phải một đứa trẻ thật thà thận trọng nên không nhận ra trạng thái cuộc sống này có vấn đề gì. Chị ta cũng giống như vô vàn những cô gái xinh đẹp khác, chờ đợi một ngày nào đó có thể gặp được “con rùa vàng” thích hợp rồi gả cho người đó, từ đó không cần phải lo cơm ăn áo mặc, lại còn có rất nhiều tiền để tiêu sài.
*Chỉ những người đàn ông giàu có.
Ai ngờ người đàn ông nào chị ta gặp cũng nghèo và bủn xỉn hơn cả chị ta cơ chứ?
Ở tầm tuổi này mà điều kiện kinh tế không tốt, muốn gặp được “rùa vàng” lại càng thêm khó.
Nguyên nhân mọi việc chỉ bắt nguồn từ khoản nợ tín dụng chỉ có 8000 tệ. Trương Vy đã quá hạn kết toán mấy lần, không thể trì hoãn được nữa. Nhưng dù là bố mẹ hay bạn bè đều không có tiền, cũng chẳng có ai nguyện ý trả tiền cho những khoản tiêu hoang của chị ta. Vậy thì biết làm sao?
Khi đã hết đường xoay sở, một đồng nghiệp trong công ty chỉ cho cô ta biết một con đường: Đi vay tiền tại công ty tài chính!
Trương Vy không dễ dàng tin người khác, nhiều lần xác nhận đối phương không phải kẻ lừa đảo và xem đi xem lại hợp đồng, thầm tính toán dù lãi suất có hơi cao một chút song chỉ cần hai tháng là có thể trả hết cả vốn lẫn lãi, hơn nữa lúc này chị ta cũng đã chẳng còn con đường nào khác.
Người đồng nghiệp này thường bài bạc nợ nần rất nhiều tiền. Sau khi Trương Vy vay tiền, anh ta có thể nhận được một khoản phí môi giới, điều này tất nhiên Trương Vy chẳng thể nào biết được.
Trương Vy tài giỏi hơn rất nhiều so với những sinh viên khác, chị ta đọc kĩ hợp đồng, cũng tính toán qua lợi tức song chẳng thể tính được ham muốn của bản thân. Còn đây lại là điểm mà công ty cho vay nặng lãi nhắm chuẩn. Chính bởi vì vay tiền dễ dàng như thế, mỗi khoản tiền phải trả hàng tuần cũng chỉ khoảng 100 tệ nên Trương Vy không cảm nhận được áp lực của việc vay tiền. Tháng này, khi quét thẻ mua túi xách, quần áo, chị ta cũng có chút do dự song vẫn cắn răng thanh toán. Chị ta nghĩ, cùng lắm cả tháng sau đều ăn mì gói để tiền trả nợ là được.
Đến cuối tháng, chị ta chẳng trả nổi một đồng, cũng không biết thêm khoản phạt nộp trễ thì toàn bộ số tiền cần trả đã tăng gấp đôi. Công ty cho vay kịp thời “châm chước” cho chị ta, đưa ra một phương hướng giải quyết chính là tiếp tục vay một khoản, dùng khoản vay sau trả nợ cho khoan vay trước.
Trước mặt Trương Vy như mở ra một con đường mới sáng sủa nhưng chật hẹp, nguy hiểm lại tràn đầy mê hoặc. Hóa ra còn có thể như vậy? Hóa ra trên mạng có nhiều trang cho vay tiền như thế, vay năm, sáu nghìn tệ là việc quá dễ dàng. Dù sao cũng không phải tiền của chị ta, chị ta có thể mua rất nhiều túi xách, mỹ phẩm… Còn về việc trả nợ, dù gì cũng có thể dùng khoản vay sau để trả, cứ thảnh thơi cũng được. Cùng lắm thì tháng sau chị ta không mua sắm nữa.
