Chờ Hừng Đông
Chương 86: Phiên ngoại 2: Tiểu Bạch và người đàn ông của cậu ấy.
Hùng Bạch mềm oặt trong ngực Hạ Húc.
Hạ Húc ghé vào tai cậu, thổi thổi: "Dậy, vào nhà vệ sinh."
"Đi làm gì?" Đôi ngươi Hùng Bạch đầy tràn dục vọng, cậu mềm mại nhìn Hạ Húc, hai cánh môi mọng nước khẽ mấp máy.
Ngoan ngoãn lại quyến rũ chết người.
Hạ Húc miết gò má phiếm hồng dưới tay mình: "Nhịn, dám bày vẻ khêu gợi trước mặt người khác, tôi làm chết em."
Hùng Bạch: "..."
Hạ Húc hôn lên vành tai và cổ cậu, lưu luyến không nỡ dứt ra, nhịp thở trầm xuống, nặng nề, gương mặt lại vô cùng bình tĩnh: "Dậy."
"Dậy con chim nhà anh, em mà di chuyển một cái, không phải anh..."
Hùng Bạch quay đầu trừng thiếu niên nọ, phát hiện cậu ta vẫn dán mắt lên người đàn ông của mình, vẻ "Đêm nay nhất định phải leo lên giường anh ta", hoàn toàn chẳng coi cậu là cái đinh gì. Cậu quyết định ngồi mạnh xuống, kiên quyết không chịu đứng lên.
Hạ Húc gầm trong họng, gân xanh trên thái dương sắp nhảy cả ra ngoài, muốn đem người trên đùi này đè xuống sofa, anh ta khép mắt: "Đưa áo khoác cho anh."
"Ấy, ông chủ Hạ biết trọng điểm rồi?"
Hạ Húc vừa bép xép liên tục, vừa đưa tay lấy áo khoác vắt gần đó, mông đột nhiên bị ngắt một cái rõ mạnh, đau đến mức cậu kêu thành tiếng.
"Tên khốn này, anh không biết chữ nhẹ đánh vần thế nào à?"
Ngọn lửa dục vọng bừng lên nơi đáy mắt Hạ Húc, không nói gì, chỉ nhìn cậu như vậy.
Hùng Bạch tê dại như có dòng điện chạy qua cơ thể, có cảm tưởng đang bị đè ra phịch trong ảo giác, sợ đến mức vội vàng túm áo khoác ném qua.
Không thể để anh ta phát điên ngay lúc này.
Hạ Húc mặc áo khoác vào, giọng khàn đặc: "Bảo bối, tôi sẽ cất súng cho em."
Hùng Bạch nhìn biểu cảm nghiêm trọng của anh ta, ngơ ra: "Em không mang theo à?"
"Có mang, ở trên người anh, vừa rồi em còn đùa với họng súng." Hạ Húc cau mày, trong giọng điệu anh ta có đôi chút ý khiển trách, như đang dạy dỗ một đứa trẻ bướng bỉnh: "Thiếu chút nữa đã cướp cò, quá nguy hiểm."
Nửa ngày sau, Hùng Bạch mới phản ứng lại, không ngăn được khóe miệng giật giật.
Dáng người tuyệt vời, đẹp trai, giọng nói từ tính quyến rũ, rành chuyện trêu ghẹo giường chiếu, thời gian lên giường siêu siêu dài, mạnh mẽ dẻo dai, là cấu hình của một money boy cấp vũ trụ, lại va phải cậu.
Lừa người ta mấy tháng, cuối cùng được chén free cả đời.
Đúng là xuất sắc.
Hạ Húc tao nhã cởi cúc áo khoác: "Em cần phải có ý thức sở hữu với thứ này, phải trông coi cho đàng hoàng, có rất nhiều người nhòm ngó thèm muốn ngoài kia. Em phải để tâm, đừng để anh phải nhắc nhở lần sau."
Hùng Bạch: "..."
Hạ Húc cắn cắn môi: "Đi rồi."
