Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo
Chương 110
66110.Tô Lê nhìn Tôn Hàn rất tự nhiên khoác cánh tay của Giang Thần Hy bước tới. Cô quay người, nhìn một lượt bốn xung quanh.
Cô tiện tay lấy một ly rượu sâm banh từ trên khay của người phục vụ, dựa vào một bên, nhẹ nhàng nhìn vào chiếc bóng quần áo trước mặt, có lẽ là Giang Thần Hy quá là cao to, tình cảm sâu nặng của vợ chồng họ diễn quá là sâu sắc, đến thậm chí giờ cùng với anh xuất hiện, không một ai dám đến gần cô.
Rất nhanh, Giang Thần Hy và Tôn Hàn từ đám đông đi tới chỗ ban công để hít thở không khí, trong tay hai người mỗi người cầm một ly rượu.
Tôn Hàn nhìn về hướng Tô Lê đang đứng, cười nói: “Giang thiếu, anh đi với tôi như thế này, phu nhân của anh thực sự không để ý hay sao?”
Giang Thần Hy khẽ nhấp một ngụm rượu, cười nói: “ Cô ấy không giống với những người phụ nữ khác.”
Tôn Hàn nhìn anh khẽ nhíu mày, cười nhẹ một cái nói: “Không giống? Đây là câu đặc biệt nhất của Giang thiếu mà tôi từng nghe, nói thế nào nhỉ, sao lại không giống, quen biết anh lâu như vậy rồi, cũng xác định, ba năm rồi nhỉ? Anh dường như chưa thay đổi phụ nữ nhỉ? Tôi vốn dĩ tưởng rằng,anh sẽ ở bên cô ấy, dùng hết cả đời của anh chứ.”
Giang Thần Hy nhìn nhìn cô, nhưng không nói gì cả.
Ba năm trước… Suy nghĩ của anh hơi bị kéo theo bởi một phần nào đó trong trí nhớ của anh. Anh hơi nhíu mày, giơ tay nâng ly rượu, uống hết rượu trong ly.
Tôn Hàn nhẹ nhàng nói: “ Ban đầu tôi không biết anh muốn làm gì, nhưng mà tôi cũng có thể đoán được bảy tám phần.”
Giang Thần Hy khẽ cười, “Vậy sao.”
Tô Hàn hơi cúi xuống nói: “ Nhóm máu của Tô Lê giống với nhóm máu của cô ấy, phải không?”
Giang Thần Hy khẽ cười nói: “Có phải rất đáng sợ không?”
Tôn Hàn khẽ cười, quay người hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói: “ Có lẽ đối với anh, đó chính là yêu, nhưng mà đối với chúng tôi, đó chính là tàn nhẫn.”
Giang Thần Hy cũng quay người giống như Tôn Hàn quay lưng lại với hội tiệc bên trong, nhìn ra bên ngoài, khẽ cười, không chút cảm xúc nào nói: “ Mặc dù cơ hội chỉ có một phần nghìn, nhưng mà tôi của lúc đó, đã tới sát bên của tuyệt vọng, lúc đó, Nhan Nhan đã không còn cơ hội nữa rồi, nếu như không tìm được người có tim phù hợp để hiến ghép tặng, cô ấy sẽ không còn hy vọng nào nữa.”
Tôn Hàn nhìn anh, trầm ngâm một lúc rồi nói: “ Vẫn còn may là anh không có làm như thế.”
Giang Thần Hy nhìn cô, Tôn Hàn cười nói: “Là tôi tới tìm Nhan Nhan, bởi vì tôi biết, anh sẽ biến thành ác quỷ, nhưng mà cũng chỉ có cô ấy mới có thể thức tỉnh anh, cô ấy có lẽ là thiên sứ mà ông trời phái xuống để cứu giúp anh. Tôi quen biết với cô ấy từ nhỏ, trong mắt tôi, cô ấy chính là thiên sứ, cũng có lẽ vậy, quá là hoàn mỹ rồi. Cuối cùng cũng không vượt qua nổi cửa ải này.”
