Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa
Chương 37: Ảnh hậu đột kích 6
Edit: Xanh Lá
Rời khỏi Dạ Sắc, hai người cùng đi tới Tề Hiên Trai. Tề Hiên Trai chính là nơi tập trung các nhân vật nổi tiếng của thành phố S, dùng cơm ở đây gần như đều phải đặt trước một tuần trở lên, chẳng qua quy định này lại không áp dụng với Lục Trạch. Khi quản lý đại sảnh của Tề Hiên Trai thấy hắn tới đây, liền lập tức đầy mặt tươi cười tiến lên đón tiếp.
“Lục tiên sinh, vẫn là vị trí cũ?” Quản lý đại sảnh hỏi xong, thấy đối phương gật đầu, lại lập tức nhiệt tình mà không ra vẻ, khom lưng làm động tác mời, nói: “Lục tiên sinh mời đi bên này.”
Dọc theo đường đi, quản lý đại sảnh đều chỉ niềm nở lịch sự, không hề tỏ ra tò mò về người phụ nữ đi bên cạnh Lục Trạch, đến tận khi Lục Trạch rời đi, lúc này ông ta mới đầy mặt khiếp sợ, Lục tiên sinh cho tới giờ vẫn chưa từng dẫn theo phụ nữ tới đây đó, người phụ nữ này không đơn giản, mình phải nhớ cho kỹ để về sau khỏi đắc tội người này.
Trong phòng bao, đồ ăn rất nhanh liền lên đủ, Đường Khanh đã cực kỳ đói bụng, nhưng nhất cử nhất động vẫn ưu nhã khéo léo, khí chất sinh ra đã có kia khiến Lục Trạch bất tri bất giác dừng đũa lại, lẳng lặng thưởng thức nhìn cô, như đang thưởng thức một phong cảnh đẹp.
Đường Khanh ăn lưng bụng lúc này mới chú ý tới đối phương không động đũa mấy, không khỏi hỏi: “Lục tổng không đói bụng sao?”
“Đói, chẳng qua so với mỹ thực trước mắt, tôi lại càng muốn ăn thứ khác hơn.” Lục Trạch cong môi cười, thần sắc trần trụi trong mắt kia khiến Đường Khanh xem mà cạn lời cứng họng.
Đường Khanh không nhanh không chậm cầm chén trà lên, uống một ngụm nhỏ, chậm rãi nói: “Vậy anh cứ chịu đói đi.”
Ý cười bên khóe miệng lại sâu thêm vài phần, Lục Trạch sủng nịch nói: “Bảo bối thật nhẫn tâm.”
“Ừm, tôi chính là loại phụ nữ nhẫn tâm này đấy, Lục tổng hiện giờ hối hận còn kịp.” Nói xong, Đường Khanh đặt chén trà trong tay xuống.
“Hối hận à. Việc không hối hận nhất mà tôi từng làm chính là hỏi tên em.” Trên mặt Lục Trạch tuy treo nụ cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc, bởi đây thật sự là việc không hối hận nhất mà hắn từng làm, trái lại, nếu như bỏ lỡ, hắn có thể sẽ hối hận cả đời.
Lục boss sát phạt quyết đoán, lãnh khốc vô tình trên thương trường, trước mắt lại vì một người phụ nữ không biết tên mà nhu tình tràn ngập, nếu như có những người khác ở đây, hẳn là đều sẽ trố mắt ngạc nhiên, chẳng qua cảnh sắc hiện tại này chỉ có một mình Đường Khanh được thưởng thức.
Đường Khanh phát hiện Lục Trạch quá mức mặt dày, liền đơn giản ngậm miệng tiếp tục ăn cơm.
