Cho Đến Khi Em Quên Được Anh
Chương 27: Kết thúc một tình bạn
Đăng ngồi xoay xoay chiếc phi tiêu trên tay.
"Anh à!"- Ngọc Vy từ trên tầng chạy xuống
"Vấn đề gì!"- Anh nhìn chiếc váy ren ngắn ngủn và mỏng tanh trên cơ thể cô một cách khó chịu
"Chúng ta đi chơi đi! Lâu rồi chúng ta..."
Câu nói của cô chưa kịp dứt, anh đã dùng chiếc phi tiêu trên tay phi dượt qua mặt cô vào đúng tâm đường tròn trước mặt.
Ngọc Vy trợn ngược mắt có lẽ vẫn chưa hết kinh ngạc
"Anh đang làm cái gì vậy Đăng"
"Lên tầng, thay đồ khác"- Đăng lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt
"Tại sao vậy chứ? Tại sao anh không thể đối xử dịu dàng với em như trước đây?"
"Không nói nữa! Mau lên tầng"- Anh nói chất giọng lạnh tanh có vẻ phó mặc mọi thứ.
"Em chưa có nói xong. Anh nghĩ em là con ngốc sao? Em vẫn không hiểu tại sao anh nói yêu em nhưng lại bắt em phải giả vờ yêu thằng con trai khác và nhận em làm em gái. Em xin anh, quay lại đi, trở lại làm Thế Đăng của ngày xưa đi, được không?"- Ngọc Vy bật khóc trong từng lời nói, đôi môi cô run run khẽ nhìn anh. Giọng nói cô nghẹn lại, bao nhiêu suy nghĩ, khổ đau trong lòng dường như được bày tỏ hết ra trên gương mặt.
Thế Đăng vẫn lạnh lùng. Chỉ có điều gương mặt anh trở nên rất khó coi, căng lại. Anh đấy Vy xuống bàn, ép sát người mình vào người cô.
"Anh. Định làm gì?"- Ngọc Vy trong phút chốc nhận thấy sự tức giận đang nổi nóng trong người anh. Cô cảm thấy sợ hãi, lấy tay gạt mạnh anh ra. Nhưng con người cao lớn, khỏe mạnh trước mặt đâu cho phép cô làm vậy!
"Mau bỏ em ra"- Ngọc Vy nói dường như là hét lên bên tai anh, nhưng anh vẫn không chịu buông tha cho cô.
"Không phải em muốn sao?"- Anh nói bằng chất giọng ma mị và gương mặt đểu cáng.
"Cái em muốn không phải là cái này"- Vy nói từng câu khó nhọc khi mặt của Thế Đăng cứ đần dần áp đảo chiếm hết cả oxi xung quanh cô.
Anh cứ vờn cô như vậy khiến cô cảm thấy khó chịu và cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng. Thà rằng anh cứ nói anh không thích cô, anh chưa từng thích cô hay anh đã hết yêu cô rồi thì có phải cô đã bớt đau rồi! Hơn là cái cách anh cứ đùa giỡn đem cô ra làm trò cười thế này.
Giọt nước mắt khẽ rơi xuống bàn tay Đăng khi anh chạm tay vào gương mặt xinh đẹp của Vy. Một giây để anh sững lại và suy nghĩ.
Đăng nhìn Vy đang sợ hãi nép chặt xuống bàn, răng cắn chặt vào môi bật cả máu.
Anh hừ lạnh một tiếng. Buông cô ra, cầm chiếc áo khoác vắt trên ghế rồi bước ra ngoài.
_____________________
Tiếng âm thanh náo nhiệt của đường phố mùa hè khiến Đăng thêm phần nào khó chịu. Chiếc mô tô vượt gió phăng phăng trên đường dừng lại sượt qua người anh và dừng lại.
"Phong?"- Đăng ngạc nhiên nhìn hắn với chiếc áo khoác kaki xám và cái quần bò xước tơi tả mặc trên người trông thật bụi bặm. Đây là phong cách mà anh ít thấy ở con người lãnh đạm của hắn.
"Lên xe"- Hắn nói, ngữ khí lạnh lùng.
Đăng sau một hồi ú ớ cũng nhanh chóng nghe lời hắn. Trước mặt hắn anh luôn cố tỏ ra mình thật ngốc nghếch. Nhưng thực ra sau chiêc mặt nạ, anh chính là một con người hết sức nham hiểm.
Xe của phong dừng lại trước một con hẻm lớn cách trung tâm thành phố khá xa. Trước mặt cả hai là một căn nhà kho bỏ hoang khá lớn.