Giang Thần Hy trầm ngâm một lúc lâu, cười gật gật đầu.
Tôn Hàn nhìn cô ấy, nói: “Vì thế anh mới luôn để cô ấy bên mình như vậy sao?”
Giang Thần Hy nói: “Có lẽ vậy.”
“Có lẽ? Thế là có ý gì?” Tôn Hàn có chút kinh ngạc.
Giang Thần Hy lắc lắc đầu nói: “ Cô ấy là một người con gái rất không bình thường, giống như là một câu đố đầy bí ẩn vậy.”
Tôn Hàn cười nói: “Con gái vốn dĩ chính là loại động vật phiền phức nhất trên thế giới này.”
Giang Thần Hy nhìn cô, Tôn Hàn cười nói: “ Mặc dù Tô Lê đầy những tin đồn, truyền ngôn nhân cách rất tệ, nhưng mà nhìn thấy người thực thì tôi cảm thấy…” Cô nghĩ một lúc rồi nói: “ Cũng khá là hợp với anh.”
Vừa nói, cô chụp ảnh vai của Giang Thần Hy sau đó quay người đi vào trong sảnh hội nghị.
Nhưng mà khi đi chưa được hai bước, lại đột nhiên dừng lại, cô quay ngươi nhìn Tô Lê đang ngồi cạnh cửa, không biết cô ấy đứng đó từ lúc nào, cô đang nhìn xuống ly rượu cầm trên tay, miệng dường như phảng phấy thấy nụ cười trên môi.
Tô Lê không phải kẻ ngốc, cô vô tình nghe được cuộc nói chuyện, khiến cô đột nhiên hiểu ra chuyện gì đó.
Tô Lê lại nghĩ lại chuyện ba năm về trước.
Khi đó cô đã làm rất nhiều cuộc kiểm tra, cô không rõ tại sao phải làm những buổi kiểm tra đó, nhưng mà bây giờ nghĩ lại, dường như mới thấy dư vị gì đó.
Có lẽ cô không muốn nghĩ về những suy nghĩ khủng khiếp mà họ đã nói, nhưng mà cô lại suy nghĩ rất nhiều, khiến cô không khỏi rùng mình.
Anh ta là một người đáng sợ…
Cô nghĩ tới Trần Miễn khuyên cô những gì, cô cũng nghĩ tới Diệp Minh đã khuyên cô những gì, có lẽ cô cảm thấy, cái đáng sợ này, chỉ tồn tại ở trong một điều kiện đặc biệt nào đó, nhưng mà không ngờ rằng anh ta thật sự đáng sợ hơn nhiều so với cô nghĩ.
Để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào sao?
Trong đầu Tô Lê chợt hiện lên chút gì đó cô đơn,hóa ra trong mắt của anh, giá trị của cô thực không phải là một người bình thường như thế.
“Tô Lê”. Tôn Hàn gọi một tiếng, thu hút sự chú ý của Giang Thần Hy đang ở bên ngoài.
Giang Thần Hy nghe thấy có chút giật mình, lập tức đi tới, nhìn thấy Tô Lê, sắc mặt của anh liền chùng xuống, “ Sao em lại ở đây?”
Tô Lê trầm ngâm một lúc lâu, căng thẳng nhìn ly rượu trong tay,sau đso khẽ cười một tiếng. Ngước mắt lên nhìn hướng Giang Thần Hy, để lộ ra nụ cười rất là đẹp, nói: “Tới tìm chồng em.” Vừa nói, Tô Lê đi tới bên cạnh anh, sau đó nhẹ nhàng khoác tay lên cánh tay anh, sau đó cười nhìn Tôn Hàn nói: “Tôi đây không lo lắng Giang thiếu bị Tôn Hàn tỷ bắt cóc đi mất.”
Tôn Hàn cười, nói: “chuyện này thì cô yên tâm, anh ấy đối với phụ nữ rất nhiệt tình nhưng không có tình cảm, nếu như có chuyện gì thì sớm đã có chuyện rồi.”
