Cho Anh Làm Lại Em Nhé!!
Chương 10-1
Em là người tự do, Thiên Chân. Em không thích hợp với anh, anh cũng không cần em.
Hãy tha thứ cho anh, anh thương em, yêu mến em, chiều chuộng em, thích em, phụ lòng em, có lỗi với em, nhưng anh không thể yêu em. Những giọt nước mắt cứ lã chã rơi theo những lời nói gây thương tổn vốn đã bị bụi thời gian che phủ đó. Cô đã mang thai đứa con của anh.
Nhưng anh không cần cô, cô cũng đã quyết định không yêu anh nữa, không gặp lại anh nữa. Nếu như vì đứa bé, anh sẽ cưới cô, cô biết vậy. Nhưng nếu là như vậy, cô sẽ vĩnh viễn không bao giờ có được một tình cảm công bằng, sẽ vĩnh viễn ở lại bên anh chỉ vì sự thương hại và bố thí của anh, cũng sẽ vĩnh viễn không biết được anh có yêu cô hay không.
Cô không muốn lại có một mối quan hệ tầm thường như vậy nữa. Thế nên, tất cả chẳng có gì cần thay đổi. Những chuyện xoay quanh việc yêu và không yêu đó thì sao chứ?
Dù sao, cô cũng đã định quên đi tất cả. Dù sao, cũng không có ai để ý. Dù sao, cũng đã là quá khứ.
“Thiên Chân, gần đây có vẻ như em không vui, công việc mệt mỏi quá à?”, Trần Úc nhìn người con gái ăn tối cùng anh nhưng luôn lơ đễnh để ý đi đâu. “Ừm, bận quá”, Thiên Chân miễn cưỡng mỉm cười. “Có bận bằng anh không?”, Trần Úc cũng cười. “Mấy hôm trước anh mới giải quyết xong vụ kiện khó nhằn của người bạn học đó, xong lại lập tức bay về nước, gần một tháng rồi không được nghỉ ngơi.”
“Sức khỏe của bố anh thế nào rồi?”, Thiên Chân hỏi nguyên nhân khiến Trần Úc về Trung Quốc. “Không mấy lạc quan”, anh đáp, một vẻ buồn phiền hiện lên trên đầu mày. “Mấy năm nay ông ấy sống trong đó cũng không có lấy được một ngày tử tế.” “Xin lỗi anh”, ánh mắt Thiên Chân hơi tối lại.
“Anh không có ý đó”, Trần Úc nhìn cô với vẻ có lỗi, “Chuyện của bố mẹ anh đã là quá khứ rồi, người nên nói lời xin lỗi là anh mới phải. Hồi đó anh không nên….” “Đó cũng đã là chuyện quá khứ rồi”, Thiên Chân nói khẽ. Trần Úc nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.
“Em biết không? Năm đó khi bỏ đi, anh đã đến trường đại học mà chúng ta định cùng nộp đơn vào đó. Đứng nhìn sinh viên đi qua đi lại, anh tưởng tượng đến việc cùng em lên lớp nghe giảng bài, cùng nhau ăn cơm ở nhà ăn, cùng nhau đi trong khuôn viên trường học… Anh đạp xe đèo em đi xuyên qua rừng, anh lấy nước hộ em, rồi đặt bên dưới nhà…”, Trần Úc mỉm cười nhìn cô, “Nếu như thời gian có thể trôi ngược lại, anh hy vọng mình có thể luôn ở bên em.” Thiên Chân ngẩng đầu nhìn anh, người con trai kiêu ngạo bất kham năm đó giờ đây đã trở thành một người đàn ông đẹp đẽ, chín chắn và nhã nhặn, còn tình cảm của anh thì trước sau vẫn không hề thay đổi. Nếu như thời gian có thể trôi ngược lại… Ánh sáng của ngọn đèn pha lê chiếu vào mắt hơi đau nhói. Thiên Chân cúi đầu, cảm giác thấy dòng lệ nóng hổi trong mắt mình. Cô nín thở, không để nó trào ra.
“Thiên Chân, nếu như bây giờ anh cầu hôn em, em có đồng ý lấy anh không?”, giọng nói của anh vô cùng thận trọng nhưng lại dịu dàng hơn bao giờ hết, “Anh có thể đợi em, bao nhiêu lâu cũng có thể chờ đợi được, nhưng lần này bố anh chắc không xong rồi, ông ấy hy vọng có thể được tận mắt chứng kiến anh lấy vợ.” “Nếu như… Em nói với anh rằng, em đã có thai, anh còn chấp nhận cưới em không?”, Thiên Chân chậm rãi lên tiếng, mỗi chữ đều như một nhát dao sắc lẹm cứa vào trái tim cô tóe máu. Trong cái lặng yên khiến người ta nghẹt thở, cô cơ bản không dám ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của Trần Úc khi đó.
“Thiên Chân, nếu như anh muốn nhân cơ hội này để làm chồng của em, làm bố của con em, thì em có cảm thấy anh đê tiện hay không?” Bàn tay ấm áp của anh nâng khuôn mặt ướt đầm nước mắt của cô lên, trả lời cô là ánh mắt đầy kiên định và nụ cười dịu dàng của anh. “Nhẫn đẹp lắm”, Anna nhìn lướt qua chiếc nhẫn Trinity ba vòng vàng ba màu lồng vào nhau của Cartier, không thể giấu nổi sự ngạc nhiên trong mắt. “Nhẫn đính hôn à?”
“Phải”, giọng Thiên Chân bình thản. Anna nhìn cô muốn nói gì đó lại thôi, đi lướt qua. Thiên Chân nhìn theo cái bóng chị ta đang đi khuất, vuốt vuốt thứ kim loại lạnh ngắt trên tay mình một cách vô thức.
Vàng trắng đại diện cho tình bạn, vàng vàng đại diện cho sự trung thành còn vàng hồng đại diện cho tình yêu. Trần Úc nói, cả ba thứ đó anh đều có thể cho em, còn em hiện giờ chỉ cần cho anh một trong ba thứ, tương lai hãy còn dài. Ngón tay mảnh mai không đủ sức mang quá nhiều tình yêu và nỗi buồn.
Khi cô còn chưa nói được ra sự e ngại trong lòng mình, anh đã hóa giải tất cả cảm giác tội lỗi và sự lúng túng của cô một cách vô cùng rộng lượng. Thế nên từ giờ trở đi, bất kể cả thân thể hay trái tim, đều đã lại mang thêm một lời cam kết. Cố Phi Vân thận trọng hỏi cô, có hạnh phúc không?
Cô mỉm cười, hạnh phúc. Hạnh phúc thì là gì chứ? Là biết thỏa mãn. Không nhất thiết phải nhìn thấu suốt cuộc đời, chỉ là trên hành trình đầy mưa gió, đôi cánh ướt nhẹp đã quá nặng nề, hiểu ra rằng chỉ có trong thời trẻ trung non dại đó mới biết yêu người hơn chính bản thân mình, còn giờ đây nếu như có một người bất chấp tất cả để che chở cho cô, vậy thì sao cô lại không giúp anh đạt mục đích, cũng là giúp mình? Bất cứ hành trình nào cũng đều trải qua chặng đường phải giằng co, đến trường, làm việc, yêu người, làm vợ người ta, đợi tới khi đã đi qua rồi, quay đầu nhìn lại chẳng qua cũng chỉ vậy thôi, bao nhiêu khổ đau thì chỉ mình mình biết là được, không đáng để nói ra.
“Tôi thích món mì Ý mà cô nấu, có thể làm nhiều nhiều một chút được không?”, Cố Phi Vân đứng một bên nhìn Thiên Chân đang thái rau. “Mà đĩa của tôi cho nhiều nấm hơn một chút được không?” “Không vấn đề gì”, Thiên Chân cười nói. Cô thích tính cách thẳng thắn và đơn thuần của Cố Phi Vân, dù hồi mới bắt đầu tiếp xúc nó khiến cô cảm thấy hơi không quen, nhưng tên a đầu này nói chuyện không bao giờ vòng vo quanh quẩn, hoàn toàn không giống như kiểu cố làm ra vẻ rụt rè của các cô gái trẻ, khiến cô thấy thoải mái vô cùng.
“Thiên Chân, tôi cảm thấy Trần Úc thật là may mắn”, Cố Phi Vân đột nhiên nói. “Thật vậy à?”, Thiên Chân ngẩng đầu lên, nụ cười hơi miễn cưỡng. Chuyện về đứa bé là bí mật riêng giữa cô và Trần Úc, nên trong con mắt của mọi người, bọn họ vẫn là hai người hạnh phúc đang chuẩn bị bước vào cuộc hôn nhân.
“Anh ấy may mắn hơn tôi”, giọng nói của Cố Phi Vân nghe hơi buồn bã. “Phi Vân?”, Thiên Chân nghi hoặc nhìn Phi Vân. “Cô có tâm sự gì phải không?” “Sức khỏe của mẹ tôi cũng rất không tốt, thế nên tôi mới đến đây với hy vọng đưa được Nhạn Nam về”, Phi Vân nói. “Sau khi về nước, tôi muốn làm đám cưới với anh ấy.”
Chỉ có mình cô biết rằng, đó chỉ là giấc mộng đẹp mà mình cô vẫn dệt bấy lâu nay. “Phi Vân…”, Thiên Chân ngạc nhiên, “Nhưng mà Tiểu Trịnh….” Chắc anh ta sẽ không chấp nhận.
Hai người bọn họ nhìn thẳng vào nhau, hiểu được điều đó qua ánh mắt của người đối diện. “Phi Vân, bất cứ việc gì nếu như cảm thấy quá khó khăn thì đều là tự gò ép bản thân mình”, Thiên Chân cúi xuống trộn sa lát, không nhẫn tâm nhìn vào sự bất lực trong đôi mắt Phi Vân. Cảm giác đó giống như đối mặt với chính mình ngày trước. “Nhưng con người thì luôn tin tưởng vào những điều mà mình muốn tin”, một tiếng thở dài u tịch vang lên bên cạnh.
Động tác trên tay Thiên Chân bỗng dưng dừng lại. Một câu nói quá là chuẩn xác. Cũng giống như Trần Úc tin tưởng rằng một ngày nào đó cô sẽ lại yêu anh, giống như cô tin tưởng rằng cuối cùng mình sẽ quên Tần Thiển. Thời đại này, giấy chứng hôn cũng chỉ là một tờ giấy mỏng, ai cũng phải dựa vào lương tâm mà sống, hy vọng là nhẫn nhịn một chút thì rồi tất cả sẽ qua đi.
“Thiên Chân, anh về rồi đây”, một giọng nói tươi sáng vang lên ở cửa ra vào. Thiên Chân đột nhiên hơi hoảng hốt. Cũng từng có một người nói với cô như vậy, sau đó đi đến và ôm lấy cô từ đằng sau, nhẹ nhàng hỏi: Hôm nay em lại làm món ngon gì thế?
Thiên Chân bê bát salad lên, trong phút chốc thấy hồn vía bay đâu cả. “Cũng không biết ôm anh một cái nữa, phải phạt.” Một nụ hôn khẽ khàng rớt xuống bờ môi, cô bỗng dưng mặt đỏ tía tai.
“Em không kịp chạy ra để ôm anh nữa”, Thiên Chân hơi bối rối cất lời. “Chỉ nói đùa với em thôi, cô bé ngốc ạ”, Trần Úc cười nói, đôi mắt đen sáng bừng nhìn cô chăm chú. Trông bộ dạng đỏ mặt của cô thật là xinh đẹp.
Dù không phải không nhận ra tình trạng ngẩn ngơ của cô, chỉ có điều anh đã chấp nhận che mắt bịt tai, chỉ cần cô ở lại bên anh là được. “Cố Phi Vân, cô qua đây, tôi có chuyện này muốn bàn với cô”, giọng nói của Tiểu Trịnh vang lên phía sau Trần Úc, nghe hơi lạnh nhạt. “Có chuyện gì thì để ăn xong rồi hẵng nói”, Thiên Chân cảm thấy có gì đó không bình thường nên cười cười. “Đừng có phụ công nấu nướng của tôi.”
Tiểu Trịnh nhìn vẻ mặt lúng túng của Cố Phi Vân, khóe môi hơi động đậy, nhưng cuối cùng cũng nhẫn nhịn để không nói ra. “Nhạn Nam, chúng ta sẽ đặt vé máy bay về Trung Quốc vào ngày nào?”, trong tiếng dao dĩa va chạm lanh canh, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên. “Cô muốn đặt vé ngày nào?”, Tiểu Trịnh khẽ cười một tiếng, đôi mắt sắc nét ngước lên, “Ngày mai, có được không?”
Phi Vân ngạc nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt là một vẻ mừng vui không dám tin vào sự thật, nhưng rồi chỉ một giây sau đó, sắc mặt cô trở nên trắng toát. “Cố ý chọn lúc mọi người cùng ăn cơm để hỏi, là vì cô không có đủ can đảm để nói riêng với tôi hay là vì cô chột dạ?”, Tiểu Trịnh đặt dao dĩa xuống, cầm lấy khăn ăn khẽ lau khóe miệng, giọng nói mang một vẻ giễu cợt nặng nề. “Có chuyện gì thế?”, Trần Úc không hiểu ra làm sao nên nghi hoặc nhìn hai người bọn họ.
“Lâu như vậy rồi không gặp, cô càng ngày càng thông minh hơn đấy”, Tiểu Trịnh cười nhạt. “Nếu như tôi về, cô sẽ sắp đặt thiên la địa võng để chờ tôi có đúng không? Nếu như hôm nay không liên lạc với người bạn ở trong nước, thì tôi vẫn bị cô che mắt rồi.” “Đến khi đó, cô và cha mẹ hai bên cùng kết hợp với nhau, tôi kết hôn với cô một cách mù mờ. Sự hiếu thuận của cô, sự hài lòng của họ, còn sự ấm ức của tôi có là gì chứ?” Không khí đột nhiên đông cứng lại.
“Anh cảm thấy anh bị thiệt thòi à?” “Tôi, mẹ kiếp, còn thấy bất công nữa cơ!”, Tiểu Trịnh bắt đầu nổi cáu. “Cố Phi Vân, cô làm vậy đã đủ chưa, quấy nhiễu tôi suốt bấy nhiêu năm, cô cảm thấy thích thú lắm à?” “Tiểu Trịnh! Anh việc gì phải đến mức đó”, Thiên Chân đột nhiên lên tiếng ngăn anh ta lại. “Phi Vân cô ấy… chẳng qua cũng chỉ vì thích anh thôi.”
Cũng giống như trước đây, cô cười đùa cáu giận, vui buồn cũng chẳng qua chỉ là vì yêu người đó. Biết rõ rằng nếu ở bên nhau sẽ khó khăn, rời xa anh càng khó khăn hơn, nhưng biết làm thế nào đây, không sao vứt bỏ được, rõ ràng đã biết là gò ép, không làm được, nhưng vẫn không thể nào vứt bỏ, nếu không phải vỡ đầu chảy máu, tim gan bị đốt cháy thì vẫn không chịu dừng tay. Những ngón tay đau nhói, hóa ra bàn tay Trần Úc đã siết chặt lấy bàn tay cô.
Ánh mắt anh ảm đạm, vừa như lo lắng, vừa như đớn đau. “Cũng chẳng thích thú gì, chẳng qua chỉ là chơi một canh bạc thôi”, Cố Phi Vân nói khẽ, song miệng lại nở nụ cười. Nhìn nụ cười hơi có vẻ bất thường của cô, Tiểu Trịnh nheo mắt lại.
“Rốt cuộc là cô định làm gì?”, anh hỏi. “Nếu anh theo em về nước thì đương nhiên là tốt rồi, không theo về thì cũng chẳng sao, coi như là đến thăm anh một lát”, cô ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng ánh mắt sáng trong. “Anh không nhận ra rằng đã gần một năm nay em không tìm anh rồi hay sao? Nếu lần này không phải là vì mẹ em, thì em cũng chẳng muốn làm phiền anh. Tình cảm của bao nhiêu năm như vậy em thực sự không cam lòng, thế nên mới không biết lượng sức mình mà thử nốt lần sau cuối, nếu anh vẫn vô tình, em sẽ không miễn cưỡng. Anh biết đấy, nếu dựa vào điều kiện của em, dù chỉ trong vài ngày, để tìm được một người làm đám cưới cũng chẳng khó khăn gì.” Vẻ mặt của Tiểu Trịnh bỗng nhiên trở nên nặng nề.
