Cho Ai Sánh Cùng Trời Đất
Chương 2-3: Khoảng cách của ước mơ (3)
Sáng hôm sau, lúc Si Nhan tỉnh dậy trong phòng khách, Ôn Hành Viễn không có trong phòng ngủ. Mãi đến khi tắm rửa thay quần áo, cô mới nghe thấy tiếng khóa cửa. Si Nhan vừa lau tóc vừa bước vào phòng khác, đúng lúc tay cầm đồ ăn sáng, dáng vẻ phóng khoáng tiến vào.
Ôn Hành Viễn ngước mắt nhìn cô, gương mặt không hề có dấu vết của người say rượu, “Qua đây ăn sáng”, tay chân anh nhanh nhẹn đặt đồ ăn lên bàn. Thaasy cô chậm rì rì, anh đi thẳng đến trước mặt cô, nhận lấy khăn lau, “Để anh”.
Có lẽ vì mới ngủ dậy, giọng của anh có phần trầm thấp, khàn khàn, nghe vô cùng quyến rũ, còn động tác của anh lại quá mức tự nhiên, khiến cho người ta không thể chối từ. Si Nhan “Ừm” một tiếng để mặc anh lau tóc giúp cho cô.
Ôn Hành Viễn vẫn mặc chiesc áo sơ mi ngày hôm qua, âu phục vốn dĩ phẳng phiu giờ có phần nhau nhĩ, đầutóc cũng bù xù, cằm lúng phún râu khiến anh lại mơ hồ lộ ra vẻ lười biếng và gợi cảm.
Cảm nhậnđược ánh nhìn của cô, khóe mắt của Ôn Hành Viễn đượm đầy tình cảm ấm áp, Si Nhan “khụ” một tiếng hồng khỏa lấp sự lúng túng, “Vừa mới sáng ra đã nghe thấy tiếng anh đi qua đi lại, ngủ đủ rồi không thể an phận một chút sao?”.
Anh cười nhạo cô, “Nhìn thấy em ngủ y như con lợn con, anh còn tưởng em chưa tỉnh cơ, lớn tuổi thế này mà còn ngủ nướng, có mất mặt không hả?”.
Si Nhan nhướng mày, “Còn không phải vì chăm sóc con sâu rượu là anh sao, hại em phải đi ngủ muộn đấy”, dứt lười cô bèn cướp lấy khăn tự mình lau tóc.
Ôn Hành Viễn nhìn cô bằng nét mặt khó dò, sau đó khẽ xoa đầu cô, “Tiểu Nhan…”, những lời muốn nói bỗng dưng nghẹn tắc.
“Sao vậy”, Si Nhan nghiêng đâgu tránh né sự đụng chạm của anh, đi đến trước bàn ăn, ngồi xuống, “Nhân lúc thước ăn còn nóng thì ăn đi chứ, em đói meo rồi”.
Nhìn điệu bộ hệt như con sói vồ mồi của cô, khóe môi Ôn Hành Viễn nở một nụ cười vừa bất đắc dĩ vừa bịn rịn vô hạn. Anh bước đến, đẩy sữa đậu nành đến trước mặt cô. Si Nhan uống, lại bị anh giữ tay, “từ từ thôi, nóng đấy”.
Si Nhan bật cười vì sự cang thẳng của anh, “Em đâu phải học sinh mẫu giáo bé nữa, uống sữa đậu nành còn có thể bị phỏng à?”.
“Cái đó cũng khó nói lắm. Mặc dù em trông thì lớn, chẳng qua chỉ số thông minh cũng chỉ dừng ở mức trẻ em ba tuổi rưỡi thôi.”
Si Nhan cầm đũa đánh vào tay anh.
Ôn Hành Viễn không tránh né, cùng lúc bị đánh còn gắp tiểu bánh bao (6) nóng hôi hổi vào bát cô, “Quán Chu Ký đấy, đều là thịt nạc”.
(6) Một loại bánh bao nhỏ nhân thịt, có chứa nước trái cây.
Si Nhan không đánh anh nữa, cất giọng tẻ ngắt, “Anh cũng ăn đi chứ”.
“Dạ dày khó chịu nuốt không trôi, em ăn đi.”
Anh nói nhẹ nhàng bâng quơ, song Si Nhan lại cảm nhận được một cách sâu sắc cảm giác dạ dày như sông cuộn biền gầm sau khi say rượu, “Ít nhiều gì anh cũng ăn một chút đi, đói lả rồi ngất xỉu lên báo trang nhất là mất mặt lắm đấy”. Thấy đồ ăn sáng toàn là món cô thích ăn, cô nói, “Thôi bỏ đi, anh đợi một chút, em đi nấu cháo cho anh”. Ôn Hành Viễn hoài nghi năng lực của cô, “Em có thể nấu sao? Đốt cháy nhà bếp lên trang nhất cũng không phải là vinh dự gì đâu”.
Si Nhan trừng mắt với anh, “Anh có cần quá đáng như vậy không hả?”
Ôn Hành Viễn cười xòa, “Tiểu nhận biết lỗi rồi”. Đợi cô vào bếp, anh bèn đi vô nhà tắm, sau đó thò đầu ra nói, “Si Hạ gọi điện đến nói buổi tối sẽ qua đón em”.
“Anh trai em?” Si Nhan hỏi lại, “Sáng nay anh ấy gọi à? Máy bàn hay điện thoại di động vậy?”.
“Điện thoại di động em không bắt máy, anh đã nhân điện thoại bàn rồi.”
“Anh nhận điện thoại bàn rồi sao?”, Si Nhan sốt sắng, “Ai bảo anh nhận?”.
Ôn Hành Viễn trưng ra vẻ mặt vô tội, “Anh nhận thì làm sao, chẳng phải là vì không muốn đánh thức em à?”.
“Anh còn già mồm nữa”, Si Nhan nổi giận đùng đùng từ bếp xong ra, đứng ngoài nhà tắm đá cửa, “Này, anh đang tắm đấy hả?”.
Ôn Hành Viễn cười nói, “Sao nào, em muốn nhìn à?”.
“Ai thèm chứ, em không có sở thích lưu manh. Em muốn nói với anh là ở đay không có quần áo cho anh thay đâu, anh đợi lát nữa đến khách sạn rồi tắm không được sao?" Ôn Hành Viễn mắc bệnh sạch sẽ quá mức, Si Nhan biết đều này.
Cánh cửa nhà tắm trong phút chốc được mở ra, Ôn Hành Viễn ở trần nửa người trên, nhìn cô, “Em rất quan tâm đến anh đấy chứ nhỉ, ngay cả thói quen của anh em đều biết hết cả rồi?”.
“Anh đừng tưởng bở nữa đi!”, Si Nhan giật nảy mình, muốn đẩy anh vào, tay đưa ra lại ngại chạm vào anh. Trong lúc bối rối cô nhắc chân đá vào căng chân anh, thái độ dữ dằn, “Anh thích ơ trần hả, sốt sắng cởi đồ vậy làm gì, anh mặc quần áo hẳn hoi rồi hẳng ra ngoài!”.
Ôn Hành Viễn buồn cười với hanh động của cô, “Anh không để bụng, em ngại ngùng gì chứ!”.
“Ngại ngùng thay anh ấy”, Si Nhan quya về bếp tiếp tục nấu cháo, đổ gạo vào nồi, không nhị được mắng một câu, “Đồ lưu manh!”.
Trong thời gian chờ đợi, Si Nhan đến tủ quần áo lấy ra bộ đồ trước kia Si Hạ có để để lại chỗ cô. Nghe thấy tiếng nước trong nhà tắ,m ngừng chả, cô gọi với vào hỏi, “Ở đây có quần áo cuae anh em, anh có muốn mặc tạm không?”. Không có câu trả lời. Cửa phong tắm được mở ra, Ôn Hành Viễn quấn khăn tắm nghênh ngang bước ra ngoài.
Si Nhan tiện tay ném cái gối tựa phía sau qua, “Anh có chút xấu hổ nào không vậy hả? Có thể đừng phóng đãng như vậy đợc không?”.
Ôn Hành Viễn cười vang, “Sợ không nhống chế được bản thân rồi bổ nhào đến à?”.
Si Nhan quẳng quần áo qua, “Mặc vào!”.
Ba năm rồi cô chưa về nhà, quần áo đương nhiên là mặt hàng nhét dưới đáy hòm.
“Đã sắp móc meo cả rồi em còn bắt anh mặc?”, Ôn Hành Viễn chê bay quẳng đi, “Anh không mặc!”.
