Cho Anh Quá Khứ Của Em
Chương 52: Thiếu chút nữa thì người và người đã mãi mãi cách xa nhau như trời với đất
Editor: coki
Lương Tuyết Ngưng im lặng hồi lâu, mãi cho đến khi nhân viên phục vụ tiến lên đổi cà phê nóng cho bọn họ lần nữa thì Lương Tuyết Ngưng mới chậm rãi mở miệng.
“Rất trùng hợp cũng rất châm chọc, sau ngày hai người ly hôn thì A Cẩn phát hiện mình mang thai, lúc đó cậu ấy rất sợ, không biết nên làm thế nào, mặc dù đã tốt nghiệp nhưng cậu ấy không chắc chắn được mình có thể nhanh chóng tìm được công việc hay không, cũng có thể tự mình nuôi lớn đứa bé này được không.”
Lệ Dĩ Thần bỗng dưng nhíu mày: “Nhưng cô ấy còn có người nhà.”
Lương Tuyết Ngưng cười lạnh một tiếng: “Người nhà? Cậu ấy chưa bao giờ coi bọn họ là người nhà, hai người ở chung bốn năm đại học, có khi nào anh nghe cậu ấy nhắc đến bọn họ chưa? Không sai, mặc dù cậu ấy còn có một mẹ ruột, nhưng mẹ ruột của cậu ấy là loại người gì chẳng lẽ anh còn không biết sao? Nếu như bà ấy thật sự toàn tâm toàn ý lo nghĩ cho Diệp Cẩn thì làm sao trơ mắt nhìn con gái mình ly hôn mà không ra mặt, chẳng qua A Cẩn cũng chưa bao giờ muốn nói chuyện này mẹ cậu ấy biết, cậu ấy là một người quật cường lại ngu ngốc, cậu ấy nói với tôi, cậu ấy muốn sinh đứa bé này ra, nhưng cậu ấy cũng không hy vọng đứa bé lớn lên mà không có ba, cậu ấy là một người kiêu ngạo thế nhưng lại nghĩ tới việc không tiếc bất cứ thứ gì để cầu xin anh quay lại, nhưng đúng lúc này cũng truyền đến tin tức anh ra nước ngoài, Lệ Dĩ Thần, lòng của anh thật là tàn nhẫn, mới vừa ly hôn mà đã có thể không ràng buộc rời đi, tôi thật sự không hiểu nổi, nếu như anh đã yêu thích người phụ nữ gọi là Lâm Mạn Thanh kia thì tại sao lại muốn kết hôn với A Cẩn, anh có biết thứ anh cho cậu ấy chỉ là hôn nhân còn cậu ấy lại cho anh toàn bộ, thậm chí cả tính mạng của mình hay không.”
Nói đến đây, Lương Tuyết Ngưng đã không khống chế được cảm xúc nữa, cô bật khóc: “Ngày anh đi, cậu ấy giống như người điên đuổi theo anh, vì bị kẹt xe trên đường cao tốc và muốn giữ anh lại nên cậu ấy bỏ xe liều mạng chạy tới sân bay, nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn không làm được, cuối cùng máy bay của anh vẫn bay đi, cậu ấy như tượng gỗ không có linh hồn nói với tôi, cậu ấy sẽ không còn được gặp lại anh nữa, cậu ấy thật hối hận vì sao mình không thể chạy nhanh hơn một chút.”
Bề ngoài Lệ Dĩ Thần bình tĩnh nhưng trái tim giống như đã ngừng đập, ánh mắt tràn đầy thê lương nhìn chằm chằm cảm xúc tức giận trên mặt Lương Tuyết Ngưng, không dám phá vỡ lời tự thuật của cô, giống như từng câu từng chữ của Lương Tuyết Ngưng đều là thuốc của anh, chỉ có những lời nói như thiêu đốt da thịt của cô ấy mới có thể làm cho anh có cảm giác mình còn sống.