“Anh yên tâm, anh không phải là sự lựa chọn duy nhất của em”, Phi Vân vẫn đang cười, “Dù nói gì đi nữa thì chúng ta vẫn là bạn thanh mai trúc mã, đến khi đó đừng quên đến uống một ly rượu mừng.” Đời người vốn có biết bao nhiêu là lựa chọn, nhưng nhiều người vẫn cứ chỉ đi theo một sự lựa chọn duy nhất, thế nên người đau khổ luôn là chính bản thân mình. Đã chấp nhận chơi thì chấp nhận thua, ngay cả có thua tới khuynh gia bại sản, cũng phải giữ được lòng tự trọng.
“Em đang nhìn gì thế?”, Trần Úc đi ra ban công, nhìn người con gái đang nằm trên ghế bập bênh trông lên bầu không vời vợi. “Nhìn trời, nghĩ tới Phi Vân”, Thiên Chân khẽ khàng, “Hôm nay cô ấy chắc chắn rất đau lòng.” Nhưng Phi Vân cũng rất kiên cường, cho đến khi đi cũng vẫn cười, nếu như là cô, nhất định đã rơi nước mắt rồi.
“Rồi cũng sẽ qua đi hết”, Trần Úc nhìn khuôn mặt xoay nghiêng buồn bã của cô, nói một mà thành hai. “Van Gogh nói, điều hạnh phúc nhất là nhìn bầu trời sao qua cái tẩu, nhưng bầu trời sao chỉ nhìn từ xa mới đẹp. Nếu như các văn nhân mặc khách thời cổ biết mặt trăng chỉ có bụi và đá hoang vu, e rằng sẽ không viết nổi những câu thơ đẹp đến nhường đó.” “Tuy nhiên dù sự thực có không đẹp nhưng người ta vẫn khao khát được tới gần. Cứ cho là mặt trăng đầy những hốc những lỗ đi, nhưng nó vẫn là mặt trăng mà mọi người yêu thích.”
Thiên Chân hơi sững người, sau đó lập tức nhìn anh cười: “Em quên mất bên mình có một vị Vincent tiên sinh.” “Thường Nga[3] vợ ta, ở trên cao cô đơn lạnh lẽo, chẳng bằng xuống dưới phàm trần”, Trần Úc cũng cười. “Chồng đã đợi nàng bao nhiêu năm rồi.” [3] Thường Nga (Hằng Nga) cùng chồng là Hậu Nghệ bị đày xuống hạ giới vì một lỗi lầm của Hậu Nghệ. Sau này Hậu Nghệ xin được của Tây Vương mẫu một viên thuốc trường sinh, định để hai vợ chồng uống mỗi người một nửa để có thể quay trở lại tiên giới, tuy nhiên trong khi Hậu Nghệ đi vắng, Thường Nga vì tò mò đã lấy viên thuốc ra uống hết. Thường Nga bay lên cung trăng, sau này vì cô đơn lạnh lẽo nên tìm cách trở về hạ giới với chồng.
Mặt trời lặn, trăng lên, cùng anh ngắm mọi cảnh tượng trên thế gian này mà lòng cảm thấy mãn nguyện, không phải vì cảnh đẹp, mà vì có anh ở cạnh bên. Thường Nga hối trộm thuốc tiên Trời xanh biển biếc đêm đêm tỏ lòng[4].
Chỉ có điều trong trái tim cô đã mang bóng hình ai? [4] 2 câu cuối trong bài thơ “Thường Nga” của Lý Thương Ẩn. Ánh nắng mặt trời thật tuyệt.
Trước khi đến nước Anh vẫn luôn cho rằng London là kinh đô của sương mù, thực ra lại gặp phần lớn là ngày nắng. Tiết trời tháng chín không nóng cũng không lạnh, Thiên Chân mặc một chiếc váy liền bằng lụa, choàng thêm chiếc khăn casmere, dưới chân đi bốt, da trắng như tuyết, khi đi lẫn vào giữa những người con trai, con gái trang điểm đậm đà của tuần lễ thời trang, trông vẻ trang nhã và đơn giản trái lại còn trở nên hấp dẫn. Bận rộn suốt một buổi chiều, hơi mệt, cô đi vào quán cà phê, xem một lượt các loại đồ uống trên menu.
“Xin hỏi cô dùng gì?”, người bồi bàn hỏi. “Mandailing[5] nhé?”, ở phía sau lưng có người khẽ khàng hỏi, chất giọng thấp trầm nghe rất dễ chịu. [5] Một thương hiệu cà phê nổi tiếng của Indonesia.
Toàn thân Thiên Chân đông cứng, cô không quay người lại, nhưng trong hơi thở đã thấy mùi hương quen thuộc, petitgrain lẫn với chanh, hương thảo và xạ hương. “Vậy lấy hai cốc đi”, giọng nói đó vẫn tiếp tục vang lên. “Không cần đâu!” Thiên Chân vội vàng kêu lên.
“Thiên Chân?”, một chút bối rối hiện lên trên khuôn mặt vốn luôn bình thản, “Chỉ một cốc cà phê thôi mà, em phải lạnh nhạt với anh đến thế hay sao?” Cô cuối cùng cũng quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Tần Thiển… Vì sao trong đôi mắt anh lại là một vẻ cay đắng thế kia? Từ sau khi ly biệt không biết người gần hay xa, tương phùng e rằng chỉ có trong giấc mộng[6].
[6] Nguyên văn: “Biệt hậu bất tri quân viễn cận, tương phùng do khủng thị mộng trung.” Tác giả ghép hai câu thơ ở hai bài khác nhau. Anh đã gầy đi một chút. “Em đã không còn uống Mandailing nữa rồi”, cô nói. “Đổi sang một cốc sữa bò đi.”
Sau khi có thai, Thiên Chân đã thay đổi rất nhiều thói quen ăn uống của mình. Anh sững người, sau đó gọi đồ uống theo yêu cầu của cô. Mùi cà phê rang nồng đậm trộn lẫn với mùi sữa thơm ngọt nhẹ nhàng bay lượn trong không khí.
Hai màu sắc khác biệt nhau, mỗi người cầm một chiếc cốc trong tay. Từng có một thời cô thích cà phê Mandailing nhất, đó vốn là thói quen hình thành sau khi quen anh, nhưng giờ đây cô nói cô đã không còn uống nữa. Không biết có phải cô cố tình xóa sạch mọi thứ liên quan đến anh không, anh không muốn hỏi nhiều, cũng không còn tư cách gì để hỏi.
“Em ngồi ở đây… đợi bạn”, cô nói, tránh ánh mắt sáng rực của anh. “Ừ”, anh gật đầu, mỉm cười rồi đi lướt qua cô. Anh vẫn ngồi một mình ở góc phòng lật giở cuốn tạp chí trong tay, áo sơ-mi trắng, quần âu đen, trông nho nhã và điềm đạm. Không gian được trang trí với tông màu ấm áp của quán cà phê cũng không thể nào xua đi được vẻ lạnh lùng trên đôi mắt của anh.
Thiên Chân nhớ đến lần đầu tiên gặp nhau, anh cũng lặng lẽ ngồi ngay chỗ đó, ngẩng đầu lên nhìn kẻ đột nhiên đến quấy rối là cô, đôi mắt sẫm đen sắc sảo giấu đằng sau cặp kính. Dựa vào cái gì? Tôi không quen cô. Mới đầu, anh lạnh nhạt nói như vậy.
Thứ lỗi cho tôi ngu dốt, nhưng tôi vẫn không thể nào hiểu nổi nguyên nhân khiến cho tôi trở nên hấp dẫn với cô là gì. Sau đó, giọng nói của anh vẫn thản nhiên, song trong mắt lại lộ ra vẻ tinh nghịch. Khi đó cô làm sao có thể nghĩ được rằng chính người đàn ông đó lại mang đến cho mình bao nhiêu ngọt ngào và đau đớn.
Cô chỉ dám nhìn trộm anh, vì không sao kiềm chế nổi. Còn anh luôn cúi đầu, từ đầu tới cuối không hề nhìn cô. Cúi xuống uống một ngụm sữa, thứ chất lỏng vốn thơm ngon đột nhiên trở nên đắng ngắt trong miệng cô.
Ngay đến một chữ anh cũng không sao đọc nổi. Tần Thiển nhìn cuốn tạp chí trong tay, khóe miệng hiện lên một nụ cười đau khổ mà người khác không dễ phát hiện ra. Sau lần từ biệt ở nhà hàng Tang Dynasty đó, đã bao lâu rồi anh không nhìn thấy cô?
Một mặt cố nén tâm trạng của mình một cách khổ sở, một mặt lại luôn hy vọng có thể gặp cô, hóa ra anh cũng có cái ngày mang bộ dạng bối rối thảm hại này. Vốn luôn cho rằng sự biệt ly và trùng phùng chỉ là vở kịch không ngừng diễn ra trong cuộc sống, đã quen rồi, cảm thấy bản thân mình cũng đã tê dại, nhưng cô chính là một cái gai đâm xuyên vào lồng ngực anh, đâm thật sâu nên đến khi rút ra sẽ chỉ càng đau hơn. Đến hôm nay, cô cười rạng rỡ như hoa nhưng không phải là vì anh nữa. Cô thờ ơ lạnh nhạt bởi vì anh chỉ là người qua đường. Đó là kết cục mà anh muốn, nhưng thực sự là anh đã đánh giá quá cao sức chịu đựng của mình.
Anh đứng dậy, vẫn giữ nguyên bộ mặt không hề bộc lộ chút cảm xúc nào đó đi sạt qua cô, ngay cả một câu chào tạm biệt cũng không. Còn cô vẫn nói cười với mọi người, duy chỉ có bàn tay đang run bắn để bên dưới bàn bất giác chạm vào bụng là để lộ ra tâm trạng. “Kevin, nhất định phải đến dự bữa tiệc tối nay đấy”, phía bên kia điện thoại, Thomas tha thiết dặn đi dặn lại.
“Tôi biết rồi”, Tần Thiển bỏ điện thoại xuống, mở tủ ra chọn một bộ quần áo. Khuôn mặt hiện lên trên tấm gương soi mang một vẻ chán chường sâu sắc. Cánh cửa thang máy từ từ mở ra, ở bãi đỗ xe ngầm dưới đất, chỉ có tiếng bước chân anh vang vọng.
Nhấn nút để mở khóa điện tử, đèn xe chớp lên trong chốc lát. Bàn tay anh vừa đặt lên cửa xe, nhưng đột nhiên chững lại không động đậy. “Marco, lâu rồi không gặp”, Tần Thiển nhìn bóng người phản chiếu trên cửa kính xe, nói một cách thản nhiên. Anh quay lại, mắt lướt qua mũi dao nhọn hoắt đang kề ngay trước ngực mình, sau đó ngước lên, cười: “Cuối cùng thì mày cũng đến tìm tao.”
“Chúc mừng mày, giành được vị trí nổi trội nhất trong tuần lễ thời trang, có muốn đi ăn mừng không?”, người đàn ông có mái tóc đen và đôi mắt màu hạt dẻ lạnh lùng nhìn anh. “Ai có thể tưởng tượng được một thằng sinh viên nghèo vô dụng và yếu đuối làm bồi bàn trong quán rượu lại có thể biến thành Kevin Chun như ngày hôm nay chứ? Khi rên rỉ khổ sở bên dưới cơ thể Andrea, khi hít ma túy tới mức thần trí không còn tỉnh táo, chắc chắn mày không nghĩ được bản thân mình có thể giành được vinh quang như ngày hôm nay đúng không? Đáng tiếc là tối nay, những ngày tươi đẹp của mày cũng đã đến tận cùng.” “Vì sao mày muốn tìm tao, Marco?”, Tần Thiển nhìn hắn ta với vẻ mặt bình thản, hoàn toàn không có chút phản ứng nào với những lời nói cay độc của hắn ta. “Mày mới được trả tự do không bao lâu, đã lại muốn quay về cái nơi u ám không có ánh mặt trời đó hay sao?” “Mày đừng tưởng rằng tao không biết mày giết Andrea!”, Marco đột nhiên hét lên. “Cảnh sát kết luận nó chết vì dùng ma túy quá liều trong lần hít tập trung đó, nhưng thực ra nó đã chết trong phòng mày từ trước khi bắt đầu tụ tập, chỉ có điều cả lũ vì quá hưng phấn nên không phát hiện ra thôi. Đến cuối cùng tất cả mọi người đều bị bắt, chỉ riêng mày không đi, nhưng mày biết không, trước đó Andrea đã nói với tao là mày sẽ đi, thế nên chỉ có một khả năng duy nhất, đó là mày đã đến nhà nó trước, dụ dỗ nó dùng ma túy quá liều làm nó thiệt thân, sau đó chờ khi mọi người đã đến hết mới báo cảnh sát!”
“Đúng, mày đoán không sai chút nào”, Tần Thiển nhìn Marco, trong đôi mắt sẫm đen không có một chút hơi ấm nào, “Tao muốn mạng sống của nó, bởi vì nó đã giết Lucia. Khi tao còn làm bồi bàn ở quán bar, nó đã gây mê cho tao rồi cưỡng đoạt, thậm chí cả việc nó dùng ma túy để khống chế tao cũng không sao, nhưng nó không nên xúi giục người khác đâm chết Lucia. Thủ phạm cũng chết ngay trong vụ tai nạn đó, tao không tìm được chứng cứ của vụ mưu sát, nhưng chính miệng Andrea đã thừa nhận với tao là nó làm. Chẳng qua tao cũng chỉ bắt nó phải trả cái giá mà nó xứng đáng phải trả mà thôi, là do nó đã ép tao làm vậy.” Chính Lucia đã kéo anh ra khỏi cái cuộc sống đen tối và đáng sợ đó, nếu không có cô ấy, sẽ không có Kevin Chun của ngày hôm nay. “Nó không thể nhìn mày và Lucia sống với nhau! Nó đố kỵ, nó quan tâm đến mày… Mày có biết trong ngày cưới của mày nó đã gần như phát điên không?”, tâm trạng của Marco càng ngày càng kích động. “Nhưng mày lại có thể giết chết nó!”
“Tha cho tao đi Marco, mày còn nói nữa thì tao sẽ nôn mất. Tất cả những thứ nó làm đối với tao mà là ‘quan tâm’ hả?”, Tần Thiển cười nhạt. “Sự quan tâm đó mày có thấy ở đâu không? Thật đáng thương, cho đến lúc chết nó cũng không biết sự si tình của mày với nó.” “Câm miệng”, con ngươi của Marco như muốn vỡ tung ra. “Sao hả, bị tao nói trúng tim đen chứ gì?”, Tần Thiển cười khinh miệt. “Thời gian qua mày giở đủ mọi trò như vậy có thấy mệt mỏi không? Chẳng bằng phóng khoáng một chút, cho tao một nhát dao, tất cả sẽ trở nên dễ dàng hơn.”
Ánh mắt sắc như dao lướt qua khuôn mặt của Marco, biểu hiện liều lĩnh không hề sợ hãi của anh khiến cho hắn không thể không lùi một bước lại phía sau. “Sao thế? Không thể ra tay được à?”, Tần Thiển nhìn Marco khinh khỉnh. “Vậy thì để tao kể cho mày nghe một chuyện nữa nhé. Năm đó chẳng phải mày đã từng đặt câu hỏi nghi ngờ về cái chết của Andrea hay sao? Chính là vì việc này, nên bố của Lucia mới gửi gắm cảnh sát chăm sóc cho mày, điều tra ra những tội danh khác, khiến cho mày ở lại thêm mấy năm trong đó. Đừng nói với tao là mấy năm đó mày sống rất dễ chịu đấy.” “Mày…”, sau tiếng gầm đầy phẫn nộ hệt như một con mãnh thú của Marco, Tần Thiển cúi nhìn xuống vòm ngực đã lập tức thấm máu tươi của mình, song trên miệng lại nở một nụ cười.
Còn người đàn ông đứng trước mặt anh dường như bừng tỉnh cơn mê, vội vàng buông rơi con dao trong tay, đứng nguyên tại đó toàn thân run bắn. “Đi đi…”, Tần Thiển ôm vết thương nhìn hắn ta, mày cau lại vì đau đớn. “Mau đi đi.” Marco trợn mắt nhìn anh, không biết là thất kinh vì thấy máu không ngừng tuôn ra từ vết thương hay việc anh để hắn đi.
“Tao vẫn luôn đợi thời khắc kết thúc này, cuối cùng đã chờ được đến hôm nay”, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra trên trán Tần Thiển, anh tựa người vào xe, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy. Run rẩy lấy chiếc ví ra ném xuống đất, anh dồn hết chút sức lực cuối cùng đang dần mất đi để nói: “Tao sẽ nói với cảnh sát là gặp một tên cướp lưu manh, mau đi đi….” Marco nhìn Tần Thiển một cái, sau đó lảo đảo chạy vụt ra bên ngoài. Tầm mắt Tần Thiển dần trở nên mờ ảo, một cái lạnh không sao chịu nổi xâm chiếm toàn thân, cơ thể cao lớn của anh từ từ trượt xuống theo thân xe, còn trên mặt đất dần dần nhuốm dòng máu tươi nhìn trông khủng khiếp.
