Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa II
Chương 10
Chương Ngoại truyện I: "Mình là anh em"
1 0
Công viên ven sông
- Đến rồi đấy à – Mình cảm nhận thật tụi nó đang đến
- Quả nhiên là Hổ Vương có khác – Dũng tiến đến gần châm thuốc nói
- Tao giờ không còn là Hổ Vương nữa
- Bọn chúng vẫn coi mày là Hổ Vương đấy thôi – Kiên nói
- Kệ đi. Mày hãy tham gia chương trình bảo vệ nhân chứng. Bộ sẽ bảo vệ cho mày – Dũng nhìn mình nói
- Tao không muốn phải từ bỏ đi điều tốt đẹp nhất. Giờ tao vẫn đang rất ổn – Mình thản nhiên nói nhưng thật ra trong lòng mình biết rằng nguy hiểm vẫn hiện xung quanh mình
- Vì một người con gái mà từ bỏ tổ chức. Giờ cô ấy mất rồi. Mày còn gì nữa. Không phải trước kia mày vì đất nước sao – Dũng nói một hơi dài rồi dừng lại.
- Cũng vì cô ấy mà tao không muốn động chạm tới mọi vấn đề của tổ chức nữa
- Chỉ vì một người con gái thôi sao – Dũng quay sang nói lớn vào mình
- Đúng! Chỉ vì cô ấy thôi. Vì cô ấy tao từ bỏ đi tính mạng của mình. Vì cả cô ấy là cả thế giới của tao. Giờ tao mất cô ấy rồi – Mình túm lấy cổ áo Dũng nói. Nó đã đụng chạm đến nỗi đau lớn nhất của mình. Nhắc đến người con gái mà mình không thể nào quên. Một người là tất cả
- Bỏ nó ra đi H. Bỏ ra đi – Kiên thấy tình hình căng thẳng nên đến can hai đứa mình ra. Nhưng sức của nó thì không thể gỡ ra được
- Mày có nhớ trước hôm đó một ngày mày đã nói gì với tao không? Chương chình bảo vệ có thể giúp cho tao sẽ có cuộc sống tốt hơn bên cô ấy. Vậy mày bảo vệ cô ấy kiểu gì. Mày đã làm được gì hả? – Mình gào thét lên trước mặt nó.
Kiên vẫn cố gắng gỡ tay mình ra. Còn Dũng, nó vẫn với khuôn mặt lạnh nhạt đó nhìn mình. Mình thật sự đang rất đau. Mình nhớ cô ấy. Người con gái mà mình yêu
- Nếu hôm đó không phải vì mày đến muộn. Cô ấy có rời xa mày không? – Dũng nói
Nó nói một cách thản nhiên. Nhưng lời nói đó còn hơn cả liều thuốc độc. Hơn ngàn con dao đâm qua tim mình. Nó nói đúng. Không phải tại nó mà là tại mình. Mình mất đi cô ấy là do mình. Buông lỏng đôi tay ra và Kiên nhẹ nhành tách hai đứa sang một bên. Không gian bỗng nhiên yên lặng giữa ba con người từng rất thân thiết với nhau
- Mày nói đúng! Là do tao đã hại cô ấy. Vì thế nên tao đã mang nỗi đau đó suốt cả bao nhiêu năm tháng. Cô ấy mất trong tay tao. Vì thế nên tao muốn mình sống thật trầm lặng không để thêm bất kỳ ai trong trái tim mình thay thế cô ấy. Tao chẳng có gì cả. Tao chỉ còn có một mình - Mình nghẹ ngào trong dòng nước mắt. Mình nhớ cô ấy
Dũng và Kiên bước đến bên mình. Kiên đặt tay lên vai mình và nói
- Mày không chỉ có một mình. Mày còn có tụi tao. Mình là anh em mà
- Mày vẫn là nội gián sao? – Mình hỏi Kiên
- Ừ. Tao vẫn ở đó
- Vậy hãy cẩn thận. Lão ta đang tìm đến tao mấy lần rồi đấy
- Tao biết mà
-Mày vẫn còn giữ MPS chứ?