Lương Tuyết Ngưng dừng lại một lúc để cho cảm xúc chậm rãi bình phục lại, nhưng lúc cô nói tiếp thì đã hoàn toàn phá vỡ lớp vỏ trấn định của Lệ Dĩ Thần.
Lương Tuyết Ngưng nhếch môi cười lạnh: “Biết sau đó đứa bé kia thế nào không?” Không cho Lệ Dĩ Thần cơ hội trả lời, Lương Tuyết Ngưng chợt hét lớn: “Nó đã chết, đã bị chết trong bụng của một người mẹ đang tuyệt vọng, cũng chính bởi vì đứa bé không còn nữa cho nên A Cẩn hoàn toàn phát điên, cậu ấy nói đứa bé là do cậu ấy hại chết, cậu ấy không nên bất chấp tất cả đuổi theo anh, cậu ấy đấu tranh là vì cái gì? Người yêu ra đi, đứa bé cũng bỏ cậu ấy mà đi, cậu ấy không còn dũng khí sống tiếp, nếu như ngày đó tôi không kịp phát hiện thì từ lâu A Cẩn đã không còn trên cõi đời này nữa rồi.”
Từ lâu đã không còn trên cõi đời này nữa rồi...... Từ lâu đã không còn trên cõi đời này nữa rồi...... Từ lâu đã không còn trên cõi đời này nữa rồi......
Những lời này như ma âm siết chặt lấy anh, hung mãnh chui vào tai anh, khiến anh không còn nghe được bất cứ âm thanh nào khác, chỉ thiếu một chút nữa anh và A Cẩn đã mãi mãi cách xa nhau như trời với đất rồi, còn có đứa bé của bọn họ...... Bọn họ đã có đứa bé, anh thật đáng chết, tại sao anh lại có thể khiến cô chịu đựng thống khổ như vậy......
Cái cảm giác chỉ cần hô hấp cũng khiến cả người đau đớn khiến một người đàn ông luôn luôn tỉnh táo trầm ổn gần như phát điên, tự trách, khổ sở, hối hận, tựa như lũ lụt thú dữ cuốn anh vào vực sâu không đáy.
Lương Tuyết Ngưng im lặng hồi lâu, mãi cho đến khi nhân viên phục vụ tiến lên đổi cà phê nóng cho bọn họ lần nữa thì Lương Tuyết Ngưng mới chậm rãi mở miệng.
“Rất trùng hợp cũng rất châm chọc, sau ngày hai người ly hôn thì A Cẩn phát hiện mình mang thai, lúc đó cậu ấy rất sợ, không biết nên làm thế nào, mặc dù đã tốt nghiệp nhưng cậu ấy không chắc chắn được mình có thể nhanh chóng tìm được công việc hay không, cũng có thể tự mình nuôi lớn đứa bé này được không.”
Lệ Dĩ Thần bỗng dưng nhíu mày: “Nhưng cô ấy còn có người nhà.”
Lương Tuyết Ngưng cười lạnh một tiếng: “Người nhà? Cậu ấy chưa bao giờ coi bọn họ là người nhà, hai người ở chung bốn năm đại học, có khi nào anh nghe cậu ấy nhắc đến bọn họ chưa? Không sai, mặc dù cậu ấy còn có một mẹ ruột, nhưng mẹ ruột của cậu ấy là loại người gì chẳng lẽ anh còn không biết sao? Nếu như bà ấy thật sự toàn tâm toàn ý lo nghĩ cho Diệp Cẩn thì làm sao trơ mắt nhìn con gái mình ly hôn mà không ra mặt, chẳng qua A Cẩn cũng chưa bao giờ muốn nói chuyện này mẹ cậu ấy biết, cậu ấy là một người quật cường lại ngu ngốc, cậu ấy nói với tôi, cậu ấy muốn sinh đứa bé này ra, nhưng cậu ấy cũng không hy vọng đứa bé lớn lên mà không có ba, cậu ấy là một người kiêu ngạo thế nhưng lại nghĩ tới việc không tiếc bất cứ thứ gì để cầu xin anh quay lại, nhưng đúng lúc này cũng truyền đến tin tức anh ra nước ngoài, Lệ Dĩ Thần, lòng của anh thật là tàn nhẫn, mới vừa ly hôn mà đã có thể không ràng buộc rời đi, tôi thật sự không hiểu nổi, nếu như anh đã yêu thích người phụ nữ gọi là Lâm Mạn Thanh kia thì tại sao lại muốn kết hôn với A Cẩn, anh có biết thứ anh cho cậu ấy chỉ là hôn nhân còn cậu ấy lại cho anh toàn bộ, thậm chí cả tính mạng của mình hay không.”
