Chờ Khi Nỗi Nhớ Nở Hoa
Chương 16: Làm cá dưới biển
Mười mấy năm nay cô vẫn sống theo thói cũ, con đường đời thật rõ ràng, cô chỉ cần chuyên chú bước tiếp mà không mảy may phải chú ý đến những chi tiết ven đường.
Mọi chuyện đều đã được sắp xếp đâu ra đấy.
Nhưng thật ra hết thảy những điều ngoài ý muốn đều sẽ khiến con người ta sợ hãi, dẫu đó chỉ là sự ngẫu nhiên của vận mệnh thì cũng làm rối tơ lòng.
Cô đã cố chống cự.
Thế nhưng giờ đây có lẽ cô đã sắp quỳ rạp xuống trước nó.
“Thật ra…”
“Ừ ——”
Sau đó, tiếng điện thoại đột ngột vang lên…
Nhưng thật ra hết thảy những điều ngoài ý muốn đều sẽ khiến con người ta sợ hãi.
Nào, bĩnh tĩnh bình tĩnh.
Lệnh Tử liếc anh rồi cúi người nghe máy, Chu Hòa Nghi thấy con gái muộn vậy rồi vẫn chưa về nên gọi điện thoại hỏi. Lệnh Tử nghe máy xong bèn quay lại nhìn anh.
Úc Thần đã chuẩn bị tâm lý rồi, nếu lúc này cô nói với anh “Không còn sớm nữa, có chuyện gì mai nói sau”, thì anh, anh cũng chẳng làm gì được cô hết.
Không ngờ cô lại tiến hai bước lại gần anh, nói: “Thật ra, nếu như lúc nãy cậu không tới thì thầy quản lí chắc chắn cũng sẽ nhìn thấy đèn trên lầu ba rồi lên kiểm tra, thậm chí là nếu thầy không biết thì muộn nhất là mai cũng sẽ có người phát hiện.”
Mày Úc Thần giật giật liên hồi, anh im lặng nhìn cô.
Cô nói: “Nhưng mình vẫn rất sợ, cực kì sợ, phòng luyện múa rất rộng còn hàng lang lại im ắng, tòa nhà cũ đến thế, và còn…”
Anh cứ thế nhìn cô, vô tội quá nhỉ…
“Sau đó cậu tới rồi.” Cô nói.
“Đúng thế, sau đó nữa thì sao.” Anh cổ vũ cô.
Cô chân thành kết luận bằng hai chữ: “Cảm ơn.”
Úc Thần sửng sốt, “Thế thôi á?”
Lệnh Tử gật đầu, cô tỏ ra nghiêm trang, “Cậu về sớm đi, ngủ ngon.”
Úc Thần giơ tay giữ cô lại, anh không cam lòng hởi: “Cậu không có chuyện gì muốn nói nữa à, nghĩ lại đi mà. Cậu cứ nín thế chẳng lẽ không bực hay sao hả?”
Lệnh Tử nghiêm túc suy tư, cô hỏi: “Ví dụ như?”
“…”
“Trời đất chứng giám, ở ——“ Anh ngẩng đầu nhìn trời, “ban đêm trăng sáng sao thưa, củi khô lửa cháy, hai ta trai đơn gái chiếc thế này, sao cậu lại không thành thật chút nhỉ?”
“Gì cơ?” Lệnh Tử nhìn giờ, nói: “Hai phút trôi qua rồi, cuối cùng là cậu muốn nói gì vậy?”
Cuối cùng của cuối cùng ——
Úc Thần bất đắc dĩ cười, anh ôm cô vào lòng còn cằm gác lên vai cô, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Thôi thì cậu cứ bắt nạt mình đi, ai bảo cậu là công chúa nhỏ cơ chứ? Tối phải nhớ đến mình đấy, đêm nay mình không hắt xì thì mai sẽ tính sổ với cậu, ngủ ngon.”
