Cho Em Theo Cậu!
Chương 22: Không xứng
Út thơ thẩn nấu bữa tối chờ cậu Kiên về. Đồ ăn hôm qua cậu mua vẫn còn nhiều, Út không cần đi chợ nữa mà chỉ cần lôi đồ trong tủ lạnh ra chế biến.
Út nghe tiếng xe hơi tiến vào sân, mới có sáu giờ kém, cậu về sớm thật. Út chợt đỏ mặt, nhưng mừng vui thoáng chốc rồi Út lại muốn nghẹn ngào.
Có bàn tay ôm vòng Út từ phía sau, cậu Kiên cúi xuống áp má lên má Út. Cậu đang thực sự hạnh phúc, Út đã là của cậu, tình yêu sâu đậm bao năm của cậu giờ đang ở trong vòng tay cậu. Út yêu cậu, chấp nhận cậu. Cậu còn có mong muốn nào hơn?
Nhịp tim rộn ràng của cậu như truyền sang Út làm Út ngượng ngùng. Cậu đang ở đây, đang ôm Út trong tay nhưng sao cậu xa xôi quá, Út làm sao với tới?
Thấy Út trầm buồn, cậu Kiên cũng hơi lo lắng. Cậu xoay người Út lại phía cậu rồi hỏi han:
- Em sao thế, em bị đau ở đâu à?
Út đưa tay gạt giọt nước mắt nơi khóe mi đang chực trào ra rồi mỉm cười nhìn cậu:
- Nãy em thái hành bị cay mắt thôi cậu.
Cậu Kiên nhíu mày. Út có thật sự chấp nhận cậu không khi Út vẫn gọi cậu là “cậu”. Tình cảm của cậu dành cho Út như thế lẽ nào Út vẫn còn chê chưa đủ?
- Không gọi cậu nữa, nghe rõ chưa?
Út phì cười khi cậu áp hai tay lên má Út, mắt long lanh nhìn Út ép buộc.
- Thôi, em quen rồi cậu. Cậu xưng hô thế kia em nghe xa lạ lắm
Cậu Kiên bực bội. Con này lại dám cãi lời cậu, cậu yêu nó thế mà nó cứ thờ ơ như không ấy, được mỗi buổi sáng nay là nó còn ngọt ngào một chút, giờ nó lại giở chứng giở quẻ gì nữa thế không biết?
- Hừm… thôi em ra kia ngồi nghỉ đi, để anh nấu cơm nốt, em nấu ăn kém lắm, anh ăn không vào.
- Cậu này… cậu vừa đi làm về mệt, cậu cứ lên phòng nghỉ ngơi đi, chốc xong cơm em gọi cậu xuống ăn.
- Em đuổi anh đấy à?
- Em nào dám.
- Thế ra kia ngồi cho anh, đừng để anh phải cáu!
Nói rồi cậu đẩy Út ra bàn ăn ngồi. Út lại yên lặng nhìn cậu loay hoay với đống thức ăn, tiếp nối sự nghiệp bếp núc dang dở của Út. Nước mắt Út lại trào ra. Biết đâu, biết đâu ngày mai thôi hạnh phúc này sẽ không bao giờ còn có được với Út.
Cậu Kiên quay ra thấy Út khóc, cậu bỏ cả chảo cá hồi đang chiên, chạy vội lại bên Út. Con dở này, sao lại khóc chứ, cưng nó cũng còn không được. Cậu lại quát lên:
- Sao mày khóc thế Út? Tao đã làm gì sai sao?
Út thấy cậu quát rồi lại quay về cách xưng hô cũ, Út vừa buồn cười lại vừa thương cậu.
- Em nhớ lại mấy chuyện buồn thôi cậu, cậu không cần nghĩ gì đâu.
Cậu Kiên đúng là bó tay với Út thật. Cậu ngồi thừ ra cạnh Út. Cậu chán. Con Út này khó hiểu quá, cậu chịu không thể hiểu được nó.
Út bỗng lay lay tay cậu rồi nói:
- Cậu Kiên, nếu… một ngày em hết yêu cậu, thì… cậu đừng buồn cậu nhé!
Cậu Kiên chết điếng cả người. Cái gì mà Út hết yêu cậu? Không phải Út đã nói muốn đeo nhẫn sao?
- Mày… mày thích chọc tao tức chết đúng không hả Út?
- Em… em chỉ giả sử thế thôi cậu.
- Không giả sử gì hết, mày không bao giờ được hết yêu tao, nghe rõ chưa?
- …
- NGHE RÕ CHƯA?
Út sụt sịt nhìn cậu mỉm cười. Bỗng Út ngửi thấy mùi khét, cậu Kiên cũng ngửi thấy nên ngay lập tức cậu chạy ra tắt bếp, nhấc cái chảo cá thơm ngon của cậu ra. Cháy đen kịt cả rồi, giờ thì còn ăn uống gì nữa. Cậu bực mình, tại con Út dở người làm cậu mất tập trung chứ mọi khi cậu chiên cá ngon lắm. Đúng là tại Út thật, Út cảm thấy áy náy nên cô chạy lại nhanh tay xử lý cái chảo cháy đen cho cậu rồi nói:
- Em cũng chán cá hồi rồi, thích ăn mì xào cậu ạ. Cậu xào mì cho em ăn nhé!