Hùng Bạch không hợp tác, nhăn mũi: "Em không đi vệ sinh."
Hạ Húc nheo mắt, đường nét tuấn mỹ trên khuôn mặt phân thành mảng sáng tối theo ánh đèn mờ ảo, bí ẩn tiềm tàng nguy hiểm.
"Ai khơi lên?"
"Rồi đi, đi thì đi, nhưng em phải nói rõ trước điều này." Hùng Bạch cười, thì thầm, "Em rên đến mức tự thấy sợ mình, anh thật sự muốn vào nhà vệ sinh, để người ta nghe tiếng em rên?"
Hạ Húc hít sâu một hơi: "Lên xe."
Hùng Bạch run lên, cảm giác một hồi mình sẽ chết tươi trong xe mất. Cậu ngồi dậy khỏi đùi Hạ Húc, kéo kéo áo, đi được hai bước đã dừng lại: "Khoan đã."
Đầu Hạ Húc sắp nổ đến nơi.
Hùng Bạch liếc mắt nhìn thiếu niên đến giờ vẫn chưa chịu đi, hỏi Hạ Húc: "Em là bạn trai của anh phải không?"
Hạ Húc đáp: "Không phải."
"???" Hùng Bạch trừng mắt.
Thiếu niên cũng có biểu cảm tương tự, chẳng qua không phải là tức chết, mà là vui đến sắp bay lên.
Xung quanh như đánh hơi thấy mùi thịt thơm, mấy em 0 làm bộ đi ngang qua cũng có biểu cảm giống hệt.
Một cực phẩm như vậy xuất hiện ở bar, chính là chuyện cầu cũng không được, có rất nhiều người muốn được ngủ cùng anh ta một lần, trở thành bạn thì càng tốt.
Không khí chung quanh nóng dần lên, đã có người kiềm chế không được, tiến lại gần.
Hạ Húc châm một điếu thuốc, ngậm hờ đầu lọc trên môi, đôi mắt tối đen sâu thẳm nheo lại, lộ ra vẻ phong lưu phóng khoáng.
Hùng Bạch quay người muốn đi.
Hạ Húc kéo thanh niên vào lòng mình, cằm cọ cọ lên tóc cậu, nói khẽ bên tai: "Bảo bối, em không phải bạn trai, em là mạng sống của tôi."
Đó là một nụ hôn không nhuốm vị dục vọng, thuần túy và rất mực thành kính.
Hạ Húc và Hùng Bạch chơi trò vận động mạnh trong xe mấy tiếng liền mới về nhà.
Không phải về khách sạn, mà về căn nhà trước đây Hạ Húc ở.
Hùng Bạch thích nơi ấy, cảm giác có loại phong tình êm trôi.
Căn nhà thuê người quét tước định kỳ, hai người mỗi năm về nước hai ba lần, đều sẽ ở đó.
Nghiễm nhiên trở thành nhà ở Trung Quốc của Hùng Bạch.
Lúc leo lên bậc thang, chân cậu nhũn ra, nhất quyết không cho Hạ Húc bế lên, cắn răng bò lên. Cậu ngồi bệt xuống sàn nhà, kiệt sức thở hổn hển.
"Thời gian đúng là không buông tha một ai mà."
Hạ Húc đá đá cậu: "Em trai, năm nay mới mới hai mươi hai."
"Nhưng anh trai à, độ dẻo dai mềm mại của cơ thể em đã không bằng tuổi mười tám mười chín nữa rồi."
Hùng Bạch dẩu môi: "Lúc đó chơi rung xe với anh cả trưa xong còn có thể lượn chợ đêm, giờ mới bò mấy bậc thang đã cạn kiệt sức lực, tí nữa đã chịu không nổi dạng chân nằm giữa cầu thang."
Nghĩ đến mấy đứa trẻ trắng trẻo xinh đẹp trong bar, mặt cậu lập tức xị xuống một đống: "Không được, lần này em phải đến Na Uy một thời gian, để lão đại lập kế hoạch huấn luyện cho em."
