Cho Phép Anh Thích Em
Chương 87
Edit: Cỏ
Beta: Tà + Huyên
Sân bay ồn ào huyên náo, người qua đường đi lại vội vã, trong chớp mắt cô gái trẻ ngọt ngào nhào vào lòng chàng trai cao lớn, khiến không ít người quay đầu lại nhìn.
Nếu không phải xung quanh không có camera, thật sự tưởng là đang quay phim thần tượng gì đấy.
Lâm Lung hơi ngẩng đầu, nhìn Lâm Diệc Hoài đẹp trai cao ráo, vẻ mặt không ngừng ngạc nhiên mừng rỡ: "Anh cả, sao anh lại đến đón em?"
"Anh không được phép đi ngang qua sân bay à?" Trên mặt Lâm Diệc Hoài hiện lên một nụ cười.
Lâm Lung trợn to mắt nhìn anh, cuối cùng bất mãn nói: "Không thể nào là đi ngang qua, chắc chắn là muốn đón em mới được."
Bộ dạng đáng yêu của con gái này, Lâm Lung rất ít khi thể hiện trước mặt người khác, cũng chỉ có thể ở trước mặt Lâm Diệc Hoài, cô mới có thể có chút ngang bướng vô lý, không thể như vậy, em nhất định phải như vậy.
Lâm Diệc Hoài đưa tay nắm lấy vai cô, lúc này mới nhìn về phía sau cô.
Cách đó không xa, những thiếu niên mặc đồng phục đỏ đen của đội đang bị một đám fans vây quanh, trong đám đông, dáng người cao lớn đang cúi đầu xuống, vẫn bắt mắt như trước.
Lúc Lâm Diệc Nhượng nhìn sang, người kia giống như có cảm ứng, ngẩng đầu lên nhìn lại.
Lâm Lung nghe thấy trên đầu có một tiếng hừ không nặng không nhẹ, cô lập tức ngẩng lên nhìn Lâm Diệc Hoài. Chỉ thấy anh đưa tay đẩy mắt kính trên sống mũi.
Có lẽ là khí thế của Lâm Diệc Hoài quá mạnh mẽ, hoặc là hai vệ sĩ đứng bên cạnh hai người, trời sinh đã có cảm giác người lạ chớ gần. Cho nên khiến không ít fans vây quanh các đội viên khác xin ký tên, không dám đi qua xin chữ ký Lâm Lung.
Đến khi một cô gái mặc áo dán sticker phim hoạt hình thiếu nữ, dè dặt nhẹ giọng hỏi: "Piano, chị có thể ký tên cho em không?"
"Đương nhiên có thể." Lâm Lung không chút do dự đồng ý.
Lâm Lung nhận quyển vở cô gái kia đưa tới, sau đó lại dùng điện thoại của cô chụp hình.
Thấy cô gái này được chụp ảnh chung và kí tên, vì vậy bên kia kêu gọi không ít fans tới.
Sau khi Lâm Lung ký xong một cái tên, không biết ai đột nhiên nói: "Piano, em thấy chị và Hàn ca rất xứng đôi, em sẽ ủng hộ hai người."
Lâm Lung ngẩng đầu, không tìm ra ai là người nói, cô mờ mịt nhìn fans, lát sau nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
Cô cũng không phải một người giỏi nói chuyện, thế nhưng lúc này một tiếng cảm ơn, dường như quá ít ỏi.
Vì vậy, gương mặt trắng nõn của cô gái sau khi xuất hiện một tia do dự, nghiêm túc ngẩng đầu, nhìn những người hâm mộ xung quanh mình, nhẹ giọng nói: "Sau này tôi sẽ tiếp tục cố gắng thi đấu."
"Chúng em đều tin tưởng chị và Hàn ca."
"Nhất định, mọi người nhất định có thể giành thêm chức vô địch."
Cũng không biết ai đột nhiên nói một câu. "Vẫn còn quán quân Chung kết Thế giới."
