Chờ Đợi Em
Chương 9: Anh lạnh lùng .
Hạ Như Song ôm chặt Ngô Trác Thăng khóc vì sợ,không quan tâm mọi người xung quanh đang nhìn.
Ngô Trác Thăng ôm Hạ Như Song về nhà,trên đường về cô luôn khóc. Mặc dù anh đã trấn an nhưng cô cứ khóc mãi. Anh cũng chỉ biết bó tay.
Về đến biệt thự,bế cô vào nhà. Phát hiện cô đã mệt mà ngủ thiếp đi. Anh thở dài,bó tay cô luôn. Khóc mệt lại ngủ. Khi khỏe lại lạnh nhạt với anh. Thua cô luôn.
Bước vào phòng khách,Ngô Trác Thăng thấy Ám Dạ Thần đang nằm trên sofa với bộ dạng lười biếng nghịch điện thoại.
Quay sang,Ám Dạ Thần thấy Ngô Trác Thăng đang bế Hạ Như Song ngủ trong lòng. Không hiểu gì,nhưng Ám Dạ Thần im lặng không nói gì. Ngô Trác Thăng cũng im lặng,ôm cô về phòng.
Để cô ngủ trong phòng,đắp mền,tắt đèn,Ngô Trác Thăng xuống nhà.
ám Dạ Thần vẫn nằm đó với bộ dạng lười biếng nghịch điện thoại. Hạo Chấn Thiên chỉ biết lăc đầu đi lại ngồi xuống.
“Công ty có gì sao?” - Vừa ngồi xuống, Ngô Trác Thăng đã lên tiếng.
Ít khi Ám Dạ Thần đến nhà anh,có lẽ công việc có gì nên mới đến nhà anh.
“Không,không có “- Ám Dạ Thần trả lời.
“Vậy cậu đến đây làm gì?”- Ngô Trác Thăng bưng li trà lên hỏi.
“Đến chơi không được sao? Bộ tớ tới nhà cậu làm nhà cậu mất của hay gì sao?”- Ám Dạ Thần trả lời với giọng trách móc.
“Không,vì ít khi tớ thấy cậu đến nhà tớ”- Ngô Trác Thăng ngã người xuống sofa.
Ám Dạ Thần lúc này ngồi dậy,nhìn Ngô Trác Thăng.
Hừ! Làm như Ám Dạ Thần đến đây làm gì nhà Ngô Trác Thăng cậu sao?
“Sao hôm nay bà cô Song Nhi nhà cậu lại cho cậu bế thế? Mọi bữa lạnh nhạt với cậu khỏi chê luôn,hôm nay lại?”- Ám Dạ Thần hỏi với giọng trêu chọc.
Hình ảnh Ngô Trác Thăng bế Hạ Như Song làm anh quá bất ngờ. Mọi bữa thấy cô luôn lạnh lùng làm anh nhìn thấy còn lạnh sống lưng,hôm nay lại ngoan ngoãn cho Ngô Trác Thăng bế thì chắc chắn có vấn đề gì.
“Không có gì” - Anh chưa muốn nói việc lúc nãy cho Ám Dạ Thần biết,vì khi biết Ám Dạ Thần có thể làm lớn chuyện lên.
Đi tìm tên nào muốn hại anh và cô cho xem. Ám Dạ Thần là người thông minh,nhưng lại thiếu bình tĩnh. Nên khi biết chuyện này sẽ làm lớn chuyện lên cho xem.
Ám Dạ Thần cau mày,tên này hôm nay còn biết nói xạo. Nghe giọng là biết có gì sai. Thân bao nhiêu năm nhìn cái mặt là biết. Có việc gì mà phải giấu Ám Dạ Thần anh? Chắc lại cho rằng anh là người thông minh nhưng lại thiếu bình tình chứ gì?
Ám Dạ Thần không nói gì,cả hai rơi vào im lặng. Ngô Trác Thăng thì không muốn nói chuyện lúc trưa,vì sợ Ám Dạ Thần làm lớn chuyện.
Còn Ám Dạ Thần thì ngồi cau mày suy nghĩ sao Ngô Trác Thăng lại nói dối anh. Cả hai dần im lặng,làm biệt thự trở nên lạnh lẽo.
