Chính Phi Của Độc Vương
Chương 8: Đào khoét phần mộ tổ tiên người ta
Editor: thuyvu115257
Tiêu Khuynh Thành thử nghiệm xúc cảm của ám khí, thật hoàn mỹ, tại nơi phong kiến cổ đại này, cũng xem như tương đối tân tiến? Trong lúc suy tư, khóe miệng của nàng bất giác hiện ra một tia ý lạnh.
Ban đêm.
Tiêu Khuynh Thành nằm trên xà nhà, trong tay đùa nghịch những ám khí kia, một trận gió mát nhẹ lướt qua, Hạ Hầu Lưu đáp xuống bên cạnh nàng, lập tức Tiêu Khuynh Thành liền ném ra ám khí, may mắn hắn lách mình nhanh, nếu không đã trúng phải ám khí của tiểu nữ tử này rồi.
"Thành nhi, ngươi muốn mưu sát chồng sao? Quả thực quá hư hỏng rồi." Hạ Hầu Lưu đụng đụng cơ thể Tiêu Khuynh Thành, làm nũng, hết sức quyến rũ, đây là một nữ nhân sao? Nhất định là...
Tiêu Khuynh Thành thoáng rùng mình, "Ngươi có thể không cần khẩu vị nặng như vậy hay không, toàn thân ta đã nổi lên một tầng da gà rồi này. Hôm trước ngâm người trong suối nước nóng, cảm giác được trong người đã có sức mạnh, làn da cũng tốt hơn nhiều, hôm nay chúng ta lại đi thôi."
"Thật không? Để cho ta thử cảm nhận một chút." Một tay Hạ Hầu Lưu kéo eo nhỏ của nàng, làm bộ muốn thăm dò vào trong nội y.
Tiêu Khuynh Thành xoay người một cái, cực kì khéo léo tránh né tay của hắn, "Ngươi không sợ ám khí của ta?"
"Sợ, nhưng mà không có ta, ai sẽ bảo vệ ngươi? Chỉ có điều ngày hôm nay không thể đi Đại Tự Sơn, bởi vì Hoàng đế mang theo sủng phi tới đây." Lúc Hạ Hầu Lưu nói lời này, giọng nói rõ ràng mang theo một tia quái dị.
Nét mặt Tiêu Khuynh Thành tụ lại, "Nghe giọng điệu là lạ này của ngươi ... Đúng rồi, từ đây đến Dữ thành mất bao lâu? Trước kia không phải ta nói sẽ dẫn ngươi đi vui vẻ sao? Vậy thì thừa dịp đêm nay vừa vặn có trăng, xuất hành đi."
"Nhiệt tình như vậy?"
"Vâng."
"Cho dù xa, ta cũng phải mang ngươi đi."
"Tốt lắm."
Hạ Hầu Lưu giơ roi, vó ngựa sinh ra gió, nhanh chóng chạy trên đường phố kinh đô yên tĩnh không một bóng người. Đêm trăng lạc thú có chút lạnh, hắn ở phía sau cảm giác được nàng đang lạnh, không khỏi ôm chặt thân thể của nàng, cho nàng thỏa mãn dựa vào.
Hai canh giờ sau, ngựa dừng lại, Hạ Hầu Lưu kinh ngạc nhìn nghĩa địa trước mắt, "Thành nhi, ngươi đang hát tuồng gì thế?" Nàng luôn mang lại cho hắn vô tận thích thú.
Tiêu Khuynh Thành không lên tiếng, từ trên lưng ngựa trực tiếp nhảy xuống đất, sau đó vươn người vượt qua tường che đi vào phần mộ tổ tiên, "Tranh thủ vào đây giúp một tay đi. Đợi lát nữa ngươi sẽ biết!?"
Cái gọi là kinh hỉ kia, thật đúng là không phải nhỏ nha! Con mắt Hạ Hầu Lưu đã muốn rớt trên mặt đất rồi, sự can đảm nữ tử này đã đạt đến tình trạng kiêu ngạo cực hạn, hắn khoanh hai tay chậc chậc hai tiếng: "Quả nhiên chỉ có nữ tử và tiểu nhân mới khó nuôi dưỡng như vậy!"
