Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp
Quyển 1 - Chương 113
Mộ Dung Thư kinh ngạc nhìn Triệu Sơ, mới đầu có hơi không hiểu hàm nghĩa trong lời nóicủa hắn, nhưng dù sao nàng cũng không phải người ngốc nghếch, dựa vào biểu tình vừa rồi của hắn đã mơ hồ nhìn ra cảm xúc bên trong.
Hắn…
– Câu hỏi của ta hơi không thực tế. Quay về phủ Nam Dương Vương ngươi chính là Nam Dương vương phi, trong tay nắm quyền lực. Mà ở Triệu phủ này ngươi chỉ là một nha hoàn nhỏ bé. Nếu không có sự che chở của ta, cho dù ngươi thông minh đến đâu, có thể biến nguy thành an nhưng vẫn bị người khác kiềm chế. Vì vậy… Không nói cũng biết.
Triệu Sơ xoay người ra ngoài cửa sổ, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại rất bình tĩnh.
Lông mày Mộ Dung Thư nhẹ chau lại. Nàng muốn trả lời, nhưng từ mấy ngày trước lúc biết tin Vũ Văn Mặc đang đến, nàng đã nghĩ đến con đường sau này. Nhưng, bất kể thế nào nàng chỉ có thể chắc chắn một điều.
– Ta sẽ không ở lại Triệu phủ.
Ở lại Triệu phủ nàng chính là Lưu Dung. Ngaytừ lúc bắt đầu thân phận này đã không thuộc về nàng,khiến nàng thành một hạ nhân trong Triệu phủ mặc người chém giết, cũng không thể làm chủ vận mệnh sau này của mình.
Mà nàng không thể như thế.
Nàng vừa nói xong, thần sắc Triệu Sơ đột nhiên biến đổi lớn, nhưng vì hắn đưa lưng về phía Mộ Dung Thư nên nàng vẫn chưa phát hiện.
Đáp án này hắn đã sớm biết. Thân phận hai người cách xa, bất kì người nào cũng sẽ không lựa chọn ở lại Triệu gia. Dù sao ở lại Triệu gia cũng có nghĩa là, thân phận nàng chuyển biến. Tuy rằng gần đây nàng thích ứng với hoàn cảnh Triệu gia khá tốt, nhưng trong mắt mọi người, nàng là nô tì thấp hèn.
Nhưng nếu nàng đổi một thân phận khác, không phải Mộ Dung Thư, cũng không phải Lưu Dung, vậy nàng sẽ ở lại sao?
Nghi vấn này Triệu Sơ vẫn đè nén trong lòng không lên tiếng hỏi, vì hắn không dám xác định.
Mộ Dung Thư nhìn phía sau Triệu Sơ, ánh sáng hắt lên bóng lưng dày rộng của hắn tạo cảm giác vô cùng hư ảo, giữa lúc hoảng hốt, dường như trích tiên giáng thế. Đây là một loại cảm giác kỳ diệu, Triệu Sơ vốn có dáng vẻ hoa lệ, mọi cử động đều dễ dàng thu hút tầm mắt người khác, mặc dù chỉ có một bóng dáng, nhưng vẫn mê đảo chúng sinh.
Qua một lúc lâu, hắn mới xoay người lại, đi về phía Mộ Dung Thư:
– Hai ngày nay chân của đại ca ta đã có chuyển biến khá tốt. Sáng nay ta đã cho người làm ra hàng loạt thiết bị luyện tập đó. Không bao lâu nữa sẽ mở một cửa hàng chuyên về phục hồi sau chấn thương, đồng thời cũng mở một gian dược thiện. Sau này ngươi sẽ nhận được hai phần lợi nhuận trong đó.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư khá kinh ngạc, không ngờ động tác của Triệu gia nhanh như vậy. Nhìn đi, lựa chọn của nàng quả không sai. Nếu nàng nhất quyết tự mình kinh doanh, chắc chắn sẽ không thuận lợi như thế. Không có chỗ dựa nhất định gặp nhiều trở ngại. Hiện tại có Triệu gia đứng ra lo liệu, nàng lại có thể kiếm bạc, cớ sao lại không làm? Nàng không để ý chuyện chỉ đứng phía sau làm quân sư. Bỗng nhiên nghĩ tới mục đích hôm nay mình đến, cũng ăn ý với Triệu Sơ không nhắc tới chuyện vừa rồi.
– Ta còn có một ý tưởng. Rất nhiều nữ tử gặp phải vấn đề về da mặt. Có mụn, da khô, da nhờn, tàn nhang, đủ loại linh tinh. Mà điều trị bằng trung y chẳng qua là kê đơn thuốc điều dưỡng thân thể. Về lâu dài, trên da mặt vẫn để lại nhiều vết thâm hoặc sẹo. Vì vậy ta đã nghĩ ra một phương pháp rất tốt, chỉ cần dùng thuốc ta điều chế thoa trên mặt thì có thể cải thiện làn da một cách rất hiệu quả.
Mộ Dung Thư cười nhạt nói.
Vừa nói vừa lấy bên hông ra mấy phương thuốc, ghi rõ cách điều chế và sử dụng rồi đưa cho Triệu Sơ.
Triệu Sơ không chút chần chừ, cầm lấy, mở ra rồi nhìn lướt qua:
– Bạch phụ tử, bạch cập, bạch liêm, bạch phục linh, mật đà tăng, đá trắng mỡ, chung nghiên mảnh mạt, dùng gà thanh điều vì hoàn, (Xin thứ lỗi, tại hạ hoàn toàn mù tịt không hiểu mô tê gì, ai biết làm ơn chí ta với)hong khô, mỗi đêm dùng nước ấm nghiền nát thoa mặt. Có thể trị liệu tàn nhang. Trực tiếp thoa lên mặt ư?
Hắn nghiên cứu y thuật nhiều năm, chưa từng thấy ai dùng dược liệu thoa lên mặt vì vậy không khỏi có chút nghi hoặc.
– Đúng vậy. Chỉ cần dựa theo phương thuốc này điều chế, sử dụng theo hướng dẫn ghi trên giấy thì nhất định có thể làm nhạt tàn nhang, giúp làn da trở nên trắng mịn. Ngươi xem tờ cuối cùng đi, cứ dựa theo đó phối chế thì có thể trị được mụn trên mặt của Nhị tiểu thư, làm mờ các vết thâm của muội ấy.
