Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng
Chương 35: Cùng đi Hàng Châu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Thủy muốn dùng một tay kéo Dương Mai lên, nhưng cô cao như vậy dù thể trọng có gầy cũng không nhẹ hơn được bao nhiêu. Uống rượu rồi la lối khóc lóc, mềm như bùn cứ theo đà trượt xuống.
Trời quá nóng khiến Giang Thủy bị Dương Mai “chỉnh” cho ra một thân mồ hôi ở cửa nhà.
Cuối cùng, Giang Thủy bỏ cuộc, đột nhiên khiêng Dương Mai lên đầu vai mình, cô lập tức phản kháng — túm tóc anh. Chỗ ót đó túm lên đặc biệt đau.
Giang Thủy không khỏi “tê” một tiếng, ăn đau phải buông Dương Mai ra: “Sao em lại thế này.”
Dương Mai lại dán lên, nửa bên mặt dựa vào cổ Giang Thủy, cảm giác ướt át truyền tới, cô nhịn không được nhíu nhíu mi, nói: “Em cảm thấy vô cùng khổ sở.”
Giang Thủy không hiểu sao cảm thấy xót xa, ngay sau đó liền nâng gương mặt Dương Mai lên hỏi: “Sao lại khổ sở?”
Anh híp híp mắt, tròng mắt ngăm đen hiên ra ảnh ngược là hình bóng của một người khác. Dương Mai cứ si ngốc nhìn chằm chằm mặt bóng người nơi đó xem, nhìn rồi nhìn, đôi mắt bắt đầu lờ đờ, mơ hồ, không thấy rõ gì nữa.
Cô quơ quơ đầu: “Không có gì.”
Cô vốn định lừa gạt cho qua, nào ngờ lần này Giang Thủy không cho. Cuối cùng, Dương Mai đành phải chỉ chỉ chân mình, ủy khuất mà oán giận: “Vừa đau vừa ngứa.”
Giang Thủy ngồi xổm xuống nhìn, vừa định hỏi đã đi khám bác sĩ chưa thì mùi thuốc mỡ liền xông vào mũi.
“Bác sĩ nói như thế nào?”
“Dị ứng côn trùng, bệnh mề đay.”
“Dị ứng…”
Anh đứng lên, nói: “Hôm nay mới đi khám bác sĩ?”
Dương Mai gật đầu: “Lý Diễm đưa em đi.”
Giang Thủy mím môi: “Người bạn này của em cũng tốt thật.”
Dương Mai cười, nghe không ra cảm xúc nói: “Đúng không? Sắp đuổi kịp anh rồi.”
Gió đêm tới đúng lúc, từng trận gió thổi tới, thổi tới mức Dương Mai không còn chút sức lực nào, lười nhác ngửa ra sau, ỷ trên bờ tường thô ráp bên ngoài, đầu cũng dựa lên, da đầu cảm thấy gai gai.
Góc độ này rất tốt, có thể nhìn không sót vẻ mặt người đối diện.
Bàn tay cô với qua, lòng bàn tay bao bọc lấy nắm tay anh, ý cười tràn đầy: “Nắm nhẹ thôi, nắm chặt như vậy làm gì.”
Giang Thủy ngẩng đầu, đổ ập xuống một câu: “Em muốn đi đâu?”
Dương Mai sửng sốt, Giang Thủy nhìn về một bên, nhắc nhở cô: “Không phải nói muốn đi du lịch sao?”
“À…” Dương Mai nói, “Cái này em cũng chưa nghĩ tới…”
“Vậy bây giờ em nghĩ xem.”
“Chọn nơi gần?” Dương Mai suy nghĩ trong chốc lát, thật đúng là có thể chọn một nơi thăm quan, “Hàng Châu, đi dạo Tây Hồ đi.”
Dương Mai đã đi không ít nơi, Hàng Châu cách cô rất gần nhưng lại chưa từng đi qua.
Ngày tới Hàng Châu, thời tiết đặc biệt tốt, trời trong xanh không một gợn mây, mặt trời đã lên cao.
Nhiệt độ không khí rất cao, nơi nơi đều là tiếng ve kêu.
Trước khi tới Hàng Châu, Dương Mai đặc biệt chạy tới trung tâm thương mại mua áo chống nắng, lúc này đã có tác dụng. Trái lại Giang Thủy ở bên cạnh, không có áo chống nắng cũng không bung dù, lộ cả người dưới ánh nắng chói chang, híp mắt đi đường nhưng cũng không kêu khổ lấy một tiếng.
Dương Mai đuổi theo, che dù cùng anh, nói: “Anh còn ngại mình không đủ đen sao.”
