Chinh Phục Vợ Yêu
Chương 145: Tuyên bố tử vong?
Editor: Nana Trang
Tiêu Thần nhìn vẻ mặt vô cùng chán chường mà xót xa của viện trưởng, trái tim anh bỗng nhiên như quên mất cách đập, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm người trước mặt. Anh khẩn thiết muốn biết điều gì đó, rồi lại như sợ hãi viện trưởng nói ra điều đó!
"Ưng." viện trưởng mấp máy khóe môi, sắc mặt càng trầm trọng hơn. Ông nhìn sắc mặt như không thể tin được kia của Tiêu Thần, cuối cùng nặng nề nói, "Cậu ấy... đi rồi..."
Tiêu Thần vừa nghe thấy vậy bỗng nhiên cười rộ lên, chẳng qua sắc thái lại như không thể tin được. Anh ta vừa cười vừa lắc đầu, lời nói ngập ngừng: "Ông đừng có nói giỡn với tôi... Cùng một kiểu đùa như vậy trong nhiều năm mà ông không thấy chán sao? Ông cho rằng tôi sẽ tin lời ông nói nữa hay sao? Lần này tôi tuyệt đối sẽ không tin tưởng ông nữa đâu!"
Viện trưởng nhìn bộ dạng này của Tiêu Thần, cái mũi cũng cay xót. Ông cũng có cảm tình với hai người Tiêu Thần và Lãnh Tĩnh Hàn này, hiện giờ lại xảy ra chuyện như vậy, bản thân ông cũng hết sức khổ sở. Nhưng sự đời khó lường, có ai ngờ tới một thần thoại "bất tử" cũng sẽ đến bước đường này?
"Trước khi ra đi, Dạ có mấy câu muốn nói với cậu..." Khoảng sân viện nhỏ chìm trong màn đêm yên tĩnh, Tiêu Thần vẫn đang đắm chìm trong những suy nghĩ về việc không tin tưởng thực tại Lãnh Tĩnh Hàn đã chết, ông chậm rãi nói, "Cậu ấy nói đã đưa cả tính mạng này cho cậu. Cậu chẳng phải đã từng nói với cậu ấy rằng làm anh em kiếp này nhưng sẽ không có kiếp sau sao... Nhưng kiếp sau cậu ấy vẫn muốn được làm anh em với cậu!"
Oanh!
Di ngôn của Lãnh Tĩnh Hàn giống như một cột thiên lôi lớn bổ mạnh mẽ xuống đầu Tiêu Thần, khiến Tiêu Thần dùng ánh mắt không biết phải làm thế nào nhìn viện trưởng. Anh mở to hai mắt của mình, tràng cười khi nãy như để an ủi mình cũng ngừng lại nơi khóe môi. Anh khẽ lắc lắc cái đầu, bộ dạng sững sờ, ngẩn người nhìn chằm chằm viện trưởng như vậy rất lâu... Sau đó anh đột nhiên tiến lên phía trước, hai tay ôm chặt lấy bả vai của viện trưởng, giọng nói run rẩy hỏi: "Ông gạt tôi đúng không? Ông lừa gạt tôi đúng không... Đúng không hả!!"
Lời nói càng về sau càng biến thành những tiếng gào thét như dã thú. Trái tim của Tiêu Thần giống như bị vật sắc nhọn nào đó cắt khoét thành từng mảnh nhỏ. Anh chưa bao giờ cảm nhận nỗi đau giống như vậy trước đây, loại đau khổ này khiến anh không thể nào chấp nhận được. Đôi mắt đỏ ngầu của anh trừng lớn, không ngừng lắc bả vai của viện trưởng, chờ mong ông ta có thể cho bản thân một đáp án thật sự. Cho dù ông ta thừa nhận lời bản thân nói khi nãy là nói đùa thì anh cũng xác định sẽ cho ông ta một cú đấm, chắn chắn là vậy!
"Ưng!" Viện trưởng hét to một tiếng, "Cậu hãy tỉnh táo lại đi, Lãnh Tĩnh Hàn đã ra đi thật rồi. Tôi cũng không muốn tin điều này là sự thật, nhưng... nhưng..." Giọng nói của ông ta dần trở nên run rẩy. Viện trưởng cực lực chịu đựng nội tâm đau thương đang lan tràn, "Nhưng ngay khi tôi cầm con dao phẫu thuật lên, chưa kịp làm gì thì cậu ấy đã... đã chết rồi! Bên trong bụng của cậu ấy bị tổn thương quá nghiêm trọng, ảnh hưởng đến cả miệng vết thương cũ trước kia..."
Vành mắt của viện trưởng cũng đỏ ngầu, vết thương năm đó cũng chính đích thân ông khâu lại cho Lãnh Tĩnh Hàn. Khi ấy ông cũng đã nói với cậu ta rằng không thể chịu thêm một chấn động nào nữa, nếu không sẽ phải mổ bụng khâu lại một lần nữa, vô cùng rắc rối.
Tiêu Thần vô lực buông thõng hai tay, hơi cúi đầu, anh chưa bao giờ phải trải qua nỗi khiếp sợ phải nhìn đi đâu như thế này. Hai chân mềm nhũn lùi về sau mấy bước, thân thể dựa lên tường, trong miệng không ngừng nỉ non: "Không, không thể... Dạ sao có thể chết được? Ai muốn kiếp sau cùng làm anh em với cậu? Tôi chỉ muốn kiếp này..."
