Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo
Chương 174
Giang Thần Hy nắm tay của cô, đi theo con đường vừa mới được làm lại, vừa đi anh vừa nói: “Nếu như em thích, có thời gian thì chúng ta sẽ đến đây. Chỗ này cũng không xa lắm, đi tầm một tiếng là đến nơi.”
Tô Lê nắm chặt tay anh, cô ừ một tiếng.
Giang Thần Hy chỉ về phía có khói bốc nghi ngút phía xa, anh nói: “Bên đó là suối nguồn của suối nước nóng.”
Đến gần là có thể ngửi thấy mùi lưu huỳn, suối nguồn toả ra bong bóng nhiệt, quả thật nhiệt độ rất cao.
Giang Thần Hy từ tốn nói: “Năm đó có người chỉ điểm bảo Giang Khiết Đông mua chỗ này, thế là ông ta bèn mua luôn, anh cũng đã có phái người đến đây điều tra, quả thật ở đây địa nhiệt phong phú, nhưng mà đáng tiếc là có nhiều nhân tố khác cho nên vẫn chưa được khai thác, mỗi năm chỉ có thể bỏ tiền ra để giữ gìn nơi này thôi.”
“Ở đây bán là bán không khí và cảnh sắc xung quanh, hiện nay vẫn chưa có biện pháp để khai thác triệt để ưu thế ở đây. Hiện nay số lượng người thích đi du lịch một mình đã không còn là số ít nữa rồi.” Tô Lê nhìn bốn phía cười nói.
Giang Thần Hy nhìn cô, anh cười nói: “Những lão cổ đông bọn họ cũng không có tầm nhìn xa giống như em.”
Tô Lê nghiêng đầu nhìn anh, cô cười nói: “Phải vậy không? Không ngờ lại được Giang thiếu khen ngợi.”
Giang Thần Hy véo mũi cô, mang theo vài phần cưng chiều…
Đi dạo xung quanh một lúc, sau đó Giang Thần Hy lại đi đến một con suối gần đó bắt hai con cá, anh nói muốn làm canh cá.
Tối nay bọn họ sẽ ở đây qua đêm, đồ ăn trong xe có rất nhiều, nhưng mà ở ngoài trời ăn món ăn dân dã quả là có chút cảm giác không giống nhau.
Tô Lê cũng đã rất lâu chưa có thoải mái như vậy rồi.
Ở đây đến ngày thứ hai, bọn họ bèn quay trở về biệt thự.
Hôm qua Giang Tiểu Ngữ đã trở về rồi, Lục Cảnh Niên ngồi ở đó uống rượu vang, anh nói: “Sáng sớm hôm qua hai người hạnh phúc đi xem bình minh, kết quả là anh tôi lại cãi nhau với Tiểu Ngữ, trưa hôm qua cô ấy bèn quay về, có ngăn cũng không được.Tôi thấy cũng không còn việc gì nữa bèn ở đây hai ngày.”
Tô Lê tiện tay cầm lấy chai rượu vang trên bàn, tên này đúng là biết hưởng thụ, quả nhiên là một chai rượu ngon, “ Lại cãi nhau? Bọn họ bình thường hay cãi nhau lắm sao?”
Lục Cảnh Niên nhấp một ngụm rượu, lắc lắc ly rượu, anh lạnh nhạt nói: “Còn không phải là do hôn nhân lợi ích xuất hiện ngăn cách, anh trai tôi và Tiểu Ngữ tính cách căn bản không giống nhau, Giang Tiểu Ngữ nhìn thì có vẻ yếu đuối nhu nhược nhưng tính cách lại rất mạnh mẽ, lòng tự tôn cao, lại còn thêm việc anh tôi đối với cô…”
Lục Cảnh Niên chỉ Tô Lê, nhìn cô, nét mặt thể hiện rõ sự tức giận, anh nói: “Này, ai muốn nói với cô những chuyện này?”