"Đây là đâu?"- Đăng tỏ vẻ ngạc nhiên, dù biết rất rõ nơi này chính là địa bàn hoạt động của mình. Trong lòng có chút bất an.
Phong không trả lời. Hắn tắt máy, điềm tĩnh đi vào bên trong.
Đăng cũng nối chân hắn.
Hắn dừng chân trước ngưỡng cửa. Đôi mắt đảo ngược quay lại nhìn Đăng đang lo lắng suy nghĩ.
"Cậu sẵn sàng nghe điều tôi sắp nói chưa?"
"Hả?"- Đăng đổ mồ hôi lạnh.
"Tôi biết chúng ta là bạn. Vào một ngày của 3 năm về trước tôi đã coi cậu là bạn. Và cho đến giờ vẫn thế. Nhưng có lẽ từ giây phút này tình bạn của chúng sẽ không con nữa!"
"Cậu đang nói gì vậy?"- Anh nhíu mày.
"Nghiêm túc đấy!"
"Vậy là cậu đã biết sự thật rồi nhỉ? Từ bao giờ thế?"- Cơ mặt Đăng giãn ra, anh nở nụ cười khẩy.
"Ba năm trước. Ngày đầu tiên cậu tiếp cận tôi."- Hắn chậm dãi nói.
Đăng liếc nhìn hắn, lưng dựa vào cách cửa nhà kho.
Hắn quả không phải là một người tầm thường. Điều hắn vừa nói anh cũng sớm nghĩ đến. Chỉ là có thể kéo dài thêm được tí nào hay tí đấy!
Đăng tuy có chút sợ hãi. Nhưng điều kiện không cho phép anh làm vậy. Dù hôm nay có phải kết thúc ở đây thì anh cũng phải làm cho ra lẽ.
"Được thôi! Cậu biết rồi cũng tốt. Bây giờ cậu muốn gì? Giết tôi? Khiến tổ chức tôi tan dã? Hay là cả hai?"
"Không hứng thú"- Hắn tẻ nhạt đáp lại anh một câu trả lời không khiến người đối diện hài lòng.
"Cậu đang coi thường tôi sao?"
"Chứ không là gì? Cậu nghĩ tổ chức nhỏ của cậu lớn lắm sao? Không hơn không kém một băng đảng dưới tay tôi."- Hắn cười nhếch mép rồi nói tiếp. "Đừng tưởng tôi đưa cậu ra đây để quyết đấu. Tôi không có đủ thời gian rảnh để làm mấy chuyện ngớ ngẩn ấy. Tôi chỉ muốn khuyên kẻ nhạt nhẽo như cậu một điều"
"Cậu đang đem tôi ra làm trò cười à? Cậu nghĩ mình tài giỏi lắm sao Ken?"- Đăng nói gần như là hét lên, cơn phẫn nộ trong người anh theo mỗi câu hắn nói lại dần lên đến đỉnh điểm.
"Ồ! Nói hắn biệt danh được rồi nhỉ? Nhưng khoan, tôi còn chưa nói hết"
"Cậu, im đi!"
"Đừng nói tôi im khi những kẻ ngốc nghếch như cậu còn chưa hiểu cái gì? Dỏng tai lên và nghe cho kĩ, tuyệt đối đừng bỏ sót một từ nào. Không đừng trách tôi nhẫn tâm."- Hắn ngang nhiên nói những lời cay độc, giọng nói hăm dọa.
"Cậu..."
"Em gái cậu... À không. Người yêu cậu Ngọc Vy nhỉ? Cậu dừng ngay trò đem cô ta ra để lợi dụng tôi đi. Cậu không thấy mình là một thằng hèn à? Tôi ghét nhất là lũ con gái nhưng cũng không phải đồng nghĩa với việc cậu có thể đem họ ra làm trò cười. Họ có cái quyền của họ. Còn nữa, đây cũng là những câu nói cuối cùng tôi nói như một lời khuyên của một người bạn đối với cậu. Coi như dùng để kết thúc tình bạn giả tạo do cậu tạo nên suốt ba năm qua đi. Từ nay về sau đường ai nấy đi. Cậu sống tốt với tổ chức của cậu. Tôi đi con đường của riêng tôi. Tuyệt đối đừng để tôi thấy mặt cậu, không đừng trách không nể tình cũ."- Hắn nghiễm nhiên nói một cách lạnh lùng, vô tâm sau đó lên xe bỏ đi.
Anh nhìn theo hắn cho đến khi làn khói sau xe tan dần vào không trung. Hàm răng nghiến chặt, ánh mắt hằn đỏ. Tay nắm lại thành nắm đấm.
