Chờ! Ta Sẽ Chờ Em
Chương 59: Hy vọng??? trước đây có nhưng giờ thì hết rồi
Sau khi Gia Huy hồi phục bệnh tình thì đã được Băng dẫn đi du lịch tới 2 ngày một đêm luôn và tất nhiên cũng có 3 con người kia đi cùng. 5 người dần trở nên thân với nhau hơn. Đặc biệt là tình cảm của Kỳ, Đăng và Huy cũng trở nên tốt hơn.
Hôm nay chính là ngày 22/12 rồi cũng chính là ngày thi cuối học kỳ. Đã 3 ngày rồi, Băng, Hy, Đăng và Kỳ không gặp nhau, Trường Moon cho học sinh nghỉ 4 ngày ở nhà để ôn tập cho kì thi này 4 người cùng thỏa thuận là sẽ không liên lạc gì với nhau hết cho tới khi kỳ thi kết thúc. Chỉ còn ngày hôm nay nữa thôi thì họ sẽ được gặp nhau và sẽ được đón một mùa giáng sinh hạnh phúc, nghĩ đến đây Băng không khỏi không cười, Băng bật cười thành tiếng khiến cả phòng phải nhìn mình, ôi ngượng hết cả mặt.
Sau giờ thi.
_Aaaa Băng nhớ mày quá, làm bài tốt chứ? Từ Hy hí hửng chạy ra khỏi phòng thi và gặp Băng dưới sân trường trong bộ mặt phấn khởi. Nhưng trông bộ mặt Băng thì ngược lại hoàn toàn khác hẳn với Hy. Mặt Băng lạnh lùng nhìn Hy hít thở một hơi sâu.
_Bỏ đi Hy à, chúng ta đừng nhắc đến những chuyện không vui nữa. Về chuẩn bị đón giáng sinh thôi. Băng nói xong kéo Hy đi trong khi còn chưa ra đến cổng trường thì gặp Vĩnh Đăng và Minh Kỳ đi tới.
_Làm bài tốt chứ??? Đăng hỏi Hy ra hiệu giữ im lặng khi thấy Băng hít một hơi thật sâu và thở mạnh.
_Đi thôi về chuẩn bị đón giáng sinh thôi. Băng lại không đá động đến bài thi học kì chỉ kéo vội Kỳ ra khỏi trường. 4 người trên một chiếc xe. Không khí im lặng đến không thở nổi.
_Anh mai mình đi hẹn hò đi. Băng bỗng nắm tay Kỳ ở ghế phía sau.
_Hẹn hò? Được thôi. Kỳ hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng thu bộ mặt đó lại. Thế là hai người cứ bàn đến chuyện ngày mai hẹn hò như thế nào khiến hai con người ở trên tức muốn xì khói.
_Này bộ 2 chúng tôi tàng hình hả? Đăng bực quát.
_Không. Băng nói xong lại quay mặt đối diện với Kỳ bàn tiếp.
_Nè nổi da gà quá. Lúc này Băng bỏ tay Kỳ ra.
_Này anh rảnh quá không có việc gì làm nên quên rằng vợ anh đang ngồi bên cạnh hả? Ngày mai hai người cũng có thể đi hẹn hò mà cần gì phải ghen tị với em? Đúng, Băng nói đúng anh cũng có người yêu cũng có thể đi hẹn hò mà, vậy mà nãy giờ anh lại quên. Vậy là sẽ có cuộc hẹn hò chính thức cho 2 cặp đôi bá đạo này.
18:30 pm Bờ kè Sài GÒn
Thời tiết mùa đông đúng có khác, lạnh lẽo khắc nghiệt, bước chân xuống phố nhìn những cặp tình nhân tay trong tay dắt nhau đi chơi, đi hẹn hò trong đêm noel. Vũ Thiên Băng chợt mỉm cười một nụ cười thoáng qua chẳng mang một ý nghĩa gì, nhưng trong đó lại có một chút gì đó gọi là hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên Vũ Thiên Băng cô xuống phố một mình trong đêm noel, đêm đông lạnh giá này. Trước đây khi đi chơi lễ tết gì đó vào ban đêm thì Băng đều đi với Hy và nhóm Ngũ Quỷ của cô, trong vòng 2 năm trở lại đây cả thẩy nhóm của Băng đã đều có bạn trai hết trừ Băng và Hy ra, vì thế tới lễ tết gì đó chỉ có 2 con người này đi với nhau. Nhớ năm trước vào lễ Giáng sinh, Từ Hy bị tai nạn không thể đi lại được và thế là cả đêm đó Băng phải qua nhà chơi với Hy. Vì sao ư? Vì phần là Băng sợ Hy buồn và phần là Băng sợ cô đơn nhất là vào ngày lễ giáng sinh, Băng sợ rằng ở một mình vào ngày lễ giáng sinh cô sẽ lại nhớ đến những chuyện không vui, những chuyện đau lòng trong quá khứ. Vì vậy đi đâu cô cũng phải có Hy. Hy chính là người mang đến niềm vui là người giúp Băng quên đi vết thương tạm thời. Có những lần Băng cũng khóc rất nhiều, đó là những lúc Băng ở một mình không có Hy. Nhớ về chuyện quá khứ nó như hàng ngàn mũi dao đâm vào tim vậy. Đau thật sự rất đau, đã có lúc Băng nghĩ sẽ chẳng có ai chữa lành được vết thương đó ngoại trừ người đã gây ra vết thương đó. Nghĩ đến đây bỗng lệ Băng rơi. Chợt có tiếng gọi kéo Băng trở về với hiện thực, hiện thực rằng nỗi đau đó sẽ chỉ còn là quá khứ, hiện thực rằng đã có người chữa lành vết thương đó cho Băng, hiện thực rằng trái tim Băng từ giờ sẽ không còn băng giá và chịu bất kì tổn thương nào, vì người chữa lành vết thương của Băng thật sự là người có bản lĩnh. Gạt đi nước mắt Băng quay về với hiện thực đối diện với giọng nói đầy ấm áp, giọng nói đã kéo Băng ra khỏi quá khứ đau thương giọng nói đã kéo Băng trở về với hạnh phúc tưởng chừng sẽ không bao giờ có.
_Chờ anh lâu không? Dương Minh Kỳ nhìn Thiên Băng với ánh mắt ấm áp nói.
