Chỗ Dựa
Chương 3
Edit: Tròn
Lịch trình gần đây không nhiều lắm, mỗi ngày đều có hai, ba công việc cần phải làm.
Kết quả casting còn chưa công bố ra ngoài, có điều bên nhà sản xuất phim đã báo tin cho phòng làm việc Nghiêm Noãn, hẹn thời gian ký hợp đồng.
Nhưng trước khi kí hợp đồng này, Nghiêm Noãn còn phải ký một hợp đồng khác.
Nghiêm Noãn là chủ của truyền thông Hòa Diệu…Không, hiện tại phải nói là chủ cũ.
Bốn năm trước, khi cô bắt đầu bước vào hàng ngũ tiểu hoa đán thì nhân khí bắt đầu tăng. Hòa Diệu vì cô mà thành lập một phòng làm việc riêng. Toàn bộ phòng làm việc chỉ một mình cô điều hành, toàn bộ nhân viên cũng là cô chọn. Bây giờ hết hợp đồng, cô muốn đưa phòng làm việc tới công ty mới, tất nhiên phải ký một hiệp ước với công ty trực thuộc là Hòa Diệu.
Hòa Diệu không phải là không muốn giữ cô lại. Hiện tại Nghiêm Noãn ngồi vững vàng trên ghế một trong bốn tiểu hoa đán top đầu, lợi nhuận mà cô đem lại bằng một nửa lợi nhuận hàng năm của Hòa Diệu.
Những công ty muốn đào người mang đi đếm không xuể, thân là chủ của công ty Hòa Diệu cũng đã hết sức ưu ái cho cô khi ký hợp đồng rồi, hy vọng có thể tiếp tục ký. Nhưng không biết sao lần này Nghiêm Noãn lại chuyển hướng sang truyền thông Elan, nói là muốn làm bà chủ tương lai, ai cũng ngăn không được.
Hơn nữa, quy mô của truyền thông Elan và Hòa Diệu không thể so sánh với nhau được. Về mảng đối ngoại, người ta đã viết rõ ràng dòng chữ “Tập đoàn có tầm ảnh hưởng lớn nhất trong làng giải trí Trung Quốc”, đây là ánh sao sáng chói, tuy hơi phách lối nhưng lại có tiền.
Hòa Diệu không thể đắc tội với Elan, cũng không thể đắc tội với bà chủ tương lai của Elan là Nghiêm Noãn, chỉ có thể lựa chọn chia tay trong hòa bình.
***
Giờ phút này, cô nàng Nghiêm Noãn sắp được gả vào gia đình giàu có đã hoàn tất buổi chụp hình của tạp chí Alan. Chụp xong, cô lập tức gọi điện cho vị hôn phu Thẩm Tư Diệu.
Điện thoại tút tút mấy cái, báo hiệu không thể kết nối.
Cô hơi nhíu mày lại.
Thế này là thế nào? Hai ba ngày nay không có chút tin tức gì của Thẩm Tư Diệu, chẳng lẽ lại cùng Dương Tiêu Kỳ ra ngoài chơi rồi?
Sắp kết hôn rồi, sao hai người này không biết khiêm tốn chút nhỉ…
Nghiêm Noãn xoa xoa huyệt thái dương, định thừa dịp hôm nay rãnh rỗi, mua một chút đồ đi thăm mẹ chồng tương lai.
Nào biết vừa rời Alan, cô liền nhận được cú điện thoại lạ lẫm từ Ung Thành.
Ánh mắt cứng lại, cô ấn nút nghe.
“Alo, Nghiêm…Noãn phải không?”
“Anh là..”
Người bên kia điện thoại nghe được âm thanh quen thuộc, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn, “Tôi là Thường An, vừa mới đổi số điện thoại thôi, ngại quá.”
Nghiêm Noãn có chút sững sờ, “Đội trưởng Thường?”
“Đúng đúng, là tôi, là như thế này, Nghiêm Noãn, vụ án kia, có manh mối.”
Cô siết chặt điện thoại trong tay.
Vụ án kia, có manh mối rồi?
“Vụ buôn người lớn xảy ra ở thủ đô không phải bảo có liên quan gì tới minh tinh sao, tôi đã dốc hết sức để điều tra, cuối cùng cũng bắt được một mẻ cá lớn, quét sạch một lượt từ trên xuống dưới. Ở Ung thành tôi cũng bắt được một số hang ổ nhỏ, những con buôn trong thành phố này đều đang ngồi ở cục cảnh sát đây.”