Giang Thủy nghe xong hồn nhiên không thèm để ý, giơ cánh tay lên so với Dương Mai, quả nhiên trắng đen đối lập rõ ràng. Thấy như vậy, anh ngược lại còn cười: “Khá tốt.”
Nói thật thì nội tâm Giang Thủy không quen nhìn đàn ông da trắng lại gầy gò, anh cho rằng đàn ông nên khổng võ hữu lực (chỉ người khỏe mạnh, có khí lực), làn da đen một chút có sao, phụ nữ mới nên trắng.
“Cũng chỉ có anh, da dày thịt béo, có người phơi nắng một chút đã tróc da rồi.”
Giang Thủy: “Ừ, từ nhỏ đã vậy. Quen rồi.”
Hai người nắm tay nhau đi dọc theo Tây Hồ.
Lúc này đúng là mùa du lịch, đừng nói khu ngắm cảnh, ngay cả toàn bộ thành phố Hàng Châu đều nhét đầy người. Phóng mắt nhìn lại, bốn phương tám hướng tất cả đều là ô che đầu người, vô số cái miệng mở ra, Dương Mai cho rằng lỗ tai mình muốn thủng rồi.
“Ai, lựa chọn sai lầm.” Dương Mai có chút hối hận. Sớm biết như thế, cô đã chọn nơi ít người rồi.
So với cô thì Giang Thủy lại bình chân như vại, thấy người thật sự quá đông, anh liền đề nghị tìm tiệm cơm nào đó ngồi trước, nếu không lát nữa tới giờ cơm, sẽ phải xếp hàng chờ rất lâu.
Thời gian còn sớm, bởi vậy tiệm cơm có thể lựa chọn rất nhiều.
Cuối cùng, bọn họ chọn một tòa nhà cạnh hồ. Phong cách kiến trúc cổ xưa, đẩy cửa sổ lầu hai nhìn ra, có thể thấy một cửa sổ lớn nhỏ Tây Hồ.
Ngồi một lát, cảm thấy ánh mắt người phục vụ nhìn bọn họ càng ngày càng quái dị, không có biện pháp nào, Dương Mai đành phải gọi cơm trước thời gian, trong đó có một món là cá chua ngọt không thể không nhấm nháp khi tới Tây Hồ.
Khi chờ đồ ăn dọn lên, hai người không có gì để giao lưu. Rốt cuộc đã qua nửa ngày, hai người đều mệt mỏi.
Dương Mai gối đầu lên cánh tay, đang muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, liền nghe thấy người đàn ông đối diện kêu lên một tiếng. Ngẩng đầu liền thấy một cậu bé đầu trọc đang đứng bên cạnh anh, mím miệng cười.
Còn chưa nhìn ra nguyên cớ gì, mẹ của nhóc đầu trọc đã chạy tới, ôm vai cậu bé rối rít xin lỗi: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, trẻ con chạy loạn…”
Thì ra là nhóc đầu trọc này chạy khắp nhà, trên tay đang nắm chiếc kem bàn chân to bản ném lên quần Giang Thủy. (Có ảnh minh họa cái kem này bên dươi nhé )
Giang Thủy hôm nay mặc một cái quần dài màu vàng nhạt, bàn chân to bản dính lên, lại dây xuống dưới, có thể thấy vết tích rất rõ ràng.
“Mau, nói xin lỗi chú đi.”
Nhóc đầu trọc còn tính nghe lời, bĩu môi lập tức nói: “Xin lỗi chú.”
Giang Thủy nhìn bọn họ liếc mắt một cái, không lên tiếng. Cuối cùng tầm mắt dừng trên quần dài của chính mình, cảm giác vừa dính nhớp vừa ẩm ướt lan tràn từ trên xuống dưới. Anh hơi ngừng, trong đầu nghĩ đến lát nữa đi đâu đổi quần được.
Thấy Giang Thủy trầm mặc không lên tiếng, trong lòng mẹ nhóc đầu trọc luống cuống, nụ cười trên mặt cũng có chút cứng lại. Một đôi mắt to của nhóc đầu trọc kia cũng không nháy mà nhìn thẳng vào chú trước mặt, một lát sau, cậu bé lại lặp lại lần nữa: “Chú ơi thực xin lỗi.”
Dương Mai hoà giải: “Không sao đâu.”
Mẹ của nhóc đầu trọc như là gặp cứu tinh, lập tức theo bậc thang đi xuống. Thân thiện lại xin lỗi, gật gật đầu rồi kéo nhóc đầu trọc đi.
Nhóc đầu trọc đi được ba bước quay đầu lại, miệng rất ngọt: “Cảm ơn chị.”
Chờ hai mẹ con đi khỏi, Dương Mai dùng chiếc đũa gõ gõ bàn trước mặt Giang Thủy: “Đừng có nhìn phía dưới chính mình mãi thế.”
