Cho Đến Khi Em Quên Được Anh
Chương 14: Đẹp trai bây giờ đã hiếm, đẹp trai mà dễ thương thì bây giờ còn hiếm hơn
Định mệnh là một sợi dây gắn kết số phận của con người.
Thích một ai đó, yêu thương một ai đó, nhớ nhung, chờ đợi một ai đó... Như thế có được gọi là tình yêu không?
Yêu là một từ khó giải thích, là một định nghĩa mang nhiều tầng ý nghĩa.
Phải rằng khi bạn nhận ra bạn thật sự yêu thương một ai đó không phải là quá khứ trước đây mà bạn đã từng thích thì bạn sẽ làm gì?
Quên quá khứ để hướng tới tương lai...
Hay...
... Bỏ mặc tương lai để nhớ về quá khứ.
Còn hắn... Hắn không biết!
Ánh sáng mập mờ trong căn phòng tối. Đôi mắt người đàn ông nheo lại, châm một điếu thuốc, hít một hơi. Làn khói tỏa ra nồng nặc mùi thuốc lá.
Bức thư trên tay rơi xuống, đôi đồng tử giãn ra, khóe môi nhếch lên một nụ cười. Một nụ cười chất chứa cả niềm vui và hạnh phúc.
14 năm trước, ông ta ra nhập một tổ chức giết người do băng đảng lớn nhất Châu Á đào tạo. Nhờ tài năng cũng như máu mặt trong xã hội, ông ta được giao nhiệm vụ ám sát một gia đình quý tộc. Nhưng kém may mắn thay 4 năm sau ông ta bị một đơn kiện với tội danh giết người, cùng với đoạn clip ghi lại điều đó. Tổ chức quyết định đưa ông ta đi lẩn chốn, rời khỏi Việt Nam, phẫu thuật thay đổi gương mặt, dùng tên và quốc tịch giả để sinh sống tạm thời ở Úc cho đến khi hết hạn truy nã.
Và cho đến bây giờ, 10 năm sau khi tận mắt được đọc bức thư hết lệnh truy nã của tổ chức ông ta đang gầm lên xung xướng như một con thú dữ được thả tự do.
10 năm sống trong nơm nớp sự lo sợ, 10 năm thèm khát được tự do trở lại với quê hương thân yêu của mình.
Và... Hơn bất cứ thứ gì... ông khao khát được gặp lại đứa con gái bé bỏng của mình.
____________________________
Hắn bước vào trường, áo sơ mi trắng, quần jeans, giầy nike, tai đeo phone, balo đeo lệch đầy cá tính. Gương mặt lạnh lùng, lờ đễnh mọi ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh.
"Wow~ Đẹp trai quá à! Anh ấy là Lâm Dĩ Phong sao?!"
"Nghe nói anh ấy mới vào trường mà đã lập kỉ lục xếp đầu rồi, đẩy tên hotboy nhà giàu kiêu ngạo lớp 12a1 xuống"- Một nhỏ thì thầm với đứa bạn bên cạnh.
"Ý bạn đang nói là tiên bối Nhật Anh sao?"
"Chứ ai vào đây được nữa! Đẹp trai thì đẹp trai thật, học giỏi thì học giỏi thật. Vậy mà kiêu căng dễ sợ"- Nhỏ bĩu môi
"Chứ Lâm Dĩ Phong của bạn không lạnh lùng và kiêu ngạo sao? Thậm chí anh ta còn chẳng thèm liếc chúng ta đến một lần"
"Ừ! Nhưng anh ấy khác tên Nhật Anh đó. Anh ta vừa kiêu ngạo, vừa không nể nang con gái, bạn không biết sao? Anh ta thay bồ còn hơn thay áo, nghe nói tuần trước có chị đại học năm nhất xít cắt cổ tay tự tử vì bị anh ta bỏ rơi, hơn thế dù có quỳ xuống cầu xin anh ta trước đám đông cũng bị anh ta cười đểu rồi ném tiền vào mặt"
"Thật vậy sao? Thật không ngờ... Mặt đẹp như vậy!"- Nhỏ bạn nghe xong giật mình gật gù
"Chính là vậy đó, vì anh Phong mang phong cách của con người lạnh lùng nhưng lịch lãm nên ngay cả tiền bối An Như Ngọc cũng phải chết mê chết mệt"
Hai cô gái của chúng ta cứ vừa tưởng tượng đến hắn vừa cười, vừa mơ mộng.
"Thôi nào, hai cô gái xinh đẹp, có phải chúng ta nên thoát khỏi giấc mộng và bắt đầu vào học không"
Nghe thấy một giọng nói lạ từ phía sau lưng, hai cô gái cùng quay ra.