Viện trưởng hơi ngửa đầu nhắm hai mắt lại, áp chế tâm lí bi thương dưới đáy lòng. Ông hít sâu một hơi sau đó mở mắt lần nữa, tiến lên một bước, khẽ vỗ lên bả vai Tiêu Thần, âm thầm than một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Tiêu Thần vẫn cứ đứng dựa tường như vậy, dần dần trên khuôn mặt của anh không còn biểu hiện vui buồn gì nữa, cỉ rũ mắt xuống, dường như đang chờ đợi điều gì đó, mà lại như không đợi gì cả...
Bỗng nhiên trong hành lang vang lên những tiếng bước chân dồn dập rối loạn, từ tiếng vang hỗn loạn có thể nghe ra có nhiều người đang đi tới...
"Lão tổng!"
"Tĩnh Hàn đâu?"
"..."
Tiêu Thần lắng nghe, giọng nói như vừa kinh hô rồi lại bật cười như khóc, khóe môi cười lạnh. Những suy nghĩ của anh lúc này không biết rời rạc rải rác như thế nào, trong đầu tất cả đều là những đoạn ký ức ngắn ngủi về bóng dáng của người kia khi còn ở cùng nhau trong cô nhi viện khi nhỏ và khoảng thời gian ở Mỹ, mà tất cả đều cùng hội tụ đến đêm ngày hôm đó, cái đêm định mệnh mà người kia nói với anh: Tính mạng này của tôi cho cậu!
Tiêu Thần đột nhiên nhíu mày, âm trầm và bi thống trong hai mắt. Hơn sáu năm, anh giả chết kiến tạo lực lượng, muốn cùng người đó phân cao thấp, cũng bởi vì suy nghĩ trong lòng người đó khó có thể hiểu được, thậm chí không thể cảm nhận được hận thù. Mối hận kia có thể nói là không liên quan đến Dạ... nhưng chỉ vì những điều này mà anh đã đánh mất Dạ, mãi mãi mất đi người anh em này! Mãi mãi!
Những tiếng bước chân bên tai không ngừng xông vào phòng mổ, không lâu sau liền truyền đến những âm thanh của cả nam và nữ khóc rống lên. Lãnh Khiếu Thiên và Đường Lam đều không thể tin được nhìn thi thể đang nằm trên bàn mổ, đến cả Lãnh Dao cũng phải bụm chặt miệng, đôi mắt tròn xoe không ngừng rơi lệ.
Tiêu Thần chậm rãi đứng dậy, cả cơ thể tựa như đã mất đi linh hồn, hoàn toàn mất đi suy nghĩ, lê từng bước chân nặng trịch rời khỏi bệnh viện...
Tiêu Thần đứng ở cửa bệnh viện, đêm nay thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức thậm chí cả gió cũng không thổi qua, dưới ánh đèn chỉ có một vài tia sáng trong suốt, yếu ớt đang nhảy múa nhẹ nhàng.
Tiêu Thần từ từ giơ cánh tay vô lực lên, những bông tuyết trắng bay xuống lòng bàn tay của anh, trong nháy mắt hòa tan không còn thấy hình dáng gì nữa. Anh khẽ chớp mắt, cái mũi lại cảm thấy chua xót chịu không nổi, chỉ trong giây lát mà hốc mắt đã đỏ lựng lên, đôi mắt vốn quyến rũ bỗng chốc có thêm tầng nước mắt mờ mịt.
"A ------ "
Tiêu Thần đột nhiên nắm chặt bàn tay, ngửa mặt lên trời rống to, nỗi đau đến xé lòng này đau quá, làm sao anh có thể chấp nhận được đây?
*
"Thiên Thanh, nơi này đều đã làm được tương đối rồi, sao cô không về nghỉ ngơi sớm đi?" Lý Dược nhìn Mộ Thiên Thanh cả buổi tối không hề tập trung tinh thần quan tâm hỏi.
Mộ Thiên Thanh ngẩng đầu, đôi mắt trống rỗng nhìn Lý Dược. Một lúc lâu sau cô mới kịp lấy lại tinh thần, khóe môi hơi giật, rồi mới gật đầu nói: "Ừ, mấy anh cực khổ rồi."
"Không đâu!" Lý Dược âm thầm thở dài, sau đó lại tiếp tục bận rộn với công việc của mình.
Mộ Thiên Thanh cầm túi xách bước ra khỏi cục cảnh sát. Bên ngoài bông tuyết rơi trắng xóa, những ngọn đèn chiếu rọi xuống yên tĩnh mà nhu hòa: "Tuyết rơi rồi..."
Cô si ngốc lầm bẩm một mình, sau đó hơi mím môi, nâng chân lên chuẩn bị đi ra ngoài....
"Thiên Thanh!"
Đúng lúc này sau lưng truyền đến giọng của Thượng Quan Mộc. Mộ Thiên Thanh dừng bước quay đầu lại nhìn, bước chân của Thượng Quan Mộc dồn dập chạy tới. Anh ta nhìn thấy Mộ Thiên Thanh, trên khuôn mặt tuấn tú biểu lộ sự không đành lòng, thái dương căng thẳng hết sức, thật sự không biết nên mở miệng như thế nào.
Mộ Thiên Thanh nhíu mày nhìn Thượng Quan Mộc, qua một lúc lâu sau vẫn không thấy anh ta nói gì, vì thế liền lên tiếng hỏi: "Việc công hay việc tư?"
Ánh mắt của Thượng Quan Mộc đảo quanh người của Mộ Thiên Thanh, nặng nề nói: "Việc tư!"
"Thượng Quan, hôm nay em rất mệt, nếu là việc tư... có thể để hôm khác hãy nói được không?" Giọng nói của Mộ Thiên Thanh rời rạc như bất an, bắt đầu từ xế chiều tâm thần cô đã khó tập trung được. Không hiểu tại sao cô luôn có cảm giác như đã có chuyện gì đó nghiêm trọng xảy ra vậy.