Mộ Dung Thư gật đầu cười, hướng dẫn Triệu Sơ xem tiếp.
Triệu Sơ nghe vậy thì lấy tờ giấy dưới cùng ra, nhìn thấy trên đó viết mấy hàng: “Xà phòng một hai bát tiền, thăng ma bốn lượng bát tiền, chử thực ba, đậu xanh, bạch cập, bạch chỉ. Thiên hoa phấn mỗi người lục tiền, cam buông, xi-a-nít, sa nhân, bạch đinh hương khác nhau hai ngũ tiền. Nghiền nát, dùng cơm nếp vo thành viên tròn lớn. Khi dùng lấy nước tán nhuyễnđể rửa mặt, giúp trị mụn, vết thương và các vấn đề viêm ngứa da.”
– Đúng là nó. Phương thuốc này thích hợp nhất cho Nhị tiểu thư. Nếu ta đoán không sai, mấy năm nay Nhị tiểu thư vẫn luôn buồn rầu về những nốt mụn trên mặt. Tuy mỗi ngày đều uống thuốc nhưng là tình trạng da mặt vẫn chuyển biến không mấy tốt đẹp đúng không? Nếu Ngũ thiếu gia tin ta thì cứ để Nhị tiểu thư dùng mấy ngày.
Mộ Dung Thư gật gật đầu, nhẫn nại giải thích. Dù sao đây là cổ đại, ý tưởng dùng mĩ phẩm cho da mặt vẫn chưa được ai đi tiên phong nên bị hoài nghi là chuyện bình thường.
Triệu Sơ gật đầu. Da mặt của Nhị muội không được sáng, cộng thêm những vết thâm do mụn để lại, rất khó biến mất. Tuy đã uống thuốc hai ba năm nhưng cũng chẳng qua là ngăn ngừa mụn phát triển. Có điều thấy Mộ Dung Thư giảng giải cặn kẽ như thế, chắc chắn không có vấn đề gì. Dù sao, đại ca là do dùng cách trị liệu của nàng mới có thể từng bước một đứng lên.
Mộ Dung Thư nói tiếp.
– Toàn bộ cách điều chế, hướng dẫn sử dụng ta ghi chú rất rõ ràng, phân biệt cho mỗi loại da, có trực tiếp bôi lên mặt, có loại dùng rửa mặt. Tất cả đều ghi đầy đủ trên đó, cách làm rất đơn giản.
Sợ Triệu Sơ hiểu, Mộ Dung Thư lấy ra một bình sứ nhỏ trong tay áo, bên trong chứa một loại mặt nạ làm từ mật ong. Từ trước tới nay nàng rất chú trọng việc dưỡng da, tuy được trời phú cho một làn da mềm mại lại trắng mịn, sáng hồng nhưng nàng chăm chút không ít, dù sao phụ nữ ai lại không phải nghiệp dư.
– Ngũ thiếu gia xem đi, đây là thứ ta thường dùng trong ngày, hiệu quả rất tốt, giúp làn da càng thêm trắng sáng, mịn màng. Ta còn làm một ít son không có hại cho môi. Ngũ thiếu gia cũng biết, mọi người dùng son vô cùng hại da, chẳng bao lâu, làn da sẽ trở nên vàng vọt, xanh xao.
– Ngươi nói rất có lý. Trước kia ta chỉ chú trọng việc điều dưỡng bên trong cơ thể mà chưa từng nghĩ đến việc nghiên cứu cách điều chế các loại thuốc này thành phấn thoa trực tiếp lên mặt.
Triệu Sơ nhìn lướt qua làn da trắng hồng hiếm ai có được của nàng, gật đầu đồng ý.
Có sự công nhận của hắn, Mộ Dung Thư hơi lắc đầu, vuốt mái tóc dài óng ả như tơ lụa kia của nàng ra phía trước, nói với Triệu Sơ:
– Thứ mà phụ nữ để ý nhất trừ khuôn mặt, chính là mái tóc. Có người tóc bị khô và xơ xác, nếu sử dụng trắc bá diệp, hà thủ ô, cốt da và bạch chỉ mang phơi khô, nghiền nát,cho thêm chừng 10 lát gừng, thêm vào 1 chén nước lớn, sắc còn chừng 5, 7 phần. Trước lúc đi ngủ dùng gội đầu thì mái tóc sẽ trở nên óng mượt, chắc khỏe.
Triệu Sơ nhìn dáng vẻ nàng đang ra sức chứng minh lời nói bản thân hoàn toàn không quá, trong con ngươi đen láy hàm chứa ý cười, lúc này có thể chính Mộ Dung Thư cũng không có ý thức việc nàng có bao nhiêu đáng yêu. Hắn không khỏi gật đầu trả lời:
– Ừ, ngươi nói vô cùng có lý. Lát nữa ta sẽ cho người nghiên cứu chế tạo dựa theo phương thuốc ngươi viết. Sau khi điều chế thành công sẽ đưa tới chỗ Nhị muội trước. Đúng lúc cửa hàng thiết bị hồi phục vận động mới mở, thuận tiện mở luôn cửa hàng mĩ phẩm bảo dưỡng cho nữ tử ngươi vừa nói.
– Được, tốt quá rồi!
Mộ Dung Thư chắp tay lại, cười vang.
– Mấy loại thuốc này đều do ngươi nghĩ ra, lợi nhuận muốn chia thế nào?
Triệu Sơ là thương nhân, sau khi nhìn thấy hiệu quả của những phương thuốc này, hắn biết chỉ cần có cách kinh doanh thích hợp, chắc chắn hiệu quả sẽ không tầm thường, lợi nhuận khó mà tưởng tượng nổi.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư lập tức gật đầu, Triệu Sơ không phải người keo kiệt, luôn hào phóng đưa cho nàng lợi ích lớn nhất, bốn mươi phần trăm cổ phần đã vượt quá mong đợi của nàng.
– Được! Quyết định vậy đi. Sau này chỉ cần ta còn nghĩ ra phương thuốc mới nào thì sẽ lập tức giao cho ngươi.
– Được.
Triệu Sơ đồng ý.
Nhìn nụ cười không hề cố kỵ của nàng, phảng phất như có ánh sáng chiếu vào lòng hắn. Triệu Sơ lập tức nhìn chỗ khác không dám đối mặt nàng. Có đôi khi, cách một tầng cửa sổ mỏng manh mới là khoảng cách thích hợp nhất cho hai người, cũng là tốt nhất đối với Vũ Văn Mặc.