Cậu Kiên lại thấy lạ tiếp, con Út chủ động cho cậu phục vụ nó? Đúng là có gì đó không ổn thật rồi. Cậu băn khoăn nhìn Út một hồi rồi lôi mì ra xào cho Út ăn.
Xong xuôi bữa tối, cậu Kiên lại gõ cửa phòng Út. Rõ ràng là Út có vẻ tránh cậu, xong bữa một cái chạy vội lên trên phòng, cậu với nó đang yêu nhau cơ mà nhỉ?
Út thở dài, cậu Kiên đang gọi Út. Út cũng khao khát cậu, nhưng Út làm sao có thể ở bên cậu được. Út ra mở cửa cho cậu, vừa thấy Út, cậu liền ôm choàng lấy Út. Tim Út lại đập liên hồi, nhưng Út đẩy cậu ra. Cậu Kiên không buông mà càng ôm Út chặt hơn.
- Cậu… em khó thở.
Cậu Kiên bực bội buông Út ra rồi bước vào phòng, kéo tay Út ngồi cạnh cậu bên mép giường.
- Út này, mày đang tránh tao, tại sao lại thế?
- Em…
- Mày hối hận vì yêu tao có phải không?
Út gật đầu.
Cái gì thế, có lẽ nào lại thế? Cậu chỉ hỏi thế thôi mà nó gật thật. Mặt cậu Kiên đen lại vì tức.
- Tại sao?
- Em thấy cậu… không xứng với em.
- Tao thua mày. Tao không xứng chỗ nào?
- Cậu… cái này rất khó giải thích, chỉ là… em cảm thấy em cần một người tốt hơn cậu. Cậu thông cảm cho em nhé!
- …
Cậu Kiên không tin. Con Út rõ ràng có yêu cậu, hơn nữa cậu tự thấy cậu không có gì là không xứng với nó, chính nó đã nói là nó thấy nó không xứng với cậu cơ mà. Cậu nhíu mày hỏi Út:
- Có phải mẹ tao đã nói gì với mày không?
- Không… không phải đâu cậu.
- Nếu mày không giải thích rõ ràng, tao sẽ không buông mày ra đâu.
- Cậu đừng làm khó em mà cậu…
Út rơm rớm nước mắt nhìn cậu Kiên, cậu đang bực mình lắm nhưng cũng nguôi nguôi lại. Đúng là cậu chịu thua nó thật rồi.
Út nghe tiếng xe hơi tiến vào sân, mới có sáu giờ kém, cậu về sớm thật. Út chợt đỏ mặt, nhưng mừng vui thoáng chốc rồi Út lại muốn nghẹn ngào.
Có bàn tay ôm vòng Út từ phía sau, cậu Kiên cúi xuống áp má lên má Út. Cậu đang thực sự hạnh phúc, Út đã là của cậu, tình yêu sâu đậm bao năm của cậu giờ đang ở trong vòng tay cậu. Út yêu cậu, chấp nhận cậu. Cậu còn có mong muốn nào hơn?
Nhịp tim rộn ràng của cậu như truyền sang Út làm Út ngượng ngùng. Cậu đang ở đây, đang ôm Út trong tay nhưng sao cậu xa xôi quá, Út làm sao với tới?
Thấy Út trầm buồn, cậu Kiên cũng hơi lo lắng. Cậu xoay người Út lại phía cậu rồi hỏi han:
- Em sao thế, em bị đau ở đâu à?
Út đưa tay gạt giọt nước mắt nơi khóe mi đang chực trào ra rồi mỉm cười nhìn cậu:
- Nãy em thái hành bị cay mắt thôi cậu.
Cậu Kiên nhíu mày. Út có thật sự chấp nhận cậu không khi Út vẫn gọi cậu là “cậu”. Tình cảm của cậu dành cho Út như thế lẽ nào Út vẫn còn chê chưa đủ?
- Không gọi cậu nữa, nghe rõ chưa?
Út phì cười khi cậu áp hai tay lên má Út, mắt long lanh nhìn Út ép buộc.
- Thôi, em quen rồi cậu. Cậu xưng hô thế kia em nghe xa lạ lắm
Cậu Kiên bực bội. Con này lại dám cãi lời cậu, cậu yêu nó thế mà nó cứ thờ ơ như không ấy, được mỗi buổi sáng nay là nó còn ngọt ngào một chút, giờ nó lại giở chứng giở quẻ gì nữa thế không biết?
- Hừm… thôi em ra kia ngồi nghỉ đi, để anh nấu cơm nốt, em nấu ăn kém lắm, anh ăn không vào.
- Cậu này… cậu vừa đi làm về mệt, cậu cứ lên phòng nghỉ ngơi đi, chốc xong cơm em gọi cậu xuống ăn.
- Em đuổi anh đấy à?