Thượng Quan Mộc nhìn bộ dạng này của Mộ Thiên Thanh, cuối cùng anh ta vẫn nhẫn nhịn những lời muốn nói với cô, chỉ nói: "Được! Đã muộn quá rồi, để anh đưa em về được không?"
Mộ Thiên Thanh vốn muốn cự tuyệt, nhưng khi thấy sự kiên quyết trong đáy mắt của Thượng Quan Mộc, cô liền khẽ gật đầu một cái.
Chiếc Land Rover khí phách chậm rãi lướt qua con đường đêm, những bông tuyết vừa rơi xuống liền bị một cơn gió mạnh mẽ cuốn đi... Thượng Quan Mộc đích thân đưa Mộ Thiên Thanh lên lầu, nói câu "Nghỉ ngơi sớm đi" rồi mới rời khỏi.
Mộ Thiên Thanh mệt mỏi nằm trong bồn tắm, nặng nề nhắm mắt lại, ngay khoảnh khắc đó, khuôn mặt lạnh lẽo mà hờ hững như điêu khắc của Lãnh Tĩnh Hàn lại xuất hiện trong trí óc cô.
Khóe môi dần nở nụ cười chua xót kì dị. Cô nhớ anh, cô nhớ anh đến mức điên cuồng, mỗi ngày cô đều sống cuộc sống thống khổ. Sau khi Hình Thiên chết đi, Lãnh Tĩnh Hàn đã trải qua những tháng ngày oán hận mà sống, cô thực sự rất đau khổ!
Những giọt lệ tràn ra từ khóe mắt đang đóng chặt, chảy dọc theo gương mặt rơi xuống bồn tắm, giao hòa với làn nước trong bồn... Chìm trong bóng đêm dài vô tận kia rốt cuộc là nỗi nhớ đau thương, hay khơi gợi lên những kỉ niệm đau đến xé lòng đây!
Ngày hôm sau.
Cả thành phố A được bao phủ bởi một màu tuyết trắng, bầu trời âm u giống như trận tuyết này sẽ luôn kéo dài mãi mãi...
"Khụ khụ, khụ khụ!" Mộ Thiên Thanh ho nhẹ vài cái, cảm cúm cộng với cơn đau đầu liên tục không ngừng như muốn nứt ra.
"Cốc cố!"
Mộ Thiên Thanh ngẩng đầu lên sau đó mới lên tiếng: "Vào đi!"
"Thiên Thanh," Kili đẩy cửa đi vào, "Cùng đi ăn không?"
Mộ Thiên Thanh không biết do quá mệt mỏi hay vì cảm cúm mà sắc mặt không được tốt lắm, lắc đầu nói: "Tôi không đi đâu, lát nữa mọi người về mua cho tôi một suất cơm cà ri là được."
Kili hơi nhún vai: "OK!" Sau đó còn nói thêm, "Có phải cô bị cảm không? Đã uống thuốc chưa?"
"Vừa uống rồi."
Kili nhìn lên cái bàn rỗng tuếch, đến cả cốc nước cũng rỗng không kia thì hoài nghi lời nói đã uống thuốc này của Mộ Thiên Thanh, trong lòng cô ta thầm nghĩ nên nhân tiện đi mua uống cho cô nàng này uống, cùng lúc xoay người bước ra khỏi phòng làm việc của Mộ Thiên Thanh.
Mộ Thiên Thanh nằm tựa lưng lên ghế, báo cáo của vụ án hai ngày nay đặt trước mặt mà cô cũng không thể xem được. Cô hít cái mũi đang bị nghẹt, nhắm mắt lại, quyết định nghỉ ngơi thêm một chút...
Thời gian cơm trưa mọi người đều ra ngoài, cả không gian tĩnh mịch không có một tiếng động nào, Mộ Thiên Thanh nằm trên ghế, hơi thở nặng nề đang ngủ, đến khi những tiếng bước chân dồn dập truyền đến mới mơ màng tỉnh lại.
"Thiên Thanh," Kili đặt hộp cơm trong tay xuống trước mặt Mộ Thiên Thanh, kèm theo cả gói thuốc cảm cúm xuống. Sắc mặt của cô ta có chút bất thường nhìn Mộ Thiên Thanh, theo bản năng mím môi, "Cái đó, cô... cô ăn xong nhớ uống thuốc đấy."
Mộ Thiên Thanh cầm tiền đưa cho Kili, thấy sắc mặt Kili có vẻ bất thường thì hơi nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì," Kili dường như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, "Không có gì! Tôi... tôi đi làm việc đây..."
Nhìn bộ dạng Kili hốt hoảng né tránh bước ra khỏi phòng làm việc, Mộ Thiên Thanh nhíu chặt mày, nhưng cô cũng không muốn suy nghĩ nhiều, rũ mắt nhìn hộp cơm cà ri bản thân vốn thích ăn nhất giờ đây ăn vào miệng lại không có vị gì, nuốt không trôi, sau khi ăn vài miếng liền vứt qua một bên.
Mộ Thiên Thanh cầm chỗ cơm cà ri thừa bước ra khỏi phòng làm việc chuẩn bị đem đi vứt, cô vừa mở cửa thì những tiếng bàn tán bên ngoài ngay lập tức im bặt. Vẻ mặt của mỗi người bên ngoài lúc này có chút kì quái nhìn cô, ngay khi cô cảm thấy nghi hoặc thì các đồng nghiệp lại tiếp tục bận rộn với công việc trong tay mình.
