Chinh Phục Học Trưởng
Chương 1
Tiếng nhạc tin nhắn iPhone kinh điển ngân vang, Tạ Lỗi đang cắn ống hút sữa đậu nành hơi khựng lại, cuống quýt lướt ngón tay mở khóa, tin nhắn thật dài lập tức hiện ra.
“Hắn tự mình dang rộng đôi chân thon dài, lộ ra *** trắng mịn… Một ngón tay chăm chú luồn vào… Nới rộng… Hai ngón tay… Khe khẽ rên rỉ… Chủ nhân, xin ngài, cho vào nhanh lên, tiểu cẩu cẩu không chịu được nữa… To quá… Mạnh lên… A a… Dịch trắng… Bắn tung toé…”
Tạ Lỗi đọc mà đỏ bừng cả mặt, đúng lúc ấy, một tin nhắn mới xuất hiện, ‘Học trưởng, cảnh H anh viết hôm nay dâm đãng quá.’
“Rốt cuộc thì cậu là ai?” Bàn tay cầm sữa đậu nành của Tạ Lỗi run lên nhè nhẹ.
‘Học trưởng đừng làm đổ sữa đậu nành nha, nhìn anh cắn ống hút, tôi cứ tưởng tượng cảnh anh ngậm *** của tôi dâm thế nào.’ Đọc xong tin nhắn này, Tạ Lỗi kinh hoảng ngẩng phắt đầu lên, nhưng mọi người xung quanh đều đang ăn sáng, rất nhiều người cầm điện thoại trong tay, hắn hoàn toàn không biết ai đang lén quan sát mình.
‘Rốt cuộc thì cậu muốn làm gì?’ Tạ Lỗi vừa bất lực, vừa hoang mang, hắn lén lút cúi xuống như kẻ trộm, âm thầm nhắn tin trả lời.
Nhạc chuông reo lên, hình ảnh hiện ra làm Tạ Lỗi chấn động, vội vàng bịt kín màn hình, mặt đỏ phừng phừng.
Màn hình hiển thị một bức ảnh chụp nửa bụng dưới, từ rốn trở xuống là đường lông mềm rất mảnh mai tinh tế, lướt qua cơ thịt, chạy thẳng xuống mép chiếc quần lót tam giác màu trắng, nơi đó rất khéo hé lộ một phần bãi cỏ đen tuyền mềm mại, những thứ khác đều bị che khuất, nhưng chiếc quần tam giác ôm sát lại mô tả hình dạng rõ nét vô cùng, vật thể to lớn nằm ngay chính giữa, Tạ Lỗi mơ hồ cảm nhận, đó là thứ hung khí cực kỳ ấn tượng.
Hình ảnh chỉ hiển thị ngần ấy, Tạ Lỗi nhìn mà đỏ bừng cả mặt, hắn trộm liếc thêm lần nữa rồi vội vã che màn hình lại, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không nổi, tiếp tục len lén nhìn qua kẽ ngón tay, hình ảnh nửa kín nửa hở kia quả thật chụp rất khéo, Tạ Lỗi cảm thấy chính mình cũng bắt đầu có phản ứng, thật xấu hổ.
‘Học trưởng thích lắm phải không?’
‘Ai thích chứ!’ Tạ Lỗi vội vàng nhắn tin phủ nhận, tab soạn tin nhắn MMS vẫn còn, nhưng khung cửa sổ nhỏ xíu không thể che kín hình ảnh nọ, màn hình vẫn trưng bày bộ phận đặc sắc kia.
‘Nếu học trưởng chịu làm một chuyện, tôi sẽ gửi tới một hình ảnh còn đẹp mắt hơn.’
Tạ Lỗi rất muốn hiên ngang nhắn lại rằng không cần, nhưng mà, nhưng mà, thực ra hắn rất muốn xem, hắn đã bị chính những tưởng tượng của mình về hình ảnh ‘còn đẹp mắt hơn’ kia hấp dẫn.