Anh nói liến thoắng rồi dứt khoát buông cô ra, quay người đi mất. Cô gái đứng sau lưng anh chăm chú nhìn bóng dáng giữa buổi chiều hôm, bật cười.
——
Bình thường Lệnh Tử sẽ đến trường vào khoảng ba mươi phút trước giờ truy bài, hôm nay Úc Thần cố ý tính giờ xem mình có cơ may đi cùng chuyến xe buýt với Lệnh Tử không.
Hồi trước hôm nào anh cũng đến trường sát giờ, kể cả dậy sớm anh cũng có thể lề mề để đến cửa lớp đúng một giây trước khi chuông giờ truy bài reo lên.
Lần nào Tần Việt cũng phải mời mọc thúc giục đuổi anh ra khỏi cửa mãi, chú lảm nhảm: “Thời gian là tiền bạc! Tiền bạc đấy chàng trai trẻ ơi!”
Úc Thần toàn cười rồi bỏ qua: “Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo. (*)”
(*)“Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo”: Người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải đúng đạo lý.
Tần Việt tức tối giơ sách lên, “Có tin cậu đập cho mày một trận không?”
Mà hôm nay cuối cùng anh cũng đã ngộ ra chân lí.
Úc Thần thành khẩn nói: “Thời gian chính là sinh mạng, đời người phải biết trân trọng nó.”
Dù thế nào thì anh yêu thương tính mạng của mình thế làm cậu Tần Việt nhà mình không khỏi xúc động, “Cậu thấy được an ủi quá ——”
Úc Thần lên xe quẹt thẻ, lúc này trong xe chật như hộp cá mòi, đã có mấy người định bò lên đầu xe ngồi cạnh tay lái, anh mới lên xe cũng không chen vào nổi.
Anh trai lái xe vừa giữ vô lăng vừa gân cổ lên quát: “Ra đằng sau! Mấy người mò lên đây tưởng để nặn kem đánh răng à!”
Tại tình huống sốt ruột thế này, một khi đã tìm được chỗ ngồi cho yên thân thì chẳng ai muốn dịch đôi chân cao quý của mình để đổi chỗ đâu, nên tóm lại là anh trai lái xe quát không công rồi.
Úc Thần chen qua đám người đi về phía cuối xe, có mấy người bất mãn quay lại nhìn anh, nhưng vẫn có mấy cô bé nhìn thấy anh thì sự căm giận lập tức hóa thành hạnh phúc, cũng coi như một cơn gió mát thoảng qua giữa thời tiết cuối xuân gây bực bội.
Úc Thần cao nên chẳng mấy chốc anh đã tìm thấy Lệnh Tử, cô đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa kính, dường như đương ngao du ở chốn thần tiên nào đó.
Chà, cái giác ngộ này!
Ngay cả khi anh sán lại gần Lệnh Tử vẫn còn đang trong trạng thái tách biệt với hoàn cảnh xung quanh.
Chậc, chẳng cảnh giác gì cả.
Anh thò tay qua búng một cái ngay trước mặt cô, Lệnh Tử giật mình ngẩng đầu lên nhìn anh, Úc Thần cúi mặt cười với cô, “Chào buổi sáng, cậu cứ lơ mơ như bị chết máy ấy nhỉ.”
“Hôm nay cậu đi học sớm nhỉ.” Cô cúi đầu nhìn ra cửa kính.
“Ừ,” Anh giơ tay giữ xà ngang trên đầu mình, “Một ngày đầy tính toán.”
“Sợ là có âm mưu gì chăng.” Hiếm khi Lệnh Tử lại trêu anh.
“Kế Sở Ca.” Anh thản nhiên nói.
Lệnh Tử vịn tay ghế, im lặng.
Kế Sở Ca tức là tâm lý chiến à ——
Trên xe cũng có một số học sinh trường Tam Trung, do Úc Thần nổi bật quá nên luôn có người quay lại nhìn anh, sau đó lại tiện thể nhìn luôn Lệnh Tử ngồi cạnh anh, tuy là nhìn không tới nhưng vẫn không thể ngăn nổi tâm hồn nhiều chuyện trời sinh của các bạn học.
