Chính Là Không Ly Hôn
Chương 95-1
Từ sau khi Lý Sùng mang theo con chó trắng vào ở nhà Trần Lâm, mỗi ngày qua đi liền trở nên gà bay chó sủa.
Trần Lâm vốn dĩ cân nhắc lão mẹ sẽ gọi điện kiểm tra, sáng sớm hôm sau sẽ đuổi gia hoả này đi, nhưng ai ngờ đến Lý Sùng giống như là muốn uy hiếp anh, mỗi khi anh mở miệng gia hoả này sẽ lập tức dùng lý do công khai để uy hiếp anh.
Trần Lâm tức giận đến đầu cũng đau, nhịn không được trừng hắn, "Hai ta có quan hệ cái rắm, cậu cho rằng miệng của cậu vừa nói người khác sẽ tin tưởng sao?"
Lý Sùng hơi hơi mỉm cười, ngồi ở trên sô pha một bên ăn trái cây một bên xem tin tức, không chút nào coi bản thân là người ngoài, "Không tin không quan trọng a, cùng lắm đem ảnh hồi nhỏ cũng chúng ta đưa ra, trúc mã nhiều năm như vậy, bọn họ không tin cũng không được."
Trần Lâm bị trình độ không biết xấu hổ của hắn làm cho sợ ngây người, nhất thời không biết nói cái gì, "Cậu điên rồi đi, cậu trước kia chính là con gái, nếu như cậu thật sự công khai bức ảnh cũ, không cần tôi động thủ, người đại diện cũng sẽ trực tiếp xé cậu thành tám mảnh."
Lý Sùng ngồi dậy, lộ ra bả vai rắn chắc tinh tráng, cười nhạo một tiếng, "Ai nói với anh em muốn công khai những cái đó? Trong tay em còn có hình ảnh năm đó anh ngủ em hôm trộn anh, khi đó em mặc chính là nam trang."
"Lý Sùng con mẹ nhà cậu! Đem ảnh chụp giao ra đây!"
Trần Lâm không thể nhịn được nữa, nhấc chân liền đá, Lý Sùng vẫn không nhúc nhích ngồi tại chỗ, hoàn toàn không có ý tứ tránh né, giơ tay ấn thiết bị truyền tin trên màn hình nói, "Anh, em đang bị thương a, nếu như anh muốn đánh người, em cũng vô pháp đánh trả, nhưng nếu như ngón tay em run đem ảnh chụp của hai chúng ta phát ra ngoài, cho dù là công khai tình yêu, dù sao em đã sớm muốn làm như vậy, không bằng anh trai thành toàn cho em đi."
"......" Thái dương Trần Lâm thình thịch nhảy lên, nhìn gương mặt anh tuấn lại thiếu đánh của Lý Sùng, thật là hận không thể đánh vào miệng tên này, năm đó nhất định là đầu anh bị nước vào đôi mắt bị mù, mới có thể cảm thấy Lý Sùng là đóa bạch liên thanh thuần không làm ra vẻ.
Kỳ thật gia hỏa này hoàn toàn cách biệt với bốn chữ "Đơn thuần vô hại", hắn chính là một người có tâm cơ, từ nhỏ đến lớn đều là như thế này.
Chính mình năm đó bị hắn làm cho đầu óc choáng váng, bị hắn lừa nhiều năm như vậy cũng không biết, quả nhiên là sắc đẹp dễ lừa người.
Nghĩ đến đây, Trần Lâm xoay người rời đi, vì thế mỗi lần quyết định đem gia hỏa này đuổi đi đều không giải quyết được gì, Lý Sùng lại càng thêm chẳng biết xấu hổ tiếp tục ở lại, mỗi ngày trải qua vui vẻ thoải mái, thậm chí đem đồ vật trước kia đều dọn tới trong nhà Trần Lâm.
Lý Sùng diện mạo anh tuấn, lại là minh tinh nổi tiếng, ngay từ đầu mới vừa vào ở, vì giả bộ ngoan ngoãn còn có chút thu liễm, hiện giờ nắm giữ nhược điểm uy hiếp Trần Lâm, hoàn toàn không kiêng nể gì tự mình thả bay, quần áo, giày, trang sức...... liên tục mua cái mới như vậy hắn còn không thỏa mãn, mỗi ngày vẫn để cho người đại diện mua quần áo, hơn nữa một khi mua chính là hai bộ, nói rằng muốn cùng Trần Lâm mặc đồ tình nhân.
Hôm nay Lý Sùng đứng ở trước gương sửa sang lại kiểu tóc, Trần Lâm nhìn trong nhà cơ hồ bị nhét đầy đồ vật của hắn, ngoài cười nhưng trong không cười trào phúng nói, "Nha, ở không chán rồi rốt ruộc muốn đi ra ngoài kiếm tiền? Cậu mau chóng đi đi, mỗi ngày ăn vạ ở nơi này của tôi không đóng phim không chạy show, tôi sắp không nuôi nổi cậu rồi."
Lý Sùng bật cười một tiếng, tiếp tục sửa sang lại mái tóc, "Ai nói với anh em muốn ra cửa, em đang nghỉ phép do tai nạn lao động mà."
Vừa nghe lời này, Trần Lâm nhíu mày, "Nếu không ra khỏi nhà, cậu lại giống như khổng tước mỗi ngày trang điểm làm gì? Muốn tôi nói cậu thật đúng là có tâm thiếu nữ, như thế nào lại đầu thai làm đàn ông."
Lý Sùng so với Trần Lâm cao hơn nửa cái đầu, ra vẻ thẹn thùng che mặt, "Chán ghét, người ta mỗi ngày trang điểm còn không phải là vì sắc dụ anh sao, em biết anh thích khuôn mặt này của em."
Trần Trừng một hơi không lên được thiếu chút nữa sặc chết, gương mặt đỏ ửng ha ha hai tiếng, "Nếu như cậu có thể chặt đứt cây gậy bên dưới, không chừng tôi sẽ thích gương mặt của cậu."