Mộ Dung Thư bắt gặp vẻ mặt hoảng hốt của Triệu Sơ, hơi do dự một chút rồi cũng lui ra.
Mộ Dung Thư vừa dợm bước, Triệu Sơ liền xoay người nhìn bóng lưng nàng, đến tột cùng hắn có đối cảm giác gì với nàng? Trong hơn một tháng tại đây, gần như bọn họ ngày ngày ở chung. Rốt cuộc khi nào cảm giác của hắn bắt đầu thay đổi?
Sau mấy ngày, Triệu phủ vô cùng bình yên. Có lẽ sau chuyện của Triệu Khiêm, Triệu Phỉ và Hạ Hoa, Tiền Duyệt cũng không có gây ra chuyện gì nữa. Ngay cả ngẫu nhiên gặp Mộ Dung Thư trong phủ, Tiền Duyệt cũng chỉ lạnh lùng nhìn nàng, không dám mở miệng châm chọc. Còn Triệu Bình có vẻ kiêng kị đối với Triệu Sơ. Sau khi Hạ Hoa gặp chuyện không may, hắn gặp lại Mộ Dung Thư, ánh mắt cũng không còn to gan lớn mật như trước nhưng vẫn ẩn giấu dục vọng.
Trong quá trình tập luyện, ngẫu nhiên Triệu Thần sẽ gặp phải một vài vấn đề, gần như cứ một, hai ngày nàng sẽ được mời sang xem xét một chút. Thế nhưng, không thể không bội phục nghị lực của Triệu Thần, hắn có thể chịu đựng những gì mà người thường không thể. Trong thời gian mười ngày ngắn ngủi, chân trái bị teo rút của hắn dần dần có da có thịt, tuy rằng không thể so với đùi phải bình thường, nhưng đã làm cho Triệu Thần thấy được hi vọng. Hắn biết, chỉ cần kiên trì, nhất định có thể bỏ quải trượng, sau này cũng không cần người khác dìu đỡ. Vì vậy, mỗi ngày hắn đều chuyên tâm luyện tập hơn. Sau khi Đại lão gia và Đại phu nhân biết việc điều trị của Triệu Thần có hiệu quả đều vô cùng mừng rỡ, dù sao Triệu Thần vẫn là con trai trưởng.
Còn Triệu Thiến, sau khi dùng bột phấn Mộ Dung Thư điều chế thoa trên mặt, tuy lúc ấy không thấy hiệu quả rõ ràng, nhưng mấy ngày sau, mỗi người nhìn thấy Triệu Thiến đều ngạc nhiên kêu lên:
– Nhị cô nương, mụn trên mặt cô đã bớt đi nhiều đó. Ngay cả làn da nhìn cũng đỡ hơn nhiều rồi!
Nghe mọi người nói, tất nhiên Triệu Thiến vô cùng cao hứng, sau khi biết là Mộ Dung Thư giúp nàng liền tặng vài thứ cho Mộ Dung Thư.
Từ trước tới nay Mộ Dung Thư là người thích mềm không ưa cứng, Triệu Thiến là một cô nương đơn thuần, nàng có lòng tốt chỉ cho Triệu Thiến những việc cần chú ý khi dưỡng da. Triệu Thiến nghe xong càng thêm cảm kích, cũng coi Mộ Dung Thư như bạn tốt, chỉ cần có thời gian là tới Nhã Đức Uyển tìm nàng tán gẫu một chút.
Chiều nay trời tự dưng đổ mưa, Triệu Thần không thể ra ngoài tập luyện bèn tới Nhã Đức Uyển, trò chuyện với Triệu Sơ.
– Dung nhi đến Triệu phủ đã hơn một tháng phải không?
Triệu Thần quay đầu nhìn lướt qua Mộ Dung Thư đang cầm chổi lông gà quét bụi, sau đó nói với Triệu Sơ ngồi đối diện.
– Vâng, đã hơn một tháng.
Triệu Sơ cười đáp. Khi Triệu Thần nói ra thời gian, ngón tay hắn khẽ run lên một cái.
Đôi mắt thâm thúy của Triệu Thần cúi đầu nhìn chén trà trong tay, gẩy nhẹ vụn trà trên mặt, giọng nói hơi thấp hỏi:
– Ngũ đệ thật không có tâm tư khác với Dung nhi cô nương sao?
Lúc này, Mộ Dung Thư vẫn đang cầm chổi lông gà quét bụi khắp nơi, căn bản chưa nghe hai người nói chuyện, mà nàng cũng thật không ngờ đề tài của bọn họ sẽ liên quan đến mình.
Ánh mắt Triệu Sơ lạnh thấu xương, mỉm cười, vẫn chưa trả lời thẳng mà chỉ nói:
– Đại ca hiểu đệ mà. Đệ không muốn bị bất kì ai hoặc chuyện gì ràng buộc.
– Xem ra Ngũ đệ vẫn chưa có tâm tư nạp Dung nhi. Vậy thì, Ngũ đệ, ta muốn Dung nhi. Dung nhi, nàng không thích hợp chỉ làm một hạ nhân, để nàng làm nữ nhân của ta, đó là di nương. Có thể hưởng thụ phú quý, những công việc cho hạ nhân này nàng cũng không cần động tay.
Triệu Thần nói ra vô cùng tự nhiên.
Đối với những người như họ mà nói, nữ nhân muốn thì muốn, vì vậy chưa bao giờ nghĩ tới suy nghĩ của nữ nhân. Trong suy nghĩ của Triệu Thần, hắn cảm thấy Mộ Dung Thư xinh đẹp, tính cách đặc biệt, lại giúp hắn, mà hắn cũng thích Mộ Dung Thư. Vì vậy nếu Triệu Sơ không cần, hắn sẽ muốn. Hơn nữa, hắn cho rằng, Mộ Dung Thư không làm hạ nhân mà có thể làm di nương đối nàng mà nói cũng là vận mệnh tốt nhất.
Đúng lúc này Mộ Dung Thư đi tới phía sau hai người, nghe được lời của Triệu Thần. Lập tức, tay cầm chổi lông gà của nàng dừng lại một chút. Lời của Triệu Thần khiến nàng cảm thấy không thoải mái.