Thường An vừa hút thuốc vừa nói chuyện với cô, bỗng nhiên dừng lại, hít một hơi, lại tiếp tục nói, “Trong đó có một người chừng năm mươi tuổi, mấy năm qua đã lừa được trên dưới mười người. Lúc lấy khẩu cung ông ta đã nói từ năm hai mươi tuổi đã bắt đầu hành nghề này, cũng làm rất nhiều chuyện trái lương tâm. Mấy đứa trẻ kia ông ta cũng nhớ rõ, tôi nghe ông ta có nhắc tới một bé gái nữa, rất có thể đấy là con nhà họ Nghiêm, tôi…”
Câu tiếp theo, Nghiêm Noãn không nghe rõ, bên tai cô chỉ vang vọng câu kia của Thường An: Ông ta có nhắc tới một bé gái, rất có thể đấy là con cháu của nhà họ Nghiêm.
“Nghiêm Noãn? Alo? Cô còn nghe không?”
Ở đầu dây bên kia Thường An cứ như đang độc thoại, đợi mãi vẫn không thấy cô lên tiếng trả lời, anh còn tưởng cô đang có việc bận không tiện nghe điện thoại chứ.
Cuối cùng, Nghiêm Noãn cũng khôi phục tinh thần, “Tôi đang nghe, đội trưởng Thường.”
“Đêm nay tôi sẽ trở về Ung thành, đợi chúng ta gặp mặt rồi nói sau. Cảm ơn anh.”
“Ấy, cái gì mà cảm ơn với không cảm ơn. Được rồi, chờ cô trở về tôi nói kỹ càng cho cô.”
Cúp điện thoại, Nghiêm Noãn trực tiếp dặn dò A Tinh, “Đem thời gian ngày mai để trống, lùi lịch trình lại.”
A Tinh vừa lái xe vừa gật đầu, “Được, vậy chút nữa em đặt hai vé bay đến Ung thành.”
“Chị sẽ đi một mình.”
A Tinh hơi giật mình, sau đó đáp lại “Vâng.”
Tựa đầu ra sau, Nghiêm Noãn thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nếu như cô đoán không sai thì vụ án Thường An đang nhắc tới có chút liên quan tới vụ của ánh hậu Bùi Phái. Mặc dù lúc vụ án được đưa ra xét xử chỉ nói là dụ dỗ người khác chơi ma túy nhưng cụ thể sự việc bên trong là như thế nào thì không ai biết được.
Ngoài cửa sổ là bầu trời tươi sáng, đột nhiên cô nghĩ tới Tiểu Nghiêm qua lời bố mẹ… Cuối cùng chuyện này cũng có manh mối, sao cô lại có cảm giác không chân thực.
***
Vào tháng năm, nhiệt độ ở Đế Đô đã lên tới 30°, ánh nắng xuyên qua tầng mây chiếu xuống đất. Vừa mới xuống xe, một trận gió nóng ập tới, cả người giống như bị một tầng nóng bức bao quanh, rất khó chịu.
Nghiêm Noãn hơi ngẩng đầu lên, nhìn logo truyền thông Elan, mặc dù đeo kính râm nhưng vẫn theo thói quen híp nửa mắt.
Bốn chữ “Truyền thông Elan”(1) bị tách ra rồi sắp xếp lại, kích thước không đồng nhất, cuối cùng thành bốn chữ mà hình dáng đúng thật là không nghĩ ra nỗi, nhưng Thẩm Tư Diệu lại luôn bày ra vẻ mặt kiêu ngạo mà nói: Đây là nghệ thuật đấy!
(1)Bản gốc của nó là “悦动传媒” gồm bốn chữ.
Cô đứng ở đằng trước một lúc lâu, cho đến khi có người nhận ra trợ lý A Tinh theo bên cạnh, mới có nhân viên bảo an tới, ân cần dẫn các cô đi vào.
Lễ tân rất có mắt nhìn, thấy Nghiêm Noãn tới, vội vàng gọi điện thoại nội bộ thông báo cho thư ký giám đốc.
Chưa tới hai phút, thư ký Thẩm Tư Diệu – Rebecca đi xuống.
Nghiêm Noãn tháo kính râm.
Rebecca vội nói, “Nghiêm tiểu thư, mời đi bên này.”
Nghiêm Noãn khẽ vuốt cằm, theo hướng dẫn của thư ký đi tới thang máy chuyên dụng, thuận miệng hỏi, “Giám đốc ở đây sao?”
Rebecca gật đầu, vẻ mặt có phần nặng nề, “Phu nhân cũng đang ở đây.”