Đang nói, trợ lý của Tôn Hàn tới tìm cô đi, cô xin thất lễ, sau đó rời đi.
Giang Thần Hy nhìn Tô Lê, khẽ chớp chớp mắt.
Tô Lê nhìn anh, sau đó cười nói: “Sao thế? Hai người không lẽ thực sự có tư tình gì sao? Em vẫn nhớ, tin đồn của Giang thiếu với Tôn Hàn cũng rất là nhiều đó.”
Giang Thần Hy nhẹ nhàng nói: “ Chuyện này mà em cũng tin sao?”
“Không chứ. Em đâu có ngốc.” Tô Lê cười nhìn anh, cô cười rất đẹp rất rực rỡ, cười tươi như hoa vậy.
Giang Thần Hy nhẹ nhàng nói: “Được rồi, chúng ta qua đó đi.”
Tô Lê gật gật đầu, đồng ý.
Hôm nay là sinh nhật của Tôn Hàn, nghe nói là Tôn Hàn tổ chức một buổi quyên tiền, giúp đỡ những trẻ em khiếm thính, vì thế điệu nhảy đầu tiên của cô là có giá trị cao nhất.
Đương nhiên Giang Thần Hy không có tham gia cuộc vui này.
Tô Lê đứng bên cạnh anh nhìn anh, nói: “Giang thiếu hôm nay sao lại không giơ tay vậy?”
Giang Thần Hy chỉ chỉ Lục Cảnh Niên, nhẹ nhàng nói: “Đây là của anh ta.’’
Tô Lê cười, nói: “Hóa ra là như thế.”
Giang Tiểu Ngữ quay đầu nhìn Giang Thần Hy cười nói: “Anh, anh nói Tử Thần có chụp được không?”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, nhẹ nhàng nói: “ chỉ cần anh ta muốn thì anh ta nhất định sẽ có cách.”
Giang Tiểu Ngữ cười nói: “Anh, lát nữa anh đưa em đi khiêu vũ một điệu nhé, anh đưa em đi thì dù em nhảy rồi dẵm lên chân anh thì cũng không bị mắng.” Vừa nói, Giang Tiểu Ngữ nhìn Tô Lê, khẽ cười, “ Chị dâu sẽ không để ý chứ?”
Tô Lê khẽ cười nói: “Không đâu.” Cô làm sao mà phải để ý chứ? Sự bảo vệ của Giang Thần Hy đối với cô, hoặc có lẽ là cô sẽ không bao giờ hiểu được.
Giang Thần Hy nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Nhưng mà không ngờ rằng Lục Tử Thần lại đi tới, cười nói: “ Tôi nghĩ rằng tôi có lẽ có thể mời Tô Lê tiểu thư khiêu vũ một điệu chứ?”
Cũng không biết có phải là cố ý hay không, Lục Tử Thần trước giờ chưa khi nào gọi cô như thế cả.
Tô Lê nhìn anh, cười nói: “Đương nhiên rồi.”
Giang Thần Hy nhìn Tô Lê một cái, đúng lúc bắt gặp ánh nhìn của Giang Thần Hy, Tô Lê khẽ nheo mắt nhìn anh, tinh nghịch nói: “Được chứ?”
Giang Thần Hy đương nhiên là không thể nói không được, cũng chỉ nhẹ nhàng nói “ừ” một tiếng.
Và sau khi có kết quả cuối cùng của buổi đấu giá, Lục Cảnh Niên thỏa được ước nguyện cùng với Tôn Hàn khiêu vũ điệu đầu tiên của buổi tối nay.
Âm nhạc vang lên, bọn họ liền bắt đầu khiêu vũ.