Vào thời khắc ý thức hoàn toàn mất đi, anh cảm giác được ánh mặt trời thiêu đốt trên mặt mình, tiếng sóng biển vọng đến bên tai, còn có cả làn gió ẩm ướt thổi nhẹ nhàng, xen lẫn trong hơi thở. Em là Lucia, em sẽ đưa anh đi, sẽ không để bọn họ làm tổn thương anh nữa. Giọng nói mềm mại khẽ khàng vang lên.
Được, anh đi với em. Lucia, em có biết hay không, bao nhiêu năm như vậy, anh đã vô cùng mệt mỏi. Giờ đây, cuối cùng anh cũng đã có thể có được sự bình yên. Em không muốn đi, nhưng anh lại không cần đến em.
Anh làm sao biết được em không thể kia chứ? Em có thể bảo vệ anh, chia sẻ niềm vui của em cho anh, không để người khác làm tổn thương anh. Em có thể…
Lại có ai đó nhìn anh với vẻ đau lòng thế kia? Vì sao nước mắt của cô lại khiến cho anh cảm thấy đau đến vậy? Nó khiến cho anh buộc phải dừng bước, quay đầu lại trong nỗi lo lắng bất an.
Anh đã bỏ rơi ai? Anh đã đánh mất thứ gì? Em yêu anh. Tiếng gọi từ xa lắc vang lên hết lần này tới lần khác ở phía sau.
Anh chậm chạp khép đôi mắt lại. Ký ức ấm êm cuối cùng cũng bị bóng đen nuốt chửng. “Edward, cậu ấy làm sao rồi?”, Thomas bước nhanh về phía người đàn ông vừa đi từ phòng phẫu thuật ra.
“Những người làm phẫu thuật cho anh ấy đều là bác sỹ giỏi nhất, họ vừa kiểm tra tình trạng của Kevin, vết thương không phạm vào tim, cũng không sâu lắm, nhưng vì mất quá nhiều máu nên hiện thể trạng của anh ấy rất yếu, đến bao giờ tỉnh lại, tình trạng phục hồi như thế nào đều khó nói, việc chúng ta có thể làm hiện giờ chỉ là chờ đợi.” “Nhưng cậu ấy không bị nguy hiểm đến tính mạng chứ?”, Cố Vĩnh Nam muốn xác nhận lại thêm một lần. “Chắc sẽ không sao”, Edward lắc đầu, sau đó lại nhìn Thomas. “Ở bên bệnh viện họ sẽ phong tỏa thông tin, ở đây thường xuyên có người nổi tiếng ra vào, bởi vì công tác bảo mật của chúng tôi được làm rất tốt. Tuy nhiên đây lại là án hình sự, cảnh sát hiện đã lấy phục trang cũng như các đồ vật mang theo của Kevin để giám định phục vụ điều tra rồi, đợi tới khi anh ấy tỉnh, lấy lời khai xong sẽ trả lại.”
“Chúng tôi sẽ trao đổi với phía cảnh sát, điều tra ngầm thì cũng là điều tra, chắc chắn sẽ giấu kín được sự kiện này”, vẻ mặt Thomas nghiêm trang. “Cảm ơn anh, Edward.” “Mọi người đều là bạn bè mà”, Edward vỗ vỗ vai Thomas, song lại nhớ ra việc gì đó nên nói tiếp, “Phải rồi, y tá có nói với tôi là khi hôn mê, Kevin nhắc đi nhắc lại một câu “Đừng nói cho cô ấy.” Thomas và Mi Lan nhìn nhau, tự biết câu trả lời qua ánh mắt của người đối diện.
Hành lang bệnh viện lúc nửa đêm, ánh đèn nhợt nhạt trông ảm đạm. Mi Lan mua hai cốc cà phê ở máy bán hàng tự động, quay về ngồi lặng lẽ bên cạnh hai người đàn ông trên ghế băng. “Không nói cho Thiên Chân biết thật à?”, Thomas ngẩng đầu lên, hỏi trong do dự.
“Em vẫn luôn nghĩ rằng, khi Thiên Chân ở sân bay chuẩn bị về nước, có lẽ em không nên gọi cú điện đó cho con bé quay trở lại”, Mi Lan khẽ thở dài. “Kevin không muốn cho Thiên Chân biết, là vì cậu ấy quan tâm đến nó.” “Có lẽ vẫn nên hỏi ý kiến Thiên Chân”, Cố Vĩnh Nam nhấp một ngụm cà phê, chậm rãi nói. “Kevin là kiểu người có chuyện gì đều giữ ở trong lòng, tự gánh vác một mình.” Tính cách của người bạn thân, anh hiểu quá rõ.
“Để tôi gọi điện cho Thiên Chân, dù rằng không biết hiện giờ đang trong tình trạng như thế nào, nhưng nếu như….” Ca mổ vẫn đang được tiến hành, nếu như có chuyện gì đó xảy ra? Thomas và Mi Lan đều giật mình.
“Anh lựa lời nói, đừng làm nó sợ chết khiếp”, Mi Lan lo lắng dặn dò. Cố Vĩnh Nam gật đầu, nghe Mi Lan đọc số điện thoại của Thiên Chân, sau đó bấm máy gọi. Điện thoại bên đó đổ chuông nhưng mãi vẫn không có người nào bắt máy.
Cố Vĩnh Nam nhìn hai người trước mắt mình đang lặng lẽ đợi chờ, chau mày lắc đầu. Điện thoại chuyển sang chế độ hộp thư thoại, anh để lại lời nhắn. “Chúng ta đều không thể biết được việc này là đúng hay sai, nhưng chúng ta đã làm trái lại ý nguyện của Kevin”, anh cười bất lực. “Cứ chờ vào vận may vậy, có lẽ cô ấy sẽ đến.”
Điện thoại của Thiên Chân liên tục đổ chuông. Trần Úc ngồi trên ghế salon xem ti-vi, cuối cùng cũng đứng lên, cầm lấy chiếc điện thoại để trên bàn trà. Trên màn hình không hiện lên tên người gọi, là một số máy lạ.
Anh nghiêng đầu nhìn vào phòng tắm đang rào rào tiếng nước, tiếng chuông điện thoại trong tay vẫn không chịu ngừng. Đang định đặt điện thoại xuống, chợt nghe thấy âm báo có tin nhắn thoại vang lên. Đôi mắt đen hơi chững lại, anh nhấn nút enter rồi đưa điện thoại lên tai.
“Thiên Chân, tôi là Cố Vĩnh Nam, Kevin có một chút vấn đề, nếu như cô đồng ý thì cố gắng gọi lại cho tôi sớm nhất.” Mắt nhìn chiếc điện thoại đã trở lại im lìm, anh mím chặt môi, ánh sáng xanh mờ mờ của màn hình điện thoại phản chiếu lên khuôn mặt đẹp trai khiến biểu cảm của anh càng mang một vẻ gì khó hiểu. Sau đó, anh chọn tin nhắn đó và nhấn vào nút xóa.
Năm phút sau, cánh cửa phòng tắm mở ra. Trần Úc đứng dậy, đi vào trong bếp đun một cốc sữa, sau đó cầm ra đặt vào tay cô. “Cảm ơn anh”, Thiên Chân nhìn Trần Úc cười.
“Mới rồi có điện thoại gọi cho em”, anh nói, giọng thản nhiên. “Thế à?”, Thiên Chân cầm điện thoại của mình lên, xem cuộc gọi nhỡ rồi lại vứt xuống, “Là số điện thoại lạ, kệ nó đi.” Trần Úc nhìn cô mỉm cười.
“Sao anh lại nhìn em như vậy?”, Thiên Chân nhướng mày nhìn anh. “Cảm giác thật kỳ quái.” Ánh mắt của anh dường như xen lẫn những cảm xúc vô cùng phức tạp. “Vậy sao?”, Trần Úc vẫn cười, nhìn chăm chú vào khuôn mặt xoay nghiêng đầy nữ tính của cô, “Cảm ơn em hôm nay đã đến làm cho anh một bữa tối tuyệt vời, và cũng cảm ơn em đã ở lại.”
Thiên Chân hơi xấu hổ: “Nhưng… Em ngủ ở phòng khách có được không?” “Đương nhiên rồi”, Trần Úc gật đầu. “Thiên Chân”, anh lại gọi, nhìn thẳng vào đôi mắt trong sáng của cô, “Anh muốn nói với em một bí mật.”
“Ừm?”, Thiên Chân tò mò. “Là gì thế?” “Em đến đây, gần hơn một chút”, anh nói khẽ. Thiên Chân nhướng mày, đến gần Trần Úc.
Còn anh thì ôm riết lấy đôi vai cô, sau đó cúi xuống hôn một nụ hôn sâu thẳm. Toàn thân Thiên Chân đông cứng, song không giằng co, để mặc anh kéo mình vào lòng, vòm ngực nóng ấm như đốt cháy da thịt cô, dường như muốn dấn sâu vào, xâm chiếm cả cơ thể và linh hồn cô. Có lẽ vì vừa súc miệng xong nên miệng cô vẫn còn mùi hương chanh nhè nhẹ. Anh thỏa sức thưởng thức, chỉ có điều khi chạm đến lưỡi anh, nó đã trở thành vị đắng.
Đợi đến lúc anh kết thúc nụ hôn bất ngờ, Thiên Chân im lặng, không biết phải nói gì với anh. “Anh tưởng rằng em sẽ đẩy anh ra, Thiên Chân”, Trần Úc lên tiếng, giọng hơi khàn đi. “Em… đang cố gắng”, Thiên Chân cụp mắt xuống, đôi lông mi hơi run lên với vẻ bất an.
“Cảm ơn sự cố gắng của em, Thiên Chân”, Trần Úc thở dài. “Em có biết điều mà anh lo nhất là gì không?” “Là gì?”, cô ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đẹp của anh. “Điều mà anh sợ nhất là em yêu anh ta nhiều hơn anh”, Trần Úc mỉm cười, giọng hiền hòa: “Nhưng theo lẽ thường, những điều người ta lo sợ nhất lại xảy ra.”
Sự lo lắng và buồn bã trong giọng nói của anh khiến con tim Thiên Chân khẽ run lên. “Đó là trước đây…”, cô cố gắng nói một điều gì đó để ai ủi anh, cũng là thuyết phục chính bản thân mình. “Anh hiểu”, Trần Úc nhìn cô, “Hiện giờ em ở bên anh, ở rất gần anh, đó là việc mà trước đây anh còn không dám tưởng tượng đến nữa kia.”
“Thiên Chân, em chấp nhận quay lại làm anh rất vui”, anh ôm lấy cô, thì thầm vào cổ cô, “Em đừng rời xa anh nữa, được không? Phải khó khăn lắm anh mới tìm lại được em.” Thiên Chân không nói gì, mãi lâu sau mới đưa tay ra ôm lấy lưng anh. Ngửi mùi hương thơm ngát trong vòng tay mình, đôi mắt Trần Úc chớp lên bao nhiêu cảm xúc.
Hãy tha thứ cho sự ích kỷ của anh, anh chỉ muốn giữ em lại bên mình. Bởi vì anh biết rằng, đối với anh ta, việc đưa em đi rất dễ dàng. Cái gì là công bằng, cái gì là lương tâm, anh đều không quan tâm, anh chỉ cần có em.
Chỉ cần có em. Thoáng bóng chim oanh trong giấc mộng, sắc xuân chan chứa khắp mọi nơi, có người một mình vùi thân trong chốn buồng thêu. Hương thơm vừa đốt hết, khói vẫn cuộn bay lên như những sợi chỉ thêu, sắc xuân năm nay có chóng tan như xuân năm ngoái…
… Hoa nở muôn màu rực rỡ đẹp tươi, nhưng chỉ có bức tường cũ xanh rêu đón nhận. Mẹ lại hát lên khe khẽ.
Giọng hát của bà thật tuyệt. Từ khi anh còn rất nhỏ, bà thường pha một ấm trà cho cha anh, sau đó cầm một chiếc khăn lụa, vừa ca vừa múa trong vườn. Vạt tay áo bay theo làn gió, trong không gian ngạt ngào mùi hoa quế. Anh ngồi trên đùi cha, nhìn khuôn mặt thấm đẫm tình ý của mẹ, vừa buồn vừa vui. Cha thích nhất là vở “Mẫu đơn đình”, chỉ có điều sau này cha ít đến, chỉ có một mình mẹ ngồi hát.
Giữa màn đêm tịch mịch, anh đứng một mình trong bóng tối nghe tiếng hát mềm mại của mẹ, cảm thấy cái lạnh lẽo cứ thấm dần, thấm dần khắp toàn thân. Thiển con, khi yêu một người sẽ luôn đau khổ vậy. Mẹ dịu dàng nói rồi đột nhiên cười nhạt, vẻ buồn bã hiện lên trên đôi mắt.
Anh thấy sợ mỗi khi mẹ mình như vậy, thế nên thường bỏ ra ngoài đi chơi khắp nơi với đám bạn. Trò thích nhất là lặn. Vịnh Tây, Tây Cống, Phật đường môn, Nam Á đảo…, tất cả những khu lặn ở Hồng Kông anh đều đã ghé qua, thời gian ở dưới nước cũng ngày càng lâu hơn. Nhìn những đám san hô, đá cuội và cả những bầy cá tuyệt đẹp dưới đáy biển, trong lòng anh đều cảm thấy yên tĩnh, bình thản. Có nhiều lần anh thậm chí còn muốn ở lại vĩnh viễn dưới đáy biển xanh ngắt, xanh đến chói lòa đó. Bởi vì anh luôn cảm thấy sự sống của anh giống hệt đáy biển, sự đẹp đẽ và bóng tối cùng tồn tại, cô độc, yên ắng và lạnh lẽo. Không phải chưa từng thấy sự ấm áp và tươi sáng, song trong cuộc sống của anh, ánh mặt trời luôn vô cùng ngắn ngủi, bởi thế, anh sợ sự mãnh liệt ấy.
Cảm giác đau ở ngực dần dần kéo anh ra khỏi cơn ác mộng trong quá khứ. Lấy hết sức hé mở cặp mắt nặng nề ra, ánh sáng khiến cho anh chói mắt. “Kevin, cuối cùng cậu đã tỉnh lại rồi”, Cố Vĩnh Nam đi tới, “Cậu đã hôn mê suốt cả một ngày.”
Gió nhẹ của mùa hè khe khẽ thổi từ ngoài cửa sổ vào, ve vuốt trên khuôn mặt anh. Từ trước đến nay anh chưa hề nhận ra rằng những ánh nắng cuối cùng còn sót lại trong ngày lại có thể đẹp tươi và ấm áp đến vậy. Marco ra tay với anh cũng vẫn còn nương nhẹ. Ông trời cuối cùng cũng ủng hộ anh.
Trong những khuôn mặt quen thuộc trước mắt, không có cô ấy. Khi nhận ra điều đó, anh vừa vui, nhưng cũng hơi thất vọng. Chỉ cần không sao, anh tin rằng tất cả đều có thể vãn hồi.
Đợi cảnh sát lấy lời khai xong, Tần Thiển đưa tay cầm chiếc điện thoại vừa được trả về. Mi Lan đưa cho anh với một nụ cười ám muội. Anh không nói gì, cảm giác ngực mình bồn chồn, máu toàn thân như sôi sục.
Anh đã đợi lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng được tự do. Nghe tiếng chuông tút dài, anh cảm thấy như phải đợi cả vài thế kỷ, cho đến khi giọng nói quen thuộc vang lên ở máy bên kia, mắt anh đã hơi nóng lên. “A lô?”, Thiên Chân thận trọng lên tiếng.
“Thiên Chân…”, anh gọi cô, nhưng đột nhiên mất khả năng ngôn ngữ, trong khoảnh khắc đó ngàn vạn những lời muốn nói chợt không sao thốt ra nổi một từ. “Có chuyện gì?”, giọng cô nghe cực kỳ bình thản. “Thiên Chân, anh nghĩ hay là hẹn một thời gian nào đó, qua mấy hôm nữa chúng ta gặp nhau”, cuối cùng anh cũng nói được ra.
“Vì sao?”, cô hỏi. “Anh muốn gặp em”, giọng anh nghe rất nhẹ và dịu dàng, “Anh… nhớ em.” Niềm khao khát đã luẩn quẩn trong trái tim anh biết bao nhiêu ngày, giờ đây có thể nói ra ngay trước mặt người khác không một chút khó khăn.