1 0
- Anh đúng thật là Hổ Vương sao? – Rip hỏi
- Đúng vậy. Cậu lên xe đi – Mình nói rồi mở cửa vào trong xe
- Dạ
Rip lên xe cùng chúng mình và đi đến nơi cần đến
Cổng trường
- Sao lại về đây anh? – Bé quay sang hỏi mình
- Vì người anh cần ở đây – Mình trả lời
- Ai vậy anh
- Lát là em biết ấy mà – Mình cười với Bé - Rip, Tubo. Đợi trong xe đi
- Vâng anh – cả hai đồng thanh trả lời
- Mình đi bộ vào trường đi – Mình quay sang nói với Bé
- Vâng – Bé đáp
Mình và Bé đi bộ vào trong trường. Con đường này giờ đây đã quá quen thuộc rồi. Nhờ lại từ ngày đầu tiên vào trường đến giờ cũng đã là 8 tháng rồi. Thời gian vội vã là vậy chẳng chờ ai, chẳng đợi ai cả. Nhưng với mình chỉ cần có Bé bên cạnh mình như giờ đây thì thời gian có lấy đi của mình bao nhiêu thứ đi nữa thì mình vẫn chấp nhận. Vì được ở bên cạnh Bé – Người mà mình yêu thương. Thời gian ở trong trường, mình cũng quen rất nhiều bạn gái xinh xắn khác nhưng mình chỉ để cho mối quan hệ dừng lại ở mức bạn bè. Mình không muốn ai thay thế trái tim mình khi mình đã dành cho một người. Con đường vẫn vậy. Đã đổ những con nắng vàng xuyên qua tán cây. Được cầm lấy đôi tay nhỏ Bé của người mình yêu bước đi thì còn gì tuyệt vời bằng. Bé thật sự rất nhỏ Bé. Nhỏ Bé để mình che chở cho cô ấy. Tình yêu xuất phát từ những thứ vô cùng đơn giản. Và tình yêu chỉ cần là cũng bên nhau vượt qua thử thách. Tất cả chỉ là như vậy
- Anh H – Giọng của một cô gái. Và mình biết cô gái đó là ai
- Ai vậy anh – Bé quay lại và nhìn thấy cô ấy
- Người mà mình cần gặp – Mình đáp
- Là cô ta sao – Bé nhìn về phía cô gái nói
- Sao vậy? – Mình nhìn Bé hỏi
- Đội của anh có cả con gái sao? – Bé quay lại nói
- Anh cần cô ta làm cho anh
- Cần cô ta – Bé lạc giọng
- Anh cũng phải có một người biết băng bó vết thương cho anh em chứ
- Cô ta là – Bé nói
- Hiền – Mình gọi lớn
- Em chào anh. Hôm nay sao tự dưng anh tìm em vậy? – Hiền nở nụ cười tỏa nắng
- Anh có chuyện cần nói ấy mà
- Dạ. Ai đây anh? – Hiền nhìn sang Bé
- Bạn anh – Mình nói
- Chị dâu ạ
- Nói lảm nhảm gì vậy. Cần anh cân lại não cho không
- Dạ không em đùa tý. Em chào chị
- Chào bạn – Bé nói
- Bạn thôi. Bằng tuổi nhau mà – Mình phân trần
- Hix. Bạn của anh thì em cứ gọi là chị trước đã. Chị nhỉ
- Ơ – Bé không nói được thêm gì
- Không phải ngại đâu chị
- Em dạo này học hành thế nào rồi? – Mình hỏi nó
- Cũng ổn anh. Hôm trước em mới học băng bó vết thương sau mổ đấy. Kinh lắm – Nó nói mà còn làm vẻ mặt giả bộ sợ nữa
- Tay nghề tới đâu rồi mà đã đòi xin vào tổ chức – Mình cầm tập hồ sơ của nó trên tay
- Sao anh lại có vậy? – Nó ngạc nhiên lắm. Không hiểu tại sao hồ sơ lại nằm trong tay mình
- Hỏi nhiều. Vào làm gì vậy? – Mình nói
- Em
- Ai cũng có lý do riêng anh không hỏi nữa. ở ngoài trường có con xe màu đen đấy. Lên xe với tụi nó về tổ chức ghi danh sách – Mình đưa hồ sơ của nó cho nó
- Anh là....
- Hổ Vương, thưa cô!
- Hả - Nó còn ngạc nhiên hơn cả lúc mình cầm hồ sơ của nói
- Đi đi. Không nghe lệnh cấp trên hả
- Sao anh lại là – Nó hỏi với tinh thần rất ngạc nhiên. Và giọng cũng rất buồn không hiểu tại sao nữa
- Ai cũng có lý do riêng của mình. Em muốn tham gia đội hành động thì về tổ chức ghi danh sách đi
- ....
- Còn không mau đi hay để anh cân não em
- Em chưa học xong – Nó cúi mặt xuống nói
- Vậy lên học. Anh nói hai đứa nó chờ
- Vâng – Hiền đáp
Hiền bước đi như người mất hồn vậy. Chắc là đang giật mình khi biết mình là Hổ Vương. Hiền là người con gái vui vẻ hoạt bát, rất tôn trọng mình. Mình biết là Hiền có tình cảm và vẫn đang theo dõi mình từng ngày, từng giờ như Hoa vậy. Nhưng mình vẫn chỉ coi Hiền như một người em gái vui vẻ thôi
- Á.
