Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng
Chương 28: Biết đáp án
Dương Mai đi dọc theo bờ sông, sóng nước vỗ mạnh lên bờ. Giày vải trên chân cô đã ướt đế, nước lẫn với cát bùn từ khe hở giữa giày đi vào làm ướt tất, lạnh chân, khó chịu vô cùng.
Đi thêm vài bước, thật sự chịu không nổi nữa, Dương Mai ngồi xổm xuống cởi giày tất ra, đi chân trần trên nền đường bằng xi măng. Như vậy càng không dễ đi vì cộm chân, Dương Mai da thịt non mịn, đi lên hòn đá nhỏ cũng có thể lưu lại dấu vết trên làn da cô, dù đau nhưng cô vẫn cố chịu đựng.
Sáng sớm cô đã từ nhà chạy tới đây, bữa sáng cũng không ăn.
Trong thời gian hai ngày, cô đã làm ra một quyết định, kết quả là hiện tại đứng ở chỗ này.
Thời điểm tra được địa chỉ, Dương Mai sinh ra một tia hối hận, cái này tính là gì chứ, đi thì có thể thế nào, nếu thấy cái gì thì cô nên làm gì bây giờ. Không bằng dứt khoát xé địa chỉ đi.
Dương Mai nhờ vào quan hệ mới có thể lấy được địa chỉ. Bên trong đó ẩn dấu rất nhiều sự lõi đời cùng tình cảm, có thể tra được thật không dễ dàng.
Dương Mai chỉ do dự trong một cái chớp mắt, cuối cùng vẫn gấp địa chỉ lại, cẩn thận nhét vào túi.
Cảnh vật nơi này cùng nơi tối hôm qua cô mơ thấy khác nhau một trời một vực, điểm trùng hợp duy nhất là nơi này thực sự rất trống trải. Có nhà kiểu nông thôn nhưng lác đác lưa thưa, dòng sông rất dài xuyên qua toàn bộ thôn xóm.
Ngẫu nhiên có thôn dân khiêng cái cuốc đi qua, tháo mũ rơm bạc màu trên đầu xuống liếc nhìn cô một cái không mang theo chút tình cảm nào. Khi trẻ con đi ngang qua sẽ lưu luyến mỗi bước đi, bọn chúng thường xuyên đi chân trần trên đường, nhưng lại chưa từng thấy người đi chân trần trên đường giống như Dương Mai.
Chân cô rất trắng rất nhỏ, giống như củ sen.
Dương Mai cũng nhìn bọn họ, cũng giống họ không mang theo sắc thái tình cảm gì, chỉ mang theo một chút dò xét.
Nhìn quần áo bọn họ, nhìn mặt và thân thể bọn họ. Bọn họ dường như đã hòa hợp làm một với mảnh tự nhiên này, đen giống như đất, đơn giản giống như đá.
Bọn họ cũng không hề giàu có.
Nơi này không có khả năng tồn tại kim ốc. (“Kim ốc” trong câu nói nổi tiếng “kim ốc tàng kiều”, ý Dương Mai ở đây là nơi Giang Thủy giấu nhân tình)
Dương Mai nói với chính mình như vậy, cô gần như sắp tin tưởng cái đáp án này, thế nên thời điểm nhìn thấy chiếc xe tập lái màu đỏ quen thuộc mới có thể cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Trong điện thoại Giang Thủy nói với Dương Mai rằng hôm nay anh có việc bận, Dương Mai không nghĩ tới anh có việc bận mà hai người còn có thể đụng phải nhau như vậy.
Đó là xe Giang Thủy.
Đang dừng ở một gò đất hơi cao phía trước.
Chiếc xe này chạy trong thành thị có vẻ không phù hợp bởi vẻ ngoài của nó thể hiện dáng vẻ cũ kỹ, mệt mỏi. Nhưng bây giờ nó lẳng lặng dừng ở chỗ này, cùng với đỉnh núi nơi xa đang bị sương mù bao phủ kia, gần với nơi dòng sông chảy siết đang lao nhanh kia lại vô cùng hòa hợp.
Dương Mai đứng ở phía trước xe, yên lặng quét mắt nhìn bảng số xe một lần, sau đó nhàn nhạt chuyển dịch tầm mắt. Cô tiếp tục đi về phía trước, dựa theo trên địa chỉ viết, cuối cùng đi tới trước một phiến cửa sắt sơn son đã phai màu.