‘Chuyện gì?’
‘Học trưởng liếm *** của tôi được không?’
Tạ Lỗi giật nảy, ‘Sao? Đến đâu liếm?’
‘Liếm ảnh chụp của tôi cơ mà, học trưởng nghĩ gì trong đầu thế? Thật đúng là dâm!’ Bị kẻ biến thái thần bí nọ vạch trần quả là khó chịu, Tạ Lỗi nhịn không được, trả lời ngay, ‘Ai lại đi liếm màn hình chứ, chỉ có biến thái mới làm chuyện đó thôi.’
‘Nhưng học trưởng thích biến thái như vậy mà, nếu không thì sao văn chương của anh khẩu vị nặng thế?’
Tin nhắn liên tục đến.
‘Học trưởng chỉ cần làm bộ cầm di động suy nghĩ, sau đó áp màn hình lên môi là được rồi, nhanh lên, tôi đang nhìn đó.’
Quả thật rất thông minh, Tạ Lỗi tuy nói cứng, nhưng tim đã đập thình thình, hắn giả vờ vô ý cầm di dộng, rồi lại như đang suy ngẫm điều gì, áp điện thoại lên môi, màn hình vừa cứng vừa lạnh lẽo, ngược lại khó ngăn nổi những xúc cảm trong lòng, thực sự rất xấu hổ, nhưng hắn gần như cảm nhận được vật thể trong bức hình, phía dưới còn hơi cứng lên.
‘Chắc là học trưởng cứng rồi nhỉ?’
Tạ Lỗi cực kỳ không muốn thừa nhận, nên không nhắn tin đáp lời.
Thêm một tin nhắn hình, lần này chụp rõ hơn, nhưng thực ra lại không bằng bức thứ nhất, bởi vì tuy lộ thêm một chút da thịt, nhưng lại chụp nhiều khung cảnh xung quanh, làm Tạ Lỗi muốn hộc máu.
‘Có phải học trưởng đang thất vọng không, hì hì, đừng vội, sẽ có ngày học trưởng được liếm tận nơi, thậm chí còn được làm nhiều hơn thế.’
Tin nhắn này khiến Tạ Lỗi đang thất vọng lại mơ hồ cảm thấy chờ mong, hắn không biết tại sao mình lại như vậy, bị những tin nhắn từ một dãy số lạ khiêu khích mỗi ngày, thế nhưng hắn không hề lo lắng.
Nhìn bề ngoài, hắn là một sinh viên Học viện Quốc phòng, là một sĩ quan tương lai, một quân nhân tiêu chuẩn, hiên ngang rạng rỡ, cực kỳ nghiêm túc và cương nghị.
Chỉ có điều sinh viên Quốc phòng thì cũng là sinh viên, ngày ngày huấn luyện quân sự, nhưng trên thế giới mạng không ai nhận ra ai, hắn thân là gay, còn là một tác giả chuyên viết H văn, chuyên viết chủ thụ, M thụ, thích bị ngược đãi thụ, thậm chí hắn còn có không ít fan.
Chẳng ngờ lại có ngày, một tin nhắn đột nhiên gửi tới điện thoại của hắn.
‘Không ngờ tác giả H văn “Gọi ta là *** bự” lại là học trưởng cùng trường với tôi, thật là có duyên quá.’
Lúc ấy Tạ Lỗi vừa bất an, lại vừa có phần kỳ vọng, ‘Cậu cũng ở X à? Khoa nào?’
‘Học trưởng bình tĩnh thật đó, hay là trước đây cũng có nhiều hủ nữ học muội nhận ra anh, bị anh bắt được?’
‘Làm gì có chuyện đó!’ Tạ Lỗi vội vàng phủ nhận.
‘Thế học trưởng là gay à?’
Tạ Lỗi không biết có nên thừa nhận hay không, nhưng chưa kịp trả lời, tin nhắn mới lại đến.