***
Sáng hôm sau
Hạ Như Song ngủ dậy,thấy Ngô Trác Thăng ngủ trên sofa thấy kì lạ. Hình như hôm qua do cô sợ hãi,nên đã khóc đến ngủ thiếp đi.
What?
Cô ngủ từ chiều hôm qua đến giờ sao?
Ôi mẹ ơi!
Ôm mền đi lại chỗ Ngô Trác Thăng đang ngủ,cô đắp ngay ngắn lại cho anh. Có lẽ cô một ngày nào đó sẽ yêu người đàn ông có gương mặt giống Hạ Quân Nguyệt.
Có lẽ.
Quay người định vào phòng tắm,nhưng lại bị anh nắm tay lại. Kéo vào lòng mình.
Hạ Như Song hơi bất ngờ,ngã nhào vào lòng anh. Không hiểu việc gì đang xảy ra.
“Em còn sợ việc hôm qua không?” - Ngô Trác Thăng ôm chặt cô nhẹ giọng hỏi,vì sợ hôm qua cô đã khóc mệt đi,ngủ đến bây giờ.
Đêm qua anh lo lắng cô bị gì,nên vào đây ngủ ở trên sofa canh cô luôn.
“Tôi...” - Sao tự dưng anh hỏi vậy vậy?
Lo lắng cho cô sao?
“Còn sợ không?” - Anh lặp lại câu hỏi.
Hôm nay anh sao vậy? Thường ngày anh không như vậy? Hôm nay sao lại không như trước? Mọi ngày đều là im lặng,sao hôm nay bá đạo như vậy chứ? Còn cái kiểu ra lệnh đó là sao chứ?
Hạ Như Song không trả lời,đẩy Ngô Trác Thăng ra đứng dậy bước vào phòng tắm.
Vào phòng tắm,cô đóng cửa lại. Cố giữ bình tĩnh. Lúc nãy anh gần cô quá,làm cô nghe được hơi thở của anh và nhịp tim.
Nhưng sao tim cô đập nhanh quá,luôn thình thịch vậy nè? Thái độ của anh hôm nay làm cô hồi hợp,tại sao chỉ một đêm mà anh đã thay đổi thái độ với cô? Không lẽ hôm qua ôm cô lăn vài vòng xong bị rớt dây gì trong đầu sao?
Kì lạ.
Ngô Trác Thăng bên ngoài cảm nhận được bên trong cô đang suy nghĩ về mình,vì sao anh hôm nay lại lạ như vậy ư? Là vì lời hôm qua của tên Ám Dạ Thần kia.
~Hôm Qua~
“Trác Thăng,tớ nghĩ cậu nên thay đổi thái độ với cô vợ lạnh lùng của cậu đi”- Ám Dạ Thần lên tiếng nói.
“Thay đổi? Tớ thấy bây giờ vẫn ổn mà?” - Ngô Trác Thăng cau mày.
“Ổn con khỉ,cậu xem. Cậu luôn là người chịu lạnh của cô vợ cậu,cô vợ cậu lại luôn lạnh lùng ít khi quan tâm cậu. Tại sao cậu không thử lạnh lùng,bá đạo lại với vợ cậu,để cô ấy không lạnh với cậu nữa”- Ám Dạ Thần nói một hơi.
Ngô Trác Thăng không trả lời,lạnh lùng bá đạo với cô? Anh thật sự chưa nghĩ đến,trên thương trường anh lạnh lùng,máu lạnh với tất cả.
Còn với cô,anh chưa từng,vì anh nghĩ nếu như vậy sẽ làm cô chán ghét mình hơn.
Trằng trọc cả đêm không ngủ,nhìn cô đang ngủ phía giường. Anh vẫn suy nghĩ về những lời của Ám Dạ Thần. Nếu được,sáng mai anh thử xem sao.
~Hiện Tại~
Có lẽ cô cũng như bao cô gái khác,gì thấy chồng mình thay đổi thì sẽ trở nên như vậy.
Được Ngô Trác Thăng anh sẽ thay đổi,sẽ làm cô thay đổi với mình luôn.
Tuy rằng,anh không biết thành công không.
