Chính Là Chờ Em Nói Yêu Anh
Chương 36-2: Phúc lợi nhỏ ~^O^~
Chút ngẫu hứng bên lề - Đồng nhân Ma đạo tổ sư
___
- Đạo trưởng! Hôm nay ta đã rất chăm chỉ làm việc nhà, mau thưởng kẹo cho ta đi! - A Thiến vui vẻ xun xoe bên Hiểu Tinh Trần, nhìn chằm chằm vào nắm kẹo y đang cầm trong tay.
Hiểu Tinh Trần mỉm cười đưa một viên kẹo ra, để A Thiến tự lấy.
Tiết Dương ngồi bên bếp lò giữa phòng nhóm lửa sưởi ấm, thấy thế cũng ngước lên:
- Hiểu Hiểu! Ta cũng muốn! Ngươi không thể chỉ cho nó mà không cho ta.
Hiểu Tinh Trần lắc đầu nhè nhẹ, khẽ thở dài. Đã lớn thế rồi sao còn tính trẻ con vậy chứ. Y đưa một viên kẹo về hướng hắn. Tiết Dương vui vẻ nhận lấy nhét vào miệng. Kẹo của Hiểu Hiểu thật ngọt!
Hiểu Tinh Trần im lặng một lúc, sau mới lên tiếng:
- Tử Sâm! Ngươi ăn không? Ta còn một viên!
Tống Tử Sâm nãy giờ vẫn đứng trải chăn nệm, nghe tiếng y gọi mới tiến tới, không nói không rằng lấy viên kẹo từ tay y, nhét vào miệng mình. Một lúc sau mới nâng cằm y mà hôn lên, đẩy viên kẹo sang cho y.
- Ta với ngươi mỗi người một nửa, được chưa?
Hiểu Tinh Trần đỏ mặt cúi đầu.
Tiết Dương nhìn thấy liền bỏng mắt:
- Tên xấu xa! Ai cho ngươi chiếm tiện nghi hơn ta? Hôm nay ngươi đừng hòng leo lên giường Hiểu Hiểu!
Tống Tử Sâm nhướng mày, ánh mắt đánh về phía Hiểu Tinh Trần, ý tứ: “Lên hay không, không do ngươi quyết!”
Tiết Dương tức giận liền nhào tới:
- Ta quyết đấu với ngươi!
Hai người kia gần như đã quen, mặc kệ Tiết Dương cùng Tống Tử Sâm náo loạn, không hề có ý can ngăn. A Thiến vừa ngậm kẹo vừa bĩu môi nói:
- Phiền chết đi được! Tối nay để bọn họ ngủ chung, đạo trưởng ngủ với ta đi.
- Ngươi dám? - Tiết Dương và Tống Tử Sâm đồng loạt quát.
- Ê! Chúng ta tạm đình chiến, xử lý con nhóc này trước đi! - Tiết Dương đề nghị.
Tống Tử Sâm gật mạnh đầu, cùng hắn một đường hướng đến chỗ A Thiến.
Nàng vội vàng đứng dậy chạy, vừa trốn quanh vừa kêu:
- Đạo trưởng cứu ta!!!
Hiểu Tinh Trần cười cười không nói. Ngày nào cũng như vậy mà không biết chán. Thật là hết nói nổi. Bất quá... Cuộc sống như bây giờ...tốt hơn xưa kia nhiều lắm. Nếu có thể mãi mãi như vậy...thì thật hạnh phúc biết bao...
___
Không có gì, chỉ là đọc Ma đạo tổ sư, xót team này quá nên tự vẽ cho họ một cái kết vui vẻ thôi. Ta nghĩ là sẽ phải dừng viết mấy hôm vì mama cấm túc ta, không được đụng đến máy tính nữa a... Viết mấy nghìn chữ bằng điện thoại ta không đủ kiên nhẫn đâu... Thế nên là... Thông cảm ha!
= ̄ω ̄== ̄ω ̄== ̄ω ̄=
___
- Đạo trưởng! Hôm nay ta đã rất chăm chỉ làm việc nhà, mau thưởng kẹo cho ta đi! - A Thiến vui vẻ xun xoe bên Hiểu Tinh Trần, nhìn chằm chằm vào nắm kẹo y đang cầm trong tay.
Hiểu Tinh Trần mỉm cười đưa một viên kẹo ra, để A Thiến tự lấy.
Tiết Dương ngồi bên bếp lò giữa phòng nhóm lửa sưởi ấm, thấy thế cũng ngước lên:
- Hiểu Hiểu! Ta cũng muốn! Ngươi không thể chỉ cho nó mà không cho ta.
Hiểu Tinh Trần lắc đầu nhè nhẹ, khẽ thở dài. Đã lớn thế rồi sao còn tính trẻ con vậy chứ. Y đưa một viên kẹo về hướng hắn. Tiết Dương vui vẻ nhận lấy nhét vào miệng. Kẹo của Hiểu Hiểu thật ngọt!
Hiểu Tinh Trần im lặng một lúc, sau mới lên tiếng:
- Tử Sâm! Ngươi ăn không? Ta còn một viên!
Tống Tử Sâm nãy giờ vẫn đứng trải chăn nệm, nghe tiếng y gọi mới tiến tới, không nói không rằng lấy viên kẹo từ tay y, nhét vào miệng mình. Một lúc sau mới nâng cằm y mà hôn lên, đẩy viên kẹo sang cho y.
- Ta với ngươi mỗi người một nửa, được chưa?
Hiểu Tinh Trần đỏ mặt cúi đầu.
Tiết Dương nhìn thấy liền bỏng mắt:
- Tên xấu xa! Ai cho ngươi chiếm tiện nghi hơn ta? Hôm nay ngươi đừng hòng leo lên giường Hiểu Hiểu!
Tống Tử Sâm nhướng mày, ánh mắt đánh về phía Hiểu Tinh Trần, ý tứ: “Lên hay không, không do ngươi quyết!”
Tiết Dương tức giận liền nhào tới:
- Ta quyết đấu với ngươi!
Hai người kia gần như đã quen, mặc kệ Tiết Dương cùng Tống Tử Sâm náo loạn, không hề có ý can ngăn. A Thiến vừa ngậm kẹo vừa bĩu môi nói:
- Phiền chết đi được! Tối nay để bọn họ ngủ chung, đạo trưởng ngủ với ta đi.
- Ngươi dám? - Tiết Dương và Tống Tử Sâm đồng loạt quát.
- Ê! Chúng ta tạm đình chiến, xử lý con nhóc này trước đi! - Tiết Dương đề nghị.
Tống Tử Sâm gật mạnh đầu, cùng hắn một đường hướng đến chỗ A Thiến.
Nàng vội vàng đứng dậy chạy, vừa trốn quanh vừa kêu:
- Đạo trưởng cứu ta!!!
Hiểu Tinh Trần cười cười không nói. Ngày nào cũng như vậy mà không biết chán. Thật là hết nói nổi. Bất quá... Cuộc sống như bây giờ...tốt hơn xưa kia nhiều lắm. Nếu có thể mãi mãi như vậy...thì thật hạnh phúc biết bao...
___
Không có gì, chỉ là đọc Ma đạo tổ sư, xót team này quá nên tự vẽ cho họ một cái kết vui vẻ thôi. Ta nghĩ là sẽ phải dừng viết mấy hôm vì mama cấm túc ta, không được đụng đến máy tính nữa a... Viết mấy nghìn chữ bằng điện thoại ta không đủ kiên nhẫn đâu... Thế nên là... Thông cảm ha!
= ̄ω ̄== ̄ω ̄== ̄ω ̄=
Tác giả :
Shantran