_Không lâu. Em cũng chỉ vừa mới tới thôi. Băng nói rồi cả Băng và Kỳ lặng lẽ nắm tay nhau đi dạo trên bờ kè trong đêm đông lạnh lẽo dường như hôm nay trời không lạnh cho lắm nhỉ. Không hiểu thời tiết không lạnh hay chính tình yêu đã biến đổi luôn cả thời tiết nhỉ???
_Anh em muốn ăn kem. Băng giật giật tay áo Kỳ.
_Em còn đau họng, trời lạnh không được ăn kem. Kỳ nhìn Băng âu yếm nói.
_Không em khỏi rồi, em muốn ăn. Băng chu mỏ đáng yêu làm nũng với Kỳ. Nhìn bộ dạng này không mua xng không được rồi, Kỳ nghĩ.
_Mua một cây, anh với em ăn chung nếu được thì anh mua. Kỳ nói. Băng liền gật đầu, sở dĩ Kỳ làm như vậy bởi sợ Băng ăn nhiều không tốt cho sức khỏe, ăn chung vừa gán chặt tình cảm vừa có thể kiểm soát Băng.
_Ở đây chờ anh không được đi lung tung mất công người ta tưởng em là con nít bắt cóc mất anh không biết đường nào mà tìm đâu. Kỳ nói.
_Hớ ai là con nít chứ? Con nít mà có bạn trai hả? Băng tức trợn mắt. Trần đời này Băng ghét nhất là ai kêu mình là con nít đấy.
_Ờ thì bạn trai em cũng là con nít đấy được chưa? Kỳ nói xong kéo Băng lại hôn một cái lên trán.
_Chờ anh. Nói rồi Kỳ quay lưng bước đi. Băng nhìn theo bóng Kỳ mỉm cười, nụ cười hạnh phúc. Băng quay lại phía sau mình, là một con sông, mặt sông yên tĩnh lạ thường, cảm giác này thật dễ chịu, cảnh vật đều yên tĩnh những cặp đôi nắm tay nhau đi qua đi lại thật hạnh phúc. Bước chân vô thức Băng bước đi, giây phút này đầu óc Băng bỗng trống rỗng, khóe mắt phải giật mạnh một cái.
_Kì lạ sao mình thấy khó chịu vậy ta? Người ta nói con trai giật mắt bên phải là hên bên trái là xui, còn con gái thì ngược lại. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra với Băng đây.
Dạo bước một hồi Băng chợt giật mình khi nghe đâu đó vang lên bài hát êm dịu mà tha thiết, ấm áp làm sao. Nhưng đối với Băng bài hát này không hề êm dịu, ấm áp, ngược lại nó lại mang cho Băng cảm giác đau khổ và muốn khóc, Băng thật sự muốn bật khóc thật to ngay lúc này. Nhìn quanh thì ra bài hát đó phát ra từ quán cafe có tên là Kí Ức. Âm nhạc thứ làm con người ta dễ chịu nhất sao bây giờ lại kinh khủng như thế với Băng. Từng lời bài hát Băng nghe, Băng hiểu hết chứ, vô thức Băng đưa tay lên cổ nắm chặt mặt dây chuyền có chữ HV lồng với chữ TB, cắn chặt môi Băng quay đầu lại bước đi bài hát đó vẫn cứ được vang lên. Quay đầu lại Băng bắt gặp cái gì đó bỗng cô nhíu mày. Hình dáng đó, khuôn mặt, kiểu tóc,...... rất quen thuộc, nhưng không biết mình đã gặp ở đâu nhỉ? Băng nghĩ. Người đối diện Băng nở với Băng một nụ cười ấm áp. Đó là một người con trai, cao hơn Băng hẳn 1 cái đầu, dáng thì rất chuẩn men nha, thoáng nhìn anh ta rất giống Phùng Minh Khang_Kunhunter. Nhưng lại có vẻ điển trai khác hẳn so với Kun. Forever chính là bài hát Forever đó nó lại vang lên một cách khiến Băng cảm thấy khó chịu, nhìn người trước mặt mình dường như Băng cũng đã đoán được người đó là ai, nhưng hình như Băng không muốn tin điều này thì phải.
“I stand alone in the darkness
The winter of my life came so fast
Memories go back to my childhood
To days I still recall
Oh how happy I was then
There was no sorrow there was no pain
Walking through the green fields
Sunshine in my eyes
I'm still there everywhere
I'm the dust in the wind
I'm the star in the northern sky
I never stayed anywhere
I'm the wind in the trees
Would you wait for me forever ?”
“Mình tôi cô đơn giữa bóng tối bao trùm
Mùa đông đời tôi vội vàng lặng đến
Những kỷ niệm thời ấu thơ cứ thế ùa về
Cho đến giờ tôi vẫn chẳng thể nào quên.
Hạnh phúc biết bao những tháng ngày
Chẳng muộn phiền cũng chẳng đớn đau
Dạo bước trên những thảo nguyên trải dài bất tận
Dưới sắc nắng vàng ngập tràn đôi mắt
Tôi vẫn sẽ hiện hữu khắp mọi nơi
Tôi sẽ là cát bụi cuốn bay theo gió
Tôi sẽ thành ngôi sao trên bầu trời phương Bắc
Tôi sẽ không dừng lại bất cứ nơi đâu
Tôi sẽ như ngọn gió chỉ lướt qua những tán cây
Liệu em có chờ đợi tôi mãi chứ?
Em sẽ đợi chờ tôi mãi không?”
Từng lời từng chữ, từng câu hát vang lên trong giây phút này cứ như là một câu hỏi khó đối với Băng. Chờ sao? Cô đã chờ rất lâu rất lâu rồi đấy chứ. 7 năm đâu phải là con số nhỏ với một người trẻ tuổi như cô. Ánh mắt cô mệt mỏi nhìn anh người đã gây ra vết thương tưởng như sẽ không chữa lành được của cô vào 7 năm trước, lệ lại rơi. Anh bước đến bên cô.