“Anh nói gì?”, im lặng một lúc lâu, cuối cùng cô cười nhạt, “Tần Thiển, anh đừng có ép người quá đáng, rốt cuộc tâm trạng của em, con người của em là gì trong lòng anh kia chứ?” Anh coi cô là gì? Là con vật cưng gọi một cái là vẫy đuôi chạy đến hay sao? Người khi đó đã nói thẳng thừng rằng không cần đến cô chính là anh, người đẩy cô ra cũng chính là anh, bây giờ lại nói nhớ cô, muốn gặp cô ư? Ở máy bên kia, Thiên Chân giận tới đỏ cả mắt.
Anh còn định bỡn cợt trái tim cô, chà đạp cô đến lúc nào đây? “Em đã xin nghỉ phép, tuần sau về nước làm đám cưới với Trần Úc”, cô lạnh lùng lên tiếng. “Tha lỗi cho em không thể nào đáp ứng được sự ‘triệu kiến’ của anh.” “Em nói gì?”, mặt Tần Thiển đột nhiên xám ngoét, hơi thở gấp gáp chạm đến vết thương trên ngực, một cơn đau nhói dội lên, anh đưa điện thoại ra xa nghiến chặt hàm răng, mãi lâu sau cơn đau mới dần dần dịu lại, “Em đừng có giận quá mà nói liều như vậy.”
“Em không nói liều”, cô khinh khỉnh, “Anh có thể đi hỏi Tiểu Trịnh.” “Em đừng có nói đùa với anh kiểu đó”, giọng nói của anh trở nên nặng nề và lạnh lẽo vô cùng, “Thiên Chân, anh không cho phép.” “Anh dựa vào cái gì mà không cho phép?”, cô cười với vẻ ngạc nhiên, tiếng cười nghe mỉa mai và thê lương, “Tần Thiển, thứ mà anh không cần đến, tự tay anh đã vứt đi mà vẫn không cho người khác nhặt hay sao?”
Bàn tay cầm điện thoại của Tần Thiển run bắn lên, nghe cô nói về mình một cách khổ sở như vậy, người cảm thấy đau đớn lại chính là anh. Vì cơ thể vừa trải qua phẫu thuật, sức lực mau chóng tan biến hết, anh cố nén cơn đau, chuẩn bị giải thích với cô. “Em sắp cưới Trần Úc thật, Tần Thiển, em không nói đùa”, cô khẽ khàng. “Em đang mang thai con của Trần Úc.”
Cơ thể cao lớn trên giường bệnh đột nhiên chết lặng, chiếc điện thoại tuột khỏi tay, nặng nề rơi xuống đất. Trong gian phòng tĩnh lặng có thể nghe thấy rõ âm báo máy đã ngắt ở bên kia, không ngừng lặp lại. “Kevin!”, những tiếng kêu hoảng hốt vang lên, tất cả mọi người đều giật bắn người khi thấy Tần Thiển ngồi bật dậy rồi giằng co để xuống khỏi giường.
Chỗ cắm kim truyền trên mu bàn tay rịn ra một giọt máu, anh không cảm thấy đau, vết thương được băng bó cẩn thận ở ngực đã bắt đầu thấm đỏ vì động tác quá mạnh, anh cũng không cảm thấy đau, bởi vì bất cứ nỗi đau nào khi đó cũng không bằng một phần triệu nỗi đau trong trái tim anh. Em sắp cưới Trần Úc thật. Em không nói đùa.
Em đang mang thai đứa con của Trần Úc. Máu huyết trong toàn cơ thể đột nhiên đông cứng lại thành băng, anh run rẩy, muốn dứt ra khỏi những tiếng kêu giữ anh lại đó, và cả bàn tay đang kéo anh lại. Kevin, Kevin, Kevin…
Vô số những âm thanh đang gọi tên anh, khiến anh không thể cất bước đi, lý trí hoàn toàn biết mất, đôi mắt đã vành đỏ lên cứ nhìn vào một nơi nào đó không gọi được tên. Ở đó có gì? Là cơ thể gày yếu của mẹ nằm trên giường bệnh, đôi mắt vĩnh viễn không bao giờ còn mở ra nữa và nụ cười ảm đạm kỳ quái của bà; là đêm mưa gió sấm chớp đầy trời, Lucia nằm trên con đường lạnh lẽo trong chiếc váy ướt đầm nước mưa và máu đỏ. Còn cả khuôn mặt đang dần dần trôi xa, và nụ cười dịu dàng rồi sẽ biến mất trong vòng tay người khác ấy.
Qua đi rồi thì để nó qua đi… Qua đi thế nào đây? Cuối cùng đã không đến kịp, những thứ tươi đẹp và ấm áp trong cuộc đời anh đều rời bỏ anh mà đi, tất cả đều không còn kịp nữa. “Cháu có còn xem dì là dì út của cháu nữa không?”, Mi Lan nhìn người con gái trẻ trung ngồi trước mắt mình với vẻ bình thản, nghe giọng cực kỳ bất mãn. “Việc nhận lời cầu hôn của Trần Úc lớn như vậy mà vẫn không bàn bạc với dì một chút là sao?” “Hôn nhân đã trở thành việc lớn với dì từ bao giờ vậy?”, Thiên Chân mỉm cười, vẻ mặt vô tội. “Cháu đã nói với bà ngoại và bố, đám cưới được tổ chức ở Trung Quốc mà.”
“Thiên Chân, cháu bình tĩnh một chút được không, đừng có làm trò trẻ con như thế”, Mi Lan không khỏi rầu lòng. “Cháu rất bình tĩnh, dì út”, Thiên Chân ngước mắt lên, ánh mắt cực kỳ điềm tĩnh, “Nếu như dì đến đây để làm thuyết khách cho Tần Thiển thì dì sẽ thất vọng thôi.” “Cháu đang giận nên mới nói vậy, Thiên Chân, Tần Thiển có rất nhiều nỗi khổ không thể nói ra với cháu, cậu ấy đều là….”
“Đều là để tốt cho cháu, phải không?”, Thiên Chân khẽ cười, đôi mắt sũng nước lặng lẽ nhìn xoáy vào Mi Lan. “Dì có biết không, cháu hận nhất là câu nói đó, trước đây khi bố mệt mỏi và ly hôn sau những cuộc cãi vã bất tận và chiến tranh lạnh với mẹ, lúc đi, ông ấy cũng nói là để tốt cho cháu. Khi mẹ cháu phản đối chuyện cháu ở bên Trần Úc, ngấm ngầm xét xử bố mẹ anh ấy sau lưng cháu, ép cháu phải phá thai…, bà cũng luôn nói rằng, đều là để tốt cho cháu. Dì nói thử xem, tốt ở chỗ nào đây?” “Thiên Chân, dì tưởng rằng cháu đã tha thứ cho họ rồi”, Mi Lan nhìn Thiên Chân, cảm thấy hơi thương xót. “Vâng, cháu đã tha thứ cho họ, nhưng vì thế mà không thể tha thứ cho bản thân mình.”
Trên thế gian này làm gì có những điều thỏa mãn được tất cả mọi người, đã nợ thì ngày sau phải trả, không mất mát, không nợ nần cũng chỉ là tự an ủi chính bản thân mình. Trong tình cảm đơn phương phần lớn tự cho mình là đúng, cảm giác của mỗi người thì chỉ bản thân hiểu rõ nhất, vậy mà bọn họ cứ luôn muốn cô phải gánh vác những điều mà họ cho là phải, là xứng đáng với sự yêu thương và lựa chọn, thậm chí cả hy sinh của họ, cuối cùng tất cả đều dồn lên đôi vai cô, người sai cũng đều là cô. “Vì sao cháu không thử làm lại từ đầu? Sao không nghe cậu ấy giải thích một lần?”, Mi Lan vẫn không chịu từ bỏ, “Cậu ấy phải khó khăn lắm mới giữ được mạng sống, hôm đó những lời nói trong điện thoại của cháu suýt nữa đã giết chết cậu ấy đấy.”
“Hiện giờ anh ấy không sao rồi có đúng không?”, Thiên Chân mỉm cười, giọng vẫn thản nhiên. Mi Lan sững người, sau đó gật đầu. “Nếu đã như vậy, chẳng phải là tốt hay sao? Dì yên tâm đi, Tần Thiển là loại người nào chứ, sóng gió nào mà chẳng đã trải qua? Có gặp chuyện gì, thì anh ấy vẫn là Kevin Chun luôn thong dong điềm đạm, đường bệ oai phong. Ngày hôm nay Đoạn Thiên Chân cháu có thể mở rộng tầm mắt như thế này cũng là nhờ anh ấy tận tay dạy dỗ.”
Vẻ mặt thản nhiên không hề xao động, giọng nói lạnh lùng trơn tru của Thiên Chân phảng phất dáng vẻ của Tần Thiển – Mi Lan nhìn đờ mắt ra, không sao nói được một câu nào. “Dì út, phiền dì nói lại với anh ấy, cháu là một người sắp làm mẹ, chứ không còn là con bé Thiên Chân ngày xưa sùng bái anh ấy, cần sự cứu giúp của anh ấy nữa. Người mà cháu cần trân trọng trong cuộc đời mình, là đứa bé trong bụng và cả người chồng sắp cưới của cháu nữa.” “Thật không?”, một giọng nói quen thuộc nhưng xa lạ vang lên sau lưng cô, nghe khàn đến mức khác thường.
Bàn tay cầm cốc trà bằng sứ xương hơi chững lại trong giây lát, trên miệng Thiên Chân hiện lên một nụ cười điềm tĩnh, cúi đầu xuống uống trà. “Đã đến đây rồi thì chi bằng ngồi xuống đây nói chuyện một lát, nghe nói anh có rất nhiều chuyện cần phải nói ra, dù sao thì chiều nay em cũng rất rảnh, có nghe cũng không ảnh hưởng gì”, Thiên Chân không quay người lại nhưng vẫn nói một cách thản nhiên, mắt nhìn Mi Lan đứng dậy cầm túi xách rời đi. Cơ thể cao lớn ngồi xuống chỗ đối diện, Thiên Chân ngước mắt nhìn, không tránh né ánh mắt của anh, dù cho trong đôi mắt đen sẫm khiến cho người ta bị hút hồn đó chất chứa quá nhiều tâm trạng… đau đớn, hối hận, nhớ thương, xấu hổ.
“Uống trà sữa được không?”, cô cười, “Sức khỏe của anh vẫn chưa ổn, không nên uống cà phê.” Tần Thiển không nói gì, chỉ có điều giữa đôi lông mày lạnh lùng như phủ một lớp khói âm u dày đặc vì sự điềm tĩnh của cô. Một Thiên Chân như thế này khiến cho anh hoảng sợ. Dường như anh đã bỏ qua mất điều gì đó, dù thế nào cũng không thể lấy lại được.
“Tất cả mọi người đều khuyên em nên kiên nhẫn nghe anh giải thích”, cô ngước mắt lên, nói khẽ khàng, “Nói đi, em nghe đây.” “Những chuyện đó đều là quá khứ rồi, không đáng để nhắc ra, cũng không phải là câu chuyện hay ho gì”, Tần Thiển lên tiếng, một nụ cười cay đắng hiện lên trên khóe miệng, “Nhiều ngày như vậy anh cũng đã từng nghĩ xem nên giải thích thế nào, nghĩ sẽ nói với em bao nhiêu chuyện, nhưng anh phát hiện ra điều mà em muốn nghe, em quan tâm lại không phải là những lời giải thích đó, còn điều mà anh muốn nói, cũng chỉ có hai câu mà thôi.” “A? Em muốn nghe, điều anh muốn nói…. là gì?”, cô nhìn anh cười, vẻ mặt điềm tĩnh.
“Xin lỗi em…”, anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô, giọng nói dịu dàng, “Còn nữa, anh yêu em.” Thiên Chân nhìn Tần Thiển, mãi lâu sau không nói một lời. Người đàn ông này mãi mãi vẫn thông minh và tự tin như vậy, biết tấn công vào điểm yếu nhất của đối phương.
Thế nhưng cô không còn muốn bị anh giữ chặt trong bàn tay anh nữa. “Anh không cần phải xin lỗi, điều đó đối với em đã hoàn toàn vô nghĩa”, cô nhìn anh và nói thản nhiên, “Em yêu anh, quấn quít ở bên anh, sau đó bị anh cự tuyệt đều là do em tự chuốc lấy, anh vốn chẳng có lỗi gì, thể diện là do người khác còn mất thể diện lại từ mình, em chấp nhận chơi thì chấp nhận thua. Em từng một lòng một dạ đối với anh, cũng hy vọng anh có thể đáp lại một lòng một dạ, nhưng phản ứng của anh lại mưa nắng thất thường. Em biết anh cũng đang giằng co về tình cảm giữa chúng ta, nhưng khi anh cảm thấy không thể nào gánh vác nổi tình cảm đó, đã dứt khoát cắt đứt quan hệ giữa chúng ta rồi. Khi em hy vọng rằng anh có thể yêu em thì anh lại không yêu, giờ đây mới nói ra thì đã không giúp gì được nữa rồi.” Tần Thiển nhìn cô, sắc mặt càng ngày càng u ám.
“Anh làm sao biết được có phải em đang nói dối hay không, đứa bé trong bụng em có lẽ là của anh chứ không phải của Trần Úc”, anh thấp giọng nói, từng từ đều mang cảm giác ngột ngạt như giông bão đang đến gần. Vẻ mặt Thiên Chân bình tĩnh, nhưng trong ngực bỗng nhiên nghẹn lại. Cô biết rằng người đàn ông này từ trước đến nay vẫn không phải là nhân vật mà cô có thể dễ dàng đối phó.
“Em nghĩ chắc chắn là anh biết anh gây tổn thương cho em sâu sắc đến mức nào, phải không?”, cô cười, tự vạch vết thương của mình ra một cách tàn nhẫn, nói dối hết sức nhẹ nhàng, đồng thời dốc hết tâm sức ra tấn công anh, “Anh chỉ thấy em say rượu có một lần, đúng không? Anh có biết từ sau khi rời khỏi anh em đã say biết bao nhiêu lần không? Sự đau đớn và lạnh lẽo mà đến cả trong giấc mộng cũng có thể cảm giác thấy một cách rõ ràng đó anh đã từng thể nghiệm hay chưa? Khi Trần Úc ôm em, ban đầu em còn tưởng là anh, nhưng rồi em lại biết đó không phải anh, vì vòng tay của anh chỉ khiến cho em cảm thấy lạnh giá và tuyệt vọng, còn của anh ấy lại ấm áp….” “Im đi”, chiếc mặt nạ lạnh lùng đột ngột vỡ tan, Tần Thiển nhìn cô chằm chằm rồi cắt ngang một cách thẳng thừng. “Sao thế, không muốn nghe à?”, cô nheo mắt cười, thậm chí còn đưa tay ra áp vào ngực anh, “Nói cho em biết, trái tim anh cũng cảm thấy đau ư? Cũng cảm thấy không chịu nổi vì em ư?”
Anh giữ chặt lấy tay cô, dùng hết sức để bóp mạnh. Thiên Chân muốn rút tay về nhưng anh không bỏ ra, giữ thật chặt. Nhìn đôi mắt vằn lên những tia đỏ của anh, Thiên Chân cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó đâm vào. Hóa ra chuyện đã đến thế này, cô vẫn bị anh tác động đến một cách sâu sắc, nhưng cô cũng không muốn lại phải sống những tháng ngày đánh mất bản thân mình nữa. Anh cũng khát khao tình yêu và sự ấm áp, nhưng lại không có đủ can đảm để thừa nhận. Giờ đây anh nói xin lỗi, nói yêu cô, nếu như cô lại một lần yếu lòng để tin anh, dựa dẫm vào anh, thì đến lần sau khi anh lại vì một lý do riêng tư cho là đúng của mình mà vứt bỏ cô, cô sẽ phải làm thế nào đây? Cô không muốn rơi vào cái vòng luẩn quẩn ác nghiệt được bố thí ấy, không cần lời xin lỗi của anh, không cần tình yêu của anh, không cần con người của anh.
Dù sao cái tình yêu đáng buồn và đáng thương đó cũng đã trở thành một vật kỷ niệm của cô. “Thiên Chân, anh không cho phép em như vậy, em vẫn yêu anh”, cổ họng anh tắc nghẹn, ngực đau dữ dội nên không nhận ra giọng nói của mình gần như một lời cầu xin. “Phải, em yêu anh”, cô cười, thẳng thắn thừa nhận. “Dù là đến giờ này em vẫn yêu anh, nhưng như thế thì sao chứ? Em không thể vì yêu một người mà từ bỏ sự tự trọng của bản thân mình, huống hồ người em yêu lại không hề tin tưởng em, cũng không cần đến em.”