Lý Sùng rũ tay xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn tinh xảo hoàn toàn không bởi vì lời này giận dữ, ngược lại thấp giọng cười, "Hiện tại không thích không quan trọng a, một ngày nào đó em sẽ khiến cho anh thích cây gậy phía dưới của em."
"Thôi đi." Trần Lâm biến sắc, phanh một tiếng đóng sầm cửa lại, không muốn phản ứng cái tên tự mình đa tình này.
Mỗi ngày cứ như vậy lung tung rối loạn qua hơn nửa tháng.
Hôm nay buổi tối, Trần Lâm từ phòng thí nghiệm trở về đã gần rạng sáng, trong phòng Lý Sùng một chút động tĩnh đều không có, chắc là hắn đã ngủ.
Không nhìn thấy hắn, Trần Lâm trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, gần đây một đoạn thời gian mỗi ngày phải đối diện gương mặt quen thuộc của Lý Sùng, trái tim của anh thật sự có điểm không chịu nổi.
Kỳ thật từ ngày đó gặp lại Lý Sùng, nội tâm của anh không có bình tĩnh như bề ngoài, dù sao Lý Sùng cũng là người duy nhất anh thích từ nhỏ đến lớn, tuy rằng bị lừa thật sự có chút thảm thiết, thế nhưng tình cảm lúc trước thật sự không có cách nào xoá bỏ.
Nằm ở trong lòng ngực anh vẫn là em gái Lý Sùng, cười ngọt ngào gọi anh là ca ca, dưới ánh hoàng hôn hôn trộm lên đôi môi anh...
Vô số ký ức ở trong đầu quanh quẩn, đôi mắt màu xanh xám thâm thúy gần trong gang tấc, làm trái tim Trần Lâm từng đợt rung động.
Nước ấm theo tóc trượt xuống dưới, trong phòng tắm sương mù bốc lên, Trần Lâm tát nước lên mặt, xoá bỏ hình ảnh đôi mắt màu xám kia, tiếng nước ào ào che dấu hết thảy, anh không nghe được phía sau truyền đến âm thanh mở cửa.
Tromg lúc anh không hề phòng bị, một đôi tay đột nhiên từ sau lưng ôm lấy anh, Trần Lâm hoảng sợ, giơ tay cho người kia một quyền, chỉ nghe sau lưng truyền đến"ngô" một tiếng kêu rên, cánh tay kia vẫn cứ ôm chặt anh không buông ra.
Nghe được thanh âm, Trần Lâm đột nhiên nhíu mày, "Lý Sùng?"
Anh vừa muốn quay đầu lại, Lý Sùng lại đem đầu để ở trên bả vai anh, giống như con khuyển cỡ lớn thấp giọng nói, "Anh, anh đánh em đã chết......"
Lúc này toàn thân Trần Lâm không có gì che chắn, đột nhiên bị Lý Sùng ôm lấy, lập tức lông tóc đều dựng thẳng lên, "Cậu như thế nào vào được, nhanh lên cút đi!"
Anh giơ tay muốn giãy giụa, Lý Sùng lại gắt gao không cho anh nhúc nhích, nước ấm từ đỉnh đầu rơi xuống, môi Lý Sùng dán vao vành tai anh thấp giọng nói, "...... Đừng đuổi em đi, để em ôm anh trong chốc lát."
Toàn thân Lý Sùng đã sớm bị nước ấm xả xuống, cơ ngực cùng cánh tay rắn chắc xuyên thấu qua quấn áo, gắt gao dán ở phía sau lưng anh, mà anh lại giống một con tôm nấu chín, cả người phiếm hồng không chỗ nào che giấu, trong lúc nhất thời Trần Lâm vừa giận vừa thẹn, dưới tình thế cấp bách, nâng khuỷu tay đánh vào ngực Lý Sùng.
Lý Sùng tựa hồ sớm có phòng bị, lập tức đè lại cánh tay anh, đem anh đi đẩy lên trên tường đối diện, tiếp theo nụ hôn cực nóng liền theo cổ Trần Lâm hạ xuống xương bả vai.
"Con mẹ nó...... Rốt cuộc cậu muốn làm gì! Buông tay!"
Trần Lâm đột nhiên run lập cập, toàn thân như là bị thả một ngọn lửa, dùng hết toàn lực đột nhiên đẩy Lý Sùng ra, hoảng loạn cầm lấy khăn tắm bên cạnh bao lấy chính mình.
Lý Sùng lắc lư vài cái, rũ đầu lau nước dính trên mặt, trong lúc Trần Lâm muốn trốn đột nhiên bắt lại cánh tay anh, "Trần Lâm...... Em rất nhớ anh......"
Lần đầu tiên hắn gọi ra cái tên này, thanh âm khàn khàn trầm thấp, nghe tới còn có chút không quá tỉnh táo, khoảng cách gần như vậy làm Trần Lâm ngửi thấy được mùi rượu trên người hắn, tức khắc hơi hơi nhăn mày, "Cậu say rồi thì về phòng khách ngồi chờ đi, đừng ở đây nói lung tung."
Nói xong lời này, anh vung cánh tay, giống như muốn trốn chật vật chạy ra bên ngoài, ai ngờ đến Lý Sùng bị anh đẩy như vậy, thế nhưng lảo đảo một chút trực tiếp ngã ở trên mặt đất, đụng vào bồn rửa tay bên cạnh, nửa ngày không có dậy.
Trần Lâm hoảng sợ, anh căn bản không dùng sức, Lý Sùng như thế nào lại ngã nghiêm trọng như vậy, vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, "Uy, cậu làm sao vậy."
"Anh......" Lý Sùng giơ tay nắm lấy cổ tay anh, "Em đau......"
Hai chữ làm trái tim Trần Lâm đột nhiên rụt một chút, "Đau chỗ nào vậy, tôi nhìn xem."