_Tớ xin lỗi. Xin lỗi cậu Vũ Thiên Băng. Từng lời cậu nói ra khiến cô khó chịu vô cùng, giọng nói này hình ảnh này, cô đã chờ rất lâu, cô luôn hi vọng gặp lại, ngỡ rằng sẽ không còn cơ hội nghe giọng nói này nữa, nhưng bây giờ khi cô đã tìm được người chữa lành vết thương trong lòng cô rồi, cô lại không muốn nghe thấy giọng nói ấy nữa thì giọng nói ấy lại vang lên. Tính đùa cô à? Lúc cô mong, cô chờ, cô cần thì chẳng thấy đâu, nhưng khi cô vừa có thể buông bỏ thì lại quay về. Bây giờ trong lòng Băng rối như tơ vò vậy. Cô đã chờ hình bóng ấy lâu rất lâu rồi nhưng sao khi hình bóng ấy đang đứng trước mặt cô đây thì cô lại muốn hình bóng ấy mãi mãi biến mất hoàn toàn.
_Cậu còn nhớ nó chứ? Tớ thì luôn mang theo nó bên cạnh mình phút cũng không rời. Anh nói rồi gỡ trên cổ xuống một sợi dây y chang của Băng. Băng tiến từng bước từng bước nặng nhọc đến bên anh bàn tay cô run run đưa sát lại sợi dây chuyền anh đang cầm.
_”Dây chuyền sao? Đẹp quá?” Có cô bé ngồi trên chiếc bàn trong lớp đung đưa đôi chân nhỏ nhìn cậu bạn kế bên.
_”Đẹp không? Cho cậu đấy. Cậu một cái tớ một cái. Để tớ đeo cho” Có cậu bé đeo lên cổ cho cô bé sợi dây chuyefn và cũng bắt cô đeo lại cho mình. _”Có sợi dây chuyền này rồi thì cậu không được quên tớ đâu đấy.” Cậu bé cười tít mắt nhìn cô bé hạnh phúc.
_”Tớ sẽ không quên cậu đâu, cậu là bạn tốt của tớ mà. Tớ sẽ luôn mang nó bên cạnh mình. Ủa mà HV và TB là gì vậy?” Cô bé tròn mắt hỏi cậu bé.
_”Cậu tên gì?” Cậu bé hỏi.
_”Vũ Thiên Băng”
_”Tớ tên gì?”
_”Cậu là Thiên Đới Hy Vọng.”
_”Đúng rồi HV chính là Hy Vọng và TB chính là Thiên Băng đấy. Sau này khi chúng ta lớn hơn một chút nữa tớ sẽ lấy cậu. Lúc đó cậu sẽ là vợ tớ. Còn cái này chính là tín vật của tớ và cậu đấy. Vì thế từ giờ về sau cậu chính là vợ của Thiên Đới Hy Vọng này rồi cậu không được yêu ai khác ngoài tớ ra nghe chưa?” Có cậu bé nhìn cô bé cười hạnh phúc và cũng có cô bé ngây người ra.
_”Sao? Mình là vợ cậu? Cậu dám lừa mình hả?”
_”Ai biểu cậu nhận nó làm chi nhận rồi thì chính là vợ tớ. Sao cậu hối hận à, tớ không cho cậu hối hận đâu.”
_”Cậu dám lừa tớ sao ai là vợ cậu chứ?” Có cô bé giận dữ đuổi cậu bé chạy khắp sân trường, nhưng miệng thì không ngừng cười trong hạnh phúc.
Nhớ đến quá khứ đó tim Băng lại nhói lên một cái. Khi cánh tay gần chạm đến sợi dây đó thì Băng bỗng giật tay lại gạt đi giọt nước mắt còn vương trên đôi gò má và cố gắng nở một nụ cười.
_Xin lỗi cậu nhận nhầm người rồi. Tớ không phải người cậu cần tìm. Nói rồi Băng bước ngang qua anh. Con đường hôm nay sao dài thế, thời tiết đang nóng sao bỗng trở nên lạnh lẽo thế này. Do trời lạnh hay do lòng người lạnh hơn trời đây??? Cô bước anh vội nắm chặt tay cô lại kéo vào lòng.
_Tớ không nhầm, không nhầm một chút nào hết, cậu chính là Vũ Thiên Băng, là vợ của Thiên Đới Hy Vọng này. Chỉ có Thiên Băng mới có cách xưng hô đặc biệt như thế với tớ, 7 năm rồi cậu vẫn giữ cách xưng hô đó không hề thay đổi. Đúng ra được anh ôm trong thời tiết lạnh lẽo của đêm giáng sinh này thì cô phải cảm thấy ấm áp,chẳng phải cô đã chờ đợi cái ôm này suốt 7 năm qua sao? Vậy mà bây giờ khi được anh ôm vào lòng, cô lại cảm thấy trời lạnh hơn lúc nãy, lạnh vô cùng, lạnh đến mức khiến cô phải run lên trong lòng anh. Cô đã từng nghĩ sẽ ôm anh thật chặt, sẽ khóc thật to trong lòng anh và nói với anh biết rằng cô rất nhớ anh ngay khi gặp lại anh. Nhưng giờ cô làm sao thế này, cô chỉ biết im lặng và khẽ run trong lòng anh mà thôi, cô cũng chẳng buồn khóc để làm gì nữa.
_Vợ sao? Anh thật sự đã lầm tôi với ai đó rồi. Xin anh bỏ tôi ra, bạn trai tôi đang đứng nhìn anh đấy. Băng nói mắt thì hướng về phía Kỳ đang cầm cây kem trong tay, đứng nhìn Băng một cách im lặng. Đúng ra là Băng đã khóc khi Hy Vọng ôm cô nhưng khi mắt cô bắt đầu ướt cô đã bắt gặp ánh mắt ấy. Ánh mắt tiếp thêm cho cô sức mạnh vượt qua nỗi đau, ánh mắt ấm áp nhìn cô an ủi cô lúc cô buồn. Và chắc hẳn ánh mắt ấy sẽ không mấy dễ chịu khi thấy cô khóc trong lòng người đàn ông khác vì chủ nhân của ánh mắt ấy đã từng tuyên bố “Cô chỉ được khóc, được yếu lòng khi bên cạnh anh, nếu cô muốn là chính mình thì cũng chỉ là bên cạnh anh chứ không phải ai khác.” Chính vì ánh mắt đó mà cô đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
(Khi Kỳ đi mua kem ra không thấy Băng đâu Kỳ liền chạy đi tìm Băng, anh nghĩ rằng sẽ cho Băng một bài học vì cái tội dám cãi lời anh. Tìm một lúc lâu không thấy Băng đâu, anh liền hối hận và lo lắng cho Băng nhiều hơn, anh lại nghĩ chỉ cần Băng về với anh thì anh sẽ nghe lời Băng. Càng nghĩ anh thấy tính cách của mình càng thay đổi nhiều, không biết từ khi nào mà anh lại có thể thay đổi suy nghĩ nhanh đến như vậy. Anh cười thầm trong lòng và rồi nụ cười của anh chợt tắt khi thấy Băng đứng ngơ ngác nhìn vào tiệm cafe ven đường. Anh tiến lại gần hơn, nhưng chỉ nhấc chân được 2 bước thì anh đã thấy có một tên đáng ghét khác ôm chặt lấy Băng. Anh khó chịu thật sự rất khó chịu trong lòng, khi thấy người khác ôm Băng. Nhưng không hiểu vì sao cảm giác này rất lạ, con tim bảo anh rằng có cái gì đó không đúng và lý trí mách anh phải đứng tại chỗ xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nếu như là Vũ Thiên Băng hằng ngày thì tên đó chắc chắn sẽ phải ăn vài cước rồi chứ, đằng này Băng không làm gì mà chỉ biết đứng im. Linh tính cho Kỳ thấy có lẽ đây là người mà Băng đã chờ suốt 7 năm qua?)