Đến tận khi xuống xe họ mới thấy rõ mặt Lệnh Tử, ai nấy nhìn cô chằm chằm…
Hơi thái quá thì phải, nhưng đúng là người người nhìn cô thật.
Có những bạn nhìn thấy gương mặt lạ đứng cạnh anh đẹp trai nên đều tò mò nhòm xem đấy là ai.
Lệnh Tử rảo bước.
Bị nhiều người chú ý đến thế này đã vi phạm gien khiêm tốn tốt đẹp của cô mất rồi.
Chân Úc Thần dài nên anh đuổi theo cô rất nhanh, anh còn nói, “Bạn học nhẫn tâm vứt bỏ đồng chí ơi, bạn thấy mình có đủ tư cách thừa kế tư tưởng của xã hội chủ nghĩa không thế?”
Lệnh Tử chỉ muốn bước nhanh vào lớp.
Sau khi lên cầu thang thì ít người hơn hẳn, cô bước lên hai bước định nhìn xuống… À thôi, nhìn thẳng vào anh, cô nói: “Úc Thần.”
Úc Thần sửng sốt, anh lỡ miệng nói, “Cậu muốn… tỏ tình à?”
“Không phải,” Cô nghiêm túc nói: “Sau này cậu…”
“Không.” Anh đã lập tức đoán được những lời kế sau ba tiếng đó.
Sau này cậu đừng làm thế nữa.
Sau này cậu đừng làm thế nữa.
Sau này cậu không cần phải làm thế nữa.
Úc Thần càng nghĩ càng khó chịu, anh giận dỗi nói, “Cậu có lương tâm không hả? Mình cẩn thận bảo bọc cậu lâu như thế, tuy không đến nỗi dịu dàng chu đáo đâu vào đó nhưng cũng coi là chung thủy một lòng rồi, kết quả là cậu dùng một câu không cần để ném hết nỗ lực của mình đi hay sao, cậu quá đáng vừa thôi!”
Lệnh Tử ngớ ra với những lời anh nói.
“Không hiểu sao cậu lại tàn nhẫn vậy được nữa? Nước chảy thì đá cũng phải mòn chứ, cậu cẩn thận lúc nào đó mình dỗi là…”
“Sau này cậu!” Lệnh Tử đột nhiên cao giọng, cô ngắt lời anh, “Đeo khẩu trang đi học, nếu không sẽ nổi bật quá.” Cô nói xong định quay người đi luôn nhưng bị anh kéo lại.
“Quay lại mau!” Úc Thần kịp thời túm được cô, anh hỏi: “Có ý gì thế?”
“Cậu muốn đến trường cùng mình đấy thôi.” Cô đáp.
Úc Thần kéo tay cô, anh cười mà như không, “Cậu chắc chắn hôm nay mình lên xe sớm thế là để đến trường cùng cậu à?”
Cậu còn đang sờ sờ tay mình đấy…
Cô chần chờ hỏi: “Không phải à?”
Anh siết tay rồi lại buông ra, “Thôi được rồi, mình thua cậu, đúng là chỉ cậu mới bắt nạt mình được mà.”
“Vừa rồi cậu mắng mình làm gì?” Đột nhiên cô hỏi thế.
“Mình sai rồi.” Anh trêu, “Hôn thay lời xin lỗi nhé?”
Cô quay lên lầu, “… Khỏi phải rườm rà thế đâu.”
Úc Thần bám sát gót cô, “Cậu nói gì cũng đúng cả.”
Hai người quẹo vào lớp đúng lúc bạn nữ tú tài – đại biểu khoa văn bước ra, cô ấy vừa thấy hai người họ thì cười rất sâu xa.
Lệnh Tử nhìn cô ấy chòng chọc tầm vài giây rồi im lặng vào lớp.
Phản ứng nhỏ này của cô lại bị Úc Thần chú ý tới, anh quay lại hỏi: “Cậu sao thế?”