Cửa có hai cánh, một cánh đang khép, một cánh rộng mở. Dương Mai dựa lưng vào cánh cửa đóng lại kia, vừa không đi vào, cũng không rời đi.
Trong nhà có tiếng động truyền ra.
Rất dễ để phân biệt, một giọng nữ giống như giọng nói trong điện thoại kia, mềm mại, tinh tế, có vẻ giả tạo nhưng được che dấu cực tốt.
Một giọng khác là giọng nam, điềm tĩnh, trầm thấp. Dương Mai đã quá quen thuộc với thanh âm này.
Người phụ nữ nói: “Để chỗ đó là được, đúng rồi, chỗ đó.”
Có tiếng vật nặng rơi xuống đất. Tiếp theo người đàn ông nói: “Như vậy được chưa?”
“Được rồi, vừa vặn.”
Sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi, người phụ nữ cười hì hì: “Thủy nhi, giữa trưa làm gà hầm thuốc bắc cho cậu nhé?”
“Gì cũng được.”
Người phụ nữ cười ha hả: “Cậu cũng đừng nói gì cũng được mãi, tôi nhớ rõ cậu thích ăn gà mà.”
Cô ta đi tới cửa lại quay đầu lại: “Quyết định như vậy nhé.”
Người phụ nữ đi dép lê màu táo tàu, dẫm trên nước bùn lẹp xẹp lẹp xẹp đi khỏi nhà. Lúc này Dương Mai mới đi ra, im ắng vào cửa.
Sân trước rất lớn, bên tay phải có một cái lán để xe, bên trong có một chiếc xe ba bánh đang đóng, còn có một chiếc xe điện. Bên cạnh là một vòi nước, phía dưới đặt một chiếc thùng. Vòi được nắp ống nước bằng nhựa, nước đang ào ạt chảy ra bên ngoài.
Giang Thủy đang đứng đó gội đầu.
Gội trong chốc lát, anh dừng lại, đầu còn giữ nguyên tư thế cúi xuống, nước từ những sợi tóc nhỏ xuống làm ướt quần jean của anh.
Anh lui về sau mấy bước, cách vòi nước xa một chút rồi mới duỗi tay qua đóng vòi nước lại. Tay phải anh cầm vòi nước bằng nhựa còn tay kia bắt đầu cởi áo trên. Một tay không tiện dùng sức, cởi nửa ngày cũng không cởi ra được.
Dương Mai chậm rãi bước đến gần, giúp anh một phen.
Động tác của anh hơi ngừng, quay nửa người lại, trên mặt đều là vệt nước, theo khóe mắt cùng cánh mũi chảy khắp nơi.
Đôi mắt anh vẫn đang nhắm chặt.
“Sao đã trở lại?” Giang Thủy nói.
Tay đang cởi áo của anh dùng sức kéo áo về phía ngược lại, áo của anh đang cởi dở lại mắc lại, bị dắt ở vị trí ngực, lộ ra eo bụng anh.
Dương Mai không hé răng, tay vẫn nắm chặt vạt áo, muốn kéo lên trên. Giang Thủy đè lại nói: “Chị đi mua gà đi, tôi tự làm được.”
Anh rất cố chấp, lực một tay cũng lớn hơn so với cả hai tay của Dương Mai. Dương Mai cũng cố chấp y hệt anh, nhất quyết không chịu buông tay: “Anh dùng một tay có thể cởi ra được?”
Giang Thủy ngẩng phắt đầu lên, vuốt mặt một cái liền mở mắt ra. Anh nói: “Dương Mai.”
Dương Mai lúc này mới buông tay: “Anh tắm nhanh lên đi, nước này lạnh, cẩn thận cảm lạnh.”
Giang Thủy không tắm tiếp, anh bắt lấy cổ tay Dương Mai, môi ngập ngừng nhưng cũng không hỏi cái gì.
Dương Mai rõ ràng cũng cũng không muốn nói gì, tiếp tục đi kéo áo trên của Giang Thủy.
“Cởi đi, em cầm giúp anh.”
Giang Thủy cong eo, thân trên trần trụi gội đầu trong sân. Dương Mai ôm áo anh, đứng ở xa xa nhìn theo.
“Đừng đứng đó, vào bên trong ngồi đi.” Cách tiếng nước lại đang cúi khiến giọng nói của Giang Thủy hơi có chút rầu rĩ.