Hy Vọng bỏ Băng ra quay lại nhìn phía Băng đang nhìn và bắt gặp ánh mắt khó chịu của Kỳ.
_Cậu đã có bạn trai sao?
_Đúng vậy. Sao tôi lại không có quyền có bạn trai chứ trong khi cậu cũng đã có bạn gái và cũng chính cậu là người đã nói tôi nên quên cậu đi, nên tìm người khác tốt hơn cậu. Giờ thì tôi cho cậu biết, anh ấy chính là bạn trai tôi, cũng chính là người đã chữa lành vết thương khi xưa cậu để lại. Anh ấy là một người tốt và đặc biệt tốt hơn cậu rất nhiều. Cậu hài lòng chứ? Từ lúc cậu bỏ tôi đi thì cũng là lúc chính cậu đã xác thực rằng chúng ta chỉ là người dưng, vì thế nếu sau này trên đường có gặp nhau thì xin....lơ nhau đi. Băng nói rồi quay bước bước về phía Kỳ.
_Cậu không muốn nghe lời giải thích của tớ sao? Hy Vọng lên tiếng.
_Giải thích? Có tôi rất muốn nghe lời giải thích từ cậu, muốn biết vì sao ngày ấy cậu lại làm thế đối với tôi. Không những tôi muốn nghe lời giải thích của cậu mà tôi còn luôn hi vọng, hi vọng một ngày cậu trở về bên tôi, tôi hi vọng đó chỉ là một giấc mơ. Nhưng đó chỉ là chuyện trước đây còn giờ thì hết rồi. Băng nói rồi cất bước đi bỏ lại Hy Vọng đứng nhìn cô trong sự hối hận.
_”Em đã thay đổi, mạnh mẽ, tự tin, và lạnh lùng hơn xưa rất rất nhiều. Vũ Thiên Băng anh xin lỗi.”
Băng tiến lại với Kỳ rồi nở một nụ cười với Kỳ nắm tay Kỳ bước đi. Trong xe của Kỳ, Băng đã khóc rất nhiều. Kỳ không nói gì chỉ im lặng ôm Băng vào lòng, tim Kỳ nhói lên từng hồi, răng anh đã cắn nát môi anh rồi, máu và nước mắt hòa quyện với nhau mặn chát ở đầu lưỡi. Nhìn Băng đau anh còn đau hơn Băng nhưng lại chẳng làm được gì hơn ngoài việc ngồi nghe Băng khóc.
_Hức hức.......Em đã cố để quên được cậu ta, em luôn nói với mình rằng trong tim em bây giờ chỉ được có anh mà thôi, nhưng tại sao khi gặp lại cậu ta em lại không kìm được lòng mình. Đau lắm tim em nhói lên từng hồi khi đối diện với cậu ấy, dường như em vẫn không thể quên được những tổn thương mà cậu ấy đã gây ra cho em, em mệt lắm, em không biết phải làm sao hết. Anh nói cho em biết đi, tại sao khi em quyết định quên cậu ta thì cậu ta lại quay về, tại sao cậu ta lại cứ thích làm em tổn thương như thế. Em biết rằng nếu em đau anh sẽ đau hơn em, nhưng em lại không thế kìm nén cơn đau ấy, em mệt lắm rồi không muốn cố nữa, 7 năm, 7 năm là quá đủ phải không anh. Em yêu anh nhưng lại không thể kìm chế được cảm xúc khi thấy cậu ta. Em xin lỗi anh, xin lỗi vi đã làm anh tổn thương, em xin lỗi. Em đúng là một đứa chẳng ra gì, em thật sự không xứng đáng với anh. Em không xứng đáng để được anh yêu thương được anh che chở và chữa lành vết thương đó. Em xin lỗi, em không đáng... Băng khóc nức nở trong lòng Kỳ.
_Em xứng hoàn toàn xứng để anh làm thế. Kẻ không xứng chính là người đã làm em tổn thương. Hắn không xứng để em yêu, không xứng để em đau vì hắn. Em muốn khóc cứ khóc to đi, nhưng em hãy nhớ rằng bên cạnh em vẫn luôn có anh, anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em ,vẫn luôn bên cạnh em. Hãy rút bỏ mọi buồn đau trong quá khứ vào ngày hôm nay đi anh sẽ bên cạnh giúp em làm điều đó, và rồi ngày mai mọi thứ tốt đẹp hơn sẽ đến với em. Em sẽ hoàn toàn quên được hắn, quên được những đau khổ ấy. Kỳ ôm Băng và dành hết tình yêu của mình đặt lên trán Băng. Lúc này đây Băng cảm thấy ấm áp lạ thường, cảm giác khác xa khi được Hy Vọng, người mà cô hi vọng bao lâu nay ôm. Thật sự giây phút này rất ấm. Băng khóc một dạo rồi cũng chìm vào giấc ngủ. Đây cũng là lúc tiếng chuông nhà thờ vang lên báo hiệu ngày lễ giáng sinh bắt đầu. Tiếng chuông vang lên như một lời an ủi, động viên, và biết đâu cũng nhờ tiếng chuông ấy mà ngày mai Băng sẽ khác, sẽ không còn những lo âu muộn phiền và đau khổ nữa, vì mọi đau khổ đã được tiếng chuông mang về một nơi xa rồi.