Triệu Sơ cũng nhăn mày, quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Thư, đúng lúc đối mặt ánh mắt chán ghét của nàng. Không biết tại sao, hắn vội vã quay đi, đang nghĩ cách cương quyết từ chối Triệu Thần, chợt nghe nha hoàn bên ngoài kêu lên:
– Ngũ thiếu gia, Đại phu nhân đến.
Cửa lập tức bị đẩy ra, Triệu Sơ nuốt lại lời muốn nói ra, đi về phía cửa. Sau khi Đại phu nhân vào phòng, hắn bước lên đỡ bà.
– Trời mưa khá lớn, sao mẫu thân lại tới?
Triệu Sơ đi qua, dìu Đại phu nhân đi tới ngồi trên chính vị, quan tâm hỏi.
– Mẫu thân muốn gặp hai con. Nghe bọn nha đầu nói, sau giờ cơm trưa Thần nhi đến đây. Đúng lúc ta cũng có một số việc muốn hỏi Sơ Nhi nên mới ra ngoài đi một chút.
Đại phu nhân cười trả lời.
Triệu Thần đi lại bất tiện nên không tiến lên đỡ bà, chỉ ở một bên, cũng hết sức quan tâm nói:
– Nếu mẫu thân có việc trực tiếp sai hạ nhân gọi còn và Ngũ đệ, con và Ngũ đệ đi gặp mẫu thân là được. Trời mưa đường rất trơn, mẫu thân nên ở trong phòng nghỉ ngơi.
Đại phu nhân ngồi xuống, cười nói:
– Các con đừng lo, mẫu thân rất khỏe mạnh. Đại phu cũng nói, đi lại một chút sẽ tốt hơn cho sức khỏe. Hôm nay ta cũng có chuyện mới tới tìm các con. Ta nghe nói sáng ngày mai Nam Dương Vương sẽ đến Bình Thành. Hai đứa nên hơn để tâm nhiều một chút, sắp xếp chuyện trong phủ cẩn thận, đừng để sơ sót.
Hiện thời triều đình phong vân biến đổi, Bắc Lăng Vương lên ngôi khiến nhiều người bị ảnh hưởng, mà Nam Dương Vương chính là người vẫn giữ vững được quyền lực. Vì vậy, nếu Nam Dương Vương đến Triệu phủ, bọn họ vạn lần không thể sơ suất.
Cái gì? Ngày mai Vũ Văn Mặc sẽ đến? Tay cầm chổi lông gà của Mộ Dung Thư run rẩy.
Triệu Sơ không dấu vết quay đầu nhìn thoáng qua Mộ Dung Thư, cười nói với Đại phu nhân:
– Mẫu thân yên tâm, con đã sắp xếp xong xuôi. Có điều hôm nay trời mưa, e là Nam Dương Vương không thể lên đường, có khả năng ngày mai không đến được.
– Nam Dương Vương có thể tới Triệu phủ khiến Triệu phủ vẻ vang. Chúng ta nhất định không để xảy ra sơ sót. Có điều, Nam Dương Vương đến đây, sợ là Bình Sóc Vương cũng tới quý phủ làm khách, chúng ta cần chuẩn bị trước cho chu đáo.
Triệu Thần gật gật đầu, sau đó nói ra băn khoăn của bản thân. Nhưng vừa rồi trong lơ đãng, dường như hắn thấy được khi Ngũ đệ nhìn Dung nhi, ánh mắt kia mang theo lo lắng, hoặc sợ hãi. Ngũ đệ tựa hồ có cảm tình không tầm thường với Dung nhi. Mà Dung nhi thì sao, vừa rồi nhất định là nàng nghe được lời hắn nói với Ngũ đệ. Vậy, giờ phút này nàng thất thần vì lời nói đó ư? Ngũ đệ, hay là hắn? Hắn âm thầm giấu một màn vừa thấy vào lòng. Thứ hắn muốn nhất định sẽ có được.
Mộ Dung Thư nhìn chổi lông gà trong tay thất thần, ngày mai Vũ Văn Mặc sẽ đến, đối mặt với tình cảm Vũ Văn Mặc, đối mặt con đường tương lai của chính mình, nàng nên lựa chọn thế nào? Mộ Dung Thư vì nghe được tin tức của Vũ Văn Mặc mà thất thần, không phát hiện khi Triệu Sơ nhìn thấy nàng như thế, đôi mắt tinh khiết như băng sơn, cao ngạo như đám mây nháy mắt trở nên vô cùng phức tạp.
– Hai đứa làm việc, mẫu thân yên tâm.
Đại phu nhân hài lòng nhìn hai đứa con trai của bà. Tuy rằng trước kia chân trái Thần nhi tàn phế, nhưng cũng may Sơ Nhi thông minh không người sánh bằng. Hiện giờ chân Thần nhi cũng dần dần khôi phục. Như vậy, sản nghiệp sau này của Triệu gia cũng sẽ do một trong hai đứa phụ trách.
Mộ Dung Thư luôn luôn thất thần, tận đến lúc mưa bên ngoài ngừng, Triệu Sơ và Triệu Thần cùng đưa Đại phu nhân rời đi, nàng vẫn không phát hiện. Chờ lúc hoàn hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, thậm chí có cả cầu vồng sau cơn mưa, rực rỡ muôn màu. Khuôn mặt nàng giãn ra cười khẽ.
Cầu vồng xuất hiện cũng có nghĩa là, những việc trước mắt không nhất định chỉ có hai con đường để chọn, có lẽ nàng còn có một con đường khác có thể đi. Cho dù không, chỉ cần cố gắng tìm kiếm nhất định sẽ tìm được.
Nàng đưa mắt nhìn thư phòng, thấy bốn phía không nhiễm một hạt bụi mới ra khỏi phòng.
Kết quả mới ra khỏi phòng đã thấy Triệu Thần đang được nha hoàn đỡ. Mặc dù dung mạo hắn không bằng Triệu Sơ, nhưng vẫn là một mỹ nam tử. Dường như do gần đây tập luyện, trên người hắn có sự kiên nghị, càng lộ ra hơi thở sáng sủa như ánh mặt trời.
– Ngươi nguyện ý làm nữ nhân của gia sao?
Triệu Thần cho nha hoàn của hắn lui ra, hai mắt nhìn chăm chú trên thân thể nàng, hỏi.