“Em đứng ở đây được rồi.”
“Vào bên trong đi.”
Giang Thủy kiên trì, Dương Mai nghĩ có lẽ là anh cảm thấy hơi ngượng. Nhưng nghĩ lại, người đàn ông như đầu gỗ này sao biết ngượng ngùng.
Cô nhìn bóng dáng kia mấy giây, cuối cùng ôm quần áo đi vào buồng trong.
Một loạt ba gian phòng, Dương Mai đi vào gian ở chính giữa. Trên thực tế nhà ở nông thôn đều thông nhau, giữa các gian phòng đều có lối đi xuyên qua, mở cửa, đi vào một gian trong đó, không cần ra khỏi cửa cũng có thể đi tới gian phòng khác.
Dương Mai trực tiếp làm lơ vết nứt toạc trên tường, lập tức đi tới ngồi lên ghế ở trong phòng.
Gian nhà này rất sáng, ánh mặt trời chiếu vào ấm áp, trong chùm sáng có vô số hạt nhỏ li ti trôi nổi rồi lại rơi xuống mặt đất, lưu lại một quầng sáng màu vàng nhạt.
Chó nhà cũng thích quầng sáng này, lộc cộc chạy vào, ở trong phòng chạy vòng quanh.
Dương Mai hơi sợ chó, khi nó đi tới cô không khỏi rụt rụt chân.
Con chó này không có mắt nhìn, không nhận ra Dương Mai sợ nó, một hai phải dựng cái đuôi lên dựa vào cô.
Dương Mai đột nhiên đứng dậy, đi về một hướng khác.
Con chó ở phía sau bắt đầu sủa lên như điên.
Dương Mai càng đi càng nhanh, cái gì cũng không nghĩ, trực tiếp xuyên qua một bên cửa, đi đến gian nhà bên tay trái.
Chờ đến lúc cô ý thức được mình đã đi nhầm muốn xoay người lại thì con chó đã đuổi kịp cô, vừa lúc chắn trước cửa. Lúc này cô tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
Chó ở nông thôn, đặc biệt là loại chó dùng để giữ nhà này đều tương đối hung mãnh, nhưng cũng chỉ là kêu gào một hồi, không chủ động cắn người.
Dương Mai chỉ là sợ, căn bản không dám đối diện với nó.
Tiếng kêu “ngao ngao” bỗng nhiên dừng lại, lỗ tai cô vừa yên tĩnh, tinh thần còn khẩn trương nhưng cũng dám nhìn qua xem.
Không biết khi nào Giang Thủy đã đứng ở đó, trần nửa người trên, nghiêng người phẩy tay: “Đi đi.” Con chó kia “ô ô” một tiếng, ủy khuất chạy trốn.
Trai tim Dương Mai vẫn còn nhảy thình thịch, nhưng vẻ mặt vẫn rất tự nhiên, không một gợn sóng duỗi tay đưa đồ qua: “Mặc quần áo vào.”
Giang Thủy tiếp nhận, nhanh chóng tròng lên người rồi nói: “Đi ra đi.”
Anh đi tới cửa, lơ đãng quay đầu lại thấy Dương Mai vẫn còn cứng ngắc tại chỗ. Lúc này thần thái cô không quá tự nhiên, bả vai gồng cứng lên, giống như có thứ gì đè nặng lên vai cô.
Giang Thủy đang muốn hỏi cái gì bỗng nhiên lại thấy Dương Mai nheo mắt thấp giọng kêu: “Đừng đụng vào tôi!” Bước chân anh lập tức dừng lại.
Trong phòng kia đen nhánh, không nhìn thấy cái gì. Nhưng có tiếng động truyền ra, ám ách, nặng nề.
Có người đang tránh ở nơi đó, cười một cách âm trầm.
Dương Mai cắn chặt răng, hất cánh tay ra rồi bước nhanh ra ngoài. Giang Thủy đón lấy cô, che ở sau người: “Anh?”
“Hắc hắc hắc…”
“Anh, sao lại hù dọa người khác.”
Giang Thủy hoàn toàn đi vào gian phòng kia, vài giây sau, anh đẩy một chiếc xe lăn ra. Anh trai anh ngồi trên xe lăn, nhìn thấy Dương Mai lại nhếch miệng cười.
Dương Mai nhìn qua, bả vai cuối cùng cũng hạ xuống.