Cô lướt qua người anh, chỉ nói: “Không sao.”
Úc Thần bám theo sau cô, anh chờ cô ngồi vào chỗ bèn đi tới chống hai tay lên bàn Lệnh Tử rồi nghiêm túc dặn: “Có chuyện gì nhớ phải nói với mình đấy.” Anh cứ nhớ đến chuyện cô bị nhốt trong phòng luyện múa là lại sợ.
Lệnh Tử ngẩng đầu lên nhìn anh, cô gật đầu: “Ừ.”
Lệnh Tử vẫn chưa tìm được cơ hội nói chuyện riêng với nữ tú tài nên lòng cô cứ nặng trĩu, đến tận tiết thứ ba thấy người ta bê tập vở tập làm văn định tới văn phòng Lệnh Tử mới chạy theo ôm hộ cô ấy nửa chồng sách.
Nữ tú tài liếc cô chứ không nói gì.
Lệnh Tử rút hai chiếc chìa khóa từ túi quần đồng phục ra cho cô ấy xem, hỏi: “Của cậu à?”
Nữ tú tài liếc qua: “Ồ, trông quen đấy.”
“Vì sao?”
“Có chuyện gì tan học nói sau.”
Lệnh Tử cảm thấy hơi hãi cái loại phản ứng bình thản này của cô ấy, nếu nghĩ tới hình tượng sáng sủa trước đây của nữ tú tài thì trước sau quả thực là hai người không liên quan, cũng có thể là do cô không thân với các bạn trong lớp nên đoán sai.
Tóm lại, hình như cô chưa từng làm mích lòng ai.
Lệnh Tử chẳng mấy bị ảnh hưởng bởi những chuyện không liên quan tới mình, cô là kiểu tự thân vận động, không quan tâm tới những chuyện không liên quan, cố gắng tránh khỏi mọi sự ngoài ý muốn, cô vẫn cứ thế đấy, sống theo cách mà cha mẹ mong đợi.
Nhưng đương nhiên, khi thượng đế muốn đùa nghịch xúc xắc cũng chẳng cần hỏi ý kiến bạn.
Chuông tan học của tiết cuối vừa vang lên Lệnh Tử đã nhận được tin nhắn từ nữ tú tài, cô ấy gọi cô đến sân thể dục đằng sau, nữ tú tài đi ra ngoài ngay sau khi giáo viên ra khỏi lớp, Lệnh Tử cũng bám theo cô ấy.
Khương Lê mới dọn sách giáo khoa xong, cô ấy còn chưa kịp hỏi nay Lệnh Tử muốn ăn gì…
Nữ tú tài đi một đoạn rất dài, Lệnh Tử bám theo cô ấy đến dưới đài chủ tịch, cô nhìn nữ tú tài chậm rãi đi lên thềm đá, lại vòng tới trước mặt Lệnh Tử, cuối cùng ngồi cạnh đài chủ tịch.
Lời đầu tiên cô ấy nói với cô lại là: “Học cùng lớp lâu thế rồi, cậu có biết tên tôi không?”
Hầu như Lệnh Tử không nhớ tên ai trong lớp vì bình thường cũng không hay trò chuyện, ủy viên học tập như cô thường chỉ giúp các đại biểu môn khác thu bài tập.
Cũng chưa thấy ai đến hỏi bài cô bao giờ.
Giờ nghĩ lại thì, cô chỉ có chức này trên danh nghĩa thôi.
Lệnh Tử nói: “Hạ Bạch Vi.”
Nữ tú tài bất ngờ nhìn cô, ánh mặt trời nóng rát chiếu xuống từ đỉnh đầu cô ấy làm nổi bật lên những khoảng tối trên gương mặt Hạ Bạch Vi, “Nói thật, tôi thấy hơi giật mình đấy, vậy nghiêm túc giới thiệu lại nhé, tôi là Hạ Bạch Vi, đến lượt cậu.”