Nghiêm Noãn nhẹ nhàng nhíu mày.
Cơn gió nào lại thổi Trương Vận tới đây?
Thế cũng được. Ban đầu cô định tới Elan tham quan một vòng, sau đó nếu không tìm được Thẩm Tư Diệu thì sẽ tới nhà họ Thẩm thăm Trương Vận. Cuối cùng, cô sẽ lên xe đi ra sân bay.
Bây giờ thì bớt được chút việc rồi.
Rebecca trực tiếp mang cô lên tầng hai mươi bảy, tầng này có thiết kế như căn hộ, không phải là khu vực làm việc.
Rebecca giúp cô mở cửa, một chân vừa bước vào thì nghe thấy tiếng chén trà bị ném xuống đất, phát ra tiếng chói tai.
Trong giây phút đó, Nghiêm Noãn ngây người, nhưng chỉ lúc sau cô đã để lộ ra nụ cười, “Dì Vận, sao dì lại tới đây? Con đang chuẩn bị đến thăm A Diệu, sau đó đi đến nhà thăm dì cùng chú đấy.”
Cô tránh chỗ mảnh sứ vỡ, đi đến bên cạnh Trương Vận, định vuốt lưng bà giúp bà bớt giận.
Không ngờ Trương Vận đột nhiên vươn tay đẩy cô.
Cú đẩy này, không phải là vô ý.
Sắc mặt Trương Vận cực tệ, ánh mắt ôn nhu nhìn Nghiêm Noãn xưa kia đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng, còn có chán ghét. Không kịp phòng bị gì đã bị đẩy ra, đôi giày cao gót mười phân của Nghiêm Noãn suýt chút nữa không đứng vững. Dù cố gắng đứng vững, mu bàn chân vẫn lộ ra bên ngoài, cũng bị mảnh vỡ chén trà bên cạnh cắt một đường. Lúc đầu cô không có cảm giác gì nhưng tới khi cô thấy máu chảy ra mới cảm thấy chỗ đó đau rát.
Nhưng giờ phút này Trương Vận cùng Thẩm Tư Diệu không rảnh bận tâm vết thương của cô.
Sắc mặt Thẩm Tư Diệu chán nản, phần cằm anh còn lún phún râu.
Trương Vận vẫn còn chưa nguôi giận. Mắng chửi Thẩm Tư Diệu xong thì bà cũng đau lòng, mà ngay lúc đó Nghiêm Noãn đã đụng trúng họng súng.
Trương Vận cho dù nổi giận cũng duy trì nét ưu nhã tận trong xương, không như hành động của mấy bà chợ búa người đường là chỉ tay vào người khác, hai tay hai bên chỉ nắm chặt thành quyền, nói những lời lạnh lùng nhất với Nghiêm Noãn.
“Nghiêm Noãn, cô còn có mặt mũi tới đây à!! Tôi thực sự đã bị bộ dạng giả mù sa mưa(2) của cô lừa gạt! Tôi đã nghĩ trong cái làng giải trí này chắc cũng có một hai cô gái đơn thuần, tôi thực sự xem cô như là con dâu tương lại, cô cứ như vậy hùa theo đứa con bất hiếu này cùng một cỗ gạt tôi, lừa bố?! Cô dự định làm cái gì nữa? Gả vào nhà chúng tôi, để nó suốt ngày ra ngoài lêu lỏng cùng tên ẻo lả kia, trong mắt cô chỉ có tiền sao!”
(2)Giả mù sa mưa: giả vờ ngây thơ.
Nói đến đây, Trương Vận càng thêm kích động, tay của bà chống trên lưng ghế sô pha, cơ thể phát run, gắt gao nhìn chằm chằm Nghiêm Noãn.
Nghiêm Noãn giật mình.
Cô đưa mắt nhìn Trương Vận rồi lại nhìn về phía Thẩm Tư Diệu, dáng vẻ anh cúi đầu thất vọng đủ để chứng minh một điều: Việc họ muốn kết hôn đã bị phát hiện.
Trong phút chốc, đầu óc Nghiêm Noãn trống rỗng.
Cô há hốc mồm, muốn giải thích, nhưng đột nhiên có một chút bối rối không tên. Cô không biết phải làm sao, nói không ra lời, lại càng không biết bắt đầu từ đâu.
Trương Vận cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, nhưng mới mở miệng là không đè nén được điên cuồng, “Bây giờ cô cút đi cho tôi, cô nghĩ cô có thể tiến vào cửa nhà họ Thẩm chúng tôi sao? Cô có thể cút đi bao xa thì cút đi!”
