Cho Phép Anh Thích Em
Chương 21
Chương 21
Edit: Malbec
Beta: Tà + Huyên
“Cầm lấy,” Từ Ứng Hàn để lại một câu.
Ánh mắt Lâm Lung nhất thời sáng rực, vui vẻ cầm sữa bò trên tay, đi sau anh.
Chẳng qua vừa mới đi ra ngoài được vài bước, đột nhiên, người đàn ông đang đẩy xe dừng lại.
“Đội trưởng, anh còn muốn mua cái gì à?”
Lâm Lung cho rằng anh dừng lại là muốn xem những loại sữa bò khác.
Nhưng Từ Ứng Hàn lại lấy hộp sữa bò trong tay cô đi, giọng nói lãnh đạm: “Cầm trên tay không nặng à?”
Lâm Lung vui vẻ nhìn anh khom lưng đặt hộp sữa bò vào xe đẩy, đang định nói tiếng cảm ơn, ai ngờ người đàn ông quay đầu lần nữa, lạnh nhạt phun một chữ: “Ngốc.”
“Anh đây là công kích người khác.” Lâm Lung từ chối tiếp nhận cái này.
“Có xe đẩy lại không bỏ, nhất định phải cầm trong tay, em đã tự khắc chữ này lên gáy mình.”
Lâm Lung trừng mắt nhìn anh, rõ ràng vừa rồi cô còn cảm thấy đội trưởng là người tốt, có thể mắt nhắm mắt mở với cái miệng tùy tiện của mình, nhưng chỉ một câu nói của anh đã khiến sự cảm kích này tan thành mây khói.
Cũng may con gái trời sinh không thể từ chối mua sắm.
Lúc đi ngang qua khu đồ trang sức, Lâm Lung lập tức dừng bước.
Cô một bên nhìn kẹp tóc, một bên lẩm bẩm: “Tóc mái dài quá, phải mua cái kẹp tóc.”
Kết quả, khi đang lựa chọn, người bán hàng bên cạnh lại gần.
Lâm Lung thử đeo một cái kẹp tóc, kẹp màu bạc, phía cuối là hình trang trí chạm khắc con mèo, đơn giản mà lại đáng yêu.
Người bán hàng hướng dẫn cô đeo lên, Lâm Lung nhìn ngắm trong gương một hồi lâu.
“Em gái nhỏ, em lớn lên xinh xắn như vậy đeo cái gì cũng đẹp, không tin em quay đầu cho bạn trai em xem thử,” Người bán hàng đứng bên cạnh giới thiệu nhiệt tình.
Lâm Lung vừa quay lại đã nhìn thấy người đàn ông mặt không cảm xúc đứng sau lưng mình.
Cô nhớ tới lời của gã vóc dáng thấp lùn, không nghĩ tới ngay cả người bán hàng cũng hiểu lầm. Cô lập tức lắc đầu: “Anh ấy không phải bạn trai em.”
Người bán hàng vẻ mặt: ai da, lại còn thẹn thùng nữa.
Lâm Lung xấu hổ thiếu chút nữa muốn chui vào kẽ đất, cô định duỗi tay tháo kẹp tóc xuống.
Liền nghe Từ Ứng Hàn nói: “Thích không? Thích thì mua đi.”
“Em nhìn xem bạn trai em đối xử với em thật tốt.” Người bán hàng nhanh chóng lấy ra một đôi kẹp tóc mới cho cô.
Lâm Lung cạn lời nhìn kẹp tóc trong tay, mua một đôi kẹp tóc 19 tệ đã được xem là đối tốt với bạn gái?
Nhưng mà sau đó, Lâm Lung đột nhiên nắm chặt chiếc kẹp tóc, rốt cuộc cô đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy.
Cũng may họ nhanh chóng mua xong, xách túi ra ngoài. Ven đường, cửa hàng tạp hóa mọc lên san sát, Lâm Lung cúi đầu nhìn người đàn ông xách hai túi to đi trước, hình như một nửa đồ trong đó đều là của cô.
“Đội trưởng, em mời anh ăn kem nha,” Đúng lúc đi qua tiệm đồ ngọt, Lâm Lung tiến lên hỏi.
Từ Ứng Hàn quay đầu nhìn thoáng qua tiệm bánh ngọt nhỏ bên kia, nhàn nhạt hỏi: “Em muốn ăn?”