Mộ Thiên Thanh nghi ngờ nghiêng đầu nhìn mọi người, bước chân vẫn không dừng lại vứt hộp cơm đi, sau đó trở về phòng làm việc xử lí công việc của mình. Còn các đồng nghiệp ở bên ngoài sắc mặt nặng nề, tất cả đều có cùng chung một suy nghĩ đó chính là giữ cho sự việc càng lâu càng tốt, nhưng giấu diếm nhất thời cũng không thể giấu mãi được.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, chỉ chớp mắt đã tới thời gian uống trà chiều. Mọi người tụm năm tụm ba đi đến quán trà, nhân tiện giải phóng cho bộ não của mình.
Mộ Thiên Thanh vẫn không đi, cũng vì bị cảm cúm mà cả người cô không có chút tinh thần nào cả. Cô đứng trước gương toilet nhìn dáng vẻ gầy gò không chút tinh thần của mình, chua xót nhếch khóe môi, xoay người đi vào phòng vệ sinh.
"Rõ ràng trời cao đố kị anh tài mà..."
"Đúng vậy, cũng quá đột ngột đi!"
Dường như toilet nào cũng được sử dụng như nơi buôn chuyện của tất cả mọi người, bất kể ở đâu cũng đều như vậy. Mộ Thiên Thanh bất lực xoa mi mắt.
"Thật ra cũng không phải đột ngột đâu... Mấy cô thử nghĩ xem Thiên Lân và Sun đã đấu đá nhau lâu như vậy rồi, đúng vào thời khắc mấu chốt lại do Đường Lam ra mặt, Lãnh thiếu chẳng phải có một thời gian biến mất hay sao, cuối cùng đều do cựu tổng giám đốc Lãnh Khiếu Thiên đứng ra chủ trì mọi chuyện còn gì."
Nghe thấy người bên ngoài đang nói tới Lãnh Tĩnh Hàn, Mộ Thiên Thanh vừa định xả nước bỗng dừng lại, cô theo bản năng nín thở nghiêng tai lắng nghe...
"Bất kể có thế nào thì chuyện này cũng quá đột ngột!"
"Đúng vậy, mất tích hơn một tuần lễ, sau đó bỗng nhiên có tin tức, vậy mà lại là báo tin chết!"
Một tiếng "ầm" vang lên, đồng tử của Mộ Thiên Thanh đột nhiên trừng lớn, chỉ trong một khoảnh khắc cô đã cho rằng bản thân nghe lầm.
Giọng nói bên ngoài vẫn vang lên như cũ, ba nữ cảnh sát cùng thảo luận rất "vui sướng", hoàn toàn không để ý xem trong toilet có người khác hay không. Mộ Thiên Thanh kịp phản ứng lại, cô mở choàng cửa đi ra ngoài. Ba nữ cảnh sát kia nhìn thấy là cô đều cùng ngậm miệng lại, cả đám cùng nhìn nhau... Chuyện tình cảm của Mộ Thiên Thanh và Lãnh Tĩnh Hàn ở khu Nam này không ai là không biết, từ sau khi chuyện của Hình Thiên xảy ra, quan hệ của hai người này trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo thế nào họ cũng đều biết cả. Vậy mà bây giờ Lãnh Tình Hàn đột ngột chết đi, không biết cô...
"Mấy người nghe được tin này ở đâu ra?" Mộ Thiên Thanh nắm chặt tay, ánh mắt nhìn chằm chằm ba người trước mặt.
"Thời... thời sự trưa nay... nói, nói Lãnh Tĩnh Hàn bị thương nghiêm trọng, đêm qua không kịp chữa trị đã chết ở trong bệnh viện Thư Khang thuộc quản lí của Thiên Lân."
Mộ Thiên Thanh vừa nghe xong, cả người khẽ run rẩy, chậm rãi lắc đầu: "Không... không thể nào... không thể..."
Dứt lời, Mộ Thiên Thanh lập tức chạy như bay ra khỏi toilet trở về phòng làm việc. Trên đường đi, bước chân của cô hốt hoảng đâm mấy người, nhưng điều này cũng chẳng khiến cô để ý, chỉ xông vào phòng làm việc, cầm điện thoại lên ấn gọi vào số của Lãnh Tĩnh Hàn...
Từ sau chuyện của Hình Thiên, cô ngày ngày đã muốn gọi vào số điện thoại này, nhưng mỗi lần đều không có dũng khí ấn nút gọi...
"Xin lỗi quý khách, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin hãy để lại lời nhắn sau tiếng bip!"
Mộ Thiên Thanh ấn số điện thoại mấy lần, cô bất chấp giọng nói ngọt ngào của nhân viên tổng đài vang lên, cô không ngừng ấn, miệng luôn lẩm bẩm như đang nuôi hi vọng nào đó: "Nghe điện thoại đi, xin anh hãy nghe điện thoại đi! Van xin anh, chỉ cần nghe một chút thôi được không... Em chỉ muốn xác nhận anh vẫn bình an, em không cần gì cả... Van xin anh..."
Bờ môi trở nên run rẩy rất nhiều, nhưng mỗi một lần ấn nút gọi là mỗi một lần lại vang lên tiếng nói của nhân viên tổng đài lặp lại câu "Không liên lạc được"!
Xung quanh vành mắt của Mộ Thiên Thanh đã ngấn lệ, cô cầm lấy điện thoại, không thèm mặc áo khoác ngoài, lập tức phóng ra khỏi phòng làm việc. Mọi người đã biết có gì đó không đúng, Lý Dược vội vàng gọi điện cho Thượng Quan Mộc, Kili và Hà Tuấn vội vàng đuổi theo Mộ Thiên Thanh ra ngoài...