Hắn cố ý đợi lúc Triệu Sơ đưa mẫu thân về, một mình gặp nàng, muốn chính tai nghe được lựa chọn của nàng. Dù sao, đây là lần đầu tiên trong hai mươi sáu năm, hắn dụng tâm như thế với một nữ tử.
Hắn…
– Câu hỏi của ta hơi không thực tế. Quay về phủ Nam Dương Vương ngươi chính là Nam Dương vương phi, trong tay nắm quyền lực. Mà ở Triệu phủ này ngươi chỉ là một nha hoàn nhỏ bé. Nếu không có sự che chở của ta, cho dù ngươi thông minh đến đâu, có thể biến nguy thành an nhưng vẫn bị người khác kiềm chế. Vì vậy… Không nói cũng biết.
Triệu Sơ xoay người ra ngoài cửa sổ, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại rất bình tĩnh.
Lông mày Mộ Dung Thư nhẹ chau lại. Nàng muốn trả lời, nhưng từ mấy ngày trước lúc biết tin Vũ Văn Mặc đang đến, nàng đã nghĩ đến con đường sau này. Nhưng, bất kể thế nào nàng chỉ có thể chắc chắn một điều.
– Ta sẽ không ở lại Triệu phủ.
Ở lại Triệu phủ nàng chính là Lưu Dung. Ngaytừ lúc bắt đầu thân phận này đã không thuộc về nàng,khiến nàng thành một hạ nhân trong Triệu phủ mặc người chém giết, cũng không thể làm chủ vận mệnh sau này của mình.
Mà nàng không thể như thế.
Nàng vừa nói xong, thần sắc Triệu Sơ đột nhiên biến đổi lớn, nhưng vì hắn đưa lưng về phía Mộ Dung Thư nên nàng vẫn chưa phát hiện.
Đáp án này hắn đã sớm biết. Thân phận hai người cách xa, bất kì người nào cũng sẽ không lựa chọn ở lại Triệu gia. Dù sao ở lại Triệu gia cũng có nghĩa là, thân phận nàng chuyển biến. Tuy rằng gần đây nàng thích ứng với hoàn cảnh Triệu gia khá tốt, nhưng trong mắt mọi người, nàng là nô tì thấp hèn.
Nhưng nếu nàng đổi một thân phận khác, không phải Mộ Dung Thư, cũng không phải Lưu Dung, vậy nàng sẽ ở lại sao?
Nghi vấn này Triệu Sơ vẫn đè nén trong lòng không lên tiếng hỏi, vì hắn không dám xác định.
Mộ Dung Thư nhìn phía sau Triệu Sơ, ánh sáng hắt lên bóng lưng dày rộng của hắn tạo cảm giác vô cùng hư ảo, giữa lúc hoảng hốt, dường như trích tiên giáng thế. Đây là một loại cảm giác kỳ diệu, Triệu Sơ vốn có dáng vẻ hoa lệ, mọi cử động đều dễ dàng thu hút tầm mắt người khác, mặc dù chỉ có một bóng dáng, nhưng vẫn mê đảo chúng sinh.
Qua một lúc lâu, hắn mới xoay người lại, đi về phía Mộ Dung Thư:
– Hai ngày nay chân của đại ca ta đã có chuyển biến khá tốt. Sáng nay ta đã cho người làm ra hàng loạt thiết bị luyện tập đó. Không bao lâu nữa sẽ mở một cửa hàng chuyên về phục hồi sau chấn thương, đồng thời cũng mở một gian dược thiện. Sau này ngươi sẽ nhận được hai phần lợi nhuận trong đó.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư khá kinh ngạc, không ngờ động tác của Triệu gia nhanh như vậy. Nhìn đi, lựa chọn của nàng quả không sai. Nếu nàng nhất quyết tự mình kinh doanh, chắc chắn sẽ không thuận lợi như thế. Không có chỗ dựa nhất định gặp nhiều trở ngại. Hiện tại có Triệu gia đứng ra lo liệu, nàng lại có thể kiếm bạc, cớ sao lại không làm? Nàng không để ý chuyện chỉ đứng phía sau làm quân sư. Bỗng nhiên nghĩ tới mục đích hôm nay mình đến, cũng ăn ý với Triệu Sơ không nhắc tới chuyện vừa rồi.
– Ta còn có một ý tưởng. Rất nhiều nữ tử gặp phải vấn đề về da mặt. Có mụn, da khô, da nhờn, tàn nhang, đủ loại linh tinh. Mà điều trị bằng trung y chẳng qua là kê đơn thuốc điều dưỡng thân thể. Về lâu dài, trên da mặt vẫn để lại nhiều vết thâm hoặc sẹo. Vì vậy ta đã nghĩ ra một phương pháp rất tốt, chỉ cần dùng thuốc ta điều chế thoa trên mặt thì có thể cải thiện làn da một cách rất hiệu quả.
Mộ Dung Thư cười nhạt nói.
Vừa nói vừa lấy bên hông ra mấy phương thuốc, ghi rõ cách điều chế và sử dụng rồi đưa cho Triệu Sơ.
Triệu Sơ không chút chần chừ, cầm lấy, mở ra rồi nhìn lướt qua:
– Bạch phụ tử, bạch cập, bạch liêm, bạch phục linh, mật đà tăng, đá trắng mỡ, chung nghiên mảnh mạt, dùng gà thanh điều vì hoàn, (Xin thứ lỗi, tại hạ hoàn toàn mù tịt không hiểu mô tê gì, ai biết làm ơn chí ta với)hong khô, mỗi đêm dùng nước ấm nghiền nát thoa mặt. Có thể trị liệu tàn nhang. Trực tiếp thoa lên mặt ư?
Hắn nghiên cứu y thuật nhiều năm, chưa từng thấy ai dùng dược liệu thoa lên mặt vì vậy không khỏi có chút nghi hoặc.
– Đúng vậy. Chỉ cần dựa theo phương thuốc này điều chế, sử dụng theo hướng dẫn ghi trên giấy thì nhất định có thể làm nhạt tàn nhang, giúp làn da trở nên trắng mịn. Ngươi xem tờ cuối cùng đi, cứ dựa theo đó phối chế thì có thể trị được mụn trên mặt của Nhị tiểu thư, làm mờ các vết thâm của muội ấy.
Mộ Dung Thư gật đầu cười, hướng dẫn Triệu Sơ xem tiếp.