Lệnh Tử bất giác cau mày, cô không hiểu chuyện gì xảy ra nên đành nói theo: “Tôi là Tô Lệnh Tử.”
Mọi chuyện đều đã được sắp xếp đâu ra đấy.
Nhưng thật ra hết thảy những điều ngoài ý muốn đều sẽ khiến con người ta sợ hãi, dẫu đó chỉ là sự ngẫu nhiên của vận mệnh thì cũng làm rối tơ lòng.
Cô đã cố chống cự.
Thế nhưng giờ đây có lẽ cô đã sắp quỳ rạp xuống trước nó.
“Thật ra…”
“Ừ ——”
Sau đó, tiếng điện thoại đột ngột vang lên…
Nhưng thật ra hết thảy những điều ngoài ý muốn đều sẽ khiến con người ta sợ hãi.
Nào, bĩnh tĩnh bình tĩnh.
Lệnh Tử liếc anh rồi cúi người nghe máy, Chu Hòa Nghi thấy con gái muộn vậy rồi vẫn chưa về nên gọi điện thoại hỏi. Lệnh Tử nghe máy xong bèn quay lại nhìn anh.
Úc Thần đã chuẩn bị tâm lý rồi, nếu lúc này cô nói với anh “Không còn sớm nữa, có chuyện gì mai nói sau”, thì anh, anh cũng chẳng làm gì được cô hết.
Không ngờ cô lại tiến hai bước lại gần anh, nói: “Thật ra, nếu như lúc nãy cậu không tới thì thầy quản lí chắc chắn cũng sẽ nhìn thấy đèn trên lầu ba rồi lên kiểm tra, thậm chí là nếu thầy không biết thì muộn nhất là mai cũng sẽ có người phát hiện.”
Mày Úc Thần giật giật liên hồi, anh im lặng nhìn cô.
Cô nói: “Nhưng mình vẫn rất sợ, cực kì sợ, phòng luyện múa rất rộng còn hàng lang lại im ắng, tòa nhà cũ đến thế, và còn…”
Anh cứ thế nhìn cô, vô tội quá nhỉ…
“Sau đó cậu tới rồi.” Cô nói.
“Đúng thế, sau đó nữa thì sao.” Anh cổ vũ cô.
Cô chân thành kết luận bằng hai chữ: “Cảm ơn.”
Úc Thần sửng sốt, “Thế thôi á?”
Lệnh Tử gật đầu, cô tỏ ra nghiêm trang, “Cậu về sớm đi, ngủ ngon.”
Úc Thần giơ tay giữ cô lại, anh không cam lòng hởi: “Cậu không có chuyện gì muốn nói nữa à, nghĩ lại đi mà. Cậu cứ nín thế chẳng lẽ không bực hay sao hả?”
Lệnh Tử nghiêm túc suy tư, cô hỏi: “Ví dụ như?”
“…”
“Trời đất chứng giám, ở ——“ Anh ngẩng đầu nhìn trời, “ban đêm trăng sáng sao thưa, củi khô lửa cháy, hai ta trai đơn gái chiếc thế này, sao cậu lại không thành thật chút nhỉ?”
“Gì cơ?” Lệnh Tử nhìn giờ, nói: “Hai phút trôi qua rồi, cuối cùng là cậu muốn nói gì vậy?”
Cuối cùng của cuối cùng ——
Úc Thần bất đắc dĩ cười, anh ôm cô vào lòng còn cằm gác lên vai cô, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Thôi thì cậu cứ bắt nạt mình đi, ai bảo cậu là công chúa nhỏ cơ chứ? Tối phải nhớ đến mình đấy, đêm nay mình không hắt xì thì mai sẽ tính sổ với cậu, ngủ ngon.”
Anh nói liến thoắng rồi dứt khoát buông cô ra, quay người đi mất. Cô gái đứng sau lưng anh chăm chú nhìn bóng dáng giữa buổi chiều hôm, bật cười.