Xung quanh vang lên một trận tiếng cười.
Cuối cùng, Lâm Lung theo chân Lâm Diệc Hoài ra sân bay. Bọn họ ngồi trên xe Lâm Diệc Hoài, Lâm Lung cả buổi cũng không hé răng.
"Anh cả." Đến khi xe chạy lên đường cao tốc, Lâm Lung đột nhiên gọi anh.
Lâm Diệc Hoài ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, anh có chút áy náy, "Việc ở công ty hơi nhiều, xin lỗi."
Vốn dĩ Lâm Lung ở cùng với anh, anh rất khi khi dùng điện thoại di động.
Anh em hai người hiếm khi có dịp ngồi cùng nhau, kết quả không ai nói gì. Vẫn là Lâm Diệc Hoài quay đầu nhìn cô, nở nụ cười, hỏi: "Muốn nói gì với anh cả đây?"
Nói? Nói gì?
Bầu trời Thượng Hải xanh biếc như được rửa sạch, ngoài cửa sổ nắng gắt như lửa đốt, bên trong xe lại mát mẻ thoải mái. Nhưng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ chuyển sang đỏ hồng trên mặt Lâm Lung, trước mặt anh trai mình, cô gái nhỏ rốt cuộc vẫn còn xấu hổ.
"Em có bạn trai rồi." Lát sau, cô vẫn mở miệng.
Lâm Lung nháy mắt mấy cái, trên mặt hơi xấu hổ, cũng không kìm nén được cảm giác ngọt ngào.
Lâm Diệc Hoài không nói gì, chờ cô nói tiếp.
Cô giơ tay lên, bày tỏ: "Em giải thích trước, không phải bởi vì em thích anh ấy mới đi chơi game. Em là bởi vì gia nhập chiến đội này, sau đó hiểu rõ nhau hơn, mới thích anh ấy."
Bởi vì hiểu rõ, cho nên mới thích.
Vốn dĩ trên mặt Lâm Diệc Hoài còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, hiện giờ lại là vẻ mặt bình tĩnh, gương mặt vẫn luôn điềm đạm ôn hòa, đúng là hiếm thấy mặt không biểu cảm như vậy.
Lâm Lung cũng nhận ra được điểm ấy, giọng nói ngừng lại.
Đến khi Lâm Diệc Hoài tháo mắt kính xuống, đè tay lên mũi, hơi áy náy nở nụ cười: "Xin lỗi, anh trai không phải là muốn nổi giận hay gì đâu. Chỉ là, anh cảm thấy ít nhất cũng phải mấy năm nữa mới nghe em nói thích người kia. Hiện giờ đột nhiên nghe được, nhất thời không kịp thích ứng."
Là người thừa kế tập đoàn Vạn Nguyên, tương lai là chủ tập đoàn, mặc dù anh cách ngày chính thức tiếp quản công ty gia đình vẫn còn rất lâu.
Nhưng Lâm Diệc Hoài ở Vạn Nguyên đã lâu như thế, cũng có thể nói chuyện lớn gì cũng đều đã thấy qua.
Hôm nay lại bởi vì nghe em gái nhà mình đột nhiên nói có bạn trai, mà chính mình thừa nhận anh nhất thời không thích ứng được.
Trong nhà có con gái mới lớn, cảm giác hòn ngọc quý trên tay mình sắp bị người khác cướp đi, thật sự không dễ chịu.
"Anh à, em xin lỗi." Lâm Lung nhỏ giọng nói.
Lâm Diệc Hoài nhìn cô, đưa tay sờ sờ cái đầu bởi vì xấu hổ mà cúi thấp của cô, nhẹ giọng nói: "Ít ra em nên nói cho anh biết trước, chứ không phải anh thông qua livestream mới biết được, hóa ra Đậu Đỏ của anh bây giờ đã có người để ý rồi."
Trận chung kết đầu tiên trong đời Lâm Lung, người của Lâm gia tất nhiên không thể bỏ qua.