Anh cúi người tiến lên muốn đem Lý Sùng nâng dậy, ai ngờ đến gia hỏa này giống như rót chì, dưới chân trơn trượt lại ngã xuống đất một lần nữa, thuận thế giơ tay gắt gao ôm lấy anh.
Đóng nước ấm trong phòng tắm sương mù dần dần tiêu tán, độ ấm cũng giảm xuống, lúc này Trần Lâm mới nhận thấy được nhiệt độ trên người Lý Sùng không giống bình thường, trong lòng anh nhảy dựng, "Cậu...... Phát sốt?"
"...... Không có." Lý Sùng lắc đầu, đầu để ở trên bờ vai của anh vẫn không nhúc nhích.
Trần Lâm giơ tay sờ trán của hắn, lập tức nóng nảy, "Nóng như vậy còn nói không phát sốt!? Cậu làm sao vậy, nóng như vậy còn chạy vào phòng tắm, có phải đầu bị nước vào hay không."
"Em không có việc gì...... Anh ôm em một lát sẽ tốt."
Lý Sùng ngồi ở trên mặt đất đá cẩm thạch ướt dầm dề, mái tóc màu nâu dán trên gương mặt trắng bệch, đôi mắt màu xanh xám kia hơi rũ xuống, đôi môi hơi mỏng đã không có bất luận huyết sắc gì.
Trần Lâm hít sâu một hơi, "Đi, tôi dẫn cậu đi xem bác sĩ, cậu như vậy không được."
"Anh còn không phải là bác sĩ...... Anh xem cho em không được sao." Lý Sùng lúc này còn không quên nói giỡn, vừa ngẩng đầu, ánh đèn phòng tắm chiếu vào cái bóng Trần Lâm.
Hắn vẫn luôn thích đôi mắt màu hổ phách của Trần Lâm, còn có gương mặt kia thoạt nhìn không dễ tiếp xúc trên thực tế lại nhu hoà ngoài y muốn, hắn thở dài, đem đầu chôn vào bụng Trần Lâm, cảm thấy bản thân càng thêm choáng váng.
Bộ dạng của hắn giống như con cẩu lưu lạc bị người ta vứt bỏ giữa ngoài trời mưa, làm Trần Lâm dù cho có lạnh lùng đến mấy cũng không thể bỏ qua được, huống hồ trái tim của anh vốn dĩ mềm mại giống như miếng đậu hũ.
Thở dài một hơi, anh dùng sức khiêng Lý Sùng vừa cao vừa lớn, lảo đảo đi đến phòng khách, Lý Sùng bị sốt, bắt đầu nói mê sảng, "...... Đừng đuổi em đi...... Anh, em thật sự hối hận...... Đừng để cho em không nhìn thấy anh......"
Một câu giống như uy hiếp Trần Lâm, anh chỉ cảm thấy ngón tay đều hơi phát run, ở trong phòng khách đứng một hồi lâu mới nhấp môi đem Lý Sùng đỡ tới phòng mình.
Lấy ra khăn lông cùng quần áo tắm rửa, anh đem Lý Sùng lột sạch, đem người nhét vào ổ chăn thật dày, lại lấy thuốc cho hắn uống, Lý Sùng rốt cuộc an tĩnh, thế nhưng trước sau lại không chịu buông tay ra.
Mặc dù thay đổi quần áo trên người cái tên này vẫn cứ mang theo mùi rượu, Trần Lâm liếc mắt nhìn hắn, giơ tay xoa xoa thái dương.
Khó trách gia hỏa này hôm nay phản ứng không đúng, phát sốt còn uống rượu, quả thực là không muốn sống nữa.
Thế nhưng hắn uống rượu hay không có liên quan gì đến mình? Hắn đường đường là một người đàn ông, không phải con gái nũng nịu, ngay cả bản thân cũng không chiếu cố tốt, sinh bệnh cũng là xứng đáng.
Trần Lâm ở trong lòng nói thầm một tiếng, nhìn thoáng qua Lý Sùng nhắm mắt lại cảm thấy chính mình lại một lần nữa đầu bị nước vào, gạt tay hắn ra đang muốn đi, Lý Sùng lại gian nan mở đôi mắt ra.
Trần Lâm nhanh chóng chuẩn bị tâm lý, đang chuẩn bị châm chọc vài câu, lại phát hiện thần sắc Lý Sùng mơ mơ màng màng, căn bản là không có thanh tỉnh, trong miệng vẫn luôn mê sảng nói liên tục, liều mạng bắt lấy đôi tay anh, đôi mắt đỏ lên nói, "...... Em đi nhiều năm như vậy rồi, lần này trở về...... Anh, em thật sự không muốn trốn nữa......"
Trần Lâm nhấp miệng, có chút không hiểu ý tứ của hắn, "Cậu trốn cái gì, có trở về không là chuyện của cậu, liên quan gì đến tôi."
Đáng tiếc Lý Sùng đã nghe không được chuyện đó, tiếp tục lẩm bẩm tự nói, "...... Đã mười hai năm, em không dám về mẫu tinh, cũng không dám lưu lại Thương Kiếm, em sợ anh thấy em sẽ giận dữ, cho nên em phải trốn tránh anh, anh không thấy em hẳn là sẽ vui vẻ rất nhiều......"
"Nhưng em cũng là con người a, em không thể lựa chọn thân phận, là nam hay là nữ em cũng không thể khống chế, em đi nhiều năm như vậy rồi, mỗi ngày đều nhớ đến anh, chính là em không có dũng khí trở về tìm anh......"
Lời này mỗi câu mỗi chữ đều chọc vào trái tim Trần Lâm, làm cho lồng ngực anh từng đợt co rút, há miệng, trong mắt lộ ra thần sắc không dám tin tưởng, "Lúc trước cậu đột nhiên rời mẫu tinh...... Là vì trốn tôi?"