Giang Thủy ngẩng đầu, liền nghe thấy tiếng cười chế nhạo của Dương Mai.
“Vừa rồi nghe thấy không? Nhóc đầu trọc kia gọi anh là chú, gọi em là chị đấy.”
“Không nghe thấy.”
Là thật sự không nghe thấy. Giang Thủy là điển hình của loại đàn ông không thể nghĩ nhiều việc một lúc, giống như đầu gỗ. Thời điểm anh đang nghĩ chuyện gì đó, trong đầu chính là chuyện đó, những việc khác đều không chứa được.
Nói dễ nghe một chút, cái này gọi là chuyên nhất (một lòng chuyên chú, ý chỉ sự tập trung), nói khó nghe chút chính là không có mắt nhìn.
Dương Mai rất hiểu điểm này của anh nên cũng không để ý. Dù sao anh chính là người đàn ông không thú vị như vậy.
“Ăn cơm xong đi mua quần?” Dương Mai hỏi.
Giang Thủy gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy.
Đến buổi chiều, hai người đi tới trung tâm thương mại trong nội thành.
Vốn tính tới ngắm cảnh, cuối cùng lại biến thành đi dạo cửa hàng.
Bọn họ tới một trung tâm bách hóa, dù là kỳ nghỉ nhưng người mua sắm ở nơi này cũng không nhiều lắm.
Đi vào khu trang phục nam, hai người vòng đi vòng lại, cuối cùng xác định chọn vào một cửa hàng trong đó lựa một chiếc quần dài.
“Anh đi vào thử xem đi.” Dương Mai đưa cái quần vào tay Giang Thủy, lại chỉ chỉ phòng thử đồ ở cuối cửa hàng.
“Không cần đi.”
Giang Thủy ngại phiền toái. Ngày thường anh không mua quần áo nhiều lắm, ngẫu nhiên mua vài lần, đều là nhìn trúng thì trực tiếp mua, nào giống Dương Mai đi dạo vài cửa hàng, chọn chọn lựa lựa, cuối cùng nhìn trúng còn muốn thử một chút.
“Không thử sao biết hợp hay không.” Dương Mai đẩy Giang Thủy đến cạnh phòng thử đồ, nói, “Anh thử trước đi, em dạo quanh một chút.”
Khi nói chuyện, Dương Mai đã vòng ra ngoài. Trong chuyện dạo phố này phụ nữ vĩnh viễn rất có chủ kiến, hơn nữa tựa hồ có thể lực vô hạn hòng duy trì vô hạn số lần chọn lựa cùng đi dạo này.
Giang Thủy mắt thấy Dương Mai biến mất trong tầm nhìn liền cúi đầu, rũ mắt nhìn cái quần treo trên cánh tay có giá trị xa xỉ kia.
Được rồi, nên thử một lần. Loại quần đắt tiền này, cần phải thử một lần.
Hoặc là…
Tay anh đã đặt trên then cửa nhưng một lát sau vẫn không mở nó ra.
Nhân viên cửa hàng ở một bên rất nhanh đã tới gần, cười hỏi: “Sao vậy thưa anh, có yêu cầu trợ giúp gì không ạ?”
Không lập tức trả lời, tạm dừng vài giây Giang Thủy mới đột nhiên hỏi: “Có thể giảm giá không?”
Nhân viên cửa hàng bỗng nhiên sửng sốt, theo sau lại treo nụ cười đã thể thức hóa: “Xin lỗi, không thể mặc cả.” Cô ta dừng một chút, bàn tay duỗi hướng phòng thử đồ nói: “Nếu không anh đi vào mặc thử trước xem sao đã ạ?”
Tay Giang Thủy rời khỏi then cửa, không có kết cấu mà vuốt ve trên mặt vải, giống như đang kiểm tra chất liệu. Nhưng căn bản anh không hiểu chất liệu là cái quỷ gì.
Dáng vẻ anh do do dự dự ở trong mắt nhân viên cửa hàng là một loại tín hiệu. Trước khi mua hàng, rất nhiều người sẽ do dự, đó là một loại đường ranh giới, có thể đưa khách hàng vượt qua ranh giới kia hay không phải xem bản lĩnh ăn nói của nhân viên cửa hàng.
“Chiếc quần này rất hợp với anh, nếu không tin anh có thể vào mặc thử nhìn xem. Anh xem bạn gái anh ăn mặc xinh đẹp như vậy, anh mặc quần này mới xứng với cô ấy không phải sao?”
— Đây rõ ràng là một câu thực sự có thể giúp tiêu thụ sản phẩm. Nhưng mà đồng thời từ ngữ rõ ràng cũng làm người ta cảm thấy không thoải mái.