Nhìn cô thành công phá hủy căn cứ của đối phương, thật sự tự hào.
Thế nhưng khi thấy cô được chàng trai kia ôm hôn, đó chính là đau lòng.
Lâm Lung không ngờ Lâm Diệc Hoài đang nghĩ đến chuyện này, nhất thời ngây ra tại chỗ. Lát sau, cô mới nhỏ giọng nói: "Em vẫn chưa nghĩ ra làm sao để nói với anh, bởi vì Lâm Diệc Nhượng luôn làm em sợ, nói em ba mươi tuổi mới có thể có bạn trai."
Không ngờ Lâm Diệc Hoài lại nghiêm túc gật đầu, đồng ý nói: "Cũng không khác với kế hoạch của anh lắm."
"Anh!" Lâm Lung bất mãn gọi một tiếng.
Lúc này Lâm Diệc Hoài mới khẽ cười một tiếng, coi như không có gì.
Lâm Lung nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi khó hiểu hỏi: "Chúng ta đi đâu ạ?"
"Chiến đội của em." Lâm Diệc Hoài đeo kính mắt lên lần nữa, lại khôi phục dáng vẻ tinh tế trước kia.
"Tại sao lại về chiến đội của em?" Lâm Lung nghi hoặc.
"Là nhà đầu tư của một chiến đội thể thao điện tử, cũng nên tìm hiểu về đồng nghiệp của mình một chút. Huống hồ là anh trai, đến giờ anh vẫn chưa từng qua nhà chung của chiến đội em, cũng là không làm tròn bổn phận."
Lâm Lung nghe anh nói quang minh chính đại, thế nhưng vẫn cảm thấy chuyện này không đúng lắm.
Nhưng rốt cuộc xe thật sự chạy thẳng đến nhà chung của bọn họ, cuối cùng dừng trước cửa.
Xe bọn họ trở về nhanh hơn xe buýt của chiến đội, cho nên lúc họ xuống xe, những người khác vẫn chưa trở về. Nếu Lâm Diệc Hoài muốn nhìn, Lâm Lung cũng không ngăn cản anh.
Sau khi xem xong phòng huấn luyện của bọn họ, Lâm Diệc Hoài đi thẳng vào vấn đề: "Đưa anh trai đi xem phòng của em đi."
Lâm Lung dẫn anh lên lầu, mấy ngày nay thi đấu ở bên ngoài, cho nên vừa mở cửa, không khí bên trong cũng không thể xem là trong lành. Lâm Lung lập tức đi tới sân thượng, mở cửa ban công ra, hơi nóng bên ngoài kéo tới.
Lâm Diệc Hoài tỉ mỉ quan sát căn phòng bình thường của cô, sạch sẽ ấm áp, chỉ là so với phòng ngủ ở nhà của cô thì nhỏ hơn một chút.
Anh hỏi: "Căn phòng nhỏ như thế, em ở đây có quen không?"
"Thật ra cũng không nhỏ chút nào, bình thường phần lớn thời gian em đều huấn luyện ở đây, cũng chỉ có lúc ngủ mới về phòng của mình." Lâm Lung nhanh chóng nói.
Cuối cùng, Lâm Diệc Hoài đứng trước cửa, nhìn hành lang bên ngoài mấy lần.
Phòng ngủ khác trên lầu hai đều đóng chặt cửa, vì vậy anh hỏi: "Vậy, đội trưởng Từ kia ở đâu?"
Lâm Lung cũng biết lần này Lâm Diệc Hoài tới đây, tuyệt đối không chỉ là giao lưu với đồng nghiệp eSports.
Cô thấp giọng nói: "Đội trưởng đang ở đâu, có liên quan gì không ạ."
"Vốn dĩ là không, nhưng từ sau khi biết hắn với em gái anh yêu nhau thì đã trở nên rất có quan hệ rồi." Lâm Diệc Hoài khẽ liếc cô, dùng một ánh mắt ngờ vực.