‘Học trưởng thích viết chủ thụ như thế, hơn nữa thụ còn M, chẳng lẽ học trưởng cũng là tiểu thụ lẳng lơ?’
‘Sao cậu dám nói thế hả?’ Tạ Lỗi rất tức giận, lại có phần lúng túng do bị người khác vạch trần.
‘Bởi vì tôi là một học đệ *** lớn, thầm mến học trưởng đã lâu~’
Từ đó về sau, ngày nào kẻ bí hiểm nọ cũng nhắn tin bình luận cảnh H hắn vừa viết, đùa giỡn hắn, đôi khi lời nói cực kỳ táo bạo, làm Tạ Lỗi đỏ mặt tưng bừng, nhưng hắn không muốn thừa nhận, hắn có cảm giác muốn ngừng mà không ngừng được.
Chỉ có điều hôm nay là lần đầu tiên đối phương gửi ảnh đến, Tạ Lỗi linh cảm, quan hệ của bọn họ sẽ không dừng ở mức chuyện trò qua lại, mà đối phương, cũng không phải người dễ đối phó.
‘Ảnh kia là ảnh thật của cậu đó à?’
‘Học trưởng hỏi vậy, chắc là cũng có chút động lòng nhỉ, dài mười tám cm… Cơ ngực, cơ bụng, hít đất ba nghìn cái không thành vấn đề, học trưởng nghe có thấy ngứa ngáy không?’
Tạ Lỗi vội vã cất điện thoại, khoác ba lô bỏ đi, hắn sợ nếu tiếp tục tán gẫu, chính mình lại không chịu nổi mà cứng lên ngay giữa căng-tin.
Lúc này lại có tin nhắn tới, Tạ Lỗi ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn mở ra xem.
‘Học trưởng đến phòng tự học số Bảy đi, tôi đặt chút lễ vật ở chỗ anh hay ngồi đó Chắc chắn anh sẽ thích.’
Tạ Lỗi nín thở, hắn mơ hồ cảm thấy, bàn tay của học đệ thần bí này, đang chầm chậm duỗi về phía mình.
“Hắn tự mình dang rộng đôi chân thon dài, lộ ra *** trắng mịn… Một ngón tay chăm chú luồn vào… Nới rộng… Hai ngón tay… Khe khẽ rên rỉ… Chủ nhân, xin ngài, cho vào nhanh lên, tiểu cẩu cẩu không chịu được nữa… To quá… Mạnh lên… A a… Dịch trắng… Bắn tung toé…”
Tạ Lỗi đọc mà đỏ bừng cả mặt, đúng lúc ấy, một tin nhắn mới xuất hiện, ‘Học trưởng, cảnh H anh viết hôm nay dâm đãng quá.’
“Rốt cuộc thì cậu là ai?” Bàn tay cầm sữa đậu nành của Tạ Lỗi run lên nhè nhẹ.
‘Học trưởng đừng làm đổ sữa đậu nành nha, nhìn anh cắn ống hút, tôi cứ tưởng tượng cảnh anh ngậm *** của tôi dâm thế nào.’ Đọc xong tin nhắn này, Tạ Lỗi kinh hoảng ngẩng phắt đầu lên, nhưng mọi người xung quanh đều đang ăn sáng, rất nhiều người cầm điện thoại trong tay, hắn hoàn toàn không biết ai đang lén quan sát mình.
‘Rốt cuộc thì cậu muốn làm gì?’ Tạ Lỗi vừa bất lực, vừa hoang mang, hắn lén lút cúi xuống như kẻ trộm, âm thầm nhắn tin trả lời.
Nhạc chuông reo lên, hình ảnh hiện ra làm Tạ Lỗi chấn động, vội vàng bịt kín màn hình, mặt đỏ phừng phừng.