Nghiêm Noãn không nhịn được, lắc đầu”Dì Vận…không phải như vậy…không phải như vậy, dì nghe con nói, dì…”
“Cút!”
“Chuyện không liên quan đến cô ấy, đều là chủ ý của con. Mẹ, mẹ muốn như thế nào, mẹ nói đi.”
Khi Trượng Vận mở miệng đuổi Nghiêm Noãn ra ngoài một lần nữa, Thẩm Tư Diệu mở miệng. Anh mềm nhũn ngồi trên ghế sô pha, khuỷu tay chống trên đùi, hai tay ôm đầu.
Âm thanh của anh không lớn, nhưng rất mỏi mệt.
Thẩm Tư Diệu là đích tôn của nhà họ Thẩm.Sự việc đã phát triển đến nước này, ngoài trừ thỏa hiệp, anh không còn lựa chọn nào khác. Nghiêm Noãn cũng không có lựa chọn khác, đầu óc trống rỗng, cô mặc cho Trương Vận phát tiết lửa giận cùng oán hận, cũng không phản bác một câu nào.
Vẫn là Thẩm Tư Diệu gọi cho Rebecca, để Rebecca mang cô rời đi trước.
Chân của cô còn chảy máu, vẻ mặt nhếch nhác, trên đường ra khỏi Elan, nhân viên trong công ty âm thầm dò xét.
Trở lại trên xe, A Tinh cũng giật mình, “Chị, chị làm sao vậy?!”
Nghiêm Noãn nhắm mắt lại, dựa vào gối đầu, mặt mũi hiện lên vẻ mệt mỏi.
A Tinh biết hỏi cũng không có kết quả gì, nhưng nhìn thấy mu bàn chân cô không ngừng chảy máu, vẫn còn có chút hoảng sợ, “Chị, chúng ta đi bệnh viện đi, chân chị đang bị thương.”
“Không cần, trong nhà có hộp y tế. Đúng rồi, vé đi Ung thành đã đặt xong chưa? Mấy giờ?”
A Tinh: “Đã đặt xong, bảy giờ năm phút.”
Cô nhìn Nghiêm Noãn, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng, mới vừa rồi không cùng lên tầng, không biết là trên đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn chuyện đó không nhỏ. Nếu đã như vậy, vì sao chị ấy còn muốn đi Ung Thành?”
***
Về đến nhà, Nghiêm Noãn xử lý qua vết thương trên mu bàn chân. Thật ra vết thương không sâu, chỉ là không kịp thời xử lý, để máu chảy suốt, có vẻ hơi dọa người.
Cô mở tủ quần áo, ánh mắt đảo qua hai hàng cao gót bên trên, sau đó đóng tủ lại, đi tới phòng chứa quần áo.
Trong tủ treo quần áo số lượng giới hạn, còn phòng chứa quần áo thông thường hơn một chút, cô ngày thường rất ít mang đế bằng, hiện tại không mang giày lộ mu bàn chân được, chỉ có thể lấy một đôi giày múa balê M thịnh hành năm ngoài.
***
Chuyến bay đến Ung thành đúng giờ cất cánh.
Trên máy bay, Nghiêm Noãn lấy một quyển sách ra lật qua lật lại nhưng chẳng vào đầu được chữ nào.
Thật ra chuyện này cô đã nghĩ tới rất nhiều lần, cũng rất lo lắng, nhưng không ngờ ngay vào giây phút quan trọng này lại bại lộ.
Cùng Thẩm Tư Diệu đóng kịch lâu như vậy, hai người đều đã có sự ăn ý, hai bên đã thận trọng cân nhắc qua, cảm thấy có thể kết hôn, mới bắt đầu chuẩn bị. Với lại, Trương Vận đối với cô rất tốt, trong lòng cô cũng cảm động, bằng lòng xem Trượng Vận như mẹ mình mà hiếu thuận.
Hiện tại xem ra không có cơ hội.
Cô gấp sách, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Từ mùa xuân chuyển sang hè, ban ngày bắt đầu dài ra, đã hơn bảy giờ nhưng trời cũng không tối hẳn.
Cô chỉ nhìn cánh máy bay bên cạnh, thất thần.
Sau một giờ, loa phát thanh trong cabin vang lên.
“Xin chào tất cả quý khách, hiện tại chúng ta sắp đáp máy bay xuống sân bay phía nam Ung thành, nhiệt độ nơi đây ước tính là 25°C, máy bay vẫn còn ở…”
Nghe thấy tiếng loa phát thanh, ngón tay cô hơi giật.