“Vậy thì anh cứ mặc bộ đồ nồng nặc mùi rượu kia đi. Nhưng mà, để tránh cho em bị say”, Si Nhan trừng mắt với anh, “Đi thong thả, không tiễn!”.
“Biết bao nhieeu người muốn nhìn mà không có cơ hội, em không nắm bắt một chút sao?”, Ôn Hành Viễn phớt lờ, lệnh đuổi khach của cô, cất giọng bỉ ổi, “Thân hình anh không tệ, không tin em kiểm tra mà xem”, dứt lời đã chồm đến trước mặt Si Nhan.
Si Nhan ôm gối chặn khuôn mặt tuấn tú của anh, “Ai muốn kiểm tra chứ”, dứt lời cô không thèm đếm xỉa đến anh, vào bếp bưng cháo ra.
Chú ý đến má cô phớt hồng. Ôn Hành Viễn lòng dạt dào niềm vui sướng, khóe môi nở nụ cười. Dợi Si Nhan bưng cháo đến trước mặt anh, anh bỗng không thể cười nổi, “Đây là tiết mục cháo nướng à? Em khẳng định là anh ăn xong không cần đến bệnh viện chứ?”.
“Đâu ra nhiều lời nhảm nhí như jvaajy”, Si Nhan “cạch” một tiếng bo thìa xuống bàn, “Dù sao thì nhà em gần bệnh viện lắm, mất có ba bốn phút thôi, an tâm đi, tiện đường”, nói xong cô quay người đi vào phòng ngủ, chuẩn bị thu dọn chiến trường của con sâu rượu.
Ôn Hành Viễn đang chuẩn bị tâm lý khi phải đối mặt với bát cháo chất lượng kém, thì chuông cửa bỗng vang lên. Si Nhan tưởng là Si Hạ, cô vội từ phòng ngủ thò đầu ra, “Không phải anh nói là tối nay anh trai em mới tới sao?”.
Ôn Hành Viễn tưởng rằng khách sạn cho người đưa đồ đến cho anh, “Giờ này chắc cậu ta đang ở thành phố G”, vừa nói chuyện với Si Nhan, anh vừa mở cửa.
Thế nhưng người đứng ngoài cửa lại là Hàn nặc. Nhìn thấy Ôn Hành Viễn quần áo không chỉnh tề, vẻ mặt của anh bỗng thay đổi đột ngột.
Rất lâu về sau , Si Nhan vẫn nhớ tới cảnh tượng Hàn Nặc buồn bực và Ôn Hành Viễn lạnh nhạt đối diện với nhau ngày hôm đó.
Người mở lời trước là Ôn Hành Viễn,”Không phải như cậu nghĩ đâu”, rõ ràng là anh đang thay Si Nhan giải thích, nhưng ánh mắt lại tựa như nặng trịch đè ép lên người Hàn Nặc.
Nếu như sắc mặt HafnNawjc không khó coi như vậy, hoặc là anh đấp lại một câu, “Tôi chẳng ngĩ gì hết!”, Si Nhan nghĩ kết cục ngày hôm ấy hẳn sẽ khác. Thế nhưng, Hàn Nặc lại nói, “Anh đợi em dưới tầng”.
Hàn Nặc thậm chí còn không có dũng khí bước vào căn phòng có cô và Ôn Hành Viễn.
Si Nhan không từ chối, cũng không đồng ý, chỉ đứng chôn chân tại chỗ.
Hàn Nặc quay người đi về phía thang máy, đợi người ở trong đi ra rồi bước vào. Cửa thang máy đóng lại, anh cũng không quay đầu lại lấy một lần.
Nhân viên phục vụ khác sạn vừa đến, nhìn thấy Ôn Hành Viễn để trần nửa thân trên, vội vàng tiến lại xác nhận thân phận của anh, “Xin hỏi là ông Ôn Hành Viễn phải không ạ?”.
Ôn Hành Viễn đưa tay nhận lấy túi, rồi ký tên lên tờ hóa đơn.
Phút trầm lặng ngắn ngủi, tựa hồ như đang kìm nén điều gì đó.
Chỉ chốc lát sau, Ôn Hành Viễn chậm rãi thở dài, chìa tay về phía Si Nhan, “Em lại đât”.
Si Nhan thoáng chần chừ, nhưng vẫn đi tới chỗ Ôn Hành Viễn.
Tay của anh gần trong gang tấc, cô lại không có dũng khí nắm lấy.
Ôn Hành Viễn không đợi thêm, đặt tay lên vai cô, “chuyện tình cảm không được mơ hồ, bắt buộc phải rõ ràng. Nên làm thế nào hẳn là em hiểu rõ”.
Si Nhan ngước mắt lên, nhìn thấy bản thân yếu đuối đến nhếch nhác trong mắt anh, hệt như ba năm vê trowsc. Đôi con ngươi không hề xa lạ kia, vẫn đong đầy khích lệ như xưa.
Dưới cái nhìn chăm chú của anh, Si Nhan ép mình không được khóc, “Vậy em đi đây”.
Ôn Hành Viễn không lên tiếng, cũng không buông tay, chỉ lẳng lạng nhìn cô. Vào lúc Si Nhan tưởng rằng anh sẽ nổi nóng, anh lại chìa tay ra vuốt những lọn tóc xõa tung của cô, “Đừng làm chuyện ngốc nghếch”.
Giọng nói của anh trong trẻo, dịu dàng, tựa hồ như trời bỗng nhiên nổi gió, lay động vô số bóng cây, thổi bay những hoang mang loang lổ trong lòng Si Nhan. Sau đó, cô cong môi nở nụ cười, “Được ạ”.
Ôn Hành Viễn buông lỏng tay, “Đi đi, anh đợi em”.
Hàn Nặc tựa vào xe hút thuốc, làn khói chờn vờn khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm của anh. Thấy Si Nhan đi ra, giống như lo lắng một giây sau cô sẽ hối hận mà quay người rời đi, anh dụi điếu thuốc đang hút, nhanh chân tiến về phía trước nắm lấy cổ tay cô, đẩy cô vào ghế sau xe.
Hàn Nặc ngồi vào bên cạnh, nhìn Si Nhan, đợi cô phủ nhận.
Nhưng cô không phủ nhận.
“Anh tưởng rằng ba năm trước đã kết thúc rồi. Anh tưởng rằng chúng ta không có nhau sẽ tốt hơn. Anh tưởng rằng chỉ cần em hạnh phúc, anh có ra sao cũng không hề gì?.” Sự thực lại là, khi bên cạnh em có một người không hề kém cạnh anh, anh lại không thể chấp nhận nổi. Đôi mắt như biển rộng mênh mông, thâm trầm phủ xuống người của Si Nhan, Hàn Nặc khó khăn nhả từng chữ, “Có thể hay không, việc chúng ta bắt đầu lại từ đầu?”.
“Người quyết định chia tay là anh, thậm chí không có lấy một câu giải thích”, không khó khăn như trong tưởng tượng, Si Nhan nhìn thẳng vào mắt Hàn nặc. “Lúc em bị tình yêu vứt boe, anh và Tạ Viễn Đằng đứng bên nhau. Khi đó em không hiểu, tại sao anh bỗng dưng thay đổi. Hiện tại đối với em mà nói đáp án không còn quan trọng nữa. Em có thể tưởng tượng rằng anh có nổi khổ tâm, anh không nên tước đoạt quyền để em chọn lựa. Hàn Nặc anh có thể nói kết thúc là kết thúc. Còn em, lại không thể bởi vì anh muốn bắt đầu lại mà đồng ý như chưa từng chịu tổn thương.”
“Không phải là lỗi của chúng ta, cơ bản là không liên quan gì đến chúng ta hết”, Hàn Nặc tưởng rằng Si Nhan sẽ khóc, nhưng cô rất lý trí, lý trí đến độ có phần tuyệt tình, anh muốn dùng tình cũ để cứu vãn, “Anh vẫn yêu em, Nhan Nhan”.
“Nói em không yêu anh, em không đủ lòng tin. Nói em vẫn yêu anh, em không có dũng khí”, đáy mắt Si Nhan phủ một tần sương mông lung, tựa như là lá chắn ngăn cách cô và Hàn Nặc, “Trên đời này, có rất nhiều cái ấm áp gần mặt cách lòng, song đó không phải là thứ chúng ta có thể gánh vác nổi. Khi giữa chúng ta có vướng mắc của người thân, Hàn nặc, chúng ta vẫn có thể yêu nhau như trước đây sao?”