Giang Thủy nghe xong không có biểu tình gì, chỉ có một động tác rất nhỏ — tay anh nắm chặt quần hơn một chút nhưng lại nhanh chóng thả lỏng ra.
Anh lộ rõ phản ứng đối với câu nói rất có ý vị này chính là ngay sau khi Dương Mai đi tới.
Cô ở bên ngoài đi dạo một vòng, không tìm được thứ gì hay, vì thế lại vội trở về, vừa lúc nghe thấy câu nói cuối cùng này.
“Cô nói chuyện kiểu gì vậy?” Giọng nói của Dương Mai còn tính là bình tĩnh, nhưng cũng không ôn hòa.
Lúc này, nhân viên cửa hàng mới ý thức được vừa rồi mình nói lỡ miệng — không sai, là nói lỡ miệng, chứ không phải nói sai rồi.
Từ khi đôi nam nữ này đi vào, dưới đáy lòng cô ta đã đánh giá bọn họ.
Người phụ nữ quần áo không tầm thường, trong lúc giơ tay nhấc chân hiện ra một tia quý khí, nhưng vẻ quý khí này cũng không phải sinh ra đã có sẵn, bởi vì trong ánh mắt cô ấy không có sự ngang ngược kiêu ngạo, ngược lại cất giấu nhuệ khí bình tĩnh mà khôn khéo. Mà người đàn ông lại một thân hàng rẻ tiền, anh đối với vấn đề này giống như cũng không để ý, trầm mặc ít lời, bộ mặt khuyết thiếu biểu cảm, lại không phải kiểu lãnh ngạo của kẻ có tiền, mà là một loại…
Một loại khí chất kỳ lạ.
Giống như không sao cả, thế nào cũng được, không có theo đuổi, không có mong đợi, không có mục đích.
Một loại khí chất thuần túy không có sinh cơ.
Nhân viên cửa hàng không nghĩ về điều đó, kinh nghiệm nhìn người phong phú nói cho cô ta biết, người phụ nữ này rất có tiền còn người đàn ông này rất nghèo. Mặc kệ có phải anh ta phụ thuộc vào người phụ nữ này hay không, cô ta vẫn nghĩ, cuối cùng người trả tiền sẽ là người phụ nữ này.
“Thật xin lỗi, bởi vì anh ấy còn chưa đi vào mặc thử …”
Dương Mai đi qua nhân viên cửa hàng về phía Giang Thủy, trực tiếp hỏi: “Anh không mặc thử? Là không thích sao? Không thích chúng ta lại đi cửa hàng khác.”
Vừa dứt lời, Dương Mai liền nắm cổ tay Giang Thủy muốn kéo anh đi.
Bỗng nhiên lại dừng lại.
Giang Thủy đứng ở chỗ đó, giống một tảng đá lớn lù lù bất động.
“Đã dạo nhiều rồi. Em chờ anh một lát, anh đi mặc thử.” Anh buông di động, vào phòng thử đồ.
Mặt sau cửa phòng thử đồ là kính toàn thân, Giang Thủy dựa vào phía sau, nhìn thẳng người trong gương. Thân trên mặc áo ngắn tay màu lam, mua ở chợ đêm. Thên dưới là quần dài màu vàng nhạt rộng thùng thình, cũng mua ở chợ đêm.
Anh mặc bộ đồ này lẫn vào chợ đêm, sẽ không sinh ra chút cảm giác khác lạ nào.
Lại nhìn chiếc quần trong tay hoàn toàn bất đồng với bộ quần áo trên người mình, không hiểu sao anh đột nhiên nhếch miệng không tiếng động cười cười.
Thời điểm kéo cạp quần, có tiếng đập cửa vang lên. Dương Mai ở bên ngoài nói: “Giang Thủy, anh có điện thoại.”
“Ừ.” Anh nhanh chóng kéo cạp quần, có chút gấp, cong eo đứng bằng một chân nhưng không vững lập tức đụng vào gương, một tiếng “phanh” vang lên.
“Sao thế?” Dương Mai hỏi.
“Không sao.” Một lát sau, Giang Thủy lại nói, “Em giúp anh nghe điện thoại trước đã.”
“Vâng.”
Dương Mai rời khỏi khu thử đồ, đi vài bước mới nhận cuộc gọi.
“Alo, chị dâu.”
Bên kia ngẩn ra một chút, như là không dự đoán được sẽ là người khác tiếp điện thoại.
Vạn Thục Phân phản ứng lại, trực tiếp nói: “Bảo Thủy nhi nghe đi.”
“Anh ấy đang thử quần áo.”
“……” Vạn Thục Phân cau mày, “Hai người ở đâu?”
“Hàng Châu.”
“…” Lại ngẩn ra rồi sau đó nói, “Đi chỗ đó làm gì, mau trở lại!”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Anh trai cậu ấy phát bệnh!”