Vừa nghĩ tới những gì Từ Ứng Hàn đã làm với cô trong khách sạn tối qua, cùng với hàm ý của anh trai hiện giờ, Lâm Lung giống như một con cá mắc cạn, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Lâm Lung đang nghĩ phải giải thích thế nào thì dưới lầu truyền đến một trận tiếng ồn.
Bời vì bọn họ đứng ở cửa phòng lầu hai, cho nên dưới lầu nói gì đều nghe được rõ ràng.
"Lâm Lung bỗng nhiên đi vắng, tôi đột nhiên cảm thấy trong đội chúng ta rất lạnh lẽo." Câu này là Giản Dịch nói.
Lúc này, Chu Nghiêu liếc mắt nhìn cậu ta, lập tức giễu cợt nói: "Thôi đi, nói giống như Lâm Lung nói rất nhiều ấy, trừ khi ngày nào đó cậu không ở chiến đội của chúng ta, đội chúng ta mới có thể thật sự trở nên yên tĩnh."
"Tiểu Nghiêu, anh có thể yêu thương em một chút không, vừa mới giành quán quân đã muốn đuổi em ra khỏi nhà."
"Được rồi, được rồi, đừng nói nữa. Các cậu nhanh lên lầu nghỉ ngơi đi, buổi tối ra ngoài liên hoan, lần này tôi mời khách."
Chu Nghiêu giống như người mẹ già, bắt đầu giục bọn họ lên lầu.
Lúc Giản Dịch lên lầu, còn gọi một câu: "Lung muội muội à, lúc nào em về."
"Đừng gọi, Hàn ca còn không nói gì, cậu lớn tiếng kêu la làm gì." Ngô Địch ném chai nước cho cậu ta, muốn ngăn cản cậu ta.
Giản Dịch nhìn gương mặt không biểu tình của Từ Ứng Hàn, lúc này mới nói: "Không phải em lo lắng thay Hàn ca sao, anh xem anh trai Lâm Lung vừa đến sân bay đã mang người đi. Điều này rõ ràng là không vừa ý với Hàn ca của chúng ta, phim truyền hình không phải đều diễn như vậy sao. Hai nhân vật nam nữ chính bị người nhà phản đối. Với gia sản nhà Lung muội muội, phải vứt cho Hàn ca một tờ chi phiếu trắng mới đủ."
Lâm Lung đứng trên lầu nghe Giản Dịch ở dưới nói bậy, vừa muốn cười, lại liều mạng nín lại.
Chỉ là lời này, những người khác không nghe nổi nữa.
Vương Ngọc Đàn: "Shit, những chuyện khác có thể nhịn, chê Hàn ca của tôi nghèo là không nhịn được. Hàn ca, để em giúp anh lấy chìa khóa xe tới, anh trực tiếp đập lên cái đầu heo này của Giản Dịch đi."
"Bình thường Hàn ca cho các cậu ăn no uống say, thời điểm quan trọng lại kéo chân sau." Là người trong nhà, Chu Nghiêu cũng không thể nhịn.
Giản Dịch thấy mình thành kẻ thù chung của mọi người, nhanh chóng giải thích: "Em chỉ là giúp Hàn ca diễn thử trước một chút."
Là người biết rõ hoàn cảnh gia đình của Từ Ứng Hàn, Chu Nghiêu trực tiếp hừ lạnh: "Cậu yên tâm đi, gia đình Hàn ca của cậu tuyệt đối không thể so..."
"Nói nhiều lời vô nghĩa vậy làm gì, nếu không mệt, tất cả cút về đấu hạng đi. Đừng tưởng giành được quán quân châu lục là có thể thả lỏng, trận đấu tuần này ai dám buông lỏng, tôi tháo tay người đó."
Rốt cuộc, giọng nói lạnh nhạt của Từ Ứng Hàn vang lên.
Ở trong nhà chung, lời của anh luôn có tác dụng hơn Chu Nghiêu.