Thật bất ngờ, trước mắt họ là một chàng trai với mái tóc màu nâu hạt dẻ dễ thương, mũ lưỡi trai đội lệch, miệng ngậm kẹo mút, đôi môi anh đào nở nụ cười tươi tắn.
Hai cô bạn của chúng ta không hẹn cùng hét lên: "Đẹp trai.... Đẹp trai quá!"
Cậu mỉm cười như một cái gì đó thể hiện sự tự đắc, cũng phải thôi trai đẹp bây giờ không lạnh lùng mà dễ thương như cậu khó kiếm quá mà.
"Cậu... Cậu là ai vậy?"
"Du học sinh"- Cậu lại dành cho hai thiếu nữ trước mặt một nụ cười tỏa sáng
"Không... không lẽ... cậu là Hàn Thiên!"- Hai cô gái lại tiếp tục đồng thanh lần nữa
"Ừ!"- Cậu đáp lại một cái nhẹ tênh
"Cậu tháng trước xếp thứ hai trường phải không?"
"Ừ!"- Lại một cái nhẹ tênh nữa phát ra.
Hai cô gái không hẹn mà cùng nhau hét lên lần nữa: "Ôi! Cậu dễ thương quá! Trai đẹp đã hiếm, trai đẹp dễ thương như cậu bây giờ còn hiếm hơn"
Cậu mỉm cười xã giao một cách thân thiện. Chẳng qua đi ngang thấy hai cô gái đang nói chuyện về hắn nên nán lại trọc tí thôi! Ai mà ngờ mình cũng được lot top vàng đâu!
Thật là quá may mắn. Cậu tự xướng quay ra chỗ khác cười một mình. Vừa lúc nó đi vào, thấy cậu đang nhe bộ răng lên mà cười thầm như một thằng khùng không ngại tỉa thêm câu:
"Hotboy du học sinh, không lo học đi giờ đứng đây tán gái sao?"
Nó nói rồi lướt nhanh qua. Cậu mới đầu ngơ ngác chưa hiểu gì lúc sau mới thấm thía ra sự thật
"Á... Hạ Thiên Di... đợi tôi vào lớp với"
Cậu vừa gọi vừa chạy với theo, để lại hai fan hâm mộ đang ngơ ngác, ngốc nghếch nhìn bóng dáng cậu xa dần.
Thích một ai đó, yêu thương một ai đó, nhớ nhung, chờ đợi một ai đó... Như thế có được gọi là tình yêu không?
Yêu là một từ khó giải thích, là một định nghĩa mang nhiều tầng ý nghĩa.
Phải rằng khi bạn nhận ra bạn thật sự yêu thương một ai đó không phải là quá khứ trước đây mà bạn đã từng thích thì bạn sẽ làm gì?
Quên quá khứ để hướng tới tương lai...
Hay...
... Bỏ mặc tương lai để nhớ về quá khứ.
Còn hắn... Hắn không biết!
Ánh sáng mập mờ trong căn phòng tối. Đôi mắt người đàn ông nheo lại, châm một điếu thuốc, hít một hơi. Làn khói tỏa ra nồng nặc mùi thuốc lá.
Bức thư trên tay rơi xuống, đôi đồng tử giãn ra, khóe môi nhếch lên một nụ cười. Một nụ cười chất chứa cả niềm vui và hạnh phúc.
14 năm trước, ông ta ra nhập một tổ chức giết người do băng đảng lớn nhất Châu Á đào tạo. Nhờ tài năng cũng như máu mặt trong xã hội, ông ta được giao nhiệm vụ ám sát một gia đình quý tộc. Nhưng kém may mắn thay 4 năm sau ông ta bị một đơn kiện với tội danh giết người, cùng với đoạn clip ghi lại điều đó. Tổ chức quyết định đưa ông ta đi lẩn chốn, rời khỏi Việt Nam, phẫu thuật thay đổi gương mặt, dùng tên và quốc tịch giả để sinh sống tạm thời ở Úc cho đến khi hết hạn truy nã.
Và cho đến bây giờ, 10 năm sau khi tận mắt được đọc bức thư hết lệnh truy nã của tổ chức ông ta đang gầm lên xung xướng như một con thú dữ được thả tự do.
10 năm sống trong nơm nớp sự lo sợ, 10 năm thèm khát được tự do trở lại với quê hương thân yêu của mình.
Và... Hơn bất cứ thứ gì... ông khao khát được gặp lại đứa con gái bé bỏng của mình.