Thực chất trước sau cũng chỉ khoảng nửa năm, sinh mệnh của Trương Vy đã hoàn toàn rẽ ngoặt. Số tiền chị ta vay khoảng 100 nghìn tệ, song tổng gốc lẫn lãi lên đến hơn 800 nghìn. Những kẻ đòi nợ tìm đến bố mẹ chị ta, quét sơn tường, chửi rủa, đập phá hệt như trong nhưng bộ phim Hồng Kông. Bố mẹ tức đến đổ bệnh, vốn chỉ là một gia đình bình thường, bố mẹ sao chịu bán căn nhà đã bảo vệ cả đời để trả nợ rồi trốn về nông thôn cho được.
Trương Vy vừa khó chịu cũng vừa thất vọng. Bố mẹ không nghe theo chị ta, nếu bọn họ bán nhà, số tiền nợ chị ta phải chịu đã có thể giảm đi một nửa. Dù chị ta đã lấy khoản tiết kiệm khoảng 80 nghìn của bố mẹ nhưng căn bản không đủ trả!
Trương Vy dần dần thấu hiểu cảm giác bị bạn bè xa lánh, họ tránh chị ta như tránh dịch bệnh vậy.
Sau đó, người đòi nợ tìm đến cả công ty. Chị ta mất việc.
Chị ta ở ru rú trong nhà suốt ba ngày liền. Ai gõ cửa cũng không mở, dù là chủ nhà đáng ghét hay đám người đòi nợ đi chăng nữa… Chị ta ăn những thứ đồ đã quá hạn sử dụng, ăn rồi ngủ, tỉnh dậy lại ăn. Ba ngày không tắm rửa thay quần áo, vừa bốc mùi vừa tiều tụy.
Sáng sớm ngày thứ tư, chị ta cảm nhận mãnh liệt nếu tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ chết rồi bỗng chẳng sợ gì nữa. Vì không đóng tiền điện nên điện bị ngắt, chị ta chỉ có thể tắm nước lạnh. Chị ta khoác lên người bộ quần áo đẹp nhất, dùng mỹ phẩm đắt nhất, đeo chiếc túi xách xa xỉ nhất ra ngoài, đi đến công ty nợ nhiều nhất – công ty Phân Kim Bảo. Chị ta nợ công ty này khoảng hơn 500 nghìn. Chị ta phải hỏi bọn họ xem chuyện này cần giải quyết thế nào, bởi dù sao chị ta cũng chỉ còn mỗi cái mạng tàn tạ này thôi.
Song những gì chờ đón tại công ty Phân Kim Bảo nằm ngoài ý liệu của chị ta. Có người bưng trà rót nước, người nào người nấy đều vô cùng khách sáo, nói với chị ta rằng chắc chắn sẽ giải quyết được vấn đề. Chị ta cũng vì thế mà sinh ra hy vọng.
Sau đó là gặp Chu Vinh Phong.
Khi đó Chu Vinh Phong còn chưa đến 40 tuổi, bề ngoài là một nhân tài thành công trong sự nghiệp. Chỉ là lần đầu tiên nhìn ông ta, chị ta liền biết người đàn ông này muốn chị ta. Chị ta bỗng nhận ra cơ hội sống, thậm chí là một hy vọng to lớn hơn nữa.
Còn về thân thể? Liêm sỉ? Và cả tình yêu? Hiện tại chị ta nào thèm để ý đến những thứ viển vông đó? Chị ta phải sống, phải sống!
Trời còn chưa tối, chị ta đã nằm trên giường Chu Vinh Phong tại một căn hộ gần công ty. Dù Chu Vinh Phong có rất nhiều phụ nữ song vẫn bị chị ta mê hoặc. Người đàn bà này mang một loại khí chất riêng biệt – điên cuồng, tuyệt vọng lại dã tâm phừng phừng. Những người đàn ông như Chu Vinh Phong rất dễ bị thu hút.