- Em nào dám.
- Thế ra kia ngồi cho anh, đừng để anh phải cáu!
Nói rồi cậu đẩy Út ra bàn ăn ngồi. Út lại yên lặng nhìn cậu loay hoay với đống thức ăn, tiếp nối sự nghiệp bếp núc dang dở của Út. Nước mắt Út lại trào ra. Biết đâu, biết đâu ngày mai thôi hạnh phúc này sẽ không bao giờ còn có được với Út.
Cậu Kiên quay ra thấy Út khóc, cậu bỏ cả chảo cá hồi đang chiên, chạy vội lại bên Út. Con dở này, sao lại khóc chứ, cưng nó cũng còn không được. Cậu lại quát lên:
- Sao mày khóc thế Út? Tao đã làm gì sai sao?
Út thấy cậu quát rồi lại quay về cách xưng hô cũ, Út vừa buồn cười lại vừa thương cậu.
- Em nhớ lại mấy chuyện buồn thôi cậu, cậu không cần nghĩ gì đâu.
Cậu Kiên đúng là bó tay với Út thật. Cậu ngồi thừ ra cạnh Út. Cậu chán. Con Út này khó hiểu quá, cậu chịu không thể hiểu được nó.
Út bỗng lay lay tay cậu rồi nói:
- Cậu Kiên, nếu… một ngày em hết yêu cậu, thì… cậu đừng buồn cậu nhé!
Cậu Kiên chết điếng cả người. Cái gì mà Út hết yêu cậu? Không phải Út đã nói muốn đeo nhẫn sao?
- Mày… mày thích chọc tao tức chết đúng không hả Út?
- Em… em chỉ giả sử thế thôi cậu.
- Không giả sử gì hết, mày không bao giờ được hết yêu tao, nghe rõ chưa?
- …
- NGHE RÕ CHƯA?
Út sụt sịt nhìn cậu mỉm cười. Bỗng Út ngửi thấy mùi khét, cậu Kiên cũng ngửi thấy nên ngay lập tức cậu chạy ra tắt bếp, nhấc cái chảo cá thơm ngon của cậu ra. Cháy đen kịt cả rồi, giờ thì còn ăn uống gì nữa. Cậu bực mình, tại con Út dở người làm cậu mất tập trung chứ mọi khi cậu chiên cá ngon lắm. Đúng là tại Út thật, Út cảm thấy áy náy nên cô chạy lại nhanh tay xử lý cái chảo cháy đen cho cậu rồi nói:
- Em cũng chán cá hồi rồi, thích ăn mì xào cậu ạ. Cậu xào mì cho em ăn nhé!
Cậu Kiên lại thấy lạ tiếp, con Út chủ động cho cậu phục vụ nó? Đúng là có gì đó không ổn thật rồi. Cậu băn khoăn nhìn Út một hồi rồi lôi mì ra xào cho Út ăn.
Xong xuôi bữa tối, cậu Kiên lại gõ cửa phòng Út. Rõ ràng là Út có vẻ tránh cậu, xong bữa một cái chạy vội lên trên phòng, cậu với nó đang yêu nhau cơ mà nhỉ?
Út thở dài, cậu Kiên đang gọi Út. Út cũng khao khát cậu, nhưng Út làm sao có thể ở bên cậu được. Út ra mở cửa cho cậu, vừa thấy Út, cậu liền ôm choàng lấy Út. Tim Út lại đập liên hồi, nhưng Út đẩy cậu ra. Cậu Kiên không buông mà càng ôm Út chặt hơn.
- Cậu… em khó thở.
Cậu Kiên bực bội buông Út ra rồi bước vào phòng, kéo tay Út ngồi cạnh cậu bên mép giường.
- Út này, mày đang tránh tao, tại sao lại thế?
- Em…
- Mày hối hận vì yêu tao có phải không?
Út gật đầu.
Cái gì thế, có lẽ nào lại thế? Cậu chỉ hỏi thế thôi mà nó gật thật. Mặt cậu Kiên đen lại vì tức.
- Tại sao?
- Em thấy cậu… không xứng với em.
- Tao thua mày. Tao không xứng chỗ nào?
- Cậu… cái này rất khó giải thích, chỉ là… em cảm thấy em cần một người tốt hơn cậu. Cậu thông cảm cho em nhé!
- …
Cậu Kiên không tin. Con Út rõ ràng có yêu cậu, hơn nữa cậu tự thấy cậu không có gì là không xứng với nó, chính nó đã nói là nó thấy nó không xứng với cậu cơ mà. Cậu nhíu mày hỏi Út:
- Có phải mẹ tao đã nói gì với mày không?
- Không… không phải đâu cậu.
- Nếu mày không giải thích rõ ràng, tao sẽ không buông mày ra đâu.
- Cậu đừng làm khó em mà cậu…
Út rơm rớm nước mắt nhìn cậu Kiên, cậu đang bực mình lắm nhưng cũng nguôi nguôi lại. Đúng là cậu chịu thua nó thật rồi.
Tác giả :
Nàng Bun