Giang Thủy muốn dùng một tay kéo Dương Mai lên, nhưng cô cao như vậy dù thể trọng có gầy cũng không nhẹ hơn được bao nhiêu. Uống rượu rồi la lối khóc lóc, mềm như bùn cứ theo đà trượt xuống.
Trời quá nóng khiến Giang Thủy bị Dương Mai “chỉnh” cho ra một thân mồ hôi ở cửa nhà.
Cuối cùng, Giang Thủy bỏ cuộc, đột nhiên khiêng Dương Mai lên đầu vai mình, cô lập tức phản kháng — túm tóc anh. Chỗ ót đó túm lên đặc biệt đau.
Giang Thủy không khỏi “tê” một tiếng, ăn đau phải buông Dương Mai ra: “Sao em lại thế này.”
Dương Mai lại dán lên, nửa bên mặt dựa vào cổ Giang Thủy, cảm giác ướt át truyền tới, cô nhịn không được nhíu nhíu mi, nói: “Em cảm thấy vô cùng khổ sở.”
Giang Thủy không hiểu sao cảm thấy xót xa, ngay sau đó liền nâng gương mặt Dương Mai lên hỏi: “Sao lại khổ sở?”
Anh híp híp mắt, tròng mắt ngăm đen hiên ra ảnh ngược là hình bóng của một người khác. Dương Mai cứ si ngốc nhìn chằm chằm mặt bóng người nơi đó xem, nhìn rồi nhìn, đôi mắt bắt đầu lờ đờ, mơ hồ, không thấy rõ gì nữa.
Cô quơ quơ đầu: “Không có gì.”
Cô vốn định lừa gạt cho qua, nào ngờ lần này Giang Thủy không cho. Cuối cùng, Dương Mai đành phải chỉ chỉ chân mình, ủy khuất mà oán giận: “Vừa đau vừa ngứa.”
Giang Thủy ngồi xổm xuống nhìn, vừa định hỏi đã đi khám bác sĩ chưa thì mùi thuốc mỡ liền xông vào mũi.
“Bác sĩ nói như thế nào?”
“Dị ứng côn trùng, bệnh mề đay.”
“Dị ứng…”
Anh đứng lên, nói: “Hôm nay mới đi khám bác sĩ?”
Dương Mai gật đầu: “Lý Diễm đưa em đi.”
Giang Thủy mím môi: “Người bạn này của em cũng tốt thật.”
Dương Mai cười, nghe không ra cảm xúc nói: “Đúng không? Sắp đuổi kịp anh rồi.”
Gió đêm tới đúng lúc, từng trận gió thổi tới, thổi tới mức Dương Mai không còn chút sức lực nào, lười nhác ngửa ra sau, ỷ trên bờ tường thô ráp bên ngoài, đầu cũng dựa lên, da đầu cảm thấy gai gai.
Góc độ này rất tốt, có thể nhìn không sót vẻ mặt người đối diện.
Bàn tay cô với qua, lòng bàn tay bao bọc lấy nắm tay anh, ý cười tràn đầy: “Nắm nhẹ thôi, nắm chặt như vậy làm gì.”
Giang Thủy ngẩng đầu, đổ ập xuống một câu: “Em muốn đi đâu?”
Dương Mai sửng sốt, Giang Thủy nhìn về một bên, nhắc nhở cô: “Không phải nói muốn đi du lịch sao?”
“À…” Dương Mai nói, “Cái này em cũng chưa nghĩ tới…”
“Vậy bây giờ em nghĩ xem.”
“Chọn nơi gần?” Dương Mai suy nghĩ trong chốc lát, thật đúng là có thể chọn một nơi thăm quan, “Hàng Châu, đi dạo Tây Hồ đi.”
Dương Mai đã đi không ít nơi, Hàng Châu cách cô rất gần nhưng lại chưa từng đi qua.
Ngày tới Hàng Châu, thời tiết đặc biệt tốt, trời trong xanh không một gợn mây, mặt trời đã lên cao.
Nhiệt độ không khí rất cao, nơi nơi đều là tiếng ve kêu.
Trước khi tới Hàng Châu, Dương Mai đặc biệt chạy tới trung tâm thương mại mua áo chống nắng, lúc này đã có tác dụng. Trái lại Giang Thủy ở bên cạnh, không có áo chống nắng cũng không bung dù, lộ cả người dưới ánh nắng chói chang, híp mắt đi đường nhưng cũng không kêu khổ lấy một tiếng.
Dương Mai đuổi theo, che dù cùng anh, nói: “Anh còn ngại mình không đủ đen sao.”
Giang Thủy nghe xong hồn nhiên không thèm để ý, giơ cánh tay lên so với Dương Mai, quả nhiên trắng đen đối lập rõ ràng. Thấy như vậy, anh ngược lại còn cười: “Khá tốt.”