Tiêu Thần nhìn vẻ mặt vô cùng chán chường mà xót xa của viện trưởng, trái tim anh bỗng nhiên như quên mất cách đập, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm người trước mặt. Anh khẩn thiết muốn biết điều gì đó, rồi lại như sợ hãi viện trưởng nói ra điều đó!
"Ưng." viện trưởng mấp máy khóe môi, sắc mặt càng trầm trọng hơn. Ông nhìn sắc mặt như không thể tin được kia của Tiêu Thần, cuối cùng nặng nề nói, "Cậu ấy... đi rồi..."
Tiêu Thần vừa nghe thấy vậy bỗng nhiên cười rộ lên, chẳng qua sắc thái lại như không thể tin được. Anh ta vừa cười vừa lắc đầu, lời nói ngập ngừng: "Ông đừng có nói giỡn với tôi... Cùng một kiểu đùa như vậy trong nhiều năm mà ông không thấy chán sao? Ông cho rằng tôi sẽ tin lời ông nói nữa hay sao? Lần này tôi tuyệt đối sẽ không tin tưởng ông nữa đâu!"
Viện trưởng nhìn bộ dạng này của Tiêu Thần, cái mũi cũng cay xót. Ông cũng có cảm tình với hai người Tiêu Thần và Lãnh Tĩnh Hàn này, hiện giờ lại xảy ra chuyện như vậy, bản thân ông cũng hết sức khổ sở. Nhưng sự đời khó lường, có ai ngờ tới một thần thoại "bất tử" cũng sẽ đến bước đường này?
"Trước khi ra đi, Dạ có mấy câu muốn nói với cậu..." Khoảng sân viện nhỏ chìm trong màn đêm yên tĩnh, Tiêu Thần vẫn đang đắm chìm trong những suy nghĩ về việc không tin tưởng thực tại Lãnh Tĩnh Hàn đã chết, ông chậm rãi nói, "Cậu ấy nói đã đưa cả tính mạng này cho cậu. Cậu chẳng phải đã từng nói với cậu ấy rằng làm anh em kiếp này nhưng sẽ không có kiếp sau sao... Nhưng kiếp sau cậu ấy vẫn muốn được làm anh em với cậu!"
Oanh!
Di ngôn của Lãnh Tĩnh Hàn giống như một cột thiên lôi lớn bổ mạnh mẽ xuống đầu Tiêu Thần, khiến Tiêu Thần dùng ánh mắt không biết phải làm thế nào nhìn viện trưởng. Anh mở to hai mắt của mình, tràng cười khi nãy như để an ủi mình cũng ngừng lại nơi khóe môi. Anh khẽ lắc lắc cái đầu, bộ dạng sững sờ, ngẩn người nhìn chằm chằm viện trưởng như vậy rất lâu... Sau đó anh đột nhiên tiến lên phía trước, hai tay ôm chặt lấy bả vai của viện trưởng, giọng nói run rẩy hỏi: "Ông gạt tôi đúng không? Ông lừa gạt tôi đúng không... Đúng không hả!!"
Lời nói càng về sau càng biến thành những tiếng gào thét như dã thú. Trái tim của Tiêu Thần giống như bị vật sắc nhọn nào đó cắt khoét thành từng mảnh nhỏ. Anh chưa bao giờ cảm nhận nỗi đau giống như vậy trước đây, loại đau khổ này khiến anh không thể nào chấp nhận được. Đôi mắt đỏ ngầu của anh trừng lớn, không ngừng lắc bả vai của viện trưởng, chờ mong ông ta có thể cho bản thân một đáp án thật sự. Cho dù ông ta thừa nhận lời bản thân nói khi nãy là nói đùa thì anh cũng xác định sẽ cho ông ta một cú đấm, chắn chắn là vậy!
"Ưng!" Viện trưởng hét to một tiếng, "Cậu hãy tỉnh táo lại đi, Lãnh Tĩnh Hàn đã ra đi thật rồi. Tôi cũng không muốn tin điều này là sự thật, nhưng... nhưng..." Giọng nói của ông ta dần trở nên run rẩy. Viện trưởng cực lực chịu đựng nội tâm đau thương đang lan tràn, "Nhưng ngay khi tôi cầm con dao phẫu thuật lên, chưa kịp làm gì thì cậu ấy đã... đã chết rồi! Bên trong bụng của cậu ấy bị tổn thương quá nghiêm trọng, ảnh hưởng đến cả miệng vết thương cũ trước kia..."
Vành mắt của viện trưởng cũng đỏ ngầu, vết thương năm đó cũng chính đích thân ông khâu lại cho Lãnh Tĩnh Hàn. Khi ấy ông cũng đã nói với cậu ta rằng không thể chịu thêm một chấn động nào nữa, nếu không sẽ phải mổ bụng khâu lại một lần nữa, vô cùng rắc rối.
Tiêu Thần vô lực buông thõng hai tay, hơi cúi đầu, anh chưa bao giờ phải trải qua nỗi khiếp sợ phải nhìn đi đâu như thế này. Hai chân mềm nhũn lùi về sau mấy bước, thân thể dựa lên tường, trong miệng không ngừng nỉ non: "Không, không thể... Dạ sao có thể chết được? Ai muốn kiếp sau cùng làm anh em với cậu? Tôi chỉ muốn kiếp này..."