"Đây chính là bản tính của ta, người nào dám làm tổn thương ta, ta sẽ khiến cho người đó phải trả giá cái giá thật lớn. Nhưng mà kế hoạch của ta giờ chỉ mới bắt đầu mà thôi!" Trong lúc nói chuyện, nàng đã một cước mở ra một cái hòm lớn, nhìn thấy vật chôn theo ở bên trong, nhịn không được nói: "Xem ra Tiêu lão đầu này tiền tài không ít, nên mới chôn cùng nhiều như thế."
"Tiêu Đại Tướng Quân cưới Đại Công chúa đương triều, hơn nữa chính hắn cũng có chiến công hiển hách, đương nhiên Hoàng Thượng sẽ ban thưởng không ít châu báu, chẳng qua ngươi làm hư hại phần mộ này, ngươi không sợ tổ tiên Tiêu gia tìm con cháu ngươi tính sổ tội bất hiếu sao?" Một tay Hạ Hầu Lưu nâng đầu, một mặt hiếu kỳ hỏi.
Tiêu Khuynh Thành cầm rất nhiều châu báu trang sức đứng lên, thờ ơ nói: "Hắn đã biến thành một đống xương trắng, ngươi cho rằng hắn sẽ đột nhiên đứng dậy nắm lấy cổ ta để mắng sao?"
Hạ Hầu Lưu buồn cười, "Sẽ không, ngược lại ngươi rất là đặc biệt."
"Ngươi nên sớm hiểu rõ. Cái này cho ngươi, Dạ Minh Châu, giá trị liên thành, xem như cám ơn ngươi đã giúp ta. Bây giờ chỉ mới là bắt đầu, về sau có thể còn nhiều kinh hỉ hơn, thế nào? Thích không?" Tiêu Khuynh Thành ném một viên Dạ Minh Châu lấp lánh về phía Hạ Hầu Lưu, đắc ý nhẹ giơ cằm dưới lên.
Tiêu Khuynh Thành thử nghiệm xúc cảm của ám khí, thật hoàn mỹ, tại nơi phong kiến cổ đại này, cũng xem như tương đối tân tiến? Trong lúc suy tư, khóe miệng của nàng bất giác hiện ra một tia ý lạnh.
Ban đêm.
Tiêu Khuynh Thành nằm trên xà nhà, trong tay đùa nghịch những ám khí kia, một trận gió mát nhẹ lướt qua, Hạ Hầu Lưu đáp xuống bên cạnh nàng, lập tức Tiêu Khuynh Thành liền ném ra ám khí, may mắn hắn lách mình nhanh, nếu không đã trúng phải ám khí của tiểu nữ tử này rồi.
"Thành nhi, ngươi muốn mưu sát chồng sao? Quả thực quá hư hỏng rồi." Hạ Hầu Lưu đụng đụng cơ thể Tiêu Khuynh Thành, làm nũng, hết sức quyến rũ, đây là một nữ nhân sao? Nhất định là...
Tiêu Khuynh Thành thoáng rùng mình, "Ngươi có thể không cần khẩu vị nặng như vậy hay không, toàn thân ta đã nổi lên một tầng da gà rồi này. Hôm trước ngâm người trong suối nước nóng, cảm giác được trong người đã có sức mạnh, làn da cũng tốt hơn nhiều, hôm nay chúng ta lại đi thôi."
"Thật không? Để cho ta thử cảm nhận một chút." Một tay Hạ Hầu Lưu kéo eo nhỏ của nàng, làm bộ muốn thăm dò vào trong nội y.
Tiêu Khuynh Thành xoay người một cái, cực kì khéo léo tránh né tay của hắn, "Ngươi không sợ ám khí của ta?"
"Sợ, nhưng mà không có ta, ai sẽ bảo vệ ngươi? Chỉ có điều ngày hôm nay không thể đi Đại Tự Sơn, bởi vì Hoàng đế mang theo sủng phi tới đây." Lúc Hạ Hầu Lưu nói lời này, giọng nói rõ ràng mang theo một tia quái dị.