Trương Vy làm trợ lý cho Chu Vinh Phong ba năm. Dù không trực tiếp xóa bỏ hoàn toàn số nợ song vẫn được giảm giá và không sinh thêm lãi suất nữa. Mấy năm này, chị ta như một con đỉa hấp thu kiến thức nghiệp vụ và các cách lừa lọc của công ty. Mỗi một khoản vay chị ta lôi kéo về, số tiền chị ta thu được lại tăng. Qua một năm, chị ta đã trả hết nợ. Lại thêm hai năm nữa, trong mắt người ngoài, chị ta đã trở thành một nữ cường nhân nơi công sở, mua nhà mua xe, xây dựng các mối quan hệ, phát triển như cá gặp nước.
Khi đó Trương Vy liền nghĩ, hóa ra cuộc đời cũng chỉ có vậy. Nửa đời của những người lao động phổ thông chẳng thể nào địch nổi một lần thu hoạch của kẻ ác.
Sau này, tuy Chu Vinh Phong đã chơi chán chị ta, nhưng ba năm sống chung, sự tín nhiệm và tình cảm là tuyệt đối. Cho nên chị ta được đảm nhiệm chức vụ Giám đốc tài chính của công ty. Cũng kể từ đó, Trương Vy dần biết, Chu Vinh Phong còn chơi cả những nữ sinh đại học vay nợ.
“Có thể cho tôi xin một điếu thuốc không?” Chị ta hỏi.
Vưu Minh Hứa gật đầu, Hứa Mộng Sơn đưa thuốc.
Trương Vy hút thuốc, đầu ngón tay bất giác run rẩy. Hút được một lúc chị ta hỏi: “Tôi là tòng phạm, không trực tiếp làm gì cô ta thì sẽ chịu mức án bao lâu?”
Vưu Minh Hứa đáp: “Vậy phải xem chị khai đến mức độ nào và bằng thái độ gì.”
Sắc mặt Trương Vy càng thêm nhợt nhạt, nói: “Thực ra tôi cũng là người bị hại.”
Thực chất năm nay Trương Vy mới 32 tuổi nhưng đã trải qua hai đoạn nhân sinh hoàn toàn đối lập. Trước năm 32 tuổi, chị ta chỉ là một người bình thường, học tập, trưởng thành, đi làm. Chị ta đã từng bị đàn ông lừa gạt, bỡn cợt, cũng từng chơi đùa đàn ông, câu “rùa vàng”*. Sau mấy năm làm việc, không những không tích lũy được gì mà số tiền phải chi trả trong thẻ tín dụng ngày một nặng. Chị ta có quá nhiều đồ cần mua, nào là quần áo, trang sức, túi xách, mỹ phẩm… Nhưng từ nhỏ chị ta đã chẳng phải một đứa trẻ thật thà thận trọng nên không nhận ra trạng thái cuộc sống này có vấn đề gì. Chị ta cũng giống như vô vàn những cô gái xinh đẹp khác, chờ đợi một ngày nào đó có thể gặp được “con rùa vàng” thích hợp rồi gả cho người đó, từ đó không cần phải lo cơm ăn áo mặc, lại còn có rất nhiều tiền để tiêu sài.
*Chỉ những người đàn ông giàu có.
Ai ngờ người đàn ông nào chị ta gặp cũng nghèo và bủn xỉn hơn cả chị ta cơ chứ?
Ở tầm tuổi này mà điều kiện kinh tế không tốt, muốn gặp được “rùa vàng” lại càng thêm khó.
Nguyên nhân mọi việc chỉ bắt nguồn từ khoản nợ tín dụng chỉ có 8000 tệ. Trương Vy đã quá hạn kết toán mấy lần, không thể trì hoãn được nữa. Nhưng dù là bố mẹ hay bạn bè đều không có tiền, cũng chẳng có ai nguyện ý trả tiền cho những khoản tiêu hoang của chị ta. Vậy thì biết làm sao?
Khi đã hết đường xoay sở, một đồng nghiệp trong công ty chỉ cho cô ta biết một con đường: Đi vay tiền tại công ty tài chính!