Chỉ là mới khiêu vũ chưa được bao lâu, ánh đèn pha lê vốn dĩ tuyệt đẹp tự nhiên lại bị tối lại, ánh sáng tối đi vài phần, mọi người nhất thời còn chưa kịp phản ứng, cho rằng đó là cố ý, Tô Lê cũng giống như những người khác, tất cả đều trong tiềm thức ngẩng đầu lên, nhìn lên bên trên.
Nhưng mà ngay sau đó đèn lại sáng lên, sau đó bắt đầu nhấp nháy nhấp nháy, mọi người đều cảm thấy có gì đó không đúng, đều lần lượt ngước đầu nhìn lên bên trên.
Ánh đèn pha lê đó mờ dần rồi nhấp nháy nhấp nháy một lúc rồi “leng keng” phát ra tiếng nổ tung, ngay sau đó không biết ai kêu to lên, “ tránh ra, nhanh tránh ra!”
Mọi người lập tức đều tránh ra một bên, Tô Lê cũng như mọi người tránh qua một bên.
Theo tiếng nổ, nguyên chiếc bóng đèn từ bên trên rơi thẳng xuống dưới, mọi người la hét, ôm đầu, tránh né đi theo bản năng.
Nhưng mà ngay khi Tô Lê vừa mới tránh khỏi, cô chỉ cảm thấy đằng sau dường như có người dùng lực đẩy mạnh cô một cái, còn cô như theo phản xạ có điều kiện muốn tìm cái điểm gì đó để tựa, nhưng dường như cùng lúc đó, cô dường như đã đẩy ai đó, còn cô đứng cả người dậy. Tiếng nổ leng keng, kính bị vỡ tan, cô dùng tay chạm vào mặt mình, chân tay đều có thể cảm nhận được một trận đau nhói.
Và cô càng rõ ràng hơn, đó là nghe thấy tiếng thét thất thanh.
Chỉ trong vòng vài giây, dường như thời gian dừng lại vậy. Đúng lúc này, cô nhìn thấy, có một người, nửa người bị ngã xuống chỗ bóng đèn pha lê bị vỡ, thân dưới đầm đìa máu…
“Nhanh! Mau gọi xe cứu thương” Giang Thần Hy hét lên, bên cạnh lập tức có người gọi cảnh sát. Anh chạy qua cô và liếc nhìn cô một cái.
Tô Lê kinh sợ một lúc, cũng cùng lúc đó, cô cũng phát hiện ra, người bị va trúng, không phải ai khác, chính là Giang Tiểu Ngữ.
Giang Thần Hy nhìn Giang Tiểu Ngữ trước tiên, chân và bàn chân của Giang Tiểu Ngữ đều bị bóng đèn pha lê nặng nghiền nát.
Tô Lê chứng kiến mọi việc xảy ra trước mặt, một mình âm thầm lùi sang một bên.
Chân cô cũng bị cào thương, máu tươi chảy từ chân xuống, chảy xuống dưới thảm nền nhà.
Diệp Minh từ xa nhìn thấy, khẽ chau mày, anh vừa tiến lên trước hai bước liền bị Phương Nghiên đưa tay kéo lại.
Diệp Minh đẩy tay cô ra, chạy lại chỗ Tô Lê, “Sao rồi, xe cứu thương lập tức tới rồi. Không sao chứ?”
Tô Lê ngước lên nhìn anh, cười nhẹ một cái.
Cô đi cà nhắc tìm một chỗ để ngồi xuống, Diệp Minh nhìn chân cô, liền lấy chiếc khăn tay của mình ra.
Nhưng mà vừa mới quỳ xuống để buộc vết thương, liền bị Tô Lê ngăn lại, “Tôi không cần, không sạch sẽ.”
Diệp Minh ngơ người một lúc, ngước lên nhìn cô, nói: “ Em cần phải cầm máu lại.”
Tô Lê đưa mắt nhìn máu tươi đang bị chảy ra, khẽ nói: “ Máu đáng quý vậy sao?”
Diệp Minh nhìn cô có chút khó hiểu.
Lúc này xe cứu thương tới rồi, Giang Tiểu Ngữ được đưa đi.