Nét mặt Tiêu Khuynh Thành tụ lại, "Nghe giọng điệu là lạ này của ngươi ... Đúng rồi, từ đây đến Dữ thành mất bao lâu? Trước kia không phải ta nói sẽ dẫn ngươi đi vui vẻ sao? Vậy thì thừa dịp đêm nay vừa vặn có trăng, xuất hành đi."
"Nhiệt tình như vậy?"
"Vâng."
"Cho dù xa, ta cũng phải mang ngươi đi."
"Tốt lắm."
Hạ Hầu Lưu giơ roi, vó ngựa sinh ra gió, nhanh chóng chạy trên đường phố kinh đô yên tĩnh không một bóng người. Đêm trăng lạc thú có chút lạnh, hắn ở phía sau cảm giác được nàng đang lạnh, không khỏi ôm chặt thân thể của nàng, cho nàng thỏa mãn dựa vào.
Hai canh giờ sau, ngựa dừng lại, Hạ Hầu Lưu kinh ngạc nhìn nghĩa địa trước mắt, "Thành nhi, ngươi đang hát tuồng gì thế?" Nàng luôn mang lại cho hắn vô tận thích thú.
Tiêu Khuynh Thành không lên tiếng, từ trên lưng ngựa trực tiếp nhảy xuống đất, sau đó vươn người vượt qua tường che đi vào phần mộ tổ tiên, "Tranh thủ vào đây giúp một tay đi. Đợi lát nữa ngươi sẽ biết!?"
Cái gọi là kinh hỉ kia, thật đúng là không phải nhỏ nha! Con mắt Hạ Hầu Lưu đã muốn rớt trên mặt đất rồi, sự can đảm nữ tử này đã đạt đến tình trạng kiêu ngạo cực hạn, hắn khoanh hai tay chậc chậc hai tiếng: "Quả nhiên chỉ có nữ tử và tiểu nhân mới khó nuôi dưỡng như vậy!"
"Đây chính là bản tính của ta, người nào dám làm tổn thương ta, ta sẽ khiến cho người đó phải trả giá cái giá thật lớn. Nhưng mà kế hoạch của ta giờ chỉ mới bắt đầu mà thôi!" Trong lúc nói chuyện, nàng đã một cước mở ra một cái hòm lớn, nhìn thấy vật chôn theo ở bên trong, nhịn không được nói: "Xem ra Tiêu lão đầu này tiền tài không ít, nên mới chôn cùng nhiều như thế."
"Tiêu Đại Tướng Quân cưới Đại Công chúa đương triều, hơn nữa chính hắn cũng có chiến công hiển hách, đương nhiên Hoàng Thượng sẽ ban thưởng không ít châu báu, chẳng qua ngươi làm hư hại phần mộ này, ngươi không sợ tổ tiên Tiêu gia tìm con cháu ngươi tính sổ tội bất hiếu sao?" Một tay Hạ Hầu Lưu nâng đầu, một mặt hiếu kỳ hỏi.
Tiêu Khuynh Thành cầm rất nhiều châu báu trang sức đứng lên, thờ ơ nói: "Hắn đã biến thành một đống xương trắng, ngươi cho rằng hắn sẽ đột nhiên đứng dậy nắm lấy cổ ta để mắng sao?"
Hạ Hầu Lưu buồn cười, "Sẽ không, ngược lại ngươi rất là đặc biệt."
"Ngươi nên sớm hiểu rõ. Cái này cho ngươi, Dạ Minh Châu, giá trị liên thành, xem như cám ơn ngươi đã giúp ta. Bây giờ chỉ mới là bắt đầu, về sau có thể còn nhiều kinh hỉ hơn, thế nào? Thích không?" Tiêu Khuynh Thành ném một viên Dạ Minh Châu lấp lánh về phía Hạ Hầu Lưu, đắc ý nhẹ giơ cằm dưới lên.
Tác giả :
Dạ Khinh Thành