Viện trưởng hơi ngửa đầu nhắm hai mắt lại, áp chế tâm lí bi thương dưới đáy lòng. Ông hít sâu một hơi sau đó mở mắt lần nữa, tiến lên một bước, khẽ vỗ lên bả vai Tiêu Thần, âm thầm than một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Tiêu Thần vẫn cứ đứng dựa tường như vậy, dần dần trên khuôn mặt của anh không còn biểu hiện vui buồn gì nữa, cỉ rũ mắt xuống, dường như đang chờ đợi điều gì đó, mà lại như không đợi gì cả...
Bỗng nhiên trong hành lang vang lên những tiếng bước chân dồn dập rối loạn, từ tiếng vang hỗn loạn có thể nghe ra có nhiều người đang đi tới...
"Lão tổng!"
"Tĩnh Hàn đâu?"
"..."
Tiêu Thần lắng nghe, giọng nói như vừa kinh hô rồi lại bật cười như khóc, khóe môi cười lạnh. Những suy nghĩ của anh lúc này không biết rời rạc rải rác như thế nào, trong đầu tất cả đều là những đoạn ký ức ngắn ngủi về bóng dáng của người kia khi còn ở cùng nhau trong cô nhi viện khi nhỏ và khoảng thời gian ở Mỹ, mà tất cả đều cùng hội tụ đến đêm ngày hôm đó, cái đêm định mệnh mà người kia nói với anh: Tính mạng này của tôi cho cậu!
Tiêu Thần đột nhiên nhíu mày, âm trầm và bi thống trong hai mắt. Hơn sáu năm, anh giả chết kiến tạo lực lượng, muốn cùng người đó phân cao thấp, cũng bởi vì suy nghĩ trong lòng người đó khó có thể hiểu được, thậm chí không thể cảm nhận được hận thù. Mối hận kia có thể nói là không liên quan đến Dạ... nhưng chỉ vì những điều này mà anh đã đánh mất Dạ, mãi mãi mất đi người anh em này! Mãi mãi!
Những tiếng bước chân bên tai không ngừng xông vào phòng mổ, không lâu sau liền truyền đến những âm thanh của cả nam và nữ khóc rống lên. Lãnh Khiếu Thiên và Đường Lam đều không thể tin được nhìn thi thể đang nằm trên bàn mổ, đến cả Lãnh Dao cũng phải bụm chặt miệng, đôi mắt tròn xoe không ngừng rơi lệ.
Tiêu Thần chậm rãi đứng dậy, cả cơ thể tựa như đã mất đi linh hồn, hoàn toàn mất đi suy nghĩ, lê từng bước chân nặng trịch rời khỏi bệnh viện...
Tiêu Thần đứng ở cửa bệnh viện, đêm nay thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức thậm chí cả gió cũng không thổi qua, dưới ánh đèn chỉ có một vài tia sáng trong suốt, yếu ớt đang nhảy múa nhẹ nhàng.
Tiêu Thần từ từ giơ cánh tay vô lực lên, những bông tuyết trắng bay xuống lòng bàn tay của anh, trong nháy mắt hòa tan không còn thấy hình dáng gì nữa. Anh khẽ chớp mắt, cái mũi lại cảm thấy chua xót chịu không nổi, chỉ trong giây lát mà hốc mắt đã đỏ lựng lên, đôi mắt vốn quyến rũ bỗng chốc có thêm tầng nước mắt mờ mịt.
"A ------ "
Tiêu Thần đột nhiên nắm chặt bàn tay, ngửa mặt lên trời rống to, nỗi đau đến xé lòng này đau quá, làm sao anh có thể chấp nhận được đây?
*
"Thiên Thanh, nơi này đều đã làm được tương đối rồi, sao cô không về nghỉ ngơi sớm đi?" Lý Dược nhìn Mộ Thiên Thanh cả buổi tối không hề tập trung tinh thần quan tâm hỏi.
Mộ Thiên Thanh ngẩng đầu, đôi mắt trống rỗng nhìn Lý Dược. Một lúc lâu sau cô mới kịp lấy lại tinh thần, khóe môi hơi giật, rồi mới gật đầu nói: "Ừ, mấy anh cực khổ rồi."
"Không đâu!" Lý Dược âm thầm thở dài, sau đó lại tiếp tục bận rộn với công việc của mình.
Mộ Thiên Thanh cầm túi xách bước ra khỏi cục cảnh sát. Bên ngoài bông tuyết rơi trắng xóa, những ngọn đèn chiếu rọi xuống yên tĩnh mà nhu hòa: "Tuyết rơi rồi..."
Cô si ngốc lầm bẩm một mình, sau đó hơi mím môi, nâng chân lên chuẩn bị đi ra ngoài....
"Thiên Thanh!"
Đúng lúc này sau lưng truyền đến giọng của Thượng Quan Mộc. Mộ Thiên Thanh dừng bước quay đầu lại nhìn, bước chân của Thượng Quan Mộc dồn dập chạy tới. Anh ta nhìn thấy Mộ Thiên Thanh, trên khuôn mặt tuấn tú biểu lộ sự không đành lòng, thái dương căng thẳng hết sức, thật sự không biết nên mở miệng như thế nào.
Mộ Thiên Thanh nhíu mày nhìn Thượng Quan Mộc, qua một lúc lâu sau vẫn không thấy anh ta nói gì, vì thế liền lên tiếng hỏi: "Việc công hay việc tư?"
Ánh mắt của Thượng Quan Mộc đảo quanh người của Mộ Thiên Thanh, nặng nề nói: "Việc tư!"
"Thượng Quan, hôm nay em rất mệt, nếu là việc tư... có thể để hôm khác hãy nói được không?" Giọng nói của Mộ Thiên Thanh rời rạc như bất an, bắt đầu từ xế chiều tâm thần cô đã khó tập trung được. Không hiểu tại sao cô luôn có cảm giác như đã có chuyện gì đó nghiêm trọng xảy ra vậy.