Nói thật thì nội tâm Giang Thủy không quen nhìn đàn ông da trắng lại gầy gò, anh cho rằng đàn ông nên khổng võ hữu lực (chỉ người khỏe mạnh, có khí lực), làn da đen một chút có sao, phụ nữ mới nên trắng.
“Cũng chỉ có anh, da dày thịt béo, có người phơi nắng một chút đã tróc da rồi.”
Giang Thủy: “Ừ, từ nhỏ đã vậy. Quen rồi.”
Hai người nắm tay nhau đi dọc theo Tây Hồ.
Lúc này đúng là mùa du lịch, đừng nói khu ngắm cảnh, ngay cả toàn bộ thành phố Hàng Châu đều nhét đầy người. Phóng mắt nhìn lại, bốn phương tám hướng tất cả đều là ô che đầu người, vô số cái miệng mở ra, Dương Mai cho rằng lỗ tai mình muốn thủng rồi.
“Ai, lựa chọn sai lầm.” Dương Mai có chút hối hận. Sớm biết như thế, cô đã chọn nơi ít người rồi.
So với cô thì Giang Thủy lại bình chân như vại, thấy người thật sự quá đông, anh liền đề nghị tìm tiệm cơm nào đó ngồi trước, nếu không lát nữa tới giờ cơm, sẽ phải xếp hàng chờ rất lâu.
Thời gian còn sớm, bởi vậy tiệm cơm có thể lựa chọn rất nhiều.
Cuối cùng, bọn họ chọn một tòa nhà cạnh hồ. Phong cách kiến trúc cổ xưa, đẩy cửa sổ lầu hai nhìn ra, có thể thấy một cửa sổ lớn nhỏ Tây Hồ.
Ngồi một lát, cảm thấy ánh mắt người phục vụ nhìn bọn họ càng ngày càng quái dị, không có biện pháp nào, Dương Mai đành phải gọi cơm trước thời gian, trong đó có một món là cá chua ngọt không thể không nhấm nháp khi tới Tây Hồ.
Khi chờ đồ ăn dọn lên, hai người không có gì để giao lưu. Rốt cuộc đã qua nửa ngày, hai người đều mệt mỏi.
Dương Mai gối đầu lên cánh tay, đang muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, liền nghe thấy người đàn ông đối diện kêu lên một tiếng. Ngẩng đầu liền thấy một cậu bé đầu trọc đang đứng bên cạnh anh, mím miệng cười.
Còn chưa nhìn ra nguyên cớ gì, mẹ của nhóc đầu trọc đã chạy tới, ôm vai cậu bé rối rít xin lỗi: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, trẻ con chạy loạn…”
Thì ra là nhóc đầu trọc này chạy khắp nhà, trên tay đang nắm chiếc kem bàn chân to bản ném lên quần Giang Thủy. (Có ảnh minh họa cái kem này bên dươi nhé )
Giang Thủy hôm nay mặc một cái quần dài màu vàng nhạt, bàn chân to bản dính lên, lại dây xuống dưới, có thể thấy vết tích rất rõ ràng.
“Mau, nói xin lỗi chú đi.”
Nhóc đầu trọc còn tính nghe lời, bĩu môi lập tức nói: “Xin lỗi chú.”
Giang Thủy nhìn bọn họ liếc mắt một cái, không lên tiếng. Cuối cùng tầm mắt dừng trên quần dài của chính mình, cảm giác vừa dính nhớp vừa ẩm ướt lan tràn từ trên xuống dưới. Anh hơi ngừng, trong đầu nghĩ đến lát nữa đi đâu đổi quần được.
Thấy Giang Thủy trầm mặc không lên tiếng, trong lòng mẹ nhóc đầu trọc luống cuống, nụ cười trên mặt cũng có chút cứng lại. Một đôi mắt to của nhóc đầu trọc kia cũng không nháy mà nhìn thẳng vào chú trước mặt, một lát sau, cậu bé lại lặp lại lần nữa: “Chú ơi thực xin lỗi.”
Dương Mai hoà giải: “Không sao đâu.”
Mẹ của nhóc đầu trọc như là gặp cứu tinh, lập tức theo bậc thang đi xuống. Thân thiện lại xin lỗi, gật gật đầu rồi kéo nhóc đầu trọc đi.
Nhóc đầu trọc đi được ba bước quay đầu lại, miệng rất ngọt: “Cảm ơn chị.”
Chờ hai mẹ con đi khỏi, Dương Mai dùng chiếc đũa gõ gõ bàn trước mặt Giang Thủy: “Đừng có nhìn phía dưới chính mình mãi thế.”
Giang Thủy ngẩng đầu, liền nghe thấy tiếng cười chế nhạo của Dương Mai.