Cuối cùng cũng tới nơi.
Lịch trình gần đây không nhiều lắm, mỗi ngày đều có hai, ba công việc cần phải làm.
Kết quả casting
Nhưng trước khi kí hợp đồng này, Nghiêm Noãn còn phải ký một hợp đồng khác.
Nghiêm Noãn là chủ của truyền thông Hòa Diệu…Không, hiện tại phải nói là chủ cũ.
Bốn năm trước, khi cô bắt đầu bước vào hàng ngũ tiểu hoa đán thì nhân khí bắt đầu tăng. Hòa Diệu vì cô mà thành lập một phòng làm việc riêng. Toàn bộ phòng làm việc chỉ một mình cô điều hành, toàn bộ nhân viên cũng là cô chọn. Bây giờ hết hợp đồng, cô muốn đưa phòng làm việc tới công ty mới, tất nhiên phải ký một hiệp ước với công ty trực thuộc là Hòa Diệu.
Hòa Diệu không phải là không muốn giữ cô lại. Hiện tại Nghiêm Noãn ngồi vững vàng trên ghế một trong bốn tiểu hoa đán top đầu, lợi nhuận mà cô đem lại bằng một nửa lợi nhuận hàng năm của Hòa Diệu.
Những công ty muốn đào người mang đi đếm không xuể, thân là chủ của công ty Hòa Diệu cũng đã hết sức ưu ái cho cô khi ký hợp đồng rồi, hy vọng có thể tiếp tục ký. Nhưng không biết sao lần này Nghiêm Noãn lại chuyển hướng sang truyền thông Elan, nói là muốn làm bà chủ tương lai, ai cũng ngăn không được.
Hơn nữa, quy mô của truyền thông Elan và Hòa Diệu không thể so sánh với nhau được. Về mảng đối ngoại, người ta đã viết rõ ràng dòng chữ “Tập đoàn có tầm ảnh hưởng lớn nhất trong làng giải trí Trung Quốc”, đây là ánh sao sáng chói, tuy hơi phách lối nhưng lại có tiền.
Hòa Diệu không thể đắc tội với Elan, cũng không thể đắc tội với bà chủ tương lai của Elan là Nghiêm Noãn, chỉ có thể lựa chọn chia tay trong hòa bình.
***
Giờ phút này, cô nàng Nghiêm Noãn sắp được gả vào gia đình giàu có đã hoàn tất buổi chụp hình của tạp chí Alan. Chụp xong, cô lập tức gọi điện cho vị hôn phu Thẩm Tư Diệu.
Điện thoại tút tút mấy cái, báo hiệu không thể kết nối.
Cô hơi nhíu mày lại.
Thế này là thế nào? Hai ba ngày nay không có chút tin tức gì của Thẩm Tư Diệu, chẳng lẽ lại cùng Dương Tiêu Kỳ ra ngoài chơi rồi?
Sắp kết hôn rồi, sao hai người này không biết khiêm tốn chút nhỉ…
Nghiêm Noãn xoa xoa huyệt thái dương, định thừa dịp hôm nay rãnh rỗi, mua một chút đồ đi thăm mẹ chồng tương lai.
Nào biết vừa rời Alan, cô liền nhận được cú điện thoại lạ lẫm từ Ung Thành.
Ánh mắt cứng lại, cô ấn nút nghe.
“Alo, Nghiêm…Noãn phải không?”
“Anh là..”
Người bên kia điện thoại nghe được âm thanh quen thuộc, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn, “Tôi là Thường An, vừa mới đổi số điện thoại thôi, ngại quá.”
Nghiêm Noãn có chút sững sờ, “Đội trưởng Thường?”
“Đúng đúng, là tôi, là như thế này, Nghiêm Noãn, vụ án kia, có manh mối.”
Cô siết chặt điện thoại trong tay.
Vụ án kia, có manh mối rồi?
“Vụ buôn người lớn xảy ra ở thủ đô không phải bảo có liên quan gì tới minh tinh sao, tôi đã dốc hết sức để điều tra, cuối cùng cũng bắt được một mẻ cá lớn, quét sạch một lượt từ trên xuống dưới. Ở Ung thành tôi cũng bắt được một số hang ổ nhỏ, những con buôn trong thành phố này đều đang ngồi ở cục cảnh sát đây.”