"Cậu nghĩ mình cao thượng vậy sao Ken. Tôi nhất định sau này sẽ khiến cậu sống không bằng chết"
"Anh à!"- Ngọc Vy từ trên tầng chạy xuống
"Vấn đề gì!"- Anh nhìn chiếc váy ren ngắn ngủn và mỏng tanh trên cơ thể cô một cách khó chịu
"Chúng ta đi chơi đi! Lâu rồi chúng ta..."
Câu nói của cô chưa kịp dứt, anh đã dùng chiếc phi tiêu trên tay phi dượt qua mặt cô vào đúng tâm đường tròn trước mặt.
Ngọc Vy trợn ngược mắt có lẽ vẫn chưa hết kinh ngạc
"Anh đang làm cái gì vậy Đăng"
"Lên tầng, thay đồ khác"- Đăng lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt
"Tại sao vậy chứ? Tại sao anh không thể đối xử dịu dàng với em như trước đây?"
"Không nói nữa! Mau lên tầng"- Anh nói chất giọng lạnh tanh có vẻ phó mặc mọi thứ.
"Em chưa có nói xong. Anh nghĩ em là con ngốc sao? Em vẫn không hiểu tại sao anh nói yêu em nhưng lại bắt em phải giả vờ yêu thằng con trai khác và nhận em làm em gái. Em xin anh, quay lại đi, trở lại làm Thế Đăng của ngày xưa đi, được không?"- Ngọc Vy bật khóc trong từng lời nói, đôi môi cô run run khẽ nhìn anh. Giọng nói cô nghẹn lại, bao nhiêu suy nghĩ, khổ đau trong lòng dường như được bày tỏ hết ra trên gương mặt.
Thế Đăng vẫn lạnh lùng. Chỉ có điều gương mặt anh trở nên rất khó coi, căng lại. Anh đấy Vy xuống bàn, ép sát người mình vào người cô.
"Anh. Định làm gì?"- Ngọc Vy trong phút chốc nhận thấy sự tức giận đang nổi nóng trong người anh. Cô cảm thấy sợ hãi, lấy tay gạt mạnh anh ra. Nhưng con người cao lớn, khỏe mạnh trước mặt đâu cho phép cô làm vậy!
"Mau bỏ em ra"- Ngọc Vy nói dường như là hét lên bên tai anh, nhưng anh vẫn không chịu buông tha cho cô.
"Không phải em muốn sao?"- Anh nói bằng chất giọng ma mị và gương mặt đểu cáng.
"Cái em muốn không phải là cái này"- Vy nói từng câu khó nhọc khi mặt của Thế Đăng cứ đần dần áp đảo chiếm hết cả oxi xung quanh cô.
Anh cứ vờn cô như vậy khiến cô cảm thấy khó chịu và cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng. Thà rằng anh cứ nói anh không thích cô, anh chưa từng thích cô hay anh đã hết yêu cô rồi thì có phải cô đã bớt đau rồi! Hơn là cái cách anh cứ đùa giỡn đem cô ra làm trò cười thế này.
Giọt nước mắt khẽ rơi xuống bàn tay Đăng khi anh chạm tay vào gương mặt xinh đẹp của Vy. Một giây để anh sững lại và suy nghĩ.
Đăng nhìn Vy đang sợ hãi nép chặt xuống bàn, răng cắn chặt vào môi bật cả máu.
Anh hừ lạnh một tiếng. Buông cô ra, cầm chiếc áo khoác vắt trên ghế rồi bước ra ngoài.
_____________________
Tiếng âm thanh náo nhiệt của đường phố mùa hè khiến Đăng thêm phần nào khó chịu. Chiếc mô tô vượt gió phăng phăng trên đường dừng lại sượt qua người anh và dừng lại.
"Phong?"- Đăng ngạc nhiên nhìn hắn với chiếc áo khoác kaki xám và cái quần bò xước tơi tả mặc trên người trông thật bụi bặm. Đây là phong cách mà anh ít thấy ở con người lãnh đạm của hắn.
"Lên xe"- Hắn nói, ngữ khí lạnh lùng.
Đăng sau một hồi ú ớ cũng nhanh chóng nghe lời hắn. Trước mặt hắn anh luôn cố tỏ ra mình thật ngốc nghếch. Nhưng thực ra sau chiêc mặt nạ, anh chính là một con người hết sức nham hiểm.
Xe của phong dừng lại trước một con hẻm lớn cách trung tâm thành phố khá xa. Trước mặt cả hai là một căn nhà kho bỏ hoang khá lớn.
"Đây là đâu?"- Đăng tỏ vẻ ngạc nhiên, dù biết rất rõ nơi này chính là địa bàn hoạt động của mình. Trong lòng có chút bất an.