——
Bình thường Lệnh Tử sẽ đến trường vào khoảng ba mươi phút trước giờ truy bài, hôm nay Úc Thần cố ý tính giờ xem mình có cơ may đi cùng chuyến xe buýt với Lệnh Tử không.
Hồi trước hôm nào anh cũng đến trường sát giờ, kể cả dậy sớm anh cũng có thể lề mề để đến cửa lớp đúng một giây trước khi chuông giờ truy bài reo lên.
Lần nào Tần Việt cũng phải mời mọc thúc giục đuổi anh ra khỏi cửa mãi, chú lảm nhảm: “Thời gian là tiền bạc! Tiền bạc đấy chàng trai trẻ ơi!”
Úc Thần toàn cười rồi bỏ qua: “Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo. (*)”
(*)“Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo”: Người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải đúng đạo lý.
Tần Việt tức tối giơ sách lên, “Có tin cậu đập cho mày một trận không?”
Mà hôm nay cuối cùng anh cũng đã ngộ ra chân lí.
Úc Thần thành khẩn nói: “Thời gian chính là sinh mạng, đời người phải biết trân trọng nó.”
Dù thế nào thì anh yêu thương tính mạng của mình thế làm cậu Tần Việt nhà mình không khỏi xúc động, “Cậu thấy được an ủi quá ——”
Úc Thần lên xe quẹt thẻ, lúc này trong xe chật như hộp cá mòi, đã có mấy người định bò lên đầu xe ngồi cạnh tay lái, anh mới lên xe cũng không chen vào nổi.
Anh trai lái xe vừa giữ vô lăng vừa gân cổ lên quát: “Ra đằng sau! Mấy người mò lên đây tưởng để nặn kem đánh răng à!”
Tại tình huống sốt ruột thế này, một khi đã tìm được chỗ ngồi cho yên thân thì chẳng ai muốn dịch đôi chân cao quý của mình để đổi chỗ đâu, nên tóm lại là anh trai lái xe quát không công rồi.
Úc Thần chen qua đám người đi về phía cuối xe, có mấy người bất mãn quay lại nhìn anh, nhưng vẫn có mấy cô bé nhìn thấy anh thì sự căm giận lập tức hóa thành hạnh phúc, cũng coi như một cơn gió mát thoảng qua giữa thời tiết cuối xuân gây bực bội.
Úc Thần cao nên chẳng mấy chốc anh đã tìm thấy Lệnh Tử, cô đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa kính, dường như đương ngao du ở chốn thần tiên nào đó.
Chà, cái giác ngộ này!
Ngay cả khi anh sán lại gần Lệnh Tử vẫn còn đang trong trạng thái tách biệt với hoàn cảnh xung quanh.
Chậc, chẳng cảnh giác gì cả.
Anh thò tay qua búng một cái ngay trước mặt cô, Lệnh Tử giật mình ngẩng đầu lên nhìn anh, Úc Thần cúi mặt cười với cô, “Chào buổi sáng, cậu cứ lơ mơ như bị chết máy ấy nhỉ.”
“Hôm nay cậu đi học sớm nhỉ.” Cô cúi đầu nhìn ra cửa kính.
“Ừ,” Anh giơ tay giữ xà ngang trên đầu mình, “Một ngày đầy tính toán.”
“Sợ là có âm mưu gì chăng.” Hiếm khi Lệnh Tử lại trêu anh.
“Kế Sở Ca.” Anh thản nhiên nói.
Lệnh Tử vịn tay ghế, im lặng.
Kế Sở Ca tức là tâm lý chiến à ——
Trên xe cũng có một số học sinh trường Tam Trung, do Úc Thần nổi bật quá nên luôn có người quay lại nhìn anh, sau đó lại tiện thể nhìn luôn Lệnh Tử ngồi cạnh anh, tuy là nhìn không tới nhưng vẫn không thể ngăn nổi tâm hồn nhiều chuyện trời sinh của các bạn học.