Tô Lê cười nói: “Là anh tự nói với tôi, không phải tôi lấy đao kề cổ anh bắt anh nói”
Lục Cảnh Niên trừng mắt nhìn cô, không thèm để ý đến cô nữa.
Giang Thần Hy nói: “Được rồi, tôi với Tô Lê phải trở về ngay, bên phía công ty còn có việc, cậu đừng có ở đây quá lâu, cũng nên nhanh chóng quay về giúp tôi giải quyết sự việc đi.”
Lục Cảnh Niên “xuỳ” một tiếng: “Cút, cậu cẩn thận bị con hồ ly tinh này hút hết dươn khí, đến lúc đó có hối cũng không kịp.”
Giang Thần Hy vươn tay ra ôm Tô Lê vào trong lòng, anh nói: “Ngày mai tôi muốn nhìn thấy phương án hợp tác có liên quan đến C&.” Nói xong anh cùng Tô Lê quay người đi ra ngoài.
“Này, Giang Thần Hy, cậu đây là lấy việc công báo thù riêng.” Lục Cảnh Niên hét lên.
Tô Lê ngoảnh đầu lại nhìn anh ta, ánh mắt cong cong, làm một cái mặt quỷ với Lục Cảnh Niên, cô đắc ý rời khỏi đó…Trở lại hành phố, Giang Thần Hy trực tiếp đến bệnh viện thay thuốc, thuận tiện cầm chút thuốc về sau đó mới về nhà.
Ngồi xe hơi mệt, Tô Lê cũng cảm thấy buồn ngủ, bèn ngủ luôn trên sofa.
Giang Thần Hy không có cách ôm cô đi lên gác, cũng không muốn làm cô thức giấc, bèn tìm một cái chăn mỏng đắp cho cô, anh ngồi ở bên cạnh xem văn kiện.
Thời tiết tháng sáu đã bắt đầu có chút nóng bức, nhiệt độ buổi trưa quả thật thích hợp đi ngủ trưa.
Con chó đang nằm ngủ ở ngoài hiên, ngăn cách giữa ngoài hiên và phòng khách là một chiếc chuông gió.
Một cơn gió thổi qua, tiếng chuông gió vang lên, phát ra tiếng đinh linh đang lang, nghe rất vui tai.
Có lẽ là mọi người đều đã quên mất vẫn còn treo một chiếc chuông gió.
Giang Thần Hy nhìn về phía chuông gió.
Tiếng chuông gió kêu khiến anh có chút thất thần…
Con chó nằm ngủ ở phía dưới bị tiếng chuông gió làm tỉnh giấc, nó ngẩng đầu nhìn chuông gió, mặt lộ ra sự không vui, nó giống như không quen biết cái chuông gió này,nhe răng sủa hai tiếng.
Tô Lê bị tiếng chó sủa làm tỉnh giấc, cô nhăn mày lại.
Giang Thần Hy quay sang nhìn Tô Lê.
“Làm sao vậy cục cưng?” Cô duỗi tay ra, con chó đó liền chạy đến bên cô, giống như một đứa trẻ bị bắt nạt, quỳ dưới chân cô kêu mấy tiếng.
Giang Thần Hy duỗi tay sờ đầu nó, anh cười nói:”Bên ngoài hiên có treo một cái chuông gió, cục cưng của em bị nó doạ.”
Tô Lê không nhịn được bật cười, “Nó chính là nhát gan, bị một cái chuông gió hù doạ thành như vậy.” Cô nhìn về phía đó rồi nói: “Sao ở đó lại có một cái chuông gió?”
Qủa thật ở trong nhà này lâu như vậy nhưng cô cũng không có tỉ mỉ đi xem trong nhà này có những thứ gì.