Trương Vy không dễ dàng tin người khác, nhiều lần xác nhận đối phương không phải kẻ lừa đảo và xem đi xem lại hợp đồng, thầm tính toán dù lãi suất có hơi cao một chút song chỉ cần hai tháng là có thể trả hết cả vốn lẫn lãi, hơn nữa lúc này chị ta cũng đã chẳng còn con đường nào khác.
Người đồng nghiệp này thường bài bạc nợ nần rất nhiều tiền. Sau khi Trương Vy vay tiền, anh ta có thể nhận được một khoản phí môi giới, điều này tất nhiên Trương Vy chẳng thể nào biết được.
Trương Vy tài giỏi hơn rất nhiều so với những sinh viên khác, chị ta đọc kĩ hợp đồng, cũng tính toán qua lợi tức song chẳng thể tính được ham muốn của bản thân. Còn đây lại là điểm mà công ty cho vay nặng lãi nhắm chuẩn. Chính bởi vì vay tiền dễ dàng như thế, mỗi khoản tiền phải trả hàng tuần cũng chỉ khoảng 100 tệ nên Trương Vy không cảm nhận được áp lực của việc vay tiền. Tháng này, khi quét thẻ mua túi xách, quần áo, chị ta cũng có chút do dự song vẫn cắn răng thanh toán. Chị ta nghĩ, cùng lắm cả tháng sau đều ăn mì gói để tiền trả nợ là được.
Đến cuối tháng, chị ta chẳng trả nổi một đồng, cũng không biết thêm khoản phạt nộp trễ thì toàn bộ số tiền cần trả đã tăng gấp đôi. Công ty cho vay kịp thời “châm chước” cho chị ta, đưa ra một phương hướng giải quyết chính là tiếp tục vay một khoản, dùng khoản vay sau trả nợ cho khoan vay trước.
Trước mặt Trương Vy như mở ra một con đường mới sáng sủa nhưng chật hẹp, nguy hiểm lại tràn đầy mê hoặc. Hóa ra còn có thể như vậy? Hóa ra trên mạng có nhiều trang cho vay tiền như thế, vay năm, sáu nghìn tệ là việc quá dễ dàng. Dù sao cũng không phải tiền của chị ta, chị ta có thể mua rất nhiều túi xách, mỹ phẩm… Còn về việc trả nợ, dù gì cũng có thể dùng khoản vay sau để trả, cứ thảnh thơi cũng được. Cùng lắm thì tháng sau chị ta không mua sắm nữa.
Thực chất trước sau cũng chỉ khoảng nửa năm, sinh mệnh của Trương Vy đã hoàn toàn rẽ ngoặt. Số tiền chị ta vay khoảng 100 nghìn tệ, song tổng gốc lẫn lãi lên đến hơn 800 nghìn. Những kẻ đòi nợ tìm đến bố mẹ chị ta, quét sơn tường, chửi rủa, đập phá hệt như trong nhưng bộ phim Hồng Kông. Bố mẹ tức đến đổ bệnh, vốn chỉ là một gia đình bình thường, bố mẹ sao chịu bán căn nhà đã bảo vệ cả đời để trả nợ rồi trốn về nông thôn cho được.
Trương Vy vừa khó chịu cũng vừa thất vọng. Bố mẹ không nghe theo chị ta, nếu bọn họ bán nhà, số tiền nợ chị ta phải chịu đã có thể giảm đi một nửa. Dù chị ta đã lấy khoản tiết kiệm khoảng 80 nghìn của bố mẹ nhưng căn bản không đủ trả!
Trương Vy dần dần thấu hiểu cảm giác bị bạn bè xa lánh, họ tránh chị ta như tránh dịch bệnh vậy.
Sau đó, người đòi nợ tìm đến cả công ty. Chị ta mất việc.