Nói đến đây, Lương Tuyết Ngưng đã không khống chế được cảm xúc nữa, cô bật khóc: “Ngày anh đi, cậu ấy giống như người điên đuổi theo anh, vì bị kẹt xe trên đường cao tốc và muốn giữ anh lại nên cậu ấy bỏ xe liều mạng chạy tới sân bay, nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn không làm được, cuối cùng máy bay của anh vẫn bay đi, cậu ấy như tượng gỗ không có linh hồn nói với tôi, cậu ấy sẽ không còn được gặp lại anh nữa, cậu ấy thật hối hận vì sao mình không thể chạy nhanh hơn một chút.”
Bề ngoài Lệ Dĩ Thần bình tĩnh nhưng trái tim giống như đã ngừng đập, ánh mắt tràn đầy thê lương nhìn chằm chằm cảm xúc tức giận trên mặt Lương Tuyết Ngưng, không dám phá vỡ lời tự thuật của cô, giống như từng câu từng chữ của Lương Tuyết Ngưng đều là thuốc của anh, chỉ có những lời nói như thiêu đốt da thịt của cô ấy mới có thể làm cho anh có cảm giác mình còn sống.
Lương Tuyết Ngưng dừng lại một lúc để cho cảm xúc chậm rãi bình phục lại, nhưng lúc cô nói tiếp thì đã hoàn toàn phá vỡ lớp vỏ trấn định của Lệ Dĩ Thần.
Lương Tuyết Ngưng nhếch môi cười lạnh: “Biết sau đó đứa bé kia thế nào không?” Không cho Lệ Dĩ Thần cơ hội trả lời, Lương Tuyết Ngưng chợt hét lớn: “Nó đã chết, đã bị chết trong bụng của một người mẹ đang tuyệt vọng, cũng chính bởi vì đứa bé không còn nữa cho nên A Cẩn hoàn toàn phát điên, cậu ấy nói đứa bé là do cậu ấy hại chết, cậu ấy không nên bất chấp tất cả đuổi theo anh, cậu ấy đấu tranh là vì cái gì? Người yêu ra đi, đứa bé cũng bỏ cậu ấy mà đi, cậu ấy không còn dũng khí sống tiếp, nếu như ngày đó tôi không kịp phát hiện thì từ lâu A Cẩn đã không còn trên cõi đời này nữa rồi.”
Từ lâu đã không còn trên cõi đời này nữa rồi...... Từ lâu đã không còn trên cõi đời này nữa rồi...... Từ lâu đã không còn trên cõi đời này nữa rồi......
Những lời này như ma âm siết chặt lấy anh, hung mãnh chui vào tai anh, khiến anh không còn nghe được bất cứ âm thanh nào khác, chỉ thiếu một chút nữa anh và A Cẩn đã mãi mãi cách xa nhau như trời với đất rồi, còn có đứa bé của bọn họ...... Bọn họ đã có đứa bé, anh thật đáng chết, tại sao anh lại có thể khiến cô chịu đựng thống khổ như vậy......
Cái cảm giác chỉ cần hô hấp cũng khiến cả người đau đớn khiến một người đàn ông luôn luôn tỉnh táo trầm ổn gần như phát điên, tự trách, khổ sở, hối hận, tựa như lũ lụt thú dữ cuốn anh vào vực sâu không đáy.
Tác giả :
Uyển Khanh