Giang Thần Hy nhẹ nhàng xoa đầu cô, rũ mắt nhìn cô, anh nhẹ nhàng lên tiếng: “Ừ, tí nữa lấy nó xuống, cục cưng có vẻ sợ tiếng đinh linh của chuông gió, lúc trước khi nhặt nó về thì hình như nó đã bị chủ trước ngược đãi sau đó mới bị vứt bỏ, lúc đó trên cổ nó có đeo một chiếc chuông. Cho nên sau này nó rất sợ trên cổ nó cố cái gì đó.”
Giang Thần Hy nhìn cô, trầm mặc một lúc rồi cười cười, anh duỗi tay ra nắm lấy cằm cô, anh nói: “Đúng rồi, không phải nói muốn đổi nhà sao? Chọn xong chưa?”
Tô Lê cho con chó ăn chút thức ăn, cô nói: “Chọn được mấy cái, đều là biệt thử, có cả hoa viên, ngày mai bảo Hoa Hoa cho anh xem.”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, anh nhìn cô, cong khoé môi cười.
Buổi tối, Tô Lê đi lên gác bảo Hoa Hoa gửi tài liệu về những căn nhà mà cô đã chọn, hai người facetime với nhau.
Giang Thần Hy bắc thang gỡ cái chuông gió đó xuống.
Má Trương không yên tâm còn ở dưới giữ thang cho anh, nhìn Giang Thần Hy cầm chuông gió trong tay bà mới thở phào một hơi, bà nói: “Cái chuông gió này chắc là Lạc Nhan tiếu thư treo lên đó?”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, treo lên trên này quả thật có rất ít người chú ý, chuông gió đã có chút cũ rồi.
Má Trương nhìn anh, bà thở dài một cái rồi nói: “Tiên sinh, đừng trách bà già như ta nhiều chuyện, con người sống phải hướng về phía trước, Lạc Nhan tiểu thư quả thật so với thiếu phu nhân càng hiểu cậu, dù sao thì cả hai cũng quen biết nhau từ bé, có đúng không? Nếu như cô ấy đã không còn nữa, thì đừng có luyến tiếc gì cả, hai người đã định có duyên không phận, lúc đầu hai người các cậu ở đây nói muốn làm người thân và bạn bè, có đúng không? Má Trương ta nghe rõ rành rành,tiên sinh à, thiếu phu nhân rất thích hợp với cậu, ta sống từng này tuổi rồi, nhìn người không sai đâu, phu nhân có tấm lòng lương thiện, người cũng rất tốt, cô ấy là một người phụ nữ tốt, cậu đừng có phụ lòng người ta, có biết chưa?”
“Má Trương, đem nó vứt đi.” Giang Thần Hy không nói gì, chỉ đưa chuông gió cho má Trương.
Má Trương nhìn anh, mỉm cười sau đó đưa tay ra cầm cái chuông gió đó, “Được, tôi sẽ đem vứt nó ngay.”
Má Trương cầm chuông gió chuẩn bị đi thì Giang Thần Hy lại gọi bà lại, bà có chú nghi hoặc, bà quay đầu lại hỏi: “Tiên sinh, còn có chuyện gì nữa sao?”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, anh nhẹ nhàng nói: “Tí nữa thu dọn giúp tôi, có những thứ nên vứt thì vứt đi.”
Má Trương ngây người trong chốc lát rồi nói: “Được,tôi biết rồi.”
Tô Lê đứng ở trên cầu thang nhìn xuống dưới, cô không nói gì cả, cũng không có biểu hiện gì.
Thật ra ngay từ đầu cô đã có cảm giác tinh thần của Giang Thần Hy có chút ngẩn ngơ, có lẽ cả đời này chỉ có người đã chết đó mới khiến anh ấy lộ ra biểu cảm như vậy.
Tô Lê im lặng đứng đó nghe Giang Thần Hy và má Trương nói chuyện với nhau.
Thật ra ngay từ đâu cô vì cố ý chọc giận anh, cố tình đổi cái ví tiền anh đã dùng bảy, tám năm, mặc dù cô ở trước mặt anh vứt nó vào trong thùng rác nhưng mà cuối cùng Giang Thần Hy vẫn nhặt lại.