“Nhan Nhan, anh không làm được”, một lần nữa lên tiếng, giọng nói của Hàn Nặc đã chất đầy nổi đau đớn gần như tuyệt vọng, “Anh biết là anh đã chọn cách ngu xuẩn nhất, nhưng anh không hề có ý muốn làm em tổn thương, anh tưởng đó là sự lựa chọn tốt nhất dành cho em”.
“Anh tưởng rằng?”, Si Nhan nghẹn ngào, “Anh dựa vào cái gì mà lựa chọn thay em?”.
“Cái sai của anh nằm ở chỗ tự cho mình là đúng mà thay em quyết định”, ngón tay thon dài xoa lên má cô, giọng nói của Hàn Nặc đã nhuốm nổi buồn bất đắc dĩ, “Nhìn em từng bước từng bước rời đi, một mét, một trăm mét, cho đến kho biến mất khỏi tâm mắt anh, em có biết anh hối hận đến nhường nào không? Anh tự nhủ với bản thân mình rằng, chỉ cần em quay trở lại, anh quyết không buông tay. Ngày qua ngày, anh đợi em, một năm, hai năm , cho đến khi em xuất hiện”.
Si Nhan không kìm nổi nước mắt, cô nói trong màn nước mắt, “Đâu chỉ là một trăm mét, em đã đi bảy nghìn dặm đấy, Hàn Nặc”.
Cô đã từng đợi, từng ngốc nghếch đứng đợi trong đại sảnh sân bay, nhìn dòng người qua lại ngược xuôi, nhìn người ta sum hợp ly biệt, dùng cách tuyệt vọng nhất chờ đợi anh níu kéo. Thế nhưng, mãi đến khi máy bay cất cánh mang cô rời khỏi thành phố A, đi đến thành cổ cách đó tròn bảy nghìn dặm, anh vẫn không nói với cô một lời.
Sau ba năm, anh mới nói: Bắt đầu lại từ đầu.
Thế nhưng, bắt đầu như thế nào?
Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay anh, Si Nhan khóc không thành tiếng.
Hàn Nặc kéo cô vào lòng mình, ôm chặt, “Xin lỗi em”.
Xin lỗi, nói ra, là khiến người ta tổn thương.
Biến cố thình lình xảy ra kia, nhưng ngày tháng cô mượn rượu để gây tê chính mình kia, nổi đâu dớn bất luận là có tỉnh hay không đều tồn tại, đều đủ phai nhòa một tình yêu.
Khi nước mắt mặn chát làm ướt đẫm ngực áo sơ mi của Hàn Nặc, mắt anh đã đỏ. Nâng mắt cô lên như nâng niu món bảo vật, anh khẽ hôn dịu dàng lên mắt, sau đó từ từ dịch chuyển xuống dưới, cuối cùng đáp xuống cánh môi đã nhung nhớ từ lâu. Nụ hôn nồng nàn, mạnh mẽ vừa trăn trở.
Khí thế ấy quá mãnh liệt, khiến Si Nhan gần như vứt bỏ mà đầu hàng. Sau đó, một khuôn mặt với ngũ quan tinh tế bỗng hiện ra trong đầu, kéo lý trí còn sót lại của cô về thực tại. Si Nhan dùng hết sức đẩy Hàn Nặc ra, cự tuyệt, “Đừng như vậy”.
Hàn Nặc lại không buông tay.
Si Nhan không vùng vẫy, để mặc anh ôm, “Lúc mẹ em ra đi, em đã quỳ suốt một đêm, em xin bà tha thứ, tha thứ cho em không thể vứt bỏ anh, bởi vì em biết đó không phải là lỗi của anh. Em tưởng rằng anh hiểu, nhưng anh lại không cần em nữa. Em chờ đợi đến giây phút cuối cùng, mãi đến khi loa phát thanh trong sân bay giục lên máy bay, anh vẫn không đến”.
Ngafy ấy, Si Nhan đứng trong sảnh sân bay, chờ đợi Hàn nặc sẽ giống nam chính trong tiểu thuyết, xuất hiện vào giây phút cuối cùng, ngăn cản cô rời đi. Loa phát thanh đọc hết lần này đến lần khác tên cô và Ôn Hành Viễn. Si Nhan chốc chốc lại nhìn đồng hồ. Ôn Hành Viễn ngồi lặng lẽ không lên tiếng. Còn cô, cuối cùng đã thất vọng.
“Anh, em đi đây”, ở trong vòng tay của Si Hạ, Si Nhan khẽ cất giọng từ biệt, rồi để mặc Ôn Hành Viễn nắm lấy tay cô, bước lên máy bay.
Sau đó, là ba năm.
Si Nhan cuối cùng cũng vùng vẫy ra khỏi cái ôm của Hàn Nặc, “thực tế chứng minh rằng, không có nhau, cũng sẽ không sao hết. Cho nên, hãy cứ như vậy đi”.
Bất luận là yêu nhau hay là lưu luyến, hãy dừng lại ở đây.
Đúng vậy, dù gì thì cũng phải có điểm kết thúc.
Hàn Nặc nhìn cô đẩy của xe bước ra, dần đi dần xa. Anh ngồi trong xe, hút hết điếu này đến điếu khác, cho đến khi Tạ Viễn Đằng xuất hiện.
Kéo lấy tay của Hàn Nặc đặt vào ngực trái của mình, khuôn mặt trang điểm tinh tế của Tạ Viễn Đằng tỏ rõ vẻ mệt mỏi, “Ba năm về trước anh nói, tình yêu có rất nhiều loại, nhưng mẹ chỉ có một. Em tưởng rằng bọ anh đã thực sự kết thúc, em tưởng rằng nhẹ nhàng qua ngày cũng có thể là tình yêu, lùi một vạn bước, cho anh xem em là thế thân của cô ấy, em cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng anh đã quên rồi, em là người, là một người phụ nữ, em cũng biết đau”.
Vốn tưởng rằng được anh tiếp nhận chỉ là chuyện sớm muộn, thế nhưng đã dốc hết toàn lực, vẫn không nhận được sự đáp trả.
Tạ Viễn Đăng cười rồi bật khóc, “Em thậm chí không dám hy vọng xa rời rằng anh sẽ yêu em, quả thật, như vậy cũng không được”.
Trong tình yêu, không phải chỉ cần nhúng nhường là được.
Đường Nghị Phàm và Quý Nhã Ngưng đi hưởng tuần trăng mật, Ôn Hành Viễn và Si Nhan đến tiễn.
Quý Nhã Ngưng khoác lấy cánh tay Si Nhan đi trước, “Đừng cốc chấp với quá khứ nữa, dùng thời gian và niềm vui mới làm phai nhạt một đoạn tình cảm, mới không phụ bản thân mình”.
Si han theo bản năng quay đầu, đúng lúc Ôn Hành Viễn đang cùng Đương Nghị Phàm đi phía sau nhìn về phía cô, ánh mắt chạm vào nhau giữa khoảng không, coo vội vàng quay người lại. Từ buổi sáng gặp Hàn Nặc, Ôn Hành Viễn không chủ động nói chuyện với cô, nhưng cũng không nói muốn đi, chỉ ở trong nhà cô đọc sách, như chưa từng xảy ra chuyện gì, lại giống như đang tức giận.
“tớ không thể mang Ôn Hành Viễn ra thử, như vậy không công bằng với anh ấy”, Si Nhan khẽ tiếng thở dài, “Cậu không biết anh ấy tốt thế nào đâu, tớ không muốn làm tổn thương anh ấy”.
“Sự lo ngại của cậu chẳng đâu vào đâu cả. Chỉ cần lúc cậu và anh ấy ở bên nhau chân thành, lấy ra đâu tổn thương? Tình yêu là chuyện hai bên cùng tự nguyện, không thử qua, ai biết có thích hợp hay không. Tớ tin rằng cho dù kết quả cuối cùng không phải là đều anh ấy muốn, anh ấy cũng sẽ không trách cậu.”
“Mất đi so với không đạt được còn buồn khổ hơn nhiều, tớ sợ rằng…”
“Tâm lý kiểu gì vậy hả? Anh ấy không bằng Hàn Nặc chỗ nào? Cậu có thể yêu Hàn Nặc, sao không thể yêu anh ấy?”, Quý Nhã Ngưng muốn cho cô hai cái tát, đánh cho cô tỉnh ra.
Chính vì anh ấy quá tốt, tốt đến mức khiến Si Nhan do dự, huống hồ, “Anh ấy chưa nói gì cả”.
Quý Nhã Ngưng cười “phì” vui vẻ, “Thì ra là cậu đang phân vân chuyện này hả?”.