1 0
Công viên ven sông
- Đến rồi đấy à – Mình cảm nhận thật tụi nó đang đến
- Quả nhiên là Hổ Vương có khác – Dũng tiến đến gần châm thuốc nói
- Tao giờ không còn là Hổ Vương nữa
- Bọn chúng vẫn coi mày là Hổ Vương đấy thôi – Kiên nói
- Kệ đi. Mày hãy tham gia chương trình bảo vệ nhân chứng. Bộ sẽ bảo vệ cho mày – Dũng nhìn mình nói
- Tao không muốn phải từ bỏ đi điều tốt đẹp nhất. Giờ tao vẫn đang rất ổn – Mình thản nhiên nói nhưng thật ra trong lòng mình biết rằng nguy hiểm vẫn hiện xung quanh mình
- Vì một người con gái mà từ bỏ tổ chức. Giờ cô ấy mất rồi. Mày còn gì nữa. Không phải trước kia mày vì đất nước sao – Dũng nói một hơi dài rồi dừng lại.
- Cũng vì cô ấy mà tao không muốn động chạm tới mọi vấn đề của tổ chức nữa
- Chỉ vì một người con gái thôi sao – Dũng quay sang nói lớn vào mình
- Đúng! Chỉ vì cô ấy thôi. Vì cô ấy tao từ bỏ đi tính mạng của mình. Vì cả cô ấy là cả thế giới của tao. Giờ tao mất cô ấy rồi – Mình túm lấy cổ áo Dũng nói. Nó đã đụng chạm đến nỗi đau lớn nhất của mình. Nhắc đến người con gái mà mình không thể nào quên. Một người là tất cả
- Bỏ nó ra đi H. Bỏ ra đi – Kiên thấy tình hình căng thẳng nên đến can hai đứa mình ra. Nhưng sức của nó thì không thể gỡ ra được
- Mày có nhớ trước hôm đó một ngày mày đã nói gì với tao không? Chương chình bảo vệ có thể giúp cho tao sẽ có cuộc sống tốt hơn bên cô ấy. Vậy mày bảo vệ cô ấy kiểu gì. Mày đã làm được gì hả? – Mình gào thét lên trước mặt nó.
Kiên vẫn cố gắng gỡ tay mình ra. Còn Dũng, nó vẫn với khuôn mặt lạnh nhạt đó nhìn mình. Mình thật sự đang rất đau. Mình nhớ cô ấy. Người con gái mà mình yêu
- Nếu hôm đó không phải vì mày đến muộn. Cô ấy có rời xa mày không? – Dũng nói
Nó nói một cách thản nhiên. Nhưng lời nói đó còn hơn cả liều thuốc độc. Hơn ngàn con dao đâm qua tim mình. Nó nói đúng. Không phải tại nó mà là tại mình. Mình mất đi cô ấy là do mình. Buông lỏng đôi tay ra và Kiên nhẹ nhành tách hai đứa sang một bên. Không gian bỗng nhiên yên lặng giữa ba con người từng rất thân thiết với nhau
- Mày nói đúng! Là do tao đã hại cô ấy. Vì thế nên tao đã mang nỗi đau đó suốt cả bao nhiêu năm tháng. Cô ấy mất trong tay tao. Vì thế nên tao muốn mình sống thật trầm lặng không để thêm bất kỳ ai trong trái tim mình thay thế cô ấy. Tao chẳng có gì cả. Tao chỉ còn có một mình - Mình nghẹ ngào trong dòng nước mắt. Mình nhớ cô ấy
Dũng và Kiên bước đến bên mình. Kiên đặt tay lên vai mình và nói
- Mày không chỉ có một mình. Mày còn có tụi tao. Mình là anh em mà
- Mày vẫn là nội gián sao? – Mình hỏi Kiên
- Ừ. Tao vẫn ở đó
- Vậy hãy cẩn thận. Lão ta đang tìm đến tao mấy lần rồi đấy
- Tao biết mà
-Mày vẫn còn giữ MPS chứ?