Thường An vừa hút thuốc vừa nói chuyện với cô, bỗng nhiên dừng lại, hít một hơi, lại tiếp tục nói, “Trong đó có một người chừng năm mươi tuổi, mấy năm qua đã lừa được trên dưới mười người. Lúc lấy khẩu cung ông ta đã nói từ năm hai mươi tuổi đã bắt đầu hành nghề này, cũng làm rất nhiều chuyện trái lương tâm. Mấy đứa trẻ kia ông ta cũng nhớ rõ, tôi nghe ông ta có nhắc tới một bé gái nữa, rất có thể đấy là con nhà họ Nghiêm, tôi…”
Câu tiếp theo, Nghiêm Noãn không nghe rõ, bên tai cô chỉ vang vọng câu kia của Thường An: Ông ta có nhắc tới một bé gái, rất có thể đấy là con cháu của nhà họ Nghiêm.
“Nghiêm Noãn? Alo? Cô còn nghe không?”
Ở đầu dây bên kia Thường An cứ như đang độc thoại, đợi mãi vẫn không thấy cô lên tiếng trả lời, anh còn tưởng cô đang có việc bận không tiện nghe điện thoại chứ.
Cuối cùng, Nghiêm Noãn cũng khôi phục tinh thần, “Tôi đang nghe, đội trưởng Thường.”
“Đêm nay tôi sẽ trở về Ung thành, đợi chúng ta gặp mặt rồi nói sau. Cảm ơn anh.”
“Ấy, cái gì mà cảm ơn với không cảm ơn. Được rồi, chờ cô trở về tôi nói kỹ càng cho cô.”
Cúp điện thoại, Nghiêm Noãn trực tiếp dặn dò A Tinh, “Đem thời gian ngày mai để trống, lùi lịch trình lại.”
A Tinh vừa lái xe vừa gật đầu, “Được, vậy chút nữa em đặt hai vé bay đến Ung thành.”
“Chị sẽ đi một mình.”
A Tinh hơi giật mình, sau đó đáp lại “Vâng.”
Tựa đầu ra sau, Nghiêm Noãn thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nếu như cô đoán không sai thì vụ án Thường An đang nhắc tới có chút liên quan tới vụ của ánh hậu Bùi Phái. Mặc dù lúc vụ án được đưa ra xét xử chỉ nói là dụ dỗ người khác chơi ma túy nhưng cụ thể sự việc bên trong là như thế nào thì không ai biết được.
Ngoài cửa sổ là bầu trời tươi sáng, đột nhiên cô nghĩ tới Tiểu Nghiêm qua lời bố mẹ… Cuối cùng chuyện này cũng có manh mối, sao cô lại có cảm giác không chân thực.
***
Vào tháng năm, nhiệt độ ở Đế Đô đã lên tới 30°, ánh nắng xuyên qua tầng mây chiếu xuống đất. Vừa mới xuống xe, một trận gió nóng ập tới, cả người giống như bị một tầng nóng bức bao quanh, rất khó chịu.
Nghiêm Noãn hơi ngẩng đầu lên, nhìn logo truyền thông Elan, mặc dù đeo kính râm nhưng vẫn theo thói quen híp nửa mắt.
Bốn chữ “Truyền thông Elan”(1) bị tách ra rồi sắp xếp lại, kích thước không đồng nhất, cuối cùng thành bốn chữ mà hình dáng đúng thật là không nghĩ ra nỗi, nhưng Thẩm Tư Diệu lại luôn bày ra vẻ mặt kiêu ngạo mà nói: Đây là nghệ thuật đấy!
(1)Bản gốc của nó là “悦动传媒” gồm bốn chữ.
Cô đứng ở đằng trước một lúc lâu, cho đến khi có người nhận ra trợ lý A Tinh theo bên cạnh, mới có nhân viên bảo an tới, ân cần dẫn các cô đi vào.
Lễ tân rất có mắt nhìn, thấy Nghiêm Noãn tới, vội vàng gọi điện thoại nội bộ thông báo cho thư ký giám đốc.
Chưa tới hai phút, thư ký Thẩm Tư Diệu – Rebecca đi xuống.
Nghiêm Noãn tháo kính râm.
Rebecca vội nói, “Nghiêm tiểu thư, mời đi bên này.”
Nghiêm Noãn khẽ vuốt cằm, theo hướng dẫn của thư ký đi tới thang máy chuyên dụng, thuận miệng hỏi, “Giám đốc ở đây sao?”
Rebecca gật đầu, vẻ mặt có phần nặng nề, “Phu nhân cũng đang ở đây.”
Nghiêm Noãn nhẹ nhàng nhíu mày.
Cơn gió nào lại thổi Trương Vận tới đây?