Si Nhan đẩy Quý Nhã Ngưng, “Cậu nói nhỏ chút!”.
“Còn cần phải nói nữa? Hành động của anh ấy chẳng lẽ không phải là chứng minh hùng hồn nhất sao? Tớ bày tỏ quan ngại sâu sắc về chỉ số thông minh của cậu đấy!” Quý Nhã Ngưng quả thực không muốn làm bạn với co nữa, “Kẻ ngốc cũng nhìn ra được cậu đối với Hàn nặc tình đậm sâu bao nhiêu, tớ nói đã từng, đã từng ấy. Anh ấy không nhè lúc đó mà nhảy vào, chỉ có thể là vì anh ấy yêu cậu, không muốn cậu khó xử”. Chồm đến bên tai Si Nhan, Quý Nhã Ngưng nhổ giọng nói, “Nghe ý của Đường Nghị Phàm, Ôn Hành Viễn thích cậu từ lâu lắm rồi”.
Cuối cùng Quý Nhã Ngưng nói, “Nếu như đã biết được cái tốt của anh ấy, vậy chứng tỏ rằng anh ấy xứng đáng để cậu mạo hiểm. Cho anh ấy một cơ hội, cũng là cho bản thân mình một cơ hội”.
Si Nhan trầm lặng. Cô không biết, trong đại sảnh sân bay người đông như mắc cởi. Ôn Hành Viễn đứng không xa, nhưng không dám nhìn bóng lưng cô, chỉ cảm thấy rằng nếu nhìn thêm một cái, sẽ không thể kìm nén được mà kéo cô vào lòng.
Nhiều năm như vậy rồi, không phải là không nhụt chí. Ôn Hành Viễn từng nghĩ: E là cả đời này không có cách nào bước vào trái tim cô, chỉ còn cách giấu kín trong lòng mới có thể ở bên cô lâu dài. Nhưng sau khi thử, anh phát hiện ra như vậy cũng không ổn.
Đối với tình yêu của Si Nhan, hoặc là có tất cả, hoặc là không có gì. Ôn Hành Viễn thực không có cách nào xử lý ổn thỏa.
Rời khỏi sân bay, Si Nhan muốn mua hoa, Ôn Hành Viễn đã biết là cô muốn đi đâu.
Xung quanh phần mộ, tùng bách dựng thành hàng, mùi hương thơm ngát theo gió bay tới. Trong khung cảnh tĩnh mịch này, hoa bách hợp trắng mang một vẻ đẹp thê lương. Đặt hoa trước phần mộ, Si Nhan quỳ xuống, mặt khẽ dán vào tấm hình lạnh băng, “Mẹ ơi”.
Cùng với tiếng nghẹn ngào này, nước mắt của cô từng giọt tuôn rơi. Ôn Hành Viễn ngồi xuống, đưa tay lau đi những giọt nước mắt nhòe nhoẹt bên khóe mắt cô.
“Bác gái, đã lâu không gặp, cháu là Hành Viễn, cháu cùng Tiểu Nhan đến thăm bác”, anh vừa nói vừa nắm tay Si Nhan tong lòng bàn tay mình, “Mặc dù ba năm qua Tiểu Nhan không quay về, nhưng cô ấy rất nhớ bác, mỗi phút mõi giây đều nhớ. Cháu biết bác không trách cô ấy, nhưng cô ấy lại cố chấp không chịu tha thứ cho bản thân mình.
Si Nhan mặt vào hõm vai anh, để mặc cho nước mắt rơi xuống da anh.
Nỗi bi thương và bất lực của cô đã không thể che đậy trước mắt anh từ sớm, nên không cần che đậy.
“tiểu Nhan rất tốt, bác đừng lo lắng. Cô ấy ăn tốt, ngủ tốt, bác xem xem, cô ấy còn béo lên nữa cơ, nặng chết đi được, cháu ôm không nổi rồi”, Ôn Hành Viễn ôm lấy cô, muốn dùng nhiệt độ cơ thể của mình để gánh một phần nổi đau chôn vùi nơi thẳm sâu đáy lòng cô, “Bác phải nói giúp cháu một câu nhé, cô nàng này động tý là gây sự với cháu, tức giận gì cũng quẳng hết lên người cháu, ỷ lại vào cháu”, cảm nhận được người trong lòng khẽ nhúc nhích, anh thấp giọng cười, “Anh nói sai rồi sao, dám làm không dám chịu hả?”.
Si Nhan nín khóc mỉn cười, “Không sợ mất mặt à, đàn ông con trai gì mà đi mách lẻo!”.
Ôn Hành Viễn khẽ vỗ vào lưng cô như đang dỗ dành một đứa trẻ, “Ai nói mách lẻo là độc quyền của phụ nữ, em phân biệt giới tính!”.
Si Nhan cãi lại, “Sự kỳ thị của em đối với anh không chỉ dừng lại ở phương diện giới tính thôi đâu!”.
Ôn Hành Viễn ý đồ xấu xa ôm lấy cô, chặt đến độ Si nhan phải kêu lên. Đợi cảm xúc của cô ổn định, Ôn Hành Viễn mới lần nữa lên tiếng, “Tiểu Nhan đừng quá khắt khe với bản thân mình, mỗi người đều có những giây phút yêu đuối, đây là đều được cho phép”, anh đưa tay ra vén những lọn tóc xõa ra của cô qua tai, giữ chặt tay cô trong lòng bàn tay của mình, “Chuyeejnc ủa bác gái không liên quan gì đến em cả, việc em tự trách mình không có nghĩa lý gì hết. Người đã ra đi không thể quay trở lại, người ở bên cạnh vẫn còn đó, chỉ có mình em không ổn. Ba năm trôi qua, cái gì nên buông, cái gì nên quyên, em đều hiểu ra rôi. Dũng cảm một chủ, chỉ cần dũng cảm một chút thôi là được”.
Si nhan ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy Ôn Hành Viễn đứng trước mặt cô giây phút này xa lạ vô cùng. Người đàn ông thích đấu võ mồm với cô kia, giờ phút này lại chín chắn, chững chạc, con ngươi đen như mực tựa hồ nhìn thấy tâm tư của cô, vô hình trung truyền cho cô sức mạnh, hệt như cánh tay của anh, vững chãi và mạnh mẽ.
Cuối cùng, cô nói, “Cảm ơn anh”.
Ý cười ben khóe môi Ôn Hành Viễn vẫn còn đó, song đáy mắt lại ẩn chứa vẻ mất mát. Sau bao ngày đợi tới đợi lui, chỉ đổi lại được một câu “Cảm ơn”.
Trên đường quay trở về, Ôn Hành Viễn nhận được một cuộc điện thoại, sau đó nói với Si Nhan, “Anh phải quay về thành phố G, không thể cùng em đợi Si Hạ rồi”.
Si han phát hiện thây nét mặt của anh thoáng thay đổi, “Xảy ra chuyện gì vậy?”.
Tay vẫn đặt trên vô lăng, Ôn Hành Viễn cười nói, “Có bản hợp đồng quan trọng cần ký”.
Si Nhan không hỏi thêm gì nữa. Xe chạy đến dưới khu chung cư, cô khẽ giọng nói, “Vậy thì em lên đây, anh lái xe cẩn thận nhé!”.
Ôn Hành Viễn “ừm” một tiếng, trong khoảnh khắc cô đẩy cửa xe, anh bắt lấy cổ tay cô, “Tiểu Nhan?”, những lời muốn nói bỗng dưng nghẹn tắc lại.
Si Nhan quay người nhìn anh, “Có chuyện gì vậy?”
Ôn Hành Viễn nhìn sâu vào đôi mắt cô, “Ngoan ngoãn ở chỗ Si Hạ nhé, qua hai ngày nữa anh sẽ quay lại cùng em”.
Anh nói “cùng” không phải “thăm”, Si Nhan nhạy cảm phát ra cách dùng từ khéo léo của anh. Không gian trong xe có hạn, lúc này anh còn dồn nửa người về phía trước, khiến khoảng cách hai người rất gần, Si Nhan thậm chí cảm thấy có thể nhìn rõ hàng lông mi dài của anh chớp động, còn ánh mắt của cô lại là dấu chấm hỏi không thể nào lý giải.
Ôn Hành Viễn chỉ xoa đầu cô, “Còn ngây người ra đó làm gì, anh phải đưa em lên đó nữa hả?”.
Bầu không khí ngượng ngùng có phần mờ ám bỗng được quét sạch.
Si Nhan bỏ tay anh ra, “Sao anh lại bỉ ổi thế này cơ chứ?”.