1 0
- Anh đúng thật là Hổ Vương sao? – Rip hỏi
- Đúng vậy. Cậu lên xe đi – Mình nói rồi mở cửa vào trong xe
- Dạ
Rip lên xe cùng chúng mình và đi đến nơi cần đến
Cổng trường
- Sao lại về đây anh? – Bé quay sang hỏi mình
- Vì người anh cần ở đây – Mình trả lời
- Ai vậy anh
- Lát là em biết ấy mà – Mình cười với Bé - Rip, Tubo. Đợi trong xe đi
- Vâng anh – cả hai đồng thanh trả lời
- Mình đi bộ vào trường đi – Mình quay sang nói với Bé
- Vâng – Bé đáp
Mình và Bé đi bộ vào trong trường. Con đường này giờ đây đã quá quen thuộc rồi. Nhờ lại từ ngày đầu tiên vào trường đến giờ cũng đã là 8 tháng rồi. Thời gian vội vã là vậy chẳng chờ ai, chẳng đợi ai cả. Nhưng với mình chỉ cần có Bé bên cạnh mình như giờ đây thì thời gian có lấy đi của mình bao nhiêu thứ đi nữa thì mình vẫn chấp nhận. Vì được ở bên cạnh Bé – Người mà mình yêu thương. Thời gian ở trong trường, mình cũng quen rất nhiều bạn gái xinh xắn khác nhưng mình chỉ để cho mối quan hệ dừng lại ở mức bạn bè. Mình không muốn ai thay thế trái tim mình khi mình đã dành cho một người. Con đường vẫn vậy. Đã đổ những con nắng vàng xuyên qua tán cây. Được cầm lấy đôi tay nhỏ Bé của người mình yêu bước đi thì còn gì tuyệt vời bằng. Bé thật sự rất nhỏ Bé. Nhỏ Bé để mình che chở cho cô ấy. Tình yêu xuất phát từ những thứ vô cùng đơn giản. Và tình yêu chỉ cần là cũng bên nhau vượt qua thử thách. Tất cả chỉ là như vậy
- Anh H – Giọng của một cô gái. Và mình biết cô gái đó là ai
- Ai vậy anh – Bé quay lại và nhìn thấy cô ấy
- Người mà mình cần gặp – Mình đáp
- Là cô ta sao – Bé nhìn về phía cô gái nói
- Sao vậy? – Mình nhìn Bé hỏi
- Đội của anh có cả con gái sao? – Bé quay lại nói
- Anh cần cô ta làm cho anh
- Cần cô ta – Bé lạc giọng
- Anh cũng phải có một người biết băng bó vết thương cho anh em chứ
- Cô ta là – Bé nói
- Hiền – Mình gọi lớn
- Em chào anh. Hôm nay sao tự dưng anh tìm em vậy? – Hiền nở nụ cười tỏa nắng
- Anh có chuyện cần nói ấy mà
- Dạ. Ai đây anh? – Hiền nhìn sang Bé
- Bạn anh – Mình nói
- Chị dâu ạ
- Nói lảm nhảm gì vậy. Cần anh cân lại não cho không
- Dạ không em đùa tý. Em chào chị
- Chào bạn – Bé nói
- Bạn thôi. Bằng tuổi nhau mà – Mình phân trần
- Hix. Bạn của anh thì em cứ gọi là chị trước đã. Chị nhỉ
- Ơ – Bé không nói được thêm gì
- Không phải ngại đâu chị
- Em dạo này học hành thế nào rồi? – Mình hỏi nó
- Cũng ổn anh. Hôm trước em mới học băng bó vết thương sau mổ đấy. Kinh lắm – Nó nói mà còn làm vẻ mặt giả bộ sợ nữa
- Tay nghề tới đâu rồi mà đã đòi xin vào tổ chức – Mình cầm tập hồ sơ của nó trên tay
- Sao anh lại có vậy? – Nó ngạc nhiên lắm. Không hiểu tại sao hồ sơ lại nằm trong tay mình
- Hỏi nhiều. Vào làm gì vậy? – Mình nói
- Em
- Ai cũng có lý do riêng anh không hỏi nữa. ở ngoài trường có con xe màu đen đấy. Lên xe với tụi nó về tổ chức ghi danh sách – Mình đưa hồ sơ của nó cho nó
- Anh là....
- Hổ Vương, thưa cô!
- Hả - Nó còn ngạc nhiên hơn cả lúc mình cầm hồ sơ của nói
- Đi đi. Không nghe lệnh cấp trên hả
- Sao anh lại là – Nó hỏi với tinh thần rất ngạc nhiên. Và giọng cũng rất buồn không hiểu tại sao nữa
- Ai cũng có lý do riêng của mình. Em muốn tham gia đội hành động thì về tổ chức ghi danh sách đi
- ....
- Còn không mau đi hay để anh cân não em
- Em chưa học xong – Nó cúi mặt xuống nói
- Vậy lên học. Anh nói hai đứa nó chờ
- Vâng – Hiền đáp
Hiền bước đi như người mất hồn vậy. Chắc là đang giật mình khi biết mình là Hổ Vương. Hiền là người con gái vui vẻ hoạt bát, rất tôn trọng mình. Mình biết là Hiền có tình cảm và vẫn đang theo dõi mình từng ngày, từng giờ như Hoa vậy. Nhưng mình vẫn chỉ coi Hiền như một người em gái vui vẻ thôi
- Á.
Tác giả :
Chipendipro