Dưới ánh sáng, gương mặt anh trai Giang Thủy trở nên rõ ràng. Thân hình gầy ốm, gần như chỉ còn da bọc xương. Khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt lớn như chuông đồng, tròng mắt rất lớn và đen gần như sắp không nhìn thấy tròng trắng mắt nữa.
Chỉ có đôi mắt trẻ con mới đen nhánh tỏa sáng, bởi vì hồn nhiên ngây thơ, cơ hồ không có tròng trắng mắt.
“Ra ngoài phơi nắng một chút đi.” Giang Thủy nói.
Anh ấy lắc đầu, da thịt treo trên mặt hơi rung lên, xương ngón tay gầy nhỏ nắm chặt lấy khung cửa không buông.
Giang Thủy đành phải đẩy lại anh ấy trở về.
Khi trở ra, Dương Mai đã ở trong sân. Vạn Thục Phân cũng đã trở lại, gà trên tay còn chưa kịp buông xuống.
“Thủy nhi.” Vạn Thục Phân kêu một tiếng lại nhìn nhìn Dương Mai.
Giang Thủy trầm mặc đi qua, nắm tay Dương Mai. Vạn Thục Phân đã rõ, ánh mắt không lộ dấu vết dời đi, chỉ chỉ vào bên trong: “Tôi đi nấu cơm.”
Mới vừa bước ra một bước chị ta lại quay lại, tươi cười đầy mặt: “Thủy nhi, cậu giúp tôi giết gà đi.”
Giang Thủy gật gật đầu, buông lỏng tay, vén tay áo lên, vừa đi vừa nói với Dương Mai: “Em chờ một lát.”
Vạn Thục Phân hướng Dương Mai cười cười: “Em gái, chờ chút nhé.”
Dương Mai tìm được một chiếc ghế, phía trên đều là bụi, thổi mấy cái lại lau một phen mới được nhưng vừa muốn ngồi xuống thì khóe mắt liếc thấy cửa phòng bên kia. Dương Mai lại đứng dậy, thẳng tắp nhìn qua: “Anh.”
Anh trai Giang Thủy rụt rụt cổ, mí mắt rơi xuống, lại mạnh mẽ căng ra. Ánh mắt anh ấy trống rỗng, nhưng Dương Mai lại cảm thấy, bên trong những lỗ trống đó chứa đầy ý vị sâu xa.
Gió thổi khiến lá cây rung lên. Giống như một quyển nhật ký cổ xưa mà từng trang giấy trong đó xôn xao rung động, ký ức phai màu chợt hiện lên rồi lại biến mất.
Phiến lá rơi xuống, xoay tròn rồi nằm yên trên mặt đất.
Dương Mai rũ mắt nhìn, khi lại ngẩng đầu trước mắt đã không còn ai.
Giang Thủy đi tới, lắc lắc bọt nước trên tay: “Khát không?”
Dương Mai theo bản năng liếm liếm môi, nói: “Khát.”
“Đi theo anh.”
Giang Thủy mang theo Dương Mai đến quầy bán quà vặt, chủ quầy là một bà cụ không có răng, miệng bẹp vào, lúc nói chuyện thanh âm rất kỳ quái, còn mang theo khẩu âm địa phương dày đặc.
“Cái này hai đồng.”
Giang Thủy chỉ sang cái khác: “Cái này thì sao.”
“Ba đồng.”
“Lấy hai cái này.”
Giang Thủy bỏ tiền, bà cụ duỗi cổ ra bên ngoài nhìn, tay nhận tiền, hướng Dương Mai bên kia chu chu môi: “Nàng dâu nhỏ thật xinh đẹp.”
Giang Thủy cười cười: “Là rất xinh đẹp.” Nói rồi anh đi ra khỏi quầy bán quà vặt.
“Đây.” Anh đưa nước qua.
Dương Mai nhận lấy nhưng không vội uống, mắt cô nhìn thẳng về phía xa xa. Một hồi lâu sau cô mới nói: “Nơi này trống trải, không có thứ gì. Nhưng lối rẽ cũng nhiều, dễ bị lạc đường.”
“Phải.” Giang Thủy uống xong nước rồi nói, “Đi cùng anh, sẽ không lạc đường.”
Dương Mai hỏi: “Anh đã ở chỗ này bao lâu?”
“Từ khi bắt đầu sinh ra.” Giang Thủy nói, “Anh từ nơi đó tới.”