Ôn Hành Viễn bỗng nhiên chúi người về phía trước, bất thình lình hôn phớt lên môi cô, chạm phải ánh mắt hốt hoảng lo sợ của cô, anh cất giọng bình tĩnh, “Em còn muốn tránh né đến bao giờ nữa?”.
Ôn Hành Viễn ngước mắt nhìn cô, gương mặt không hề có dấu vết của người say rượu, “Qua đây ăn sáng”, tay chân anh nhanh nhẹn đặt đồ ăn lên bàn. Thaasy cô chậm rì rì, anh đi thẳng đến trước mặt cô, nhận lấy khăn lau, “Để anh”.
Có lẽ vì mới ngủ dậy, giọng của anh có phần trầm thấp, khàn khàn, nghe vô cùng quyến rũ, còn động tác của anh lại quá mức tự nhiên, khiến cho người ta không thể chối từ. Si Nhan “Ừm” một tiếng để mặc anh lau tóc giúp cho cô.
Ôn Hành Viễn vẫn mặc chiesc áo sơ mi ngày hôm qua, âu phục vốn dĩ phẳng phiu giờ có phần nhau nhĩ, đầutóc cũng bù xù, cằm lúng phún râu khiến anh lại mơ hồ lộ ra vẻ lười biếng và gợi cảm.
Cảm nhậnđược ánh nhìn của cô, khóe mắt của Ôn Hành Viễn đượm đầy tình cảm ấm áp, Si Nhan “khụ” một tiếng hồng khỏa lấp sự lúng túng, “Vừa mới sáng ra đã nghe thấy tiếng anh đi qua đi lại, ngủ đủ rồi không thể an phận một chút sao?”.
Anh cười nhạo cô, “Nhìn thấy em ngủ y như con lợn con, anh còn tưởng em chưa tỉnh cơ, lớn tuổi thế này mà còn ngủ nướng, có mất mặt không hả?”.
Si Nhan nhướng mày, “Còn không phải vì chăm sóc con sâu rượu là anh sao, hại em phải đi ngủ muộn đấy”, dứt lười cô bèn cướp lấy khăn tự mình lau tóc.
Ôn Hành Viễn nhìn cô bằng nét mặt khó dò, sau đó khẽ xoa đầu cô, “Tiểu Nhan…”, những lời muốn nói bỗng dưng nghẹn tắc.
“Sao vậy”, Si Nhan nghiêng đâgu tránh né sự đụng chạm của anh, đi đến trước bàn ăn, ngồi xuống, “Nhân lúc thước ăn còn nóng thì ăn đi chứ, em đói meo rồi”.
Nhìn điệu bộ hệt như con sói vồ mồi của cô, khóe môi Ôn Hành Viễn nở một nụ cười vừa bất đắc dĩ vừa bịn rịn vô hạn. Anh bước đến, đẩy sữa đậu nành đến trước mặt cô. Si Nhan uống, lại bị anh giữ tay, “từ từ thôi, nóng đấy”.
Si Nhan bật cười vì sự cang thẳng của anh, “Em đâu phải học sinh mẫu giáo bé nữa, uống sữa đậu nành còn có thể bị phỏng à?”.
“Cái đó cũng khó nói lắm. Mặc dù em trông thì lớn, chẳng qua chỉ số thông minh cũng chỉ dừng ở mức trẻ em ba tuổi rưỡi thôi.”
Si Nhan cầm đũa đánh vào tay anh.
Ôn Hành Viễn không tránh né, cùng lúc bị đánh còn gắp tiểu bánh bao (6) nóng hôi hổi vào bát cô, “Quán Chu Ký đấy, đều là thịt nạc”.
(6) Một loại bánh bao nhỏ nhân thịt, có chứa nước trái cây.
Si Nhan không đánh anh nữa, cất giọng tẻ ngắt, “Anh cũng ăn đi chứ”.
“Dạ dày khó chịu nuốt không trôi, em ăn đi.”
Anh nói nhẹ nhàng bâng quơ, song Si Nhan lại cảm nhận được một cách sâu sắc cảm giác dạ dày như sông cuộn biền gầm sau khi say rượu, “Ít nhiều gì anh cũng ăn một chút đi, đói lả rồi ngất xỉu lên báo trang nhất là mất mặt lắm đấy”. Thấy đồ ăn sáng toàn là món cô thích ăn, cô nói, “Thôi bỏ đi, anh đợi một chút, em đi nấu cháo cho anh”. Ôn Hành Viễn hoài nghi năng lực của cô, “Em có thể nấu sao? Đốt cháy nhà bếp lên trang nhất cũng không phải là vinh dự gì đâu”.
Si Nhan trừng mắt với anh, “Anh có cần quá đáng như vậy không hả?”
Ôn Hành Viễn cười xòa, “Tiểu nhận biết lỗi rồi”. Đợi cô vào bếp, anh bèn đi vô nhà tắm, sau đó thò đầu ra nói, “Si Hạ gọi điện đến nói buổi tối sẽ qua đón em”.
“Anh trai em?” Si Nhan hỏi lại, “Sáng nay anh ấy gọi à? Máy bàn hay điện thoại di động vậy?”.
“Điện thoại di động em không bắt máy, anh đã nhân điện thoại bàn rồi.”
“Anh nhận điện thoại bàn rồi sao?”, Si Nhan sốt sắng, “Ai bảo anh nhận?”.
Ôn Hành Viễn trưng ra vẻ mặt vô tội, “Anh nhận thì làm sao, chẳng phải là vì không muốn đánh thức em à?”.
“Anh còn già mồm nữa”, Si Nhan nổi giận đùng đùng từ bếp xong ra, đứng ngoài nhà tắm đá cửa, “Này, anh đang tắm đấy hả?”.
Ôn Hành Viễn cười nói, “Sao nào, em muốn nhìn à?”.
“Ai thèm chứ, em không có sở thích lưu manh. Em muốn nói với anh là ở đay không có quần áo cho anh thay đâu, anh đợi lát nữa đến khách sạn rồi tắm không được sao?" Ôn Hành Viễn mắc bệnh sạch sẽ quá mức, Si Nhan biết đều này.
Cánh cửa nhà tắm trong phút chốc được mở ra, Ôn Hành Viễn ở trần nửa người trên, nhìn cô, “Em rất quan tâm đến anh đấy chứ nhỉ, ngay cả thói quen của anh em đều biết hết cả rồi?”.
“Anh đừng tưởng bở nữa đi!”, Si Nhan giật nảy mình, muốn đẩy anh vào, tay đưa ra lại ngại chạm vào anh. Trong lúc bối rối cô nhắc chân đá vào căng chân anh, thái độ dữ dằn, “Anh thích ơ trần hả, sốt sắng cởi đồ vậy làm gì, anh mặc quần áo hẳn hoi rồi hẳng ra ngoài!”.
Ôn Hành Viễn buồn cười với hanh động của cô, “Anh không để bụng, em ngại ngùng gì chứ!”.
“Ngại ngùng thay anh ấy”, Si Nhan quya về bếp tiếp tục nấu cháo, đổ gạo vào nồi, không nhị được mắng một câu, “Đồ lưu manh!”.
Trong thời gian chờ đợi, Si Nhan đến tủ quần áo lấy ra bộ đồ trước kia Si Hạ có để để lại chỗ cô. Nghe thấy tiếng nước trong nhà tắ,m ngừng chả, cô gọi với vào hỏi, “Ở đây có quần áo cuae anh em, anh có muốn mặc tạm không?”. Không có câu trả lời. Cửa phong tắm được mở ra, Ôn Hành Viễn quấn khăn tắm nghênh ngang bước ra ngoài.
Si Nhan tiện tay ném cái gối tựa phía sau qua, “Anh có chút xấu hổ nào không vậy hả? Có thể đừng phóng đãng như vậy đợc không?”.
Ôn Hành Viễn cười vang, “Sợ không nhống chế được bản thân rồi bổ nhào đến à?”.
Si Nhan quẳng quần áo qua, “Mặc vào!”.
Ba năm rồi cô chưa về nhà, quần áo đương nhiên là mặt hàng nhét dưới đáy hòm.
“Đã sắp móc meo cả rồi em còn bắt anh mặc?”, Ôn Hành Viễn chê bay quẳng đi, “Anh không mặc!”.
“Vậy thì anh cứ mặc bộ đồ nồng nặc mùi rượu kia đi. Nhưng mà, để tránh cho em bị say”, Si Nhan trừng mắt với anh, “Đi thong thả, không tiễn!”.