(_Continue_)
Hôm nay chính là ngày 22/12 rồi cũng chính là ngày thi cuối học kỳ. Đã 3 ngày rồi, Băng, Hy, Đăng và Kỳ không gặp nhau, Trường Moon cho học sinh nghỉ 4 ngày ở nhà để ôn tập cho kì thi này 4 người cùng thỏa thuận là sẽ không liên lạc gì với nhau hết cho tới khi kỳ thi kết thúc. Chỉ còn ngày hôm nay nữa thôi thì họ sẽ được gặp nhau và sẽ được đón một mùa giáng sinh hạnh phúc, nghĩ đến đây Băng không khỏi không cười, Băng bật cười thành tiếng khiến cả phòng phải nhìn mình, ôi ngượng hết cả mặt.
Sau giờ thi.
_Aaaa Băng nhớ mày quá, làm bài tốt chứ? Từ Hy hí hửng chạy ra khỏi phòng thi và gặp Băng dưới sân trường trong bộ mặt phấn khởi. Nhưng trông bộ mặt Băng thì ngược lại hoàn toàn khác hẳn với Hy. Mặt Băng lạnh lùng nhìn Hy hít thở một hơi sâu.
_Bỏ đi Hy à, chúng ta đừng nhắc đến những chuyện không vui nữa. Về chuẩn bị đón giáng sinh thôi. Băng nói xong kéo Hy đi trong khi còn chưa ra đến cổng trường thì gặp Vĩnh Đăng và Minh Kỳ đi tới.
_Làm bài tốt chứ??? Đăng hỏi Hy ra hiệu giữ im lặng khi thấy Băng hít một hơi thật sâu và thở mạnh.
_Đi thôi về chuẩn bị đón giáng sinh thôi. Băng lại không đá động đến bài thi học kì chỉ kéo vội Kỳ ra khỏi trường. 4 người trên một chiếc xe. Không khí im lặng đến không thở nổi.
_Anh mai mình đi hẹn hò đi. Băng bỗng nắm tay Kỳ ở ghế phía sau.
_Hẹn hò? Được thôi. Kỳ hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng thu bộ mặt đó lại. Thế là hai người cứ bàn đến chuyện ngày mai hẹn hò như thế nào khiến hai con người ở trên tức muốn xì khói.
_Này bộ 2 chúng tôi tàng hình hả? Đăng bực quát.
_Không. Băng nói xong lại quay mặt đối diện với Kỳ bàn tiếp.
_Nè nổi da gà quá. Lúc này Băng bỏ tay Kỳ ra.
_Này anh rảnh quá không có việc gì làm nên quên rằng vợ anh đang ngồi bên cạnh hả? Ngày mai hai người cũng có thể đi hẹn hò mà cần gì phải ghen tị với em? Đúng, Băng nói đúng anh cũng có người yêu cũng có thể đi hẹn hò mà, vậy mà nãy giờ anh lại quên. Vậy là sẽ có cuộc hẹn hò chính thức cho 2 cặp đôi bá đạo này.
18:30 pm Bờ kè Sài GÒn
Thời tiết mùa đông đúng có khác, lạnh lẽo khắc nghiệt, bước chân xuống phố nhìn những cặp tình nhân tay trong tay dắt nhau đi chơi, đi hẹn hò trong đêm noel. Vũ Thiên Băng chợt mỉm cười một nụ cười thoáng qua chẳng mang một ý nghĩa gì, nhưng trong đó lại có một chút gì đó gọi là hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên Vũ Thiên Băng cô xuống phố một mình trong đêm noel, đêm đông lạnh giá này. Trước đây khi đi chơi lễ tết gì đó vào ban đêm thì Băng đều đi với Hy và nhóm Ngũ Quỷ của cô, trong vòng 2 năm trở lại đây cả thẩy nhóm của Băng đã đều có bạn trai hết trừ Băng và Hy ra, vì thế tới lễ tết gì đó chỉ có 2 con người này đi với nhau. Nhớ năm trước vào lễ Giáng sinh, Từ Hy bị tai nạn không thể đi lại được và thế là cả đêm đó Băng phải qua nhà chơi với Hy. Vì sao ư? Vì phần là Băng sợ Hy buồn và phần là Băng sợ cô đơn nhất là vào ngày lễ giáng sinh, Băng sợ rằng ở một mình vào ngày lễ giáng sinh cô sẽ lại nhớ đến những chuyện không vui, những chuyện đau lòng trong quá khứ. Vì vậy đi đâu cô cũng phải có Hy. Hy chính là người mang đến niềm vui là người giúp Băng quên đi vết thương tạm thời. Có những lần Băng cũng khóc rất nhiều, đó là những lúc Băng ở một mình không có Hy. Nhớ về chuyện quá khứ nó như hàng ngàn mũi dao đâm vào tim vậy. Đau thật sự rất đau, đã có lúc Băng nghĩ sẽ chẳng có ai chữa lành được vết thương đó ngoại trừ người đã gây ra vết thương đó. Nghĩ đến đây bỗng lệ Băng rơi. Chợt có tiếng gọi kéo Băng trở về với hiện thực, hiện thực rằng nỗi đau đó sẽ chỉ còn là quá khứ, hiện thực rằng đã có người chữa lành vết thương đó cho Băng, hiện thực rằng trái tim Băng từ giờ sẽ không còn băng giá và chịu bất kì tổn thương nào, vì người chữa lành vết thương của Băng thật sự là người có bản lĩnh. Gạt đi nước mắt Băng quay về với hiện thực đối diện với giọng nói đầy ấm áp, giọng nói đã kéo Băng ra khỏi quá khứ đau thương giọng nói đã kéo Băng trở về với hạnh phúc tưởng chừng sẽ không bao giờ có.
_Chờ anh lâu không? Dương Minh Kỳ nhìn Thiên Băng với ánh mắt ấm áp nói.
_Không lâu. Em cũng chỉ vừa mới tới thôi. Băng nói rồi cả Băng và Kỳ lặng lẽ nắm tay nhau đi dạo trên bờ kè trong đêm đông lạnh lẽo dường như hôm nay trời không lạnh cho lắm nhỉ. Không hiểu thời tiết không lạnh hay chính tình yêu đã biến đổi luôn cả thời tiết nhỉ???