Cô hít một hơi thật sâu, trong cổ họng như bị nghẹt cái gì đó.
Thật ra cô nghe thấ Giang Thần Hy nói đem tất cả đồ đạc của Lạc Nhan vứt đi, không biết tại sao cô lại cảm thấy có chút không thoải mái.
Trong lòng có chút chua xót, thậm chị rất tức giận.
Cô thậm chí cảm thấy có lẽ hiện nay cái giường mà bọn họ đang nằm cũng đã từng có người phụ nữ khác nằm lên trên đó rồi.
Cô luôn mồm nói không tính toán so đo với người đã chết, nhưng mà cô lại không thể không thừa nhận, những lời nói đó của Giang Tiểu Ngữ quả thật có ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Mỗi lần bị cảm giác này đè ép, cô liền cười nhạo mình sao lại giống với Phương Nghiên và Giang Tiểu Ngữ như vậy, có chút không thể lý giải.
Cô rõ ràng biết nguyên nhân tại sao, lúc trước Hoa Hoa đã nói với cô cả một đống thứ, nếu một người phụ nữ thật sự quan tâm một người đàn ông thì sẽ biến thành một người nhỏ nhen, không thể lý giải nổi, cho dù là người phụ nữ như thế nào đi chăng nữa thì trong tình yêu họ không chấp nhận nổi dù chỉ là một hạt cát.
Nhưng mà cứ mỗi lần nghĩ như vậy cô lại có cảm giác bất an mơ hồ, cô rất sợ cô sẽ ngày càng lún sâu vào yêu người đàn ông này, càng ngày càng quan tâm, càng ngày càng dựa dẫm, liệu cô có rơi xuống vực sâu không thể giải thoát hay không?
Trong lúc cô đang thất thần, Giang Thần Hy có cảm giác như cô đang đứng trên cầu thang, anh nhìn về phía cô, nhìn vào ánh mắt cô…
Bốn mắt nhìn nhau, Giang Thần Hy hít một hơi thật sâu, anh cong nhẹ khoé môi rồi nói: “Đồ ngốc, đứng đấy làm gì vậy?”
Tô Lê nắm chặt tay anh, cô ừ một tiếng.
Giang Thần Hy chỉ về phía có khói bốc nghi ngút phía xa, anh nói: “Bên đó là suối nguồn của suối nước nóng.”
Đến gần là có thể ngửi thấy mùi lưu huỳn, suối nguồn toả ra bong bóng nhiệt, quả thật nhiệt độ rất cao.
Giang Thần Hy từ tốn nói: “Năm đó có người chỉ điểm bảo Giang Khiết Đông mua chỗ này, thế là ông ta bèn mua luôn, anh cũng đã có phái người đến đây điều tra, quả thật ở đây địa nhiệt phong phú, nhưng mà đáng tiếc là có nhiều nhân tố khác cho nên vẫn chưa được khai thác, mỗi năm chỉ có thể bỏ tiền ra để giữ gìn nơi này thôi.”
“Ở đây bán là bán không khí và cảnh sắc xung quanh, hiện nay vẫn chưa có biện pháp để khai thác triệt để ưu thế ở đây. Hiện nay số lượng người thích đi du lịch một mình đã không còn là số ít nữa rồi.” Tô Lê nhìn bốn phía cười nói.
Giang Thần Hy nhìn cô, anh cười nói: “Những lão cổ đông bọn họ cũng không có tầm nhìn xa giống như em.”
Tô Lê nghiêng đầu nhìn anh, cô cười nói: “Phải vậy không? Không ngờ lại được Giang thiếu khen ngợi.”
Giang Thần Hy véo mũi cô, mang theo vài phần cưng chiều…
Đi dạo xung quanh một lúc, sau đó Giang Thần Hy lại đi đến một con suối gần đó bắt hai con cá, anh nói muốn làm canh cá.