“Biết bao nhieeu người muốn nhìn mà không có cơ hội, em không nắm bắt một chút sao?”, Ôn Hành Viễn phớt lờ, lệnh đuổi khach của cô, cất giọng bỉ ổi, “Thân hình anh không tệ, không tin em kiểm tra mà xem”, dứt lời đã chồm đến trước mặt Si Nhan.
Si Nhan ôm gối chặn khuôn mặt tuấn tú của anh, “Ai muốn kiểm tra chứ”, dứt lời cô không thèm đếm xỉa đến anh, vào bếp bưng cháo ra.
Chú ý đến má cô phớt hồng. Ôn Hành Viễn lòng dạt dào niềm vui sướng, khóe môi nở nụ cười. Dợi Si Nhan bưng cháo đến trước mặt anh, anh bỗng không thể cười nổi, “Đây là tiết mục cháo nướng à? Em khẳng định là anh ăn xong không cần đến bệnh viện chứ?”.
“Đâu ra nhiều lời nhảm nhí như jvaajy”, Si Nhan “cạch” một tiếng bo thìa xuống bàn, “Dù sao thì nhà em gần bệnh viện lắm, mất có ba bốn phút thôi, an tâm đi, tiện đường”, nói xong cô quay người đi vào phòng ngủ, chuẩn bị thu dọn chiến trường của con sâu rượu.
Ôn Hành Viễn đang chuẩn bị tâm lý khi phải đối mặt với bát cháo chất lượng kém, thì chuông cửa bỗng vang lên. Si Nhan tưởng là Si Hạ, cô vội từ phòng ngủ thò đầu ra, “Không phải anh nói là tối nay anh trai em mới tới sao?”.
Ôn Hành Viễn tưởng rằng khách sạn cho người đưa đồ đến cho anh, “Giờ này chắc cậu ta đang ở thành phố G”, vừa nói chuyện với Si Nhan, anh vừa mở cửa.
Thế nhưng người đứng ngoài cửa lại là Hàn nặc. Nhìn thấy Ôn Hành Viễn quần áo không chỉnh tề, vẻ mặt của anh bỗng thay đổi đột ngột.
Rất lâu về sau , Si Nhan vẫn nhớ tới cảnh tượng Hàn Nặc buồn bực và Ôn Hành Viễn lạnh nhạt đối diện với nhau ngày hôm đó.
Người mở lời trước là Ôn Hành Viễn,”Không phải như cậu nghĩ đâu”, rõ ràng là anh đang thay Si Nhan giải thích, nhưng ánh mắt lại tựa như nặng trịch đè ép lên người Hàn Nặc.
Nếu như sắc mặt HafnNawjc không khó coi như vậy, hoặc là anh đấp lại một câu, “Tôi chẳng ngĩ gì hết!”, Si Nhan nghĩ kết cục ngày hôm ấy hẳn sẽ khác. Thế nhưng, Hàn Nặc lại nói, “Anh đợi em dưới tầng”.
Hàn Nặc thậm chí còn không có dũng khí bước vào căn phòng có cô và Ôn Hành Viễn.
Si Nhan không từ chối, cũng không đồng ý, chỉ đứng chôn chân tại chỗ.
Hàn Nặc quay người đi về phía thang máy, đợi người ở trong đi ra rồi bước vào. Cửa thang máy đóng lại, anh cũng không quay đầu lại lấy một lần.
Nhân viên phục vụ khác sạn vừa đến, nhìn thấy Ôn Hành Viễn để trần nửa thân trên, vội vàng tiến lại xác nhận thân phận của anh, “Xin hỏi là ông Ôn Hành Viễn phải không ạ?”.
Ôn Hành Viễn đưa tay nhận lấy túi, rồi ký tên lên tờ hóa đơn.
Phút trầm lặng ngắn ngủi, tựa hồ như đang kìm nén điều gì đó.
Chỉ chốc lát sau, Ôn Hành Viễn chậm rãi thở dài, chìa tay về phía Si Nhan, “Em lại đât”.
Si Nhan thoáng chần chừ, nhưng vẫn đi tới chỗ Ôn Hành Viễn.
Tay của anh gần trong gang tấc, cô lại không có dũng khí nắm lấy.
Ôn Hành Viễn không đợi thêm, đặt tay lên vai cô, “chuyện tình cảm không được mơ hồ, bắt buộc phải rõ ràng. Nên làm thế nào hẳn là em hiểu rõ”.
Si Nhan ngước mắt lên, nhìn thấy bản thân yếu đuối đến nhếch nhác trong mắt anh, hệt như ba năm vê trowsc. Đôi con ngươi không hề xa lạ kia, vẫn đong đầy khích lệ như xưa.
Dưới cái nhìn chăm chú của anh, Si Nhan ép mình không được khóc, “Vậy em đi đây”.
Ôn Hành Viễn không lên tiếng, cũng không buông tay, chỉ lẳng lạng nhìn cô. Vào lúc Si Nhan tưởng rằng anh sẽ nổi nóng, anh lại chìa tay ra vuốt những lọn tóc xõa tung của cô, “Đừng làm chuyện ngốc nghếch”.
Giọng nói của anh trong trẻo, dịu dàng, tựa hồ như trời bỗng nhiên nổi gió, lay động vô số bóng cây, thổi bay những hoang mang loang lổ trong lòng Si Nhan. Sau đó, cô cong môi nở nụ cười, “Được ạ”.
Ôn Hành Viễn buông lỏng tay, “Đi đi, anh đợi em”.
Hàn Nặc tựa vào xe hút thuốc, làn khói chờn vờn khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm của anh. Thấy Si Nhan đi ra, giống như lo lắng một giây sau cô sẽ hối hận mà quay người rời đi, anh dụi điếu thuốc đang hút, nhanh chân tiến về phía trước nắm lấy cổ tay cô, đẩy cô vào ghế sau xe.
Hàn Nặc ngồi vào bên cạnh, nhìn Si Nhan, đợi cô phủ nhận.
Nhưng cô không phủ nhận.
“Anh tưởng rằng ba năm trước đã kết thúc rồi. Anh tưởng rằng chúng ta không có nhau sẽ tốt hơn. Anh tưởng rằng chỉ cần em hạnh phúc, anh có ra sao cũng không hề gì?.” Sự thực lại là, khi bên cạnh em có một người không hề kém cạnh anh, anh lại không thể chấp nhận nổi. Đôi mắt như biển rộng mênh mông, thâm trầm phủ xuống người của Si Nhan, Hàn Nặc khó khăn nhả từng chữ, “Có thể hay không, việc chúng ta bắt đầu lại từ đầu?”.
“Người quyết định chia tay là anh, thậm chí không có lấy một câu giải thích”, không khó khăn như trong tưởng tượng, Si Nhan nhìn thẳng vào mắt Hàn nặc. “Lúc em bị tình yêu vứt boe, anh và Tạ Viễn Đằng đứng bên nhau. Khi đó em không hiểu, tại sao anh bỗng dưng thay đổi. Hiện tại đối với em mà nói đáp án không còn quan trọng nữa. Em có thể tưởng tượng rằng anh có nổi khổ tâm, anh không nên tước đoạt quyền để em chọn lựa. Hàn Nặc anh có thể nói kết thúc là kết thúc. Còn em, lại không thể bởi vì anh muốn bắt đầu lại mà đồng ý như chưa từng chịu tổn thương.”
“Không phải là lỗi của chúng ta, cơ bản là không liên quan gì đến chúng ta hết”, Hàn Nặc tưởng rằng Si Nhan sẽ khóc, nhưng cô rất lý trí, lý trí đến độ có phần tuyệt tình, anh muốn dùng tình cũ để cứu vãn, “Anh vẫn yêu em, Nhan Nhan”.
“Nói em không yêu anh, em không đủ lòng tin. Nói em vẫn yêu anh, em không có dũng khí”, đáy mắt Si Nhan phủ một tần sương mông lung, tựa như là lá chắn ngăn cách cô và Hàn Nặc, “Trên đời này, có rất nhiều cái ấm áp gần mặt cách lòng, song đó không phải là thứ chúng ta có thể gánh vác nổi. Khi giữa chúng ta có vướng mắc của người thân, Hàn nặc, chúng ta vẫn có thể yêu nhau như trước đây sao?”
“Nhan Nhan, anh không làm được”, một lần nữa lên tiếng, giọng nói của Hàn Nặc đã chất đầy nổi đau đớn gần như tuyệt vọng, “Anh biết là anh đã chọn cách ngu xuẩn nhất, nhưng anh không hề có ý muốn làm em tổn thương, anh tưởng đó là sự lựa chọn tốt nhất dành cho em”.