Dương Mai nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ, nơi đó nước sông đang không ngừng trôi.
“À, cho nên anh tên là Giang Thủy.”
Đi thêm vài bước, thật sự chịu không nổi nữa, Dương Mai ngồi xổm xuống cởi giày tất ra, đi chân trần trên nền đường bằng xi măng. Như vậy càng không dễ đi vì cộm chân, Dương Mai da thịt non mịn, đi lên hòn đá nhỏ cũng có thể lưu lại dấu vết trên làn da cô, dù đau nhưng cô vẫn cố chịu đựng.
Sáng sớm cô đã từ nhà chạy tới đây, bữa sáng cũng không ăn.
Trong thời gian hai ngày, cô đã làm ra một quyết định, kết quả là hiện tại đứng ở chỗ này.
Thời điểm tra được địa chỉ, Dương Mai sinh ra một tia hối hận, cái này tính là gì chứ, đi thì có thể thế nào, nếu thấy cái gì thì cô nên làm gì bây giờ. Không bằng dứt khoát xé địa chỉ đi.
Dương Mai nhờ vào quan hệ mới có thể lấy được địa chỉ. Bên trong đó ẩn dấu rất nhiều sự lõi đời cùng tình cảm, có thể tra được thật không dễ dàng.
Dương Mai chỉ do dự trong một cái chớp mắt, cuối cùng vẫn gấp địa chỉ lại, cẩn thận nhét vào túi.
Cảnh vật nơi này cùng nơi tối hôm qua cô mơ thấy khác nhau một trời một vực, điểm trùng hợp duy nhất là nơi này thực sự rất trống trải. Có nhà kiểu nông thôn nhưng lác đác lưa thưa, dòng sông rất dài xuyên qua toàn bộ thôn xóm.
Ngẫu nhiên có thôn dân khiêng cái cuốc đi qua, tháo mũ rơm bạc màu trên đầu xuống liếc nhìn cô một cái không mang theo chút tình cảm nào. Khi trẻ con đi ngang qua sẽ lưu luyến mỗi bước đi, bọn chúng thường xuyên đi chân trần trên đường, nhưng lại chưa từng thấy người đi chân trần trên đường giống như Dương Mai.
Chân cô rất trắng rất nhỏ, giống như củ sen.
Dương Mai cũng nhìn bọn họ, cũng giống họ không mang theo sắc thái tình cảm gì, chỉ mang theo một chút dò xét.
Nhìn quần áo bọn họ, nhìn mặt và thân thể bọn họ. Bọn họ dường như đã hòa hợp làm một với mảnh tự nhiên này, đen giống như đất, đơn giản giống như đá.
Bọn họ cũng không hề giàu có.
Nơi này không có khả năng tồn tại kim ốc. (“Kim ốc” trong câu nói nổi tiếng “kim ốc tàng kiều”, ý Dương Mai ở đây là nơi Giang Thủy giấu nhân tình)
Dương Mai nói với chính mình như vậy, cô gần như sắp tin tưởng cái đáp án này, thế nên thời điểm nhìn thấy chiếc xe tập lái màu đỏ quen thuộc mới có thể cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Trong điện thoại Giang Thủy nói với Dương Mai rằng hôm nay anh có việc bận, Dương Mai không nghĩ tới anh có việc bận mà hai người còn có thể đụng phải nhau như vậy.
Đó là xe Giang Thủy.
Đang dừng ở một gò đất hơi cao phía trước.
Chiếc xe này chạy trong thành thị có vẻ không phù hợp bởi vẻ ngoài của nó thể hiện dáng vẻ cũ kỹ, mệt mỏi. Nhưng bây giờ nó lẳng lặng dừng ở chỗ này, cùng với đỉnh núi nơi xa đang bị sương mù bao phủ kia, gần với nơi dòng sông chảy siết đang lao nhanh kia lại vô cùng hòa hợp.
Dương Mai đứng ở phía trước xe, yên lặng quét mắt nhìn bảng số xe một lần, sau đó nhàn nhạt chuyển dịch tầm mắt. Cô tiếp tục đi về phía trước, dựa theo trên địa chỉ viết, cuối cùng đi tới trước một phiến cửa sắt sơn son đã phai màu.
Cửa có hai cánh, một cánh đang khép, một cánh rộng mở. Dương Mai dựa lưng vào cánh cửa đóng lại kia, vừa không đi vào, cũng không rời đi.