Giang Thần Hy cả người dính đầy máu bước tới trước mặt Tô Lê nhìn cô…
Cô tiện tay lấy một ly rượu sâm banh từ trên khay của người phục vụ, dựa vào một bên, nhẹ nhàng nhìn vào chiếc bóng quần áo trước mặt, có lẽ là Giang Thần Hy quá là cao to, tình cảm sâu nặng của vợ chồng họ diễn quá là sâu sắc, đến thậm chí giờ cùng với anh xuất hiện, không một ai dám đến gần cô.
Rất nhanh, Giang Thần Hy và Tôn Hàn từ đám đông đi tới chỗ ban công để hít thở không khí, trong tay hai người mỗi người cầm một ly rượu.
Tôn Hàn nhìn về hướng Tô Lê đang đứng, cười nói: “Giang thiếu, anh đi với tôi như thế này, phu nhân của anh thực sự không để ý hay sao?”
Giang Thần Hy khẽ nhấp một ngụm rượu, cười nói: “ Cô ấy không giống với những người phụ nữ khác.”
Tôn Hàn nhìn anh khẽ nhíu mày, cười nhẹ một cái nói: “Không giống? Đây là câu đặc biệt nhất của Giang thiếu mà tôi từng nghe, nói thế nào nhỉ, sao lại không giống, quen biết anh lâu như vậy rồi, cũng xác định, ba năm rồi nhỉ? Anh dường như chưa thay đổi phụ nữ nhỉ? Tôi vốn dĩ tưởng rằng,anh sẽ ở bên cô ấy, dùng hết cả đời của anh chứ.”
Giang Thần Hy nhìn nhìn cô, nhưng không nói gì cả.
Ba năm trước… Suy nghĩ của anh hơi bị kéo theo bởi một phần nào đó trong trí nhớ của anh. Anh hơi nhíu mày, giơ tay nâng ly rượu, uống hết rượu trong ly.
Tôn Hàn nhẹ nhàng nói: “ Ban đầu tôi không biết anh muốn làm gì, nhưng mà tôi cũng có thể đoán được bảy tám phần.”
Giang Thần Hy khẽ cười, “Vậy sao.”
Tô Hàn hơi cúi xuống nói: “ Nhóm máu của Tô Lê giống với nhóm máu của cô ấy, phải không?”
Giang Thần Hy khẽ cười nói: “Có phải rất đáng sợ không?”
Tôn Hàn khẽ cười, quay người hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói: “ Có lẽ đối với anh, đó chính là yêu, nhưng mà đối với chúng tôi, đó chính là tàn nhẫn.”
Giang Thần Hy cũng quay người giống như Tôn Hàn quay lưng lại với hội tiệc bên trong, nhìn ra bên ngoài, khẽ cười, không chút cảm xúc nào nói: “ Mặc dù cơ hội chỉ có một phần nghìn, nhưng mà tôi của lúc đó, đã tới sát bên của tuyệt vọng, lúc đó, Nhan Nhan đã không còn cơ hội nữa rồi, nếu như không tìm được người có tim phù hợp để hiến ghép tặng, cô ấy sẽ không còn hy vọng nào nữa.”
Tôn Hàn nhìn anh, trầm ngâm một lúc rồi nói: “ Vẫn còn may là anh không có làm như thế.”
Giang Thần Hy nhìn cô, Tôn Hàn cười nói: “Là tôi tới tìm Nhan Nhan, bởi vì tôi biết, anh sẽ biến thành ác quỷ, nhưng mà cũng chỉ có cô ấy mới có thể thức tỉnh anh, cô ấy có lẽ là thiên sứ mà ông trời phái xuống để cứu giúp anh. Tôi quen biết với cô ấy từ nhỏ, trong mắt tôi, cô ấy chính là thiên sứ, cũng có lẽ vậy, quá là hoàn mỹ rồi. Cuối cùng cũng không vượt qua nổi cửa ải này.”
Giang Thần Hy trầm ngâm một lúc lâu, cười gật gật đầu.