Lục Trạch kỳ thật cũng đã một ngày chưa ăn gì, sao lại không đói bụng? Lúc này cũng không bày trò xấu nữa mà cùng cô ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Đường Khanh sờ sờ bụng nhỏ hơi phồng, tâm tình rất tốt, nói thế nào cô cũng đã được thắp sáng kỹ năng nấu nướng, đồ ăn bình thường quả thật không vào miệng nổi, nhà hàng Tề Hiên Trai này thật sự không tồi, xem ra phải kiếm tiền thật tốt, bằng không về sau chỉ có thể tự mình động thủ. Phải biết rằng nấu cơm chính là việc cực kỳ phiền toái!
Lục Trạch nhìn động tác nhỏ của cô, cười hỏi: “Lần sau tôi đưa em tới đây nữa nhé?”
“Được thôi.” Mỹ thực trước mặt, Đường Khanh sao lại cự tuyệt chứ.
Ăn cơm chiều xong, Đường Khanh yêu cầu về nhà, Lục Trạch lần này lại không phản đối, tự mình lái xe đưa cô trở về căn chung cư cũ kia.
Trong chung cư, Đường Khanh lập tức bỏ giày cao gót trên chân xuống, sau đó nằm xoài lên sô pha.
Ở cùng một chỗ với nam chính, thật đúng là khiến người ta mệt mỏi.
“An Nhiên, cậu đã trở lại!” Nghe được động tĩnh, Cố Dĩ Mạt lập tức chạy từ phòng ngủ của mình ra, sau đó cô ấy nhìn quanh trái phải, lo lắng không thôi hỏi, “An Nhiên, cậu không sao chứ, ngày hôm qua vệ sĩ của Lục tổng dù thế nào cũng không cho tớ đi tìm cậu, cuối cùng còn nửa đêm đưa tớ về đây, tớ gọi vào di động của cậu lại không được, thật làm tớ sợ muốn chết.”
“Đừng sợ đừng sợ, giờ chẳng phải tớ đã an toàn trở lại sao, còn về di động, cậu đã quên ngày hôm qua chúng ta bị người ta bắt đi sao, sao trên người còn có di động được?” Đường Khanh trấn an nói, “Vệ sĩ của Lục Trạch không làm khó cậu chứ?”
“Cái này thì không, nhưng đây không phải trọng điểm, ngày hôm qua……” Cố Dĩ Mạt không ngốc, lại nghĩ đến chuyện này vì mình mà ra, cuối cùng đỏ hốc mắt xin lỗi, “An Nhiên, ngày hôm qua là tớ liên lụy đến cậu, chờ tớ tìm được Cố Đông Lâm, tớ nhất định sẽ hung hăng giáo huấn nó!”
Nghe thế, Đường Khanh nghiêm túc nhìn về phía cô ấy, Cố Dĩ Mạt sẽ rơi vào kết cục như vậy chính là bởi vì tấm lòng thánh mẫu kia, đời này không thể để cô ấy thê thảm như vậy nữa, nếu cô ấy mềm lòng, có một số việc cũng chỉ có thể để mình làm thôi.
Về phần đứa em trai kia của cô ấy, nếu đã đụng phải trước, thì liền khai đao với hắn trước thôi.
Đường Khanh đang nghĩ làm thế nào để giải quyết đám người bòn của phiền toái kia, chẳng qua trên mặt lại không biểu hiện gì, “Việc này không trách cậu, ngươi cũng là người bị hại thôi, về phần em trai cậu, cậu một mình gặp hắn quá nguy hiểm, lần trước hắn có thể bán cậu, lần này không chừng sẽ làm ra việc gì đó.”
Cố Dĩ Mạt nghe xong lời này, tức khắc hoang mang lo sợ, “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Cậu muốn làm bạn tớ, thì phải nghe tớ, đừng gặp em trai cậu nữa, về sau hắn sống hay chết đều không cần cậu lo.” Nói đoạn, cô hỏi: “Cậu có thể làm được chứ?”
Rốt cuộc cũng là em trai nhìn từ nhỏ tới lớn, Cố Dĩ Mạt trong lòng tuy tức giận, nhưng bảo cô cả đời không gặp, ít nhiều vẫn có chút không nỡ.