Nhưng cách thay đổi để chinh phục vợ yêu của anh thế này cũng hiệu quả ý nhỉ.
Ngô Trác Thăng ôm Hạ Như Song về nhà,trên đường về cô luôn khóc. Mặc dù anh đã trấn an nhưng cô cứ khóc mãi. Anh cũng chỉ biết bó tay.
Về đến biệt thự,bế cô vào nhà. Phát hiện cô đã mệt mà ngủ thiếp đi. Anh thở dài,bó tay cô luôn. Khóc mệt lại ngủ. Khi khỏe lại lạnh nhạt với anh. Thua cô luôn.
Bước vào phòng khách,Ngô Trác Thăng thấy Ám Dạ Thần đang nằm trên sofa với bộ dạng lười biếng nghịch điện thoại.
Quay sang,Ám Dạ Thần thấy Ngô Trác Thăng đang bế Hạ Như Song ngủ trong lòng. Không hiểu gì,nhưng Ám Dạ Thần im lặng không nói gì. Ngô Trác Thăng cũng im lặng,ôm cô về phòng.
Để cô ngủ trong phòng,đắp mền,tắt đèn,Ngô Trác Thăng xuống nhà.
ám Dạ Thần vẫn nằm đó với bộ dạng lười biếng nghịch điện thoại. Hạo Chấn Thiên chỉ biết lăc đầu đi lại ngồi xuống.
“Công ty có gì sao?” - Vừa ngồi xuống, Ngô Trác Thăng đã lên tiếng.
Ít khi Ám Dạ Thần đến nhà anh,có lẽ công việc có gì nên mới đến nhà anh.
“Không,không có “- Ám Dạ Thần trả lời.
“Vậy cậu đến đây làm gì?”- Ngô Trác Thăng bưng li trà lên hỏi.
“Đến chơi không được sao? Bộ tớ tới nhà cậu làm nhà cậu mất của hay gì sao?”- Ám Dạ Thần trả lời với giọng trách móc.
“Không,vì ít khi tớ thấy cậu đến nhà tớ”- Ngô Trác Thăng ngã người xuống sofa.
Ám Dạ Thần lúc này ngồi dậy,nhìn Ngô Trác Thăng.
Hừ! Làm như Ám Dạ Thần đến đây làm gì nhà Ngô Trác Thăng cậu sao?
“Sao hôm nay bà cô Song Nhi nhà cậu lại cho cậu bế thế? Mọi bữa lạnh nhạt với cậu khỏi chê luôn,hôm nay lại?”- Ám Dạ Thần hỏi với giọng trêu chọc.
Hình ảnh Ngô Trác Thăng bế Hạ Như Song làm anh quá bất ngờ. Mọi bữa thấy cô luôn lạnh lùng làm anh nhìn thấy còn lạnh sống lưng,hôm nay lại ngoan ngoãn cho Ngô Trác Thăng bế thì chắc chắn có vấn đề gì.
“Không có gì” - Anh chưa muốn nói việc lúc nãy cho Ám Dạ Thần biết,vì khi biết Ám Dạ Thần có thể làm lớn chuyện lên.
Đi tìm tên nào muốn hại anh và cô cho xem. Ám Dạ Thần là người thông minh,nhưng lại thiếu bình tĩnh. Nên khi biết chuyện này sẽ làm lớn chuyện lên cho xem.
Ám Dạ Thần cau mày,tên này hôm nay còn biết nói xạo. Nghe giọng là biết có gì sai. Thân bao nhiêu năm nhìn cái mặt là biết. Có việc gì mà phải giấu Ám Dạ Thần anh? Chắc lại cho rằng anh là người thông minh nhưng lại thiếu bình tình chứ gì?
Ám Dạ Thần không nói gì,cả hai rơi vào im lặng. Ngô Trác Thăng thì không muốn nói chuyện lúc trưa,vì sợ Ám Dạ Thần làm lớn chuyện.
Còn Ám Dạ Thần thì ngồi cau mày suy nghĩ sao Ngô Trác Thăng lại nói dối anh. Cả hai dần im lặng,làm biệt thự trở nên lạnh lẽo.