Đến tận khi xuống xe họ mới thấy rõ mặt Lệnh Tử, ai nấy nhìn cô chằm chằm…
Hơi thái quá thì phải, nhưng đúng là người người nhìn cô thật.
Có những bạn nhìn thấy gương mặt lạ đứng cạnh anh đẹp trai nên đều tò mò nhòm xem đấy là ai.
Lệnh Tử rảo bước.
Bị nhiều người chú ý đến thế này đã vi phạm gien khiêm tốn tốt đẹp của cô mất rồi.
Chân Úc Thần dài nên anh đuổi theo cô rất nhanh, anh còn nói, “Bạn học nhẫn tâm vứt bỏ đồng chí ơi, bạn thấy mình có đủ tư cách thừa kế tư tưởng của xã hội chủ nghĩa không thế?”
Lệnh Tử chỉ muốn bước nhanh vào lớp.
Sau khi lên cầu thang thì ít người hơn hẳn, cô bước lên hai bước định nhìn xuống… À thôi, nhìn thẳng vào anh, cô nói: “Úc Thần.”
Úc Thần sửng sốt, anh lỡ miệng nói, “Cậu muốn… tỏ tình à?”
“Không phải,” Cô nghiêm túc nói: “Sau này cậu…”
“Không.” Anh đã lập tức đoán được những lời kế sau ba tiếng đó.
Sau này cậu đừng làm thế nữa.
Sau này cậu đừng làm thế nữa.
Sau này cậu không cần phải làm thế nữa.
Úc Thần càng nghĩ càng khó chịu, anh giận dỗi nói, “Cậu có lương tâm không hả? Mình cẩn thận bảo bọc cậu lâu như thế, tuy không đến nỗi dịu dàng chu đáo đâu vào đó nhưng cũng coi là chung thủy một lòng rồi, kết quả là cậu dùng một câu không cần để ném hết nỗ lực của mình đi hay sao, cậu quá đáng vừa thôi!”
Lệnh Tử ngớ ra với những lời anh nói.
“Không hiểu sao cậu lại tàn nhẫn vậy được nữa? Nước chảy thì đá cũng phải mòn chứ, cậu cẩn thận lúc nào đó mình dỗi là…”
“Sau này cậu!” Lệnh Tử đột nhiên cao giọng, cô ngắt lời anh, “Đeo khẩu trang đi học, nếu không sẽ nổi bật quá.” Cô nói xong định quay người đi luôn nhưng bị anh kéo lại.
“Quay lại mau!” Úc Thần kịp thời túm được cô, anh hỏi: “Có ý gì thế?”
“Cậu muốn đến trường cùng mình đấy thôi.” Cô đáp.
Úc Thần kéo tay cô, anh cười mà như không, “Cậu chắc chắn hôm nay mình lên xe sớm thế là để đến trường cùng cậu à?”
Cậu còn đang sờ sờ tay mình đấy…
Cô chần chờ hỏi: “Không phải à?”
Anh siết tay rồi lại buông ra, “Thôi được rồi, mình thua cậu, đúng là chỉ cậu mới bắt nạt mình được mà.”
“Vừa rồi cậu mắng mình làm gì?” Đột nhiên cô hỏi thế.
“Mình sai rồi.” Anh trêu, “Hôn thay lời xin lỗi nhé?”
Cô quay lên lầu, “… Khỏi phải rườm rà thế đâu.”
Úc Thần bám sát gót cô, “Cậu nói gì cũng đúng cả.”
Hai người quẹo vào lớp đúng lúc bạn nữ tú tài – đại biểu khoa văn bước ra, cô ấy vừa thấy hai người họ thì cười rất sâu xa.
Lệnh Tử nhìn cô ấy chòng chọc tầm vài giây rồi im lặng vào lớp.
Phản ứng nhỏ này của cô lại bị Úc Thần chú ý tới, anh quay lại hỏi: “Cậu sao thế?”
Cô lướt qua người anh, chỉ nói: “Không sao.”