_Anh em muốn ăn kem. Băng giật giật tay áo Kỳ.
_Em còn đau họng, trời lạnh không được ăn kem. Kỳ nhìn Băng âu yếm nói.
_Không em khỏi rồi, em muốn ăn. Băng chu mỏ đáng yêu làm nũng với Kỳ. Nhìn bộ dạng này không mua xng không được rồi, Kỳ nghĩ.
_Mua một cây, anh với em ăn chung nếu được thì anh mua. Kỳ nói. Băng liền gật đầu, sở dĩ Kỳ làm như vậy bởi sợ Băng ăn nhiều không tốt cho sức khỏe, ăn chung vừa gán chặt tình cảm vừa có thể kiểm soát Băng.
_Ở đây chờ anh không được đi lung tung mất công người ta tưởng em là con nít bắt cóc mất anh không biết đường nào mà tìm đâu. Kỳ nói.
_Hớ ai là con nít chứ? Con nít mà có bạn trai hả? Băng tức trợn mắt. Trần đời này Băng ghét nhất là ai kêu mình là con nít đấy.
_Ờ thì bạn trai em cũng là con nít đấy được chưa? Kỳ nói xong kéo Băng lại hôn một cái lên trán.
_Chờ anh. Nói rồi Kỳ quay lưng bước đi. Băng nhìn theo bóng Kỳ mỉm cười, nụ cười hạnh phúc. Băng quay lại phía sau mình, là một con sông, mặt sông yên tĩnh lạ thường, cảm giác này thật dễ chịu, cảnh vật đều yên tĩnh những cặp đôi nắm tay nhau đi qua đi lại thật hạnh phúc. Bước chân vô thức Băng bước đi, giây phút này đầu óc Băng bỗng trống rỗng, khóe mắt phải giật mạnh một cái.
_Kì lạ sao mình thấy khó chịu vậy ta? Người ta nói con trai giật mắt bên phải là hên bên trái là xui, còn con gái thì ngược lại. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra với Băng đây.
Dạo bước một hồi Băng chợt giật mình khi nghe đâu đó vang lên bài hát êm dịu mà tha thiết, ấm áp làm sao. Nhưng đối với Băng bài hát này không hề êm dịu, ấm áp, ngược lại nó lại mang cho Băng cảm giác đau khổ và muốn khóc, Băng thật sự muốn bật khóc thật to ngay lúc này. Nhìn quanh thì ra bài hát đó phát ra từ quán cafe có tên là Kí Ức. Âm nhạc thứ làm con người ta dễ chịu nhất sao bây giờ lại kinh khủng như thế với Băng. Từng lời bài hát Băng nghe, Băng hiểu hết chứ, vô thức Băng đưa tay lên cổ nắm chặt mặt dây chuyền có chữ HV lồng với chữ TB, cắn chặt môi Băng quay đầu lại bước đi bài hát đó vẫn cứ được vang lên. Quay đầu lại Băng bắt gặp cái gì đó bỗng cô nhíu mày. Hình dáng đó, khuôn mặt, kiểu tóc,...... rất quen thuộc, nhưng không biết mình đã gặp ở đâu nhỉ? Băng nghĩ. Người đối diện Băng nở với Băng một nụ cười ấm áp. Đó là một người con trai, cao hơn Băng hẳn 1 cái đầu, dáng thì rất chuẩn men nha, thoáng nhìn anh ta rất giống Phùng Minh Khang_Kunhunter. Nhưng lại có vẻ điển trai khác hẳn so với Kun. Forever chính là bài hát Forever đó nó lại vang lên một cách khiến Băng cảm thấy khó chịu, nhìn người trước mặt mình dường như Băng cũng đã đoán được người đó là ai, nhưng hình như Băng không muốn tin điều này thì phải.
“I stand alone in the darkness
The winter of my life came so fast
Memories go back to my childhood
To days I still recall
Oh how happy I was then
There was no sorrow there was no pain
Walking through the green fields
Sunshine in my eyes
I'm still there everywhere
I'm the dust in the wind
I'm the star in the northern sky
I never stayed anywhere
I'm the wind in the trees
Would you wait for me forever ?”
“Mình tôi cô đơn giữa bóng tối bao trùm
Mùa đông đời tôi vội vàng lặng đến
Những kỷ niệm thời ấu thơ cứ thế ùa về
Cho đến giờ tôi vẫn chẳng thể nào quên.
Hạnh phúc biết bao những tháng ngày
Chẳng muộn phiền cũng chẳng đớn đau
Dạo bước trên những thảo nguyên trải dài bất tận
Dưới sắc nắng vàng ngập tràn đôi mắt
Tôi vẫn sẽ hiện hữu khắp mọi nơi
Tôi sẽ là cát bụi cuốn bay theo gió
Tôi sẽ thành ngôi sao trên bầu trời phương Bắc
Tôi sẽ không dừng lại bất cứ nơi đâu
Tôi sẽ như ngọn gió chỉ lướt qua những tán cây
Liệu em có chờ đợi tôi mãi chứ?
Em sẽ đợi chờ tôi mãi không?”
Từng lời từng chữ, từng câu hát vang lên trong giây phút này cứ như là một câu hỏi khó đối với Băng. Chờ sao? Cô đã chờ rất lâu rất lâu rồi đấy chứ. 7 năm đâu phải là con số nhỏ với một người trẻ tuổi như cô. Ánh mắt cô mệt mỏi nhìn anh người đã gây ra vết thương tưởng như sẽ không chữa lành được của cô vào 7 năm trước, lệ lại rơi. Anh bước đến bên cô.
_Tớ xin lỗi. Xin lỗi cậu Vũ Thiên Băng. Từng lời cậu nói ra khiến cô khó chịu vô cùng, giọng nói này hình ảnh này, cô đã chờ rất lâu, cô luôn hi vọng gặp lại, ngỡ rằng sẽ không còn cơ hội nghe giọng nói này nữa, nhưng bây giờ khi cô đã tìm được người chữa lành vết thương trong lòng cô rồi, cô lại không muốn nghe thấy giọng nói ấy nữa thì giọng nói ấy lại vang lên. Tính đùa cô à? Lúc cô mong, cô chờ, cô cần thì chẳng thấy đâu, nhưng khi cô vừa có thể buông bỏ thì lại quay về. Bây giờ trong lòng Băng rối như tơ vò vậy. Cô đã chờ hình bóng ấy lâu rất lâu rồi nhưng sao khi hình bóng ấy đang đứng trước mặt cô đây thì cô lại muốn hình bóng ấy mãi mãi biến mất hoàn toàn.