Tôn Hàn nhìn cô ấy, nói: “Vì thế anh mới luôn để cô ấy bên mình như vậy sao?”
Giang Thần Hy nói: “Có lẽ vậy.”
“Có lẽ? Thế là có ý gì?” Tôn Hàn có chút kinh ngạc.
Giang Thần Hy lắc lắc đầu nói: “ Cô ấy là một người con gái rất không bình thường, giống như là một câu đố đầy bí ẩn vậy.”
Tôn Hàn cười nói: “Con gái vốn dĩ chính là loại động vật phiền phức nhất trên thế giới này.”
Giang Thần Hy nhìn cô, Tôn Hàn cười nói: “ Mặc dù Tô Lê đầy những tin đồn, truyền ngôn nhân cách rất tệ, nhưng mà nhìn thấy người thực thì tôi cảm thấy…” Cô nghĩ một lúc rồi nói: “ Cũng khá là hợp với anh.”
Vừa nói, cô chụp ảnh vai của Giang Thần Hy sau đó quay người đi vào trong sảnh hội nghị.
Nhưng mà khi đi chưa được hai bước, lại đột nhiên dừng lại, cô quay ngươi nhìn Tô Lê đang ngồi cạnh cửa, không biết cô ấy đứng đó từ lúc nào, cô đang nhìn xuống ly rượu cầm trên tay, miệng dường như phảng phấy thấy nụ cười trên môi.
Tô Lê không phải kẻ ngốc, cô vô tình nghe được cuộc nói chuyện, khiến cô đột nhiên hiểu ra chuyện gì đó.
Tô Lê lại nghĩ lại chuyện ba năm về trước.
Khi đó cô đã làm rất nhiều cuộc kiểm tra, cô không rõ tại sao phải làm những buổi kiểm tra đó, nhưng mà bây giờ nghĩ lại, dường như mới thấy dư vị gì đó.
Có lẽ cô không muốn nghĩ về những suy nghĩ khủng khiếp mà họ đã nói, nhưng mà cô lại suy nghĩ rất nhiều, khiến cô không khỏi rùng mình.
Anh ta là một người đáng sợ…
Cô nghĩ tới Trần Miễn khuyên cô những gì, cô cũng nghĩ tới Diệp Minh đã khuyên cô những gì, có lẽ cô cảm thấy, cái đáng sợ này, chỉ tồn tại ở trong một điều kiện đặc biệt nào đó, nhưng mà không ngờ rằng anh ta thật sự đáng sợ hơn nhiều so với cô nghĩ.
Để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào sao?
Trong đầu Tô Lê chợt hiện lên chút gì đó cô đơn,hóa ra trong mắt của anh, giá trị của cô thực không phải là một người bình thường như thế.
“Tô Lê”. Tôn Hàn gọi một tiếng, thu hút sự chú ý của Giang Thần Hy đang ở bên ngoài.
Giang Thần Hy nghe thấy có chút giật mình, lập tức đi tới, nhìn thấy Tô Lê, sắc mặt của anh liền chùng xuống, “ Sao em lại ở đây?”
Tô Lê trầm ngâm một lúc lâu, căng thẳng nhìn ly rượu trong tay,sau đso khẽ cười một tiếng. Ngước mắt lên nhìn hướng Giang Thần Hy, để lộ ra nụ cười rất là đẹp, nói: “Tới tìm chồng em.” Vừa nói, Tô Lê đi tới bên cạnh anh, sau đó nhẹ nhàng khoác tay lên cánh tay anh, sau đó cười nhìn Tôn Hàn nói: “Tôi đây không lo lắng Giang thiếu bị Tôn Hàn tỷ bắt cóc đi mất.”
Tôn Hàn cười, nói: “chuyện này thì cô yên tâm, anh ấy đối với phụ nữ rất nhiệt tình nhưng không có tình cảm, nếu như có chuyện gì thì sớm đã có chuyện rồi.”