____________________________
Hắn bước vào trường, áo sơ mi trắng, quần jeans, giầy nike, tai đeo phone, balo đeo lệch đầy cá tính. Gương mặt lạnh lùng, lờ đễnh mọi ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh.
"Wow~ Đẹp trai quá à! Anh ấy là Lâm Dĩ Phong sao?!"
"Nghe nói anh ấy mới vào trường mà đã lập kỉ lục xếp đầu rồi, đẩy tên hotboy nhà giàu kiêu ngạo lớp 12a1 xuống"- Một nhỏ thì thầm với đứa bạn bên cạnh.
"Ý bạn đang nói là tiên bối Nhật Anh sao?"
"Chứ ai vào đây được nữa! Đẹp trai thì đẹp trai thật, học giỏi thì học giỏi thật. Vậy mà kiêu căng dễ sợ"- Nhỏ bĩu môi
"Chứ Lâm Dĩ Phong của bạn không lạnh lùng và kiêu ngạo sao? Thậm chí anh ta còn chẳng thèm liếc chúng ta đến một lần"
"Ừ! Nhưng anh ấy khác tên Nhật Anh đó. Anh ta vừa kiêu ngạo, vừa không nể nang con gái, bạn không biết sao? Anh ta thay bồ còn hơn thay áo, nghe nói tuần trước có chị đại học năm nhất xít cắt cổ tay tự tử vì bị anh ta bỏ rơi, hơn thế dù có quỳ xuống cầu xin anh ta trước đám đông cũng bị anh ta cười đểu rồi ném tiền vào mặt"
"Thật vậy sao? Thật không ngờ... Mặt đẹp như vậy!"- Nhỏ bạn nghe xong giật mình gật gù
"Chính là vậy đó, vì anh Phong mang phong cách của con người lạnh lùng nhưng lịch lãm nên ngay cả tiền bối An Như Ngọc cũng phải chết mê chết mệt"
Hai cô gái của chúng ta cứ vừa tưởng tượng đến hắn vừa cười, vừa mơ mộng.
"Thôi nào, hai cô gái xinh đẹp, có phải chúng ta nên thoát khỏi giấc mộng và bắt đầu vào học không"
Nghe thấy một giọng nói lạ từ phía sau lưng, hai cô gái cùng quay ra.
Thật bất ngờ, trước mắt họ là một chàng trai với mái tóc màu nâu hạt dẻ dễ thương, mũ lưỡi trai đội lệch, miệng ngậm kẹo mút, đôi môi anh đào nở nụ cười tươi tắn.
Hai cô bạn của chúng ta không hẹn cùng hét lên: "Đẹp trai.... Đẹp trai quá!"
Cậu mỉm cười như một cái gì đó thể hiện sự tự đắc, cũng phải thôi trai đẹp bây giờ không lạnh lùng mà dễ thương như cậu khó kiếm quá mà.
"Cậu... Cậu là ai vậy?"
"Du học sinh"- Cậu lại dành cho hai thiếu nữ trước mặt một nụ cười tỏa sáng
"Không... không lẽ... cậu là Hàn Thiên!"- Hai cô gái lại tiếp tục đồng thanh lần nữa
"Ừ!"- Cậu đáp lại một cái nhẹ tênh
"Cậu tháng trước xếp thứ hai trường phải không?"
"Ừ!"- Lại một cái nhẹ tênh nữa phát ra.
Hai cô gái không hẹn mà cùng nhau hét lên lần nữa: "Ôi! Cậu dễ thương quá! Trai đẹp đã hiếm, trai đẹp dễ thương như cậu bây giờ còn hiếm hơn"
Cậu mỉm cười xã giao một cách thân thiện. Chẳng qua đi ngang thấy hai cô gái đang nói chuyện về hắn nên nán lại trọc tí thôi! Ai mà ngờ mình cũng được lot top vàng đâu!
Thật là quá may mắn. Cậu tự xướng quay ra chỗ khác cười một mình. Vừa lúc nó đi vào, thấy cậu đang nhe bộ răng lên mà cười thầm như một thằng khùng không ngại tỉa thêm câu:
"Hotboy du học sinh, không lo học đi giờ đứng đây tán gái sao?"
Nó nói rồi lướt nhanh qua. Cậu mới đầu ngơ ngác chưa hiểu gì lúc sau mới thấm thía ra sự thật
"Á... Hạ Thiên Di... đợi tôi vào lớp với"
Cậu vừa gọi vừa chạy với theo, để lại hai fan hâm mộ đang ngơ ngác, ngốc nghếch nhìn bóng dáng cậu xa dần.
Tác giả :
Huynny