_Cậu còn nhớ nó chứ? Tớ thì luôn mang theo nó bên cạnh mình phút cũng không rời. Anh nói rồi gỡ trên cổ xuống một sợi dây y chang của Băng. Băng tiến từng bước từng bước nặng nhọc đến bên anh bàn tay cô run run đưa sát lại sợi dây chuyền anh đang cầm.
_”Dây chuyền sao? Đẹp quá?” Có cô bé ngồi trên chiếc bàn trong lớp đung đưa đôi chân nhỏ nhìn cậu bạn kế bên.
_”Đẹp không? Cho cậu đấy. Cậu một cái tớ một cái. Để tớ đeo cho” Có cậu bé đeo lên cổ cho cô bé sợi dây chuyefn và cũng bắt cô đeo lại cho mình. _”Có sợi dây chuyền này rồi thì cậu không được quên tớ đâu đấy.” Cậu bé cười tít mắt nhìn cô bé hạnh phúc.
_”Tớ sẽ không quên cậu đâu, cậu là bạn tốt của tớ mà. Tớ sẽ luôn mang nó bên cạnh mình. Ủa mà HV và TB là gì vậy?” Cô bé tròn mắt hỏi cậu bé.
_”Cậu tên gì?” Cậu bé hỏi.
_”Vũ Thiên Băng”
_”Tớ tên gì?”
_”Cậu là Thiên Đới Hy Vọng.”
_”Đúng rồi HV chính là Hy Vọng và TB chính là Thiên Băng đấy. Sau này khi chúng ta lớn hơn một chút nữa tớ sẽ lấy cậu. Lúc đó cậu sẽ là vợ tớ. Còn cái này chính là tín vật của tớ và cậu đấy. Vì thế từ giờ về sau cậu chính là vợ của Thiên Đới Hy Vọng này rồi cậu không được yêu ai khác ngoài tớ ra nghe chưa?” Có cậu bé nhìn cô bé cười hạnh phúc và cũng có cô bé ngây người ra.
_”Sao? Mình là vợ cậu? Cậu dám lừa mình hả?”
_”Ai biểu cậu nhận nó làm chi nhận rồi thì chính là vợ tớ. Sao cậu hối hận à, tớ không cho cậu hối hận đâu.”
_”Cậu dám lừa tớ sao ai là vợ cậu chứ?” Có cô bé giận dữ đuổi cậu bé chạy khắp sân trường, nhưng miệng thì không ngừng cười trong hạnh phúc.
Nhớ đến quá khứ đó tim Băng lại nhói lên một cái. Khi cánh tay gần chạm đến sợi dây đó thì Băng bỗng giật tay lại gạt đi giọt nước mắt còn vương trên đôi gò má và cố gắng nở một nụ cười.
_Xin lỗi cậu nhận nhầm người rồi. Tớ không phải người cậu cần tìm. Nói rồi Băng bước ngang qua anh. Con đường hôm nay sao dài thế, thời tiết đang nóng sao bỗng trở nên lạnh lẽo thế này. Do trời lạnh hay do lòng người lạnh hơn trời đây??? Cô bước anh vội nắm chặt tay cô lại kéo vào lòng.
_Tớ không nhầm, không nhầm một chút nào hết, cậu chính là Vũ Thiên Băng, là vợ của Thiên Đới Hy Vọng này. Chỉ có Thiên Băng mới có cách xưng hô đặc biệt như thế với tớ, 7 năm rồi cậu vẫn giữ cách xưng hô đó không hề thay đổi. Đúng ra được anh ôm trong thời tiết lạnh lẽo của đêm giáng sinh này thì cô phải cảm thấy ấm áp,chẳng phải cô đã chờ đợi cái ôm này suốt 7 năm qua sao? Vậy mà bây giờ khi được anh ôm vào lòng, cô lại cảm thấy trời lạnh hơn lúc nãy, lạnh vô cùng, lạnh đến mức khiến cô phải run lên trong lòng anh. Cô đã từng nghĩ sẽ ôm anh thật chặt, sẽ khóc thật to trong lòng anh và nói với anh biết rằng cô rất nhớ anh ngay khi gặp lại anh. Nhưng giờ cô làm sao thế này, cô chỉ biết im lặng và khẽ run trong lòng anh mà thôi, cô cũng chẳng buồn khóc để làm gì nữa.
_Vợ sao? Anh thật sự đã lầm tôi với ai đó rồi. Xin anh bỏ tôi ra, bạn trai tôi đang đứng nhìn anh đấy. Băng nói mắt thì hướng về phía Kỳ đang cầm cây kem trong tay, đứng nhìn Băng một cách im lặng. Đúng ra là Băng đã khóc khi Hy Vọng ôm cô nhưng khi mắt cô bắt đầu ướt cô đã bắt gặp ánh mắt ấy. Ánh mắt tiếp thêm cho cô sức mạnh vượt qua nỗi đau, ánh mắt ấm áp nhìn cô an ủi cô lúc cô buồn. Và chắc hẳn ánh mắt ấy sẽ không mấy dễ chịu khi thấy cô khóc trong lòng người đàn ông khác vì chủ nhân của ánh mắt ấy đã từng tuyên bố “Cô chỉ được khóc, được yếu lòng khi bên cạnh anh, nếu cô muốn là chính mình thì cũng chỉ là bên cạnh anh chứ không phải ai khác.” Chính vì ánh mắt đó mà cô đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
(Khi Kỳ đi mua kem ra không thấy Băng đâu Kỳ liền chạy đi tìm Băng, anh nghĩ rằng sẽ cho Băng một bài học vì cái tội dám cãi lời anh. Tìm một lúc lâu không thấy Băng đâu, anh liền hối hận và lo lắng cho Băng nhiều hơn, anh lại nghĩ chỉ cần Băng về với anh thì anh sẽ nghe lời Băng. Càng nghĩ anh thấy tính cách của mình càng thay đổi nhiều, không biết từ khi nào mà anh lại có thể thay đổi suy nghĩ nhanh đến như vậy. Anh cười thầm trong lòng và rồi nụ cười của anh chợt tắt khi thấy Băng đứng ngơ ngác nhìn vào tiệm cafe ven đường. Anh tiến lại gần hơn, nhưng chỉ nhấc chân được 2 bước thì anh đã thấy có một tên đáng ghét khác ôm chặt lấy Băng. Anh khó chịu thật sự rất khó chịu trong lòng, khi thấy người khác ôm Băng. Nhưng không hiểu vì sao cảm giác này rất lạ, con tim bảo anh rằng có cái gì đó không đúng và lý trí mách anh phải đứng tại chỗ xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nếu như là Vũ Thiên Băng hằng ngày thì tên đó chắc chắn sẽ phải ăn vài cước rồi chứ, đằng này Băng không làm gì mà chỉ biết đứng im. Linh tính cho Kỳ thấy có lẽ đây là người mà Băng đã chờ suốt 7 năm qua?)