“Vừa rồi nghe thấy không? Nhóc đầu trọc kia gọi anh là chú, gọi em là chị đấy.”
“Không nghe thấy.”
Là thật sự không nghe thấy. Giang Thủy là điển hình của loại đàn ông không thể nghĩ nhiều việc một lúc, giống như đầu gỗ. Thời điểm anh đang nghĩ chuyện gì đó, trong đầu chính là chuyện đó, những việc khác đều không chứa được.
Nói dễ nghe một chút, cái này gọi là chuyên nhất (một lòng chuyên chú, ý chỉ sự tập trung), nói khó nghe chút chính là không có mắt nhìn.
Dương Mai rất hiểu điểm này của anh nên cũng không để ý. Dù sao anh chính là người đàn ông không thú vị như vậy.
“Ăn cơm xong đi mua quần?” Dương Mai hỏi.
Giang Thủy gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy.
Đến buổi chiều, hai người đi tới trung tâm thương mại trong nội thành.
Vốn tính tới ngắm cảnh, cuối cùng lại biến thành đi dạo cửa hàng.
Bọn họ tới một trung tâm bách hóa, dù là kỳ nghỉ nhưng người mua sắm ở nơi này cũng không nhiều lắm.
Đi vào khu trang phục nam, hai người vòng đi vòng lại, cuối cùng xác định chọn vào một cửa hàng trong đó lựa một chiếc quần dài.
“Anh đi vào thử xem đi.” Dương Mai đưa cái quần vào tay Giang Thủy, lại chỉ chỉ phòng thử đồ ở cuối cửa hàng.
“Không cần đi.”
Giang Thủy ngại phiền toái. Ngày thường anh không mua quần áo nhiều lắm, ngẫu nhiên mua vài lần, đều là nhìn trúng thì trực tiếp mua, nào giống Dương Mai đi dạo vài cửa hàng, chọn chọn lựa lựa, cuối cùng nhìn trúng còn muốn thử một chút.
“Không thử sao biết hợp hay không.” Dương Mai đẩy Giang Thủy đến cạnh phòng thử đồ, nói, “Anh thử trước đi, em dạo quanh một chút.”
Khi nói chuyện, Dương Mai đã vòng ra ngoài. Trong chuyện dạo phố này phụ nữ vĩnh viễn rất có chủ kiến, hơn nữa tựa hồ có thể lực vô hạn hòng duy trì vô hạn số lần chọn lựa cùng đi dạo này.
Giang Thủy mắt thấy Dương Mai biến mất trong tầm nhìn liền cúi đầu, rũ mắt nhìn cái quần treo trên cánh tay có giá trị xa xỉ kia.
Được rồi, nên thử một lần. Loại quần đắt tiền này, cần phải thử một lần.
Hoặc là…
Tay anh đã đặt trên then cửa nhưng một lát sau vẫn không mở nó ra.
Nhân viên cửa hàng ở một bên rất nhanh đã tới gần, cười hỏi: “Sao vậy thưa anh, có yêu cầu trợ giúp gì không ạ?”
Không lập tức trả lời, tạm dừng vài giây Giang Thủy mới đột nhiên hỏi: “Có thể giảm giá không?”
Nhân viên cửa hàng bỗng nhiên sửng sốt, theo sau lại treo nụ cười đã thể thức hóa: “Xin lỗi, không thể mặc cả.” Cô ta dừng một chút, bàn tay duỗi hướng phòng thử đồ nói: “Nếu không anh đi vào mặc thử trước xem sao đã ạ?”
Tay Giang Thủy rời khỏi then cửa, không có kết cấu mà vuốt ve trên mặt vải, giống như đang kiểm tra chất liệu. Nhưng căn bản anh không hiểu chất liệu là cái quỷ gì.
Dáng vẻ anh do do dự dự ở trong mắt nhân viên cửa hàng là một loại tín hiệu. Trước khi mua hàng, rất nhiều người sẽ do dự, đó là một loại đường ranh giới, có thể đưa khách hàng vượt qua ranh giới kia hay không phải xem bản lĩnh ăn nói của nhân viên cửa hàng.
“Chiếc quần này rất hợp với anh, nếu không tin anh có thể vào mặc thử nhìn xem. Anh xem bạn gái anh ăn mặc xinh đẹp như vậy, anh mặc quần này mới xứng với cô ấy không phải sao?”
— Đây rõ ràng là một câu thực sự có thể giúp tiêu thụ sản phẩm. Nhưng mà đồng thời từ ngữ rõ ràng cũng làm người ta cảm thấy không thoải mái.
Giang Thủy nghe xong không có biểu tình gì, chỉ có một động tác rất nhỏ — tay anh nắm chặt quần hơn một chút nhưng lại nhanh chóng thả lỏng ra.