Hãy tha thứ cho anh, anh thương em, yêu mến em, chiều chuộng em, thích em, phụ lòng em, có lỗi với em, nhưng anh không thể yêu em. Những giọt nước mắt cứ lã chã rơi theo những lời nói gây thương tổn vốn đã bị bụi thời gian che phủ đó. Cô đã mang thai đứa con của anh.
Nhưng anh không cần cô, cô cũng đã quyết định không yêu anh nữa, không gặp lại anh nữa. Nếu như vì đứa bé, anh sẽ cưới cô, cô biết vậy. Nhưng nếu là như vậy, cô sẽ vĩnh viễn không bao giờ có được một tình cảm công bằng, sẽ vĩnh viễn ở lại bên anh chỉ vì sự thương hại và bố thí của anh, cũng sẽ vĩnh viễn không biết được anh có yêu cô hay không.
Cô không muốn lại có một mối quan hệ tầm thường như vậy nữa. Thế nên, tất cả chẳng có gì cần thay đổi. Những chuyện xoay quanh việc yêu và không yêu đó thì sao chứ?
Dù sao, cô cũng đã định quên đi tất cả. Dù sao, cũng không có ai để ý. Dù sao, cũng đã là quá khứ.
“Thiên Chân, gần đây có vẻ như em không vui, công việc mệt mỏi quá à?”, Trần Úc nhìn người con gái ăn tối cùng anh nhưng luôn lơ đễnh để ý đi đâu. “Ừm, bận quá”, Thiên Chân miễn cưỡng mỉm cười. “Có bận bằng anh không?”, Trần Úc cũng cười. “Mấy hôm trước anh mới giải quyết xong vụ kiện khó nhằn của người bạn học đó, xong lại lập tức bay về nước, gần một tháng rồi không được nghỉ ngơi.”
“Sức khỏe của bố anh thế nào rồi?”, Thiên Chân hỏi nguyên nhân khiến Trần Úc về Trung Quốc. “Không mấy lạc quan”, anh đáp, một vẻ buồn phiền hiện lên trên đầu mày. “Mấy năm nay ông ấy sống trong đó cũng không có lấy được một ngày tử tế.” “Xin lỗi anh”, ánh mắt Thiên Chân hơi tối lại.
“Anh không có ý đó”, Trần Úc nhìn cô với vẻ có lỗi, “Chuyện của bố mẹ anh đã là quá khứ rồi, người nên nói lời xin lỗi là anh mới phải. Hồi đó anh không nên….” “Đó cũng đã là chuyện quá khứ rồi”, Thiên Chân nói khẽ. Trần Úc nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.
“Em biết không? Năm đó khi bỏ đi, anh đã đến trường đại học mà chúng ta định cùng nộp đơn vào đó. Đứng nhìn sinh viên đi qua đi lại, anh tưởng tượng đến việc cùng em lên lớp nghe giảng bài, cùng nhau ăn cơm ở nhà ăn, cùng nhau đi trong khuôn viên trường học… Anh đạp xe đèo em đi xuyên qua rừng, anh lấy nước hộ em, rồi đặt bên dưới nhà…”, Trần Úc mỉm cười nhìn cô, “Nếu như thời gian có thể trôi ngược lại, anh hy vọng mình có thể luôn ở bên em.” Thiên Chân ngẩng đầu nhìn anh, người con trai kiêu ngạo bất kham năm đó giờ đây đã trở thành một người đàn ông đẹp đẽ, chín chắn và nhã nhặn, còn tình cảm của anh thì trước sau vẫn không hề thay đổi. Nếu như thời gian có thể trôi ngược lại… Ánh sáng của ngọn đèn pha lê chiếu vào mắt hơi đau nhói. Thiên Chân cúi đầu, cảm giác thấy dòng lệ nóng hổi trong mắt mình. Cô nín thở, không để nó trào ra.
“Thiên Chân, nếu như bây giờ anh cầu hôn em, em có đồng ý lấy anh không?”, giọng nói của anh vô cùng thận trọng nhưng lại dịu dàng hơn bao giờ hết, “Anh có thể đợi em, bao nhiêu lâu cũng có thể chờ đợi được, nhưng lần này bố anh chắc không xong rồi, ông ấy hy vọng có thể được tận mắt chứng kiến anh lấy vợ.” “Nếu như… Em nói với anh rằng, em đã có thai, anh còn chấp nhận cưới em không?”, Thiên Chân chậm rãi lên tiếng, mỗi chữ đều như một nhát dao sắc lẹm cứa vào trái tim cô tóe máu. Trong cái lặng yên khiến người ta nghẹt thở, cô cơ bản không dám ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của Trần Úc khi đó.
“Thiên Chân, nếu như anh muốn nhân cơ hội này để làm chồng của em, làm bố của con em, thì em có cảm thấy anh đê tiện hay không?” Bàn tay ấm áp của anh nâng khuôn mặt ướt đầm nước mắt của cô lên, trả lời cô là ánh mắt đầy kiên định và nụ cười dịu dàng của anh. “Nhẫn đẹp lắm”, Anna nhìn lướt qua chiếc nhẫn Trinity ba vòng vàng ba màu lồng vào nhau của Cartier, không thể giấu nổi sự ngạc nhiên trong mắt. “Nhẫn đính hôn à?”
“Phải”, giọng Thiên Chân bình thản. Anna nhìn cô muốn nói gì đó lại thôi, đi lướt qua. Thiên Chân nhìn theo cái bóng chị ta đang đi khuất, vuốt vuốt thứ kim loại lạnh ngắt trên tay mình một cách vô thức.
Vàng trắng đại diện cho tình bạn, vàng vàng đại diện cho sự trung thành còn vàng hồng đại diện cho tình yêu. Trần Úc nói, cả ba thứ đó anh đều có thể cho em, còn em hiện giờ chỉ cần cho anh một trong ba thứ, tương lai hãy còn dài. Ngón tay mảnh mai không đủ sức mang quá nhiều tình yêu và nỗi buồn.
Khi cô còn chưa nói được ra sự e ngại trong lòng mình, anh đã hóa giải tất cả cảm giác tội lỗi và sự lúng túng của cô một cách vô cùng rộng lượng. Thế nên từ giờ trở đi, bất kể cả thân thể hay trái tim, đều đã lại mang thêm một lời cam kết. Cố Phi Vân thận trọng hỏi cô, có hạnh phúc không?
Cô mỉm cười, hạnh phúc. Hạnh phúc thì là gì chứ? Là biết thỏa mãn. Không nhất thiết phải nhìn thấu suốt cuộc đời, chỉ là trên hành trình đầy mưa gió, đôi cánh ướt nhẹp đã quá nặng nề, hiểu ra rằng chỉ có trong thời trẻ trung non dại đó mới biết yêu người hơn chính bản thân mình, còn giờ đây nếu như có một người bất chấp tất cả để che chở cho cô, vậy thì sao cô lại không giúp anh đạt mục đích, cũng là giúp mình? Bất cứ hành trình nào cũng đều trải qua chặng đường phải giằng co, đến trường, làm việc, yêu người, làm vợ người ta, đợi tới khi đã đi qua rồi, quay đầu nhìn lại chẳng qua cũng chỉ vậy thôi, bao nhiêu khổ đau thì chỉ mình mình biết là được, không đáng để nói ra.
“Tôi thích món mì Ý mà cô nấu, có thể làm nhiều nhiều một chút được không?”, Cố Phi Vân đứng một bên nhìn Thiên Chân đang thái rau. “Mà đĩa của tôi cho nhiều nấm hơn một chút được không?” “Không vấn đề gì”, Thiên Chân cười nói. Cô thích tính cách thẳng thắn và đơn thuần của Cố Phi Vân, dù hồi mới bắt đầu tiếp xúc nó khiến cô cảm thấy hơi không quen, nhưng tên a đầu này nói chuyện không bao giờ vòng vo quanh quẩn, hoàn toàn không giống như kiểu cố làm ra vẻ rụt rè của các cô gái trẻ, khiến cô thấy thoải mái vô cùng.
“Thiên Chân, tôi cảm thấy Trần Úc thật là may mắn”, Cố Phi Vân đột nhiên nói. “Thật vậy à?”, Thiên Chân ngẩng đầu lên, nụ cười hơi miễn cưỡng. Chuyện về đứa bé là bí mật riêng giữa cô và Trần Úc, nên trong con mắt của mọi người, bọn họ vẫn là hai người hạnh phúc đang chuẩn bị bước vào cuộc hôn nhân.
“Anh ấy may mắn hơn tôi”, giọng nói của Cố Phi Vân nghe hơi buồn bã. “Phi Vân?”, Thiên Chân nghi hoặc nhìn Phi Vân. “Cô có tâm sự gì phải không?” “Sức khỏe của mẹ tôi cũng rất không tốt, thế nên tôi mới đến đây với hy vọng đưa được Nhạn Nam về”, Phi Vân nói. “Sau khi về nước, tôi muốn làm đám cưới với anh ấy.”
Chỉ có mình cô biết rằng, đó chỉ là giấc mộng đẹp mà mình cô vẫn dệt bấy lâu nay. “Phi Vân…”, Thiên Chân ngạc nhiên, “Nhưng mà Tiểu Trịnh….” Chắc anh ta sẽ không chấp nhận.
Hai người bọn họ nhìn thẳng vào nhau, hiểu được điều đó qua ánh mắt của người đối diện. “Phi Vân, bất cứ việc gì nếu như cảm thấy quá khó khăn thì đều là tự gò ép bản thân mình”, Thiên Chân cúi xuống trộn sa lát, không nhẫn tâm nhìn vào sự bất lực trong đôi mắt Phi Vân. Cảm giác đó giống như đối mặt với chính mình ngày trước. “Nhưng con người thì luôn tin tưởng vào những điều mà mình muốn tin”, một tiếng thở dài u tịch vang lên bên cạnh.
Động tác trên tay Thiên Chân bỗng dưng dừng lại. Một câu nói quá là chuẩn xác. Cũng giống như Trần Úc tin tưởng rằng một ngày nào đó cô sẽ lại yêu anh, giống như cô tin tưởng rằng cuối cùng mình sẽ quên Tần Thiển. Thời đại này, giấy chứng hôn cũng chỉ là một tờ giấy mỏng, ai cũng phải dựa vào lương tâm mà sống, hy vọng là nhẫn nhịn một chút thì rồi tất cả sẽ qua đi.
“Thiên Chân, anh về rồi đây”, một giọng nói tươi sáng vang lên ở cửa ra vào. Thiên Chân đột nhiên hơi hoảng hốt. Cũng từng có một người nói với cô như vậy, sau đó đi đến và ôm lấy cô từ đằng sau, nhẹ nhàng hỏi: Hôm nay em lại làm món ngon gì thế?
Thiên Chân bê bát salad lên, trong phút chốc thấy hồn vía bay đâu cả. “Cũng không biết ôm anh một cái nữa, phải phạt.” Một nụ hôn khẽ khàng rớt xuống bờ môi, cô bỗng dưng mặt đỏ tía tai.
“Em không kịp chạy ra để ôm anh nữa”, Thiên Chân hơi bối rối cất lời. “Chỉ nói đùa với em thôi, cô bé ngốc ạ”, Trần Úc cười nói, đôi mắt đen sáng bừng nhìn cô chăm chú. Trông bộ dạng đỏ mặt của cô thật là xinh đẹp.
Dù không phải không nhận ra tình trạng ngẩn ngơ của cô, chỉ có điều anh đã chấp nhận che mắt bịt tai, chỉ cần cô ở lại bên anh là được. “Cố Phi Vân, cô qua đây, tôi có chuyện này muốn bàn với cô”, giọng nói của Tiểu Trịnh vang lên phía sau Trần Úc, nghe hơi lạnh nhạt. “Có chuyện gì thì để ăn xong rồi hẵng nói”, Thiên Chân cảm thấy có gì đó không bình thường nên cười cười. “Đừng có phụ công nấu nướng của tôi.”
Tiểu Trịnh nhìn vẻ mặt lúng túng của Cố Phi Vân, khóe môi hơi động đậy, nhưng cuối cùng cũng nhẫn nhịn để không nói ra. “Nhạn Nam, chúng ta sẽ đặt vé máy bay về Trung Quốc vào ngày nào?”, trong tiếng dao dĩa va chạm lanh canh, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên. “Cô muốn đặt vé ngày nào?”, Tiểu Trịnh khẽ cười một tiếng, đôi mắt sắc nét ngước lên, “Ngày mai, có được không?”
Phi Vân ngạc nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt là một vẻ mừng vui không dám tin vào sự thật, nhưng rồi chỉ một giây sau đó, sắc mặt cô trở nên trắng toát. “Cố ý chọn lúc mọi người cùng ăn cơm để hỏi, là vì cô không có đủ can đảm để nói riêng với tôi hay là vì cô chột dạ?”, Tiểu Trịnh đặt dao dĩa xuống, cầm lấy khăn ăn khẽ lau khóe miệng, giọng nói mang một vẻ giễu cợt nặng nề. “Có chuyện gì thế?”, Trần Úc không hiểu ra làm sao nên nghi hoặc nhìn hai người bọn họ.
“Lâu như vậy rồi không gặp, cô càng ngày càng thông minh hơn đấy”, Tiểu Trịnh cười nhạt. “Nếu như tôi về, cô sẽ sắp đặt thiên la địa võng để chờ tôi có đúng không? Nếu như hôm nay không liên lạc với người bạn ở trong nước, thì tôi vẫn bị cô che mắt rồi.” “Đến khi đó, cô và cha mẹ hai bên cùng kết hợp với nhau, tôi kết hôn với cô một cách mù mờ. Sự hiếu thuận của cô, sự hài lòng của họ, còn sự ấm ức của tôi có là gì chứ?” Không khí đột nhiên đông cứng lại.
“Anh cảm thấy anh bị thiệt thòi à?” “Tôi, mẹ kiếp, còn thấy bất công nữa cơ!”, Tiểu Trịnh bắt đầu nổi cáu. “Cố Phi Vân, cô làm vậy đã đủ chưa, quấy nhiễu tôi suốt bấy nhiêu năm, cô cảm thấy thích thú lắm à?” “Tiểu Trịnh! Anh việc gì phải đến mức đó”, Thiên Chân đột nhiên lên tiếng ngăn anh ta lại. “Phi Vân cô ấy… chẳng qua cũng chỉ vì thích anh thôi.”
Cũng giống như trước đây, cô cười đùa cáu giận, vui buồn cũng chẳng qua chỉ là vì yêu người đó. Biết rõ rằng nếu ở bên nhau sẽ khó khăn, rời xa anh càng khó khăn hơn, nhưng biết làm thế nào đây, không sao vứt bỏ được, rõ ràng đã biết là gò ép, không làm được, nhưng vẫn không thể nào vứt bỏ, nếu không phải vỡ đầu chảy máu, tim gan bị đốt cháy thì vẫn không chịu dừng tay. Những ngón tay đau nhói, hóa ra bàn tay Trần Úc đã siết chặt lấy bàn tay cô.
Ánh mắt anh ảm đạm, vừa như lo lắng, vừa như đớn đau. “Cũng chẳng thích thú gì, chẳng qua chỉ là chơi một canh bạc thôi”, Cố Phi Vân nói khẽ, song miệng lại nở nụ cười. Nhìn nụ cười hơi có vẻ bất thường của cô, Tiểu Trịnh nheo mắt lại.
“Rốt cuộc là cô định làm gì?”, anh hỏi. “Nếu anh theo em về nước thì đương nhiên là tốt rồi, không theo về thì cũng chẳng sao, coi như là đến thăm anh một lát”, cô ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng ánh mắt sáng trong. “Anh không nhận ra rằng đã gần một năm nay em không tìm anh rồi hay sao? Nếu lần này không phải là vì mẹ em, thì em cũng chẳng muốn làm phiền anh. Tình cảm của bao nhiêu năm như vậy em thực sự không cam lòng, thế nên mới không biết lượng sức mình mà thử nốt lần sau cuối, nếu anh vẫn vô tình, em sẽ không miễn cưỡng. Anh biết đấy, nếu dựa vào điều kiện của em, dù chỉ trong vài ngày, để tìm được một người làm đám cưới cũng chẳng khó khăn gì.” Vẻ mặt của Tiểu Trịnh bỗng nhiên trở nên nặng nề.