Vì vậy Giản Dịch và Vương Ngọc Đàn nhanh chóng xách đồ chuẩn bị lên lầu. Chỉ là sau khi hai người lên lầu, đã thấy cánh cửa phòng Lâm Lung mở ra, hai người đứng đó.
Bọn họ kéo theo hai cái va li, sau đó va li trong tay Giản Dịch rớt xuống, dọc theo cầu thang, lạch cạch lăn xuống dưới lầu.
Chu Nghiêu ở dưới lầu nghe thấy tiếng động, bị dọa một cái, thấy cái va li lăn xuống, lại bắt đầu tụng kinh một lần nữa.
"Xin chào, tôi là anh trai của Lâm Lung, Lâm Diệc Hoài." Thấy hai người không nói gì, Lâm Diệc Hoài chủ động chào hỏi.
Giản Dịch và Vương Ngọc Đàn vội vã bắt tay anh, hai thiếu niên nghiệm game bình thường ở trong căn cứ thành quen, nhưng thật sự chào hỏi, từng người đều ngậm chặt miệng như trai."
Trái lại Lâm Diệc Hoài vô tình cười khẽ một tiếng, nói: "Hiện giờ không lưu hành chi phiếu trắng, trực tiếp đưa tiền là được rồi."
...
Với tính cách của Giản Dịch cũng lúng túng hận không tìm được lỗ để chui vào.
Vẫn là Lâm Lung nhịn cười, nói hai câu thay bọn họ, nhanh chóng kéo Lâm Diệc Hoài xuống lầu.
Bọn họ vừa xuống phía dưới, ở tầng dưới mọi người đang nằm trên ghế sofa, bỗng nhiên mở to mắt nhìn, sau đó từng người đều mắt to mắt nhỏ.
Ngay cả Chu Nghiêu cũng giật nảy mình, vội vàng nói: "Lâm Lung, em không về nhà à?"
"Không được nghỉ, đương nhiên em sẽ không tự ý về nhà." Lâm Lung nói, cô chỉ chỉ người bên cạnh, "Anh trai của em đúng lúc chưa từng tới nhà chung của chúng ta, cho nên thuận tiện đến xem."
"Phải, phải." Chu Nghiêu liên tục gật đầu.
Sau khi từng người chào hỏi, chỉ còn lại Từ Ứng Hàn và Lâm Diệc Hoài chưa chào nhau.
Chu Nghiêu đứng bên cạnh nháy mắt với anh, đến khi chàng trai bên cạnh bỏ điện thoại vào túi, chậm rãi đi về trước hai bước, đến khi đi tới trước mặt Lâm Diệc Hoài, vươn một tay.
Bàn tay của anh rất đẹp, lòng bàn tay dày rộng, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Trước đây có fans cắt nối biên tập video của anh, số lượt xem thậm chí vượt hơn trăm vạn.
Lúc này, bàn tay đẹp mắt đặt giữa không trung, khuôn mặt vẫn luôn không có biểu cảm gì, mang theo ý cười nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: "Xin chào, tôi là Từ Ứng Hàn."
Lâm Lung thấy Lâm Diệc Hoài không lập tức bắt tay, vội vàng đứng bên cạnh, thận trọng kéo tay áo của anh.
Lâm Diệc Hoài cảm nhận được ám hiệu của cô, cuối cùng chậm rãi vươn tay.
Anh nói: "Tôi là anh trai của Lâm Lung, Lâm Diệc Hoài."
Nói xong, Lâm Diệc Hoài vươn tay khoát lên vai cô gái nhỏ, đột nhiên cười khẽ, nhẹ giọng nói: "Bình thường Lâm Lung ở chiến đội, làm phiền mọi người rồi."
Từ Ứng Hàn bình tĩnh nhìn anh, quay đầu nhìn thoáng qua cô gái nhỏ đang căng thẳng.
Đột nhiên, thấp giọng cười, "Không phiền phức, cần phải chăm sóc bạn gái mình thôi."