Triệu Sơ nghe vậy thì lấy tờ giấy dưới cùng ra, nhìn thấy trên đó viết mấy hàng: “Xà phòng một hai bát tiền, thăng ma bốn lượng bát tiền, chử thực ba, đậu xanh, bạch cập, bạch chỉ. Thiên hoa phấn mỗi người lục tiền, cam buông, xi-a-nít, sa nhân, bạch đinh hương khác nhau hai ngũ tiền. Nghiền nát, dùng cơm nếp vo thành viên tròn lớn. Khi dùng lấy nước tán nhuyễnđể rửa mặt, giúp trị mụn, vết thương và các vấn đề viêm ngứa da.”
– Đúng là nó. Phương thuốc này thích hợp nhất cho Nhị tiểu thư. Nếu ta đoán không sai, mấy năm nay Nhị tiểu thư vẫn luôn buồn rầu về những nốt mụn trên mặt. Tuy mỗi ngày đều uống thuốc nhưng là tình trạng da mặt vẫn chuyển biến không mấy tốt đẹp đúng không? Nếu Ngũ thiếu gia tin ta thì cứ để Nhị tiểu thư dùng mấy ngày.
Mộ Dung Thư gật gật đầu, nhẫn nại giải thích. Dù sao đây là cổ đại, ý tưởng dùng mĩ phẩm cho da mặt vẫn chưa được ai đi tiên phong nên bị hoài nghi là chuyện bình thường.
Triệu Sơ gật đầu. Da mặt của Nhị muội không được sáng, cộng thêm những vết thâm do mụn để lại, rất khó biến mất. Tuy đã uống thuốc hai ba năm nhưng cũng chẳng qua là ngăn ngừa mụn phát triển. Có điều thấy Mộ Dung Thư giảng giải cặn kẽ như thế, chắc chắn không có vấn đề gì. Dù sao, đại ca là do dùng cách trị liệu của nàng mới có thể từng bước một đứng lên.
Mộ Dung Thư nói tiếp.
– Toàn bộ cách điều chế, hướng dẫn sử dụng ta ghi chú rất rõ ràng, phân biệt cho mỗi loại da, có trực tiếp bôi lên mặt, có loại dùng rửa mặt. Tất cả đều ghi đầy đủ trên đó, cách làm rất đơn giản.
Sợ Triệu Sơ hiểu, Mộ Dung Thư lấy ra một bình sứ nhỏ trong tay áo, bên trong chứa một loại mặt nạ làm từ mật ong. Từ trước tới nay nàng rất chú trọng việc dưỡng da, tuy được trời phú cho một làn da mềm mại lại trắng mịn, sáng hồng nhưng nàng chăm chút không ít, dù sao phụ nữ ai lại không phải nghiệp dư.
– Ngũ thiếu gia xem đi, đây là thứ ta thường dùng trong ngày, hiệu quả rất tốt, giúp làn da càng thêm trắng sáng, mịn màng. Ta còn làm một ít son không có hại cho môi. Ngũ thiếu gia cũng biết, mọi người dùng son vô cùng hại da, chẳng bao lâu, làn da sẽ trở nên vàng vọt, xanh xao.
– Ngươi nói rất có lý. Trước kia ta chỉ chú trọng việc điều dưỡng bên trong cơ thể mà chưa từng nghĩ đến việc nghiên cứu cách điều chế các loại thuốc này thành phấn thoa trực tiếp lên mặt.
Triệu Sơ nhìn lướt qua làn da trắng hồng hiếm ai có được của nàng, gật đầu đồng ý.
Có sự công nhận của hắn, Mộ Dung Thư hơi lắc đầu, vuốt mái tóc dài óng ả như tơ lụa kia của nàng ra phía trước, nói với Triệu Sơ:
– Thứ mà phụ nữ để ý nhất trừ khuôn mặt, chính là mái tóc. Có người tóc bị khô và xơ xác, nếu sử dụng trắc bá diệp, hà thủ ô, cốt da và bạch chỉ mang phơi khô, nghiền nát,cho thêm chừng 10 lát gừng, thêm vào 1 chén nước lớn, sắc còn chừng 5, 7 phần. Trước lúc đi ngủ dùng gội đầu thì mái tóc sẽ trở nên óng mượt, chắc khỏe.
Triệu Sơ nhìn dáng vẻ nàng đang ra sức chứng minh lời nói bản thân hoàn toàn không quá, trong con ngươi đen láy hàm chứa ý cười, lúc này có thể chính Mộ Dung Thư cũng không có ý thức việc nàng có bao nhiêu đáng yêu. Hắn không khỏi gật đầu trả lời:
– Ừ, ngươi nói vô cùng có lý. Lát nữa ta sẽ cho người nghiên cứu chế tạo dựa theo phương thuốc ngươi viết. Sau khi điều chế thành công sẽ đưa tới chỗ Nhị muội trước. Đúng lúc cửa hàng thiết bị hồi phục vận động mới mở, thuận tiện mở luôn cửa hàng mĩ phẩm bảo dưỡng cho nữ tử ngươi vừa nói.
– Được, tốt quá rồi!
Mộ Dung Thư chắp tay lại, cười vang.
– Mấy loại thuốc này đều do ngươi nghĩ ra, lợi nhuận muốn chia thế nào?
Triệu Sơ là thương nhân, sau khi nhìn thấy hiệu quả của những phương thuốc này, hắn biết chỉ cần có cách kinh doanh thích hợp, chắc chắn hiệu quả sẽ không tầm thường, lợi nhuận khó mà tưởng tượng nổi.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư lập tức gật đầu, Triệu Sơ không phải người keo kiệt, luôn hào phóng đưa cho nàng lợi ích lớn nhất, bốn mươi phần trăm cổ phần đã vượt quá mong đợi của nàng.
– Được! Quyết định vậy đi. Sau này chỉ cần ta còn nghĩ ra phương thuốc mới nào thì sẽ lập tức giao cho ngươi.
– Được.
Triệu Sơ đồng ý.
Nhìn nụ cười không hề cố kỵ của nàng, phảng phất như có ánh sáng chiếu vào lòng hắn. Triệu Sơ lập tức nhìn chỗ khác không dám đối mặt nàng. Có đôi khi, cách một tầng cửa sổ mỏng manh mới là khoảng cách thích hợp nhất cho hai người, cũng là tốt nhất đối với Vũ Văn Mặc.
Mộ Dung Thư bắt gặp vẻ mặt hoảng hốt của Triệu Sơ, hơi do dự một chút rồi cũng lui ra.