Đang nói, trợ lý của Tôn Hàn tới tìm cô đi, cô xin thất lễ, sau đó rời đi.
Giang Thần Hy nhìn Tô Lê, khẽ chớp chớp mắt.
Tô Lê nhìn anh, sau đó cười nói: “Sao thế? Hai người không lẽ thực sự có tư tình gì sao? Em vẫn nhớ, tin đồn của Giang thiếu với Tôn Hàn cũng rất là nhiều đó.”
Giang Thần Hy nhẹ nhàng nói: “ Chuyện này mà em cũng tin sao?”
“Không chứ. Em đâu có ngốc.” Tô Lê cười nhìn anh, cô cười rất đẹp rất rực rỡ, cười tươi như hoa vậy.
Giang Thần Hy nhẹ nhàng nói: “Được rồi, chúng ta qua đó đi.”
Tô Lê gật gật đầu, đồng ý.
Hôm nay là sinh nhật của Tôn Hàn, nghe nói là Tôn Hàn tổ chức một buổi quyên tiền, giúp đỡ những trẻ em khiếm thính, vì thế điệu nhảy đầu tiên của cô là có giá trị cao nhất.
Đương nhiên Giang Thần Hy không có tham gia cuộc vui này.
Tô Lê đứng bên cạnh anh nhìn anh, nói: “Giang thiếu hôm nay sao lại không giơ tay vậy?”
Giang Thần Hy chỉ chỉ Lục Cảnh Niên, nhẹ nhàng nói: “Đây là của anh ta.’’
Tô Lê cười, nói: “Hóa ra là như thế.”
Giang Tiểu Ngữ quay đầu nhìn Giang Thần Hy cười nói: “Anh, anh nói Tử Thần có chụp được không?”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, nhẹ nhàng nói: “ chỉ cần anh ta muốn thì anh ta nhất định sẽ có cách.”
Giang Tiểu Ngữ cười nói: “Anh, lát nữa anh đưa em đi khiêu vũ một điệu nhé, anh đưa em đi thì dù em nhảy rồi dẵm lên chân anh thì cũng không bị mắng.” Vừa nói, Giang Tiểu Ngữ nhìn Tô Lê, khẽ cười, “ Chị dâu sẽ không để ý chứ?”
Tô Lê khẽ cười nói: “Không đâu.” Cô làm sao mà phải để ý chứ? Sự bảo vệ của Giang Thần Hy đối với cô, hoặc có lẽ là cô sẽ không bao giờ hiểu được.
Giang Thần Hy nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Nhưng mà không ngờ rằng Lục Tử Thần lại đi tới, cười nói: “ Tôi nghĩ rằng tôi có lẽ có thể mời Tô Lê tiểu thư khiêu vũ một điệu chứ?”
Cũng không biết có phải là cố ý hay không, Lục Tử Thần trước giờ chưa khi nào gọi cô như thế cả.
Tô Lê nhìn anh, cười nói: “Đương nhiên rồi.”
Giang Thần Hy nhìn Tô Lê một cái, đúng lúc bắt gặp ánh nhìn của Giang Thần Hy, Tô Lê khẽ nheo mắt nhìn anh, tinh nghịch nói: “Được chứ?”
Giang Thần Hy đương nhiên là không thể nói không được, cũng chỉ nhẹ nhàng nói “ừ” một tiếng.
Và sau khi có kết quả cuối cùng của buổi đấu giá, Lục Cảnh Niên thỏa được ước nguyện cùng với Tôn Hàn khiêu vũ điệu đầu tiên của buổi tối nay.
Âm nhạc vang lên, bọn họ liền bắt đầu khiêu vũ.
Chỉ là mới khiêu vũ chưa được bao lâu, ánh đèn pha lê vốn dĩ tuyệt đẹp tự nhiên lại bị tối lại, ánh sáng tối đi vài phần, mọi người nhất thời còn chưa kịp phản ứng, cho rằng đó là cố ý, Tô Lê cũng giống như những người khác, tất cả đều trong tiềm thức ngẩng đầu lên, nhìn lên bên trên.