“Anh yên tâm, anh không phải là sự lựa chọn duy nhất của em”, Phi Vân vẫn đang cười, “Dù nói gì đi nữa thì chúng ta vẫn là bạn thanh mai trúc mã, đến khi đó đừng quên đến uống một ly rượu mừng.” Đời người vốn có biết bao nhiêu là lựa chọn, nhưng nhiều người vẫn cứ chỉ đi theo một sự lựa chọn duy nhất, thế nên người đau khổ luôn là chính bản thân mình. Đã chấp nhận chơi thì chấp nhận thua, ngay cả có thua tới khuynh gia bại sản, cũng phải giữ được lòng tự trọng.
“Em đang nhìn gì thế?”, Trần Úc đi ra ban công, nhìn người con gái đang nằm trên ghế bập bênh trông lên bầu không vời vợi. “Nhìn trời, nghĩ tới Phi Vân”, Thiên Chân khẽ khàng, “Hôm nay cô ấy chắc chắn rất đau lòng.” Nhưng Phi Vân cũng rất kiên cường, cho đến khi đi cũng vẫn cười, nếu như là cô, nhất định đã rơi nước mắt rồi.
“Rồi cũng sẽ qua đi hết”, Trần Úc nhìn khuôn mặt xoay nghiêng buồn bã của cô, nói một mà thành hai. “Van Gogh nói, điều hạnh phúc nhất là nhìn bầu trời sao qua cái tẩu, nhưng bầu trời sao chỉ nhìn từ xa mới đẹp. Nếu như các văn nhân mặc khách thời cổ biết mặt trăng chỉ có bụi và đá hoang vu, e rằng sẽ không viết nổi những câu thơ đẹp đến nhường đó.” “Tuy nhiên dù sự thực có không đẹp nhưng người ta vẫn khao khát được tới gần. Cứ cho là mặt trăng đầy những hốc những lỗ đi, nhưng nó vẫn là mặt trăng mà mọi người yêu thích.”
Thiên Chân hơi sững người, sau đó lập tức nhìn anh cười: “Em quên mất bên mình có một vị Vincent tiên sinh.” “Thường Nga[3] vợ ta, ở trên cao cô đơn lạnh lẽo, chẳng bằng xuống dưới phàm trần”, Trần Úc cũng cười. “Chồng đã đợi nàng bao nhiêu năm rồi.” [3] Thường Nga (Hằng Nga) cùng chồng là Hậu Nghệ bị đày xuống hạ giới vì một lỗi lầm của Hậu Nghệ. Sau này Hậu Nghệ xin được của Tây Vương mẫu một viên thuốc trường sinh, định để hai vợ chồng uống mỗi người một nửa để có thể quay trở lại tiên giới, tuy nhiên trong khi Hậu Nghệ đi vắng, Thường Nga vì tò mò đã lấy viên thuốc ra uống hết. Thường Nga bay lên cung trăng, sau này vì cô đơn lạnh lẽo nên tìm cách trở về hạ giới với chồng.
Mặt trời lặn, trăng lên, cùng anh ngắm mọi cảnh tượng trên thế gian này mà lòng cảm thấy mãn nguyện, không phải vì cảnh đẹp, mà vì có anh ở cạnh bên. Thường Nga hối trộm thuốc tiên Trời xanh biển biếc đêm đêm tỏ lòng[4].
Chỉ có điều trong trái tim cô đã mang bóng hình ai? [4] 2 câu cuối trong bài thơ “Thường Nga” của Lý Thương Ẩn. Ánh nắng mặt trời thật tuyệt.
Trước khi đến nước Anh vẫn luôn cho rằng London là kinh đô của sương mù, thực ra lại gặp phần lớn là ngày nắng. Tiết trời tháng chín không nóng cũng không lạnh, Thiên Chân mặc một chiếc váy liền bằng lụa, choàng thêm chiếc khăn casmere, dưới chân đi bốt, da trắng như tuyết, khi đi lẫn vào giữa những người con trai, con gái trang điểm đậm đà của tuần lễ thời trang, trông vẻ trang nhã và đơn giản trái lại còn trở nên hấp dẫn. Bận rộn suốt một buổi chiều, hơi mệt, cô đi vào quán cà phê, xem một lượt các loại đồ uống trên menu.
“Xin hỏi cô dùng gì?”, người bồi bàn hỏi. “Mandailing[5] nhé?”, ở phía sau lưng có người khẽ khàng hỏi, chất giọng thấp trầm nghe rất dễ chịu. [5] Một thương hiệu cà phê nổi tiếng của Indonesia.
Toàn thân Thiên Chân đông cứng, cô không quay người lại, nhưng trong hơi thở đã thấy mùi hương quen thuộc, petitgrain lẫn với chanh, hương thảo và xạ hương. “Vậy lấy hai cốc đi”, giọng nói đó vẫn tiếp tục vang lên. “Không cần đâu!” Thiên Chân vội vàng kêu lên.
“Thiên Chân?”, một chút bối rối hiện lên trên khuôn mặt vốn luôn bình thản, “Chỉ một cốc cà phê thôi mà, em phải lạnh nhạt với anh đến thế hay sao?” Cô cuối cùng cũng quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Tần Thiển… Vì sao trong đôi mắt anh lại là một vẻ cay đắng thế kia? Từ sau khi ly biệt không biết người gần hay xa, tương phùng e rằng chỉ có trong giấc mộng[6].
[6] Nguyên văn: “Biệt hậu bất tri quân viễn cận, tương phùng do khủng thị mộng trung.” Tác giả ghép hai câu thơ ở hai bài khác nhau. Anh đã gầy đi một chút. “Em đã không còn uống Mandailing nữa rồi”, cô nói. “Đổi sang một cốc sữa bò đi.”
Sau khi có thai, Thiên Chân đã thay đổi rất nhiều thói quen ăn uống của mình. Anh sững người, sau đó gọi đồ uống theo yêu cầu của cô. Mùi cà phê rang nồng đậm trộn lẫn với mùi sữa thơm ngọt nhẹ nhàng bay lượn trong không khí.
Hai màu sắc khác biệt nhau, mỗi người cầm một chiếc cốc trong tay. Từng có một thời cô thích cà phê Mandailing nhất, đó vốn là thói quen hình thành sau khi quen anh, nhưng giờ đây cô nói cô đã không còn uống nữa. Không biết có phải cô cố tình xóa sạch mọi thứ liên quan đến anh không, anh không muốn hỏi nhiều, cũng không còn tư cách gì để hỏi.
“Em ngồi ở đây… đợi bạn”, cô nói, tránh ánh mắt sáng rực của anh. “Ừ”, anh gật đầu, mỉm cười rồi đi lướt qua cô. Anh vẫn ngồi một mình ở góc phòng lật giở cuốn tạp chí trong tay, áo sơ-mi trắng, quần âu đen, trông nho nhã và điềm đạm. Không gian được trang trí với tông màu ấm áp của quán cà phê cũng không thể nào xua đi được vẻ lạnh lùng trên đôi mắt của anh.
Thiên Chân nhớ đến lần đầu tiên gặp nhau, anh cũng lặng lẽ ngồi ngay chỗ đó, ngẩng đầu lên nhìn kẻ đột nhiên đến quấy rối là cô, đôi mắt sẫm đen sắc sảo giấu đằng sau cặp kính. Dựa vào cái gì? Tôi không quen cô. Mới đầu, anh lạnh nhạt nói như vậy.
Thứ lỗi cho tôi ngu dốt, nhưng tôi vẫn không thể nào hiểu nổi nguyên nhân khiến cho tôi trở nên hấp dẫn với cô là gì. Sau đó, giọng nói của anh vẫn thản nhiên, song trong mắt lại lộ ra vẻ tinh nghịch. Khi đó cô làm sao có thể nghĩ được rằng chính người đàn ông đó lại mang đến cho mình bao nhiêu ngọt ngào và đau đớn.
Cô chỉ dám nhìn trộm anh, vì không sao kiềm chế nổi. Còn anh luôn cúi đầu, từ đầu tới cuối không hề nhìn cô. Cúi xuống uống một ngụm sữa, thứ chất lỏng vốn thơm ngon đột nhiên trở nên đắng ngắt trong miệng cô.
Ngay đến một chữ anh cũng không sao đọc nổi. Tần Thiển nhìn cuốn tạp chí trong tay, khóe miệng hiện lên một nụ cười đau khổ mà người khác không dễ phát hiện ra. Sau lần từ biệt ở nhà hàng Tang Dynasty đó, đã bao lâu rồi anh không nhìn thấy cô?
Một mặt cố nén tâm trạng của mình một cách khổ sở, một mặt lại luôn hy vọng có thể gặp cô, hóa ra anh cũng có cái ngày mang bộ dạng bối rối thảm hại này. Vốn luôn cho rằng sự biệt ly và trùng phùng chỉ là vở kịch không ngừng diễn ra trong cuộc sống, đã quen rồi, cảm thấy bản thân mình cũng đã tê dại, nhưng cô chính là một cái gai đâm xuyên vào lồng ngực anh, đâm thật sâu nên đến khi rút ra sẽ chỉ càng đau hơn. Đến hôm nay, cô cười rạng rỡ như hoa nhưng không phải là vì anh nữa. Cô thờ ơ lạnh nhạt bởi vì anh chỉ là người qua đường. Đó là kết cục mà anh muốn, nhưng thực sự là anh đã đánh giá quá cao sức chịu đựng của mình.
Anh đứng dậy, vẫn giữ nguyên bộ mặt không hề bộc lộ chút cảm xúc nào đó đi sạt qua cô, ngay cả một câu chào tạm biệt cũng không. Còn cô vẫn nói cười với mọi người, duy chỉ có bàn tay đang run bắn để bên dưới bàn bất giác chạm vào bụng là để lộ ra tâm trạng. “Kevin, nhất định phải đến dự bữa tiệc tối nay đấy”, phía bên kia điện thoại, Thomas tha thiết dặn đi dặn lại.
“Tôi biết rồi”, Tần Thiển bỏ điện thoại xuống, mở tủ ra chọn một bộ quần áo. Khuôn mặt hiện lên trên tấm gương soi mang một vẻ chán chường sâu sắc. Cánh cửa thang máy từ từ mở ra, ở bãi đỗ xe ngầm dưới đất, chỉ có tiếng bước chân anh vang vọng.
Nhấn nút để mở khóa điện tử, đèn xe chớp lên trong chốc lát. Bàn tay anh vừa đặt lên cửa xe, nhưng đột nhiên chững lại không động đậy. “Marco, lâu rồi không gặp”, Tần Thiển nhìn bóng người phản chiếu trên cửa kính xe, nói một cách thản nhiên. Anh quay lại, mắt lướt qua mũi dao nhọn hoắt đang kề ngay trước ngực mình, sau đó ngước lên, cười: “Cuối cùng thì mày cũng đến tìm tao.”
“Chúc mừng mày, giành được vị trí nổi trội nhất trong tuần lễ thời trang, có muốn đi ăn mừng không?”, người đàn ông có mái tóc đen và đôi mắt màu hạt dẻ lạnh lùng nhìn anh. “Ai có thể tưởng tượng được một thằng sinh viên nghèo vô dụng và yếu đuối làm bồi bàn trong quán rượu lại có thể biến thành Kevin Chun như ngày hôm nay chứ? Khi rên rỉ khổ sở bên dưới cơ thể Andrea, khi hít ma túy tới mức thần trí không còn tỉnh táo, chắc chắn mày không nghĩ được bản thân mình có thể giành được vinh quang như ngày hôm nay đúng không? Đáng tiếc là tối nay, những ngày tươi đẹp của mày cũng đã đến tận cùng.” “Vì sao mày muốn tìm tao, Marco?”, Tần Thiển nhìn hắn ta với vẻ mặt bình thản, hoàn toàn không có chút phản ứng nào với những lời nói cay độc của hắn ta. “Mày mới được trả tự do không bao lâu, đã lại muốn quay về cái nơi u ám không có ánh mặt trời đó hay sao?” “Mày đừng tưởng rằng tao không biết mày giết Andrea!”, Marco đột nhiên hét lên. “Cảnh sát kết luận nó chết vì dùng ma túy quá liều trong lần hít tập trung đó, nhưng thực ra nó đã chết trong phòng mày từ trước khi bắt đầu tụ tập, chỉ có điều cả lũ vì quá hưng phấn nên không phát hiện ra thôi. Đến cuối cùng tất cả mọi người đều bị bắt, chỉ riêng mày không đi, nhưng mày biết không, trước đó Andrea đã nói với tao là mày sẽ đi, thế nên chỉ có một khả năng duy nhất, đó là mày đã đến nhà nó trước, dụ dỗ nó dùng ma túy quá liều làm nó thiệt thân, sau đó chờ khi mọi người đã đến hết mới báo cảnh sát!”
“Đúng, mày đoán không sai chút nào”, Tần Thiển nhìn Marco, trong đôi mắt sẫm đen không có một chút hơi ấm nào, “Tao muốn mạng sống của nó, bởi vì nó đã giết Lucia. Khi tao còn làm bồi bàn ở quán bar, nó đã gây mê cho tao rồi cưỡng đoạt, thậm chí cả việc nó dùng ma túy để khống chế tao cũng không sao, nhưng nó không nên xúi giục người khác đâm chết Lucia. Thủ phạm cũng chết ngay trong vụ tai nạn đó, tao không tìm được chứng cứ của vụ mưu sát, nhưng chính miệng Andrea đã thừa nhận với tao là nó làm. Chẳng qua tao cũng chỉ bắt nó phải trả cái giá mà nó xứng đáng phải trả mà thôi, là do nó đã ép tao làm vậy.” Chính Lucia đã kéo anh ra khỏi cái cuộc sống đen tối và đáng sợ đó, nếu không có cô ấy, sẽ không có Kevin Chun của ngày hôm nay. “Nó không thể nhìn mày và Lucia sống với nhau! Nó đố kỵ, nó quan tâm đến mày… Mày có biết trong ngày cưới của mày nó đã gần như phát điên không?”, tâm trạng của Marco càng ngày càng kích động. “Nhưng mày lại có thể giết chết nó!”
“Tha cho tao đi Marco, mày còn nói nữa thì tao sẽ nôn mất. Tất cả những thứ nó làm đối với tao mà là ‘quan tâm’ hả?”, Tần Thiển cười nhạt. “Sự quan tâm đó mày có thấy ở đâu không? Thật đáng thương, cho đến lúc chết nó cũng không biết sự si tình của mày với nó.” “Câm miệng”, con ngươi của Marco như muốn vỡ tung ra. “Sao hả, bị tao nói trúng tim đen chứ gì?”, Tần Thiển cười khinh miệt. “Thời gian qua mày giở đủ mọi trò như vậy có thấy mệt mỏi không? Chẳng bằng phóng khoáng một chút, cho tao một nhát dao, tất cả sẽ trở nên dễ dàng hơn.”
Ánh mắt sắc như dao lướt qua khuôn mặt của Marco, biểu hiện liều lĩnh không hề sợ hãi của anh khiến cho hắn không thể không lùi một bước lại phía sau. “Sao thế? Không thể ra tay được à?”, Tần Thiển nhìn Marco khinh khỉnh. “Vậy thì để tao kể cho mày nghe một chuyện nữa nhé. Năm đó chẳng phải mày đã từng đặt câu hỏi nghi ngờ về cái chết của Andrea hay sao? Chính là vì việc này, nên bố của Lucia mới gửi gắm cảnh sát chăm sóc cho mày, điều tra ra những tội danh khác, khiến cho mày ở lại thêm mấy năm trong đó. Đừng nói với tao là mấy năm đó mày sống rất dễ chịu đấy.” “Mày…”, sau tiếng gầm đầy phẫn nộ hệt như một con mãnh thú của Marco, Tần Thiển cúi nhìn xuống vòm ngực đã lập tức thấm máu tươi của mình, song trên miệng lại nở một nụ cười.
Còn người đàn ông đứng trước mặt anh dường như bừng tỉnh cơn mê, vội vàng buông rơi con dao trong tay, đứng nguyên tại đó toàn thân run bắn. “Đi đi…”, Tần Thiển ôm vết thương nhìn hắn ta, mày cau lại vì đau đớn. “Mau đi đi.” Marco trợn mắt nhìn anh, không biết là thất kinh vì thấy máu không ngừng tuôn ra từ vết thương hay việc anh để hắn đi.
“Tao vẫn luôn đợi thời khắc kết thúc này, cuối cùng đã chờ được đến hôm nay”, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra trên trán Tần Thiển, anh tựa người vào xe, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy. Run rẩy lấy chiếc ví ra ném xuống đất, anh dồn hết chút sức lực cuối cùng đang dần mất đi để nói: “Tao sẽ nói với cảnh sát là gặp một tên cướp lưu manh, mau đi đi….” Marco nhìn Tần Thiển một cái, sau đó lảo đảo chạy vụt ra bên ngoài. Tầm mắt Tần Thiển dần trở nên mờ ảo, một cái lạnh không sao chịu nổi xâm chiếm toàn thân, cơ thể cao lớn của anh từ từ trượt xuống theo thân xe, còn trên mặt đất dần dần nhuốm dòng máu tươi nhìn trông khủng khiếp.