“Không phải, lúc nãy ở siêu thị anh trả tiền mà, em mời anh cái gì đó nha.” Thật ra Lâm Lung không phải người am hiểu xã giao, nhưng vì từ nhỏ cô đã học ở nước ngoài nên Kiều Y dạy cô phải hiểu việc “có đi có lại”.
“Đi thôi.” Người đàn ông ngạc nhiên nhưng vẫn bước vào.
Sau khi vào trong, hai người chọn vị trí cạnh cửa sổ, đặt đồ đã mua ở siêu thị bên cạnh, người phục vụ đi đến.
Lâm Lung cẩn thận nhìn thực đơn, gọi một cốc chè xoài sago.
Khi cô chọn xong, đang muốn đưa thực đơn cho Từ Ứng Hàn thì nghe thấy nhân viên cửa hàng nhiệt tình đề cử: “Chè xoài đậu đỏ của chúng tôi hôm nay có giá đặc biệt, hai vị muốn gọi một cốc không?”
Từ Ứng Hàn không có hứng thú với đồ ngọt.
Tất nhiên chuẩn bị từ chối.
Ai ngờ, cô gái đối diện còn nhanh hơn anh, một mực nói: “Không thể ăn đậu đỏ.”
Từ Ứng Hàn ngẩng đầu nhìn, liền thấy cô gái chớp chớp mắt, làm bộ không thèm để ý nói: “Ý em là em không ăn đậu đỏ, nếu đội trưởng muốn thì anh ăn đi.”
Cuối cùng, Từ Ứng Hàn chỉ gọi một ly cà phê.
Khi hai người đang chờ đồ uống thì thấy bên ngoài cửa hàng, một cặp đôi vốn đang đi với nhau đột nhiên bị một đám con gái bao vây. Người đàn ông dáng người rất cao nhưng đội mũ, không nhìn rõ mặt.
Những cô gái vây quanh anh ta đang hưng phấn cầm điện thoại chụp ảnh.
Lâm Lung chống cằm, có chút tò mò nói thầm: “Là minh tinh sao?”
Nhưng cô không quen thuộc với giải trí trong nước, không biết nhiều minh tinh lắm, cộng thêm người đàn ông kia đội mũ cho nên cũng không nhận ra là ai.
Kết quả cô mới vừa nói xong đã bị người đối diện giữ lấy cằm, xoay mặt cô về hướng khác.
“Đội trưởng,” cô khó hiểu nhìn anh.
Lúc này Từ Ứng Hàn cũng đã đội mũ trùm lên đầu.
“Nếu em không muốn giống như người kia bị đuổi theo chụp ảnh xin chữ ký, thì đừng nhìn ra bên ngoài.” Giọng nói Từ Ứng Hàn trầm thấp vang lên.
Lâm Lung ngoan ngoãn gật đầu, nhưng ngón tay Từ Ứng Hàn vẫn đặt ở cằm cô.
Vì thế, cô chỉ có thể liên tiếp liên tiếp nháy mắt với người đối diện, tỏ vẻ mình đã nghe được.
Lúc Từ Ứng Hàn buông tay, âm thanh la hét ầm ĩ bên ngoài không ngừng truyền đến tai Lâm Lung, thỉnh thoảng còn có tiếng fans khen ngợi, kích động không ngừng.
Cũng may đồ bọn họ gọi đã lên, Lâm Lung vùi đầu ăn, không tiếp tục để ý tình huống ngoài kia.
Bỗng dưng có người hô một tiếng: “Hàn ca, anh cũng ở đây à.”
Lâm Lung mới ngẩng đầu lên lần nữa.
Lúc này, bên cạnh bàn bọn họ có một người đàn ông cao lớn trên đầu đội mũ lưỡi trai màu đen đang đứng. Lâm Lung ngẩn ra, chuyện này, không phải cái người kia vừa mới bị fans vây quanh sao, hóa ra anh ta biết đội trưởng.
Nhưng mà lúc cô nhìn rõ gương mặt dưới mũ lưỡi trai thì không khỏi hít một hơi.
“Chẳng lẽ cậu muốn gọi đám fans kia đến à?” Từ Ứng Hàn cau mày nhìn anh ta, rõ ràng xem đây là một kẻ phiền phức.
Người đội mũ lưỡi trai cười ha hả, “Yên tâm, tôi cố ý đi dạo một vòng rồi mới vào. Nhưng mà không nghĩ đến Hàn ca cũng sẽ đưa bạn gái ra ngoài dạo phố.”
Nói xong anh ta quan sát tiệm bánh ngọt này một chút.