Lúc trước bởi vì thân phận cầm kiếm giả của tên này, bọn họ đã cãi nhau một trận, ngày đó là sinh nhật mười tám tuổi của Lý Sùng, nhưng ngày hôm sau hắn liền biến mất vô tung vô ảnh, giống như là đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian, không bao giờ thấy bóng dáng.
Anh đi khắp nơi hỏi những người biết tung tích của Lý Sùng, thế nhưng ngay cả nhà họ Lý cũng nghĩ con trai út vừa lấy được giấy thông báo trúng tuyển của trường quân đội liền thôi học rời nhà trốn đi.
Thiên hạ to lớn, thế nhưng anh hoàn toàn cùng Lý Sùng mất đi liên hệ.
Cho đến ngày hôm nay Trần Lâm đều nhớ rõ ngày đó bọn họ cãi nhau, Lý Sùng thay đổi tóc dài cùng váy, ăn mặc một thân trang phục thể thao nhanh nhẹn sạch sẽ, mang theo một đầu tóc ngắn gọn gàng đứng ở trước mặt anh, dùng đôi mắt màu xanh xám kia nhìn chằm chằm anh gằn từng chữ, "Anh, nếu như anh không tiếp thu thân phận của em, em sẽ rời đi để cho anh không bao giờ thấy em được nữa."
Ngày hôm sau cái tên buông lời hung ác quả nhiên bỏ chạy, hơn nữa còn biến mất mười hai năm.
Chuyện này Trần Lâm nghẹn suốt mười hai năm, anh tức giận nhất không phải Lý Sùng là cầm kiếm giả, mà là cậu ta lừa anh suốt mười tám năm, thậm chí ở một khắc cuối cùng còn lừa anh.
Nhưng hiện tại kẻ lừa đảo này lại nói, lúc trước rời đi là vì anh.
Thật nực cười a......
"Cậu trốn tôi làm gì, tôi còn có thể ăn cậu sao?" Trần Lâm gắt gao nắm chặt tay, hận không thể đánh tỉnh con sâu rượu trước mắt.
Lý Sùng mờ mịt nhìn trần nhà, cả người vẫn không tỉnh táo, "Đúng vậy...... Em vì cái gì muốn trốn anh, em trốn anh làm gì?"
Nỉ non đến cuối cùng hắn đột nhiên tự giễu nhẹ nhàng nở nụ cười, "Không phải bởi vì em là người nhát gan, Lý Sùng mày con mẹ nó là người nhát gan!"
"...... Em quá sợ hãi...... Nhưng cái gì em cũng làm không được, kỳ thật em đã sớm muốn nói cho anh em là nam, nhưng em biết người anh thích chính là em gái Sùng Sùng, căn bản không phải em...... Em sợ một khi nói thẳng ra anh sẽ rời đi, đành phải nói dối anh, lừa mình dối người hy vọng đến năm mười tám tuổi."
"Em cho rằng mười tám năm cũng đủ làm anh thích em, chẳng sợ em là...... Nam nhân, hay là cái cầm kiếm giả, nhưng ngày đó khi em có đủ dũng khí đứng trước mặt anh, ánh mắt của anh...... quá lạnh, giống như nhìn một người xa lạ, thì ra Trần Lâm ca ca em thích, luôn nhìn em nở nụ cười, nhưng ngày đó anh nhìn em tựa như nhìn một con quái vật......"
"Em lập tức luống cuống, giả bộ trấn định nói lời tàn nhẫn, thậm chí cũng không dám nhìn anh một liền chạy đi, anh...... Em là người nhát gan, em bị anh chiều hư, em không thể tiếp thu anh dùng ánh mắt như vậy nhìn em, cũng không muốn làm cho anh nhìn thấy em chỉ cảm thấy ghê tởm, cho nên em giống như giống cái nhu nhược chạy trốn, thực buồn cười đúng không?"
Đầu ngón tay Trần Lâm hơi hơi phát run, ngồi tại chỗ, đầu ầm ầm vang lên, "...... Nếu lúc trước chạy thoát, vì cái gì hiện tại lại về?
Hơn nữa rõ ràng biết anh, lại vì cái gì cố ý làm người xa lạ chạy tới phòng khám của anh, còn nói những lời kỳ kỳ quái quái đó? Nếu đã rời đi, cần gì phải mười hai năm xa cách lại một lần nữa trở lại quấy nhiễu sinh hoạt của anh?
Nhưng lời này chưa kịp hỏi ra, Lý Sùng uống thuốc hạ sốt đã nặng nề ngủ, không còn có trả lời vấn đề anh, thế nhưng trước sau gắt gao nắm chặt tay anh, không cho anh một cơ hội rời đi.
Trần Lâm phí công phu nửa ngày cũng không có thể tránh thoát gông cùm xiềng xích của hắn, ngẩng đầu nhìn gương mặt tái nhợt của tên này, nhớ đến bệnh tình của hắn, cũng không rời đi, ghé vào mép giường không biết như thế nào liền nặng nề rơi vào giấc ngủ.
Một giấc này ngủ thật sự trầm, trong lúc tiếng chuông báo thức vang lên, ngoài cửa sổ ánh sáng đã chiếu vào.
Anh giơ tay xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, giơ tay tìm thiết bị truyền tin đặt ở bên gối, lại chạm được một thân thể ấm áp, anh ngây ra một lúc, đột nhiên mở to mắt, thình lình nhìn thấy Lý Sùng đang nằm bên cạnh mình ngủ ngon.
Trần Lâm không hiểu ra sao, thiếu chút nữa cho rằng chính mình đang nằm mơ, vừa muốn ngồi dậy lại phát hiện trên eo mình có một cánh tay cứng như thép, mà chủ nhân cánh tay bởi vì động tĩnh người bên cạnh nhíu mày, kéo anh ôm vào trong lồng ngực, thế nhưng vẫn không có ý tứ tỉnh lại.
Đây là tình huống như thế nào!?
Đầu Trần Lâm vang lên ong ong, vội vàng nhìn vào trong chăn, may mắn anh còn ăn mặc quần áo......