Hạ Húc vớt Hùng Bạch lên, ôm cậu như bế một đứa bé, đi vào phòng ngủ: "Không cần huấn luyện, mỗi ngày tập thể dục là được rồi."
"Không giống mà." Hùng Bạch ôm cổ anh ta làm nũng, "Em lụt hết nghề rồi đây này."
Hạ Húc vẫn không dừng bước, ngậm lấy cánh môi cậu gặm mút: "Em muốn huấn luyện làm gì?"
Hùng Bạch khẽ phát ra mấy tiếng kêu ngọt ngào mềm mại, buột miệng: "Ngày nào đó nếu chúng ta chia tay, em phải làm nghề cũ."
Trên hành lang yên tĩnh chết chóc.
Xen lẫn với áp lực vô hình đè nén lên thần kinh hỗn loạn.
Hùng Bạch vẫn chưa phản ứng lại, đã bị Hạ Húc mạnh mẽ kéo xuống, ném vào phòng ngủ.
"Hạ Húc, anh muốn làm gì? Bạo lực gia đình là phạm pháp, anh không được tới đây, em nói cho anh biết, dù trình độ của em không còn như trước, nhưng đánh anh thì vẫn không thành vấn đề."
"Ông xã em sai rồi, em sai thật rồi, anh tha cho em đi, được không anh. Thực ra ra em đã quỳ xuống quần tây của anh rồi, sẽ không chia tay, có chết cũng không chia lìa, mẹ nó, em chảy máu rồi! Em đá vào trứng của anh cho coi!"
"Em đá thật á, ưm, a, đau đau đau... Chậm một chút chậm..."
Hùng Bạch gào đến rách họng, cũng chưa đá cái nào.
Là của cậu đó, đá nát rồi không còn gì để chơi nữa.
Hùng Bạch dốc hết tâm huyết viết bản kiểm điểm một ngàn chữ, đọc từng từ từng chữ cho Hạ Húc nghe, lại khóc lóc ỉ ôi chảy đầy nước mũi mới làm cuồng phong bão tố do câu nói kia mang đến dịu đi.
Buổi tối, Hạ Húc ngồi trong thư phòng làm việc, Hùng Bạch ngồi trên giường gõ phím không nghỉ, xem tình hình sơ lược của thành phố S nửa năm vừa rồi.
Với Hùng Bạch, thành phố S không phải nơi cậu ở quá lâu, nhưng lại là chốn vĩnh viễn cũng không thể thay thế.
Ở nơi này, cậu đã gặp được vị trưởng bối cậu kính trọng, người cậu yêu.
Còn có Hà Trường Tiến, Trần Tử Húc, Giang Dương, Lâm Thiếu Nam, Mai Nguyệt,...
Những con người thân thiết, bình thường, còn sống, đã chết đều đã để lại một đoạn đường dài trong dòng chảy ký ức của cậu.
Hùng Bạch hút một ngụm sữa, thế lực thành phố S trải qua một cuộc thanh trừng lớn, Tôn Thành Chu chết, một tập đoàn lớn như Tinh Thụy cũng sụp đổ, một lời giải đáp hoàn toàn phù hợp cho sự thay đổi khó lường chớp nhoáng của giới thương trường.
Lâm Thiếu Nam cũng đã chết, Lâm gia mất y cũng khó làm nên chuyện, Chu gia suy tàn, bây giờ Thẩm Thị như một thế lực độc tôn, nhưng so ra lại kém ngày trước rất xa.
Người đứng đầu Thẩm Thị quá yếu ớt non trẻ, dù đuổi kịp thời cơ, thiên thời địa lợi nhân hòa, nhưng không cách nào vượt qua thời huy hoàng vị chủ tịch trước đã tạo nên.
Thẩm gia khó xuất hiện một Thẩm Bạch Ngọc thứ hai.
Hùng Bạch uống sạch sữa, ném hộp rỗng vào thùng rác, lẻn vào hệ thống an ninh mạng của Kim Tôn, không phát hiện ra điều gì lạ.