“Dĩ Mạt à, có một số người nên cắt đứt thì phải cắt đứt, lần này cậu có thể may mắn mà an toàn thoát đi, vậy lần sau thì sao? Em trai cậu cũng mười bảy tuổi rồi, lại thêm một năm nữa chính là người trưởng thành rồi đó. Việc này, chính cậu ngẫm lại cẩn thận đi.” Đường Khanh thật ra cũng không trông cậy cô ấy có thể lĩnh ngộ được, rốt cuộc thì theo hướng đi của thế giới ban đầu, cô ấy đã bị chính sự mềm lòng của bản thân hại chết.
Nói xong những lời này, cô liền đứng dậy khỏi sô pha, hiện giờ cô cần nghỉ ngơi gấp!
Cố Dĩ Mạt cũng không chú ý tới cô rời đi, mà ngơ ngẩn ngồi trên sô pha, suy nghĩ lại những lời cô nói.
Ngày hôm sau, Đường Khanh ngủ một giấc đến lúc tự nhiên tỉnh, tùy ý nhặt vài món quần áo tròng lên người liền ra cửa, cũng may trời sinh đã đẹp, cho dù mặc mấy món quần áo bình đạm vô cùng cũng trở nên đặc sắc.
Chủ cửa hàng xổ số nhìn đại mỹ nhân đột nhiên đi vào, nhất thời ngay cả việc làm ăn cũng quên, đến tận khi đối phương mở miệng, lúc này mới bừng tỉnh hoàn hồn.
“Tiểu thư mua xổ số sao? À à, cô chờ một lát.”
Sau đó không lâu, một tờ xổ số mới ra lò liền nằm trong tay Đường Khanh. Nói một tiếng cảm ơn, cô liền ra khỏi cửa hàng xổ số, vốn định trở về tiếp tục ở lì trong nhà, lại không ngờ vừa ra khỏi cửa liền thấy một chiếc siêu xe vô cùng bắt mắt.
Khu LC từ khi nào lại có siêu xe bậc này vậy? Đường Khanh lập tức hiểu ra, có thể lộ liễu như vậy cũng chỉ có nam chính, quả nhiên, còn chưa đợi cô đến gần, cửa sổ siêu xe đã đột nhiên hạ xuống, lộ ra một gương mặt tuấn tú vô cùng tinh xảo, hướng về phía cô khẽ mỉm cười, “Lên xe đi.”
Đường Khanh cũng không nói nhiều, trực tiếp lên xe, sau đó nói: “Lục tổng rất rảnh rỗi?”
Lục Trạch cũng không trả lời, mà nhìn xổ số trong tay cô, trên mặt lộ ra một tia biểu cảm khó tả, “Bảo bối, nếu em thiếu tiền có thể nói với tôi.”
Đường Khanh cẩn thận cất xổ số trong tay vào trong túi xách, tiếp theo nói: “Không, so với mở miệng đòi tiền, tôi càng thích loại niềm vui bất ngờ này hơn.”
Lục Trạch cũng không để lời nói của cô vào tai mình, ngược lại nghĩ xem làm thế nào để đưa tiền cho cô.
Trực tiếp đưa tiền cô không cần, vì thế hắn nghĩ ra một biện pháp dung hòa, trực tiếp gọi điện thoại cho trợ lý, “Trợ lý Lâm, gần đây Lục thị đầu tư phim gì?”
Đầu bên kia điện thoại, trợ lý Lâm cực kỳ kinh ngạc, ông chủ từ trước đến nay đều không có hứng thú với loại việc này, sao từ mấy ngày trước đột nhiên hứng khởi đi đến đoàn phim lại bỗng dưng thấy hứng thú với giới giải trí đây?
“Ông chủ, có một bộ “Chiến quốc công chúa” còn đang tuyển diễn viên.”