Trong nhà có tiếng động truyền ra.
Rất dễ để phân biệt, một giọng nữ giống như giọng nói trong điện thoại kia, mềm mại, tinh tế, có vẻ giả tạo nhưng được che dấu cực tốt.
Một giọng khác là giọng nam, điềm tĩnh, trầm thấp. Dương Mai đã quá quen thuộc với thanh âm này.
Người phụ nữ nói: “Để chỗ đó là được, đúng rồi, chỗ đó.”
Có tiếng vật nặng rơi xuống đất. Tiếp theo người đàn ông nói: “Như vậy được chưa?”
“Được rồi, vừa vặn.”
Sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi, người phụ nữ cười hì hì: “Thủy nhi, giữa trưa làm gà hầm thuốc bắc cho cậu nhé?”
“Gì cũng được.”
Người phụ nữ cười ha hả: “Cậu cũng đừng nói gì cũng được mãi, tôi nhớ rõ cậu thích ăn gà mà.”
Cô ta đi tới cửa lại quay đầu lại: “Quyết định như vậy nhé.”
Người phụ nữ đi dép lê màu táo tàu, dẫm trên nước bùn lẹp xẹp lẹp xẹp đi khỏi nhà. Lúc này Dương Mai mới đi ra, im ắng vào cửa.
Sân trước rất lớn, bên tay phải có một cái lán để xe, bên trong có một chiếc xe ba bánh đang đóng, còn có một chiếc xe điện. Bên cạnh là một vòi nước, phía dưới đặt một chiếc thùng. Vòi được nắp ống nước bằng nhựa, nước đang ào ạt chảy ra bên ngoài.
Giang Thủy đang đứng đó gội đầu.
Gội trong chốc lát, anh dừng lại, đầu còn giữ nguyên tư thế cúi xuống, nước từ những sợi tóc nhỏ xuống làm ướt quần jean của anh.
Anh lui về sau mấy bước, cách vòi nước xa một chút rồi mới duỗi tay qua đóng vòi nước lại. Tay phải anh cầm vòi nước bằng nhựa còn tay kia bắt đầu cởi áo trên. Một tay không tiện dùng sức, cởi nửa ngày cũng không cởi ra được.
Dương Mai chậm rãi bước đến gần, giúp anh một phen.
Động tác của anh hơi ngừng, quay nửa người lại, trên mặt đều là vệt nước, theo khóe mắt cùng cánh mũi chảy khắp nơi.
Đôi mắt anh vẫn đang nhắm chặt.
“Sao đã trở lại?” Giang Thủy nói.
Tay đang cởi áo của anh dùng sức kéo áo về phía ngược lại, áo của anh đang cởi dở lại mắc lại, bị dắt ở vị trí ngực, lộ ra eo bụng anh.
Dương Mai không hé răng, tay vẫn nắm chặt vạt áo, muốn kéo lên trên. Giang Thủy đè lại nói: “Chị đi mua gà đi, tôi tự làm được.”
Anh rất cố chấp, lực một tay cũng lớn hơn so với cả hai tay của Dương Mai. Dương Mai cũng cố chấp y hệt anh, nhất quyết không chịu buông tay: “Anh dùng một tay có thể cởi ra được?”
Giang Thủy ngẩng phắt đầu lên, vuốt mặt một cái liền mở mắt ra. Anh nói: “Dương Mai.”
Dương Mai lúc này mới buông tay: “Anh tắm nhanh lên đi, nước này lạnh, cẩn thận cảm lạnh.”
Giang Thủy không tắm tiếp, anh bắt lấy cổ tay Dương Mai, môi ngập ngừng nhưng cũng không hỏi cái gì.
Dương Mai rõ ràng cũng cũng không muốn nói gì, tiếp tục đi kéo áo trên của Giang Thủy.
“Cởi đi, em cầm giúp anh.”
Giang Thủy cong eo, thân trên trần trụi gội đầu trong sân. Dương Mai ôm áo anh, đứng ở xa xa nhìn theo.
“Đừng đứng đó, vào bên trong ngồi đi.” Cách tiếng nước lại đang cúi khiến giọng nói của Giang Thủy hơi có chút rầu rĩ.
“Em đứng ở đây được rồi.”
“Vào bên trong đi.”