Giang Dương vào viện điều dưỡng, bệnh trầm cảm, nào ai có thể tưởng tượng được.
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Bây giờ Kim Tôn quay về tay chú, tu sửa tân trang rồi tiếp tục giữ vững ngôi trung tâm giải trí hàng đầu nước.
Số mệnh quả là diệu kỳ.
Hạ Húc vội vàng làm việc xong xuôi rồi trở về phòng, Hùng Bạch vẫn đang gõ phím, nghe anh ta giục mình ngủ, nói: "Anh ngủ trước đi, em muốn gọi video với chú và lão đại cái đã."
"Gọi cái gì mà gọi." Hạ Húc nhặt nói snack vứt chỏng chơ trên sàn lên, "Không phải mai đã sang đó rồi à?"
Hùng Bạch vò cái đầu rối bù: "Lỡ hai người họ muốn em mang gì qua thì sao?"
"Nếu muốn họ đã liên lạc em, không phải đợi em nhắc." Hạ Húc cất notebook của cậu đi, "Ngủ."
Hùng Bạch ưỡn ẹo tới lui, tay luồn vào áo ngủ gãi gãi bụng, vờ như tùy tiện hỏi: "Hạ Húc, em hỏi anh cái này, anh thích điều gì của em?"
Không đợi Hạ Húc trả lời, cậu đã bấm đốt ngón tay, tự nói: "Em không cao, một năm ba trăm sáu lăm ngày hôm nào cũng sáng tối uống sữa, vẫn chỉ 169,5 centimet, không chịu thành 170, đứng tới mỗi bả vai anh. Anh hôn em lâu dần sẽ bị đau cổ mất."
Hạ Húc: "..."
"Em thích ăn junk food, không nghe lời anh dặn, lần nào cũng mua một đống ú ụ lên."
Hùng Bạch lầm bầm: "Em còn khó chiều, thích làm ầm ĩ, thích cắn anh, bắt nạt anh, hơn nữa cũng không biết e thẹn, anh chạm vào một cái là ướt nhẹp."
Hạ Húc đang chỉnh chăn thì khựng lại, ánh mắt thâm trầm.
"Em như thể chỉ muốn ngủ với anh vậy, chỉ cần nhìn mặt anh là trong đầu em đã nhảy số tưởng tượng đủ thể loại rồi."
Hùng Bạch nghiêng đầu, đôi mắt to đen láy chớp chớp: "Vậy nên anh thích em ở điểm gì, nói cho em biết đi?"
Hạ Húc chỉnh chăn xong: "Em đáng yêu."
Qua cả buổi trời, Hùng Bạch cũng không nghe gì thêm: "Không còn nữa? Em chỉ đáng yêu thôi? Chỉ mỗi thế?"
"Để anh nói kỹ thêm." Hạ Húc cũng bấm đốt ngón tay giống cậu, không nhanh không chậm tiếp tục, "Mái tóc bù xù của em đáng yêu, gương mặt đáng yêu, lông mày đáng yêu, đôi mắt đáng yêu, cái mũi đáng yêu, đôi môi đáng yêu, cằm đáng yêu, yết hầu đáng yêu, cổ đáng yêu, xương quai xanh đáng yêu,..."
Hùng Bạch ngượng ngùng che chăn kín đầu: "Được rồi được rồi, anh đừng nói nữa, em biết cả rồi."
Hạ Húc cong môi cười: "Em biết cái gì, hửm?"
Mặt Hùng Bạch đỏ ửng, giọng mơ màng: "Biết cái cần biết."
Hạ Húc dẫn dắt cậu từng bước, giống như một tay thợ săn lão luyện đầy kiên nhẫn: "Nói cho anh nghe nào, nói đúng có thưởng."
Giọng Hùng Bạch truyền ra khỏi lớp chăn dày, mềm mại: "Biết anh yêu em ghê gớm."
Ngoài chăn không có động tĩnh gì, Hùng Bạch vừa xốc chăn lên, cái đầu lại bị ấn rụt vào trong, Hạ Húc hôn cậu ngoài lớp chăn: "Đáp án đúng rồi, thưởng cho em vị trí bà Hạ."