Rời khỏi Dạ Sắc, hai người cùng đi tới Tề Hiên Trai. Tề Hiên Trai chính là nơi tập trung các nhân vật nổi tiếng của thành phố S, dùng cơm ở đây gần như đều phải đặt trước một tuần trở lên, chẳng qua quy định này lại không áp dụng với Lục Trạch. Khi quản lý đại sảnh của Tề Hiên Trai thấy hắn tới đây, liền lập tức đầy mặt tươi cười tiến lên đón tiếp.
“Lục tiên sinh, vẫn là vị trí cũ?” Quản lý đại sảnh hỏi xong, thấy đối phương gật đầu, lại lập tức nhiệt tình mà không ra vẻ, khom lưng làm động tác mời, nói: “Lục tiên sinh mời đi bên này.”
Dọc theo đường đi, quản lý đại sảnh đều chỉ niềm nở lịch sự, không hề tỏ ra tò mò về người phụ nữ đi bên cạnh Lục Trạch, đến tận khi Lục Trạch rời đi, lúc này ông ta mới đầy mặt khiếp sợ, Lục tiên sinh cho tới giờ vẫn chưa từng dẫn theo phụ nữ tới đây đó, người phụ nữ này không đơn giản, mình phải nhớ cho kỹ để về sau khỏi đắc tội người này.
Trong phòng bao, đồ ăn rất nhanh liền lên đủ, Đường Khanh đã cực kỳ đói bụng, nhưng nhất cử nhất động vẫn ưu nhã khéo léo, khí chất sinh ra đã có kia khiến Lục Trạch bất tri bất giác dừng đũa lại, lẳng lặng thưởng thức nhìn cô, như đang thưởng thức một phong cảnh đẹp.
Đường Khanh ăn lưng bụng lúc này mới chú ý tới đối phương không động đũa mấy, không khỏi hỏi: “Lục tổng không đói bụng sao?”
“Đói, chẳng qua so với mỹ thực trước mắt, tôi lại càng muốn ăn thứ khác hơn.” Lục Trạch cong môi cười, thần sắc trần trụi trong mắt kia khiến Đường Khanh xem mà cạn lời cứng họng.
Đường Khanh không nhanh không chậm cầm chén trà lên, uống một ngụm nhỏ, chậm rãi nói: “Vậy anh cứ chịu đói đi.”
Ý cười bên khóe miệng lại sâu thêm vài phần, Lục Trạch sủng nịch nói: “Bảo bối thật nhẫn tâm.”
“Ừm, tôi chính là loại phụ nữ nhẫn tâm này đấy, Lục tổng hiện giờ hối hận còn kịp.” Nói xong, Đường Khanh đặt chén trà trong tay xuống.
“Hối hận à. Việc không hối hận nhất mà tôi từng làm chính là hỏi tên em.” Trên mặt Lục Trạch tuy treo nụ cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc, bởi đây thật sự là việc không hối hận nhất mà hắn từng làm, trái lại, nếu như bỏ lỡ, hắn có thể sẽ hối hận cả đời.
Lục boss sát phạt quyết đoán, lãnh khốc vô tình trên thương trường, trước mắt lại vì một người phụ nữ không biết tên mà nhu tình tràn ngập, nếu như có những người khác ở đây, hẳn là đều sẽ trố mắt ngạc nhiên, chẳng qua cảnh sắc hiện tại này chỉ có một mình Đường Khanh được thưởng thức.
Đường Khanh phát hiện Lục Trạch quá mức mặt dày, liền đơn giản ngậm miệng tiếp tục ăn cơm.