Tối nay bọn họ sẽ ở đây qua đêm, đồ ăn trong xe có rất nhiều, nhưng mà ở ngoài trời ăn món ăn dân dã quả là có chút cảm giác không giống nhau.
Tô Lê cũng đã rất lâu chưa có thoải mái như vậy rồi.
Ở đây đến ngày thứ hai, bọn họ bèn quay trở về biệt thự.
Hôm qua Giang Tiểu Ngữ đã trở về rồi, Lục Cảnh Niên ngồi ở đó uống rượu vang, anh nói: “Sáng sớm hôm qua hai người hạnh phúc đi xem bình minh, kết quả là anh tôi lại cãi nhau với Tiểu Ngữ, trưa hôm qua cô ấy bèn quay về, có ngăn cũng không được.Tôi thấy cũng không còn việc gì nữa bèn ở đây hai ngày.”
Tô Lê tiện tay cầm lấy chai rượu vang trên bàn, tên này đúng là biết hưởng thụ, quả nhiên là một chai rượu ngon, “ Lại cãi nhau? Bọn họ bình thường hay cãi nhau lắm sao?”
Lục Cảnh Niên nhấp một ngụm rượu, lắc lắc ly rượu, anh lạnh nhạt nói: “Còn không phải là do hôn nhân lợi ích xuất hiện ngăn cách, anh trai tôi và Tiểu Ngữ tính cách căn bản không giống nhau, Giang Tiểu Ngữ nhìn thì có vẻ yếu đuối nhu nhược nhưng tính cách lại rất mạnh mẽ, lòng tự tôn cao, lại còn thêm việc anh tôi đối với cô…”
Lục Cảnh Niên chỉ Tô Lê, nhìn cô, nét mặt thể hiện rõ sự tức giận, anh nói: “Này, ai muốn nói với cô những chuyện này?”
Tô Lê cười nói: “Là anh tự nói với tôi, không phải tôi lấy đao kề cổ anh bắt anh nói”
Lục Cảnh Niên trừng mắt nhìn cô, không thèm để ý đến cô nữa.
Giang Thần Hy nói: “Được rồi, tôi với Tô Lê phải trở về ngay, bên phía công ty còn có việc, cậu đừng có ở đây quá lâu, cũng nên nhanh chóng quay về giúp tôi giải quyết sự việc đi.”
Lục Cảnh Niên “xuỳ” một tiếng: “Cút, cậu cẩn thận bị con hồ ly tinh này hút hết dươn khí, đến lúc đó có hối cũng không kịp.”
Giang Thần Hy vươn tay ra ôm Tô Lê vào trong lòng, anh nói: “Ngày mai tôi muốn nhìn thấy phương án hợp tác có liên quan đến C&.” Nói xong anh cùng Tô Lê quay người đi ra ngoài.
“Này, Giang Thần Hy, cậu đây là lấy việc công báo thù riêng.” Lục Cảnh Niên hét lên.
Tô Lê ngoảnh đầu lại nhìn anh ta, ánh mắt cong cong, làm một cái mặt quỷ với Lục Cảnh Niên, cô đắc ý rời khỏi đó…Trở lại hành phố, Giang Thần Hy trực tiếp đến bệnh viện thay thuốc, thuận tiện cầm chút thuốc về sau đó mới về nhà.
Ngồi xe hơi mệt, Tô Lê cũng cảm thấy buồn ngủ, bèn ngủ luôn trên sofa.
Giang Thần Hy không có cách ôm cô đi lên gác, cũng không muốn làm cô thức giấc, bèn tìm một cái chăn mỏng đắp cho cô, anh ngồi ở bên cạnh xem văn kiện.
Thời tiết tháng sáu đã bắt đầu có chút nóng bức, nhiệt độ buổi trưa quả thật thích hợp đi ngủ trưa.
Con chó đang nằm ngủ ở ngoài hiên, ngăn cách giữa ngoài hiên và phòng khách là một chiếc chuông gió.