Hạ Húc ghé vào tai cậu, thổi thổi: "Dậy, vào nhà vệ sinh."
"Đi làm gì?" Đôi ngươi Hùng Bạch đầy tràn dục vọng, cậu mềm mại nhìn Hạ Húc, hai cánh môi mọng nước khẽ mấp máy.
Ngoan ngoãn lại quyến rũ chết người.
Hạ Húc miết gò má phiếm hồng dưới tay mình: "Nhịn, dám bày vẻ khêu gợi trước mặt người khác, tôi làm chết em."
Hùng Bạch: "..."
Hạ Húc hôn lên vành tai và cổ cậu, lưu luyến không nỡ dứt ra, nhịp thở trầm xuống, nặng nề, gương mặt lại vô cùng bình tĩnh: "Dậy."
"Dậy con chim nhà anh, em mà di chuyển một cái, không phải anh..."
Hùng Bạch quay đầu trừng thiếu niên nọ, phát hiện cậu ta vẫn dán mắt lên người đàn ông của mình, vẻ "Đêm nay nhất định phải leo lên giường anh ta", hoàn toàn chẳng coi cậu là cái đinh gì. Cậu quyết định ngồi mạnh xuống, kiên quyết không chịu đứng lên.
Hạ Húc gầm trong họng, gân xanh trên thái dương sắp nhảy cả ra ngoài, muốn đem người trên đùi này đè xuống sofa, anh ta khép mắt: "Đưa áo khoác cho anh."
"Ấy, ông chủ Hạ biết trọng điểm rồi?"
Hạ Húc vừa bép xép liên tục, vừa đưa tay lấy áo khoác vắt gần đó, mông đột nhiên bị ngắt một cái rõ mạnh, đau đến mức cậu kêu thành tiếng.
"Tên khốn này, anh không biết chữ nhẹ đánh vần thế nào à?"
Ngọn lửa dục vọng bừng lên nơi đáy mắt Hạ Húc, không nói gì, chỉ nhìn cậu như vậy.
Hùng Bạch tê dại như có dòng điện chạy qua cơ thể, có cảm tưởng đang bị đè ra phịch trong ảo giác, sợ đến mức vội vàng túm áo khoác ném qua.
Không thể để anh ta phát điên ngay lúc này.
Hạ Húc mặc áo khoác vào, giọng khàn đặc: "Bảo bối, tôi sẽ cất súng cho em."
Hùng Bạch nhìn biểu cảm nghiêm trọng của anh ta, ngơ ra: "Em không mang theo à?"
"Có mang, ở trên người anh, vừa rồi em còn đùa với họng súng." Hạ Húc cau mày, trong giọng điệu anh ta có đôi chút ý khiển trách, như đang dạy dỗ một đứa trẻ bướng bỉnh: "Thiếu chút nữa đã cướp cò, quá nguy hiểm."
Nửa ngày sau, Hùng Bạch mới phản ứng lại, không ngăn được khóe miệng giật giật.
Dáng người tuyệt vời, đẹp trai, giọng nói từ tính quyến rũ, rành chuyện trêu ghẹo giường chiếu, thời gian lên giường siêu siêu dài, mạnh mẽ dẻo dai, là cấu hình của một money boy cấp vũ trụ, lại va phải cậu.
Lừa người ta mấy tháng, cuối cùng được chén free cả đời.
Đúng là xuất sắc.
Hạ Húc tao nhã cởi cúc áo khoác: "Em cần phải có ý thức sở hữu với thứ này, phải trông coi cho đàng hoàng, có rất nhiều người nhòm ngó thèm muốn ngoài kia. Em phải để tâm, đừng để anh phải nhắc nhở lần sau."
Hùng Bạch: "..."
Hạ Húc cắn cắn môi: "Đi rồi."
Hùng Bạch không hợp tác, nhăn mũi: "Em không đi vệ sinh."