Thượng Quan Mộc nhìn bộ dạng này của Mộ Thiên Thanh, cuối cùng anh ta vẫn nhẫn nhịn những lời muốn nói với cô, chỉ nói: "Được! Đã muộn quá rồi, để anh đưa em về được không?"
Mộ Thiên Thanh vốn muốn cự tuyệt, nhưng khi thấy sự kiên quyết trong đáy mắt của Thượng Quan Mộc, cô liền khẽ gật đầu một cái.
Chiếc Land Rover khí phách chậm rãi lướt qua con đường đêm, những bông tuyết vừa rơi xuống liền bị một cơn gió mạnh mẽ cuốn đi... Thượng Quan Mộc đích thân đưa Mộ Thiên Thanh lên lầu, nói câu "Nghỉ ngơi sớm đi" rồi mới rời khỏi.
Mộ Thiên Thanh mệt mỏi nằm trong bồn tắm, nặng nề nhắm mắt lại, ngay khoảnh khắc đó, khuôn mặt lạnh lẽo mà hờ hững như điêu khắc của Lãnh Tĩnh Hàn lại xuất hiện trong trí óc cô.
Khóe môi dần nở nụ cười chua xót kì dị. Cô nhớ anh, cô nhớ anh đến mức điên cuồng, mỗi ngày cô đều sống cuộc sống thống khổ. Sau khi Hình Thiên chết đi, Lãnh Tĩnh Hàn đã trải qua những tháng ngày oán hận mà sống, cô thực sự rất đau khổ!
Những giọt lệ tràn ra từ khóe mắt đang đóng chặt, chảy dọc theo gương mặt rơi xuống bồn tắm, giao hòa với làn nước trong bồn... Chìm trong bóng đêm dài vô tận kia rốt cuộc là nỗi nhớ đau thương, hay khơi gợi lên những kỉ niệm đau đến xé lòng đây!
Ngày hôm sau.
Cả thành phố A được bao phủ bởi một màu tuyết trắng, bầu trời âm u giống như trận tuyết này sẽ luôn kéo dài mãi mãi...
"Khụ khụ, khụ khụ!" Mộ Thiên Thanh ho nhẹ vài cái, cảm cúm cộng với cơn đau đầu liên tục không ngừng như muốn nứt ra.
"Cốc cố!"
Mộ Thiên Thanh ngẩng đầu lên sau đó mới lên tiếng: "Vào đi!"
"Thiên Thanh," Kili đẩy cửa đi vào, "Cùng đi ăn không?"
Mộ Thiên Thanh không biết do quá mệt mỏi hay vì cảm cúm mà sắc mặt không được tốt lắm, lắc đầu nói: "Tôi không đi đâu, lát nữa mọi người về mua cho tôi một suất cơm cà ri là được."
Kili hơi nhún vai: "OK!" Sau đó còn nói thêm, "Có phải cô bị cảm không? Đã uống thuốc chưa?"
"Vừa uống rồi."
Kili nhìn lên cái bàn rỗng tuếch, đến cả cốc nước cũng rỗng không kia thì hoài nghi lời nói đã uống thuốc này của Mộ Thiên Thanh, trong lòng cô ta thầm nghĩ nên nhân tiện đi mua uống cho cô nàng này uống, cùng lúc xoay người bước ra khỏi phòng làm việc của Mộ Thiên Thanh.
Mộ Thiên Thanh nằm tựa lưng lên ghế, báo cáo của vụ án hai ngày nay đặt trước mặt mà cô cũng không thể xem được. Cô hít cái mũi đang bị nghẹt, nhắm mắt lại, quyết định nghỉ ngơi thêm một chút...
Thời gian cơm trưa mọi người đều ra ngoài, cả không gian tĩnh mịch không có một tiếng động nào, Mộ Thiên Thanh nằm trên ghế, hơi thở nặng nề đang ngủ, đến khi những tiếng bước chân dồn dập truyền đến mới mơ màng tỉnh lại.
"Thiên Thanh," Kili đặt hộp cơm trong tay xuống trước mặt Mộ Thiên Thanh, kèm theo cả gói thuốc cảm cúm xuống. Sắc mặt của cô ta có chút bất thường nhìn Mộ Thiên Thanh, theo bản năng mím môi, "Cái đó, cô... cô ăn xong nhớ uống thuốc đấy."
Mộ Thiên Thanh cầm tiền đưa cho Kili, thấy sắc mặt Kili có vẻ bất thường thì hơi nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì," Kili dường như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, "Không có gì! Tôi... tôi đi làm việc đây..."
Nhìn bộ dạng Kili hốt hoảng né tránh bước ra khỏi phòng làm việc, Mộ Thiên Thanh nhíu chặt mày, nhưng cô cũng không muốn suy nghĩ nhiều, rũ mắt nhìn hộp cơm cà ri bản thân vốn thích ăn nhất giờ đây ăn vào miệng lại không có vị gì, nuốt không trôi, sau khi ăn vài miếng liền vứt qua một bên.
Mộ Thiên Thanh cầm chỗ cơm cà ri thừa bước ra khỏi phòng làm việc chuẩn bị đem đi vứt, cô vừa mở cửa thì những tiếng bàn tán bên ngoài ngay lập tức im bặt. Vẻ mặt của mỗi người bên ngoài lúc này có chút kì quái nhìn cô, ngay khi cô cảm thấy nghi hoặc thì các đồng nghiệp lại tiếp tục bận rộn với công việc trong tay mình.