Một cơn gió thổi qua, tiếng chuông gió vang lên, phát ra tiếng đinh linh đang lang, nghe rất vui tai.
Có lẽ là mọi người đều đã quên mất vẫn còn treo một chiếc chuông gió.
Giang Thần Hy nhìn về phía chuông gió.
Tiếng chuông gió kêu khiến anh có chút thất thần…
Con chó nằm ngủ ở phía dưới bị tiếng chuông gió làm tỉnh giấc, nó ngẩng đầu nhìn chuông gió, mặt lộ ra sự không vui, nó giống như không quen biết cái chuông gió này,nhe răng sủa hai tiếng.
Tô Lê bị tiếng chó sủa làm tỉnh giấc, cô nhăn mày lại.
Giang Thần Hy quay sang nhìn Tô Lê.
“Làm sao vậy cục cưng?” Cô duỗi tay ra, con chó đó liền chạy đến bên cô, giống như một đứa trẻ bị bắt nạt, quỳ dưới chân cô kêu mấy tiếng.
Giang Thần Hy duỗi tay sờ đầu nó, anh cười nói:”Bên ngoài hiên có treo một cái chuông gió, cục cưng của em bị nó doạ.”
Tô Lê không nhịn được bật cười, “Nó chính là nhát gan, bị một cái chuông gió hù doạ thành như vậy.” Cô nhìn về phía đó rồi nói: “Sao ở đó lại có một cái chuông gió?”
Qủa thật ở trong nhà này lâu như vậy nhưng cô cũng không có tỉ mỉ đi xem trong nhà này có những thứ gì.
Giang Thần Hy nhẹ nhàng xoa đầu cô, rũ mắt nhìn cô, anh nhẹ nhàng lên tiếng: “Ừ, tí nữa lấy nó xuống, cục cưng có vẻ sợ tiếng đinh linh của chuông gió, lúc trước khi nhặt nó về thì hình như nó đã bị chủ trước ngược đãi sau đó mới bị vứt bỏ, lúc đó trên cổ nó có đeo một chiếc chuông. Cho nên sau này nó rất sợ trên cổ nó cố cái gì đó.”
Giang Thần Hy nhìn cô, trầm mặc một lúc rồi cười cười, anh duỗi tay ra nắm lấy cằm cô, anh nói: “Đúng rồi, không phải nói muốn đổi nhà sao? Chọn xong chưa?”
Tô Lê cho con chó ăn chút thức ăn, cô nói: “Chọn được mấy cái, đều là biệt thử, có cả hoa viên, ngày mai bảo Hoa Hoa cho anh xem.”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, anh nhìn cô, cong khoé môi cười.
Buổi tối, Tô Lê đi lên gác bảo Hoa Hoa gửi tài liệu về những căn nhà mà cô đã chọn, hai người facetime với nhau.
Giang Thần Hy bắc thang gỡ cái chuông gió đó xuống.
Má Trương không yên tâm còn ở dưới giữ thang cho anh, nhìn Giang Thần Hy cầm chuông gió trong tay bà mới thở phào một hơi, bà nói: “Cái chuông gió này chắc là Lạc Nhan tiếu thư treo lên đó?”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, treo lên trên này quả thật có rất ít người chú ý, chuông gió đã có chút cũ rồi.
Má Trương nhìn anh, bà thở dài một cái rồi nói: “Tiên sinh, đừng trách bà già như ta nhiều chuyện, con người sống phải hướng về phía trước, Lạc Nhan tiểu thư quả thật so với thiếu phu nhân càng hiểu cậu, dù sao thì cả hai cũng quen biết nhau từ bé, có đúng không? Nếu như cô ấy đã không còn nữa, thì đừng có luyến tiếc gì cả, hai người đã định có duyên không phận, lúc đầu hai người các cậu ở đây nói muốn làm người thân và bạn bè, có đúng không? Má Trương ta nghe rõ rành rành,tiên sinh à, thiếu phu nhân rất thích hợp với cậu, ta sống từng này tuổi rồi, nhìn người không sai đâu, phu nhân có tấm lòng lương thiện, người cũng rất tốt, cô ấy là một người phụ nữ tốt, cậu đừng có phụ lòng người ta, có biết chưa?”