Phong không trả lời. Hắn tắt máy, điềm tĩnh đi vào bên trong.
Đăng cũng nối chân hắn.
Hắn dừng chân trước ngưỡng cửa. Đôi mắt đảo ngược quay lại nhìn Đăng đang lo lắng suy nghĩ.
"Cậu sẵn sàng nghe điều tôi sắp nói chưa?"
"Hả?"- Đăng đổ mồ hôi lạnh.
"Tôi biết chúng ta là bạn. Vào một ngày của 3 năm về trước tôi đã coi cậu là bạn. Và cho đến giờ vẫn thế. Nhưng có lẽ từ giây phút này tình bạn của chúng sẽ không con nữa!"
"Cậu đang nói gì vậy?"- Anh nhíu mày.
"Nghiêm túc đấy!"
"Vậy là cậu đã biết sự thật rồi nhỉ? Từ bao giờ thế?"- Cơ mặt Đăng giãn ra, anh nở nụ cười khẩy.
"Ba năm trước. Ngày đầu tiên cậu tiếp cận tôi."- Hắn chậm dãi nói.
Đăng liếc nhìn hắn, lưng dựa vào cách cửa nhà kho.
Hắn quả không phải là một người tầm thường. Điều hắn vừa nói anh cũng sớm nghĩ đến. Chỉ là có thể kéo dài thêm được tí nào hay tí đấy!
Đăng tuy có chút sợ hãi. Nhưng điều kiện không cho phép anh làm vậy. Dù hôm nay có phải kết thúc ở đây thì anh cũng phải làm cho ra lẽ.
"Được thôi! Cậu biết rồi cũng tốt. Bây giờ cậu muốn gì? Giết tôi? Khiến tổ chức tôi tan dã? Hay là cả hai?"
"Không hứng thú"- Hắn tẻ nhạt đáp lại anh một câu trả lời không khiến người đối diện hài lòng.
"Cậu đang coi thường tôi sao?"
"Chứ không là gì? Cậu nghĩ tổ chức nhỏ của cậu lớn lắm sao? Không hơn không kém một băng đảng dưới tay tôi."- Hắn cười nhếch mép rồi nói tiếp. "Đừng tưởng tôi đưa cậu ra đây để quyết đấu. Tôi không có đủ thời gian rảnh để làm mấy chuyện ngớ ngẩn ấy. Tôi chỉ muốn khuyên kẻ nhạt nhẽo như cậu một điều"
"Cậu đang đem tôi ra làm trò cười à? Cậu nghĩ mình tài giỏi lắm sao Ken?"- Đăng nói gần như là hét lên, cơn phẫn nộ trong người anh theo mỗi câu hắn nói lại dần lên đến đỉnh điểm.
"Ồ! Nói hắn biệt danh được rồi nhỉ? Nhưng khoan, tôi còn chưa nói hết"
"Cậu, im đi!"
"Đừng nói tôi im khi những kẻ ngốc nghếch như cậu còn chưa hiểu cái gì? Dỏng tai lên và nghe cho kĩ, tuyệt đối đừng bỏ sót một từ nào. Không đừng trách tôi nhẫn tâm."- Hắn ngang nhiên nói những lời cay độc, giọng nói hăm dọa.
"Cậu..."
"Em gái cậu... À không. Người yêu cậu Ngọc Vy nhỉ? Cậu dừng ngay trò đem cô ta ra để lợi dụng tôi đi. Cậu không thấy mình là một thằng hèn à? Tôi ghét nhất là lũ con gái nhưng cũng không phải đồng nghĩa với việc cậu có thể đem họ ra làm trò cười. Họ có cái quyền của họ. Còn nữa, đây cũng là những câu nói cuối cùng tôi nói như một lời khuyên của một người bạn đối với cậu. Coi như dùng để kết thúc tình bạn giả tạo do cậu tạo nên suốt ba năm qua đi. Từ nay về sau đường ai nấy đi. Cậu sống tốt với tổ chức của cậu. Tôi đi con đường của riêng tôi. Tuyệt đối đừng để tôi thấy mặt cậu, không đừng trách không nể tình cũ."- Hắn nghiễm nhiên nói một cách lạnh lùng, vô tâm sau đó lên xe bỏ đi.
Anh nhìn theo hắn cho đến khi làn khói sau xe tan dần vào không trung. Hàm răng nghiến chặt, ánh mắt hằn đỏ. Tay nắm lại thành nắm đấm.
"Cậu nghĩ mình cao thượng vậy sao Ken. Tôi nhất định sau này sẽ khiến cậu sống không bằng chết"
Tác giả :
Huynny