Giang Thủy kiên trì, Dương Mai nghĩ có lẽ là anh cảm thấy hơi ngượng. Nhưng nghĩ lại, người đàn ông như đầu gỗ này sao biết ngượng ngùng.
Cô nhìn bóng dáng kia mấy giây, cuối cùng ôm quần áo đi vào buồng trong.
Một loạt ba gian phòng, Dương Mai đi vào gian ở chính giữa. Trên thực tế nhà ở nông thôn đều thông nhau, giữa các gian phòng đều có lối đi xuyên qua, mở cửa, đi vào một gian trong đó, không cần ra khỏi cửa cũng có thể đi tới gian phòng khác.
Dương Mai trực tiếp làm lơ vết nứt toạc trên tường, lập tức đi tới ngồi lên ghế ở trong phòng.
Gian nhà này rất sáng, ánh mặt trời chiếu vào ấm áp, trong chùm sáng có vô số hạt nhỏ li ti trôi nổi rồi lại rơi xuống mặt đất, lưu lại một quầng sáng màu vàng nhạt.
Chó nhà cũng thích quầng sáng này, lộc cộc chạy vào, ở trong phòng chạy vòng quanh.
Dương Mai hơi sợ chó, khi nó đi tới cô không khỏi rụt rụt chân.
Con chó này không có mắt nhìn, không nhận ra Dương Mai sợ nó, một hai phải dựng cái đuôi lên dựa vào cô.
Dương Mai đột nhiên đứng dậy, đi về một hướng khác.
Con chó ở phía sau bắt đầu sủa lên như điên.
Dương Mai càng đi càng nhanh, cái gì cũng không nghĩ, trực tiếp xuyên qua một bên cửa, đi đến gian nhà bên tay trái.
Chờ đến lúc cô ý thức được mình đã đi nhầm muốn xoay người lại thì con chó đã đuổi kịp cô, vừa lúc chắn trước cửa. Lúc này cô tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
Chó ở nông thôn, đặc biệt là loại chó dùng để giữ nhà này đều tương đối hung mãnh, nhưng cũng chỉ là kêu gào một hồi, không chủ động cắn người.
Dương Mai chỉ là sợ, căn bản không dám đối diện với nó.
Tiếng kêu “ngao ngao” bỗng nhiên dừng lại, lỗ tai cô vừa yên tĩnh, tinh thần còn khẩn trương nhưng cũng dám nhìn qua xem.
Không biết khi nào Giang Thủy đã đứng ở đó, trần nửa người trên, nghiêng người phẩy tay: “Đi đi.” Con chó kia “ô ô” một tiếng, ủy khuất chạy trốn.
Trai tim Dương Mai vẫn còn nhảy thình thịch, nhưng vẻ mặt vẫn rất tự nhiên, không một gợn sóng duỗi tay đưa đồ qua: “Mặc quần áo vào.”
Giang Thủy tiếp nhận, nhanh chóng tròng lên người rồi nói: “Đi ra đi.”
Anh đi tới cửa, lơ đãng quay đầu lại thấy Dương Mai vẫn còn cứng ngắc tại chỗ. Lúc này thần thái cô không quá tự nhiên, bả vai gồng cứng lên, giống như có thứ gì đè nặng lên vai cô.
Giang Thủy đang muốn hỏi cái gì bỗng nhiên lại thấy Dương Mai nheo mắt thấp giọng kêu: “Đừng đụng vào tôi!” Bước chân anh lập tức dừng lại.
Trong phòng kia đen nhánh, không nhìn thấy cái gì. Nhưng có tiếng động truyền ra, ám ách, nặng nề.
Có người đang tránh ở nơi đó, cười một cách âm trầm.
Dương Mai cắn chặt răng, hất cánh tay ra rồi bước nhanh ra ngoài. Giang Thủy đón lấy cô, che ở sau người: “Anh?”
“Hắc hắc hắc…”
“Anh, sao lại hù dọa người khác.”
Giang Thủy hoàn toàn đi vào gian phòng kia, vài giây sau, anh đẩy một chiếc xe lăn ra. Anh trai anh ngồi trên xe lăn, nhìn thấy Dương Mai lại nhếch miệng cười.
Dương Mai nhìn qua, bả vai cuối cùng cũng hạ xuống.
Dưới ánh sáng, gương mặt anh trai Giang Thủy trở nên rõ ràng. Thân hình gầy ốm, gần như chỉ còn da bọc xương. Khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt lớn như chuông đồng, tròng mắt rất lớn và đen gần như sắp không nhìn thấy tròng trắng mắt nữa.