Hạ Húc nheo mắt, đường nét tuấn mỹ trên khuôn mặt phân thành mảng sáng tối theo ánh đèn mờ ảo, bí ẩn tiềm tàng nguy hiểm.
"Ai khơi lên?"
"Rồi đi, đi thì đi, nhưng em phải nói rõ trước điều này." Hùng Bạch cười, thì thầm, "Em rên đến mức tự thấy sợ mình, anh thật sự muốn vào nhà vệ sinh, để người ta nghe tiếng em rên?"
Hạ Húc hít sâu một hơi: "Lên xe."
Hùng Bạch run lên, cảm giác một hồi mình sẽ chết tươi trong xe mất. Cậu ngồi dậy khỏi đùi Hạ Húc, kéo kéo áo, đi được hai bước đã dừng lại: "Khoan đã."
Đầu Hạ Húc sắp nổ đến nơi.
Hùng Bạch liếc mắt nhìn thiếu niên đến giờ vẫn chưa chịu đi, hỏi Hạ Húc: "Em là bạn trai của anh phải không?"
Hạ Húc đáp: "Không phải."
"???" Hùng Bạch trừng mắt.
Thiếu niên cũng có biểu cảm tương tự, chẳng qua không phải là tức chết, mà là vui đến sắp bay lên.
Xung quanh như đánh hơi thấy mùi thịt thơm, mấy em 0 làm bộ đi ngang qua cũng có biểu cảm giống hệt.
Một cực phẩm như vậy xuất hiện ở bar, chính là chuyện cầu cũng không được, có rất nhiều người muốn được ngủ cùng anh ta một lần, trở thành bạn thì càng tốt.
Không khí chung quanh nóng dần lên, đã có người kiềm chế không được, tiến lại gần.
Hạ Húc châm một điếu thuốc, ngậm hờ đầu lọc trên môi, đôi mắt tối đen sâu thẳm nheo lại, lộ ra vẻ phong lưu phóng khoáng.
Hùng Bạch quay người muốn đi.
Hạ Húc kéo thanh niên vào lòng mình, cằm cọ cọ lên tóc cậu, nói khẽ bên tai: "Bảo bối, em không phải bạn trai, em là mạng sống của tôi."
Đó là một nụ hôn không nhuốm vị dục vọng, thuần túy và rất mực thành kính.
Hạ Húc và Hùng Bạch chơi trò vận động mạnh trong xe mấy tiếng liền mới về nhà.
Không phải về khách sạn, mà về căn nhà trước đây Hạ Húc ở.
Hùng Bạch thích nơi ấy, cảm giác có loại phong tình êm trôi.
Căn nhà thuê người quét tước định kỳ, hai người mỗi năm về nước hai ba lần, đều sẽ ở đó.
Nghiễm nhiên trở thành nhà ở Trung Quốc của Hùng Bạch.
Lúc leo lên bậc thang, chân cậu nhũn ra, nhất quyết không cho Hạ Húc bế lên, cắn răng bò lên. Cậu ngồi bệt xuống sàn nhà, kiệt sức thở hổn hển.
"Thời gian đúng là không buông tha một ai mà."
Hạ Húc đá đá cậu: "Em trai, năm nay mới mới hai mươi hai."
"Nhưng anh trai à, độ dẻo dai mềm mại của cơ thể em đã không bằng tuổi mười tám mười chín nữa rồi."
Hùng Bạch dẩu môi: "Lúc đó chơi rung xe với anh cả trưa xong còn có thể lượn chợ đêm, giờ mới bò mấy bậc thang đã cạn kiệt sức lực, tí nữa đã chịu không nổi dạng chân nằm giữa cầu thang."
Nghĩ đến mấy đứa trẻ trắng trẻo xinh đẹp trong bar, mặt cậu lập tức xị xuống một đống: "Không được, lần này em phải đến Na Uy một thời gian, để lão đại lập kế hoạch huấn luyện cho em."
Hạ Húc vớt Hùng Bạch lên, ôm cậu như bế một đứa bé, đi vào phòng ngủ: "Không cần huấn luyện, mỗi ngày tập thể dục là được rồi."