Thế cũng được. Ban đầu cô định tới Elan tham quan một vòng, sau đó nếu không tìm được Thẩm Tư Diệu thì sẽ tới nhà họ Thẩm thăm Trương Vận. Cuối cùng, cô sẽ lên xe đi ra sân bay.
Bây giờ thì bớt được chút việc rồi.
Rebecca trực tiếp mang cô lên tầng hai mươi bảy, tầng này có thiết kế như căn hộ, không phải là khu vực làm việc.
Rebecca giúp cô mở cửa, một chân vừa bước vào thì nghe thấy tiếng chén trà bị ném xuống đất, phát ra tiếng chói tai.
Trong giây phút đó, Nghiêm Noãn ngây người, nhưng chỉ lúc sau cô đã để lộ ra nụ cười, “Dì Vận, sao dì lại tới đây? Con đang chuẩn bị đến thăm A Diệu, sau đó đi đến nhà thăm dì cùng chú đấy.”
Cô tránh chỗ mảnh sứ vỡ, đi đến bên cạnh Trương Vận, định vuốt lưng bà giúp bà bớt giận.
Không ngờ Trương Vận đột nhiên vươn tay đẩy cô.
Cú đẩy này, không phải là vô ý.
Sắc mặt Trương Vận cực tệ, ánh mắt ôn nhu nhìn Nghiêm Noãn xưa kia đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng, còn có chán ghét. Không kịp phòng bị gì đã bị đẩy ra, đôi giày cao gót mười phân của Nghiêm Noãn suýt chút nữa không đứng vững. Dù cố gắng đứng vững, mu bàn chân vẫn lộ ra bên ngoài, cũng bị mảnh vỡ chén trà bên cạnh cắt một đường. Lúc đầu cô không có cảm giác gì nhưng tới khi cô thấy máu chảy ra mới cảm thấy chỗ đó đau rát.
Nhưng giờ phút này Trương Vận cùng Thẩm Tư Diệu không rảnh bận tâm vết thương của cô.
Sắc mặt Thẩm Tư Diệu chán nản, phần cằm anh còn lún phún râu.
Trương Vận vẫn còn chưa nguôi giận. Mắng chửi Thẩm Tư Diệu xong thì bà cũng đau lòng, mà ngay lúc đó Nghiêm Noãn đã đụng trúng họng súng.
Trương Vận cho dù nổi giận cũng duy trì nét ưu nhã tận trong xương, không như hành động của mấy bà chợ búa người đường là chỉ tay vào người khác, hai tay hai bên chỉ nắm chặt thành quyền, nói những lời lạnh lùng nhất với Nghiêm Noãn.
“Nghiêm Noãn, cô còn có mặt mũi tới đây à!! Tôi thực sự đã bị bộ dạng giả mù sa mưa(2) của cô lừa gạt! Tôi đã nghĩ trong cái làng giải trí này chắc cũng có một hai cô gái đơn thuần, tôi thực sự xem cô như là con dâu tương lại, cô cứ như vậy hùa theo đứa con bất hiếu này cùng một cỗ gạt tôi, lừa bố?! Cô dự định làm cái gì nữa? Gả vào nhà chúng tôi, để nó suốt ngày ra ngoài lêu lỏng cùng tên ẻo lả kia, trong mắt cô chỉ có tiền sao!”
(2)Giả mù sa mưa: giả vờ ngây thơ.
Nói đến đây, Trương Vận càng thêm kích động, tay của bà chống trên lưng ghế sô pha, cơ thể phát run, gắt gao nhìn chằm chằm Nghiêm Noãn.
Nghiêm Noãn giật mình.
Cô đưa mắt nhìn Trương Vận rồi lại nhìn về phía Thẩm Tư Diệu, dáng vẻ anh cúi đầu thất vọng đủ để chứng minh một điều: Việc họ muốn kết hôn đã bị phát hiện.
Trong phút chốc, đầu óc Nghiêm Noãn trống rỗng.
Cô há hốc mồm, muốn giải thích, nhưng đột nhiên có một chút bối rối không tên. Cô không biết phải làm sao, nói không ra lời, lại càng không biết bắt đầu từ đâu.
Trương Vận cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, nhưng mới mở miệng là không đè nén được điên cuồng, “Bây giờ cô cút đi cho tôi, cô nghĩ cô có thể tiến vào cửa nhà họ Thẩm chúng tôi sao? Cô có thể cút đi bao xa thì cút đi!”
Nghiêm Noãn không nhịn được, lắc đầu”Dì Vận…không phải như vậy…không phải như vậy, dì nghe con nói, dì…”
“Cút!”