Lục Trạch kỳ thật cũng đã một ngày chưa ăn gì, sao lại không đói bụng? Lúc này cũng không bày trò xấu nữa mà cùng cô ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Đường Khanh sờ sờ bụng nhỏ hơi phồng, tâm tình rất tốt, nói thế nào cô cũng đã được thắp sáng kỹ năng nấu nướng, đồ ăn bình thường quả thật không vào miệng nổi, nhà hàng Tề Hiên Trai này thật sự không tồi, xem ra phải kiếm tiền thật tốt, bằng không về sau chỉ có thể tự mình động thủ. Phải biết rằng nấu cơm chính là việc cực kỳ phiền toái!
Lục Trạch nhìn động tác nhỏ của cô, cười hỏi: “Lần sau tôi đưa em tới đây nữa nhé?”
“Được thôi.” Mỹ thực trước mặt, Đường Khanh sao lại cự tuyệt chứ.
Ăn cơm chiều xong, Đường Khanh yêu cầu về nhà, Lục Trạch lần này lại không phản đối, tự mình lái xe đưa cô trở về căn chung cư cũ kia.
Trong chung cư, Đường Khanh lập tức bỏ giày cao gót trên chân xuống, sau đó nằm xoài lên sô pha.
Ở cùng một chỗ với nam chính, thật đúng là khiến người ta mệt mỏi.
“An Nhiên, cậu đã trở lại!” Nghe được động tĩnh, Cố Dĩ Mạt lập tức chạy từ phòng ngủ của mình ra, sau đó cô ấy nhìn quanh trái phải, lo lắng không thôi hỏi, “An Nhiên, cậu không sao chứ, ngày hôm qua vệ sĩ của Lục tổng dù thế nào cũng không cho tớ đi tìm cậu, cuối cùng còn nửa đêm đưa tớ về đây, tớ gọi vào di động của cậu lại không được, thật làm tớ sợ muốn chết.”
“Đừng sợ đừng sợ, giờ chẳng phải tớ đã an toàn trở lại sao, còn về di động, cậu đã quên ngày hôm qua chúng ta bị người ta bắt đi sao, sao trên người còn có di động được?” Đường Khanh trấn an nói, “Vệ sĩ của Lục Trạch không làm khó cậu chứ?”
“Cái này thì không, nhưng đây không phải trọng điểm, ngày hôm qua……” Cố Dĩ Mạt không ngốc, lại nghĩ đến chuyện này vì mình mà ra, cuối cùng đỏ hốc mắt xin lỗi, “An Nhiên, ngày hôm qua là tớ liên lụy đến cậu, chờ tớ tìm được Cố Đông Lâm, tớ nhất định sẽ hung hăng giáo huấn nó!”
Nghe thế, Đường Khanh nghiêm túc nhìn về phía cô ấy, Cố Dĩ Mạt sẽ rơi vào kết cục như vậy chính là bởi vì tấm lòng thánh mẫu kia, đời này không thể để cô ấy thê thảm như vậy nữa, nếu cô ấy mềm lòng, có một số việc cũng chỉ có thể để mình làm thôi.
Về phần đứa em trai kia của cô ấy, nếu đã đụng phải trước, thì liền khai đao với hắn trước thôi.
Đường Khanh đang nghĩ làm thế nào để giải quyết đám người bòn của phiền toái kia, chẳng qua trên mặt lại không biểu hiện gì, “Việc này không trách cậu, ngươi cũng là người bị hại thôi, về phần em trai cậu, cậu một mình gặp hắn quá nguy hiểm, lần trước hắn có thể bán cậu, lần này không chừng sẽ làm ra việc gì đó.”
Cố Dĩ Mạt nghe xong lời này, tức khắc hoang mang lo sợ, “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Cậu muốn làm bạn tớ, thì phải nghe tớ, đừng gặp em trai cậu nữa, về sau hắn sống hay chết đều không cần cậu lo.” Nói đoạn, cô hỏi: “Cậu có thể làm được chứ?”
Rốt cuộc cũng là em trai nhìn từ nhỏ tới lớn, Cố Dĩ Mạt trong lòng tuy tức giận, nhưng bảo cô cả đời không gặp, ít nhiều vẫn có chút không nỡ.