"Không giống mà." Hùng Bạch ôm cổ anh ta làm nũng, "Em lụt hết nghề rồi đây này."
Hạ Húc vẫn không dừng bước, ngậm lấy cánh môi cậu gặm mút: "Em muốn huấn luyện làm gì?"
Hùng Bạch khẽ phát ra mấy tiếng kêu ngọt ngào mềm mại, buột miệng: "Ngày nào đó nếu chúng ta chia tay, em phải làm nghề cũ."
Trên hành lang yên tĩnh chết chóc.
Xen lẫn với áp lực vô hình đè nén lên thần kinh hỗn loạn.
Hùng Bạch vẫn chưa phản ứng lại, đã bị Hạ Húc mạnh mẽ kéo xuống, ném vào phòng ngủ.
"Hạ Húc, anh muốn làm gì? Bạo lực gia đình là phạm pháp, anh không được tới đây, em nói cho anh biết, dù trình độ của em không còn như trước, nhưng đánh anh thì vẫn không thành vấn đề."
"Ông xã em sai rồi, em sai thật rồi, anh tha cho em đi, được không anh. Thực ra ra em đã quỳ xuống quần tây của anh rồi, sẽ không chia tay, có chết cũng không chia lìa, mẹ nó, em chảy máu rồi! Em đá vào trứng của anh cho coi!"
"Em đá thật á, ưm, a, đau đau đau... Chậm một chút chậm..."
Hùng Bạch gào đến rách họng, cũng chưa đá cái nào.
Là của cậu đó, đá nát rồi không còn gì để chơi nữa.
Hùng Bạch dốc hết tâm huyết viết bản kiểm điểm một ngàn chữ, đọc từng từ từng chữ cho Hạ Húc nghe, lại khóc lóc ỉ ôi chảy đầy nước mũi mới làm cuồng phong bão tố do câu nói kia mang đến dịu đi.
Buổi tối, Hạ Húc ngồi trong thư phòng làm việc, Hùng Bạch ngồi trên giường gõ phím không nghỉ, xem tình hình sơ lược của thành phố S nửa năm vừa rồi.
Với Hùng Bạch, thành phố S không phải nơi cậu ở quá lâu, nhưng lại là chốn vĩnh viễn cũng không thể thay thế.
Ở nơi này, cậu đã gặp được vị trưởng bối cậu kính trọng, người cậu yêu.
Còn có Hà Trường Tiến, Trần Tử Húc, Giang Dương, Lâm Thiếu Nam, Mai Nguyệt,...
Những con người thân thiết, bình thường, còn sống, đã chết đều đã để lại một đoạn đường dài trong dòng chảy ký ức của cậu.
Hùng Bạch hút một ngụm sữa, thế lực thành phố S trải qua một cuộc thanh trừng lớn, Tôn Thành Chu chết, một tập đoàn lớn như Tinh Thụy cũng sụp đổ, một lời giải đáp hoàn toàn phù hợp cho sự thay đổi khó lường chớp nhoáng của giới thương trường.
Lâm Thiếu Nam cũng đã chết, Lâm gia mất y cũng khó làm nên chuyện, Chu gia suy tàn, bây giờ Thẩm Thị như một thế lực độc tôn, nhưng so ra lại kém ngày trước rất xa.
Người đứng đầu Thẩm Thị quá yếu ớt non trẻ, dù đuổi kịp thời cơ, thiên thời địa lợi nhân hòa, nhưng không cách nào vượt qua thời huy hoàng vị chủ tịch trước đã tạo nên.
Thẩm gia khó xuất hiện một Thẩm Bạch Ngọc thứ hai.
Hùng Bạch uống sạch sữa, ném hộp rỗng vào thùng rác, lẻn vào hệ thống an ninh mạng của Kim Tôn, không phát hiện ra điều gì lạ.
Giang Dương vào viện điều dưỡng, bệnh trầm cảm, nào ai có thể tưởng tượng được.