Nhưng mà ngay sau đó đèn lại sáng lên, sau đó bắt đầu nhấp nháy nhấp nháy, mọi người đều cảm thấy có gì đó không đúng, đều lần lượt ngước đầu nhìn lên bên trên.
Ánh đèn pha lê đó mờ dần rồi nhấp nháy nhấp nháy một lúc rồi “leng keng” phát ra tiếng nổ tung, ngay sau đó không biết ai kêu to lên, “ tránh ra, nhanh tránh ra!”
Mọi người lập tức đều tránh ra một bên, Tô Lê cũng như mọi người tránh qua một bên.
Theo tiếng nổ, nguyên chiếc bóng đèn từ bên trên rơi thẳng xuống dưới, mọi người la hét, ôm đầu, tránh né đi theo bản năng.
Nhưng mà ngay khi Tô Lê vừa mới tránh khỏi, cô chỉ cảm thấy đằng sau dường như có người dùng lực đẩy mạnh cô một cái, còn cô như theo phản xạ có điều kiện muốn tìm cái điểm gì đó để tựa, nhưng dường như cùng lúc đó, cô dường như đã đẩy ai đó, còn cô đứng cả người dậy. Tiếng nổ leng keng, kính bị vỡ tan, cô dùng tay chạm vào mặt mình, chân tay đều có thể cảm nhận được một trận đau nhói.
Và cô càng rõ ràng hơn, đó là nghe thấy tiếng thét thất thanh.
Chỉ trong vòng vài giây, dường như thời gian dừng lại vậy. Đúng lúc này, cô nhìn thấy, có một người, nửa người bị ngã xuống chỗ bóng đèn pha lê bị vỡ, thân dưới đầm đìa máu…
“Nhanh! Mau gọi xe cứu thương” Giang Thần Hy hét lên, bên cạnh lập tức có người gọi cảnh sát. Anh chạy qua cô và liếc nhìn cô một cái.
Tô Lê kinh sợ một lúc, cũng cùng lúc đó, cô cũng phát hiện ra, người bị va trúng, không phải ai khác, chính là Giang Tiểu Ngữ.
Giang Thần Hy nhìn Giang Tiểu Ngữ trước tiên, chân và bàn chân của Giang Tiểu Ngữ đều bị bóng đèn pha lê nặng nghiền nát.
Tô Lê chứng kiến mọi việc xảy ra trước mặt, một mình âm thầm lùi sang một bên.
Chân cô cũng bị cào thương, máu tươi chảy từ chân xuống, chảy xuống dưới thảm nền nhà.
Diệp Minh từ xa nhìn thấy, khẽ chau mày, anh vừa tiến lên trước hai bước liền bị Phương Nghiên đưa tay kéo lại.
Diệp Minh đẩy tay cô ra, chạy lại chỗ Tô Lê, “Sao rồi, xe cứu thương lập tức tới rồi. Không sao chứ?”
Tô Lê ngước lên nhìn anh, cười nhẹ một cái.
Cô đi cà nhắc tìm một chỗ để ngồi xuống, Diệp Minh nhìn chân cô, liền lấy chiếc khăn tay của mình ra.
Nhưng mà vừa mới quỳ xuống để buộc vết thương, liền bị Tô Lê ngăn lại, “Tôi không cần, không sạch sẽ.”
Diệp Minh ngơ người một lúc, ngước lên nhìn cô, nói: “ Em cần phải cầm máu lại.”
Tô Lê đưa mắt nhìn máu tươi đang bị chảy ra, khẽ nói: “ Máu đáng quý vậy sao?”
Diệp Minh nhìn cô có chút khó hiểu.
Lúc này xe cứu thương tới rồi, Giang Tiểu Ngữ được đưa đi.
Giang Thần Hy cả người dính đầy máu bước tới trước mặt Tô Lê nhìn cô…
Tác giả :
Vô Danh