Chị ta ở ru rú trong nhà suốt ba ngày liền. Ai gõ cửa cũng không mở, dù là chủ nhà đáng ghét hay đám người đòi nợ đi chăng nữa… Chị ta ăn những thứ đồ đã quá hạn sử dụng, ăn rồi ngủ, tỉnh dậy lại ăn. Ba ngày không tắm rửa thay quần áo, vừa bốc mùi vừa tiều tụy.
Sáng sớm ngày thứ tư, chị ta cảm nhận mãnh liệt nếu tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ chết rồi bỗng chẳng sợ gì nữa. Vì không đóng tiền điện nên điện bị ngắt, chị ta chỉ có thể tắm nước lạnh. Chị ta khoác lên người bộ quần áo đẹp nhất, dùng mỹ phẩm đắt nhất, đeo chiếc túi xách xa xỉ nhất ra ngoài, đi đến công ty nợ nhiều nhất – công ty Phân Kim Bảo. Chị ta nợ công ty này khoảng hơn 500 nghìn. Chị ta phải hỏi bọn họ xem chuyện này cần giải quyết thế nào, bởi dù sao chị ta cũng chỉ còn mỗi cái mạng tàn tạ này thôi.
Song những gì chờ đón tại công ty Phân Kim Bảo nằm ngoài ý liệu của chị ta. Có người bưng trà rót nước, người nào người nấy đều vô cùng khách sáo, nói với chị ta rằng chắc chắn sẽ giải quyết được vấn đề. Chị ta cũng vì thế mà sinh ra hy vọng.
Sau đó là gặp Chu Vinh Phong.
Khi đó Chu Vinh Phong còn chưa đến 40 tuổi, bề ngoài là một nhân tài thành công trong sự nghiệp. Chỉ là lần đầu tiên nhìn ông ta, chị ta liền biết người đàn ông này muốn chị ta. Chị ta bỗng nhận ra cơ hội sống, thậm chí là một hy vọng to lớn hơn nữa.
Còn về thân thể? Liêm sỉ? Và cả tình yêu? Hiện tại chị ta nào thèm để ý đến những thứ viển vông đó? Chị ta phải sống, phải sống!
Trời còn chưa tối, chị ta đã nằm trên giường Chu Vinh Phong tại một căn hộ gần công ty. Dù Chu Vinh Phong có rất nhiều phụ nữ song vẫn bị chị ta mê hoặc. Người đàn bà này mang một loại khí chất riêng biệt – điên cuồng, tuyệt vọng lại dã tâm phừng phừng. Những người đàn ông như Chu Vinh Phong rất dễ bị thu hút.
Trương Vy làm trợ lý cho Chu Vinh Phong ba năm. Dù không trực tiếp xóa bỏ hoàn toàn số nợ song vẫn được giảm giá và không sinh thêm lãi suất nữa. Mấy năm này, chị ta như một con đỉa hấp thu kiến thức nghiệp vụ và các cách lừa lọc của công ty. Mỗi một khoản vay chị ta lôi kéo về, số tiền chị ta thu được lại tăng. Qua một năm, chị ta đã trả hết nợ. Lại thêm hai năm nữa, trong mắt người ngoài, chị ta đã trở thành một nữ cường nhân nơi công sở, mua nhà mua xe, xây dựng các mối quan hệ, phát triển như cá gặp nước.
Khi đó Trương Vy liền nghĩ, hóa ra cuộc đời cũng chỉ có vậy. Nửa đời của những người lao động phổ thông chẳng thể nào địch nổi một lần thu hoạch của kẻ ác.
Sau này, tuy Chu Vinh Phong đã chơi chán chị ta, nhưng ba năm sống chung, sự tín nhiệm và tình cảm là tuyệt đối. Cho nên chị ta được đảm nhiệm chức vụ Giám đốc tài chính của công ty. Cũng kể từ đó, Trương Vy dần biết, Chu Vinh Phong còn chơi cả những nữ sinh đại học vay nợ.
Tác giả :
Đinh Mặc