Chỉ có đôi mắt trẻ con mới đen nhánh tỏa sáng, bởi vì hồn nhiên ngây thơ, cơ hồ không có tròng trắng mắt.
“Ra ngoài phơi nắng một chút đi.” Giang Thủy nói.
Anh ấy lắc đầu, da thịt treo trên mặt hơi rung lên, xương ngón tay gầy nhỏ nắm chặt lấy khung cửa không buông.
Giang Thủy đành phải đẩy lại anh ấy trở về.
Khi trở ra, Dương Mai đã ở trong sân. Vạn Thục Phân cũng đã trở lại, gà trên tay còn chưa kịp buông xuống.
“Thủy nhi.” Vạn Thục Phân kêu một tiếng lại nhìn nhìn Dương Mai.
Giang Thủy trầm mặc đi qua, nắm tay Dương Mai. Vạn Thục Phân đã rõ, ánh mắt không lộ dấu vết dời đi, chỉ chỉ vào bên trong: “Tôi đi nấu cơm.”
Mới vừa bước ra một bước chị ta lại quay lại, tươi cười đầy mặt: “Thủy nhi, cậu giúp tôi giết gà đi.”
Giang Thủy gật gật đầu, buông lỏng tay, vén tay áo lên, vừa đi vừa nói với Dương Mai: “Em chờ một lát.”
Vạn Thục Phân hướng Dương Mai cười cười: “Em gái, chờ chút nhé.”
Dương Mai tìm được một chiếc ghế, phía trên đều là bụi, thổi mấy cái lại lau một phen mới được nhưng vừa muốn ngồi xuống thì khóe mắt liếc thấy cửa phòng bên kia. Dương Mai lại đứng dậy, thẳng tắp nhìn qua: “Anh.”
Anh trai Giang Thủy rụt rụt cổ, mí mắt rơi xuống, lại mạnh mẽ căng ra. Ánh mắt anh ấy trống rỗng, nhưng Dương Mai lại cảm thấy, bên trong những lỗ trống đó chứa đầy ý vị sâu xa.
Gió thổi khiến lá cây rung lên. Giống như một quyển nhật ký cổ xưa mà từng trang giấy trong đó xôn xao rung động, ký ức phai màu chợt hiện lên rồi lại biến mất.
Phiến lá rơi xuống, xoay tròn rồi nằm yên trên mặt đất.
Dương Mai rũ mắt nhìn, khi lại ngẩng đầu trước mắt đã không còn ai.
Giang Thủy đi tới, lắc lắc bọt nước trên tay: “Khát không?”
Dương Mai theo bản năng liếm liếm môi, nói: “Khát.”
“Đi theo anh.”
Giang Thủy mang theo Dương Mai đến quầy bán quà vặt, chủ quầy là một bà cụ không có răng, miệng bẹp vào, lúc nói chuyện thanh âm rất kỳ quái, còn mang theo khẩu âm địa phương dày đặc.
“Cái này hai đồng.”
Giang Thủy chỉ sang cái khác: “Cái này thì sao.”
“Ba đồng.”
“Lấy hai cái này.”
Giang Thủy bỏ tiền, bà cụ duỗi cổ ra bên ngoài nhìn, tay nhận tiền, hướng Dương Mai bên kia chu chu môi: “Nàng dâu nhỏ thật xinh đẹp.”
Giang Thủy cười cười: “Là rất xinh đẹp.” Nói rồi anh đi ra khỏi quầy bán quà vặt.
“Đây.” Anh đưa nước qua.
Dương Mai nhận lấy nhưng không vội uống, mắt cô nhìn thẳng về phía xa xa. Một hồi lâu sau cô mới nói: “Nơi này trống trải, không có thứ gì. Nhưng lối rẽ cũng nhiều, dễ bị lạc đường.”
“Phải.” Giang Thủy uống xong nước rồi nói, “Đi cùng anh, sẽ không lạc đường.”
Dương Mai hỏi: “Anh đã ở chỗ này bao lâu?”
“Từ khi bắt đầu sinh ra.” Giang Thủy nói, “Anh từ nơi đó tới.”
Dương Mai nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ, nơi đó nước sông đang không ngừng trôi.
“À, cho nên anh tên là Giang Thủy.”
Tác giả :
Toan Giác Cao