“Anh tưởng rằng?”, Si Nhan nghẹn ngào, “Anh dựa vào cái gì mà lựa chọn thay em?”.
“Cái sai của anh nằm ở chỗ tự cho mình là đúng mà thay em quyết định”, ngón tay thon dài xoa lên má cô, giọng nói của Hàn Nặc đã nhuốm nổi buồn bất đắc dĩ, “Nhìn em từng bước từng bước rời đi, một mét, một trăm mét, cho đến kho biến mất khỏi tâm mắt anh, em có biết anh hối hận đến nhường nào không? Anh tự nhủ với bản thân mình rằng, chỉ cần em quay trở lại, anh quyết không buông tay. Ngày qua ngày, anh đợi em, một năm, hai năm , cho đến khi em xuất hiện”.
Si Nhan không kìm nổi nước mắt, cô nói trong màn nước mắt, “Đâu chỉ là một trăm mét, em đã đi bảy nghìn dặm đấy, Hàn Nặc”.
Cô đã từng đợi, từng ngốc nghếch đứng đợi trong đại sảnh sân bay, nhìn dòng người qua lại ngược xuôi, nhìn người ta sum hợp ly biệt, dùng cách tuyệt vọng nhất chờ đợi anh níu kéo. Thế nhưng, mãi đến khi máy bay cất cánh mang cô rời khỏi thành phố A, đi đến thành cổ cách đó tròn bảy nghìn dặm, anh vẫn không nói với cô một lời.
Sau ba năm, anh mới nói: Bắt đầu lại từ đầu.
Thế nhưng, bắt đầu như thế nào?
Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay anh, Si Nhan khóc không thành tiếng.
Hàn Nặc kéo cô vào lòng mình, ôm chặt, “Xin lỗi em”.
Xin lỗi, nói ra, là khiến người ta tổn thương.
Biến cố thình lình xảy ra kia, nhưng ngày tháng cô mượn rượu để gây tê chính mình kia, nổi đâu dớn bất luận là có tỉnh hay không đều tồn tại, đều đủ phai nhòa một tình yêu.
Khi nước mắt mặn chát làm ướt đẫm ngực áo sơ mi của Hàn Nặc, mắt anh đã đỏ. Nâng mắt cô lên như nâng niu món bảo vật, anh khẽ hôn dịu dàng lên mắt, sau đó từ từ dịch chuyển xuống dưới, cuối cùng đáp xuống cánh môi đã nhung nhớ từ lâu. Nụ hôn nồng nàn, mạnh mẽ vừa trăn trở.
Khí thế ấy quá mãnh liệt, khiến Si Nhan gần như vứt bỏ mà đầu hàng. Sau đó, một khuôn mặt với ngũ quan tinh tế bỗng hiện ra trong đầu, kéo lý trí còn sót lại của cô về thực tại. Si Nhan dùng hết sức đẩy Hàn Nặc ra, cự tuyệt, “Đừng như vậy”.
Hàn Nặc lại không buông tay.
Si Nhan không vùng vẫy, để mặc anh ôm, “Lúc mẹ em ra đi, em đã quỳ suốt một đêm, em xin bà tha thứ, tha thứ cho em không thể vứt bỏ anh, bởi vì em biết đó không phải là lỗi của anh. Em tưởng rằng anh hiểu, nhưng anh lại không cần em nữa. Em chờ đợi đến giây phút cuối cùng, mãi đến khi loa phát thanh trong sân bay giục lên máy bay, anh vẫn không đến”.
Ngafy ấy, Si Nhan đứng trong sảnh sân bay, chờ đợi Hàn nặc sẽ giống nam chính trong tiểu thuyết, xuất hiện vào giây phút cuối cùng, ngăn cản cô rời đi. Loa phát thanh đọc hết lần này đến lần khác tên cô và Ôn Hành Viễn. Si Nhan chốc chốc lại nhìn đồng hồ. Ôn Hành Viễn ngồi lặng lẽ không lên tiếng. Còn cô, cuối cùng đã thất vọng.
“Anh, em đi đây”, ở trong vòng tay của Si Hạ, Si Nhan khẽ cất giọng từ biệt, rồi để mặc Ôn Hành Viễn nắm lấy tay cô, bước lên máy bay.
Sau đó, là ba năm.
Si Nhan cuối cùng cũng vùng vẫy ra khỏi cái ôm của Hàn Nặc, “thực tế chứng minh rằng, không có nhau, cũng sẽ không sao hết. Cho nên, hãy cứ như vậy đi”.
Bất luận là yêu nhau hay là lưu luyến, hãy dừng lại ở đây.
Đúng vậy, dù gì thì cũng phải có điểm kết thúc.
Hàn Nặc nhìn cô đẩy của xe bước ra, dần đi dần xa. Anh ngồi trong xe, hút hết điếu này đến điếu khác, cho đến khi Tạ Viễn Đằng xuất hiện.
Kéo lấy tay của Hàn Nặc đặt vào ngực trái của mình, khuôn mặt trang điểm tinh tế của Tạ Viễn Đằng tỏ rõ vẻ mệt mỏi, “Ba năm về trước anh nói, tình yêu có rất nhiều loại, nhưng mẹ chỉ có một. Em tưởng rằng bọ anh đã thực sự kết thúc, em tưởng rằng nhẹ nhàng qua ngày cũng có thể là tình yêu, lùi một vạn bước, cho anh xem em là thế thân của cô ấy, em cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng anh đã quên rồi, em là người, là một người phụ nữ, em cũng biết đau”.
Vốn tưởng rằng được anh tiếp nhận chỉ là chuyện sớm muộn, thế nhưng đã dốc hết toàn lực, vẫn không nhận được sự đáp trả.
Tạ Viễn Đăng cười rồi bật khóc, “Em thậm chí không dám hy vọng xa rời rằng anh sẽ yêu em, quả thật, như vậy cũng không được”.
Trong tình yêu, không phải chỉ cần nhúng nhường là được.
Đường Nghị Phàm và Quý Nhã Ngưng đi hưởng tuần trăng mật, Ôn Hành Viễn và Si Nhan đến tiễn.
Quý Nhã Ngưng khoác lấy cánh tay Si Nhan đi trước, “Đừng cốc chấp với quá khứ nữa, dùng thời gian và niềm vui mới làm phai nhạt một đoạn tình cảm, mới không phụ bản thân mình”.
Si han theo bản năng quay đầu, đúng lúc Ôn Hành Viễn đang cùng Đương Nghị Phàm đi phía sau nhìn về phía cô, ánh mắt chạm vào nhau giữa khoảng không, coo vội vàng quay người lại. Từ buổi sáng gặp Hàn Nặc, Ôn Hành Viễn không chủ động nói chuyện với cô, nhưng cũng không nói muốn đi, chỉ ở trong nhà cô đọc sách, như chưa từng xảy ra chuyện gì, lại giống như đang tức giận.
“tớ không thể mang Ôn Hành Viễn ra thử, như vậy không công bằng với anh ấy”, Si Nhan khẽ tiếng thở dài, “Cậu không biết anh ấy tốt thế nào đâu, tớ không muốn làm tổn thương anh ấy”.
“Sự lo ngại của cậu chẳng đâu vào đâu cả. Chỉ cần lúc cậu và anh ấy ở bên nhau chân thành, lấy ra đâu tổn thương? Tình yêu là chuyện hai bên cùng tự nguyện, không thử qua, ai biết có thích hợp hay không. Tớ tin rằng cho dù kết quả cuối cùng không phải là đều anh ấy muốn, anh ấy cũng sẽ không trách cậu.”
“Mất đi so với không đạt được còn buồn khổ hơn nhiều, tớ sợ rằng…”
“Tâm lý kiểu gì vậy hả? Anh ấy không bằng Hàn Nặc chỗ nào? Cậu có thể yêu Hàn Nặc, sao không thể yêu anh ấy?”, Quý Nhã Ngưng muốn cho cô hai cái tát, đánh cho cô tỉnh ra.
Chính vì anh ấy quá tốt, tốt đến mức khiến Si Nhan do dự, huống hồ, “Anh ấy chưa nói gì cả”.
Quý Nhã Ngưng cười “phì” vui vẻ, “Thì ra là cậu đang phân vân chuyện này hả?”.
Si Nhan đẩy Quý Nhã Ngưng, “Cậu nói nhỏ chút!”.