Mộ Thiên Thanh nghi ngờ nghiêng đầu nhìn mọi người, bước chân vẫn không dừng lại vứt hộp cơm đi, sau đó trở về phòng làm việc xử lí công việc của mình. Còn các đồng nghiệp ở bên ngoài sắc mặt nặng nề, tất cả đều có cùng chung một suy nghĩ đó chính là giữ cho sự việc càng lâu càng tốt, nhưng giấu diếm nhất thời cũng không thể giấu mãi được.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, chỉ chớp mắt đã tới thời gian uống trà chiều. Mọi người tụm năm tụm ba đi đến quán trà, nhân tiện giải phóng cho bộ não của mình.
Mộ Thiên Thanh vẫn không đi, cũng vì bị cảm cúm mà cả người cô không có chút tinh thần nào cả. Cô đứng trước gương toilet nhìn dáng vẻ gầy gò không chút tinh thần của mình, chua xót nhếch khóe môi, xoay người đi vào phòng vệ sinh.
"Rõ ràng trời cao đố kị anh tài mà..."
"Đúng vậy, cũng quá đột ngột đi!"
Dường như toilet nào cũng được sử dụng như nơi buôn chuyện của tất cả mọi người, bất kể ở đâu cũng đều như vậy. Mộ Thiên Thanh bất lực xoa mi mắt.
"Thật ra cũng không phải đột ngột đâu... Mấy cô thử nghĩ xem Thiên Lân và Sun đã đấu đá nhau lâu như vậy rồi, đúng vào thời khắc mấu chốt lại do Đường Lam ra mặt, Lãnh thiếu chẳng phải có một thời gian biến mất hay sao, cuối cùng đều do cựu tổng giám đốc Lãnh Khiếu Thiên đứng ra chủ trì mọi chuyện còn gì."
Nghe thấy người bên ngoài đang nói tới Lãnh Tĩnh Hàn, Mộ Thiên Thanh vừa định xả nước bỗng dừng lại, cô theo bản năng nín thở nghiêng tai lắng nghe...
"Bất kể có thế nào thì chuyện này cũng quá đột ngột!"
"Đúng vậy, mất tích hơn một tuần lễ, sau đó bỗng nhiên có tin tức, vậy mà lại là báo tin chết!"
Một tiếng "ầm" vang lên, đồng tử của Mộ Thiên Thanh đột nhiên trừng lớn, chỉ trong một khoảnh khắc cô đã cho rằng bản thân nghe lầm.
Giọng nói bên ngoài vẫn vang lên như cũ, ba nữ cảnh sát cùng thảo luận rất "vui sướng", hoàn toàn không để ý xem trong toilet có người khác hay không. Mộ Thiên Thanh kịp phản ứng lại, cô mở choàng cửa đi ra ngoài. Ba nữ cảnh sát kia nhìn thấy là cô đều cùng ngậm miệng lại, cả đám cùng nhìn nhau... Chuyện tình cảm của Mộ Thiên Thanh và Lãnh Tĩnh Hàn ở khu Nam này không ai là không biết, từ sau khi chuyện của Hình Thiên xảy ra, quan hệ của hai người này trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo thế nào họ cũng đều biết cả. Vậy mà bây giờ Lãnh Tình Hàn đột ngột chết đi, không biết cô...
"Mấy người nghe được tin này ở đâu ra?" Mộ Thiên Thanh nắm chặt tay, ánh mắt nhìn chằm chằm ba người trước mặt.
"Thời... thời sự trưa nay... nói, nói Lãnh Tĩnh Hàn bị thương nghiêm trọng, đêm qua không kịp chữa trị đã chết ở trong bệnh viện Thư Khang thuộc quản lí của Thiên Lân."
Mộ Thiên Thanh vừa nghe xong, cả người khẽ run rẩy, chậm rãi lắc đầu: "Không... không thể nào... không thể..."
Dứt lời, Mộ Thiên Thanh lập tức chạy như bay ra khỏi toilet trở về phòng làm việc. Trên đường đi, bước chân của cô hốt hoảng đâm mấy người, nhưng điều này cũng chẳng khiến cô để ý, chỉ xông vào phòng làm việc, cầm điện thoại lên ấn gọi vào số của Lãnh Tĩnh Hàn...
Từ sau chuyện của Hình Thiên, cô ngày ngày đã muốn gọi vào số điện thoại này, nhưng mỗi lần đều không có dũng khí ấn nút gọi...
"Xin lỗi quý khách, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin hãy để lại lời nhắn sau tiếng bip!"
Mộ Thiên Thanh ấn số điện thoại mấy lần, cô bất chấp giọng nói ngọt ngào của nhân viên tổng đài vang lên, cô không ngừng ấn, miệng luôn lẩm bẩm như đang nuôi hi vọng nào đó: "Nghe điện thoại đi, xin anh hãy nghe điện thoại đi! Van xin anh, chỉ cần nghe một chút thôi được không... Em chỉ muốn xác nhận anh vẫn bình an, em không cần gì cả... Van xin anh..."
Bờ môi trở nên run rẩy rất nhiều, nhưng mỗi một lần ấn nút gọi là mỗi một lần lại vang lên tiếng nói của nhân viên tổng đài lặp lại câu "Không liên lạc được"!
Xung quanh vành mắt của Mộ Thiên Thanh đã ngấn lệ, cô cầm lấy điện thoại, không thèm mặc áo khoác ngoài, lập tức phóng ra khỏi phòng làm việc. Mọi người đã biết có gì đó không đúng, Lý Dược vội vàng gọi điện cho Thượng Quan Mộc, Kili và Hà Tuấn vội vàng đuổi theo Mộ Thiên Thanh ra ngoài...
Tác giả :
Thương Tiểu Ly