“Má Trương, đem nó vứt đi.” Giang Thần Hy không nói gì, chỉ đưa chuông gió cho má Trương.
Má Trương nhìn anh, mỉm cười sau đó đưa tay ra cầm cái chuông gió đó, “Được, tôi sẽ đem vứt nó ngay.”
Má Trương cầm chuông gió chuẩn bị đi thì Giang Thần Hy lại gọi bà lại, bà có chú nghi hoặc, bà quay đầu lại hỏi: “Tiên sinh, còn có chuyện gì nữa sao?”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, anh nhẹ nhàng nói: “Tí nữa thu dọn giúp tôi, có những thứ nên vứt thì vứt đi.”
Má Trương ngây người trong chốc lát rồi nói: “Được,tôi biết rồi.”
Tô Lê đứng ở trên cầu thang nhìn xuống dưới, cô không nói gì cả, cũng không có biểu hiện gì.
Thật ra ngay từ đầu cô đã có cảm giác tinh thần của Giang Thần Hy có chút ngẩn ngơ, có lẽ cả đời này chỉ có người đã chết đó mới khiến anh ấy lộ ra biểu cảm như vậy.
Tô Lê im lặng đứng đó nghe Giang Thần Hy và má Trương nói chuyện với nhau.
Thật ra ngay từ đâu cô vì cố ý chọc giận anh, cố tình đổi cái ví tiền anh đã dùng bảy, tám năm, mặc dù cô ở trước mặt anh vứt nó vào trong thùng rác nhưng mà cuối cùng Giang Thần Hy vẫn nhặt lại.
Cô hít một hơi thật sâu, trong cổ họng như bị nghẹt cái gì đó.
Thật ra cô nghe thấ Giang Thần Hy nói đem tất cả đồ đạc của Lạc Nhan vứt đi, không biết tại sao cô lại cảm thấy có chút không thoải mái.
Trong lòng có chút chua xót, thậm chị rất tức giận.
Cô thậm chí cảm thấy có lẽ hiện nay cái giường mà bọn họ đang nằm cũng đã từng có người phụ nữ khác nằm lên trên đó rồi.
Cô luôn mồm nói không tính toán so đo với người đã chết, nhưng mà cô lại không thể không thừa nhận, những lời nói đó của Giang Tiểu Ngữ quả thật có ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Mỗi lần bị cảm giác này đè ép, cô liền cười nhạo mình sao lại giống với Phương Nghiên và Giang Tiểu Ngữ như vậy, có chút không thể lý giải.
Cô rõ ràng biết nguyên nhân tại sao, lúc trước Hoa Hoa đã nói với cô cả một đống thứ, nếu một người phụ nữ thật sự quan tâm một người đàn ông thì sẽ biến thành một người nhỏ nhen, không thể lý giải nổi, cho dù là người phụ nữ như thế nào đi chăng nữa thì trong tình yêu họ không chấp nhận nổi dù chỉ là một hạt cát.
Nhưng mà cứ mỗi lần nghĩ như vậy cô lại có cảm giác bất an mơ hồ, cô rất sợ cô sẽ ngày càng lún sâu vào yêu người đàn ông này, càng ngày càng quan tâm, càng ngày càng dựa dẫm, liệu cô có rơi xuống vực sâu không thể giải thoát hay không?
Trong lúc cô đang thất thần, Giang Thần Hy có cảm giác như cô đang đứng trên cầu thang, anh nhìn về phía cô, nhìn vào ánh mắt cô…
Bốn mắt nhìn nhau, Giang Thần Hy hít một hơi thật sâu, anh cong nhẹ khoé môi rồi nói: “Đồ ngốc, đứng đấy làm gì vậy?”
Tác giả :
Vô Danh