Hết chương 95-phần 1.
Trần Lâm vốn dĩ cân nhắc lão mẹ sẽ gọi điện kiểm tra, sáng sớm hôm sau sẽ đuổi gia hoả này đi, nhưng ai ngờ đến Lý Sùng giống như là muốn uy hiếp anh, mỗi khi anh mở miệng gia hoả này sẽ lập tức dùng lý do công khai để uy hiếp anh.
Trần Lâm tức giận đến đầu cũng đau, nhịn không được trừng hắn, "Hai ta có quan hệ cái rắm, cậu cho rằng miệng của cậu vừa nói người khác sẽ tin tưởng sao?"
Lý Sùng hơi hơi mỉm cười, ngồi ở trên sô pha một bên ăn trái cây một bên xem tin tức, không chút nào coi bản thân là người ngoài, "Không tin không quan trọng a, cùng lắm đem ảnh hồi nhỏ cũng chúng ta đưa ra, trúc mã nhiều năm như vậy, bọn họ không tin cũng không được."
Trần Lâm bị trình độ không biết xấu hổ của hắn làm cho sợ ngây người, nhất thời không biết nói cái gì, "Cậu điên rồi đi, cậu trước kia chính là con gái, nếu như cậu thật sự công khai bức ảnh cũ, không cần tôi động thủ, người đại diện cũng sẽ trực tiếp xé cậu thành tám mảnh."
Lý Sùng ngồi dậy, lộ ra bả vai rắn chắc tinh tráng, cười nhạo một tiếng, "Ai nói với anh em muốn công khai những cái đó? Trong tay em còn có hình ảnh năm đó anh ngủ em hôm trộn anh, khi đó em mặc chính là nam trang."
"Lý Sùng con mẹ nhà cậu! Đem ảnh chụp giao ra đây!"
Trần Lâm không thể nhịn được nữa, nhấc chân liền đá, Lý Sùng vẫn không nhúc nhích ngồi tại chỗ, hoàn toàn không có ý tứ tránh né, giơ tay ấn thiết bị truyền tin trên màn hình nói, "Anh, em đang bị thương a, nếu như anh muốn đánh người, em cũng vô pháp đánh trả, nhưng nếu như ngón tay em run đem ảnh chụp của hai chúng ta phát ra ngoài, cho dù là công khai tình yêu, dù sao em đã sớm muốn làm như vậy, không bằng anh trai thành toàn cho em đi."
"......" Thái dương Trần Lâm thình thịch nhảy lên, nhìn gương mặt anh tuấn lại thiếu đánh của Lý Sùng, thật là hận không thể đánh vào miệng tên này, năm đó nhất định là đầu anh bị nước vào đôi mắt bị mù, mới có thể cảm thấy Lý Sùng là đóa bạch liên thanh thuần không làm ra vẻ.
Kỳ thật gia hỏa này hoàn toàn cách biệt với bốn chữ "Đơn thuần vô hại", hắn chính là một người có tâm cơ, từ nhỏ đến lớn đều là như thế này.
Chính mình năm đó bị hắn làm cho đầu óc choáng váng, bị hắn lừa nhiều năm như vậy cũng không biết, quả nhiên là sắc đẹp dễ lừa người.
Nghĩ đến đây, Trần Lâm xoay người rời đi, vì thế mỗi lần quyết định đem gia hỏa này đuổi đi đều không giải quyết được gì, Lý Sùng lại càng thêm chẳng biết xấu hổ tiếp tục ở lại, mỗi ngày trải qua vui vẻ thoải mái, thậm chí đem đồ vật trước kia đều dọn tới trong nhà Trần Lâm.
Lý Sùng diện mạo anh tuấn, lại là minh tinh nổi tiếng, ngay từ đầu mới vừa vào ở, vì giả bộ ngoan ngoãn còn có chút thu liễm, hiện giờ nắm giữ nhược điểm uy hiếp Trần Lâm, hoàn toàn không kiêng nể gì tự mình thả bay, quần áo, giày, trang sức...... liên tục mua cái mới như vậy hắn còn không thỏa mãn, mỗi ngày vẫn để cho người đại diện mua quần áo, hơn nữa một khi mua chính là hai bộ, nói rằng muốn cùng Trần Lâm mặc đồ tình nhân.
Hôm nay Lý Sùng đứng ở trước gương sửa sang lại kiểu tóc, Trần Lâm nhìn trong nhà cơ hồ bị nhét đầy đồ vật của hắn, ngoài cười nhưng trong không cười trào phúng nói, "Nha, ở không chán rồi rốt ruộc muốn đi ra ngoài kiếm tiền? Cậu mau chóng đi đi, mỗi ngày ăn vạ ở nơi này của tôi không đóng phim không chạy show, tôi sắp không nuôi nổi cậu rồi."
Lý Sùng bật cười một tiếng, tiếp tục sửa sang lại mái tóc, "Ai nói với anh em muốn ra cửa, em đang nghỉ phép do tai nạn lao động mà."
Vừa nghe lời này, Trần Lâm nhíu mày, "Nếu không ra khỏi nhà, cậu lại giống như khổng tước mỗi ngày trang điểm làm gì? Muốn tôi nói cậu thật đúng là có tâm thiếu nữ, như thế nào lại đầu thai làm đàn ông."
Lý Sùng so với Trần Lâm cao hơn nửa cái đầu, ra vẻ thẹn thùng che mặt, "Chán ghét, người ta mỗi ngày trang điểm còn không phải là vì sắc dụ anh sao, em biết anh thích khuôn mặt này của em."
Trần Trừng một hơi không lên được thiếu chút nữa sặc chết, gương mặt đỏ ửng ha ha hai tiếng, "Nếu như cậu có thể chặt đứt cây gậy bên dưới, không chừng tôi sẽ thích gương mặt của cậu."