Vào thời khắc ý thức hoàn toàn mất đi, anh cảm giác được ánh mặt trời thiêu đốt trên mặt mình, tiếng sóng biển vọng đến bên tai, còn có cả làn gió ẩm ướt thổi nhẹ nhàng, xen lẫn trong hơi thở. Em là Lucia, em sẽ đưa anh đi, sẽ không để bọn họ làm tổn thương anh nữa. Giọng nói mềm mại khẽ khàng vang lên.
Được, anh đi với em. Lucia, em có biết hay không, bao nhiêu năm như vậy, anh đã vô cùng mệt mỏi. Giờ đây, cuối cùng anh cũng đã có thể có được sự bình yên. Em không muốn đi, nhưng anh lại không cần đến em.
Anh làm sao biết được em không thể kia chứ? Em có thể bảo vệ anh, chia sẻ niềm vui của em cho anh, không để người khác làm tổn thương anh. Em có thể…
Lại có ai đó nhìn anh với vẻ đau lòng thế kia? Vì sao nước mắt của cô lại khiến cho anh cảm thấy đau đến vậy? Nó khiến cho anh buộc phải dừng bước, quay đầu lại trong nỗi lo lắng bất an.
Anh đã bỏ rơi ai? Anh đã đánh mất thứ gì? Em yêu anh. Tiếng gọi từ xa lắc vang lên hết lần này tới lần khác ở phía sau.
Anh chậm chạp khép đôi mắt lại. Ký ức ấm êm cuối cùng cũng bị bóng đen nuốt chửng. “Edward, cậu ấy làm sao rồi?”, Thomas bước nhanh về phía người đàn ông vừa đi từ phòng phẫu thuật ra.
“Những người làm phẫu thuật cho anh ấy đều là bác sỹ giỏi nhất, họ vừa kiểm tra tình trạng của Kevin, vết thương không phạm vào tim, cũng không sâu lắm, nhưng vì mất quá nhiều máu nên hiện thể trạng của anh ấy rất yếu, đến bao giờ tỉnh lại, tình trạng phục hồi như thế nào đều khó nói, việc chúng ta có thể làm hiện giờ chỉ là chờ đợi.” “Nhưng cậu ấy không bị nguy hiểm đến tính mạng chứ?”, Cố Vĩnh Nam muốn xác nhận lại thêm một lần. “Chắc sẽ không sao”, Edward lắc đầu, sau đó lại nhìn Thomas. “Ở bên bệnh viện họ sẽ phong tỏa thông tin, ở đây thường xuyên có người nổi tiếng ra vào, bởi vì công tác bảo mật của chúng tôi được làm rất tốt. Tuy nhiên đây lại là án hình sự, cảnh sát hiện đã lấy phục trang cũng như các đồ vật mang theo của Kevin để giám định phục vụ điều tra rồi, đợi tới khi anh ấy tỉnh, lấy lời khai xong sẽ trả lại.”
“Chúng tôi sẽ trao đổi với phía cảnh sát, điều tra ngầm thì cũng là điều tra, chắc chắn sẽ giấu kín được sự kiện này”, vẻ mặt Thomas nghiêm trang. “Cảm ơn anh, Edward.” “Mọi người đều là bạn bè mà”, Edward vỗ vỗ vai Thomas, song lại nhớ ra việc gì đó nên nói tiếp, “Phải rồi, y tá có nói với tôi là khi hôn mê, Kevin nhắc đi nhắc lại một câu “Đừng nói cho cô ấy.” Thomas và Mi Lan nhìn nhau, tự biết câu trả lời qua ánh mắt của người đối diện.
Hành lang bệnh viện lúc nửa đêm, ánh đèn nhợt nhạt trông ảm đạm. Mi Lan mua hai cốc cà phê ở máy bán hàng tự động, quay về ngồi lặng lẽ bên cạnh hai người đàn ông trên ghế băng. “Không nói cho Thiên Chân biết thật à?”, Thomas ngẩng đầu lên, hỏi trong do dự.
“Em vẫn luôn nghĩ rằng, khi Thiên Chân ở sân bay chuẩn bị về nước, có lẽ em không nên gọi cú điện đó cho con bé quay trở lại”, Mi Lan khẽ thở dài. “Kevin không muốn cho Thiên Chân biết, là vì cậu ấy quan tâm đến nó.” “Có lẽ vẫn nên hỏi ý kiến Thiên Chân”, Cố Vĩnh Nam nhấp một ngụm cà phê, chậm rãi nói. “Kevin là kiểu người có chuyện gì đều giữ ở trong lòng, tự gánh vác một mình.” Tính cách của người bạn thân, anh hiểu quá rõ.
“Để tôi gọi điện cho Thiên Chân, dù rằng không biết hiện giờ đang trong tình trạng như thế nào, nhưng nếu như….” Ca mổ vẫn đang được tiến hành, nếu như có chuyện gì đó xảy ra? Thomas và Mi Lan đều giật mình.
“Anh lựa lời nói, đừng làm nó sợ chết khiếp”, Mi Lan lo lắng dặn dò. Cố Vĩnh Nam gật đầu, nghe Mi Lan đọc số điện thoại của Thiên Chân, sau đó bấm máy gọi. Điện thoại bên đó đổ chuông nhưng mãi vẫn không có người nào bắt máy.
Cố Vĩnh Nam nhìn hai người trước mắt mình đang lặng lẽ đợi chờ, chau mày lắc đầu. Điện thoại chuyển sang chế độ hộp thư thoại, anh để lại lời nhắn. “Chúng ta đều không thể biết được việc này là đúng hay sai, nhưng chúng ta đã làm trái lại ý nguyện của Kevin”, anh cười bất lực. “Cứ chờ vào vận may vậy, có lẽ cô ấy sẽ đến.”
Điện thoại của Thiên Chân liên tục đổ chuông. Trần Úc ngồi trên ghế salon xem ti-vi, cuối cùng cũng đứng lên, cầm lấy chiếc điện thoại để trên bàn trà. Trên màn hình không hiện lên tên người gọi, là một số máy lạ.
Anh nghiêng đầu nhìn vào phòng tắm đang rào rào tiếng nước, tiếng chuông điện thoại trong tay vẫn không chịu ngừng. Đang định đặt điện thoại xuống, chợt nghe thấy âm báo có tin nhắn thoại vang lên. Đôi mắt đen hơi chững lại, anh nhấn nút enter rồi đưa điện thoại lên tai.
“Thiên Chân, tôi là Cố Vĩnh Nam, Kevin có một chút vấn đề, nếu như cô đồng ý thì cố gắng gọi lại cho tôi sớm nhất.” Mắt nhìn chiếc điện thoại đã trở lại im lìm, anh mím chặt môi, ánh sáng xanh mờ mờ của màn hình điện thoại phản chiếu lên khuôn mặt đẹp trai khiến biểu cảm của anh càng mang một vẻ gì khó hiểu. Sau đó, anh chọn tin nhắn đó và nhấn vào nút xóa.
Năm phút sau, cánh cửa phòng tắm mở ra. Trần Úc đứng dậy, đi vào trong bếp đun một cốc sữa, sau đó cầm ra đặt vào tay cô. “Cảm ơn anh”, Thiên Chân nhìn Trần Úc cười.
“Mới rồi có điện thoại gọi cho em”, anh nói, giọng thản nhiên. “Thế à?”, Thiên Chân cầm điện thoại của mình lên, xem cuộc gọi nhỡ rồi lại vứt xuống, “Là số điện thoại lạ, kệ nó đi.” Trần Úc nhìn cô mỉm cười.
“Sao anh lại nhìn em như vậy?”, Thiên Chân nhướng mày nhìn anh. “Cảm giác thật kỳ quái.” Ánh mắt của anh dường như xen lẫn những cảm xúc vô cùng phức tạp. “Vậy sao?”, Trần Úc vẫn cười, nhìn chăm chú vào khuôn mặt xoay nghiêng đầy nữ tính của cô, “Cảm ơn em hôm nay đã đến làm cho anh một bữa tối tuyệt vời, và cũng cảm ơn em đã ở lại.”
Thiên Chân hơi xấu hổ: “Nhưng… Em ngủ ở phòng khách có được không?” “Đương nhiên rồi”, Trần Úc gật đầu. “Thiên Chân”, anh lại gọi, nhìn thẳng vào đôi mắt trong sáng của cô, “Anh muốn nói với em một bí mật.”
“Ừm?”, Thiên Chân tò mò. “Là gì thế?” “Em đến đây, gần hơn một chút”, anh nói khẽ. Thiên Chân nhướng mày, đến gần Trần Úc.
Còn anh thì ôm riết lấy đôi vai cô, sau đó cúi xuống hôn một nụ hôn sâu thẳm. Toàn thân Thiên Chân đông cứng, song không giằng co, để mặc anh kéo mình vào lòng, vòm ngực nóng ấm như đốt cháy da thịt cô, dường như muốn dấn sâu vào, xâm chiếm cả cơ thể và linh hồn cô. Có lẽ vì vừa súc miệng xong nên miệng cô vẫn còn mùi hương chanh nhè nhẹ. Anh thỏa sức thưởng thức, chỉ có điều khi chạm đến lưỡi anh, nó đã trở thành vị đắng.
Đợi đến lúc anh kết thúc nụ hôn bất ngờ, Thiên Chân im lặng, không biết phải nói gì với anh. “Anh tưởng rằng em sẽ đẩy anh ra, Thiên Chân”, Trần Úc lên tiếng, giọng hơi khàn đi. “Em… đang cố gắng”, Thiên Chân cụp mắt xuống, đôi lông mi hơi run lên với vẻ bất an.
“Cảm ơn sự cố gắng của em, Thiên Chân”, Trần Úc thở dài. “Em có biết điều mà anh lo nhất là gì không?” “Là gì?”, cô ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đẹp của anh. “Điều mà anh sợ nhất là em yêu anh ta nhiều hơn anh”, Trần Úc mỉm cười, giọng hiền hòa: “Nhưng theo lẽ thường, những điều người ta lo sợ nhất lại xảy ra.”
Sự lo lắng và buồn bã trong giọng nói của anh khiến con tim Thiên Chân khẽ run lên. “Đó là trước đây…”, cô cố gắng nói một điều gì đó để ai ủi anh, cũng là thuyết phục chính bản thân mình. “Anh hiểu”, Trần Úc nhìn cô, “Hiện giờ em ở bên anh, ở rất gần anh, đó là việc mà trước đây anh còn không dám tưởng tượng đến nữa kia.”
“Thiên Chân, em chấp nhận quay lại làm anh rất vui”, anh ôm lấy cô, thì thầm vào cổ cô, “Em đừng rời xa anh nữa, được không? Phải khó khăn lắm anh mới tìm lại được em.” Thiên Chân không nói gì, mãi lâu sau mới đưa tay ra ôm lấy lưng anh. Ngửi mùi hương thơm ngát trong vòng tay mình, đôi mắt Trần Úc chớp lên bao nhiêu cảm xúc.
Hãy tha thứ cho sự ích kỷ của anh, anh chỉ muốn giữ em lại bên mình. Bởi vì anh biết rằng, đối với anh ta, việc đưa em đi rất dễ dàng. Cái gì là công bằng, cái gì là lương tâm, anh đều không quan tâm, anh chỉ cần có em.
Chỉ cần có em. Thoáng bóng chim oanh trong giấc mộng, sắc xuân chan chứa khắp mọi nơi, có người một mình vùi thân trong chốn buồng thêu. Hương thơm vừa đốt hết, khói vẫn cuộn bay lên như những sợi chỉ thêu, sắc xuân năm nay có chóng tan như xuân năm ngoái…
… Hoa nở muôn màu rực rỡ đẹp tươi, nhưng chỉ có bức tường cũ xanh rêu đón nhận. Mẹ lại hát lên khe khẽ.
Giọng hát của bà thật tuyệt. Từ khi anh còn rất nhỏ, bà thường pha một ấm trà cho cha anh, sau đó cầm một chiếc khăn lụa, vừa ca vừa múa trong vườn. Vạt tay áo bay theo làn gió, trong không gian ngạt ngào mùi hoa quế. Anh ngồi trên đùi cha, nhìn khuôn mặt thấm đẫm tình ý của mẹ, vừa buồn vừa vui. Cha thích nhất là vở “Mẫu đơn đình”, chỉ có điều sau này cha ít đến, chỉ có một mình mẹ ngồi hát.
Giữa màn đêm tịch mịch, anh đứng một mình trong bóng tối nghe tiếng hát mềm mại của mẹ, cảm thấy cái lạnh lẽo cứ thấm dần, thấm dần khắp toàn thân. Thiển con, khi yêu một người sẽ luôn đau khổ vậy. Mẹ dịu dàng nói rồi đột nhiên cười nhạt, vẻ buồn bã hiện lên trên đôi mắt.
Anh thấy sợ mỗi khi mẹ mình như vậy, thế nên thường bỏ ra ngoài đi chơi khắp nơi với đám bạn. Trò thích nhất là lặn. Vịnh Tây, Tây Cống, Phật đường môn, Nam Á đảo…, tất cả những khu lặn ở Hồng Kông anh đều đã ghé qua, thời gian ở dưới nước cũng ngày càng lâu hơn. Nhìn những đám san hô, đá cuội và cả những bầy cá tuyệt đẹp dưới đáy biển, trong lòng anh đều cảm thấy yên tĩnh, bình thản. Có nhiều lần anh thậm chí còn muốn ở lại vĩnh viễn dưới đáy biển xanh ngắt, xanh đến chói lòa đó. Bởi vì anh luôn cảm thấy sự sống của anh giống hệt đáy biển, sự đẹp đẽ và bóng tối cùng tồn tại, cô độc, yên ắng và lạnh lẽo. Không phải chưa từng thấy sự ấm áp và tươi sáng, song trong cuộc sống của anh, ánh mặt trời luôn vô cùng ngắn ngủi, bởi thế, anh sợ sự mãnh liệt ấy.
Cảm giác đau ở ngực dần dần kéo anh ra khỏi cơn ác mộng trong quá khứ. Lấy hết sức hé mở cặp mắt nặng nề ra, ánh sáng khiến cho anh chói mắt. “Kevin, cuối cùng cậu đã tỉnh lại rồi”, Cố Vĩnh Nam đi tới, “Cậu đã hôn mê suốt cả một ngày.”
Gió nhẹ của mùa hè khe khẽ thổi từ ngoài cửa sổ vào, ve vuốt trên khuôn mặt anh. Từ trước đến nay anh chưa hề nhận ra rằng những ánh nắng cuối cùng còn sót lại trong ngày lại có thể đẹp tươi và ấm áp đến vậy. Marco ra tay với anh cũng vẫn còn nương nhẹ. Ông trời cuối cùng cũng ủng hộ anh.
Trong những khuôn mặt quen thuộc trước mắt, không có cô ấy. Khi nhận ra điều đó, anh vừa vui, nhưng cũng hơi thất vọng. Chỉ cần không sao, anh tin rằng tất cả đều có thể vãn hồi.
Đợi cảnh sát lấy lời khai xong, Tần Thiển đưa tay cầm chiếc điện thoại vừa được trả về. Mi Lan đưa cho anh với một nụ cười ám muội. Anh không nói gì, cảm giác ngực mình bồn chồn, máu toàn thân như sôi sục.
Anh đã đợi lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng được tự do. Nghe tiếng chuông tút dài, anh cảm thấy như phải đợi cả vài thế kỷ, cho đến khi giọng nói quen thuộc vang lên ở máy bên kia, mắt anh đã hơi nóng lên. “A lô?”, Thiên Chân thận trọng lên tiếng.
“Thiên Chân…”, anh gọi cô, nhưng đột nhiên mất khả năng ngôn ngữ, trong khoảnh khắc đó ngàn vạn những lời muốn nói chợt không sao thốt ra nổi một từ. “Có chuyện gì?”, giọng cô nghe cực kỳ bình thản. “Thiên Chân, anh nghĩ hay là hẹn một thời gian nào đó, qua mấy hôm nữa chúng ta gặp nhau”, cuối cùng anh cũng nói được ra.
“Vì sao?”, cô hỏi. “Anh muốn gặp em”, giọng anh nghe rất nhẹ và dịu dàng, “Anh… nhớ em.” Niềm khao khát đã luẩn quẩn trong trái tim anh biết bao nhiêu ngày, giờ đây có thể nói ra ngay trước mặt người khác không một chút khó khăn.