Mộ Dung Thư vừa dợm bước, Triệu Sơ liền xoay người nhìn bóng lưng nàng, đến tột cùng hắn có đối cảm giác gì với nàng? Trong hơn một tháng tại đây, gần như bọn họ ngày ngày ở chung. Rốt cuộc khi nào cảm giác của hắn bắt đầu thay đổi?
Sau mấy ngày, Triệu phủ vô cùng bình yên. Có lẽ sau chuyện của Triệu Khiêm, Triệu Phỉ và Hạ Hoa, Tiền Duyệt cũng không có gây ra chuyện gì nữa. Ngay cả ngẫu nhiên gặp Mộ Dung Thư trong phủ, Tiền Duyệt cũng chỉ lạnh lùng nhìn nàng, không dám mở miệng châm chọc. Còn Triệu Bình có vẻ kiêng kị đối với Triệu Sơ. Sau khi Hạ Hoa gặp chuyện không may, hắn gặp lại Mộ Dung Thư, ánh mắt cũng không còn to gan lớn mật như trước nhưng vẫn ẩn giấu dục vọng.
Trong quá trình tập luyện, ngẫu nhiên Triệu Thần sẽ gặp phải một vài vấn đề, gần như cứ một, hai ngày nàng sẽ được mời sang xem xét một chút. Thế nhưng, không thể không bội phục nghị lực của Triệu Thần, hắn có thể chịu đựng những gì mà người thường không thể. Trong thời gian mười ngày ngắn ngủi, chân trái bị teo rút của hắn dần dần có da có thịt, tuy rằng không thể so với đùi phải bình thường, nhưng đã làm cho Triệu Thần thấy được hi vọng. Hắn biết, chỉ cần kiên trì, nhất định có thể bỏ quải trượng, sau này cũng không cần người khác dìu đỡ. Vì vậy, mỗi ngày hắn đều chuyên tâm luyện tập hơn. Sau khi Đại lão gia và Đại phu nhân biết việc điều trị của Triệu Thần có hiệu quả đều vô cùng mừng rỡ, dù sao Triệu Thần vẫn là con trai trưởng.
Còn Triệu Thiến, sau khi dùng bột phấn Mộ Dung Thư điều chế thoa trên mặt, tuy lúc ấy không thấy hiệu quả rõ ràng, nhưng mấy ngày sau, mỗi người nhìn thấy Triệu Thiến đều ngạc nhiên kêu lên:
– Nhị cô nương, mụn trên mặt cô đã bớt đi nhiều đó. Ngay cả làn da nhìn cũng đỡ hơn nhiều rồi!
Nghe mọi người nói, tất nhiên Triệu Thiến vô cùng cao hứng, sau khi biết là Mộ Dung Thư giúp nàng liền tặng vài thứ cho Mộ Dung Thư.
Từ trước tới nay Mộ Dung Thư là người thích mềm không ưa cứng, Triệu Thiến là một cô nương đơn thuần, nàng có lòng tốt chỉ cho Triệu Thiến những việc cần chú ý khi dưỡng da. Triệu Thiến nghe xong càng thêm cảm kích, cũng coi Mộ Dung Thư như bạn tốt, chỉ cần có thời gian là tới Nhã Đức Uyển tìm nàng tán gẫu một chút.
Chiều nay trời tự dưng đổ mưa, Triệu Thần không thể ra ngoài tập luyện bèn tới Nhã Đức Uyển, trò chuyện với Triệu Sơ.
– Dung nhi đến Triệu phủ đã hơn một tháng phải không?
Triệu Thần quay đầu nhìn lướt qua Mộ Dung Thư đang cầm chổi lông gà quét bụi, sau đó nói với Triệu Sơ ngồi đối diện.
– Vâng, đã hơn một tháng.
Triệu Sơ cười đáp. Khi Triệu Thần nói ra thời gian, ngón tay hắn khẽ run lên một cái.
Đôi mắt thâm thúy của Triệu Thần cúi đầu nhìn chén trà trong tay, gẩy nhẹ vụn trà trên mặt, giọng nói hơi thấp hỏi:
– Ngũ đệ thật không có tâm tư khác với Dung nhi cô nương sao?
Lúc này, Mộ Dung Thư vẫn đang cầm chổi lông gà quét bụi khắp nơi, căn bản chưa nghe hai người nói chuyện, mà nàng cũng thật không ngờ đề tài của bọn họ sẽ liên quan đến mình.
Ánh mắt Triệu Sơ lạnh thấu xương, mỉm cười, vẫn chưa trả lời thẳng mà chỉ nói:
– Đại ca hiểu đệ mà. Đệ không muốn bị bất kì ai hoặc chuyện gì ràng buộc.
– Xem ra Ngũ đệ vẫn chưa có tâm tư nạp Dung nhi. Vậy thì, Ngũ đệ, ta muốn Dung nhi. Dung nhi, nàng không thích hợp chỉ làm một hạ nhân, để nàng làm nữ nhân của ta, đó là di nương. Có thể hưởng thụ phú quý, những công việc cho hạ nhân này nàng cũng không cần động tay.
Triệu Thần nói ra vô cùng tự nhiên.
Đối với những người như họ mà nói, nữ nhân muốn thì muốn, vì vậy chưa bao giờ nghĩ tới suy nghĩ của nữ nhân. Trong suy nghĩ của Triệu Thần, hắn cảm thấy Mộ Dung Thư xinh đẹp, tính cách đặc biệt, lại giúp hắn, mà hắn cũng thích Mộ Dung Thư. Vì vậy nếu Triệu Sơ không cần, hắn sẽ muốn. Hơn nữa, hắn cho rằng, Mộ Dung Thư không làm hạ nhân mà có thể làm di nương đối nàng mà nói cũng là vận mệnh tốt nhất.
Đúng lúc này Mộ Dung Thư đi tới phía sau hai người, nghe được lời của Triệu Thần. Lập tức, tay cầm chổi lông gà của nàng dừng lại một chút. Lời của Triệu Thần khiến nàng cảm thấy không thoải mái.
Triệu Sơ cũng nhăn mày, quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Thư, đúng lúc đối mặt ánh mắt chán ghét của nàng. Không biết tại sao, hắn vội vã quay đi, đang nghĩ cách cương quyết từ chối Triệu Thần, chợt nghe nha hoàn bên ngoài kêu lên:
– Ngũ thiếu gia, Đại phu nhân đến.