Lý Sùng rũ tay xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn tinh xảo hoàn toàn không bởi vì lời này giận dữ, ngược lại thấp giọng cười, "Hiện tại không thích không quan trọng a, một ngày nào đó em sẽ khiến cho anh thích cây gậy phía dưới của em."
"Thôi đi." Trần Lâm biến sắc, phanh một tiếng đóng sầm cửa lại, không muốn phản ứng cái tên tự mình đa tình này.
Mỗi ngày cứ như vậy lung tung rối loạn qua hơn nửa tháng.
Hôm nay buổi tối, Trần Lâm từ phòng thí nghiệm trở về đã gần rạng sáng, trong phòng Lý Sùng một chút động tĩnh đều không có, chắc là hắn đã ngủ.
Không nhìn thấy hắn, Trần Lâm trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, gần đây một đoạn thời gian mỗi ngày phải đối diện gương mặt quen thuộc của Lý Sùng, trái tim của anh thật sự có điểm không chịu nổi.
Kỳ thật từ ngày đó gặp lại Lý Sùng, nội tâm của anh không có bình tĩnh như bề ngoài, dù sao Lý Sùng cũng là người duy nhất anh thích từ nhỏ đến lớn, tuy rằng bị lừa thật sự có chút thảm thiết, thế nhưng tình cảm lúc trước thật sự không có cách nào xoá bỏ.
Nằm ở trong lòng ngực anh vẫn là em gái Lý Sùng, cười ngọt ngào gọi anh là ca ca, dưới ánh hoàng hôn hôn trộm lên đôi môi anh...
Vô số ký ức ở trong đầu quanh quẩn, đôi mắt màu xanh xám thâm thúy gần trong gang tấc, làm trái tim Trần Lâm từng đợt rung động.
Nước ấm theo tóc trượt xuống dưới, trong phòng tắm sương mù bốc lên, Trần Lâm tát nước lên mặt, xoá bỏ hình ảnh đôi mắt màu xám kia, tiếng nước ào ào che dấu hết thảy, anh không nghe được phía sau truyền đến âm thanh mở cửa.
Tromg lúc anh không hề phòng bị, một đôi tay đột nhiên từ sau lưng ôm lấy anh, Trần Lâm hoảng sợ, giơ tay cho người kia một quyền, chỉ nghe sau lưng truyền đến"ngô" một tiếng kêu rên, cánh tay kia vẫn cứ ôm chặt anh không buông ra.
Nghe được thanh âm, Trần Lâm đột nhiên nhíu mày, "Lý Sùng?"
Anh vừa muốn quay đầu lại, Lý Sùng lại đem đầu để ở trên bả vai anh, giống như con khuyển cỡ lớn thấp giọng nói, "Anh, anh đánh em đã chết......"
Lúc này toàn thân Trần Lâm không có gì che chắn, đột nhiên bị Lý Sùng ôm lấy, lập tức lông tóc đều dựng thẳng lên, "Cậu như thế nào vào được, nhanh lên cút đi!"
Anh giơ tay muốn giãy giụa, Lý Sùng lại gắt gao không cho anh nhúc nhích, nước ấm từ đỉnh đầu rơi xuống, môi Lý Sùng dán vao vành tai anh thấp giọng nói, "...... Đừng đuổi em đi, để em ôm anh trong chốc lát."
Toàn thân Lý Sùng đã sớm bị nước ấm xả xuống, cơ ngực cùng cánh tay rắn chắc xuyên thấu qua quấn áo, gắt gao dán ở phía sau lưng anh, mà anh lại giống một con tôm nấu chín, cả người phiếm hồng không chỗ nào che giấu, trong lúc nhất thời Trần Lâm vừa giận vừa thẹn, dưới tình thế cấp bách, nâng khuỷu tay đánh vào ngực Lý Sùng.
Lý Sùng tựa hồ sớm có phòng bị, lập tức đè lại cánh tay anh, đem anh đi đẩy lên trên tường đối diện, tiếp theo nụ hôn cực nóng liền theo cổ Trần Lâm hạ xuống xương bả vai.
"Con mẹ nó...... Rốt cuộc cậu muốn làm gì! Buông tay!"
Trần Lâm đột nhiên run lập cập, toàn thân như là bị thả một ngọn lửa, dùng hết toàn lực đột nhiên đẩy Lý Sùng ra, hoảng loạn cầm lấy khăn tắm bên cạnh bao lấy chính mình.
Lý Sùng lắc lư vài cái, rũ đầu lau nước dính trên mặt, trong lúc Trần Lâm muốn trốn đột nhiên bắt lại cánh tay anh, "Trần Lâm...... Em rất nhớ anh......"
Lần đầu tiên hắn gọi ra cái tên này, thanh âm khàn khàn trầm thấp, nghe tới còn có chút không quá tỉnh táo, khoảng cách gần như vậy làm Trần Lâm ngửi thấy được mùi rượu trên người hắn, tức khắc hơi hơi nhăn mày, "Cậu say rồi thì về phòng khách ngồi chờ đi, đừng ở đây nói lung tung."
Nói xong lời này, anh vung cánh tay, giống như muốn trốn chật vật chạy ra bên ngoài, ai ngờ đến Lý Sùng bị anh đẩy như vậy, thế nhưng lảo đảo một chút trực tiếp ngã ở trên mặt đất, đụng vào bồn rửa tay bên cạnh, nửa ngày không có dậy.
Trần Lâm hoảng sợ, anh căn bản không dùng sức, Lý Sùng như thế nào lại ngã nghiêm trọng như vậy, vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, "Uy, cậu làm sao vậy."
"Anh......" Lý Sùng giơ tay nắm lấy cổ tay anh, "Em đau......"
Hai chữ làm trái tim Trần Lâm đột nhiên rụt một chút, "Đau chỗ nào vậy, tôi nhìn xem."
Anh cúi người tiến lên muốn đem Lý Sùng nâng dậy, ai ngờ đến gia hỏa này giống như rót chì, dưới chân trơn trượt lại ngã xuống đất một lần nữa, thuận thế giơ tay gắt gao ôm lấy anh.