“Còn cần phải nói nữa? Hành động của anh ấy chẳng lẽ không phải là chứng minh hùng hồn nhất sao? Tớ bày tỏ quan ngại sâu sắc về chỉ số thông minh của cậu đấy!” Quý Nhã Ngưng quả thực không muốn làm bạn với co nữa, “Kẻ ngốc cũng nhìn ra được cậu đối với Hàn nặc tình đậm sâu bao nhiêu, tớ nói đã từng, đã từng ấy. Anh ấy không nhè lúc đó mà nhảy vào, chỉ có thể là vì anh ấy yêu cậu, không muốn cậu khó xử”. Chồm đến bên tai Si Nhan, Quý Nhã Ngưng nhổ giọng nói, “Nghe ý của Đường Nghị Phàm, Ôn Hành Viễn thích cậu từ lâu lắm rồi”.
Cuối cùng Quý Nhã Ngưng nói, “Nếu như đã biết được cái tốt của anh ấy, vậy chứng tỏ rằng anh ấy xứng đáng để cậu mạo hiểm. Cho anh ấy một cơ hội, cũng là cho bản thân mình một cơ hội”.
Si Nhan trầm lặng. Cô không biết, trong đại sảnh sân bay người đông như mắc cởi. Ôn Hành Viễn đứng không xa, nhưng không dám nhìn bóng lưng cô, chỉ cảm thấy rằng nếu nhìn thêm một cái, sẽ không thể kìm nén được mà kéo cô vào lòng.
Nhiều năm như vậy rồi, không phải là không nhụt chí. Ôn Hành Viễn từng nghĩ: E là cả đời này không có cách nào bước vào trái tim cô, chỉ còn cách giấu kín trong lòng mới có thể ở bên cô lâu dài. Nhưng sau khi thử, anh phát hiện ra như vậy cũng không ổn.
Đối với tình yêu của Si Nhan, hoặc là có tất cả, hoặc là không có gì. Ôn Hành Viễn thực không có cách nào xử lý ổn thỏa.
Rời khỏi sân bay, Si Nhan muốn mua hoa, Ôn Hành Viễn đã biết là cô muốn đi đâu.
Xung quanh phần mộ, tùng bách dựng thành hàng, mùi hương thơm ngát theo gió bay tới. Trong khung cảnh tĩnh mịch này, hoa bách hợp trắng mang một vẻ đẹp thê lương. Đặt hoa trước phần mộ, Si Nhan quỳ xuống, mặt khẽ dán vào tấm hình lạnh băng, “Mẹ ơi”.
Cùng với tiếng nghẹn ngào này, nước mắt của cô từng giọt tuôn rơi. Ôn Hành Viễn ngồi xuống, đưa tay lau đi những giọt nước mắt nhòe nhoẹt bên khóe mắt cô.
“Bác gái, đã lâu không gặp, cháu là Hành Viễn, cháu cùng Tiểu Nhan đến thăm bác”, anh vừa nói vừa nắm tay Si Nhan tong lòng bàn tay mình, “Mặc dù ba năm qua Tiểu Nhan không quay về, nhưng cô ấy rất nhớ bác, mỗi phút mõi giây đều nhớ. Cháu biết bác không trách cô ấy, nhưng cô ấy lại cố chấp không chịu tha thứ cho bản thân mình.
Si Nhan mặt vào hõm vai anh, để mặc cho nước mắt rơi xuống da anh.
Nỗi bi thương và bất lực của cô đã không thể che đậy trước mắt anh từ sớm, nên không cần che đậy.
“tiểu Nhan rất tốt, bác đừng lo lắng. Cô ấy ăn tốt, ngủ tốt, bác xem xem, cô ấy còn béo lên nữa cơ, nặng chết đi được, cháu ôm không nổi rồi”, Ôn Hành Viễn ôm lấy cô, muốn dùng nhiệt độ cơ thể của mình để gánh một phần nổi đau chôn vùi nơi thẳm sâu đáy lòng cô, “Bác phải nói giúp cháu một câu nhé, cô nàng này động tý là gây sự với cháu, tức giận gì cũng quẳng hết lên người cháu, ỷ lại vào cháu”, cảm nhận được người trong lòng khẽ nhúc nhích, anh thấp giọng cười, “Anh nói sai rồi sao, dám làm không dám chịu hả?”.
Si Nhan nín khóc mỉn cười, “Không sợ mất mặt à, đàn ông con trai gì mà đi mách lẻo!”.
Ôn Hành Viễn khẽ vỗ vào lưng cô như đang dỗ dành một đứa trẻ, “Ai nói mách lẻo là độc quyền của phụ nữ, em phân biệt giới tính!”.
Si Nhan cãi lại, “Sự kỳ thị của em đối với anh không chỉ dừng lại ở phương diện giới tính thôi đâu!”.
Ôn Hành Viễn ý đồ xấu xa ôm lấy cô, chặt đến độ Si nhan phải kêu lên. Đợi cảm xúc của cô ổn định, Ôn Hành Viễn mới lần nữa lên tiếng, “Tiểu Nhan đừng quá khắt khe với bản thân mình, mỗi người đều có những giây phút yêu đuối, đây là đều được cho phép”, anh đưa tay ra vén những lọn tóc xõa ra của cô qua tai, giữ chặt tay cô trong lòng bàn tay của mình, “Chuyeejnc ủa bác gái không liên quan gì đến em cả, việc em tự trách mình không có nghĩa lý gì hết. Người đã ra đi không thể quay trở lại, người ở bên cạnh vẫn còn đó, chỉ có mình em không ổn. Ba năm trôi qua, cái gì nên buông, cái gì nên quyên, em đều hiểu ra rôi. Dũng cảm một chủ, chỉ cần dũng cảm một chút thôi là được”.
Si nhan ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy Ôn Hành Viễn đứng trước mặt cô giây phút này xa lạ vô cùng. Người đàn ông thích đấu võ mồm với cô kia, giờ phút này lại chín chắn, chững chạc, con ngươi đen như mực tựa hồ nhìn thấy tâm tư của cô, vô hình trung truyền cho cô sức mạnh, hệt như cánh tay của anh, vững chãi và mạnh mẽ.
Cuối cùng, cô nói, “Cảm ơn anh”.
Ý cười ben khóe môi Ôn Hành Viễn vẫn còn đó, song đáy mắt lại ẩn chứa vẻ mất mát. Sau bao ngày đợi tới đợi lui, chỉ đổi lại được một câu “Cảm ơn”.
Trên đường quay trở về, Ôn Hành Viễn nhận được một cuộc điện thoại, sau đó nói với Si Nhan, “Anh phải quay về thành phố G, không thể cùng em đợi Si Hạ rồi”.
Si han phát hiện thây nét mặt của anh thoáng thay đổi, “Xảy ra chuyện gì vậy?”.
Tay vẫn đặt trên vô lăng, Ôn Hành Viễn cười nói, “Có bản hợp đồng quan trọng cần ký”.
Si Nhan không hỏi thêm gì nữa. Xe chạy đến dưới khu chung cư, cô khẽ giọng nói, “Vậy thì em lên đây, anh lái xe cẩn thận nhé!”.
Ôn Hành Viễn “ừm” một tiếng, trong khoảnh khắc cô đẩy cửa xe, anh bắt lấy cổ tay cô, “Tiểu Nhan?”, những lời muốn nói bỗng dưng nghẹn tắc lại.
Si Nhan quay người nhìn anh, “Có chuyện gì vậy?”
Ôn Hành Viễn nhìn sâu vào đôi mắt cô, “Ngoan ngoãn ở chỗ Si Hạ nhé, qua hai ngày nữa anh sẽ quay lại cùng em”.
Anh nói “cùng” không phải “thăm”, Si Nhan nhạy cảm phát ra cách dùng từ khéo léo của anh. Không gian trong xe có hạn, lúc này anh còn dồn nửa người về phía trước, khiến khoảng cách hai người rất gần, Si Nhan thậm chí cảm thấy có thể nhìn rõ hàng lông mi dài của anh chớp động, còn ánh mắt của cô lại là dấu chấm hỏi không thể nào lý giải.
Ôn Hành Viễn chỉ xoa đầu cô, “Còn ngây người ra đó làm gì, anh phải đưa em lên đó nữa hả?”.
Bầu không khí ngượng ngùng có phần mờ ám bỗng được quét sạch.
Si Nhan bỏ tay anh ra, “Sao anh lại bỉ ổi thế này cơ chứ?”.
Ôn Hành Viễn bỗng nhiên chúi người về phía trước, bất thình lình hôn phớt lên môi cô, chạm phải ánh mắt hốt hoảng lo sợ của cô, anh cất giọng bình tĩnh, “Em còn muốn tránh né đến bao giờ nữa?”.
Tác giả :
Mộc Thanh Vũ