Màn hình hiển thị một bức ảnh chụp nửa bụng dưới, từ rốn trở xuống là đường lông mềm rất mảnh mai tinh tế, lướt qua cơ thịt, chạy thẳng xuống mép chiếc quần lót tam giác màu trắng, nơi đó rất khéo hé lộ một phần bãi cỏ đen tuyền mềm mại, những thứ khác đều bị che khuất, nhưng chiếc quần tam giác ôm sát lại mô tả hình dạng rõ nét vô cùng, vật thể to lớn nằm ngay chính giữa, Tạ Lỗi mơ hồ cảm nhận, đó là thứ hung khí cực kỳ ấn tượng.
Hình ảnh chỉ hiển thị ngần ấy, Tạ Lỗi nhìn mà đỏ bừng cả mặt, hắn trộm liếc thêm lần nữa rồi vội vã che màn hình lại, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không nổi, tiếp tục len lén nhìn qua kẽ ngón tay, hình ảnh nửa kín nửa hở kia quả thật chụp rất khéo, Tạ Lỗi cảm thấy chính mình cũng bắt đầu có phản ứng, thật xấu hổ.
‘Học trưởng thích lắm phải không?’
‘Ai thích chứ!’ Tạ Lỗi vội vàng nhắn tin phủ nhận, tab soạn tin nhắn MMS vẫn còn, nhưng khung cửa sổ nhỏ xíu không thể che kín hình ảnh nọ, màn hình vẫn trưng bày bộ phận đặc sắc kia.
‘Nếu học trưởng chịu làm một chuyện, tôi sẽ gửi tới một hình ảnh còn đẹp mắt hơn.’
Tạ Lỗi rất muốn hiên ngang nhắn lại rằng không cần, nhưng mà, nhưng mà, thực ra hắn rất muốn xem, hắn đã bị chính những tưởng tượng của mình về hình ảnh ‘còn đẹp mắt hơn’ kia hấp dẫn.
‘Chuyện gì?’
‘Học trưởng liếm *** của tôi được không?’
Tạ Lỗi giật nảy, ‘Sao? Đến đâu liếm?’
‘Liếm ảnh chụp của tôi cơ mà, học trưởng nghĩ gì trong đầu thế? Thật đúng là dâm!’ Bị kẻ biến thái thần bí nọ vạch trần quả là khó chịu, Tạ Lỗi nhịn không được, trả lời ngay, ‘Ai lại đi liếm màn hình chứ, chỉ có biến thái mới làm chuyện đó thôi.’
‘Nhưng học trưởng thích biến thái như vậy mà, nếu không thì sao văn chương của anh khẩu vị nặng thế?’
Tin nhắn liên tục đến.
‘Học trưởng chỉ cần làm bộ cầm di động suy nghĩ, sau đó áp màn hình lên môi là được rồi, nhanh lên, tôi đang nhìn đó.’
Quả thật rất thông minh, Tạ Lỗi tuy nói cứng, nhưng tim đã đập thình thình, hắn giả vờ vô ý cầm di dộng, rồi lại như đang suy ngẫm điều gì, áp điện thoại lên môi, màn hình vừa cứng vừa lạnh lẽo, ngược lại khó ngăn nổi những xúc cảm trong lòng, thực sự rất xấu hổ, nhưng hắn gần như cảm nhận được vật thể trong bức hình, phía dưới còn hơi cứng lên.
‘Chắc là học trưởng cứng rồi nhỉ?’
Tạ Lỗi cực kỳ không muốn thừa nhận, nên không nhắn tin đáp lời.
Thêm một tin nhắn hình, lần này chụp rõ hơn, nhưng thực ra lại không bằng bức thứ nhất, bởi vì tuy lộ thêm một chút da thịt, nhưng lại chụp nhiều khung cảnh xung quanh, làm Tạ Lỗi muốn hộc máu.
‘Có phải học trưởng đang thất vọng không, hì hì, đừng vội, sẽ có ngày học trưởng được liếm tận nơi, thậm chí còn được làm nhiều hơn thế.’