Đóng nước ấm trong phòng tắm sương mù dần dần tiêu tán, độ ấm cũng giảm xuống, lúc này Trần Lâm mới nhận thấy được nhiệt độ trên người Lý Sùng không giống bình thường, trong lòng anh nhảy dựng, "Cậu...... Phát sốt?"
"...... Không có." Lý Sùng lắc đầu, đầu để ở trên bờ vai của anh vẫn không nhúc nhích.
Trần Lâm giơ tay sờ trán của hắn, lập tức nóng nảy, "Nóng như vậy còn nói không phát sốt!? Cậu làm sao vậy, nóng như vậy còn chạy vào phòng tắm, có phải đầu bị nước vào hay không."
"Em không có việc gì...... Anh ôm em một lát sẽ tốt."
Lý Sùng ngồi ở trên mặt đất đá cẩm thạch ướt dầm dề, mái tóc màu nâu dán trên gương mặt trắng bệch, đôi mắt màu xanh xám kia hơi rũ xuống, đôi môi hơi mỏng đã không có bất luận huyết sắc gì.
Trần Lâm hít sâu một hơi, "Đi, tôi dẫn cậu đi xem bác sĩ, cậu như vậy không được."
"Anh còn không phải là bác sĩ...... Anh xem cho em không được sao." Lý Sùng lúc này còn không quên nói giỡn, vừa ngẩng đầu, ánh đèn phòng tắm chiếu vào cái bóng Trần Lâm.
Hắn vẫn luôn thích đôi mắt màu hổ phách của Trần Lâm, còn có gương mặt kia thoạt nhìn không dễ tiếp xúc trên thực tế lại nhu hoà ngoài y muốn, hắn thở dài, đem đầu chôn vào bụng Trần Lâm, cảm thấy bản thân càng thêm choáng váng.
Bộ dạng của hắn giống như con cẩu lưu lạc bị người ta vứt bỏ giữa ngoài trời mưa, làm Trần Lâm dù cho có lạnh lùng đến mấy cũng không thể bỏ qua được, huống hồ trái tim của anh vốn dĩ mềm mại giống như miếng đậu hũ.
Thở dài một hơi, anh dùng sức khiêng Lý Sùng vừa cao vừa lớn, lảo đảo đi đến phòng khách, Lý Sùng bị sốt, bắt đầu nói mê sảng, "...... Đừng đuổi em đi...... Anh, em thật sự hối hận...... Đừng để cho em không nhìn thấy anh......"
Một câu giống như uy hiếp Trần Lâm, anh chỉ cảm thấy ngón tay đều hơi phát run, ở trong phòng khách đứng một hồi lâu mới nhấp môi đem Lý Sùng đỡ tới phòng mình.
Lấy ra khăn lông cùng quần áo tắm rửa, anh đem Lý Sùng lột sạch, đem người nhét vào ổ chăn thật dày, lại lấy thuốc cho hắn uống, Lý Sùng rốt cuộc an tĩnh, thế nhưng trước sau lại không chịu buông tay ra.
Mặc dù thay đổi quần áo trên người cái tên này vẫn cứ mang theo mùi rượu, Trần Lâm liếc mắt nhìn hắn, giơ tay xoa xoa thái dương.
Khó trách gia hỏa này hôm nay phản ứng không đúng, phát sốt còn uống rượu, quả thực là không muốn sống nữa.
Thế nhưng hắn uống rượu hay không có liên quan gì đến mình? Hắn đường đường là một người đàn ông, không phải con gái nũng nịu, ngay cả bản thân cũng không chiếu cố tốt, sinh bệnh cũng là xứng đáng.
Trần Lâm ở trong lòng nói thầm một tiếng, nhìn thoáng qua Lý Sùng nhắm mắt lại cảm thấy chính mình lại một lần nữa đầu bị nước vào, gạt tay hắn ra đang muốn đi, Lý Sùng lại gian nan mở đôi mắt ra.
Trần Lâm nhanh chóng chuẩn bị tâm lý, đang chuẩn bị châm chọc vài câu, lại phát hiện thần sắc Lý Sùng mơ mơ màng màng, căn bản là không có thanh tỉnh, trong miệng vẫn luôn mê sảng nói liên tục, liều mạng bắt lấy đôi tay anh, đôi mắt đỏ lên nói, "...... Em đi nhiều năm như vậy rồi, lần này trở về...... Anh, em thật sự không muốn trốn nữa......"
Trần Lâm nhấp miệng, có chút không hiểu ý tứ của hắn, "Cậu trốn cái gì, có trở về không là chuyện của cậu, liên quan gì đến tôi."
Đáng tiếc Lý Sùng đã nghe không được chuyện đó, tiếp tục lẩm bẩm tự nói, "...... Đã mười hai năm, em không dám về mẫu tinh, cũng không dám lưu lại Thương Kiếm, em sợ anh thấy em sẽ giận dữ, cho nên em phải trốn tránh anh, anh không thấy em hẳn là sẽ vui vẻ rất nhiều......"
"Nhưng em cũng là con người a, em không thể lựa chọn thân phận, là nam hay là nữ em cũng không thể khống chế, em đi nhiều năm như vậy rồi, mỗi ngày đều nhớ đến anh, chính là em không có dũng khí trở về tìm anh......"
Lời này mỗi câu mỗi chữ đều chọc vào trái tim Trần Lâm, làm cho lồng ngực anh từng đợt co rút, há miệng, trong mắt lộ ra thần sắc không dám tin tưởng, "Lúc trước cậu đột nhiên rời mẫu tinh...... Là vì trốn tôi?"
Lúc trước bởi vì thân phận cầm kiếm giả của tên này, bọn họ đã cãi nhau một trận, ngày đó là sinh nhật mười tám tuổi của Lý Sùng, nhưng ngày hôm sau hắn liền biến mất vô tung vô ảnh, giống như là đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian, không bao giờ thấy bóng dáng.