Hy Vọng bỏ Băng ra quay lại nhìn phía Băng đang nhìn và bắt gặp ánh mắt khó chịu của Kỳ.
_Cậu đã có bạn trai sao?
_Đúng vậy. Sao tôi lại không có quyền có bạn trai chứ trong khi cậu cũng đã có bạn gái và cũng chính cậu là người đã nói tôi nên quên cậu đi, nên tìm người khác tốt hơn cậu. Giờ thì tôi cho cậu biết, anh ấy chính là bạn trai tôi, cũng chính là người đã chữa lành vết thương khi xưa cậu để lại. Anh ấy là một người tốt và đặc biệt tốt hơn cậu rất nhiều. Cậu hài lòng chứ? Từ lúc cậu bỏ tôi đi thì cũng là lúc chính cậu đã xác thực rằng chúng ta chỉ là người dưng, vì thế nếu sau này trên đường có gặp nhau thì xin....lơ nhau đi. Băng nói rồi quay bước bước về phía Kỳ.
_Cậu không muốn nghe lời giải thích của tớ sao? Hy Vọng lên tiếng.
_Giải thích? Có tôi rất muốn nghe lời giải thích từ cậu, muốn biết vì sao ngày ấy cậu lại làm thế đối với tôi. Không những tôi muốn nghe lời giải thích của cậu mà tôi còn luôn hi vọng, hi vọng một ngày cậu trở về bên tôi, tôi hi vọng đó chỉ là một giấc mơ. Nhưng đó chỉ là chuyện trước đây còn giờ thì hết rồi. Băng nói rồi cất bước đi bỏ lại Hy Vọng đứng nhìn cô trong sự hối hận.
_”Em đã thay đổi, mạnh mẽ, tự tin, và lạnh lùng hơn xưa rất rất nhiều. Vũ Thiên Băng anh xin lỗi.”
Băng tiến lại với Kỳ rồi nở một nụ cười với Kỳ nắm tay Kỳ bước đi. Trong xe của Kỳ, Băng đã khóc rất nhiều. Kỳ không nói gì chỉ im lặng ôm Băng vào lòng, tim Kỳ nhói lên từng hồi, răng anh đã cắn nát môi anh rồi, máu và nước mắt hòa quyện với nhau mặn chát ở đầu lưỡi. Nhìn Băng đau anh còn đau hơn Băng nhưng lại chẳng làm được gì hơn ngoài việc ngồi nghe Băng khóc.
_Hức hức.......Em đã cố để quên được cậu ta, em luôn nói với mình rằng trong tim em bây giờ chỉ được có anh mà thôi, nhưng tại sao khi gặp lại cậu ta em lại không kìm được lòng mình. Đau lắm tim em nhói lên từng hồi khi đối diện với cậu ấy, dường như em vẫn không thể quên được những tổn thương mà cậu ấy đã gây ra cho em, em mệt lắm, em không biết phải làm sao hết. Anh nói cho em biết đi, tại sao khi em quyết định quên cậu ta thì cậu ta lại quay về, tại sao cậu ta lại cứ thích làm em tổn thương như thế. Em biết rằng nếu em đau anh sẽ đau hơn em, nhưng em lại không thế kìm nén cơn đau ấy, em mệt lắm rồi không muốn cố nữa, 7 năm, 7 năm là quá đủ phải không anh. Em yêu anh nhưng lại không thể kìm chế được cảm xúc khi thấy cậu ta. Em xin lỗi anh, xin lỗi vi đã làm anh tổn thương, em xin lỗi. Em đúng là một đứa chẳng ra gì, em thật sự không xứng đáng với anh. Em không xứng đáng để được anh yêu thương được anh che chở và chữa lành vết thương đó. Em xin lỗi, em không đáng... Băng khóc nức nở trong lòng Kỳ.
_Em xứng hoàn toàn xứng để anh làm thế. Kẻ không xứng chính là người đã làm em tổn thương. Hắn không xứng để em yêu, không xứng để em đau vì hắn. Em muốn khóc cứ khóc to đi, nhưng em hãy nhớ rằng bên cạnh em vẫn luôn có anh, anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em ,vẫn luôn bên cạnh em. Hãy rút bỏ mọi buồn đau trong quá khứ vào ngày hôm nay đi anh sẽ bên cạnh giúp em làm điều đó, và rồi ngày mai mọi thứ tốt đẹp hơn sẽ đến với em. Em sẽ hoàn toàn quên được hắn, quên được những đau khổ ấy. Kỳ ôm Băng và dành hết tình yêu của mình đặt lên trán Băng. Lúc này đây Băng cảm thấy ấm áp lạ thường, cảm giác khác xa khi được Hy Vọng, người mà cô hi vọng bao lâu nay ôm. Thật sự giây phút này rất ấm. Băng khóc một dạo rồi cũng chìm vào giấc ngủ. Đây cũng là lúc tiếng chuông nhà thờ vang lên báo hiệu ngày lễ giáng sinh bắt đầu. Tiếng chuông vang lên như một lời an ủi, động viên, và biết đâu cũng nhờ tiếng chuông ấy mà ngày mai Băng sẽ khác, sẽ không còn những lo âu muộn phiền và đau khổ nữa, vì mọi đau khổ đã được tiếng chuông mang về một nơi xa rồi.
(_Continue_)
Tác giả :
_Moon_