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Bây giờ Kim Tôn quay về tay chú, tu sửa tân trang rồi tiếp tục giữ vững ngôi trung tâm giải trí hàng đầu nước.
Số mệnh quả là diệu kỳ.
Hạ Húc vội vàng làm việc xong xuôi rồi trở về phòng, Hùng Bạch vẫn đang gõ phím, nghe anh ta giục mình ngủ, nói: "Anh ngủ trước đi, em muốn gọi video với chú và lão đại cái đã."
"Gọi cái gì mà gọi." Hạ Húc nhặt nói snack vứt chỏng chơ trên sàn lên, "Không phải mai đã sang đó rồi à?"
Hùng Bạch vò cái đầu rối bù: "Lỡ hai người họ muốn em mang gì qua thì sao?"
"Nếu muốn họ đã liên lạc em, không phải đợi em nhắc." Hạ Húc cất notebook của cậu đi, "Ngủ."
Hùng Bạch ưỡn ẹo tới lui, tay luồn vào áo ngủ gãi gãi bụng, vờ như tùy tiện hỏi: "Hạ Húc, em hỏi anh cái này, anh thích điều gì của em?"
Không đợi Hạ Húc trả lời, cậu đã bấm đốt ngón tay, tự nói: "Em không cao, một năm ba trăm sáu lăm ngày hôm nào cũng sáng tối uống sữa, vẫn chỉ 169,5 centimet, không chịu thành 170, đứng tới mỗi bả vai anh. Anh hôn em lâu dần sẽ bị đau cổ mất."
Hạ Húc: "..."
"Em thích ăn junk food, không nghe lời anh dặn, lần nào cũng mua một đống ú ụ lên."
Hùng Bạch lầm bầm: "Em còn khó chiều, thích làm ầm ĩ, thích cắn anh, bắt nạt anh, hơn nữa cũng không biết e thẹn, anh chạm vào một cái là ướt nhẹp."
Hạ Húc đang chỉnh chăn thì khựng lại, ánh mắt thâm trầm.
"Em như thể chỉ muốn ngủ với anh vậy, chỉ cần nhìn mặt anh là trong đầu em đã nhảy số tưởng tượng đủ thể loại rồi."
Hùng Bạch nghiêng đầu, đôi mắt to đen láy chớp chớp: "Vậy nên anh thích em ở điểm gì, nói cho em biết đi?"
Hạ Húc chỉnh chăn xong: "Em đáng yêu."
Qua cả buổi trời, Hùng Bạch cũng không nghe gì thêm: "Không còn nữa? Em chỉ đáng yêu thôi? Chỉ mỗi thế?"
"Để anh nói kỹ thêm." Hạ Húc cũng bấm đốt ngón tay giống cậu, không nhanh không chậm tiếp tục, "Mái tóc bù xù của em đáng yêu, gương mặt đáng yêu, lông mày đáng yêu, đôi mắt đáng yêu, cái mũi đáng yêu, đôi môi đáng yêu, cằm đáng yêu, yết hầu đáng yêu, cổ đáng yêu, xương quai xanh đáng yêu,..."
Hùng Bạch ngượng ngùng che chăn kín đầu: "Được rồi được rồi, anh đừng nói nữa, em biết cả rồi."
Hạ Húc cong môi cười: "Em biết cái gì, hửm?"
Mặt Hùng Bạch đỏ ửng, giọng mơ màng: "Biết cái cần biết."
Hạ Húc dẫn dắt cậu từng bước, giống như một tay thợ săn lão luyện đầy kiên nhẫn: "Nói cho anh nghe nào, nói đúng có thưởng."
Giọng Hùng Bạch truyền ra khỏi lớp chăn dày, mềm mại: "Biết anh yêu em ghê gớm."
Ngoài chăn không có động tĩnh gì, Hùng Bạch vừa xốc chăn lên, cái đầu lại bị ấn rụt vào trong, Hạ Húc hôn cậu ngoài lớp chăn: "Đáp án đúng rồi, thưởng cho em vị trí bà Hạ."
Tác giả :
Tây Tây Đặc