Anh đi khắp nơi hỏi những người biết tung tích của Lý Sùng, thế nhưng ngay cả nhà họ Lý cũng nghĩ con trai út vừa lấy được giấy thông báo trúng tuyển của trường quân đội liền thôi học rời nhà trốn đi.
Thiên hạ to lớn, thế nhưng anh hoàn toàn cùng Lý Sùng mất đi liên hệ.
Cho đến ngày hôm nay Trần Lâm đều nhớ rõ ngày đó bọn họ cãi nhau, Lý Sùng thay đổi tóc dài cùng váy, ăn mặc một thân trang phục thể thao nhanh nhẹn sạch sẽ, mang theo một đầu tóc ngắn gọn gàng đứng ở trước mặt anh, dùng đôi mắt màu xanh xám kia nhìn chằm chằm anh gằn từng chữ, "Anh, nếu như anh không tiếp thu thân phận của em, em sẽ rời đi để cho anh không bao giờ thấy em được nữa."
Ngày hôm sau cái tên buông lời hung ác quả nhiên bỏ chạy, hơn nữa còn biến mất mười hai năm.
Chuyện này Trần Lâm nghẹn suốt mười hai năm, anh tức giận nhất không phải Lý Sùng là cầm kiếm giả, mà là cậu ta lừa anh suốt mười tám năm, thậm chí ở một khắc cuối cùng còn lừa anh.
Nhưng hiện tại kẻ lừa đảo này lại nói, lúc trước rời đi là vì anh.
Thật nực cười a......
"Cậu trốn tôi làm gì, tôi còn có thể ăn cậu sao?" Trần Lâm gắt gao nắm chặt tay, hận không thể đánh tỉnh con sâu rượu trước mắt.
Lý Sùng mờ mịt nhìn trần nhà, cả người vẫn không tỉnh táo, "Đúng vậy...... Em vì cái gì muốn trốn anh, em trốn anh làm gì?"
Nỉ non đến cuối cùng hắn đột nhiên tự giễu nhẹ nhàng nở nụ cười, "Không phải bởi vì em là người nhát gan, Lý Sùng mày con mẹ nó là người nhát gan!"
"...... Em quá sợ hãi...... Nhưng cái gì em cũng làm không được, kỳ thật em đã sớm muốn nói cho anh em là nam, nhưng em biết người anh thích chính là em gái Sùng Sùng, căn bản không phải em...... Em sợ một khi nói thẳng ra anh sẽ rời đi, đành phải nói dối anh, lừa mình dối người hy vọng đến năm mười tám tuổi."
"Em cho rằng mười tám năm cũng đủ làm anh thích em, chẳng sợ em là...... Nam nhân, hay là cái cầm kiếm giả, nhưng ngày đó khi em có đủ dũng khí đứng trước mặt anh, ánh mắt của anh...... quá lạnh, giống như nhìn một người xa lạ, thì ra Trần Lâm ca ca em thích, luôn nhìn em nở nụ cười, nhưng ngày đó anh nhìn em tựa như nhìn một con quái vật......"
"Em lập tức luống cuống, giả bộ trấn định nói lời tàn nhẫn, thậm chí cũng không dám nhìn anh một liền chạy đi, anh...... Em là người nhát gan, em bị anh chiều hư, em không thể tiếp thu anh dùng ánh mắt như vậy nhìn em, cũng không muốn làm cho anh nhìn thấy em chỉ cảm thấy ghê tởm, cho nên em giống như giống cái nhu nhược chạy trốn, thực buồn cười đúng không?"
Đầu ngón tay Trần Lâm hơi hơi phát run, ngồi tại chỗ, đầu ầm ầm vang lên, "...... Nếu lúc trước chạy thoát, vì cái gì hiện tại lại về?
Hơn nữa rõ ràng biết anh, lại vì cái gì cố ý làm người xa lạ chạy tới phòng khám của anh, còn nói những lời kỳ kỳ quái quái đó? Nếu đã rời đi, cần gì phải mười hai năm xa cách lại một lần nữa trở lại quấy nhiễu sinh hoạt của anh?
Nhưng lời này chưa kịp hỏi ra, Lý Sùng uống thuốc hạ sốt đã nặng nề ngủ, không còn có trả lời vấn đề anh, thế nhưng trước sau gắt gao nắm chặt tay anh, không cho anh một cơ hội rời đi.
Trần Lâm phí công phu nửa ngày cũng không có thể tránh thoát gông cùm xiềng xích của hắn, ngẩng đầu nhìn gương mặt tái nhợt của tên này, nhớ đến bệnh tình của hắn, cũng không rời đi, ghé vào mép giường không biết như thế nào liền nặng nề rơi vào giấc ngủ.
Một giấc này ngủ thật sự trầm, trong lúc tiếng chuông báo thức vang lên, ngoài cửa sổ ánh sáng đã chiếu vào.
Anh giơ tay xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, giơ tay tìm thiết bị truyền tin đặt ở bên gối, lại chạm được một thân thể ấm áp, anh ngây ra một lúc, đột nhiên mở to mắt, thình lình nhìn thấy Lý Sùng đang nằm bên cạnh mình ngủ ngon.
Trần Lâm không hiểu ra sao, thiếu chút nữa cho rằng chính mình đang nằm mơ, vừa muốn ngồi dậy lại phát hiện trên eo mình có một cánh tay cứng như thép, mà chủ nhân cánh tay bởi vì động tĩnh người bên cạnh nhíu mày, kéo anh ôm vào trong lồng ngực, thế nhưng vẫn không có ý tứ tỉnh lại.
Đây là tình huống như thế nào!?
Đầu Trần Lâm vang lên ong ong, vội vàng nhìn vào trong chăn, may mắn anh còn ăn mặc quần áo......
Hết chương 95-phần 1.
Tác giả :
Tố Nhục Bô