“Chuyện không liên quan đến cô ấy, đều là chủ ý của con. Mẹ, mẹ muốn như thế nào, mẹ nói đi.”
Khi Trượng Vận mở miệng đuổi Nghiêm Noãn ra ngoài một lần nữa, Thẩm Tư Diệu mở miệng. Anh mềm nhũn ngồi trên ghế sô pha, khuỷu tay chống trên đùi, hai tay ôm đầu.
Âm thanh của anh không lớn, nhưng rất mỏi mệt.
Thẩm Tư Diệu là đích tôn của nhà họ Thẩm.Sự việc đã phát triển đến nước này, ngoài trừ thỏa hiệp, anh không còn lựa chọn nào khác. Nghiêm Noãn cũng không có lựa chọn khác, đầu óc trống rỗng, cô mặc cho Trương Vận phát tiết lửa giận cùng oán hận, cũng không phản bác một câu nào.
Vẫn là Thẩm Tư Diệu gọi cho Rebecca, để Rebecca mang cô rời đi trước.
Chân của cô còn chảy máu, vẻ mặt nhếch nhác, trên đường ra khỏi Elan, nhân viên trong công ty âm thầm dò xét.
Trở lại trên xe, A Tinh cũng giật mình, “Chị, chị làm sao vậy?!”
Nghiêm Noãn nhắm mắt lại, dựa vào gối đầu, mặt mũi hiện lên vẻ mệt mỏi.
A Tinh biết hỏi cũng không có kết quả gì, nhưng nhìn thấy mu bàn chân cô không ngừng chảy máu, vẫn còn có chút hoảng sợ, “Chị, chúng ta đi bệnh viện đi, chân chị đang bị thương.”
“Không cần, trong nhà có hộp y tế. Đúng rồi, vé đi Ung thành đã đặt xong chưa? Mấy giờ?”
A Tinh: “Đã đặt xong, bảy giờ năm phút.”
Cô nhìn Nghiêm Noãn, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng, mới vừa rồi không cùng lên tầng, không biết là trên đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn chuyện đó không nhỏ. Nếu đã như vậy, vì sao chị ấy còn muốn đi Ung Thành?”
***
Về đến nhà, Nghiêm Noãn xử lý qua vết thương trên mu bàn chân. Thật ra vết thương không sâu, chỉ là không kịp thời xử lý, để máu chảy suốt, có vẻ hơi dọa người.
Cô mở tủ quần áo, ánh mắt đảo qua hai hàng cao gót bên trên, sau đó đóng tủ lại, đi tới phòng chứa quần áo.
Trong tủ treo quần áo số lượng giới hạn, còn phòng chứa quần áo thông thường hơn một chút, cô ngày thường rất ít mang đế bằng, hiện tại không mang giày lộ mu bàn chân được, chỉ có thể lấy một đôi giày múa balê M thịnh hành năm ngoài.
***
Chuyến bay đến Ung thành đúng giờ cất cánh.
Trên máy bay, Nghiêm Noãn lấy một quyển sách ra lật qua lật lại nhưng chẳng vào đầu được chữ nào.
Thật ra chuyện này cô đã nghĩ tới rất nhiều lần, cũng rất lo lắng, nhưng không ngờ ngay vào giây phút quan trọng này lại bại lộ.
Cùng Thẩm Tư Diệu đóng kịch lâu như vậy, hai người đều đã có sự ăn ý, hai bên đã thận trọng cân nhắc qua, cảm thấy có thể kết hôn, mới bắt đầu chuẩn bị. Với lại, Trương Vận đối với cô rất tốt, trong lòng cô cũng cảm động, bằng lòng xem Trượng Vận như mẹ mình mà hiếu thuận.
Hiện tại xem ra không có cơ hội.
Cô gấp sách, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Từ mùa xuân chuyển sang hè, ban ngày bắt đầu dài ra, đã hơn bảy giờ nhưng trời cũng không tối hẳn.
Cô chỉ nhìn cánh máy bay bên cạnh, thất thần.
Sau một giờ, loa phát thanh trong cabin vang lên.
“Xin chào tất cả quý khách, hiện tại chúng ta sắp đáp máy bay xuống sân bay phía nam Ung thành, nhiệt độ nơi đây ước tính là 25°C, máy bay vẫn còn ở…”
Nghe thấy tiếng loa phát thanh, ngón tay cô hơi giật.
Cuối cùng cũng tới nơi.
Tác giả :
Bất Chỉ Thị Khỏa Thái