Anh lộ rõ phản ứng đối với câu nói rất có ý vị này chính là ngay sau khi Dương Mai đi tới.
Cô ở bên ngoài đi dạo một vòng, không tìm được thứ gì hay, vì thế lại vội trở về, vừa lúc nghe thấy câu nói cuối cùng này.
“Cô nói chuyện kiểu gì vậy?” Giọng nói của Dương Mai còn tính là bình tĩnh, nhưng cũng không ôn hòa.
Lúc này, nhân viên cửa hàng mới ý thức được vừa rồi mình nói lỡ miệng — không sai, là nói lỡ miệng, chứ không phải nói sai rồi.
Từ khi đôi nam nữ này đi vào, dưới đáy lòng cô ta đã đánh giá bọn họ.
Người phụ nữ quần áo không tầm thường, trong lúc giơ tay nhấc chân hiện ra một tia quý khí, nhưng vẻ quý khí này cũng không phải sinh ra đã có sẵn, bởi vì trong ánh mắt cô ấy không có sự ngang ngược kiêu ngạo, ngược lại cất giấu nhuệ khí bình tĩnh mà khôn khéo. Mà người đàn ông lại một thân hàng rẻ tiền, anh đối với vấn đề này giống như cũng không để ý, trầm mặc ít lời, bộ mặt khuyết thiếu biểu cảm, lại không phải kiểu lãnh ngạo của kẻ có tiền, mà là một loại…
Một loại khí chất kỳ lạ.
Giống như không sao cả, thế nào cũng được, không có theo đuổi, không có mong đợi, không có mục đích.
Một loại khí chất thuần túy không có sinh cơ.
Nhân viên cửa hàng không nghĩ về điều đó, kinh nghiệm nhìn người phong phú nói cho cô ta biết, người phụ nữ này rất có tiền còn người đàn ông này rất nghèo. Mặc kệ có phải anh ta phụ thuộc vào người phụ nữ này hay không, cô ta vẫn nghĩ, cuối cùng người trả tiền sẽ là người phụ nữ này.
“Thật xin lỗi, bởi vì anh ấy còn chưa đi vào mặc thử …”
Dương Mai đi qua nhân viên cửa hàng về phía Giang Thủy, trực tiếp hỏi: “Anh không mặc thử? Là không thích sao? Không thích chúng ta lại đi cửa hàng khác.”
Vừa dứt lời, Dương Mai liền nắm cổ tay Giang Thủy muốn kéo anh đi.
Bỗng nhiên lại dừng lại.
Giang Thủy đứng ở chỗ đó, giống một tảng đá lớn lù lù bất động.
“Đã dạo nhiều rồi. Em chờ anh một lát, anh đi mặc thử.” Anh buông di động, vào phòng thử đồ.
Mặt sau cửa phòng thử đồ là kính toàn thân, Giang Thủy dựa vào phía sau, nhìn thẳng người trong gương. Thân trên mặc áo ngắn tay màu lam, mua ở chợ đêm. Thên dưới là quần dài màu vàng nhạt rộng thùng thình, cũng mua ở chợ đêm.
Anh mặc bộ đồ này lẫn vào chợ đêm, sẽ không sinh ra chút cảm giác khác lạ nào.
Lại nhìn chiếc quần trong tay hoàn toàn bất đồng với bộ quần áo trên người mình, không hiểu sao anh đột nhiên nhếch miệng không tiếng động cười cười.
Thời điểm kéo cạp quần, có tiếng đập cửa vang lên. Dương Mai ở bên ngoài nói: “Giang Thủy, anh có điện thoại.”
“Ừ.” Anh nhanh chóng kéo cạp quần, có chút gấp, cong eo đứng bằng một chân nhưng không vững lập tức đụng vào gương, một tiếng “phanh” vang lên.
“Sao thế?” Dương Mai hỏi.
“Không sao.” Một lát sau, Giang Thủy lại nói, “Em giúp anh nghe điện thoại trước đã.”
“Vâng.”
Dương Mai rời khỏi khu thử đồ, đi vài bước mới nhận cuộc gọi.
“Alo, chị dâu.”
Bên kia ngẩn ra một chút, như là không dự đoán được sẽ là người khác tiếp điện thoại.
Vạn Thục Phân phản ứng lại, trực tiếp nói: “Bảo Thủy nhi nghe đi.”
“Anh ấy đang thử quần áo.”
“……” Vạn Thục Phân cau mày, “Hai người ở đâu?”
“Hàng Châu.”
“…” Lại ngẩn ra rồi sau đó nói, “Đi chỗ đó làm gì, mau trở lại!”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Anh trai cậu ấy phát bệnh!”
Tác giả :
Toan Giác Cao