Hôm nay đã liên tục bị nhận nhầm ba lần, nhưng hai lần trước là người qua đường râu ria, nhiều nhất Lâm Lung cũng chỉ đỏ mặt giải thích. Nhưng đây không phải người qua đường, cô lập tức xị mặt, chính đáng nói: “Em không phải bạn gái đội trưởng, em là đội viên mới, không quen thuộc nơi này nên đội trưởng mới phải dẫn em đến siêu thị.”
Nói xong, cô nghiêm túc gật đầu, chính là như vậy đó.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai bây giờ mới nghiêm túc nhìn cô, vừa rồi lúc đi vào anh ta vốn chỉ muốn chào hỏi Từ Ứng Hàn.
Còn tưởng là anh đã biết được một bí mật lớn, nhưng khi cẩn thận nhìn lại cô gái nhỏ, mũ lưỡi trai kêu một tiếng, ngạc nhiên mà vui mừng nói: “Em là Piano?”
Có thể nói ra ID của Lâm Lung, đáy lòng cô đã chắc chắn mình không nhận nhầm người.
Người đàn ông bỏ mũ lưỡi trai xuống, đưa tay ra, cười nói: “Anh là Tạ Ý, lúc chúng ta đấu rank đã gặp không ít lần.”
Tạ Ý, người đi MID của đội TT, cũng là đối thủ so tài trong trận chung kết mùa xuân năm nay của I.W.
Ở bảng xếp hạng LPL, anh ta đứng top 3 MID.
Còn việc anh có thể nhận ra Lâm Lung cũng không kì lạ. Khi I.W tuyên bố người đi MID của mình trong mùa đấu mới sẽ là con gái, toàn bộ vòng tròn thi đấu chuyên nghiệp đều bị chấn động. Một đám thanh thiếu niên tự cho mình cao hơn người, mắt để trên đầu, không ngờ lại xuất hiện một sinh vật khác giới tính, cho dù là một cô gái dễ thương thì cũng có không ít người chờ xem náo nhiệt.
Tạ Ý có vẻ ngoài ôn nhu điển hình, đôi mắt một mí khác biệt, khi cười lên trên má hiện ra lúm đồng tiền.
Hơn nữa anh ta chính là top MID, nên fan nữ không ít, khó trách vừa rồi bị người vây quanh như vậy.
Lâm Lung tò mò quay đầu nhìn Từ Ứng Hàn đối diện, nếu so sánh thì Từ Ứng Hàn không chỉ đẹp trai hơn Tạ Ý một bậc. Chỉ là khuôn mặt anh tuấn lại thâm sâu kia quanh năm đều không có biểu cảm hoặc là đầy giễu cợt, nhìn một cái đã biết là người không dễ sống chung.
Cô nghe Tô Hiểu Đàm nói, nếu bàn về số lượng fan nữ thì Từ Ứng Hàn cũng không nhiều hơn những tuyển thủ khác.
Nhưng mà cô vẫn không hiểu nổi tại sao gương mặt thối của đội trưởng lại có thể hút được nhiều fan nữ như vậy.
Đại khái là củ cải rau xanh, mỗi người đều có gu riêng đi.
Lúc này Từ Ứng Hàn còn chưa biết cô gái nhỏ nhà mình đã lẩm bầm những gì về bản thân trong đáy lòng.
Sắc mặt anh lạnh lùng nhìn Tạ Ý, “Cậu không có việc gì sao?”
Chỉ cần cái giọng điệu này, ý tứ đuổi người không cần quá rõ ràng.
Nhưng mà Tạ Ý không thèm để ý, cười nói: “Hàn ca, anh không lên mạng rồi.”
Lời này của Tạ Ý khiến chân mày Từ Ứng Hàn nhíu lại, ngay cả Lâm Lung cũng nghe thấy hàm ý trong lời nói của anh ta. Đột nhiên, Từ Ứng Hàn đứng dậy, nói với Lâm Lung: “Anh ra ngoài hút điếu thuốc.”
Sau đó anh bước chân ra ngoài, Tạ Ý cũng ngoan ngoãn đi theo.
Khi Lâm Lung đã ăn xong bát chè xoài được năm phút, người đàn ông nói đi hút thuốc mới trở lại.
Thấy cô đã xong, Từ Ứng Hàn trực tiếp xách đồ lên, “Đi thôi, về căn cứ.”
Lâm Lung ngoan ngoãn đi theo.