Cửa lập tức bị đẩy ra, Triệu Sơ nuốt lại lời muốn nói ra, đi về phía cửa. Sau khi Đại phu nhân vào phòng, hắn bước lên đỡ bà.
– Trời mưa khá lớn, sao mẫu thân lại tới?
Triệu Sơ đi qua, dìu Đại phu nhân đi tới ngồi trên chính vị, quan tâm hỏi.
– Mẫu thân muốn gặp hai con. Nghe bọn nha đầu nói, sau giờ cơm trưa Thần nhi đến đây. Đúng lúc ta cũng có một số việc muốn hỏi Sơ Nhi nên mới ra ngoài đi một chút.
Đại phu nhân cười trả lời.
Triệu Thần đi lại bất tiện nên không tiến lên đỡ bà, chỉ ở một bên, cũng hết sức quan tâm nói:
– Nếu mẫu thân có việc trực tiếp sai hạ nhân gọi còn và Ngũ đệ, con và Ngũ đệ đi gặp mẫu thân là được. Trời mưa đường rất trơn, mẫu thân nên ở trong phòng nghỉ ngơi.
Đại phu nhân ngồi xuống, cười nói:
– Các con đừng lo, mẫu thân rất khỏe mạnh. Đại phu cũng nói, đi lại một chút sẽ tốt hơn cho sức khỏe. Hôm nay ta cũng có chuyện mới tới tìm các con. Ta nghe nói sáng ngày mai Nam Dương Vương sẽ đến Bình Thành. Hai đứa nên hơn để tâm nhiều một chút, sắp xếp chuyện trong phủ cẩn thận, đừng để sơ sót.
Hiện thời triều đình phong vân biến đổi, Bắc Lăng Vương lên ngôi khiến nhiều người bị ảnh hưởng, mà Nam Dương Vương chính là người vẫn giữ vững được quyền lực. Vì vậy, nếu Nam Dương Vương đến Triệu phủ, bọn họ vạn lần không thể sơ suất.
Cái gì? Ngày mai Vũ Văn Mặc sẽ đến? Tay cầm chổi lông gà của Mộ Dung Thư run rẩy.
Triệu Sơ không dấu vết quay đầu nhìn thoáng qua Mộ Dung Thư, cười nói với Đại phu nhân:
– Mẫu thân yên tâm, con đã sắp xếp xong xuôi. Có điều hôm nay trời mưa, e là Nam Dương Vương không thể lên đường, có khả năng ngày mai không đến được.
– Nam Dương Vương có thể tới Triệu phủ khiến Triệu phủ vẻ vang. Chúng ta nhất định không để xảy ra sơ sót. Có điều, Nam Dương Vương đến đây, sợ là Bình Sóc Vương cũng tới quý phủ làm khách, chúng ta cần chuẩn bị trước cho chu đáo.
Triệu Thần gật gật đầu, sau đó nói ra băn khoăn của bản thân. Nhưng vừa rồi trong lơ đãng, dường như hắn thấy được khi Ngũ đệ nhìn Dung nhi, ánh mắt kia mang theo lo lắng, hoặc sợ hãi. Ngũ đệ tựa hồ có cảm tình không tầm thường với Dung nhi. Mà Dung nhi thì sao, vừa rồi nhất định là nàng nghe được lời hắn nói với Ngũ đệ. Vậy, giờ phút này nàng thất thần vì lời nói đó ư? Ngũ đệ, hay là hắn? Hắn âm thầm giấu một màn vừa thấy vào lòng. Thứ hắn muốn nhất định sẽ có được.
Mộ Dung Thư nhìn chổi lông gà trong tay thất thần, ngày mai Vũ Văn Mặc sẽ đến, đối mặt với tình cảm Vũ Văn Mặc, đối mặt con đường tương lai của chính mình, nàng nên lựa chọn thế nào? Mộ Dung Thư vì nghe được tin tức của Vũ Văn Mặc mà thất thần, không phát hiện khi Triệu Sơ nhìn thấy nàng như thế, đôi mắt tinh khiết như băng sơn, cao ngạo như đám mây nháy mắt trở nên vô cùng phức tạp.
– Hai đứa làm việc, mẫu thân yên tâm.
Đại phu nhân hài lòng nhìn hai đứa con trai của bà. Tuy rằng trước kia chân trái Thần nhi tàn phế, nhưng cũng may Sơ Nhi thông minh không người sánh bằng. Hiện giờ chân Thần nhi cũng dần dần khôi phục. Như vậy, sản nghiệp sau này của Triệu gia cũng sẽ do một trong hai đứa phụ trách.
Mộ Dung Thư luôn luôn thất thần, tận đến lúc mưa bên ngoài ngừng, Triệu Sơ và Triệu Thần cùng đưa Đại phu nhân rời đi, nàng vẫn không phát hiện. Chờ lúc hoàn hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, thậm chí có cả cầu vồng sau cơn mưa, rực rỡ muôn màu. Khuôn mặt nàng giãn ra cười khẽ.
Cầu vồng xuất hiện cũng có nghĩa là, những việc trước mắt không nhất định chỉ có hai con đường để chọn, có lẽ nàng còn có một con đường khác có thể đi. Cho dù không, chỉ cần cố gắng tìm kiếm nhất định sẽ tìm được.
Nàng đưa mắt nhìn thư phòng, thấy bốn phía không nhiễm một hạt bụi mới ra khỏi phòng.
Kết quả mới ra khỏi phòng đã thấy Triệu Thần đang được nha hoàn đỡ. Mặc dù dung mạo hắn không bằng Triệu Sơ, nhưng vẫn là một mỹ nam tử. Dường như do gần đây tập luyện, trên người hắn có sự kiên nghị, càng lộ ra hơi thở sáng sủa như ánh mặt trời.
– Ngươi nguyện ý làm nữ nhân của gia sao?
Triệu Thần cho nha hoàn của hắn lui ra, hai mắt nhìn chăm chú trên thân thể nàng, hỏi.
Hắn cố ý đợi lúc Triệu Sơ đưa mẫu thân về, một mình gặp nàng, muốn chính tai nghe được lựa chọn của nàng. Dù sao, đây là lần đầu tiên trong hai mươi sáu năm, hắn dụng tâm như thế với một nữ tử.
Tác giả :
Thư Ca