“Anh nói gì?”, im lặng một lúc lâu, cuối cùng cô cười nhạt, “Tần Thiển, anh đừng có ép người quá đáng, rốt cuộc tâm trạng của em, con người của em là gì trong lòng anh kia chứ?” Anh coi cô là gì? Là con vật cưng gọi một cái là vẫy đuôi chạy đến hay sao? Người khi đó đã nói thẳng thừng rằng không cần đến cô chính là anh, người đẩy cô ra cũng chính là anh, bây giờ lại nói nhớ cô, muốn gặp cô ư? Ở máy bên kia, Thiên Chân giận tới đỏ cả mắt.
Anh còn định bỡn cợt trái tim cô, chà đạp cô đến lúc nào đây? “Em đã xin nghỉ phép, tuần sau về nước làm đám cưới với Trần Úc”, cô lạnh lùng lên tiếng. “Tha lỗi cho em không thể nào đáp ứng được sự ‘triệu kiến’ của anh.” “Em nói gì?”, mặt Tần Thiển đột nhiên xám ngoét, hơi thở gấp gáp chạm đến vết thương trên ngực, một cơn đau nhói dội lên, anh đưa điện thoại ra xa nghiến chặt hàm răng, mãi lâu sau cơn đau mới dần dần dịu lại, “Em đừng có giận quá mà nói liều như vậy.”
“Em không nói liều”, cô khinh khỉnh, “Anh có thể đi hỏi Tiểu Trịnh.” “Em đừng có nói đùa với anh kiểu đó”, giọng nói của anh trở nên nặng nề và lạnh lẽo vô cùng, “Thiên Chân, anh không cho phép.” “Anh dựa vào cái gì mà không cho phép?”, cô cười với vẻ ngạc nhiên, tiếng cười nghe mỉa mai và thê lương, “Tần Thiển, thứ mà anh không cần đến, tự tay anh đã vứt đi mà vẫn không cho người khác nhặt hay sao?”
Bàn tay cầm điện thoại của Tần Thiển run bắn lên, nghe cô nói về mình một cách khổ sở như vậy, người cảm thấy đau đớn lại chính là anh. Vì cơ thể vừa trải qua phẫu thuật, sức lực mau chóng tan biến hết, anh cố nén cơn đau, chuẩn bị giải thích với cô. “Em sắp cưới Trần Úc thật, Tần Thiển, em không nói đùa”, cô khẽ khàng. “Em đang mang thai con của Trần Úc.”
Cơ thể cao lớn trên giường bệnh đột nhiên chết lặng, chiếc điện thoại tuột khỏi tay, nặng nề rơi xuống đất. Trong gian phòng tĩnh lặng có thể nghe thấy rõ âm báo máy đã ngắt ở bên kia, không ngừng lặp lại. “Kevin!”, những tiếng kêu hoảng hốt vang lên, tất cả mọi người đều giật bắn người khi thấy Tần Thiển ngồi bật dậy rồi giằng co để xuống khỏi giường.
Chỗ cắm kim truyền trên mu bàn tay rịn ra một giọt máu, anh không cảm thấy đau, vết thương được băng bó cẩn thận ở ngực đã bắt đầu thấm đỏ vì động tác quá mạnh, anh cũng không cảm thấy đau, bởi vì bất cứ nỗi đau nào khi đó cũng không bằng một phần triệu nỗi đau trong trái tim anh. Em sắp cưới Trần Úc thật. Em không nói đùa.
Em đang mang thai đứa con của Trần Úc. Máu huyết trong toàn cơ thể đột nhiên đông cứng lại thành băng, anh run rẩy, muốn dứt ra khỏi những tiếng kêu giữ anh lại đó, và cả bàn tay đang kéo anh lại. Kevin, Kevin, Kevin…
Vô số những âm thanh đang gọi tên anh, khiến anh không thể cất bước đi, lý trí hoàn toàn biết mất, đôi mắt đã vành đỏ lên cứ nhìn vào một nơi nào đó không gọi được tên. Ở đó có gì? Là cơ thể gày yếu của mẹ nằm trên giường bệnh, đôi mắt vĩnh viễn không bao giờ còn mở ra nữa và nụ cười ảm đạm kỳ quái của bà; là đêm mưa gió sấm chớp đầy trời, Lucia nằm trên con đường lạnh lẽo trong chiếc váy ướt đầm nước mưa và máu đỏ. Còn cả khuôn mặt đang dần dần trôi xa, và nụ cười dịu dàng rồi sẽ biến mất trong vòng tay người khác ấy.
Qua đi rồi thì để nó qua đi… Qua đi thế nào đây? Cuối cùng đã không đến kịp, những thứ tươi đẹp và ấm áp trong cuộc đời anh đều rời bỏ anh mà đi, tất cả đều không còn kịp nữa. “Cháu có còn xem dì là dì út của cháu nữa không?”, Mi Lan nhìn người con gái trẻ trung ngồi trước mắt mình với vẻ bình thản, nghe giọng cực kỳ bất mãn. “Việc nhận lời cầu hôn của Trần Úc lớn như vậy mà vẫn không bàn bạc với dì một chút là sao?” “Hôn nhân đã trở thành việc lớn với dì từ bao giờ vậy?”, Thiên Chân mỉm cười, vẻ mặt vô tội. “Cháu đã nói với bà ngoại và bố, đám cưới được tổ chức ở Trung Quốc mà.”
“Thiên Chân, cháu bình tĩnh một chút được không, đừng có làm trò trẻ con như thế”, Mi Lan không khỏi rầu lòng. “Cháu rất bình tĩnh, dì út”, Thiên Chân ngước mắt lên, ánh mắt cực kỳ điềm tĩnh, “Nếu như dì đến đây để làm thuyết khách cho Tần Thiển thì dì sẽ thất vọng thôi.” “Cháu đang giận nên mới nói vậy, Thiên Chân, Tần Thiển có rất nhiều nỗi khổ không thể nói ra với cháu, cậu ấy đều là….”
“Đều là để tốt cho cháu, phải không?”, Thiên Chân khẽ cười, đôi mắt sũng nước lặng lẽ nhìn xoáy vào Mi Lan. “Dì có biết không, cháu hận nhất là câu nói đó, trước đây khi bố mệt mỏi và ly hôn sau những cuộc cãi vã bất tận và chiến tranh lạnh với mẹ, lúc đi, ông ấy cũng nói là để tốt cho cháu. Khi mẹ cháu phản đối chuyện cháu ở bên Trần Úc, ngấm ngầm xét xử bố mẹ anh ấy sau lưng cháu, ép cháu phải phá thai…, bà cũng luôn nói rằng, đều là để tốt cho cháu. Dì nói thử xem, tốt ở chỗ nào đây?” “Thiên Chân, dì tưởng rằng cháu đã tha thứ cho họ rồi”, Mi Lan nhìn Thiên Chân, cảm thấy hơi thương xót. “Vâng, cháu đã tha thứ cho họ, nhưng vì thế mà không thể tha thứ cho bản thân mình.”
Trên thế gian này làm gì có những điều thỏa mãn được tất cả mọi người, đã nợ thì ngày sau phải trả, không mất mát, không nợ nần cũng chỉ là tự an ủi chính bản thân mình. Trong tình cảm đơn phương phần lớn tự cho mình là đúng, cảm giác của mỗi người thì chỉ bản thân hiểu rõ nhất, vậy mà bọn họ cứ luôn muốn cô phải gánh vác những điều mà họ cho là phải, là xứng đáng với sự yêu thương và lựa chọn, thậm chí cả hy sinh của họ, cuối cùng tất cả đều dồn lên đôi vai cô, người sai cũng đều là cô. “Vì sao cháu không thử làm lại từ đầu? Sao không nghe cậu ấy giải thích một lần?”, Mi Lan vẫn không chịu từ bỏ, “Cậu ấy phải khó khăn lắm mới giữ được mạng sống, hôm đó những lời nói trong điện thoại của cháu suýt nữa đã giết chết cậu ấy đấy.”
“Hiện giờ anh ấy không sao rồi có đúng không?”, Thiên Chân mỉm cười, giọng vẫn thản nhiên. Mi Lan sững người, sau đó gật đầu. “Nếu đã như vậy, chẳng phải là tốt hay sao? Dì yên tâm đi, Tần Thiển là loại người nào chứ, sóng gió nào mà chẳng đã trải qua? Có gặp chuyện gì, thì anh ấy vẫn là Kevin Chun luôn thong dong điềm đạm, đường bệ oai phong. Ngày hôm nay Đoạn Thiên Chân cháu có thể mở rộng tầm mắt như thế này cũng là nhờ anh ấy tận tay dạy dỗ.”
Vẻ mặt thản nhiên không hề xao động, giọng nói lạnh lùng trơn tru của Thiên Chân phảng phất dáng vẻ của Tần Thiển – Mi Lan nhìn đờ mắt ra, không sao nói được một câu nào. “Dì út, phiền dì nói lại với anh ấy, cháu là một người sắp làm mẹ, chứ không còn là con bé Thiên Chân ngày xưa sùng bái anh ấy, cần sự cứu giúp của anh ấy nữa. Người mà cháu cần trân trọng trong cuộc đời mình, là đứa bé trong bụng và cả người chồng sắp cưới của cháu nữa.” “Thật không?”, một giọng nói quen thuộc nhưng xa lạ vang lên sau lưng cô, nghe khàn đến mức khác thường.
Bàn tay cầm cốc trà bằng sứ xương hơi chững lại trong giây lát, trên miệng Thiên Chân hiện lên một nụ cười điềm tĩnh, cúi đầu xuống uống trà. “Đã đến đây rồi thì chi bằng ngồi xuống đây nói chuyện một lát, nghe nói anh có rất nhiều chuyện cần phải nói ra, dù sao thì chiều nay em cũng rất rảnh, có nghe cũng không ảnh hưởng gì”, Thiên Chân không quay người lại nhưng vẫn nói một cách thản nhiên, mắt nhìn Mi Lan đứng dậy cầm túi xách rời đi. Cơ thể cao lớn ngồi xuống chỗ đối diện, Thiên Chân ngước mắt nhìn, không tránh né ánh mắt của anh, dù cho trong đôi mắt đen sẫm khiến cho người ta bị hút hồn đó chất chứa quá nhiều tâm trạng… đau đớn, hối hận, nhớ thương, xấu hổ.
“Uống trà sữa được không?”, cô cười, “Sức khỏe của anh vẫn chưa ổn, không nên uống cà phê.” Tần Thiển không nói gì, chỉ có điều giữa đôi lông mày lạnh lùng như phủ một lớp khói âm u dày đặc vì sự điềm tĩnh của cô. Một Thiên Chân như thế này khiến cho anh hoảng sợ. Dường như anh đã bỏ qua mất điều gì đó, dù thế nào cũng không thể lấy lại được.
“Tất cả mọi người đều khuyên em nên kiên nhẫn nghe anh giải thích”, cô ngước mắt lên, nói khẽ khàng, “Nói đi, em nghe đây.” “Những chuyện đó đều là quá khứ rồi, không đáng để nhắc ra, cũng không phải là câu chuyện hay ho gì”, Tần Thiển lên tiếng, một nụ cười cay đắng hiện lên trên khóe miệng, “Nhiều ngày như vậy anh cũng đã từng nghĩ xem nên giải thích thế nào, nghĩ sẽ nói với em bao nhiêu chuyện, nhưng anh phát hiện ra điều mà em muốn nghe, em quan tâm lại không phải là những lời giải thích đó, còn điều mà anh muốn nói, cũng chỉ có hai câu mà thôi.” “A? Em muốn nghe, điều anh muốn nói…. là gì?”, cô nhìn anh cười, vẻ mặt điềm tĩnh.
“Xin lỗi em…”, anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô, giọng nói dịu dàng, “Còn nữa, anh yêu em.” Thiên Chân nhìn Tần Thiển, mãi lâu sau không nói một lời. Người đàn ông này mãi mãi vẫn thông minh và tự tin như vậy, biết tấn công vào điểm yếu nhất của đối phương.
Thế nhưng cô không còn muốn bị anh giữ chặt trong bàn tay anh nữa. “Anh không cần phải xin lỗi, điều đó đối với em đã hoàn toàn vô nghĩa”, cô nhìn anh và nói thản nhiên, “Em yêu anh, quấn quít ở bên anh, sau đó bị anh cự tuyệt đều là do em tự chuốc lấy, anh vốn chẳng có lỗi gì, thể diện là do người khác còn mất thể diện lại từ mình, em chấp nhận chơi thì chấp nhận thua. Em từng một lòng một dạ đối với anh, cũng hy vọng anh có thể đáp lại một lòng một dạ, nhưng phản ứng của anh lại mưa nắng thất thường. Em biết anh cũng đang giằng co về tình cảm giữa chúng ta, nhưng khi anh cảm thấy không thể nào gánh vác nổi tình cảm đó, đã dứt khoát cắt đứt quan hệ giữa chúng ta rồi. Khi em hy vọng rằng anh có thể yêu em thì anh lại không yêu, giờ đây mới nói ra thì đã không giúp gì được nữa rồi.” Tần Thiển nhìn cô, sắc mặt càng ngày càng u ám.
“Anh làm sao biết được có phải em đang nói dối hay không, đứa bé trong bụng em có lẽ là của anh chứ không phải của Trần Úc”, anh thấp giọng nói, từng từ đều mang cảm giác ngột ngạt như giông bão đang đến gần. Vẻ mặt Thiên Chân bình tĩnh, nhưng trong ngực bỗng nhiên nghẹn lại. Cô biết rằng người đàn ông này từ trước đến nay vẫn không phải là nhân vật mà cô có thể dễ dàng đối phó.
“Em nghĩ chắc chắn là anh biết anh gây tổn thương cho em sâu sắc đến mức nào, phải không?”, cô cười, tự vạch vết thương của mình ra một cách tàn nhẫn, nói dối hết sức nhẹ nhàng, đồng thời dốc hết tâm sức ra tấn công anh, “Anh chỉ thấy em say rượu có một lần, đúng không? Anh có biết từ sau khi rời khỏi anh em đã say biết bao nhiêu lần không? Sự đau đớn và lạnh lẽo mà đến cả trong giấc mộng cũng có thể cảm giác thấy một cách rõ ràng đó anh đã từng thể nghiệm hay chưa? Khi Trần Úc ôm em, ban đầu em còn tưởng là anh, nhưng rồi em lại biết đó không phải anh, vì vòng tay của anh chỉ khiến cho em cảm thấy lạnh giá và tuyệt vọng, còn của anh ấy lại ấm áp….” “Im đi”, chiếc mặt nạ lạnh lùng đột ngột vỡ tan, Tần Thiển nhìn cô chằm chằm rồi cắt ngang một cách thẳng thừng. “Sao thế, không muốn nghe à?”, cô nheo mắt cười, thậm chí còn đưa tay ra áp vào ngực anh, “Nói cho em biết, trái tim anh cũng cảm thấy đau ư? Cũng cảm thấy không chịu nổi vì em ư?”
Anh giữ chặt lấy tay cô, dùng hết sức để bóp mạnh. Thiên Chân muốn rút tay về nhưng anh không bỏ ra, giữ thật chặt. Nhìn đôi mắt vằn lên những tia đỏ của anh, Thiên Chân cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó đâm vào. Hóa ra chuyện đã đến thế này, cô vẫn bị anh tác động đến một cách sâu sắc, nhưng cô cũng không muốn lại phải sống những tháng ngày đánh mất bản thân mình nữa. Anh cũng khát khao tình yêu và sự ấm áp, nhưng lại không có đủ can đảm để thừa nhận. Giờ đây anh nói xin lỗi, nói yêu cô, nếu như cô lại một lần yếu lòng để tin anh, dựa dẫm vào anh, thì đến lần sau khi anh lại vì một lý do riêng tư cho là đúng của mình mà vứt bỏ cô, cô sẽ phải làm thế nào đây? Cô không muốn rơi vào cái vòng luẩn quẩn ác nghiệt được bố thí ấy, không cần lời xin lỗi của anh, không cần tình yêu của anh, không cần con người của anh.
Dù sao cái tình yêu đáng buồn và đáng thương đó cũng đã trở thành một vật kỷ niệm của cô. “Thiên Chân, anh không cho phép em như vậy, em vẫn yêu anh”, cổ họng anh tắc nghẹn, ngực đau dữ dội nên không nhận ra giọng nói của mình gần như một lời cầu xin. “Phải, em yêu anh”, cô cười, thẳng thắn thừa nhận. “Dù là đến giờ này em vẫn yêu anh, nhưng như thế thì sao chứ? Em không thể vì yêu một người mà từ bỏ sự tự trọng của bản thân mình, huống hồ người em yêu lại không hề tin tưởng em, cũng không cần đến em.”
Tác giả :
Cảnh Hành