Úc Thần bám theo sau cô, anh chờ cô ngồi vào chỗ bèn đi tới chống hai tay lên bàn Lệnh Tử rồi nghiêm túc dặn: “Có chuyện gì nhớ phải nói với mình đấy.” Anh cứ nhớ đến chuyện cô bị nhốt trong phòng luyện múa là lại sợ.
Lệnh Tử ngẩng đầu lên nhìn anh, cô gật đầu: “Ừ.”
Lệnh Tử vẫn chưa tìm được cơ hội nói chuyện riêng với nữ tú tài nên lòng cô cứ nặng trĩu, đến tận tiết thứ ba thấy người ta bê tập vở tập làm văn định tới văn phòng Lệnh Tử mới chạy theo ôm hộ cô ấy nửa chồng sách.
Nữ tú tài liếc cô chứ không nói gì.
Lệnh Tử rút hai chiếc chìa khóa từ túi quần đồng phục ra cho cô ấy xem, hỏi: “Của cậu à?”
Nữ tú tài liếc qua: “Ồ, trông quen đấy.”
“Vì sao?”
“Có chuyện gì tan học nói sau.”
Lệnh Tử cảm thấy hơi hãi cái loại phản ứng bình thản này của cô ấy, nếu nghĩ tới hình tượng sáng sủa trước đây của nữ tú tài thì trước sau quả thực là hai người không liên quan, cũng có thể là do cô không thân với các bạn trong lớp nên đoán sai.
Tóm lại, hình như cô chưa từng làm mích lòng ai.
Lệnh Tử chẳng mấy bị ảnh hưởng bởi những chuyện không liên quan tới mình, cô là kiểu tự thân vận động, không quan tâm tới những chuyện không liên quan, cố gắng tránh khỏi mọi sự ngoài ý muốn, cô vẫn cứ thế đấy, sống theo cách mà cha mẹ mong đợi.
Nhưng đương nhiên, khi thượng đế muốn đùa nghịch xúc xắc cũng chẳng cần hỏi ý kiến bạn.
Chuông tan học của tiết cuối vừa vang lên Lệnh Tử đã nhận được tin nhắn từ nữ tú tài, cô ấy gọi cô đến sân thể dục đằng sau, nữ tú tài đi ra ngoài ngay sau khi giáo viên ra khỏi lớp, Lệnh Tử cũng bám theo cô ấy.
Khương Lê mới dọn sách giáo khoa xong, cô ấy còn chưa kịp hỏi nay Lệnh Tử muốn ăn gì…
Nữ tú tài đi một đoạn rất dài, Lệnh Tử bám theo cô ấy đến dưới đài chủ tịch, cô nhìn nữ tú tài chậm rãi đi lên thềm đá, lại vòng tới trước mặt Lệnh Tử, cuối cùng ngồi cạnh đài chủ tịch.
Lời đầu tiên cô ấy nói với cô lại là: “Học cùng lớp lâu thế rồi, cậu có biết tên tôi không?”
Hầu như Lệnh Tử không nhớ tên ai trong lớp vì bình thường cũng không hay trò chuyện, ủy viên học tập như cô thường chỉ giúp các đại biểu môn khác thu bài tập.
Cũng chưa thấy ai đến hỏi bài cô bao giờ.
Giờ nghĩ lại thì, cô chỉ có chức này trên danh nghĩa thôi.
Lệnh Tử nói: “Hạ Bạch Vi.”
Nữ tú tài bất ngờ nhìn cô, ánh mặt trời nóng rát chiếu xuống từ đỉnh đầu cô ấy làm nổi bật lên những khoảng tối trên gương mặt Hạ Bạch Vi, “Nói thật, tôi thấy hơi giật mình đấy, vậy nghiêm túc giới thiệu lại nhé, tôi là Hạ Bạch Vi, đến lượt cậu.”
Lệnh Tử bất giác cau mày, cô không hiểu chuyện gì xảy ra nên đành nói theo: “Tôi là Tô Lệnh Tử.”
Tác giả :
Nghiên Thừa Thư