Tin nhắn này khiến Tạ Lỗi đang thất vọng lại mơ hồ cảm thấy chờ mong, hắn không biết tại sao mình lại như vậy, bị những tin nhắn từ một dãy số lạ khiêu khích mỗi ngày, thế nhưng hắn không hề lo lắng.
Nhìn bề ngoài, hắn là một sinh viên Học viện Quốc phòng, là một sĩ quan tương lai, một quân nhân tiêu chuẩn, hiên ngang rạng rỡ, cực kỳ nghiêm túc và cương nghị.
Chỉ có điều sinh viên Quốc phòng thì cũng là sinh viên, ngày ngày huấn luyện quân sự, nhưng trên thế giới mạng không ai nhận ra ai, hắn thân là gay, còn là một tác giả chuyên viết H văn, chuyên viết chủ thụ, M thụ, thích bị ngược đãi thụ, thậm chí hắn còn có không ít fan.
Chẳng ngờ lại có ngày, một tin nhắn đột nhiên gửi tới điện thoại của hắn.
‘Không ngờ tác giả H văn “Gọi ta là *** bự” lại là học trưởng cùng trường với tôi, thật là có duyên quá.’
Lúc ấy Tạ Lỗi vừa bất an, lại vừa có phần kỳ vọng, ‘Cậu cũng ở X à? Khoa nào?’
‘Học trưởng bình tĩnh thật đó, hay là trước đây cũng có nhiều hủ nữ học muội nhận ra anh, bị anh bắt được?’
‘Làm gì có chuyện đó!’ Tạ Lỗi vội vàng phủ nhận.
‘Thế học trưởng là gay à?’
Tạ Lỗi không biết có nên thừa nhận hay không, nhưng chưa kịp trả lời, tin nhắn mới lại đến.
‘Học trưởng thích viết chủ thụ như thế, hơn nữa thụ còn M, chẳng lẽ học trưởng cũng là tiểu thụ lẳng lơ?’
‘Sao cậu dám nói thế hả?’ Tạ Lỗi rất tức giận, lại có phần lúng túng do bị người khác vạch trần.
‘Bởi vì tôi là một học đệ *** lớn, thầm mến học trưởng đã lâu~’
Từ đó về sau, ngày nào kẻ bí hiểm nọ cũng nhắn tin bình luận cảnh H hắn vừa viết, đùa giỡn hắn, đôi khi lời nói cực kỳ táo bạo, làm Tạ Lỗi đỏ mặt tưng bừng, nhưng hắn không muốn thừa nhận, hắn có cảm giác muốn ngừng mà không ngừng được.
Chỉ có điều hôm nay là lần đầu tiên đối phương gửi ảnh đến, Tạ Lỗi linh cảm, quan hệ của bọn họ sẽ không dừng ở mức chuyện trò qua lại, mà đối phương, cũng không phải người dễ đối phó.
‘Ảnh kia là ảnh thật của cậu đó à?’
‘Học trưởng hỏi vậy, chắc là cũng có chút động lòng nhỉ, dài mười tám cm… Cơ ngực, cơ bụng, hít đất ba nghìn cái không thành vấn đề, học trưởng nghe có thấy ngứa ngáy không?’
Tạ Lỗi vội vã cất điện thoại, khoác ba lô bỏ đi, hắn sợ nếu tiếp tục tán gẫu, chính mình lại không chịu nổi mà cứng lên ngay giữa căng-tin.
Lúc này lại có tin nhắn tới, Tạ Lỗi ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn mở ra xem.
‘Học trưởng đến phòng tự học số Bảy đi, tôi đặt chút lễ vật ở chỗ anh hay ngồi đó Chắc chắn anh sẽ thích.’
Tạ Lỗi nín thở, hắn mơ hồ cảm thấy, bàn tay của học đệ thần bí này, đang chầm chậm duỗi về phía mình.
Tác giả :
Tiểu Dã Thú/ Tiểu Gia Bất Thị Thụ