“Dĩ Mạt à, có một số người nên cắt đứt thì phải cắt đứt, lần này cậu có thể may mắn mà an toàn thoát đi, vậy lần sau thì sao? Em trai cậu cũng mười bảy tuổi rồi, lại thêm một năm nữa chính là người trưởng thành rồi đó. Việc này, chính cậu ngẫm lại cẩn thận đi.” Đường Khanh thật ra cũng không trông cậy cô ấy có thể lĩnh ngộ được, rốt cuộc thì theo hướng đi của thế giới ban đầu, cô ấy đã bị chính sự mềm lòng của bản thân hại chết.
Nói xong những lời này, cô liền đứng dậy khỏi sô pha, hiện giờ cô cần nghỉ ngơi gấp!
Cố Dĩ Mạt cũng không chú ý tới cô rời đi, mà ngơ ngẩn ngồi trên sô pha, suy nghĩ lại những lời cô nói.
Ngày hôm sau, Đường Khanh ngủ một giấc đến lúc tự nhiên tỉnh, tùy ý nhặt vài món quần áo tròng lên người liền ra cửa, cũng may trời sinh đã đẹp, cho dù mặc mấy món quần áo bình đạm vô cùng cũng trở nên đặc sắc.
Chủ cửa hàng xổ số nhìn đại mỹ nhân đột nhiên đi vào, nhất thời ngay cả việc làm ăn cũng quên, đến tận khi đối phương mở miệng, lúc này mới bừng tỉnh hoàn hồn.
“Tiểu thư mua xổ số sao? À à, cô chờ một lát.”
Sau đó không lâu, một tờ xổ số mới ra lò liền nằm trong tay Đường Khanh. Nói một tiếng cảm ơn, cô liền ra khỏi cửa hàng xổ số, vốn định trở về tiếp tục ở lì trong nhà, lại không ngờ vừa ra khỏi cửa liền thấy một chiếc siêu xe vô cùng bắt mắt.
Khu LC từ khi nào lại có siêu xe bậc này vậy? Đường Khanh lập tức hiểu ra, có thể lộ liễu như vậy cũng chỉ có nam chính, quả nhiên, còn chưa đợi cô đến gần, cửa sổ siêu xe đã đột nhiên hạ xuống, lộ ra một gương mặt tuấn tú vô cùng tinh xảo, hướng về phía cô khẽ mỉm cười, “Lên xe đi.”
Đường Khanh cũng không nói nhiều, trực tiếp lên xe, sau đó nói: “Lục tổng rất rảnh rỗi?”
Lục Trạch cũng không trả lời, mà nhìn xổ số trong tay cô, trên mặt lộ ra một tia biểu cảm khó tả, “Bảo bối, nếu em thiếu tiền có thể nói với tôi.”
Đường Khanh cẩn thận cất xổ số trong tay vào trong túi xách, tiếp theo nói: “Không, so với mở miệng đòi tiền, tôi càng thích loại niềm vui bất ngờ này hơn.”
Lục Trạch cũng không để lời nói của cô vào tai mình, ngược lại nghĩ xem làm thế nào để đưa tiền cho cô.
Trực tiếp đưa tiền cô không cần, vì thế hắn nghĩ ra một biện pháp dung hòa, trực tiếp gọi điện thoại cho trợ lý, “Trợ lý Lâm, gần đây Lục thị đầu tư phim gì?”
Đầu bên kia điện thoại, trợ lý Lâm cực kỳ kinh ngạc, ông chủ từ trước đến nay đều không có hứng thú với loại việc này, sao từ mấy ngày trước đột nhiên hứng khởi đi đến đoàn phim lại bỗng dưng thấy hứng thú với giới giải trí đây?
“Ông chủ, có một bộ “Chiến quốc công chúa” còn đang tuyển diễn viên.”
Tác giả :
Hoa Sinh Tương