***
Sáng hôm sau
Hạ Như Song ngủ dậy,thấy Ngô Trác Thăng ngủ trên sofa thấy kì lạ. Hình như hôm qua do cô sợ hãi,nên đã khóc đến ngủ thiếp đi.
What?
Cô ngủ từ chiều hôm qua đến giờ sao?
Ôi mẹ ơi!
Ôm mền đi lại chỗ Ngô Trác Thăng đang ngủ,cô đắp ngay ngắn lại cho anh. Có lẽ cô một ngày nào đó sẽ yêu người đàn ông có gương mặt giống Hạ Quân Nguyệt.
Có lẽ.
Quay người định vào phòng tắm,nhưng lại bị anh nắm tay lại. Kéo vào lòng mình.
Hạ Như Song hơi bất ngờ,ngã nhào vào lòng anh. Không hiểu việc gì đang xảy ra.
“Em còn sợ việc hôm qua không?” - Ngô Trác Thăng ôm chặt cô nhẹ giọng hỏi,vì sợ hôm qua cô đã khóc mệt đi,ngủ đến bây giờ.
Đêm qua anh lo lắng cô bị gì,nên vào đây ngủ ở trên sofa canh cô luôn.
“Tôi...” - Sao tự dưng anh hỏi vậy vậy?
Lo lắng cho cô sao?
“Còn sợ không?” - Anh lặp lại câu hỏi.
Hôm nay anh sao vậy? Thường ngày anh không như vậy? Hôm nay sao lại không như trước? Mọi ngày đều là im lặng,sao hôm nay bá đạo như vậy chứ? Còn cái kiểu ra lệnh đó là sao chứ?
Hạ Như Song không trả lời,đẩy Ngô Trác Thăng ra đứng dậy bước vào phòng tắm.
Vào phòng tắm,cô đóng cửa lại. Cố giữ bình tĩnh. Lúc nãy anh gần cô quá,làm cô nghe được hơi thở của anh và nhịp tim.
Nhưng sao tim cô đập nhanh quá,luôn thình thịch vậy nè? Thái độ của anh hôm nay làm cô hồi hợp,tại sao chỉ một đêm mà anh đã thay đổi thái độ với cô? Không lẽ hôm qua ôm cô lăn vài vòng xong bị rớt dây gì trong đầu sao?
Kì lạ.
Ngô Trác Thăng bên ngoài cảm nhận được bên trong cô đang suy nghĩ về mình,vì sao anh hôm nay lại lạ như vậy ư? Là vì lời hôm qua của tên Ám Dạ Thần kia.
~Hôm Qua~
“Trác Thăng,tớ nghĩ cậu nên thay đổi thái độ với cô vợ lạnh lùng của cậu đi”- Ám Dạ Thần lên tiếng nói.
“Thay đổi? Tớ thấy bây giờ vẫn ổn mà?” - Ngô Trác Thăng cau mày.
“Ổn con khỉ,cậu xem. Cậu luôn là người chịu lạnh của cô vợ cậu,cô vợ cậu lại luôn lạnh lùng ít khi quan tâm cậu. Tại sao cậu không thử lạnh lùng,bá đạo lại với vợ cậu,để cô ấy không lạnh với cậu nữa”- Ám Dạ Thần nói một hơi.
Ngô Trác Thăng không trả lời,lạnh lùng bá đạo với cô? Anh thật sự chưa nghĩ đến,trên thương trường anh lạnh lùng,máu lạnh với tất cả.
Còn với cô,anh chưa từng,vì anh nghĩ nếu như vậy sẽ làm cô chán ghét mình hơn.
Trằng trọc cả đêm không ngủ,nhìn cô đang ngủ phía giường. Anh vẫn suy nghĩ về những lời của Ám Dạ Thần. Nếu được,sáng mai anh thử xem sao.
~Hiện Tại~
Có lẽ cô cũng như bao cô gái khác,gì thấy chồng mình thay đổi thì sẽ trở nên như vậy.
Được Ngô Trác Thăng anh sẽ thay đổi,sẽ làm cô thay đổi với mình luôn.
Tuy rằng,anh không biết thành công không.
Nhưng cách thay đổi để chinh phục vợ yêu của anh thế này cũng hiệu quả ý nhỉ.
Tác giả :
Như Song