Dọc đường đi, không khí có chút đè nén. Nếu như bình thường mặt anh không có biểu cảm gì thì lúc này anh hơi nhíu mi, nhìn một cái là biết trong lòng có chuyện. Xem ra chuyện Tạ Ý nói đã khiến anh không vui.
Lâm Lung không có cách gì, chỉ có thể lấy điện thoại ra, lúc đang định mở máy đột nhiên người bên cạnh nói: “Em lấy điện thoại làm gì?”
“Em xem một chút.” Lâm Lung khó hiểu, tại sao mình không thể dùng điện thoại.
Người đàn ông ngồi trên ghế lái, hai tay đặt lên vô lăng, giọng điệu hết sức nghiêm túc: “Lúc anh lái xe không thích người bên cạnh dùng điện thoại, sẽ ảnh hưởng đến anh.”
Lâm Lung: “…”
Lý do này giống như cố tình gây sự vậy.
Nhưng bây giờ trên mặt anh đang viết chữ không nên chọc, vậy nên Lâm Lung ngoan ngoãn đặt điện thoại xuống.
Sau khi hai người trở về căn cứ, vừa mới đưa đồ vào phòng huấn luyện, đám thanh niên nghiện game không biết từ đâu đã ào đến. Vương Ngọc Đàn nhanh chóng vơ lấy khoai tây chiên yêu thích của mình, còn than phiền sao hai người bọn họ đi lâu như vậy.
Giản Dịch gật đầu, hai người vừa mới đấu hạng xong, ngồi trên ghế nói chuyện.
Lâm Lung đặt túi đồ của mình xuống, điện thoại của cô đang kêu mãi không ngừng.
Cô cúi đầu chuẩn bị mở khóa màn hình, bỗng nhiên bên cạnh có một cái tay thò đến giữ lấy tay cô. Lúc cô ngẩng đầu, thấy vẻ mặt Từ Ứng Hàn nghiêm túc: “Trong thời gian huấn luyện không thể dùng điện thoại, quy định này ngày đầu em đến câu lạc bộ anh quên nói.”
Lâm Lung suýt nữa nổi điên, rốt cuộc là anh muốn thế nào, cũng không phải là điện thoại làm cản trở cô.
Lúc này Chu Nghiêu đi vào, nhìn thấy Lâm Lung vội vàng nói: “Lâm Lung, em xem…”
Lời còn chưa ra khỏi miệng, Từ Ứng Hàn trực tiếp đi đến kéo cánh tay anh ta ra khỏi phòng huấn luyện.
“Hàn ca có chuyện gì vậy?” Vương Ngọc Đàn ngồi một bên vừa ăn khoai tây chiên vừa nói.
Lâm Lung nhìn hai tay mình trống không, Từ Ứng Hàn ra ngoài còn không quên thuận tay cầm đi điện thoại của cô.
“Anh ấy thật kỳ lạ, một mực làm khó dễ không cho em chơi điện thoại.” Lâm Lung kể chuyện trên xe cho Vương Ngọc Đàn.
Vương Ngọc Đàn kinh ngạc nhìn cô: “Lúc trước anh ngồi cạnh ghế lái của Hàn ca chơi Ngôi sao thời trang, sao anh ấy không đánh anh?”
Lâm Lung nhìn chằm chằm Vương Ngọc Đàn, quả nhiên, anh ấy chỉ gây khó dễ không cho cô dùng điện thoại mà thôi.
Ngay lúc cô xoay người chuẩn bị vào trò chơi, Giản Dịch vẫn luôn yên lặng ăn uống bên kia đột nhiên nói: “Anh biết vì sao Hàn ca một mực không cho em dùng điện thoại.”
Giản Dịch trượt ghế đến gần.
Lâm Lung rũ mắt nhìn vào điện thoại trong tay cậu ta.
“Lâm Lung, đừng xem.” Giọng nói trầm thấp và tiếng bước chân vang lên, sau đó một bàn tay che trước mắt cô.
Hình như trong chớp mắt kia, Từ Ứng Hàn cảm thấy lòng bàn tay mình hơi ướt.
Tiêu đề tin tức trên màn hình điện thoại vừa chói tai vừa nhức mắt.
“Ân sư mười năm của thiên tài dương cầm Lâm Lung quở tránh cô sỉ nhục giới âm nhạc cổ điển.”
Tác giả có lời muốn nói: Không phải tất cả mọi người đều hưởng ứng quyết định của Lung muội, nhưng không sao, Hàn thần sẽ bảo vệ cô.